Edit: Tina Kathy
Beta: Nhược Vy
Người của Tiêu Quý phi bêu xấu thanh danh của Chiêu Dương, Tần Dục liền cho người đi gây phiền toái cho bọn họ, tung ra chuyện Tần Diệu nuôi ngoại thất bên ngoài.
Thật ra cũng không hẳn là Tần Diệu nuôi ngoạn thất, chỉ là vài thủ hạ tặng mĩ nữ cho hắn, lại tặng thêm vài tòa nhà, thỉnh thoảng hắn ghé qua thì ngủ lại mà thôi.
Sau khi Tần Dục truyền chuyện này ra ngoài, bởi vì quá bận rộn nên không có thời gian quan tâm đến, cuối cùng vì nó mà xem được một màn kịch hay.
Quách Phức thân là Duệ Vương phi, vừa mang thai là bị mọi người vây quanh đến ba lớp, bảo vệ nàng kín đến không một kẽ hở. Trong tình huống như thế, tin tức Tần Diệu nuôi ngoại thất nàng chẳng hay biết gì.
Nghĩ lại thì cũng đúng, tên nào không không có mắt lại đi nói chuyện Tần Diệu phong lưu bên ngoài cho Duệ Vương phi đang mang thai, đây không phải là tự tìm chết sao? Thế mà lại có người thật sự muốn tìm chết.
Một nữ nhân mà trước kia rất được Tần Diệu sủng ái, sau này bị Quách Phức dùng roi đánh đến hủy dung, không biết bằng cách nào có thể chạy đến trước mặt Quách Phức sắp lâm bồn mà chửi mắng.
Nàng mắng Quách Phức một hồi lâu, nói Quách Phức chẳng qua chỉ là một nữ nhân xấu xí ỷ vào gia thế mà hoành hành ngang ngược ở Duệ Vương phủ, nói Duệ Vương từ trước đến nay chưa bao giờ thích nàng, nói Quách Phức tương lai chắc chắn không có một kết cục tốt...
Cuối cùng, nàng đem cả chuyện Duệ Vương nuôi ngoại thất nói ra.
"Cả cái Kinh thành này ai ai cũng biết Vương gia chúng ta dưỡng ngoại thất, kim ốc tàng kiều, chỉ có ngươi là bị giấu diếmkhông biết gì. Quách Phức, tất cả mọi người đều đang cười nhạo ngươi đấy." Nữ nhân đó cười ha hả trước mặt Quách Phức.
Sau khi bị hủy dung, cuộc sống của nàng ta cực kỳ khó khăn, hận Quách Phức đến không muốn sống nữa, những câu nói ra đều cực kỳ cay độc.
Quách Phức xưa nay tính tình nóng nảy, quả nhiên là bị chọc giận. Nàng không cố kỵ mình còn đang mang thai, dẫn theo một đám gia nhân đến tòa nhà của Tần Diệu, muốn lật ngược tòa nhà ấy lên.
Tòa nhà đó quả thật đã bị nàng lật tung lên. Đúng lúc đó, nàng lại chuyển dạ. Lần sinh nở này xảy ra quá nhanh, nàng không có thời gian quay về phòng sinh đã chuẩn bị tốt ở Vương phủ, cuối cùng phải ở trong tòa nhà mà Tần Diệu dùng để nuôi ngoại thất hạ sinh một tiểu quận chúa.
Tiểu quận chú của Duệ Vương phủ được sinh ra tại nơi Duệ Vương dùng để dưỡng ngoại thất, hỏi thử xem có thú vị hay không?
Kiếp trước Quách Phức cũng từng làm loạn thế này, nhưng mà là sau khi sinh, kiếp này có lẽ do Tần Dục truyền ra việc Tần Diệu nuôi ngoại thất nên sự việc mới thay đổi.
Lúc Tần Dục biết tin, cười khẽ một tiếng, càng cảm thấy Tần Diệu ngu xuẩn.
Quách gia là đại gia tộc ở Đại Tần, phụ thân của Quách Phức lại là Hồ Quảng Tổng đốc, các thúc bá của nàng đều có tương lai rộng mở, Tần Diệu lấy nàng thì sẽ được Quách gia ủng hộ, đây tuyệt đối là một món hời lớn.
Nếu hắn là Tần Diệu, kiểu gì cũng phải đối tốt với Quách Phức, chỉ có thế mà Tần Diệu cũng không làm được.
Đương nhiên, hắn cực kỳ mong Tần Diệu sẽ không thấy được điều đó.
Năm hắn 16 tuổi, cảm thấy cho dù có lấy ai cũng như nhau, để mặc mẫu hậu chọn thê tử cho hắn, nhưng hiện tại, suy nghĩ của hắn đã thay đổi.
Nếu muốn cưới thê tử, vậy phải chọn người mình thích, bằng không cả đời chung sống với người mà mình không thích, nhất định cả ngày sẽ bị đè nén.
Thân là nam tử, hoàn toàn có thể tam thê tứ thiếp, nhưng Tần Dục không thích như vậy.
Việc từ nhỏ đến lớn luôn phải chứng kiến cảnh Vĩnh Thành Đế sủng ái hết người này đến người khác khiến hắn vô cùng chán ghét cách sống như thế.
Nghĩ đến đây, Tần Dục liền nhớ đến Vương phi của mình.
Mấy ngày nay Lục Di Ninh luôn đi theo Hồ đại phu và Hồ phu nhân học y thuật, không còn ở trước mặt hắn nói mấy câu mà câu nào hắn cũng phải dạy dỗ lại, hắn cũng càng ngày càng thích vị Vương phi này của mình.
Kiếp này, nếu bọn họ có thể yên ổn bạc đầu giai lão thì thật tốt, có được hài tử thì dù có bị đày xuống mười tám tầng địa ngục hắn cũng cam lòng.
Hôm nay trên triều không có việc gì quan trọng nên Tần Dục về nhà sớm. Ăn một bữa trưa hiếm có với Lục Di Ninh. Cùng ăn trưa còn có Chiêu dương.
Sau khi hòa ly, Chiêu Dương muốn trở về ngoại thành nhưng bị Triệu Hoàng hậu ngăn cản.
Triệu Hoàng hậu khăng khăng cho rằng nữ nhi của mình sau khi hòa ly sẽ rất đau lòng, kiên quyết giữ nàng trong thành được ngày nào hay ngày nấy, bất đắc dĩ Chiêu Dương phải ở lại, mà mấy ngày nay...
Theo lời Tần Dục, Chiêu Dương bán tất cả những thứ không dùng đến trong phủ Công chúa, lấy lý do là sợ nhìn vật nhớ người, trong lòng khó chịu.
Tần Dục bảo Chiêu Dương làm vậy chẳng qua là vì thấy những đồ vật đó vô dụng, không bằng mấy thứ có lợi ích thiết thực như vàng bạc, nào ngờ Chiêu Dương làm như vậy thanh danh lại tốt lên.
Vốn mọi người cảm thấy Chiêu Dương hòa ly là vô tình, nhưng khi nghe nói nàng bán rất nhiều thứ trong phủ, dự định ở ngoại thành chăm sóc một đám cô nhi thì lại thấy Chiêu Dương công chúa thật sự là một nữ nhân huệ chất lan tâm[1].
[1]Huệ chất lan tâm: người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết.
Đối với Chiêu Dương, đây cũng là việc vui ngoài ý muốn.
"Chiêu Dương, mấy ngày nữa muội phải đi, hôm nay huynh dẫn muội đi dạo Kinh thành." Tần Dục nói, mắt lại dừng trên người Lục Di Ninh: "Di Ninh, có muốn đi đâu không?"
Lục Di Ninh mờ mịt lắc đầu, sao nàng có thể ra khỏi Đoan Vương phủ, nàng không biết gì về thế giới bên ngoài.
"Ta dẫn nàng đi ăn ngon." Nhìn vẻ mặt Lục Di Ninh, Tần Dục cười sờ sờ tóc nàng.
Mắt Lục Di Ninh sáng lên.
Kinh thành cực kỳ phồn hoa, trên đường cái tấp nập kẻ qua người lại. Tần Dục ngồi trên xe ngựa, ngồi cạnh hắn là Lục Di Ninh và Chiêu Dương, mỗi người một bên, phấn khích nhìn ra bên ngoài.
"Bên kia là nơi bán vải dệt, còn may quần áo cho mọi người nữa."
"Nhìn bên kia xem, đó là đại tửu lâu rất nổi danh ở kinh thành, thức ăn ở đó cực kỳ ngon luôn đấy."
"Đây là quầy điểm tâm, bánh đậu xanh lần trước muội mang về cho tỷ là mua ở đó đó."
-----
Ngồi ở bên cạnh Lục Di Ninh, Tần Dục cho Chiêu Dương giới thiệu đủ loại đồ trên đường.
"Ta đói bụng." Lục Di Ninh nhìn về phía Tần Dục.
Bọn họ vừa mới ăn cơm xong, sao lại đói nhanh như thế được? Tần Dục có chút buồn cười nhưng cũng biết Lục Di Ninh nói thế thì hẳn là nàng đói, lập tức nói: "Ta đã đặt một phòng ở Phúc Mãn lâu, bây giờ chúng ta qua đó."
Chờ Lục Di Ninh đồng ý, Tần Dục lại nhìn về phía muội muội của mình: "Chiêu Dương, chúng ta muốn qua Phúc Mãn Lâu, muội muốn mua cái gì thì mang theo Triệu Nam đi với muội."
Chiêu Dương định lên tiếng, lại không biết nói gì, Hoàng huynh nói là cùng nàng đi mua đồ, kết quả từ đầu tới cuối không để ý tới nàng thì không nói, bây giờ còn đuổi nàng đi...
Nhưng nhìn thấy tình cảm của Hoàng huynh và Hoàng tẩu tốt như vậy, nàng vẫn rất cao hứng.
Sau khi Tần Dục và Lục Di Ninh vào Phúc Mãn Lâu, Chiêu Dương nói: "Bổn cung muốn một ít giấy bút, mua ở đâu là được?"
"Bẩm công chúa, giấy bút ở Nhất Tuyên Các là tốt nhất." Triệu Nam cùng thị vệ của Vương phủ đang che chở cho xe ngựa, nghe Chiêu Dương hỏi liền trả lời.
"Bổn cung không cần loại tốt nhất đâu, loại rẻ là được rồi." Chiêu Dương nói. Nàng định mua bút cho những đứa trẻ đó làm lễ vật, không cần phải có chất lượng quá tốt.
Chiêu Dương công chúa muốn mua loại rẻ nhất, Triệu Nam nghĩ một lát rồi dẫn nàng đến cửa hàng thuộc Đoan Vương phủ. Tuy cửa hàng chuyên bán những vật xa xỉ nhưng muốn mua loại giá rẻ thì không phải không được.
Đồ mà Chiêu Dương cần thật sự quá nhiều, mấy trăm bộ bút mực không nói, còn muốn vô số giấy, cửa quầy đó không thể lập tức có đủ số lượng nên chỉ lấy tiền đặt cọc của Chiêu Dương, hẹn lúc có đủ hàng rồi sẽ đem đến thôn trang ngoại thành, thanh toán luôn cả thảy luôn một lần.
"Công chúa đi thong thả." Chưởng quầy cung kính tiễn Chiêu Dương đi.
Chờ Chiêu Dương lên xe ngựa xong, tiểu nhị liền tò mò hỏi: "Chưởng quầy, đó là công chúa?" Tuy nói đây là cửa quầy do Vương gia mở nên thường được gặp hoàng thân quốc thích, nhưng hắn vẫn chưa từng gặp được vị công chúa nào.
"Đúng vậy, đó chính là Chiêu Dương công chúa." Chưởng quầy nói.
"Công chúa thật đẹp, trông cứ như tiên nữ vậy! Tiểu nhị không nhịn được mà nói.
"Bản lĩnh của ngươi cũng thật lớn nha, đến cả công chúa cũng dám bàn tán!" Chưởng quầy vỗ một cái vào đầu tiểu nhị.
Hai người vừa nói chuyện vừa làm việc, không phát hiện ra có một người bước vào cửa quầy, nghe được những lời bọn họ nói thì vội vàng chạy mất.
Sau khi mua giấy bút xong, Chiêu Dương định đi mua một ít vải dệt, không ngờ xe ngựa vừa chạy được một lát thì nghe thấy một tiếng gọi ầm ĩ: "Công chúa! Chiêu Dương!"
"Ai vậy?" Mặt Chiêu Dương lộ vẻ kinh ngạc.
Nàng đã từng không dám vén rèm xe để xem cảnh tượng bên ngoài. Nhưng ở ngoại thành lâu, nàng đã không còn để ý mấy chuyện này nữa nên vén rèm lên, sau đó lập tức đối mặt với một người vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen thuộc là bởi đó là Hoắc Thọ, tốt xấu gì cũng từng là trượng phu của nàng, xa lạ là vì nàng và Hoắc Thọ vốn không thân thiết, vẻ ngoài của Hoắc Thọ còn thay đổi rất nhiều.
Chiêu Dương nhất thời im lặng, Hoắc Thọ nhìn thấy nàng, vẻ mặt cũng như bị sét đánh trúng.
"Cho hắn hai trăm lượng bạc." Chiêu Dương liếc mắt nhìn Hoắc Thọ một cái rồi buông rèm xuống.
Hoắc Thọ bây giờ nhìn cực kỳ nghèo túng, hai trăm lượng bạc có lẽ cũng đủ cho hắn sống tốt một thời gian.
Hoàng huynh của nàng cực kỳ chán ghét Hoắc Thọ, nàng thế là vẫn còn tốt chán... Đương nhiên, quan trọng nhất là nếu nàng làm như không thấy hoàn cảnh của Hoắc Thọ, sợ là sẽ bị người đời bán tán.
Chiêu Dương cho bạc xong thì rời đi, Hoắc Thọ đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn xe ngựa đi xa, có một loại cảm giác không chân thật.
Cầm túi ngân phiếu bằng gấm, Hoắc Thọ đuổi theo. Có lẽ các hộ vệ cảm thấy hắn không thể tạo uy hiếp gì nên làm lơ hắn.
Sau đó, hắn nhìn thấy xe ngựa dừng lại trước một của tiệm vải, rất nhanh sau đó, một nữ tử đầy đặn bước từ trên xe ngựa xuống.
Nữ tử này rất đầy đặn nhưng tuyệt đối không thể coi là béo. Quan trọng hơn là cực kỳ mỹ lệ, còn có ba bốn phần giống Đoan Vương.
Người này... là Chiêu Dương?
Chiêu Dương đó làm sao có thể xinh đẹp như vậy?
Mặt Hoắc Thọ đầy hoảng hốt, đột nhiên nghĩ tới đêm động phòng hoa chúc đó.
Thật ra buổi tối hôm đó, Chiêu Dương không béo như sau này, có thể xem như đáng yêu. Chỉ là trước đó hắn vô tình gặp được Duệ Vương, bị Duệ Vương cười nhạo, nói hắn phải cưới một nữ nhân mập béo, hắn liền có thành kiến, bắt đầu chán ghét Chiêu Dương.
Nếu như khi đó hắn đối xử với Chiêu Dương tốt hơn một chút...
Thời khắc này, Hoắc Thọ có một cảm giác hối hận trước nay chưa từng có.
Mà bên kia, sau khi Tần Nhạc nhận được tin Duệ Vương phi sinh nữ nhi thì cười cười, phân phó xuống: "Nếu là một nữ nhi, chuyện đó không cần tiếp tục nữa."
Hắn nghĩ cách khiến Quách Phức náo loạn một hồi như vậy, vốn là muốn hại nàng không sinh được Hoàng trưởng tôn. Bây giờ, nếu như là một nữ nhi thì tạm thời hắn không cần xen vào.
Nghĩ đến hài tử không có duyên với mình, nụ cười của Tần Nhạc biến mất, gương mặt trở nên lạnh lẽo, còn mang theo vẻ hung ác.
Beta: Nhược Vy
Người của Tiêu Quý phi bêu xấu thanh danh của Chiêu Dương, Tần Dục liền cho người đi gây phiền toái cho bọn họ, tung ra chuyện Tần Diệu nuôi ngoại thất bên ngoài.
Thật ra cũng không hẳn là Tần Diệu nuôi ngoạn thất, chỉ là vài thủ hạ tặng mĩ nữ cho hắn, lại tặng thêm vài tòa nhà, thỉnh thoảng hắn ghé qua thì ngủ lại mà thôi.
Sau khi Tần Dục truyền chuyện này ra ngoài, bởi vì quá bận rộn nên không có thời gian quan tâm đến, cuối cùng vì nó mà xem được một màn kịch hay.
Quách Phức thân là Duệ Vương phi, vừa mang thai là bị mọi người vây quanh đến ba lớp, bảo vệ nàng kín đến không một kẽ hở. Trong tình huống như thế, tin tức Tần Diệu nuôi ngoại thất nàng chẳng hay biết gì.
Nghĩ lại thì cũng đúng, tên nào không không có mắt lại đi nói chuyện Tần Diệu phong lưu bên ngoài cho Duệ Vương phi đang mang thai, đây không phải là tự tìm chết sao? Thế mà lại có người thật sự muốn tìm chết.
Một nữ nhân mà trước kia rất được Tần Diệu sủng ái, sau này bị Quách Phức dùng roi đánh đến hủy dung, không biết bằng cách nào có thể chạy đến trước mặt Quách Phức sắp lâm bồn mà chửi mắng.
Nàng mắng Quách Phức một hồi lâu, nói Quách Phức chẳng qua chỉ là một nữ nhân xấu xí ỷ vào gia thế mà hoành hành ngang ngược ở Duệ Vương phủ, nói Duệ Vương từ trước đến nay chưa bao giờ thích nàng, nói Quách Phức tương lai chắc chắn không có một kết cục tốt...
Cuối cùng, nàng đem cả chuyện Duệ Vương nuôi ngoại thất nói ra.
"Cả cái Kinh thành này ai ai cũng biết Vương gia chúng ta dưỡng ngoại thất, kim ốc tàng kiều, chỉ có ngươi là bị giấu diếmkhông biết gì. Quách Phức, tất cả mọi người đều đang cười nhạo ngươi đấy." Nữ nhân đó cười ha hả trước mặt Quách Phức.
Sau khi bị hủy dung, cuộc sống của nàng ta cực kỳ khó khăn, hận Quách Phức đến không muốn sống nữa, những câu nói ra đều cực kỳ cay độc.
Quách Phức xưa nay tính tình nóng nảy, quả nhiên là bị chọc giận. Nàng không cố kỵ mình còn đang mang thai, dẫn theo một đám gia nhân đến tòa nhà của Tần Diệu, muốn lật ngược tòa nhà ấy lên.
Tòa nhà đó quả thật đã bị nàng lật tung lên. Đúng lúc đó, nàng lại chuyển dạ. Lần sinh nở này xảy ra quá nhanh, nàng không có thời gian quay về phòng sinh đã chuẩn bị tốt ở Vương phủ, cuối cùng phải ở trong tòa nhà mà Tần Diệu dùng để nuôi ngoại thất hạ sinh một tiểu quận chúa.
Tiểu quận chú của Duệ Vương phủ được sinh ra tại nơi Duệ Vương dùng để dưỡng ngoại thất, hỏi thử xem có thú vị hay không?
Kiếp trước Quách Phức cũng từng làm loạn thế này, nhưng mà là sau khi sinh, kiếp này có lẽ do Tần Dục truyền ra việc Tần Diệu nuôi ngoại thất nên sự việc mới thay đổi.
Lúc Tần Dục biết tin, cười khẽ một tiếng, càng cảm thấy Tần Diệu ngu xuẩn.
Quách gia là đại gia tộc ở Đại Tần, phụ thân của Quách Phức lại là Hồ Quảng Tổng đốc, các thúc bá của nàng đều có tương lai rộng mở, Tần Diệu lấy nàng thì sẽ được Quách gia ủng hộ, đây tuyệt đối là một món hời lớn.
Nếu hắn là Tần Diệu, kiểu gì cũng phải đối tốt với Quách Phức, chỉ có thế mà Tần Diệu cũng không làm được.
Đương nhiên, hắn cực kỳ mong Tần Diệu sẽ không thấy được điều đó.
Năm hắn 16 tuổi, cảm thấy cho dù có lấy ai cũng như nhau, để mặc mẫu hậu chọn thê tử cho hắn, nhưng hiện tại, suy nghĩ của hắn đã thay đổi.
Nếu muốn cưới thê tử, vậy phải chọn người mình thích, bằng không cả đời chung sống với người mà mình không thích, nhất định cả ngày sẽ bị đè nén.
Thân là nam tử, hoàn toàn có thể tam thê tứ thiếp, nhưng Tần Dục không thích như vậy.
Việc từ nhỏ đến lớn luôn phải chứng kiến cảnh Vĩnh Thành Đế sủng ái hết người này đến người khác khiến hắn vô cùng chán ghét cách sống như thế.
Nghĩ đến đây, Tần Dục liền nhớ đến Vương phi của mình.
Mấy ngày nay Lục Di Ninh luôn đi theo Hồ đại phu và Hồ phu nhân học y thuật, không còn ở trước mặt hắn nói mấy câu mà câu nào hắn cũng phải dạy dỗ lại, hắn cũng càng ngày càng thích vị Vương phi này của mình.
Kiếp này, nếu bọn họ có thể yên ổn bạc đầu giai lão thì thật tốt, có được hài tử thì dù có bị đày xuống mười tám tầng địa ngục hắn cũng cam lòng.
Hôm nay trên triều không có việc gì quan trọng nên Tần Dục về nhà sớm. Ăn một bữa trưa hiếm có với Lục Di Ninh. Cùng ăn trưa còn có Chiêu dương.
Sau khi hòa ly, Chiêu Dương muốn trở về ngoại thành nhưng bị Triệu Hoàng hậu ngăn cản.
Triệu Hoàng hậu khăng khăng cho rằng nữ nhi của mình sau khi hòa ly sẽ rất đau lòng, kiên quyết giữ nàng trong thành được ngày nào hay ngày nấy, bất đắc dĩ Chiêu Dương phải ở lại, mà mấy ngày nay...
Theo lời Tần Dục, Chiêu Dương bán tất cả những thứ không dùng đến trong phủ Công chúa, lấy lý do là sợ nhìn vật nhớ người, trong lòng khó chịu.
Tần Dục bảo Chiêu Dương làm vậy chẳng qua là vì thấy những đồ vật đó vô dụng, không bằng mấy thứ có lợi ích thiết thực như vàng bạc, nào ngờ Chiêu Dương làm như vậy thanh danh lại tốt lên.
Vốn mọi người cảm thấy Chiêu Dương hòa ly là vô tình, nhưng khi nghe nói nàng bán rất nhiều thứ trong phủ, dự định ở ngoại thành chăm sóc một đám cô nhi thì lại thấy Chiêu Dương công chúa thật sự là một nữ nhân huệ chất lan tâm[1].
[1]Huệ chất lan tâm: người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết.
Đối với Chiêu Dương, đây cũng là việc vui ngoài ý muốn.
"Chiêu Dương, mấy ngày nữa muội phải đi, hôm nay huynh dẫn muội đi dạo Kinh thành." Tần Dục nói, mắt lại dừng trên người Lục Di Ninh: "Di Ninh, có muốn đi đâu không?"
Lục Di Ninh mờ mịt lắc đầu, sao nàng có thể ra khỏi Đoan Vương phủ, nàng không biết gì về thế giới bên ngoài.
"Ta dẫn nàng đi ăn ngon." Nhìn vẻ mặt Lục Di Ninh, Tần Dục cười sờ sờ tóc nàng.
Mắt Lục Di Ninh sáng lên.
Kinh thành cực kỳ phồn hoa, trên đường cái tấp nập kẻ qua người lại. Tần Dục ngồi trên xe ngựa, ngồi cạnh hắn là Lục Di Ninh và Chiêu Dương, mỗi người một bên, phấn khích nhìn ra bên ngoài.
"Bên kia là nơi bán vải dệt, còn may quần áo cho mọi người nữa."
"Nhìn bên kia xem, đó là đại tửu lâu rất nổi danh ở kinh thành, thức ăn ở đó cực kỳ ngon luôn đấy."
"Đây là quầy điểm tâm, bánh đậu xanh lần trước muội mang về cho tỷ là mua ở đó đó."
-----
Ngồi ở bên cạnh Lục Di Ninh, Tần Dục cho Chiêu Dương giới thiệu đủ loại đồ trên đường.
"Ta đói bụng." Lục Di Ninh nhìn về phía Tần Dục.
Bọn họ vừa mới ăn cơm xong, sao lại đói nhanh như thế được? Tần Dục có chút buồn cười nhưng cũng biết Lục Di Ninh nói thế thì hẳn là nàng đói, lập tức nói: "Ta đã đặt một phòng ở Phúc Mãn lâu, bây giờ chúng ta qua đó."
Chờ Lục Di Ninh đồng ý, Tần Dục lại nhìn về phía muội muội của mình: "Chiêu Dương, chúng ta muốn qua Phúc Mãn Lâu, muội muốn mua cái gì thì mang theo Triệu Nam đi với muội."
Chiêu Dương định lên tiếng, lại không biết nói gì, Hoàng huynh nói là cùng nàng đi mua đồ, kết quả từ đầu tới cuối không để ý tới nàng thì không nói, bây giờ còn đuổi nàng đi...
Nhưng nhìn thấy tình cảm của Hoàng huynh và Hoàng tẩu tốt như vậy, nàng vẫn rất cao hứng.
Sau khi Tần Dục và Lục Di Ninh vào Phúc Mãn Lâu, Chiêu Dương nói: "Bổn cung muốn một ít giấy bút, mua ở đâu là được?"
"Bẩm công chúa, giấy bút ở Nhất Tuyên Các là tốt nhất." Triệu Nam cùng thị vệ của Vương phủ đang che chở cho xe ngựa, nghe Chiêu Dương hỏi liền trả lời.
"Bổn cung không cần loại tốt nhất đâu, loại rẻ là được rồi." Chiêu Dương nói. Nàng định mua bút cho những đứa trẻ đó làm lễ vật, không cần phải có chất lượng quá tốt.
Chiêu Dương công chúa muốn mua loại rẻ nhất, Triệu Nam nghĩ một lát rồi dẫn nàng đến cửa hàng thuộc Đoan Vương phủ. Tuy cửa hàng chuyên bán những vật xa xỉ nhưng muốn mua loại giá rẻ thì không phải không được.
Đồ mà Chiêu Dương cần thật sự quá nhiều, mấy trăm bộ bút mực không nói, còn muốn vô số giấy, cửa quầy đó không thể lập tức có đủ số lượng nên chỉ lấy tiền đặt cọc của Chiêu Dương, hẹn lúc có đủ hàng rồi sẽ đem đến thôn trang ngoại thành, thanh toán luôn cả thảy luôn một lần.
"Công chúa đi thong thả." Chưởng quầy cung kính tiễn Chiêu Dương đi.
Chờ Chiêu Dương lên xe ngựa xong, tiểu nhị liền tò mò hỏi: "Chưởng quầy, đó là công chúa?" Tuy nói đây là cửa quầy do Vương gia mở nên thường được gặp hoàng thân quốc thích, nhưng hắn vẫn chưa từng gặp được vị công chúa nào.
"Đúng vậy, đó chính là Chiêu Dương công chúa." Chưởng quầy nói.
"Công chúa thật đẹp, trông cứ như tiên nữ vậy! Tiểu nhị không nhịn được mà nói.
"Bản lĩnh của ngươi cũng thật lớn nha, đến cả công chúa cũng dám bàn tán!" Chưởng quầy vỗ một cái vào đầu tiểu nhị.
Hai người vừa nói chuyện vừa làm việc, không phát hiện ra có một người bước vào cửa quầy, nghe được những lời bọn họ nói thì vội vàng chạy mất.
Sau khi mua giấy bút xong, Chiêu Dương định đi mua một ít vải dệt, không ngờ xe ngựa vừa chạy được một lát thì nghe thấy một tiếng gọi ầm ĩ: "Công chúa! Chiêu Dương!"
"Ai vậy?" Mặt Chiêu Dương lộ vẻ kinh ngạc.
Nàng đã từng không dám vén rèm xe để xem cảnh tượng bên ngoài. Nhưng ở ngoại thành lâu, nàng đã không còn để ý mấy chuyện này nữa nên vén rèm lên, sau đó lập tức đối mặt với một người vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen thuộc là bởi đó là Hoắc Thọ, tốt xấu gì cũng từng là trượng phu của nàng, xa lạ là vì nàng và Hoắc Thọ vốn không thân thiết, vẻ ngoài của Hoắc Thọ còn thay đổi rất nhiều.
Chiêu Dương nhất thời im lặng, Hoắc Thọ nhìn thấy nàng, vẻ mặt cũng như bị sét đánh trúng.
"Cho hắn hai trăm lượng bạc." Chiêu Dương liếc mắt nhìn Hoắc Thọ một cái rồi buông rèm xuống.
Hoắc Thọ bây giờ nhìn cực kỳ nghèo túng, hai trăm lượng bạc có lẽ cũng đủ cho hắn sống tốt một thời gian.
Hoàng huynh của nàng cực kỳ chán ghét Hoắc Thọ, nàng thế là vẫn còn tốt chán... Đương nhiên, quan trọng nhất là nếu nàng làm như không thấy hoàn cảnh của Hoắc Thọ, sợ là sẽ bị người đời bán tán.
Chiêu Dương cho bạc xong thì rời đi, Hoắc Thọ đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn xe ngựa đi xa, có một loại cảm giác không chân thật.
Cầm túi ngân phiếu bằng gấm, Hoắc Thọ đuổi theo. Có lẽ các hộ vệ cảm thấy hắn không thể tạo uy hiếp gì nên làm lơ hắn.
Sau đó, hắn nhìn thấy xe ngựa dừng lại trước một của tiệm vải, rất nhanh sau đó, một nữ tử đầy đặn bước từ trên xe ngựa xuống.
Nữ tử này rất đầy đặn nhưng tuyệt đối không thể coi là béo. Quan trọng hơn là cực kỳ mỹ lệ, còn có ba bốn phần giống Đoan Vương.
Người này... là Chiêu Dương?
Chiêu Dương đó làm sao có thể xinh đẹp như vậy?
Mặt Hoắc Thọ đầy hoảng hốt, đột nhiên nghĩ tới đêm động phòng hoa chúc đó.
Thật ra buổi tối hôm đó, Chiêu Dương không béo như sau này, có thể xem như đáng yêu. Chỉ là trước đó hắn vô tình gặp được Duệ Vương, bị Duệ Vương cười nhạo, nói hắn phải cưới một nữ nhân mập béo, hắn liền có thành kiến, bắt đầu chán ghét Chiêu Dương.
Nếu như khi đó hắn đối xử với Chiêu Dương tốt hơn một chút...
Thời khắc này, Hoắc Thọ có một cảm giác hối hận trước nay chưa từng có.
Mà bên kia, sau khi Tần Nhạc nhận được tin Duệ Vương phi sinh nữ nhi thì cười cười, phân phó xuống: "Nếu là một nữ nhi, chuyện đó không cần tiếp tục nữa."
Hắn nghĩ cách khiến Quách Phức náo loạn một hồi như vậy, vốn là muốn hại nàng không sinh được Hoàng trưởng tôn. Bây giờ, nếu như là một nữ nhi thì tạm thời hắn không cần xen vào.
Nghĩ đến hài tử không có duyên với mình, nụ cười của Tần Nhạc biến mất, gương mặt trở nên lạnh lẽo, còn mang theo vẻ hung ác.
Danh sách chương