Dịch: Thỏ Con Lạc Đường

Năm Cảnh Long thứ 7. Thiên hạ thái bình.

Sáng sớm như thường lệ, Đường Thiên Viễn đều đến Hàn Lâm Viện báo danh. Đã vào hè, nắng đã lên cao, lúc hắn xuất môn, mặt trời cũng đã lên cao hơn nửa đỉnh đầu, ánh nắng chói chang rực rỡ tựa như một bàn tay bỏng rát,dịu dàng vuốt ve thế giới này.

Ngươi hỏi hắn vì sao lại cảm nhận được mặt trời ư? Bởi vì hắn đang đứng ở trên tường đó...

Đường Thiên Viễn cũng không phải có sở thích gì đặc biệt, lúc trước hắn cũng hay vào bằng cửa chính.Chỉ là hiện tại...hắn ngoái đầu nhìn lại hướng đông, quả nhiên không ngoài dự liệu, ngay trước cửa mấy chiếc xe ngựa đang chen chúc nhau.

Xe ngựa bình thường có, hoa mỹ có, có chiếc còn có hẳn bức màn màu hồng nhạt được trang trí bằng hoa tươi, cứ như sợ người khác không biết người ngồi bên trong là nữ nhân.

Mà thật ra, toàn bộ bên trong những chiếc xe ngựa này đều là nữ nhân.

Đường Thiên Viễn chắp tay sau lưng, tuy rằng hắn đang đứng trên bờ tường, thế nhưng cũng không làm giảm đi khí chất của hắn dù chỉ nửa phần. Hắn tĩnh lặng ngước nhìn những áng mây trên bầu trời như đang bị nhuốm màu đỏ thẫm. Một làn gió nhẹ thổi qua làm lay động tà áo, trong cơn gió thoảng qua phảng phất một mùi hương hoa dịu nhẹ không tên. Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu,mùi hương lan tỏa khiến tâm tình hắn thoáng chốc dễ chịu hơn một chút, khóe miệng hắn cong lên thành một đường, nhưng bất chợt nhớ đến điều gì đó,hắn nhanh chóng thu lại nụ cười.

Hai năm trước, Đường Thiên Viễn là một cậu thanh niên hai mươi tuổi, đỗ Thám hoa trong kỳ thi Đình, công danh thành đạt không có gì phải bàn cãi.

Chiếu theo thông lệ, ba vị trí đầu bảng vàng, cũng chính là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn và Thám Hoa cùng nhau diễu hành thị phố. Có câu nói “Trạng Nguyên vừa thành danh,cả thiên hạ đều biết", thế nhưng lần này Thám Hoa lại nổi bật hơn cả Trạng Nguyên. Nguyên nhân rất đơn giản, trong ba người, Thám Hoa là người dễ nhìn nhất.

Đường Thiên Viễn có bộ dạng tuấn tú, đặc biệt là một cổ ánh mắt khí khái anh hùng, hắn chỉ cần tùy tiện quét mắt một cái qua đám đông cũng đã đủ đem lại vòng hào quang chói lóa.Trạng Nguyên đã một bó tuổi, chí ít cũng phải hơn bốn mươi, Bảng Nhãn tay ngắn chân ngắn cộng thêm làn da đen xì,toàn thân không chổ nào cân xứng. Nếu so với hai người họ, Đường Thiên Viễn càng thêm tuấn mỹ.

Đồng thời, Đường Thiên Viễn cũng được dân chúng kinh thành bàn tán xôn xao về xuất thân gia thế của mình, hắn chính là con trai của Nội các Đại học sĩ.

Nội Các Đại học sĩ tương đương với Thừa tướng, là người nắm quyền triều chính tuyệt đối, dưới một người mà trên vạn người. Đường Thiên Viễn có một người cha quyền thế như vậy,bản thân lại còn chăm chỉ đèn sách thi đỗ Tiến sĩ, có thể thấy được hắn là người vừa hiếu học vừa là người có chí cầu tiến.Nếu so với đám công tử trong kinh thành suốt ngày ăn chơi lêu lỏng,chè hoa tửu hậu thì hình tượng của Đường Thiên Viễn quả thật vô cùng ưu tú.

Tướng mạo tốt, gia thế tốt, nhân phẩm cũng tốt, lại có tài hoa cùng chí tiến thủ. Đây đúng là mẫu nam nhân lý tưởng của các cô nương.

Vừa khéo, Đường Thiên Viễn vẫn chưa thành thân.

Cho nên, bà mối kéo đến nhà Đường Thiên Viễn càng lúc càng nhiều. Điều này cũng bình thường, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng.Chỉ là không biết từ lúc nào ngoài cửa lớn Đường phủ luôn có những cô nương chỉ chờ lúc Đường Thiên Viễn ra vào phủ chỉ để nhìn thấy được dáng vẻ anh hùng của hắn. Các nàng đều ngồi trong xe ngựa, không hề lộ diện, chỉ những lúc Đường Thiên Viễn đi ngang qua mới vén màn xe lên nhìn trộm rồi cười khúc khích.

Những lúc bình thường,Đường Thiên Viễn sẽ cúi đầu đi thật nhanh, giả vờ như không biết chuyện gì.Có một số cô nương to gan hơn thì đợi lúc Đường Thiên Viễn đi ngang qua sẽ cố tính làm rơi khăn tay hay ví tiền.Lúc này, hắn cũng đành giả vờ ngó lơ.

Hắn cảm thấy các nàng chẳng qua chỉ là nhất thời cao hứng, chỉ cần đợi gió ngừng thổi thì cây cũng sẽ lặng.

Nhưng rất nhanh sau đó hắn phát hiện ra mình đã quá ngây thơ rồi.

Xe ngựa trước cửa Đường phủ mỗi lúc một nhiều, đến cả cửa sau cũng chật kín.Người đông, thành phần phức tạp,ngay cả kỉ nữ lầu xanh cũng kéo đến. Cuối cùng, có một số nữ nhân không thèm để ý danh tiết,không cam lòng đứng từ xa nhìn liền bước ra khỏi xe ngưa bắt đầu đùa giỡn Đường Thiên Viễn.

Đích thực là đùa giỡn, không chỉ nói những lời ngã ngớn, các nàng có động tay động chân sờ mặt sờ má hắn.Đáng thương cho Đường Thiên Viễn, sống hơn hai mươi năm còn chưa chân chính chạm qua nữ nhân, đột nhiên bị một đám cô nương đùa giỡn như vậy,thật sự là ngượng chết đi được. Nhưng loại chuyện này lại không thể nào đi báo quan, hắn đường đường là một nam nhân, không lý nào lại đi đôi co cùng với nữ nhân, chi bằng tránh xa, tránh không được, vậy cứ dứt khoát nhảy tường là xong.

Kỳ thật, cho dù Đường Thiên Viễn có tài hoa thế nào, nếu chỉ dựa vào hắn, không thể nào tạo nên tràng diện ly kỳ như vậy được Danh tiếng của Đường Thiên Viễn càng lúc càng lớn, người ngưỡng mộ hắn càng lúc càng nhiều, kỳ thực còn có nguyên nhân khác.

Nghĩ tới nguyên nhân, hắn lại cảm thấy bất lực, nghĩ cũng không muốn nghĩ.

Đường Thiên Viễn đứng trên đầu tường ưu sầu trong chốc lát rồi nhanh chóng nhảy xuống, theo đường nhỏ đi đến Hàn Lâm Viện. Hàn Lâm Viện cách nhà hắn không xa,không cần thiết cưỡi ngựa, mà hắn cũng không thích ngồi kiệu.

Đối diện Hàn Lâm Viện có một cửa hàng sách,giờ này vẫn chưa đến giờ mở cửa, nhưng bên ngoài đã có không ít người đứng xếp hàng dài,chắc đang tranh mua sách quý nào đó.Đường Thiên Viễn tò mò nhìn qua đoàn người, hắn nhìn thấy người đứng ở ngay hàng đầu tiên đã từng là đồng môn với hắn,còn bây giờ là đồng liêu, Bảng Nhãn huynh.

Đường Thiên Viễn cùng Bảng Nhãn huynh chào hỏi.

Bảng Nhãn huynh đang ăn bánh bao, nhìn thấy Đường Thiên Viễn, y vui vẻ hỏi hắn có muốn ăn hay không? Đường Thiên Viễn lắc đầu, hỏi “ Các huynh ở đây xếp hàng mua cái gì vậy?”

“Sách quý”. Bảng Nhãn huynh hai mắt lóe sáng,trả lời “ Là sách mới của Diệu Diệu Sinh – Đường Phi Long Phong Nguyệt Tiễu Phỉ kí”. Tên sách nghe có chút gian xảo, giống như “nhiễu khẩu lệnh”*, Bảng Nhãn huynh phải cố hết sức mới có thể nói xong, văng cả nước miếng ra ngoài.

Đường Thiên Viễn lấy khăn tay lau mặt, vừa lau vừa híp mắt nghiến răng “Diệu…Diệu…Sinh…”

(*Nhiễu khẩu lệnh: kiểu nói xoắn lưỡi giống như Luộc hột vịt lộn, luộc lộn hột vịt lạc, ăn lộn hột vịt lạc, luộc lại hột vịt lộn lại lộn hột vịt lạc)

Âm thanh nghiến răng của hắn bị tiếng ồn của đám đông xung quanh lấn át, tâm tư của Bảng Nhãn huynh đều đang ở trên sách và bánh bao nên vẫn chưa phát hiện sự bất thường của Đường Thiên Viễn, y còn nói thêm “ Thật ra quyển sách này vẫn có thể mua được ở chổ khác, nhưng hôm nay cửa hàng này bán chính là bản độc nhất vô nhị được chính tay Diệu Diệu Sinh đề thơ và đóng dấu trên bìa sách, toàn bộ kinh thành chỉ có duy nhất cửa hàng này bán, không có chổ thứ hai…đệ có muốn mua một quyển không?”

Y còn đang nói, cửa hàng liền mở cửa. Bởi vì người bên ngoài xếp hàng quá đông, hỏa kế đành phải đặt một cái bàn ở cửa,mang lên từng quyển từng quyển một.Trên bìa đúng là có mấy chữ khiến Đường Thiên Viễn không thể nào nhìn thẳng - Đường Phi Long Phong Nguyệt Tiễu Phỉ kí.

Đám người bắt đầu xôn xao. Có một tên xếp hàng ngay sau Bảng Nhãn huynh vừa nãy nghe hai người bọn họ nói chuyện nhìn Đường Thiên Viễn bằng ánh mắt ghét bỏ,“ Ngươi muốn chen ngang? Mặc dù bọn ta đều biết Đường Phi Long chính là Đường Thiên Viễn ngươi, nhưng ngươi cũng không thể không xếp hàng.”

“ Ta không chen ngang, các người tiếp tục đi.” Đường Thiên Viễn quay đầu tính rời đi.

“Đợi đã.” Bãng Nhãn huynh vô cùng nghĩa khí một tay kéo hắn lại,một tay lấy ra một thỏi bạc ném cho hỏa kế “Ta mua hai quyển.”

Hỏa kế thu bạc,cười nói “ Đa tạ đã chiếu cố, một người có thể mua nhiều nhất ba quyển, ngươi có muốn mua thêm một quyển nữa không? Ta đỡ phải thối lại bạc lẻ.”

Bảng Nhãn huynh lấy ba quyển rồi nhanh chóng rời khỏi. Y lấy một quyển nhét vào ngực Đường Thiên Viễn, “Không cần khách sáo với ta.”

Ai khách sáo với huynh…Đường Thiên Viễn không nói gì, tính đem sách trả lại cho y, nhưng đánh chết y cũng không chịu lấy lại.

Đường Thiên Viễn đành phải mang theo quyển sách “sôi hỏng bỏng tay” này vào Hàn Lâm Viện. Hắn thật sự không hiểu tại sao lại có nhiều người bỏ ra số bạc cao gấp hai ba lần chỉ để mua lấy một bài thơ. Cái tên biến thái Diệu Diệu Sinh đó thì có thể làm thơ hay đến mức độ nào chứ.

Nghĩ đến đây, Đường Thiên Viễn cố tình mở sách ra xem, hắn chẳng qua chỉ muốn khinh bỉ bút pháp của tên Diệu Diệu Sinh một chút...Thế nhưng, hình như cũng không đến nỗi tệ.

Trên phương diện thư pháp, bản thân Đường Thiên Viễn cũng có chút trình độ, danh tiếng cũng không nhỏ, lúc nhìn thấy chữ của Diệu Diệu Sinh, tuy chữ viết có phần hơi vội vã nhưng lại vô cùng khí khái, có phong thái riêng, không hề tầm thường.

Viết thay, chắc chắn là người khác viết thay hắn.

Hắn đặt sách của Diệu Diệu Sinh xuống bàn, tùy tiện rút một quyển sách khác để xem.

Mà Bảng Nhãn huynh nóng lòng đến nỗi không kịp ngồi xuống bàn của mình, hai mắt lấp lánh mở ra xem quyển sách mới bảo bối của y.

Đường Thiên Viễn cùng Bảng Nhãn huynh đều là sử quan cùng khóa giảng dạy ở Hàn Lâm viện, chức vị tương đương, nên dùng chung phòng công vụ. Hai người chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đối phương. Theo cách nói của Bảng Nhãn huynh chính là, mỗi lần ngẩng đầu đều có thể nhìn thấy một người tuấn tú hơn mình gấp vạn lần, y phải tìm một chút động lực tinh thần mới có thể sống sót, vì thế y biết đến Diệu Diệu Sinh.

Tên Diệu Diệu Sinh này cũng không hề tầm thường. Hắn xuất hiện không bao lâu sau khi Đường Thiên Viễn đỗ Thám hoa,vang danh thiên hạ. Không ai biết cuộc sống của hắn thế nào, cũng chưa ai gặp qua hắn, chỉ nghe đến danh hào của hắn như sấm bên tai. Tên Diệu Diệu Sinh này viết được mấy tập văn thơ, mặc dù cũng là tiểu thuyết tình ái, thế nhưng lại không giống với tình yêu của tài tử giai nhân bình thường, hình tượng nhân vật bên trong vô cùng chân thực, tình tiết độc đáo, trí tưởng tượng phong phú, vài ý thơ được khen là mới mẻ, đáp ứng được nhu cầu của một số nhân sĩ cao nhã. Tập sách này cũng hắn rất thịnh hành trong hai năm gần đây, cứ mỗi lần hắn ra tập thơ mới khiến mọi người tranh nhau mua rầm rộ. Đây tự nhiên trở thành niềm vui của những người bán sách các nơi.

Sách của Diệu Diệu Sinh sở dĩ nổi tiếng như vậy có một phần nguyên nhân nhờ sự ảnh hưởng của Đường Thiên Viễn.Mỗi một quyển sách của hắn, nhân vật chính đều tên Đường Phi Long, trong Chu dịch học có nói “ Phi Long tại Thiên”. Vậy Đường Phi Long chẳng phải là Đường Thiên Viễn hay sao? Mặc dù lý giải có phần gượng ép, nhưng chỉ cần mở sách ra đọc sẽ thấy rõ. Đường Phi Long kia cùng Đường Thiên Viễn sinh cùng tháng cùng năm, cùng là con của Nội các Đại học sĩ, cùng đỗ Thám hoa năm hai mươi tuổi, những tình tiết khác cũng gần như giống nhau hoàn toàn....Như vậy còn chưa đủ rõ ràng nữa sao? Tất nhiên đa phần những người đọc sách của Diệu Diệu Sinh sẽ bất tri bất giác mà đem Đường Phi Long tưởng tượng thành Đường Thiên Viễn.

Bởi vậy, giữa Đường Thiên Viễn và sách của Diệu Diệu Sinh có tác dụng hổ trợ nhau rất vi diệu.Đúng là nhờ phúc của Diệu Diệu Sinh mà bây giờ không biết bao nhiêu cô nương đều muốn sinh con cho Đường Thiên Viễn, thậm chí nếu chỉ cần tất cả bọn họ đứng dậy chạy ba vòng kinh thành cũng đủ để thắt được cả một cái nơ bướm.Nên nếu Đường phủ có lắm các cô nương bủa vây, thì cũng sẽ không thiếu những người không đủ tự trọng đi đùa giỡn với Đường Thiên Viễn, điều này cũng không có gì là lạ.

Người sợ nổi danh, heo sợ khỏe mạnh.Nổi tiếng cũng có cái giá của nó. Đường Thiên Viễn tất nhiên cũng hiểu đạo lý này.Hắn cũng không ngại bị người ta viết về mình, thế nhưng cái tên Diệu Diệu Sinh kia đang viết cái quái gì không biết. Trong quyển đầu tiên, Đường Phi Long bề ngoài là một người quân tử nho nhã, thế nhưng bên trong lại là một người thích bị nữ nhân đùa giỡn. Quyển thứ hai, Đường Phi Long lại là một công tử mỏng manh yếu đuối, đi ba bước lại ho ra nửa búng máu.Quyển thứ ba còn kì dị hơn, Đường Phi Long bị viết thành một kẻ tâm thần phân liệt, ban ngày là một người, ban đêm lại là một người. Bây giờ đã viết tới quyển thứ tư, Đường Phi Long bắt đầu đi diệt trừ thổ phỉ...diệt trừ thổ phỉ thì diệt trừ thổ phỉ đi, abc xyz cái quái gì nữa!

Với cảm hứng biến thái của Diệu Diệu Sinh, Đường Thiên Viễn thật không biết lần này hắn sẽ viết mình thành cái gì nên cũng không dám xem.

Đường Thiên Viễn ngẩng đầu nhìn Bảng Nhãn huynh ở trước mặt, y lại vô cùng tập trung. Có lẽ vì quá mức cao hứng, Bảng Nhãn huynh ngồi xổm trên ghế, một tay cầm sách, một tay che miệng, hai mắt sáng lấp lánh,lâu lâu lại cười ngu ngu ngơ ngơ. Bộ dạng đó, biểu cảm đó,đúng là xứng với cái khí chất đen xì trời sinh của y, thật giống như Tề Thiên đại thánh gặp được Khỉ mẹ của đời mình.

Càng nghĩ Đường Thiên Viễn càng không dám nhìn y. Hắn yên lặng cúi đầu, ôm trán phát ngốc nhìn quyển “ Đường Phi Long phong nguyệt tiễu phỉ kí “ ở trên bàn.

Rốt cuộc, hắn cũng đưa tay cầm lên.

Lần nào cũng như vậy! Lần nào cũng như vậy! Nội tâm Đường Thiên Viễn đang điên cuồng gào thét. Hắn mỗi lần cũng đều tự nhủ không nên xem,không nên xem, nhưng lần nào cũng đều nhịn không được mà lén xem.

Hắn mở sách ra xem, đoạn đầu cũng không có gì đặc biệt, không giống với phong cách thường thấy của Diệu Diệu Sinh. Đường Thiên Viễn lướt xuống phía dưới,đọc chương thứ ba, Diệu Diệu Sinh rốt cuộc cũng không nhịn nỗi mà bộc lộ chân tướng.Đường Phi Long thân là mệnh quan triều đình, trong một lần đi diệt trừ thổ phỉ bị rơi vào tay đạo tặc. Nhưng cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là tên trùm thổ phỉ là một tên đoạn tụ*. Tên hắc lão đại đoạn tụ này đem Đường Phi Long cởi sạch sẽ trói lên giường, đang chuẩn abc xyz thì bị nữ chính trong truyện đúng lúc đuổi tới, tìm cách giải cứu.

* đoạn tụ = gay

Cởi..sạch..sẽ...trói...ở...trên...giường...

Giống như vừa hoàn thành một nghi thức nào đó,Đường Thiên Viễn thở phào, nhẹ nhàng gấp sách lại.Nội dung chương thứ ba vừa rồi quá kích thích, hắn thật sự ko đủ dũng khí xem tiếp.

Nói thật, Đường Thiên Viễn nghi ngờ cái tên Diệu Diệu Sinh kia là một tên biến thái có sở thích đoạn tụ, chứ nam nhân bình thường viết tiểu thuyết tình ái ai lại viết như vậy.Đọc sách của Diệu Diệu Sinh, Đường Thiên Viễn luôn có một cảm giác khó chịu như bị tên biến thái nào đó nhìn trộm.Cái tên hắc lão đại trong quyển sách này tám chín phần chính là tên Diệu Diệu Sinh muốn mượn tình tiết trong sách mà thỏa mãn cơn nghiện biến thái.

Đường Thiên Viễn không tự chủ tưởng tưởng một ông già râu ria đầy mặt,nụ cười bỉ ổi lại có thể múa bút thành văn, nhất thời toàn thân lạnh toát.

Đường Thiên Viễn không chịu nỗi nữa rồi.

*Chú thích: Đường Phi Long phong nguyệt tiễu phỉ kí ( phong nguyệt = tình yêu nam nữ ; tiễu phỉ = diệt trừ thổ phỉ)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện