"Thiếu gia, lão gia dặn người nhanh chóng thu thập ra ngoài gặp khách!" Ngay lúc Chu Nguyên u sầu, Tiểu Tứ mới vừa mới đi lấy nước rửa mặt nâng một chậu gỗ từ bên ngoài chạy vào.
Dáng dấp như vậy ra gặp khách cũng quá mất mặt! Nhưng phụ thân bảo y đi gặp, nhất định là có nguyên nhân...
"Được rồi." Chu Nguyên gật đầu, rửa mặt đi ra ngoài.
Nơi Chu Phát Tài chiêu đãi khách luôn là căn phòng lớn phía nam nhà họ Chu, ngay cả trên đất cũng lát gạch xanh, vừa lớn vừa sáng, Chu Phát Tài thích nhất mời người ăn cơm ở đó, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Chu Nguyên từ cửa nhỏ đi vào nhà chính thì thấy Chu Phát Tài đang ngồi phía nam bàn bát tiên, thân thể to lớn ngồi đầy chỗ dành cho hai người, thế nên chặn luôn thân ảnh vị khách ngồi bên trái, chỉ để Chu Nguyên thấy được đồ ăn trên bàn.
Thịt khô xào trứng gà, vịt muối, trứng muối trộn đậu phụ, thịt muối xào củ cải giá đỗ, ngay cả dưa muối cũng béo ngậy! Chu Nguyên lập tức không thể kìm chế nuốt nước miếng.
Chu Phát Tài mặc dù là địa chủ lớn thôn Hà Tây, nhưng cũng chỉ khá hơn nông dân quanh năm chẳng có gì một chút mà thôi, không nhiều tiền dư dật, bình thường trong nhà một ngày ba bữa chỉ buổi tối mới có một món mặn.
Trước đây mỗi sáng sớm trừ chén cháo của y có một quả trứng luộc, trên bàn nhiều nhất cũng chỉ có một đĩa trứng chiên, hôm nay đã vậy còn quá phong phú! Hai mắt Chu Nguyên tròn xoe, trong mắt ngoại trừ cơm nước thì chẳng có thêm gì khác.
"Viên Viên, mau tới bái kiến tiên sinh!" Đang khi Chu Nguyên thất thần, Chu Phát Tài lớn tiếng gọi.
"Tiên sinh?!" Chu Nguyên lập tức ưỡn ngực hóp bụng: "Tiên tiên tiên... sao tiên sinh lại tới đây?" Cái lão tú tài kia luôn không thích cha hắn, không thích ở nông thôn, làm sao chịu tới nơi này? Không phải nhầm chứ? Vừa nghĩ tới lão tú tài, Chu Nguyên chợt cảm thấy tay mình bắt đầu đau.
"Xin chào, ngươi chính là Viên Viên à?" Một giọng nói đầy truyền cảm vang lên, Chu Nguyên ngẩng đầu, nhìn thấy nam nhân vốn bị cha mình che khuất đã đứng lên.
Nam nhân này khoảng chừng hai mươi, mặc trường bào màu xanh không thêu hoa văn, tóc búi cao, trang phục chẳng khác thư sinh nghèo nhất trong học đường là bao, tựa hồ còn hơi gầy yếu, nhưng Chu Nguyên vẫn nhìn đến sững sờ.
Đây là nam nhân đẹp nhất đời này y từng gặp!
Chu Nguyên vắt hết óc, cũng không nghĩ ra từ gì có thể hình dung tướng mạo người trước mắt, lại đột nhiên nhớ lão tiên sinh vài ngày trước đã dạy một áng văn, y rất thích cho nên đọc hơn một nghìn lần, chép hơn trăm lần, cái gì mà phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long, còn có gì mà thu cúc, hoa mậu xuân tùng...
(Ý nói phong lưu phóng khoáng, dịu dàng văn nhã, quân tử,...)
Chu Nguyên ngơ ngác nhìn người nọ, tim đập càng lúc càng nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, há miệng lại không nói được dù chỉ một câu.
"Viên Viên, mau gọi tiên sinh đi!" Chu Phát Tài hăng hái đứng lên, vỗ vào bả vai con trai nhà mình.
"Tiên sinh?" Chu Nguyên ôm ngực, nhưng nhìn xung quanh cũng chẳng thấy tiên sinh dạy mình đâu.
"Chính là vị này, Ngao tiên sinh! Viên Viên, sau này Ngao tiên sinh sẽ ở lại nhà chúng ta dạy con học!" Chu Phát Tài tràn đầy phấn khởi chỉ vào vị nam tử đầy người tiên khí.
Chu Nguyên lại một lần nữa nhìn về phía nam nhân xinh đẹp kia, khuôn mặt tràn đầy mờ mịt, nam nhân đẹp vầy lại muốn làm tiên sinh của y? Hình như tim đập càng lúc càng nhanh, có gì đó sai sai.
"Viên Viên." Nam nhân tuấn mỹ khẽ mỉm cười nhìn Chu Nguyên, vẻn vẹn một nụ cười như thế thôi lại khiến người ta có cảm giác xuân về hoa nở.
Chu Nguyên cảm thấy mình không chỉ là tim đập nhanh, ngay cả chân cũng có chút nhũn ra, phản ứng này, giống hệt lúc y nhìn thấy thứ đáng sợ nhất.
"Viên Viên yên tâm, tiên sinh nhất định sẽ không đánh ngươi." Nam nhân tuấn mỹ lại nói, đưa tay xoa xoa hai má sưng lên của Chu Nguyên.
Tay nam nhân tay lạnh lẽo, bị hắn đụng vào, Chu Nguyên chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cả người đổ ra sau.
"Viên Viên!" Chu Phát Tài gàu lên sợ hãi, một giây sau đã thấy đứa con tròn vo nhà mình được tiên sinh ông tìm tới đỡ được.
Tiên sinh gầy gò không chỉ đỡ được con trai ông, còn bế nó lên!
Chu Phát Tài khiếp sợ nhìn tình cảnh này, lập tức lại cảm thấy mình đúng là anh minh thần võ —— vị tiên sinh đây quả nhiên rất tuyệt, không chỉ có tài hoa, sức lực còn rất lớn!
Vuốt vuốt râu, Chu Phát Tài đang lo lắng cho con trai không khỏi đắc ý, con ông không phải luôn bị bắt nạt ở tư thục sao? Ông mời một tiên sinh đến nhà giáo dục con trai thì không cần lo nữa, người ông mời thoạt nhìn còn có học vấn hơn cái lão trong huyện kia nhiều lắm!
Chu Nguyên té xỉu, cuối cùng là ngửi được mùi mới tỉnh lại, vừa tỉnh y đã thấy nam nhân tuấn lãng đang bưng một bát mì sợi thơm ngát: "Ngươi tỉnh rồi à, có muốn ăn mì không?"
Hình ảnh này vô cùng tốt đẹp, tim Chu Nguyên lại một lần nhảy lên "thình thịch", rất kịch liệt, đồng thời theo bản năng muốn lui về sau, mãi đến khi đụng phải vách tường mới dừng lại, sau đó liếm liếm môi.
Chén mì đó thật sự quá thơm, người này cũng có vẻ rất dịu dàng, nhưng tại sao y cứ thấy cả người nhũn ra tim đập nhanh tóc gáy dựng đứng? Rõ ràng là phản ứng sợ hãi này chỉ xuất hiện khi mơ thấy mình bị rắn đuổi theo thôi.
"Ta tên Ngao Văn, sau này ta chính là tiên sinh của ngươi... Có muốn ta đút cho ăn không?" Nam nhân tuấn mỹ khẽ cười.
Chu Nguyên theo bản năng muốn chạy trốn, sau đó lại phỉ nhổ bản thân, Ngao tiên sinh hiền lành là thế, sao y có thể sợ hắn? Rất không nên!
"Không cần, ta có thể tự ăn..." Chu Nguyên muốn nhận lấy bát mì trên tay đối phương, hai tay chẳng hiểu sao run dữ dội hơn, thậm chí cầm không vững.
"Hay là để ta đút đi, nào, há miệng." Ngao Văn dịu dàng nở nụ cười.
Chu Nguyên chấn động cả người, ngoan ngoãn há miệng ra.
"Ngoan ghê." Nụ cười trên mặt Ngao Văn tươi hơn mấy phần.
Chẳng biết vì sao, da gà da vịt trên người Chu Nguyên nổi lên hết, vị tiên sinh này, cứ khiến y cảm thấy quái quái.
Dáng dấp như vậy ra gặp khách cũng quá mất mặt! Nhưng phụ thân bảo y đi gặp, nhất định là có nguyên nhân...
"Được rồi." Chu Nguyên gật đầu, rửa mặt đi ra ngoài.
Nơi Chu Phát Tài chiêu đãi khách luôn là căn phòng lớn phía nam nhà họ Chu, ngay cả trên đất cũng lát gạch xanh, vừa lớn vừa sáng, Chu Phát Tài thích nhất mời người ăn cơm ở đó, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Chu Nguyên từ cửa nhỏ đi vào nhà chính thì thấy Chu Phát Tài đang ngồi phía nam bàn bát tiên, thân thể to lớn ngồi đầy chỗ dành cho hai người, thế nên chặn luôn thân ảnh vị khách ngồi bên trái, chỉ để Chu Nguyên thấy được đồ ăn trên bàn.
Thịt khô xào trứng gà, vịt muối, trứng muối trộn đậu phụ, thịt muối xào củ cải giá đỗ, ngay cả dưa muối cũng béo ngậy! Chu Nguyên lập tức không thể kìm chế nuốt nước miếng.
Chu Phát Tài mặc dù là địa chủ lớn thôn Hà Tây, nhưng cũng chỉ khá hơn nông dân quanh năm chẳng có gì một chút mà thôi, không nhiều tiền dư dật, bình thường trong nhà một ngày ba bữa chỉ buổi tối mới có một món mặn.
Trước đây mỗi sáng sớm trừ chén cháo của y có một quả trứng luộc, trên bàn nhiều nhất cũng chỉ có một đĩa trứng chiên, hôm nay đã vậy còn quá phong phú! Hai mắt Chu Nguyên tròn xoe, trong mắt ngoại trừ cơm nước thì chẳng có thêm gì khác.
"Viên Viên, mau tới bái kiến tiên sinh!" Đang khi Chu Nguyên thất thần, Chu Phát Tài lớn tiếng gọi.
"Tiên sinh?!" Chu Nguyên lập tức ưỡn ngực hóp bụng: "Tiên tiên tiên... sao tiên sinh lại tới đây?" Cái lão tú tài kia luôn không thích cha hắn, không thích ở nông thôn, làm sao chịu tới nơi này? Không phải nhầm chứ? Vừa nghĩ tới lão tú tài, Chu Nguyên chợt cảm thấy tay mình bắt đầu đau.
"Xin chào, ngươi chính là Viên Viên à?" Một giọng nói đầy truyền cảm vang lên, Chu Nguyên ngẩng đầu, nhìn thấy nam nhân vốn bị cha mình che khuất đã đứng lên.
Nam nhân này khoảng chừng hai mươi, mặc trường bào màu xanh không thêu hoa văn, tóc búi cao, trang phục chẳng khác thư sinh nghèo nhất trong học đường là bao, tựa hồ còn hơi gầy yếu, nhưng Chu Nguyên vẫn nhìn đến sững sờ.
Đây là nam nhân đẹp nhất đời này y từng gặp!
Chu Nguyên vắt hết óc, cũng không nghĩ ra từ gì có thể hình dung tướng mạo người trước mắt, lại đột nhiên nhớ lão tiên sinh vài ngày trước đã dạy một áng văn, y rất thích cho nên đọc hơn một nghìn lần, chép hơn trăm lần, cái gì mà phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long, còn có gì mà thu cúc, hoa mậu xuân tùng...
(Ý nói phong lưu phóng khoáng, dịu dàng văn nhã, quân tử,...)
Chu Nguyên ngơ ngác nhìn người nọ, tim đập càng lúc càng nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, há miệng lại không nói được dù chỉ một câu.
"Viên Viên, mau gọi tiên sinh đi!" Chu Phát Tài hăng hái đứng lên, vỗ vào bả vai con trai nhà mình.
"Tiên sinh?" Chu Nguyên ôm ngực, nhưng nhìn xung quanh cũng chẳng thấy tiên sinh dạy mình đâu.
"Chính là vị này, Ngao tiên sinh! Viên Viên, sau này Ngao tiên sinh sẽ ở lại nhà chúng ta dạy con học!" Chu Phát Tài tràn đầy phấn khởi chỉ vào vị nam tử đầy người tiên khí.
Chu Nguyên lại một lần nữa nhìn về phía nam nhân xinh đẹp kia, khuôn mặt tràn đầy mờ mịt, nam nhân đẹp vầy lại muốn làm tiên sinh của y? Hình như tim đập càng lúc càng nhanh, có gì đó sai sai.
"Viên Viên." Nam nhân tuấn mỹ khẽ mỉm cười nhìn Chu Nguyên, vẻn vẹn một nụ cười như thế thôi lại khiến người ta có cảm giác xuân về hoa nở.
Chu Nguyên cảm thấy mình không chỉ là tim đập nhanh, ngay cả chân cũng có chút nhũn ra, phản ứng này, giống hệt lúc y nhìn thấy thứ đáng sợ nhất.
"Viên Viên yên tâm, tiên sinh nhất định sẽ không đánh ngươi." Nam nhân tuấn mỹ lại nói, đưa tay xoa xoa hai má sưng lên của Chu Nguyên.
Tay nam nhân tay lạnh lẽo, bị hắn đụng vào, Chu Nguyên chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cả người đổ ra sau.
"Viên Viên!" Chu Phát Tài gàu lên sợ hãi, một giây sau đã thấy đứa con tròn vo nhà mình được tiên sinh ông tìm tới đỡ được.
Tiên sinh gầy gò không chỉ đỡ được con trai ông, còn bế nó lên!
Chu Phát Tài khiếp sợ nhìn tình cảnh này, lập tức lại cảm thấy mình đúng là anh minh thần võ —— vị tiên sinh đây quả nhiên rất tuyệt, không chỉ có tài hoa, sức lực còn rất lớn!
Vuốt vuốt râu, Chu Phát Tài đang lo lắng cho con trai không khỏi đắc ý, con ông không phải luôn bị bắt nạt ở tư thục sao? Ông mời một tiên sinh đến nhà giáo dục con trai thì không cần lo nữa, người ông mời thoạt nhìn còn có học vấn hơn cái lão trong huyện kia nhiều lắm!
Chu Nguyên té xỉu, cuối cùng là ngửi được mùi mới tỉnh lại, vừa tỉnh y đã thấy nam nhân tuấn lãng đang bưng một bát mì sợi thơm ngát: "Ngươi tỉnh rồi à, có muốn ăn mì không?"
Hình ảnh này vô cùng tốt đẹp, tim Chu Nguyên lại một lần nhảy lên "thình thịch", rất kịch liệt, đồng thời theo bản năng muốn lui về sau, mãi đến khi đụng phải vách tường mới dừng lại, sau đó liếm liếm môi.
Chén mì đó thật sự quá thơm, người này cũng có vẻ rất dịu dàng, nhưng tại sao y cứ thấy cả người nhũn ra tim đập nhanh tóc gáy dựng đứng? Rõ ràng là phản ứng sợ hãi này chỉ xuất hiện khi mơ thấy mình bị rắn đuổi theo thôi.
"Ta tên Ngao Văn, sau này ta chính là tiên sinh của ngươi... Có muốn ta đút cho ăn không?" Nam nhân tuấn mỹ khẽ cười.
Chu Nguyên theo bản năng muốn chạy trốn, sau đó lại phỉ nhổ bản thân, Ngao tiên sinh hiền lành là thế, sao y có thể sợ hắn? Rất không nên!
"Không cần, ta có thể tự ăn..." Chu Nguyên muốn nhận lấy bát mì trên tay đối phương, hai tay chẳng hiểu sao run dữ dội hơn, thậm chí cầm không vững.
"Hay là để ta đút đi, nào, há miệng." Ngao Văn dịu dàng nở nụ cười.
Chu Nguyên chấn động cả người, ngoan ngoãn há miệng ra.
"Ngoan ghê." Nụ cười trên mặt Ngao Văn tươi hơn mấy phần.
Chẳng biết vì sao, da gà da vịt trên người Chu Nguyên nổi lên hết, vị tiên sinh này, cứ khiến y cảm thấy quái quái.
Danh sách chương