"Kỳ thiếu nên cân nhắc lại xưng hô đi, tôi chưa từng nhận cậu làm con rể."
"Cha, anh ấy chỉ là lỡ lời, cha đừng để bụng mà."
Phong Hàn Linh muốn phá bỏ sự chán ghét của cha mình đối với Kỳ Hạo Dương. Cô biết là cha rất lo lắng cho cô, sợ rằng Kỳ Hạo Dương sẽ ngựa quen đường cũ, cho nên mới ra sức phá vỡ mối quan hệ của cô và anh đến vậy, nhưng... anh là cha của Linh Nhi, cô không thể để con mình cả đời này không có mẹ được. Phong tiên sinh đành bất lực. Ông đã từng nói rằng chỉ cần Phong Hàn Linh thích thì ông sẽ không ngăn cản, sẽ cố gắng chấp nhận, chắc hẳn... người đó chính là Kỳ Hạo Dương.
Kỳ Hạo Dương sau đó biết điều hơn rất nhiều, cũng cố gắng để chiều lòng mọi người. Ngày hôm sau, quốc tế thiếu nhi, anh liền dẫn cô đi chơi. Mặc dù anh không hề thích mấy trò con nít như là xem phim, đi dạo phố hoặc cùng cô uống trà sữa, nhưng vẫn phải chiều theo sở thích của cô, đơn giản là vì cô là trẻ con, lại là người anh yêu nhất. Không cưng chiều cô thì còn cưng chiều ai nữa ?
"Cha, Linh Nhi không thích trà sữa."
"Mẹ con thích là được."
Tuy nhiên, hôm nay cô con gái rượu của Kỳ Hạo Dương đã trở thành kì đà cản mũi trong mắt anh, nguyên do là anh chỉ muốn cùng Phong Hàn Linh hẹn hò riêng, con bé bám riết không buông thế này, khiến anh rất phiền lòng. Linh Nhi nghe được câu trả lời phũ phàng của cha, con bé đã giận lại càng thêm giận, hai bên má phính lên.
"Con đang giận cha, sao cha không dỗ con ?"
Kỳ Hạo Dương lười để ý chiếc bóng đèn sáng quắc kia, tâm tư của anh đặt toàn bộ lên người Phong Hàn Linh, trong mắt anh chỉ có cô. Linh Nhi cũng chỉ là hàng tặng kèm của mẹ nó mà thôi, đối với anh, người Phong Hàn Linh mới là quan trọng nhất. Bất giác, anh xoa đầu cô, Phong Hàn Linh thích nhất là được người lớn coi mình là một đứa trẻ mà cưng chiều, cô liền tủm tỉm cười, cảm giác ấm áp bao trọn con tim. Kỳ Hạo Dương cứ mãi dịu dàng như này thì tốt biết mấy.
Thấy cha đang sủng nịnh mẹ lên tận trời, Linh Nhi rõ ràng không vui, cảm giác như sự yêu thương mà mình vốn dĩ được nhận lại bị cướp trắng trợn, con bé thật muốn phá tan cảnh tượng này ra. Mẹ là của nó, cha cũng là của nó, không ai được tranh giành cả. Linh Nhi liền chạy đến ôm lấy chân của cha. Con bé biết là phương thức làm nũng của mình nhất định sẽ hiệu nghiệm, nó không khóc lớn, chỉ làm đôi mắt to tròn của mình ngấn lệ, lấp lánh như những vì sao.
"Cha... Linh Nhi muốn chơi xích đu..."
"Chưa được, phải mua gấu bông cho mẹ con đã."
Phong Hàn Linh đã lớn đến chừng này tuổi rồi nhưng cô vẫn thích chơi với thú nhồi bông, có lẽ tâm hồn của cô vẫn chỉ là một đứa trẻ ba tuổi thôi. Hiện giờ, Kỳ Hạo Dương vì cô mà bỏ quên con gái nhỏ, Phong Hàn Linh không biết đây là phúc hay là hoạ nữa, nhưng cô không muốn sự cưng chiều này bị cướp đi chút nào, cho nên lần này cô không hề giúp con bé.
Đây là lần đầu tiên giọt nước mắt của Linh Nhi vô tác dụng, con bé mếu máo, đôi chân nhỏ lại lạch bạch chạy đi, nhưng liền bị vòng giữ trẻ Kỳ Hạo Dương đeo trên tay giữ lại.
"Thật nhiều chuyện mà."
Cũng may là Phong Hàn Linh đã uống xong ly trà sữa, Kỳ Hạo Dương liền nắm tay cô cùng đi về khu trưng bày thú nhồi bông, còn Linh Nhi thì phải đi tay không bởi con bé đã đeo vòng giữ trẻ rồi, không thể nào đi lạc được nữa. Người mà Kỳ Hạo Dương sợ bị lạc mất chính là Phong Hàn Linh.
"Ôi... "
Phong Hàn Linh không quen đi giày cao gót, chân đột nhiên bị trẹo sang một phía, Kỳ Hạo Dương ngay lập tức đỡ lấy người cô, chiếc dây do bị kéo đột ngột mà Linh Nhi cũng suýt chút nữa ngã theo. Kết quả, con bé nhìn về phía trước, là cha mẹ đang ôm nhau.
Lúc này, con bé chỉ muốn phát khóc.
"Không phải đã bảo em không biết đi thì đừng đi rồi sao ? "
"Vì đẹp mà..."
Kỳ Hạo Dương thật hết nói nổi với cô nàng này, anh quỳ một gối xuống, cởi đôi giày cao gót trắng của cô ra, rồi gọi Linh Nhi tới. Con bé vừa đến, anh đã đưa đôi giày đó cho nó, bản thân bế Phong Hàn Linh lên.
"Con cầm lấy đi."
"Ơ... cha..."
Linh Nhi ngơ ngác cầm lấy đôi giày. Phong Hàn Linh luôn thích được bồng bế, cô liền coi con bé như không khí. Cánh tay cô vòng qua cổ Kỳ Hạo Dương, gương mặt tựa vào vai anh, đôi chân thon dài đung đưa trên không.
"Hôm nay cha con là của mẹ rồi."
"Cha, anh ấy chỉ là lỡ lời, cha đừng để bụng mà."
Phong Hàn Linh muốn phá bỏ sự chán ghét của cha mình đối với Kỳ Hạo Dương. Cô biết là cha rất lo lắng cho cô, sợ rằng Kỳ Hạo Dương sẽ ngựa quen đường cũ, cho nên mới ra sức phá vỡ mối quan hệ của cô và anh đến vậy, nhưng... anh là cha của Linh Nhi, cô không thể để con mình cả đời này không có mẹ được. Phong tiên sinh đành bất lực. Ông đã từng nói rằng chỉ cần Phong Hàn Linh thích thì ông sẽ không ngăn cản, sẽ cố gắng chấp nhận, chắc hẳn... người đó chính là Kỳ Hạo Dương.
Kỳ Hạo Dương sau đó biết điều hơn rất nhiều, cũng cố gắng để chiều lòng mọi người. Ngày hôm sau, quốc tế thiếu nhi, anh liền dẫn cô đi chơi. Mặc dù anh không hề thích mấy trò con nít như là xem phim, đi dạo phố hoặc cùng cô uống trà sữa, nhưng vẫn phải chiều theo sở thích của cô, đơn giản là vì cô là trẻ con, lại là người anh yêu nhất. Không cưng chiều cô thì còn cưng chiều ai nữa ?
"Cha, Linh Nhi không thích trà sữa."
"Mẹ con thích là được."
Tuy nhiên, hôm nay cô con gái rượu của Kỳ Hạo Dương đã trở thành kì đà cản mũi trong mắt anh, nguyên do là anh chỉ muốn cùng Phong Hàn Linh hẹn hò riêng, con bé bám riết không buông thế này, khiến anh rất phiền lòng. Linh Nhi nghe được câu trả lời phũ phàng của cha, con bé đã giận lại càng thêm giận, hai bên má phính lên.
"Con đang giận cha, sao cha không dỗ con ?"
Kỳ Hạo Dương lười để ý chiếc bóng đèn sáng quắc kia, tâm tư của anh đặt toàn bộ lên người Phong Hàn Linh, trong mắt anh chỉ có cô. Linh Nhi cũng chỉ là hàng tặng kèm của mẹ nó mà thôi, đối với anh, người Phong Hàn Linh mới là quan trọng nhất. Bất giác, anh xoa đầu cô, Phong Hàn Linh thích nhất là được người lớn coi mình là một đứa trẻ mà cưng chiều, cô liền tủm tỉm cười, cảm giác ấm áp bao trọn con tim. Kỳ Hạo Dương cứ mãi dịu dàng như này thì tốt biết mấy.
Thấy cha đang sủng nịnh mẹ lên tận trời, Linh Nhi rõ ràng không vui, cảm giác như sự yêu thương mà mình vốn dĩ được nhận lại bị cướp trắng trợn, con bé thật muốn phá tan cảnh tượng này ra. Mẹ là của nó, cha cũng là của nó, không ai được tranh giành cả. Linh Nhi liền chạy đến ôm lấy chân của cha. Con bé biết là phương thức làm nũng của mình nhất định sẽ hiệu nghiệm, nó không khóc lớn, chỉ làm đôi mắt to tròn của mình ngấn lệ, lấp lánh như những vì sao.
"Cha... Linh Nhi muốn chơi xích đu..."
"Chưa được, phải mua gấu bông cho mẹ con đã."
Phong Hàn Linh đã lớn đến chừng này tuổi rồi nhưng cô vẫn thích chơi với thú nhồi bông, có lẽ tâm hồn của cô vẫn chỉ là một đứa trẻ ba tuổi thôi. Hiện giờ, Kỳ Hạo Dương vì cô mà bỏ quên con gái nhỏ, Phong Hàn Linh không biết đây là phúc hay là hoạ nữa, nhưng cô không muốn sự cưng chiều này bị cướp đi chút nào, cho nên lần này cô không hề giúp con bé.
Đây là lần đầu tiên giọt nước mắt của Linh Nhi vô tác dụng, con bé mếu máo, đôi chân nhỏ lại lạch bạch chạy đi, nhưng liền bị vòng giữ trẻ Kỳ Hạo Dương đeo trên tay giữ lại.
"Thật nhiều chuyện mà."
Cũng may là Phong Hàn Linh đã uống xong ly trà sữa, Kỳ Hạo Dương liền nắm tay cô cùng đi về khu trưng bày thú nhồi bông, còn Linh Nhi thì phải đi tay không bởi con bé đã đeo vòng giữ trẻ rồi, không thể nào đi lạc được nữa. Người mà Kỳ Hạo Dương sợ bị lạc mất chính là Phong Hàn Linh.
"Ôi... "
Phong Hàn Linh không quen đi giày cao gót, chân đột nhiên bị trẹo sang một phía, Kỳ Hạo Dương ngay lập tức đỡ lấy người cô, chiếc dây do bị kéo đột ngột mà Linh Nhi cũng suýt chút nữa ngã theo. Kết quả, con bé nhìn về phía trước, là cha mẹ đang ôm nhau.
Lúc này, con bé chỉ muốn phát khóc.
"Không phải đã bảo em không biết đi thì đừng đi rồi sao ? "
"Vì đẹp mà..."
Kỳ Hạo Dương thật hết nói nổi với cô nàng này, anh quỳ một gối xuống, cởi đôi giày cao gót trắng của cô ra, rồi gọi Linh Nhi tới. Con bé vừa đến, anh đã đưa đôi giày đó cho nó, bản thân bế Phong Hàn Linh lên.
"Con cầm lấy đi."
"Ơ... cha..."
Linh Nhi ngơ ngác cầm lấy đôi giày. Phong Hàn Linh luôn thích được bồng bế, cô liền coi con bé như không khí. Cánh tay cô vòng qua cổ Kỳ Hạo Dương, gương mặt tựa vào vai anh, đôi chân thon dài đung đưa trên không.
"Hôm nay cha con là của mẹ rồi."
Danh sách chương