-Anh...anh..._Bị nụ hôn, à không, cú chạm nhẹ giữa hai lớp tế bào da chết trên môi kia làm cho tâm động ý loạn, Giai Băng nghẹn giọng, khó khăn lắm mới kêu lên mấy tiếng trong hơi thở gấp gáp vô cùng mờ ám, mắt ko ngừng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hết sức bình thản, hết sức thư thái của kẻ mặt dày kia.

Hắn dám cướp đi nụ hôn thứ 2 trong đời của cô? Thật đáng hận!

Cuốc đâu, xẻng đâu, lần này cô không thể tha thứ cho hắn được nữa. Cô phải chôn sống hắn! Phải chôn hắn thì dù trái với lương tâm nhưng cô mới không cảm thấy có lỗi với bản thân!

Lục phủ ngũ tạng Giai Băng theo tiếng hô hoán của con tim đồng thanh rống lên hai chữ "Phải chôn" như hô biểu ngữ, nhưng rống kiểu gì thì rống, cô cũng không thể biến nó thành hành động được. Vì...xẻng, cuốc không có mà gan cũng không to để làm. Hơn nữa...nhân gian cũng cần có những trai đẹp như hắn phò tá mộng tưởng thiếu nữ, nên...lần này...cứ coi như cú va chạm chỉ là cú va chạm với một trái táo có troi đi, không đáng nhọc tâm hao trí tức giận.

-Giao dịch thành công..._"Trái táo" Đằng Dạ "cưỡng hôn" Giai Băng xong liền đưa tay chạm nhẹ lên cánh môi mỏng bóng nhẹ vì chút nước miếng vương sót của mình, hơi trầm mặc nghĩ ngợi rồi nhìn Giai Băng, lãnh đạm nói_...nhưng tôi vẫn cảm thấy mình bị tổn thất.

-Anh tin tôi sẽ tát anh một cái nếu anh còn ghé cái miệng hôi thối của anh lên môi tôi 1 lần nữa không hả?_Nóng mặt, đỉnh đầu Giai Băng như có khói bay lên tỏ rõ sự kìm nén đã sắp vượt qua giới hạn. Cô nhẫn nhịn nghiến răng đe doạ.

-Không tin, vì cô sẽ không nỡ làm tổn hai mặt tôi..._Đằng Dạ cười cợt nhún vai bất lực.

-Anh..._Giai Băng thừa nhận, cô đúng thật là không nỡ. Vì hắn quá đẹp trai. Nếu cô tát hắn, có nghĩa là cô đang đấm một đấm đến gãy nguyên hàm răng vào má mình.

Con người đam mê cái đẹp như cô...khổ ở cái chỗ đó đấy!

-Được rồi! Lên đi!_Không làm khó Giai Băng nữa, Đằng Dạ xoay lưng về phía cô, bảo cô trèo lên lưng hắn.

What"s the hell? Một nụ hôn đổi lấy cái cõng? Hắn muốn ăn cướp cũng nên ăn cướp một cách văn minh chứ?

-Đáng nhẽ anh phải bế tôi chứ?_Mắt Giai Băng giật lấy giật để không dứt nhìn tấm lưng rộng siêu kích thích chủ nghĩa dâm tà trước mặt.

-Đừng đòi hỏi_Đằng Dạ trầm giọng.

-Tôi không ngốc tới mức trưng mông cho thiên hạ đo đạc! Nếu anh ko bế tôi, tôi tự đi một mình!_Hùng hổ một lời đã quyết, Giai Băng đặt tay lên lưng Đăng Dạ tìm cho mình một điểm tựa rồi đứng dậy, quay người nhảy lò cò không thể xì-tin hơn từng bước, từng bước một, lòng cay đắng nửa muốn thu hồi, nuốt nghẹn lời nói thiệt thòi vừa nãy vào bụng, nửa muốn làm quân tử đầu đội mũ chân đạp giày oai phong lẫm liệt ra đi.

Đúng là y học bó tay mà! Cô vừa ngu ngốc thả hòn đá nào xuống giếng thế? Hết rồi, nụ hôn trong trắng của tuyệt đại mĩ nữ như cô coi như tiêu tùng theo "bát nước" cô vừa hắt rồi!

-Cô đúng là đồ phiền phức!_Từ sau nhanh chân đi tới theo giọng nói bất lực phát ra, Đằng Dạ ko để Giai Băng vận tư thế đón địch đã đưa hay tay bế thốc cô lên, vắt người cô như vắt tấm khăn tắm lên vai, bước chân đều đều ra khỏi WC.

-Ế! Tôi chống mặt!_Lắc qua lắc lại cái đầu như quả lắc đồng hồ theo nhịp bước của Đằng Dạ một cách vô chủ, Giai Băng chóng mặt hoa mắt phản kháng, máu tụ lên não đặc biệt nhiều khiến sắc mặt cô đỏ ửng.

-Cô còn đòi hỏi nữa tôi quẳng cô xuống giờ!

Ngang nhiên vác "bao tải" Giai Băng ra khỏi siêu thị, tiến thẳng về một chiếc xe Rolls Royce Phantom Solid sang trọng đang đậu ở phía trước cửa, Đằng Dạ toan đưa Giai Băng vào xe mình thì chợt, một chiếc xe Rolls Royce Ghost Fenice Milano bắt mắt ko kém cạnh từ xa tiến về phía họ rồi dừng lại. Một chàng trai mặc áo sơ mi thuần sắc trắng, cổ áo hơi mở rộng cùng mái tóc đen lộn xộn tạo lên nét bất cần, hoang dã khẽ đặt cặp chân thon dài bước ra ngoài. Đôi chân ấy toan bước đi, nhưng phút chốc bỗng dừng lại, hai mũi chân như đang hướng về phía Giai Băng.

Nhận thấy có điểm kì lạ toát lên từ đôi chân lọt vào tầm mắt đang có trạng thái quáng gà của mình, Giai Băng mở căng đôi đồng từ đen, quay đầu cố thu gom hết mọi thân ảnh của người vừa đến.

Cảm giác quen thuộc mờ ảo dần phủ lấy những hồ nghi trong lòng cô dần rõ ràng hơn. Cô đã ko đoán nhầm, người vừa đến, chính là...

Vùng mạnh người khỏi bàn tay dường như ôm trọn lấy cơ thể mình của Đằng Dạ, mặc cơn đau nhói vẫn không chịu buông tha cổ chân mình, Giai Băng nhảy xuống đất, tách rời mình hoàn toàn xa cách với Đằng Dạ, ngầng đầu giương mắt dò xét thái độ người trước mặt, nụ cười trên môi mờ nhạt nở.

-Lãnh...à không, anh trai!

Lời nói phát ra từ miệng Giai Băng như có hấp lực, ngay lập tức lôi kéo ánh mắt hờ hững của 2 người con trai tụ về 1 điểm, rồi họ lại nhìn nhau, ánh mắt có lửa dũng mãnh va chạm giữa không trung, như đôi mắt bừng chiến của những con bò tót thở ra khói, cào đất ra bụi, mà cũng có điểm giống Ngưu Lang nhìn Chức Nữ.

Lưu luyến mãi không chịu rời.

Trong bầu không khí như bị đè nén do một số người nào đó gây ra, Giai Băng mũi thính mắt tinh nhận ra mùi "Gay" phảng phất, len lỏi đâu đó.

Thế nên, để tránh lời nguyền "Trai đẹp quấn lấy nhau" tái diễn, Giai Băng thiết thực rên lên một tiếng, phá tan không khí tựa "Tiếng sét ái tình" trước mặt.

-Á...a..._Rên rất thật. Giai Băng mừng quýnh tự thưởng cho mình 10 điểm.

-Sao vậy?_Rời mắt khỏi người Đằng Dạ, Lãnh Kiên đưa mắt dần trở nên lo âu nhìn Giai Băng đang nắn nắn cổ chân mình.

-Em...không sao?_Trầm tĩnh dối lòng nói, Giai Băng đứng dậy, bước từng bước nặng tựa đeo chì về phía Lãnh Kiên_Nếu anh đến đón em thì chúng ta đi thôi.

-Anh ta...là ai?_Không sợ hành động của mình làm đối phương khó chịu, Lãnh Kiên trỏ tay về phía Đằng Dạ, nghiêm giọng hỏi.

-À...anh ta là...là tài xế của mẹ chồng em..._Giai Băng nói dối không chớp mắt, lắp ba lắp bắp lên tiếng trong nụ cười nhạt rồi đưa mắt nhìn lướt lên Đằng Dạ đang lấy Iphone bấm bấm gì đó rất điệu nghệ. Toi! Ai đời tài xế cầm Iphone lãng tử thế chứ. Chắc chắn, Lãnh Kiên sẽ không tin cô nổi rồi. Giai Băng chột dạ nhanh chóng giục Lãnh Kiên_Chúng ta về đi!

-Tài xế cũng có Iphone à? Không tồi!_Lãnh Kiên nửa bước không chịu đi, nhẹ nhàng vuốt tóc Giai Băng làm cô rùng mình.

@ -Cái đó..._Thoáng bối rối, Giai Băng "liếc mắt đưa tình" với chiếc Iphone trên tay Đằng Dạ, hận muốn giật nó ném phăng đi. Che giấu khao khát muốn thủ tiêu 1 ai đó đang cồn cào trong dạ dày bằng nụ cười xã giao không đặc chứa riêng một nét biểu cảm nào, Giai Băng ép giọng mình trở nên khô khốc_Anh ta...là tình nhân của mẹ vợ em!

Vừa nói xong, trong khi bụng ruột lẫn gan lòng của Giai Băng cồn cào lên thở phào nhẹ nhõm vì nỗi sợ hãi không lẫn vào trong câu nói của mình thì ngón tay điêu luyện múa trên Iphone của Đằng Dạ ngừng lại, nét lãm đạm đến rùng mình trên mặt Lãnh Kiên bỗng chốc bị lấn áp bởi sự kinh ngạc. Mảnh trầm mặc lại trì truệ trong tâm tình của 3 người.

Nói không chớp mắt, không ấp úng, nét mặt lẫn thanh âm nghiêm túc một cách xa lạ, và nụ cười trên khoé môi dù rực rỡ như nắng, xinh tươi như hoa vẫn nồng nặc mùi kịch đến mức muốn phát nôn...tất cả làm Lãnh Kiên không tin không nổi. Bởi lẽ cái vỏ nguy nga lộng lẫy của một tiêu thư danh giá đài cát khác xa với bản chất phi bình thường, mà nói trắng ra là khác thường bên trong của cô, chỉ trưng diện với kẻ thù...

-Dượng ghẻ! Con xin phép đi trước!_Ở đời có dì ghẻ tất nhiên phải thêm dượng ghẻ mới đủ đô. Giai Băng với lối suy nghĩ vô cùng "xuất thần" ấy nho nhã khép hai bàn chân thành hình chữ V một góc anfa tùy hứng, đầu cúi nhẹ lễ phép chào với bộ dạng cũ, thêm lần nữa âm thầm hạ nhục danh dự, nhân phẩm, tuổi tác của Đằng Dạ.

Đằng Dạ sau một hồi tiêu hoá toàn bộ đòn đả kích của Giai Băng, không những không giận dữ, trái lại còn bày ra bộ dạng hết sức hài lòng khiến Giai Băng bắt đầu nghi ngờ hắn và mẹ chồng mình có gian tình.

-Rất tốt!_Khoé môi Đằng Dạ cong nhẹ, thanh âm trầm lạnh lảng vảng chút ngạo khí tán thưởng, nhưng phần đa, Giai Băng chỉ thấy ớn lạnh, tim đậm bôm bốp muốn qùy xuống dập đầu xin xá tội hơn.

-Được rồi, chúng ta về!

Rốt cuộc cũng thoát khỏi cơn choáng váng nhờ phúc Giai Băng mà ra, Lãnh Kiên yên trí nắm lấy bàn tay đang nắm chặt thành đấm của Giai Băng, toan đưa cô lên xe mình thì bỗng đâu, một chú cảnh sát hết sức dí dỏm đút vội điện thoại vào túi quần bước tới, hồn nhiên dán lên mặt kính ô tô của Lãnh Kiên một tờ giấy phạt vì đỗ xe ở nơi không cho phép. Rồi không để chủ nhân của nó lên tiếng, một chiếc ô tô cảnh sát chuyên dụng đã cẩu xe anh đi về đồn trong khi, ngay bên cạnh, hết sức chói loá và bắt mắt với màu ghi trang nhã, xe của Đằng Dạ vẫn bình an vô sự.

-Có lẽ, tôi nên đưa 2 người về một đoạn_Đằng Dạ cười nhạt đề nghị, mắt không rời gương mặt đang thộn ra khó hiểu một cách vô cùng trang nhã của Giai Băng.

-Không phiền anh hao tâm tốn sức!_Không suy nghĩ, Lãnh Kiên cười bất lực nhìn Đằng Dạ, mỉa mai lên tiếng rồi ân cần bế Giai Băng lên, đi ra đường bắt taxi trở về biệt thự.

Lúc Giai Băng và Lãnh Kiên về đến nơi, trời đã nhá nhem tối. Lướt qua cái nhìn sắc lạnh của cha mình, Lãnh Kiên không thèm chào hỏi, lạnh lùng đưa Giai Băng lên phòng, đặt cô ngay ngắn trên giường rồi im lặng ngồi xuống bên cạnh, đặt bàn chân trật tê liệt của cô lên đùi mình, 2 tay điêu luyện nắn bóp trong mùi thảo dược đượm nồng.

-Lãnh...anh trai, được rồi!_Không dám nhận sự chăm sóc nặng tình ấy, Giai Băng gạt bỏ tay Lãnh Kiên, thu chân về_Em tự làm được.

-Nếu em tự làm được...anh sẽ không làm_Bắt nhanh lấy chân Giai Băng, không cho cô lẩn tránh, Lãnh Kiên tiếp tục chuyên tâm là việc của mình.

-Anh đang đi quá xa với bổn phận của một người anh trai rồi đấy!_Giai Băng quan tâm nhắc nhở, ngữ khí có điểm châm chọc, cời cợt.

Bàn tay Lãnh Kiên vì thế cuối cùng ngừng lại, mắt anh sắc lạnh đảo nhìn cô, một tay nhanh chóng hung bạo nâng mặt cô lên.

-Trước mặt anh...đừng có giở trò đó!

-Xin lỗi, đó là tính cách của em trước giờ!_Thận trọng nuốt nước bọt, Giai Băng nở nụ cười xã giao đáng ghét mà ngay đến chính bản thân cô cũng căm hận đáp trả, bờ vai gầy khẽ nhún tỏ thái độ bất lực.

-Lâm Giai Băng!_Lãnh Kiên hạ giọng, tuy không gầm gừ ào thát, nhưng lại mang sức đe dọa khiến người nghe bủn rủn chân tay, da gà da vịt tê liệt.

-Hãy gọi em là Hạ Giai Băng, anh trai!_Cũng không để mình yếu thế, Giai Băng nghiêm túc chỉnh đốn, nụ cười trên môi vô tình khoét sâu_Đừng quên, em và anh là anh em sinh đôi. Và anh cũng nên nhớ, em là người không muốn gặp rắc rối trước ngày cưới trọng đại của mình, mong anh đừng làm mọi người hiểu nhầm.

-Em còn non lắm...nếu muốn qua mặt anh!_Lãnh Kiên cười lạnh, anh buông tay khỏi cằm cô, bỏ ra ngoài.

Đúng lúc cánh cửa mở toang đang dần khép, khuôn mặt khó gây cảm tình của cha cô như oán hồn không tan của quỷ hiện ra, đập vào đáy giác mạc cô.

-Làm tốt lắm, con gái_Ông hài lòng khen cô một tiếng.

-Vâng, vì con là con gái cha!_Nhẹ nhàng nở nụ cười, Giai Băng tỏ vẻ tự hào nói.

Cánh cửa phòng cô cuối cùng cũng chịu đóng lại và nụ cười trên môi cô cũng có cơ hội tắt đi.

Giai Băng lê lết đến cửa, khóa chặt nó lại rồi dựa người vào trong tiếng thở dài não nề. Cô run rẩy lấy điện thoại, gọi cho con bạn yêu dấu.

Ngay khi giọng nói quen thuộc từ bên kia vọng vào tai cô, Giai Băng không khỏi xúc động nói:

-Diệp Mi, tớ đau!

P/s: Chắc các bà lần này ko còn thắc mắc tại saoGB ban đầu Su miêu tả khác đoạn sau roy nhì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện