Lý Thiên Nguyệt nghe thấy tiếng ồn ào thì cũng đi ra ngoài xem thử.

Ở đằng xa mọi người vây kín lại chỉ có thể nghe được tiếng một cô gái khóc thảm thiết,Lý Thiên Nguyệt nhanh chóng đi lại gần.

Cảnh tượng người phụ nữ mặc quần áo sộc sệch, khuôn mặt chỉ toàn nước mắt, một bên áo đã bị rách khiến người ta phải thương hại.

Cô gái trẻ đó ngã người xuống sàn vì bị tát đến choáng váng, những cú tát nhưng trời dáng vang lên, tiếng khóc của cô gái cũng hòa vào tiếng tát.Đôi mắt cô gái đã sưng đỏ, sắc mặt nhệch nhạt.

Lộc Thiện Chi cũng hòa vào dòng người, nhìn cô gái bị đám đông vây kín, khuôn mặt đang bình tĩnh của cô ta bỗng cứng đờ, cô vô thức liếc nhìn Lục Nghị Phàm đang ở trong đám đông.

Lý Thiên Nguyệt đến gần, chờ Mạc Thiên Nhật Dạ đến hỏi" Chuyện hôm nay là sao?Em vẫn chưa hiểu lắm"

Mạc Thiên Nhật Dạ nắm lấy tay cô,nhìn tình hình đang diễn ra nhẹ giọng nói" Em đừng bận tâm, đây là chuyện riêng của Nghị Phàm, tự cậu ta sẽ tự có cách giải quyết"

Lý Thiên Nguyệt"..."

Không phải phụ nữ ai cũng có máu bà tám sao? Cô cũng đâu ngoại lệ đâu.

Lý Thiên Nguyệt đưa mắt nhìn Lưu Mộ Hàn.

Lưu Mộ Hàn khoăn tay, nhìn cảnh tượng trước mắt lạnh lùng nói" Hôm nay quả thật đúng là ngày xui của lão Lục, cả hai người yêu cũ của cậu ta đều có mặt ở đây"

Người yêu cũ ư?

Mà còn tận hai người?

Lý Thiên Nguyệt ngạc nhiên nhìn Lộc Thiện Chi rồi lại nhìn cô gái đang nằm ngã xuống sàn một cách đầy chật vật.

Lưu Mộ Hàn cười khẩy nói" Nhắc đến người mà Nghị Phàm yêu nhất thì chắc chắn đó là Thiện Chi,nhưng bây giờ không biết còn yêu không thì không rõ, có thể bây giờ là hận"

Lưu Mộ Hàn lại ném ánh mắt lạnh lùng tới cô gái vật vả đang nằm trên sàn" Đó là Lăng Ngữ Y.Ba năm trước cô ta từng có hôn ước với Nghị Phàm.Hôn ước là do nhà họ Lục tự sắp đặt, sau này Nghị Phàm biết thì lại phản đối không muốn kết hôn nên liền hủy hôn.Không biết Lăng Ngữ Y bị uống thuốc mê gì lại mê đắm Nghị Phàm đến chết mê chết mệt, thề sống thiếu chết để nhận được sự ghét bỏ của lão Lục.Làm trăm phương nghìn kế nhưng cuối cùng Nghị Phàm vẫn không thèm liếc nhìn dù chỉ một lần.Cũng chính vì vậy từ lâu quan hệ giữa nhà họ Lục và nhà họ Lăng càng ngày càng trở nên xấu đi, đến nay thì không còn qua lại"

Lý Thiên Nguyệt ngẫm nghĩ giới hào môn này thật phức tạp, ghét rồi yêu rồi lại hận khiến người ta nhức đầu biết vậy cô sống cuộc sống làm sát thủ của cô là được rồi.

Lúc Lưu Mộ Hàn nói ít nhiều gì Lộc Thiện Chi cũng có thể nghe được nhưng cô vẫn im lặng đứng nguyên tại chỗ một mực nhìn về phía Lục Nghị Phàm.

Lý Thiên Nguyệt cũng không phải là người thích hóng chuyện quay qua nói với Mạc Thiên Nhật Dạ" Ông xã, anh đưa em về phòng đi".

||||| Truyện đề cử: Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng |||||

Mạc Thiên Nhật Dạ gật đầu biết Lý Thiên Nguyệt không muốn xem nữa, anh cũng không có hứng thú xem trò vui.

Ngay lúc này, Lăng Ngữ Y đang nằm dưới đất bỗng hét lên một tiếng đau đớn. Một người đàn ông kéo cô ta về phía sau vài mét, rồi đạp lên bắp chân cô ta.

Lý Thiên Nguyệt vừa quay đầu đã nhìn thấy người đàn ông hơi ngà ngà say đang đứng đó mắng thật dữ tợn: "Con điếm thối tha này, cầm tiền của ông rồi mà còn giả vờ gái trinh gì chứ? Ông bỏ ra tám mươi nghìn để mua đêm đầu tiên của mày đã là nể mặt nhà họ Lăng các người lắm rồi. Bằng không, với mặt hàng như mày, một đêm tám nghìn cũng chưa chắc có người muốn! Đã bị bán đi rồi, quần áo cũng đã thay, còn giả vờ thanh cao cái gì nữa!"

Lăng Ngữ Y ngã dưới đất khóc lóc, lắc đầu lia lịa: "Tôi không bán... Người lấy tiền không phải là tôi... Xin các ông thả tôi ra... Cầu xin các ông... Á!"

Tiếng hét cuối cùng là do người đàn ông kia tàn nhẫn đạp mạnh vào bắp chân cô ta.

"Mặc kệ người lấy tiền là ai, cô bị bán đi là được rồi!" Người đàn ông bỗng dùng một tay kéo cô gái đang chật vật ngã dưới đất đứng dậy, thậm chí còn xé toạc quần áo cô ta trước mặt mọi người. Cô ta thét lên chói tai, giãy giụa cũng vô dụng, tóc bị nắm, trông thảm hại vô cùng.

"Cầu xin các ông tha cho tôi..."

"Cầu xin? Nếu cầu xin mà có tác dụng thì nhà mày đã không phá sản rồi!" Người đàn ông cười lạnh, tàn nhẫn nắm tóc cô ta: "Mấy người ông đây đợi trong phòng lâu như vậy mà con m* nó mày muốn chạy là bỏ chạy à? Làm mất hứng thú của mấy ông thì thì không đơn giản như việc chỉ trả tám mươi nghìn đâu. Mày muốn tự do đúng không? Thế mày tự hỏi những người ở xung quanh xem, người đến Tửu Tinh này không thiếu tiền. Mày nhìn xem ai sẽ mua cô? Ông đây ra giá cũng không cao, gấp mười lần thôi! Sao hả? Tám trăm nghìn!"

"Tôi mua."

Vừa nghe thấy hai tiếng này, Lănv Thiện Chi không dám tin, chật vật ngẩng mặt lên. Vừa nhìn thấy Juno trong đám đông thì cô ta lập tức òa khóc thảm thiết như cuối cùng cũng tìm thấy con đường sống. Cảm xúc bi thương phức tạp này thật sự khó mà hình dung được.

Khoảnh khắc Lục Nghị Phàm vừa mới lên tiếng, Lộc Thiện Chi nhìn thẳng về phía anh. Trong mắt cô như có gì đó đang dần dần vỡ vụn.

Vậy mà từ đầu đến cuối Lục Nghị Phàm không hề liếc sang nhìn cô một cái, chỉ lãnh đạm nói: "Tôi mua, còn chưa thả người?"

Người đàn ông vừa hét đến khan cổ thật không hiểu sao Lục Nghị Phàm lại đồng ý mua nên hoài nghi hỏi "Anh Lục? Anh chắc chắn mua cô ta sao?"

"Tôi không nói hai lời." Ánh mắt Lục Nghị Phàm âm u lạnh lẽo.

Lộc Thiện Chi vẫn như về phía Lục Nghị Phàm, từ lúc Lăng Ngữ Y chạy đến núp sau lưng Lục Nghị Phàm cô đã không rời mắt khỏi anh.

Từ đầu đến cuối Lục Nghị Phàm cũng không hề liếc sang cô, dù chỉ một giây.

***

Một lúc sau đám người cũng đã giải tán Mạc Thiên Nhật Dạ nắm tay Lý Thiên Nguyệt quay trở lại phòng Vip.

Lưu Mộ Hàn ngả lưng vào ghế buồn chán nói" Thật không nghĩ lão Lục lại làm vậy, thật khiến người ta khó hiểu"

Mạc Thiên Nhật Dạ đưa mắt nhìn Lưu Mộ Hàn" Khó hiểu?Việc làm nêu rõ mục đích như vậy mà cậu vẫn không hiểu?"

Lưu Mộ Hàn"..."

Lưu Mộ Hàn không nói gì, cả hai chỉ ngồi hàn huyên về ngành chính trị và tài chính.

Lý Thiên Nguyệt liếc mắt đến chiếc bánh kem tinh xảo nói" Mộ Hàn, em có thể ăn bánh không?"

Lưu Mộ Hàn đưa mắt nhìn chiếc bánh gật đầu.

Lý Thiên Nguyệt cấm nến rồi đốt nến ý muốn bảo Lưu Mộ Hàn cầu nguyện nhưng anh ta chỉ nói: tôi sẽ không làm chuyện vô bổ như này.

Lý Thiên Nguyệt cũng không phải là người thích bắt ép người khác, cô ngồi im ăn bánh.

Một lúc sau chiếc bánh đã vơi đi một nửa,Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn Lý Thiên Nguyệt định bảo là cô ăn nhanh chóng rồi ra về.

Khi đứng dậy cả cơ thể cô loạng choạng như muốn té khiến Mạc Thiên Nhật Dạ lo lắng hỏi" Nãy giờ em có uống rượu không?"

Cô lắc đầu nói" Không có, nãy giờ em chỉ uống một cốc nước hoa quả thôi" Lý Thiên Nguyệt nghĩ ra một lí do rồi nói" Không lẽ trong nước có chút cồn?"

Lưu Mộ Hàn nhìn cô nói" Không thể đâu, ở câu lạc bộ Tửu Tinh này không có chuyện nước hoa quả có nồng độ rượu trong đó" nói rồi Lưu Mộ Hàn liếc mắt đến chiếc bánh trên bàn, anh đi lại lấy thử một miếng ăn, vị ngọt sộc lên miệng khiến Lưu Mộ Hàn khó chịu.

" Đúng như tôi nghĩ, trong bánh có cồn.Thường những món bánh gato hiện nay sẽ để chút rượu trong đó để có vị cũng khoing có gì là lạ."

Lý Thiên Nguyệt loạng choạng ngã vào người Mạc Thiên Nhật Dạ.Anh cốc nhẹ lên đầu Lý Thiên Nguyệt nói"Không lẽ ăn mà em không biết nó có cồn trong đó à?"

Đưa Lý Thiên Nguyệt về đến nhà chính là cả quá trình đối với Mạc Thiên Nhật Dạ.

Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, vuốt tóc cô ngồi bên mép giường ngắm cô ngủ.

Bỗng Lý Thiên Nguyệt ngồi dậy nói lẩm bẩm" Thật mệt mỏi, suốt ngày chỉ biết phải cận trọng, sống trong thân phận của người khác trong tâm trạng lo sợ thận trọng từ lời ăn tiếng nói không có một giây phút được nghĩ ngơi.Mạc Thiên Nhật Dạ, anh là người hay cầm thú vậy, anh nói yêu tôi một tiếng cho tôi yên tâm cũng chết à?"

Mạc Thiên Nhật Dạ "..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện