"Bà quản gia! Có người tới nói muốn gặp Tô tiểu thư" một người vệ sĩ bước vào báo cáo. Bà quản gia và Tô Mộc Hy nhìn nhau, bà nhíu mày "Trông hắn thế nào!?" người vệ sĩ nghĩ rồi nói "Không đơn giản, còn dẫn theo người bảo vệ" bà quản gia phân phó "Tạm thời đừng cho hắn vào, để ta đi thông báo với thiếu gia" "Vâng"
Bà quản gia rời khỏi phòng ăn, còn mỗi Tô Mộc Hy ngẩn người ngồi đó. Cô mím môi trầm ngâm, liệu có phải là Simon không? Chuyện mình bỏ trốn, chắc hẳn anh ta đã biết! Nhưng sao...lại nhanh đến vậy chứ!? Bỗng dưng cô cảm thấy lo lắng, Simon có nói hắn sẽ không làm hại cô nhưng với Lãnh Mạc Thiên thì sao? Cô chỉ lo cho anh mà thôi.
"Hy Hy!" một giọng nói dịu dàng bỗng vang lên bên tai khiến Tô Mộc Hy giật mình. Simon từ khi nào đã bước vào, theo sau anh ta là năm sáu người áo đen. Trông ai cũng lạnh lùng, nguy hiểm. Chắc chỉ trừ cô thấy hắn là ấm áp nhất. Lúng túng đứng lên, cô lùi ra sau vài bước, vẻ mặt có chút sợ sệt.
- Hy Hy, hóa ra em ở đây, em có biết anh lo cho em lắm không? - Simon đau lòng nói
- Xin...xin lỗi...tôi... - Tô Mộc Hy ngập ngừng nói - Tôi không định bỏ trốn đâu, tôi có...có lí do cần trở về đây!
- Tại sao em không nói cho anh biết? Nếu em nói...
- Anh sẽ không để tôi đi! Đúng không?
- Hy Hy, anh không trói buộc em, em có tự do của mình...chỉ là anh lo lắng cho em, bên ngoài kia rất nhiều người muốn hại đến em, lỡ em xảy ra chuyện gì thì anh biết sống sao?
- Tôi...
- Lí do của em được thực hiện rồi chứ!? Giờ thì về với anh thôi, ngày kia chúng ta sẽ về Ý gặp ba mẹ! - Simon không đủ kiên nhẫn nghe cô nói nữa, hắn bước đến gần cô, giơ tay kéo cô đi
- Không...tôi... - Người đàn ông này sức rất lớn, cô không thể giãy cũng không thể không đau.
Ra đến phòng khách, hai tiếng vỗ tay liền vang lên kèm theo đó là chất giọng lạnh lùng đầy mỉa mai "Simon bang chủ đây đến Lãnh gia tôi cướp người cũng lộ liễu quá đi!" Lãnh Mạc Thiên nhếch môi nói, anh vừa dứt lời, đám vệ sĩ áo đen đồng loạt bước vào nhà, chĩa súng trước hai người.
- Vậy đây là kiểu tiếp đãi chào mừng khách đến của Lãnh thiếu gia sao? Cũng thật đặc biệt đi... - Simon cười lạnh
- Haha, Anh quá khen! Những vị khách nào đặc biệt thì tôi mới cho đặc biệt thôi! - Lãnh Mạc Thiên bật cười
- Tôi không muốn diệt trừ Lãnh gia luôn đâu nên...các người khôn hồn thì tránh ra
- Simon bang chủ hài hước thật! Nếu Lãnh gia tôi có thể bị diệt trừ nhanh như vậy thì làm sao có thể trụ lâu được đến hiện tại? Hơn nữa, đây cũng không phải Lãnh gia chính, anh cũng biết mà
- Lãnh thiếu gia là coi thường tôi? - Simon nhíu mày
- Tôi đâu dám, tôi là nói sự thật thôi - Lãnh Mạc Thiên nhún vai, mắt ưng hướng về phía Tô Mộc Hy bên cạnh Simon - Giờ thì anh nên trả người cho tôi rồi!
- Hy Hy vốn không phải là người của cậu, cậu định bắt giữ em ấy lại vì để trả thù thôi sao? Thật nực cười!
Tô Mộc Hy kinh ngạc nhìn hắn, Simon cũng biết chuyện này?
- Tôi có làm gì với cô ta hay không thì sao tôi phải nói với anh? - rồi như nhớ đến gì đó, anh nhếch môi - À, có chuyện hay này tôi muốn nói cho anh biết, rất hay đó!
Simon nhướn mày
- Đêm hôm qua, cô gái của anh nằm dưới thân tôi rên rỉ, rất tuyệt phải không?
- Cái gì!? - Simon tức giận nói lớn, hắn giật cánh tay đang nắm của Tô Mộc Hy về phía mình, hai bàn tay chắc khỏe giật cổ áo cô ra.
Tô Mộc Hy không ngăn được hành động của hắn, cô chỉ kịp hét lên một tiếng rồi run rẩy sợ hãi không dám nói gì vì gương mặt hắn đang tối dần. Chiếc áo sơ mi bị giật mạnh ra làm rơi mấy chiếc khuy đầu. Chiếc cổ thon đến xương quai xanh, làn da trắng mịn chứa đầy dấu hôn đỏ chót, xanh tím đến đáng sợ.
Hai người phút chốc im lặng, Tô Mộc Hy thì sợ hãi nhìn Simon còn hắn thì nhìn vào những vết hôn đó của cô. Gương mặt vẫn biểu cảm lạnh lùng nhưng chỉ cô mới biết bàn tay nắm vạt áo cô của hắn lại dùng thêm lực. Hắn tức giận rồi!!!
- Thế nào? Đẹp chứ!? Những dấu vết đó đã chứng minh cô ta là người của tôi rồi...còn nếu anh không tin thì...có thể tự mình kiểm tra, tôi không ngại đâu - Lãnh Mạc Thiên cười nói, dù trong lòng anh đang ẩn nhẫn sự khó chịu.
Tô Mộc Hy nghe anh nói, cô sững người, mắt tròn mở lớn nhìn anh. Lãnh Mạc Thiên sao có thể nói ra những lời này! Khác gì nhục mạ cô chứ!?
Bàn tay Simon dần buông lỏng ra, gương mặt đầy lạnh lùng chiếu thẳng vào Lãnh Mạc Thiên "Dù sao tôi vẫn phải đưa cô ấy trở về!" Lãnh Mạc Thiên bật cười "Haha tôi không nghĩ Simon bang chủ đây lại thích dùng lại đồ của người khác...nhưng mà tôi chơi cô ta chưa đủ, làm sao có thể để anh đi được"
- Im đi!!! - Tô Mộc Hy mặt tối sầm lại, cô cúi đầu hét lên.
Hai người đàn ông đang đấu đá nhau cũng phải giật mình dừng lại. Khi nhận ra thì cô đã bật khóc từ lúc nào "Đừng nói nữa...đừng nói nữa mà!" tim cả hai người đều nhói đau từng cơn, Lãnh Mạc Thiên định bước đến ôm cô thì Simon đứng gần hơn đã giang tay ôm cô vào lòng an ủi "Hy Hy...anh xin lỗi...đừng khóc nữa...ngoan nào...anh thương"
Lãnh Mạc Thiên đứng đấy nhìn hai người trước mặt. Một là kẻ thù của mình một là người phụ nữ mình yêu. Thật trớ trêu làm sao! Tim anh đau...đau thật đấy! Hai bàn tay nắm chặt lại, cố gắng kìm nén lửa giận đang muốn bùng phát. Anh nói "Ôm ấp nhau đủ chưa! Đến lúc phải rời đi rồi đấy, Simon bang chủ!"
Tô Mộc Hy ở trong lòng Simon khóc thút thít, rồi cô kéo kéo áo anh khẽ nói "Em không sao...anh đi đi" Simon nhíu mày "Anh sẽ không để em ở lại, Lãnh Mạc Thiên bây giờ không phải là
Lãnh Mạc Thiên mà em biết nữa rồi! Hắn ta chỉ còn nỗi hận thù thôi! Nếu em ở lại..." cô nhìn hắn cầu xin "Simon, anh ấy đã đau khổ lắm rồi! Em không muốn bỏ anh ấy lại, xin anh đấy! Nếu không chịu đựng được nữa...em sẽ đi, sẽ về với anh...được không?"
- Hy Hy... - Simon mím môi, suy nghĩ rồi gật đầu, hắn đưa tay vuốt mái tóc cô - Đừng chịu đựng lâu quá, có gì cứ gọi anh, anh sẽ luôn ở bên em!
Nói rồi hắn đưa cho Tô Mộc Hy một cái vòng tay nhỏ, dùng thân hình cao lớn của mình che chắn, nhanh tay nhét vào túi quần cô. Đôi môi mỏng hôn nhẹ lên trán cô thì thầm "Anh đợi em!"
Bà quản gia rời khỏi phòng ăn, còn mỗi Tô Mộc Hy ngẩn người ngồi đó. Cô mím môi trầm ngâm, liệu có phải là Simon không? Chuyện mình bỏ trốn, chắc hẳn anh ta đã biết! Nhưng sao...lại nhanh đến vậy chứ!? Bỗng dưng cô cảm thấy lo lắng, Simon có nói hắn sẽ không làm hại cô nhưng với Lãnh Mạc Thiên thì sao? Cô chỉ lo cho anh mà thôi.
"Hy Hy!" một giọng nói dịu dàng bỗng vang lên bên tai khiến Tô Mộc Hy giật mình. Simon từ khi nào đã bước vào, theo sau anh ta là năm sáu người áo đen. Trông ai cũng lạnh lùng, nguy hiểm. Chắc chỉ trừ cô thấy hắn là ấm áp nhất. Lúng túng đứng lên, cô lùi ra sau vài bước, vẻ mặt có chút sợ sệt.
- Hy Hy, hóa ra em ở đây, em có biết anh lo cho em lắm không? - Simon đau lòng nói
- Xin...xin lỗi...tôi... - Tô Mộc Hy ngập ngừng nói - Tôi không định bỏ trốn đâu, tôi có...có lí do cần trở về đây!
- Tại sao em không nói cho anh biết? Nếu em nói...
- Anh sẽ không để tôi đi! Đúng không?
- Hy Hy, anh không trói buộc em, em có tự do của mình...chỉ là anh lo lắng cho em, bên ngoài kia rất nhiều người muốn hại đến em, lỡ em xảy ra chuyện gì thì anh biết sống sao?
- Tôi...
- Lí do của em được thực hiện rồi chứ!? Giờ thì về với anh thôi, ngày kia chúng ta sẽ về Ý gặp ba mẹ! - Simon không đủ kiên nhẫn nghe cô nói nữa, hắn bước đến gần cô, giơ tay kéo cô đi
- Không...tôi... - Người đàn ông này sức rất lớn, cô không thể giãy cũng không thể không đau.
Ra đến phòng khách, hai tiếng vỗ tay liền vang lên kèm theo đó là chất giọng lạnh lùng đầy mỉa mai "Simon bang chủ đây đến Lãnh gia tôi cướp người cũng lộ liễu quá đi!" Lãnh Mạc Thiên nhếch môi nói, anh vừa dứt lời, đám vệ sĩ áo đen đồng loạt bước vào nhà, chĩa súng trước hai người.
- Vậy đây là kiểu tiếp đãi chào mừng khách đến của Lãnh thiếu gia sao? Cũng thật đặc biệt đi... - Simon cười lạnh
- Haha, Anh quá khen! Những vị khách nào đặc biệt thì tôi mới cho đặc biệt thôi! - Lãnh Mạc Thiên bật cười
- Tôi không muốn diệt trừ Lãnh gia luôn đâu nên...các người khôn hồn thì tránh ra
- Simon bang chủ hài hước thật! Nếu Lãnh gia tôi có thể bị diệt trừ nhanh như vậy thì làm sao có thể trụ lâu được đến hiện tại? Hơn nữa, đây cũng không phải Lãnh gia chính, anh cũng biết mà
- Lãnh thiếu gia là coi thường tôi? - Simon nhíu mày
- Tôi đâu dám, tôi là nói sự thật thôi - Lãnh Mạc Thiên nhún vai, mắt ưng hướng về phía Tô Mộc Hy bên cạnh Simon - Giờ thì anh nên trả người cho tôi rồi!
- Hy Hy vốn không phải là người của cậu, cậu định bắt giữ em ấy lại vì để trả thù thôi sao? Thật nực cười!
Tô Mộc Hy kinh ngạc nhìn hắn, Simon cũng biết chuyện này?
- Tôi có làm gì với cô ta hay không thì sao tôi phải nói với anh? - rồi như nhớ đến gì đó, anh nhếch môi - À, có chuyện hay này tôi muốn nói cho anh biết, rất hay đó!
Simon nhướn mày
- Đêm hôm qua, cô gái của anh nằm dưới thân tôi rên rỉ, rất tuyệt phải không?
- Cái gì!? - Simon tức giận nói lớn, hắn giật cánh tay đang nắm của Tô Mộc Hy về phía mình, hai bàn tay chắc khỏe giật cổ áo cô ra.
Tô Mộc Hy không ngăn được hành động của hắn, cô chỉ kịp hét lên một tiếng rồi run rẩy sợ hãi không dám nói gì vì gương mặt hắn đang tối dần. Chiếc áo sơ mi bị giật mạnh ra làm rơi mấy chiếc khuy đầu. Chiếc cổ thon đến xương quai xanh, làn da trắng mịn chứa đầy dấu hôn đỏ chót, xanh tím đến đáng sợ.
Hai người phút chốc im lặng, Tô Mộc Hy thì sợ hãi nhìn Simon còn hắn thì nhìn vào những vết hôn đó của cô. Gương mặt vẫn biểu cảm lạnh lùng nhưng chỉ cô mới biết bàn tay nắm vạt áo cô của hắn lại dùng thêm lực. Hắn tức giận rồi!!!
- Thế nào? Đẹp chứ!? Những dấu vết đó đã chứng minh cô ta là người của tôi rồi...còn nếu anh không tin thì...có thể tự mình kiểm tra, tôi không ngại đâu - Lãnh Mạc Thiên cười nói, dù trong lòng anh đang ẩn nhẫn sự khó chịu.
Tô Mộc Hy nghe anh nói, cô sững người, mắt tròn mở lớn nhìn anh. Lãnh Mạc Thiên sao có thể nói ra những lời này! Khác gì nhục mạ cô chứ!?
Bàn tay Simon dần buông lỏng ra, gương mặt đầy lạnh lùng chiếu thẳng vào Lãnh Mạc Thiên "Dù sao tôi vẫn phải đưa cô ấy trở về!" Lãnh Mạc Thiên bật cười "Haha tôi không nghĩ Simon bang chủ đây lại thích dùng lại đồ của người khác...nhưng mà tôi chơi cô ta chưa đủ, làm sao có thể để anh đi được"
- Im đi!!! - Tô Mộc Hy mặt tối sầm lại, cô cúi đầu hét lên.
Hai người đàn ông đang đấu đá nhau cũng phải giật mình dừng lại. Khi nhận ra thì cô đã bật khóc từ lúc nào "Đừng nói nữa...đừng nói nữa mà!" tim cả hai người đều nhói đau từng cơn, Lãnh Mạc Thiên định bước đến ôm cô thì Simon đứng gần hơn đã giang tay ôm cô vào lòng an ủi "Hy Hy...anh xin lỗi...đừng khóc nữa...ngoan nào...anh thương"
Lãnh Mạc Thiên đứng đấy nhìn hai người trước mặt. Một là kẻ thù của mình một là người phụ nữ mình yêu. Thật trớ trêu làm sao! Tim anh đau...đau thật đấy! Hai bàn tay nắm chặt lại, cố gắng kìm nén lửa giận đang muốn bùng phát. Anh nói "Ôm ấp nhau đủ chưa! Đến lúc phải rời đi rồi đấy, Simon bang chủ!"
Tô Mộc Hy ở trong lòng Simon khóc thút thít, rồi cô kéo kéo áo anh khẽ nói "Em không sao...anh đi đi" Simon nhíu mày "Anh sẽ không để em ở lại, Lãnh Mạc Thiên bây giờ không phải là
Lãnh Mạc Thiên mà em biết nữa rồi! Hắn ta chỉ còn nỗi hận thù thôi! Nếu em ở lại..." cô nhìn hắn cầu xin "Simon, anh ấy đã đau khổ lắm rồi! Em không muốn bỏ anh ấy lại, xin anh đấy! Nếu không chịu đựng được nữa...em sẽ đi, sẽ về với anh...được không?"
- Hy Hy... - Simon mím môi, suy nghĩ rồi gật đầu, hắn đưa tay vuốt mái tóc cô - Đừng chịu đựng lâu quá, có gì cứ gọi anh, anh sẽ luôn ở bên em!
Nói rồi hắn đưa cho Tô Mộc Hy một cái vòng tay nhỏ, dùng thân hình cao lớn của mình che chắn, nhanh tay nhét vào túi quần cô. Đôi môi mỏng hôn nhẹ lên trán cô thì thầm "Anh đợi em!"
Danh sách chương