Cô và Tổng Giám đốc VYS ngồi trong phòng họp trao đổi quan điểm của mình về ngành bất động sản trong nước.Cô cũng không rành lắm nhưng là du học sinh của một ngôi trường danh tiếng đứng nhất nhì thế giới thì không cho cô nói hai từ 'không biết' được.
Mỗi một câu nói của Lý Thiên Nguyệt đều khiến Tổng Giám đốc VYS càng thêm mong chờ về lần hợp tác tiếp theo với Công ty Dạ Nguyệt.
Bọn họ đang trò chuyện vui vẻ thì điện thoại di động trên bàn họp rung lên. Lý Thiên Nguyệt không nhìn vào màn hình, liền tiện tay tắt máy, sau đó tiếp tục cười nói.
Trong câu lạc bộ Tửu Tinh, Mạc Thiên Nhật Dạ nghe thấy tiếng tắt máy, liền liếc nhìn màn hình điện thoại di động.
Lưu Mộ Hàn nhìn người đàn ông cầm điện thoại vẫn chưa kịp bước ra khỏi phòng VIP, giễu cợt hỏi: "Vẻ mặt đó của cậu là sao hả? Chẳng lẽ Lý Thiên Nguyệt tắt điện thoại của cậu?"
Mạc Thiên Nhật Dạ không nói câu nào.Trong đầu không khỏi suy nghĩ:
Cô nhóc này thật sự học được cách tắt máy rồi sao?
Cuối cùng anh cũng phải bắt đầu suy nghĩ lại mấy lời của Lục Nghị Phàm lúc nãy, nói anh cái gì mà để kệ Lý Thiên Nguyệt là cô sẽ mọc cánh bay đi.
Lý Thiên Nguyệt mới hai mươi tuổi, có rất nhiều không gian trưởng thành và học hỏi. Nghĩ tới một ngày nào đó trong tương lai, nếu cô thật sự trưởng thành hoàn toàn,có thể tự sống độc lập không cần dựa dẫm người khác, thay da đổi thịt, lột xác trở thành Tổng giám đốc Thiên Nguyệt anh không thể nào nắm trong tay, thì...
Mạc Thiên Nhật Dạ hơi nheo mắt.
Từ đầu đến cuối, Lục Nghị Phàm vẫn luôn điềm tĩnh ngồi uống rượu trên ghế sofa vuông bên kia, nhẹ nhàng lắc lắc ly thủy tinh trong tay, cười nói: "Dám tắt điện thoại của cậu, Thiên Nguyệt đúng là người đầu tiên. Chờ cô ấy tới đây tôi phải khen cô ấy mới được, rất giỏi!"
Vừa dứt lời, Lục Nghị Phàm lại nói tiếp: "Đã không còn sớm nữa, đừng nói là xảy ra chuyện gì nhé. Cậu có cần đến chỗ cô ấy xem thử không?"
Mạc Thiên Nhật Dạ đưa mắt nhìn Lục Nghị Phàm, đi lại so fa ngồi xuống cạnh Lưu Mộ Hàn, liếc xéo Lục Nghị Phàm một cái.Anh đã sai tài xế ở dưới công ty canh đợi chừng nào Lý Thiên Nguyệt ra ngoài mới được,nên chắc chắn cô ấy sẽ không bị gì.
Mạc Thiên Nhật Dạ lạnh nhạt cười nhạo Lưu Mộ Hàn: "Tôi thấy dạo này cậu thật sự rảnh lắm thì phải?"
"Sao hả? Tôi rảnh lắm đấy thì sao, cậu muốn đánh nhau với tôi à?" Lưu Mộ Hàn ngậm thuốc, nheo mắt.
"Hai cậu muốn giết nhau thì tránh xa tôi ra một chút. Hơn nửa đêm rồi, tôi không muốn tha hai bệnh nhân bị thương nặng về bệnh viện đâu. Hôm nay ông đây hiếm khi không phải trực đêm." Lục Nghị Phàm cười giễu.
***
Hơn nửa tiếng sau, rốt cuộc Lý Thiên Nguyệt cũng xuất hiện ở câu lạc bộ Tửu Tinh.
Được bảo vệ dẫn đến trước cửa phòng VIP, cô đẩy cửa ra, nhìn thấy phòng VIP rất rộng. Ghế sofa, bàn trà, micro đứng và rất nhiều thiết bị mà chỉ có House Party cao cấp mới có, mọi thứ đều đủ cả.
Bên trong chỉ có ba người.
Mạc Thiên Nhật Dạ, Lưu Mộ Hàn và Lục Nghị Phàm.
Lục Nghị Phàm hiện tại đã được xem là người quen cũ. Lưu Mộ Hàn thì Jisoo chỉ mới nghe tên chứ chưa gặp lần nào. Nghe nói bình thường anh ta sống ở Mỹ, kinh doanh súng ống đạn dược, từng phát tài ở nước nhà, sau đó nổi danh ở Mỹ.Ở trong giới Hắc đạo đã lâu nếu cô không biết Lưu Mộ Hàn thì thật có lỗi với hai chữ sát thủ khiến đối thủ khiếp sợ.
Cô vừa mở cửa là đôi mắt sa sầm lạnh lùng của Mạc Thiên Nhật Dạ liền nhìn về phía cô, lên tiếng: "Nguyệt Nguyệt, qua đây ngồi."
Lý Thiên Nguyệt gật đầu, vừa định đi qua thì lại thấy vẻ mặt Lưu Mộ Hàn như không thể chịu đựng nổi, giống như sởn gai ốc.
"Tôi nói này, hai người ở nhà tình chàng ý thiếp thế nào cũng được, có thể chú ý đây là nơi công cộng một chút được không?" Lưu Mộ Hàn lạnh lùng khiển trách.Anh đã ngứa mắt cái tên này từ lâu rồi.
Thật sự quen biết Mạc Thiên Nhật Dạ nhiều năm như vậy,Lưu Mộ Hàn cũng chưa từng thấy anh chủ động với ai, chứ đừng nói đến thân mật niềm nở như thế này. Đúng là phá vỡ giới hạn chấp nhận của bọn họ mà.Thật không ngờ khi Mạc Thiên Nhật Dạ kết hôn lại thay đổi đến mức vậy.Nếu như nhớ không lầm chuyện kết hôn với Lý Thiên Nguyệt là do ông nội Mạc sắp xếp chứ không phải Mạc Thiên Nhật Dạ muốn cưới.
Mạc Thiên Nhật Dạ lạnh lùng nhìn anh ta: "Nhấc cái chân ra."
Lưu Mộ Hàn: "..."
M* nó, anh ta rất muốn mắng người nhưng phải nhịn. Chẳng mấy chốc thấy Lý Thiên Nguyệt đã đi tới, chân Lưu Mộ Hàn đang gác lên bàn trà quả thật cản đường, anh ta rụt chân lại, đồng thời nhìn thoáng ra ngoài cửa.
Mỗi một câu nói của Lý Thiên Nguyệt đều khiến Tổng Giám đốc VYS càng thêm mong chờ về lần hợp tác tiếp theo với Công ty Dạ Nguyệt.
Bọn họ đang trò chuyện vui vẻ thì điện thoại di động trên bàn họp rung lên. Lý Thiên Nguyệt không nhìn vào màn hình, liền tiện tay tắt máy, sau đó tiếp tục cười nói.
Trong câu lạc bộ Tửu Tinh, Mạc Thiên Nhật Dạ nghe thấy tiếng tắt máy, liền liếc nhìn màn hình điện thoại di động.
Lưu Mộ Hàn nhìn người đàn ông cầm điện thoại vẫn chưa kịp bước ra khỏi phòng VIP, giễu cợt hỏi: "Vẻ mặt đó của cậu là sao hả? Chẳng lẽ Lý Thiên Nguyệt tắt điện thoại của cậu?"
Mạc Thiên Nhật Dạ không nói câu nào.Trong đầu không khỏi suy nghĩ:
Cô nhóc này thật sự học được cách tắt máy rồi sao?
Cuối cùng anh cũng phải bắt đầu suy nghĩ lại mấy lời của Lục Nghị Phàm lúc nãy, nói anh cái gì mà để kệ Lý Thiên Nguyệt là cô sẽ mọc cánh bay đi.
Lý Thiên Nguyệt mới hai mươi tuổi, có rất nhiều không gian trưởng thành và học hỏi. Nghĩ tới một ngày nào đó trong tương lai, nếu cô thật sự trưởng thành hoàn toàn,có thể tự sống độc lập không cần dựa dẫm người khác, thay da đổi thịt, lột xác trở thành Tổng giám đốc Thiên Nguyệt anh không thể nào nắm trong tay, thì...
Mạc Thiên Nhật Dạ hơi nheo mắt.
Từ đầu đến cuối, Lục Nghị Phàm vẫn luôn điềm tĩnh ngồi uống rượu trên ghế sofa vuông bên kia, nhẹ nhàng lắc lắc ly thủy tinh trong tay, cười nói: "Dám tắt điện thoại của cậu, Thiên Nguyệt đúng là người đầu tiên. Chờ cô ấy tới đây tôi phải khen cô ấy mới được, rất giỏi!"
Vừa dứt lời, Lục Nghị Phàm lại nói tiếp: "Đã không còn sớm nữa, đừng nói là xảy ra chuyện gì nhé. Cậu có cần đến chỗ cô ấy xem thử không?"
Mạc Thiên Nhật Dạ đưa mắt nhìn Lục Nghị Phàm, đi lại so fa ngồi xuống cạnh Lưu Mộ Hàn, liếc xéo Lục Nghị Phàm một cái.Anh đã sai tài xế ở dưới công ty canh đợi chừng nào Lý Thiên Nguyệt ra ngoài mới được,nên chắc chắn cô ấy sẽ không bị gì.
Mạc Thiên Nhật Dạ lạnh nhạt cười nhạo Lưu Mộ Hàn: "Tôi thấy dạo này cậu thật sự rảnh lắm thì phải?"
"Sao hả? Tôi rảnh lắm đấy thì sao, cậu muốn đánh nhau với tôi à?" Lưu Mộ Hàn ngậm thuốc, nheo mắt.
"Hai cậu muốn giết nhau thì tránh xa tôi ra một chút. Hơn nửa đêm rồi, tôi không muốn tha hai bệnh nhân bị thương nặng về bệnh viện đâu. Hôm nay ông đây hiếm khi không phải trực đêm." Lục Nghị Phàm cười giễu.
***
Hơn nửa tiếng sau, rốt cuộc Lý Thiên Nguyệt cũng xuất hiện ở câu lạc bộ Tửu Tinh.
Được bảo vệ dẫn đến trước cửa phòng VIP, cô đẩy cửa ra, nhìn thấy phòng VIP rất rộng. Ghế sofa, bàn trà, micro đứng và rất nhiều thiết bị mà chỉ có House Party cao cấp mới có, mọi thứ đều đủ cả.
Bên trong chỉ có ba người.
Mạc Thiên Nhật Dạ, Lưu Mộ Hàn và Lục Nghị Phàm.
Lục Nghị Phàm hiện tại đã được xem là người quen cũ. Lưu Mộ Hàn thì Jisoo chỉ mới nghe tên chứ chưa gặp lần nào. Nghe nói bình thường anh ta sống ở Mỹ, kinh doanh súng ống đạn dược, từng phát tài ở nước nhà, sau đó nổi danh ở Mỹ.Ở trong giới Hắc đạo đã lâu nếu cô không biết Lưu Mộ Hàn thì thật có lỗi với hai chữ sát thủ khiến đối thủ khiếp sợ.
Cô vừa mở cửa là đôi mắt sa sầm lạnh lùng của Mạc Thiên Nhật Dạ liền nhìn về phía cô, lên tiếng: "Nguyệt Nguyệt, qua đây ngồi."
Lý Thiên Nguyệt gật đầu, vừa định đi qua thì lại thấy vẻ mặt Lưu Mộ Hàn như không thể chịu đựng nổi, giống như sởn gai ốc.
"Tôi nói này, hai người ở nhà tình chàng ý thiếp thế nào cũng được, có thể chú ý đây là nơi công cộng một chút được không?" Lưu Mộ Hàn lạnh lùng khiển trách.Anh đã ngứa mắt cái tên này từ lâu rồi.
Thật sự quen biết Mạc Thiên Nhật Dạ nhiều năm như vậy,Lưu Mộ Hàn cũng chưa từng thấy anh chủ động với ai, chứ đừng nói đến thân mật niềm nở như thế này. Đúng là phá vỡ giới hạn chấp nhận của bọn họ mà.Thật không ngờ khi Mạc Thiên Nhật Dạ kết hôn lại thay đổi đến mức vậy.Nếu như nhớ không lầm chuyện kết hôn với Lý Thiên Nguyệt là do ông nội Mạc sắp xếp chứ không phải Mạc Thiên Nhật Dạ muốn cưới.
Mạc Thiên Nhật Dạ lạnh lùng nhìn anh ta: "Nhấc cái chân ra."
Lưu Mộ Hàn: "..."
M* nó, anh ta rất muốn mắng người nhưng phải nhịn. Chẳng mấy chốc thấy Lý Thiên Nguyệt đã đi tới, chân Lưu Mộ Hàn đang gác lên bàn trà quả thật cản đường, anh ta rụt chân lại, đồng thời nhìn thoáng ra ngoài cửa.
Danh sách chương