Trần Cảnh thay Lý Dịch Chi đổ một chậu nước, sau đó để cho anh rửa mặt, rồi lại đi vào phòng bếp thu thập, dọn dẹp xong một đống hỗn độn gần như không sai biệt lằm thì Lý Dịch Chi mới a một tiếng, nói: “Em không phải nói là không có than sao, tại sao lại đun nước được?”
Động tác thu dọn đồ đạc của Trần Cảnh cương một chút, lập tức thật bình tĩnh “Ừm” một tiếng nói: “Lại có.”
Nói xong cũng không cho Lý Dịch Chi thời gian phản ứng, nói tiếp: “Quần áo của anh có ướt không, nếu ướt thì về phòng đổi bộ khác, coi chừng cảm mạo.”
Lý Dịch Chi sờ tay áo một phen, thật sự là ướt, theo bản năng đi về, vào phòng chính mới như vừa tỉnh mộng, ‘Lại có’ là có ý gì? Hóa ra là bị đứa nhỏ xấu xa này đùa giỡn sao…
Anh cởi áo, cổ tay áo ngoài bị ướt, bên trong cũng ướt, quần áo ẩm ướt khó chịu đến quái lạ, dứt khoát thay ra hết, chẳng qua sờ soạng trong ngăn tủ tìm nửa ngày cũng không biết quần áo ở đâu.
Trần Cảnh lúc tiến vào liền thấy một cái lưng gầy gò, có chút hơi trắng, eo tinh tế, bởi vì ngồi xổm tìm đồ đạc mà cái mông đang bị quần bao vây lấy hiển lộ ra đường cong rõ ràng.
Trần Cảnh khụ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Đừng lục lọi lộn xộn, làm loạn rồi còn phải xếp lại lần nữa.”
Nói xong rồi đi qua, mở ra ngăn kéo thứ hai của tủ ra, từ bên trong lấy ra hai cái quần và áo để cho Lý Dịch Chi mặc vào.”
Mới sáng sớm gây sức ép xong mới cùng ngồi một chỗ ăn chút điểm tâm sáng, Lý Dịch Chi sớm đã đem chuyện than kia quên đi, lại giống như nhớ ra cái gì đó nói rằng: “Trong Kỳ xã có vài thầy giáo về hưu, trước kia ở ngay bên cạnh trường học, nói là trường học chuẩn bị thiết lập một lớp cờ vây, học sinh ít hơn so với chương trình học phổ thông, có thể đặc cách nhận em vào, em cũng là tuổi đến trường, tuy rằng muốn học cờ vây, bất quá thế nào cũng phải đi học lại, em cảm thấy sao?”
Trần Cảnh cũng không phản bác, suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Ừm. Nhưng tôi không có giấy chứng nhận, làm sao để làm thủ tục nhập học?”
Lý Dịch Chi cười nói: “Đã nói là sẽ đặc cách tuyển chọn em mà, người ta trước đó đã nói xong rồi, chỉ cần em chịu đi là được, ông ấy tự có cách.”
Trần Cảnh nghe xong không có cao hứng, ngược lại nhíu mày nói là: “Không thân cũng chẳng quen, tại sao lại giúp đến mức độ này?”
Lý Dịch Chi dừng một chút, xoa đầu của bé nói: “Cơm ăn rất ngon, trẻ con mà nghĩ nhiều vậy.”
Trần Cảnh cho rằng Lý Dịch Chi hiểu lầm là mình đang nói anh ta nên giải thích: “Tôi cũng không nói gì anh, tôi chỉ là cảm thấy bản thân không có giấy tờ chứng nhận, cho dù là thầy giáo về hưu, đến giúp cũng là nhiều quá rồi.”
Ăn xong cơm nghỉ ngơi chốc lát Lý Dịch Chi liền đến Kỳ xã, Trần Cảnh tất nhiên là đi cùng anh, bởi vì nguyên do là cuối tuần, trong Kỳ xã người rất nhiều, thấy Lý Dịch Chi trước tiên không hạ cờ mà nhất định phải tán gẫu, đợi tán gẫu xong rồi, thỉnh giáo xong rồi mới triển khai tư thế chuẩn bị hạ hai bàn.
Trần Cảnh cùng người khác hạ hai bàn, nhưng đều không cảm thấy gì, ông ta lớn tuổi như vậy, cùng ông ta chơi cờ còn phải chấp ông ta, chấp một lần chín con, thế mà còn thắng dễ dàng, đã cảm thấy không có gì để chơi, không bằng cùng Lý Dịch Chi chơi còn có ý tứ hơn.
Lý Dịch Chi cùng người khác không giống nhau, chằng qua là vân đạm phong khinh mà ngồi, nhưng mà kỳ phong (phong cách chơi cờ) của của anh tuyệt không nhạt nhẽo, tựa hồ như là gió lớn thổi qua, khiến người ta còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận là xảy ra chuyện gì thì đã hoàn toàn thua.
Chơi cờ sẽ không sợ thua, bởi vì không có người nào có thể trăm trận trăm thắng, sợ nhất chính là không ai cùng bạn chơi, cho dù có người nguyện ý cùng bạn chơi, cũng tìm không thấy cái loại cảm giác huyết mạch sôi sục chân thật này…
Từ khi Trần Cảnh cùng Lý Dịch Chi hạ qua bàn cờ đầu tiên, Trần Cảnh cảm thấy, bản thân mới chính thức sống một cuộc sống của cờ vây.
Khi Lý Dịch Chi hạ xong toàn cục, thời gian đã qua mười hai giờ, không có nghe thấy Trần Cảnh tới gọi bản thân trở về, kỳ hữu ở Kỳ xã cười nói: “Tiểu Trần đi ra ngoài chơi rồi, dù sao cũng là đứa nhỏ, không ngồi yên được.”
Trần Cảnh đúng là ra ngoài, hạ cờ buồn tẻ vô vị như thế nên liền nhớ lại buổi sáng Lý Dịch Chi đã cùng mình nói qua, bản thân bé cũng biết, loại tuổi này đương nhiên phải đi đến trường đọc sách, về sau trong các cuộc tuyển chọn để tiến vào kỳ thủ chuyên nghiệp, không có bằng cấp, cũng sẽ không làm được cái gì, đến trường là một điều cần thiết.
Chỉ là Trần Cảnh từ lúc nhỏ giáo dục đã dạy bé là, không ai sẽ đãi một bữa cơm miễn phí, cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản*; đơn giản thế thôi.
*Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn. Trong trường hợp này bé sợ là người ta muốn lợi dụng Lý Dịch Chi gì đó nên mới nhiệt tình như thế.
Trần Cảnh ra khỏi Kỳ xã, Kỳ xã ở nơi tương đối sâu trong hẻm nhỏ, bé đi thẳng ra ngoài, ra khỏi hẻm nhỏ còn có người cùng bé chào hỏi, vẫn đi thẳng dọc theo con đường nhỏ chữ ‘T’ không đến trăm bước là có thể thấy được cái chợ trời đã bị thay đổi kia.
Cái bảng hiệu thật lớn của chợ trời cũng đã được gỡ xuống, cánh cửa của nó cũng bị dỡ ra, đứng gần cạnh mới thấy mới hơn, dường như muốn đổi toàn bộ thành tấm kính.
Trần Cảnh đứng lại nhìn một chút rồi bước vào, nghênh diện là một mùi sơn nồng đậm, hiển nhiên là vừa mới quét vôi xong nên mùi còn chưa tán đi, rất là gay mũi.
Trên nền đất được tráng bằng gạch men, Trần Cảnh đi vào phía trong, ở bên trong công nhân đang di chuyển bàn ghế, đi xuyên qua sân lớn là một cái đại sảnh, so với Kỳ xã hiện tại rộng hơn không biết bao nhiêu lần.
Trong đại sảnh có không ít công nhân, Kỳ xã mới còn chưa trang hoàng xong, đang trong bận rộn, môt chàng trai mặt âu phục màu đen đứng ở chính giữa, dường như là đang xem xét Kỳ xã mới.
Trần Cảnh từ cái góc độ này chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của chàng trai, hình dáng cơ thể tuổi trẻ cường tráng cùng với đường nét khuôn mặt mang theo một cổ khí tức đạm mạc, dùng một loại ánh mắt đánh giá đẳng cấp giá trị của mấy đồ đạc trong phòng, đúng là Mạt Sùng Viễn lúc trước đã đến Kỳ xã hạ Khoái kỳ.
Mạt Sùng Viễn cùng nhìn thấy Trần Cảnh, chỉ liếc mắt nhìn qua đó một cái, lạnh nhạt mở miệng nói: “Nhìn thấy việc sửa sang thế nào?”
Trần Cảnh không đáp lại cậu ta, chỉ là nói: “Anh hao tổn nhiều tinh thần như vậy là vì cái gì?”
“Tôi là được người gửi gắm.”
Hai người không đứng gần, đều là một bộ dáng đạm mạc, thế mà lại ngoài ý muốn tương tự nhau.
Trần Cảnh nói: “Hảo tâm thầy giáo dành cho cũng là anh đạo diễn phải không?”
“Đây là ý tứ của Trần lão, Trần lão muốn tôi tiện thể nhắn cho cậu…Cậu ở bên ngoài ông ấy mặc kệ, cậu thích chơi cờ ông ấy cũng không quản, nhưng không thể không học vấn không nghề nghiệp, con cháu của Trần gia dù chạy đi đâu cũng phải trở nên nổi bật, nếu không phải là tốt nhất thì thà rằng đừng có làm.”
Trần Cảnh nhìn Mạt Sùng Viễn thật lâu, cuối cùng chỉ nói: “Tôi biết.”
“Biết là tốt rồi.”
Mạt Sùng Viễn nói xong, nhìn khắp đại sảnh một chút, “Còn vài ngày nữa là Kỳ xã sửa chữa xong, tản bớt mùi sơn là có thể dọn lại đây. Xác thật đây là ý của Phó đổng Trần đưa lễ vật cho cháu trai trốn nhà. Chuyện của tôi đã xong, ngày mai sẽ rời Bắc Kinh đi Thượng Hải bàn chuyện làm ăn.”
Trần Cảnh nghe thấy hai chữ ‘Trốn nhà’, bị cậu ta chế nhạo một chút mà trên mặt lại không đổi sắc, nhìn thoáng qua cái bàn bên cạnh, nói: “Tiếp một bàn không?”
Mạt Sùng Viễn đột nhiên cười một tiếng rồi khoát tay, “Không, kỳ thật tôi về sau cũng không tính hạ cờ vây nữa…”
Điều này làm cho Trần Cảnh có chút giật mình, Mạt Sùng Viễn nói tiếp: “Còn phải cảm tạ sư phụ hiện tại của cậu, khiến cho tôi nhận ra kỳ thật tôi cũng không thích chơi cờ.”
Cậu ta dừng một chút rồi chậm rãi nói: “Bởi vì Mạt gia cùng Trần gia là quan hệ thông gia, cho nên quan hệ mới vẫn luôn tốt như vậy, bởi vì Trần gia ba đời đều thích cờ vây, cho nên con cháu Mạt gia mới dùng việc chơi cờ vây để duy trì tốt loại quan hệ này…Nhưng tôi không hề thích, trước kia chưa thua qua cũng không ai dám thắng tôi, bỗng nhiên lại thua một bàn, một cái cấp Tam đẳng lại bị người không có số đẳng đánh bại, ngược lại có chút thấu triệt rất nhiều…Làm cho tôi chân chân chính chính biết là tôi thích nói chuyện làm ăn, chứ không phải chơi cờ.”
Lý Dịch Chi từ Kỳ xã đi ra, vẫn đi thẳng đến cửa nhà cũng không gặp Trần Cảnh, ở trước cửa đợi trong chốc lát chợt nghe thấy có tiếng bước chân từ hướng đầu hẻm đi về bên này.
Thính lực của anh rất linh mẫn, hơn nữa không thể dùng mắt nhìn, hết thảy đều đắm chìm trong bóng tối, tự nhiên âm thanh trở thành phương pháp đơn giản nhất để phân biệt sự vật, Lý Dịch Chi rất quen thuộc tiếng bước chân của Trần Cảnh, vội vàng nghênh đón.
Trần Cảnh cũng biết mình đi có chút lâu, thấy Lý Dịch Chi đứng ở ngoài cửa lớn, khẩn trương chạy hai bước lại, nói: “Tôi đi mua thức ăn, trong nhà không có thức ăn.”
“Không có thức ăn thì ăn ngay tại Kỳ xã đi, một mình chạy đi cũng không nói với anh một tiếng.”
Trần Cảnh biết Lý Dịch Chi là lo lắng cho bé, “Tôi thấy anh hạ rất chuyên chú, sợ quấy rầy suy nghĩ của anh.”
Lý Dịch Chi thở dài không biết nói gì cho đúng, không nghĩ tới đối phương vẫn là khẩu khí lạnh nhạt như thế, không chút suy nghĩ nói: “Suy nghĩ quan trọng nhưng em cũng quan trọng mà, vạn nhất bị lạc thì phải làm sao mới tốt đây.”
Trần Cảnh chợt nghe liền sửng sốt, lập tức khuôn mặt trước sau như một không có biểu tình gì dường như có chút nghẹn cười, cho dù Lý Dịch Chi không nhìn thấy, cũng cật lực không để cho nụ cười biểu hiện ở trên mặt.
Đúng như Mạt Sùng Viễn nói, con cháu Trần gia không làm chuyện gì thì thôi, nhưng chỉ cần làm việc, mọi việc đều phải là nổi trội nhất, nếu không chính là đánh mất mặt mũi, thân thích rất nhiều, gia tộc rất lớn, nhưng tất cả mọi người đều ở trong loại sinh hoạt hình thức, thân tình thì ngược lại có vẻ rất đạm mạc, không có một người nào sẽ quan tâm chính mình rõ ràng như vậy.
Trần Cảnh cảm thấy từ trong lòng nổi lên một cỗ lo lắng, nhưng từ nhỏ đã bị giáo dục là có thể vui với buồn nhưng không thể vui với tình cảm, cho nên chỉ nói: “Nga, đã biết, lần sau sẽ nói với anh.”
Lý Dịch Chi biết cũng không có biện pháp nói bé, Trần Cảnh đừng thấy tuổi còn nhỏ, nhưng trong lòng rất có chủ kiến, chỉ cần bé cảm thấy đúng, mười tám đầu trâu cũng không kéo lại được.
Trần Cảnh thấy bộ dáng anh vẻ mặt rối rắm, nói: “Giữa trưa muốn ăn cái gì, thịt kho tàu có được không?”
Lý Dịch Chi sờ sờ cái bụng, vừa rồi lo lắng cho Trần Cảnh nên không cảm thấy được, hiện tại liền cảm thấy đói bụng muốn chết, chơi cờ là lao động trí óc, cũng hết sức tiêu hao thể lực, buổi sáng ăn chút đồ đã muốn tiêu hóa hết rồi.
Trần Cảnh tay nghề nấu cơm cũng như kỳ nghệ, đều là càng ngày càng tốt, càng ngày càng thuần thục, Lý Dịch Chi thích nhất thịt kho tàu, càng khỏi phải nói là đã không phải cái loại nửa vời không quen khó có thể nuốt xuống lúc trước, bắt đầu nhắc tới thịt kho tàu, lại làm cho Lý Dịch Chi có chút phát thèm.
Lý Dịch Chi ngay lập tức đem lời nói vừa rồi quên đi, vô cùng tích cực nói: “Khoai tây sợi xào giấm1, phải chua! À…Sợi khoai tây còn phải giòn.”
“Không có mua khoai tây sợi, ngày mai mua.”
“Vậy mua đồ ăn gì đó?”
“Rau diếp. Làm món rau diếp tỏi2.”
“Rau diếp là thức ăn cho thỏ ăn.”
“…”