Cơm tối đưa tới rất nhanh, Trần Tùng Duệ phát huy toàn bộ đặc tính quan tâm của mình, gọi cho Diệp Nhiên dễ tiêu hóa, cái khác đều là món Lý Trận thích.

Trần Cảnh cùng Lý Trận Lý Dịch Chi sinh hoạt thời gian không ngắn, tất nhiên biết Lý Trận thích ăn cái gì, Lý Trận tuy rằng không chê món nào, nhưng ăn vô cùng kén chọn, thủ nghệ tốt của Trần Cảnh cũng là bị Lý Trận cùng Lý Dịch Chi huấn luyện ra.

Vì thế Trần Cảnh liền càng kỳ quái, ông chú của mình cùng Lý Trận thế nhưng quen biết đã lâu sao? Lý Dịch Chi đem cơm cho Mạt Sùng Viễn bưng vào ăn.

Mạt Sùng Viễn để Diệp Nhiên dựa vào mình, tự mình đút cơm cho anh, Diệp Nhiên khóc khàn giọng rồi thút thít, luôn đánh nấc, Mạt Sùng Viễn cũng không ngại phiền, vô cùng kiên nhẫn.

Diệp Nhiên ăn ăn lại rớt nước mắt, đem cháo đều khóc đến mặn, Mạt Sùng Viễn sợ anh nghẹn, một bên vỗ lưng cho anh, một bên nói: “Vừa rồi đã ngừng khóc, tại sao lại bắt đầu nữa?”

Diệp Nhiên nấc thật lâu mới nói: “Anh vẫn là thôi đi.”

Mạt Sùng Viễn không mở miệng, cũng qua thật lâu, nói: “Em yên tâm, anh sẽ xử lý chuyện này.”

“Anh muốn xử lý như thế nào?”

Mạt Sùng Viễn thản nhiên nói: “Anh sẽ đem em cùng mẹ em đón về nhà, mẹ em sở dĩ đối với em không tốt, đơn giản là vì chuyện năm đó, anh sẽ hết sức bù lại cho bà ấy.”

Diệp Nhiên cười một tiếng, “Đón về nhà? Làm anh em sao?”

Mạt Sùng Viễn hôn trán của anh, nói: “Nhiều thêm một huyết thống quan trọng, anh có thể đem em đón vào Mạt gia, chúng ta ở chung ngược lại danh chính ngôn thuận.”

“Diệp Nhiên.” Mạt Sùng Viễn bỗng nhiên thở dài, nói: “Không lâu trước đó anh còn suy nghĩ, nếu có một ngày anh cần cưới vợ sinh con, nếu em không để ý, chúng ta liền tiếp tục ở chung, nếu em để ý, thì được rồi hảo tụ hảo tán đi…Nhưng trải qua chuyện này, anh phát hiện anh không bỏ xuống được, em muốn từ bên cạnh anh trốn đi hoặc là em không vui, anh đều không muốn, như vậy chúng ta liền cứ thế này tiếp nữa đi, chỉ cần em gật đầu.”

Diệp Nhiên ngẩn ngơ được một hồi, rồi đột nhiên dốc sức ngẩng đầu lên.

Bên ngoài bốn người ăn cơm tối, thời gian cũng không sớm, Trần Cảnh nói phải đi về, Lý Dịch Chi nhìn đồng hồ, cũng không nghĩ đã thốt ra, “Đã trễ thế này, ở lại đây ngủ đi.”

Đợi anh nói xong, bản thân liền ngây ngốc, dưới đáy lòng anh tựa hồ theo bản năng cùng Trần Cảnh rất quen thuộc, dù sao bọn họ mười năm trước đã ở chung một đoạn thời gian dài, chỉ bất quá anh đã quên, mình thích Trần Cảnh.

Nếu Trần Cảnh thật sự lưu lại, như vậy liền phải ngủ ở trong phòng mình, kia mình chẳng phải là cả đêm cũng không ngủ được?

Trần Cảnh do dự một chút, anh cùng Lý Dịch Chi ôm ý tưởng đồng dạng, tuy rằng lần trước trên mạng, Trần Cảnh nói bóng nói gió cũng kém không nhiều lắm, đủ loại dấu hiệu cho thấy Lý Dịch Chi cũng thích mình, nhưng bởi vì Lý Dịch Chi không có chỉ ra họ tên, cho nên Trần Cảnh cũng không dám khẳng định đó là mình.

Ngay tại lúc Trần Trảnh do dự ở cửa, Trần Tùng Duệ cười nói: “Được a được a, muộn quá rồi, tôi cũng lưu lại đi.”

Lý Trận khóe mắt đều run một chút, lập tức nói: “Tôi đây cùng đồ đệ ngủ một phòng, hai người các anh ngủ một phòng khác.”

Trần Cảnh cùng Trần Tùng Duệ liếc nhau, muốn thật sự hai người bọn họ ngủ cùng nhau, còn không bằng lái xe trực tiếp về nhà cho rồi.

Trần Tùng Duệ nhanh chóng một bên bắt lấy cổ tay Lý Trận, một bên cười nói: “Đừng nha, bọn chúng người trẻ tuổi có chuyện nói, chúng ta cũng đã lâu như vậy không gặp, nói ôn chuyện đi.”

Nói xong liền đem Lý Trận kéo vào phòng trong, ‘Rầm’ đóng cửa lại.

Biến thành tình trạng Lý Dịch Chi cùng Trần Cảnh đều không rõ ràng.

Một ngày này vừa thi đấu vừa tìm người, có thể nói là lao tâm lao lực, sự tình qua đi Lý Dịch Chi đột nhiên cảm thấy đặc biệt mệt mỏi. Trong phòng ngủ đều có lắp thêm phòng tắm cùng toilet, Lý Dịch Chi đem điều khiển TV đưa cho Trần Cảnh, để cho bản thân cậu ta xem TV, mình thì cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa.

Trần Cảnh nắm điều khiển từ xa, đài truyền hình khách sạn cũng vài cái thế thôi, không tính nhiều lắm, không yên lòng mà bật qua bật lại.

Khách sạn rất sang trọng, là Trần Tùng Duệ lúc đó chọn cho, tất nhiên không thể đơn sơ, giường đều là tăng thêm hai người, hai người đàn ông trưởng thành ngủ cũng sẽ không ngại chật, nhưng Trần Cảnh nhìn ra giường tuyết trắng trải trên giường lớn, chung quy cảm thấy trong lòng rất phức tạp.

Lần trước ở nhà hàng anh liền nhịn không được đối với Lý Dịch Chi ra tay, khi đó Lý Dịch Chi say không thành hình dạng, sau lại cũng không nói đến chuyện này, chứng tỏ anh ấy cái gì cũng không nhớ rõ.

Chỉ là hiện tại không giống, Lý Dịch Chi không uống rượu, thanh tỉnh lợi hại, Trần Cảnh sợ mình sẽ làm cái chuyện gì quá phận sự.

Thời điểm Lý Dịch Chi từ phòng tắm ra ăn mặc rất chỉnh tề, một bên lau đầu một bên nói cho Trần Cảnh phòng tắm có thể dùng.

Trần Cảnh gật gật đầu, đi vào trong phòng tắm, trong phòng tắm có áo choàng cùng khăn mặt khách sạn chuẩn bị, Lý Dịch Chi dùng chính là của mình, cũng không có dùng này nọ, vừa lúc giữ lại cho Trần Cảnh dùng.

Thời gian Trần Cảnh tắm rửa rất lâu, chủ yếu là anh không biết lúc đi ra ngoài cùng với Lý Dịch Chi nói cái gì, hoặc là rõ ràng nói ra thừa nhận?

Đợi đến lúc Trần Cảnh tắm xong đi ra ngoài, bất giác nhẹ nhàng thở ra, bên ngoài đã tắt đèn chính, chỉ có một ngọn đèn đầu giường mở lên, rèm cửa sổ kéo lên, ánh sáng có chút tối mờ.

Lý Dịch Chi đã muốn tiến vào trong ổ chăn ngủ, trong tay còn nắm điều khiển từ xa, TV cũng mở, âm thanh còn rất lớn.

Trần Cảnh đi qua đem điều khiển từ xa nhẹ nhàng rút ra, trên tóc không lau khô giọt nước rớt ở trên mặt Lý Dịch Chi, Lý Dịch Chi không có tỉnh lại, chỉ là nhíu mày.

Trần Cảnh có chút mê muội nhìn, giọt nước phản xạ ngọn đèn mờ ảo đầu giường, có vẻ rất nhu hòa, bộ dạng bản thân Lý Dịch Chi đã nhu hòa, ở dưới ánh đèn càng thế hơn.

Anh vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào giọt nước kia, cộng thêm cả hai má Lý Dịch Chi…

Trần Cảnh đột nhiên thu hồi tay, quay lại đem điều khiển từ xa đặt lên bàn, lau khô tóc, lúc này mới chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.

Gối có hai cái, chăn chỉ có một, may mắn thời tiết không lạnh, Trần Cảnh cũng không muốn đắp, liền đem áo khoác của mình khoát lên trên người, hai tay lót ở sau đầu, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt ngủ say của Lý Dịch Chi trong chốc lát mới chống người lên, đem ngọn đèn đầu giường ấn tắt.

Trần Cảnh tuy rằng tắt đèn, nhưng Lý Dịch Chi ngủ ở bên cạnh anh, anh tuyệt đối không muốn ngủ, mắt thích ứng với bóng tối, Trần Cảnh nghiêng người qua, dứt khoát nhìn Lý Dịch Chi ngủ say.

Cũng không biết qua bao lâu thời gian, Lý Dịch chi trở thân, từ nằm thẳng biến thành nằm nghiêng, hơn nữa là đối mặt với Trần Cảnh.

Trần Cảnh nhịn không được ngừng thở, mũi Lý Dịch Chi rất đẹp, từ cái góc độ kia của anh ấy nhìn càng nhu hòa hơn, Trần Cảnh vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mũi của anh ấy.

Trần Cảnh có thể cảm giác được hô hấp của Lý Dịch Chi phả vào trên tay mình, khe khẽ, ngưa ngứa.

Trần Cảnh nhìn lông mi rất nhỏ của anh ấy run run, một chút một chút tựa hồ có quy luật, động tác dừng một chút, lập tức chống thân lên, toàn bộ cơ thể vươn về phía trước, hai tay chống ở sườn tai của Lý Dịch Chi, xung quanh giường chỗ Lý Dịch Chi đều hơi lún xuống.

Chậm rãi cúi đầu xuống, Trần Cảnh hô hấp nóng rực phun trên mặt Lý Dịch Chi, lông mi Lý Dịch Chi trong nháy mắt run run càng nhanh, môi hai người đồng thời dán vào.

Trần Cảnh nhẹ nhàng mài cánh môi của Lý Dịch Chi, cánh môi người nọ nhanh chóng nóng lên, chặt chẽ bao phủ.

Trần Cảnh cũng không sốt ruột, nhẹ nhàng tiếp xúc môi đối phương, qua thật lâu, mới vươn lưỡi ra, cẩn thận miêu tả viền môi Lý Dịch Chi.

Thân thể Lý Dịch Chi rõ ràng run lên một chút, trong lỗ mũi phát ra “Ưm” một tiếng.

Lý Dịch Chi cũng không có ngủ, kỳ thật anh cùng Trần Cảnh tâm tư giống nhau, không biết hai người nên làm sao ở chung đêm nay, vì thế dứt khoát tiến vào ổ chăn giả vờ ngủ.

Mới đầu còn rất ‘Hòa bình’, tuy rằng bọt nước Trần Cảnh rớt ở trên mặt của mình rồi dùng tay lau dọa anh nhảy dựng. Sau đó tắt đèn, cũng có vẻ bình an vô sự, chẳng qua khiến Lý Dịch Chi không nghĩ tới chính là, bản thân là giả vờ ngủ nằm đến mỏi, trở mình cái thân mà thôi, người nọ vậy mà lại hôn môi mình.

Nếu hôn chỉ là cái trán hoặc là hai má, Lý Dịch Chi còn có thể nói quan hệ sư phụ cùng đồ đệ tương đối thân thiết, nhưng đều không phải, là môi…

Lý Dịch Chi trái tim thình thịch đập nhảy lên, trong đầu anh trống rỗng, chỉ là đơn giản tiếp xúc hôn đã làm cho anh suy nghĩ bay mất, không biết làm sao.

Lý Dịch Chi không nghĩ tới chính là, người nọ cũng không tính cứ như thế là xong, thế nhưng còn vươn đầu lưỡi ra, cái thứ ấm nóng chạm vào môi mình, Lý Dịch Chi cảm thấy một cỗ tê dại từ sống lưng nhảy vọt lên, một tiếng hừ nhẹ này ngay cả mình cũng sợ hãi, thế nhưng lại phát ra âm thanh như vậy.

Trần Cảnh dùng đầu lưỡi đẩy mở khe môi của anh, Lý Dịch Chi hô hấp đột nhiên dồn dập lên, Trần Cảnh bắt đầu động tác là thong thả, cẩn thận, sau lại chậm rãi trở nên không che giấu, không thản nhiên nữa.

Lý Dịch Chi vô lực nằm ở trên giường, hai tay bắt lấy ra giường dưới thân, Trần Cảnh này hôn rất lâu, Lý Dịch Chi cảm thấy đại não của bản thân đều thiếu dưỡng khí, không phải anh cố ý giả vờ ngủ, anh thật sự là phản ứng không kịp, cũng không chống cự, cũng không mở to mắt, chỉ là vô lực thở hổn hển.

Trần Cảnh đem tay chống ở trên giường vòng lại ôm lấy Lý Dịch Chi, đầu đặt ở trên giường, môi nhẹ nhàng mơn trớn tai của Lý Dịch Chi, một lần lại một lần nhẹ giọng nói: “Sư phụ…Sư phụ…”

Lý Dịch Chi chưa bao giờ biết lỗ tai cũng có thể mẫn cảm như vậy, rõ ràng chỉ là cọ xát rất nhỏ, lại làm cho Lý Dịch Chi dưới thân dâng lên một cỗ nhiệt lưu.

Lý Dịch Chi càng không dám mở mắt, anh đời trước không cùng ai nói qua tình cảm, một ngày hai mươi bốn giờ trừ bỏ ngủ đều là cờ vây, càng thêm không hôi môi qua, loại phản ứng này khiến anh có chút hưng phấn, lại cảm thấy xấu hổ, sợ bị Trần Cảnh phát hiện.

Bất quá Trần Cảnh không có phát hiện, Lý Dịch Chi rất nhanh cũng cảm giác được sức nặng trên người nhẹ đi, Trần Cảnh xuống giường, vào toilet.

Lý Dịch Chi nhẹ nhàng thở ra, anh không biết Trần Cảnh kỳ thật phải đi giải quyết vấn đề của mỗ nào đó, Lý Dịch Chi biết rõ đối phương sẽ tùy thời đi ra, nhưng vẫn cứ khắc chế không được vươn tay nắm □ của mình, hồi tưởng hôn môi vừa rồi, cùng âm thanh trầm thấp khàn khàn của Trần Cảnh.

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước vòi hoa sen, điều này làm cho Lý Dịch Chi một kích lóe lên, cũng thuận thế phóng thích ra, anh luống cuống tay chân chạy xuống giường lấy giấy lau khô sạch sẽ, sau đó ‘Hủy thi diệt tích’ ném vào trong thùng rác, lại cuống quít lên giường tiến vào trong chăn.

Trần Cảnh vọt vào tắm nước lạnh rồi mới ra, sau khi đi ra lại rót một ly nước lạnh.

Anh kỳ thật là phát hiện Lý Dịch Chi không ngủ, muốn cho Lý Dịch Chi một chút nhắc nhở, chẳng qua không nghĩ tới người nọ đã vậy còn lại còn thuận theo mặc anh hôn môi, Trần Cảnh đúng là đang ở tuổi hai mươi, tất nhiên dễ dàng bị kích thích, anh cũng không nghĩ lập tức tiến triển quá nhanh rồi dọa đến Lý Dịch Chi, nên vội vàng chạy vào trong phòng tắm tự mình giải quyết.

Trần Cảnh uống qua nước sau đó liền lên giường đi ngủ, lần này không giở trò nữa, cùng nhau yên ổn vô sự ngủ thẳng tới hừng đông.

Thời điểm bảy giờ đồng hồ chuông cửa vang lên, Trần Cảnh cùng Lý Dịch Chi bị đánh thức, vừa muốn đi ra ngoài mở cửa, kết quả có người trước một bước, đi mở cửa chính là Trần Tùng Duệ, nhân viên phục vụ khách sạn đưa tới bữa sáng ký đơn.

Trần Tùng Duệ ân cần mở cửa, nhận bữa sáng, sau đó đưa vào trong phòng, lại đóng cửa lại, tóm lại là một đường cười híp mắt.

Trần Cảnh xem như là hiểu rõ cá tính ông chú, thời điểm Trần Tùng Duệ cười giống như thế, nhất định không có chuyện gì tốt, nhất định là nghĩ tới phương pháp gì đó tương đối độc địa, muốn cướp cái hợp tác gì đó, hoặc là chuẩn bị cùng nhà ai cạnh tranh đấu thầu.

Kỳ thật Trần Cảnh oan uổng chú của anh, Trần Tùng Duệ chỉ là đơn thuần tâm tình tốt mà thôi…

Thẳng đến chín giờ đồng hồ, Lý Trận cùng Trần Tùng Duệ cũng chưa mở cửa, ngược lại là Diệp Nhiên đi ra, gánh đôi mắt sưng đỏ như hạch đào bắt đầu vui vẻ.

Nghe nói bởi vì Diệp Nhiên buổi tối hôm trước ở bên ngoài ngồi xổm cả đêm, cho nên bị cảm mạo, ban đêm hai giờ bắt đầu phát sốt, sáng ra mới khá, Lý Dịch Chi nghiêm trọng hoài nghi anh ta là nóng đến ngu người, vì thế mới lại bắt đầu vui vẻ.

Vòng bán kết giải đấu Tân vương đã bắt đầu, buổi diễn trận đấu cùng danh sách đã công bố, Trần Cảnh cùng Lý Dịch Chi lại lần nữa thất chi giao tí (không có gặp nhau), không có phân cùng một tổ, nếu may mắn lên bậc, như vậy chính là hai người bọn họ vào trận chung kết.

Diệp Nhiên tuy rằng đã bỏ quyền bị loại bỏ, nhưng muốn nhanh chân đến xem, anh có giấy xác nhận dự thi, cũng sẽ không bị nhân viên bảo an ngăn lại, đến hội trường, Lý Dịch Chi cùng Trần Cảnh chuẩn bị đi vào thi đấu, Diệp Nhiên bỏ chạy vào trong phòng nghỉ bên cạnh.

Phòng nghỉ có màn hình lớn trực tiếp trận đấu, có thể quan sát toàn bộ hành trình, không giống với phóng viên quay phim hoặc là chụp ảnh chỉ cho phép ở trong vòng thời gian nhất định, hoặc là phục bàn trong vòng thời gian nhất định, vì thế mỗi lần TV tiếp sóng ảnh chụp trên tạp chí, bàn cờ đều là trống không không có quân, bằng không chính là bày đầy quân người ngoài nghề nhìn đến hoa cả mắt.

Lẽ ra Trần Cảnh giữa bàn đại sát Phác Hằng Huyền, loại chuyện này sớm đã nên bị báo chí bốn phía tuyên truyền, tiêu đề là cái gì tiểu tướng kỳ đàn giữa bàn thắng cái đồ đệ Kỳ Vương, chẳng qua thế nhưng lại không có một nhà báo chí nào nói, nguyên nhân còn tại Trần gia.

Báo chí tạp chí một khi lên báo, như vậy tất nhiên sẽ liên hệ với tập đoàn Trần thị, Trần Cảnh là Thái tử gia tập đoàn Trần thị, lại là kỳ thủ chuyên nghiệp thế hệ mới có tiềm lực, đây chính là đề tài có thể dự đoán có thể khai thác làm rộn ràng lên.

Tuy rằng chơi cờ cùng thân phận và địa vị không quan hệ, nhưng truyền thông liền thích nắm lấy những văn vẻ này đó, tựa như Lý Dịch Chi, tất cả mọi người biết chơi cờ bằng vào chính là kỳ nghệ và đẳng cấp cờ vây, cùng tính hướng không quan hệ, nhưng đã có tuyệt đại bộ phận người cho rằng, tính hướng Lý Phái Thần là nước bẩn của kỳ đàn, đó là vụ tai tiếng dơ bẩn.

Trần Cảnh xin miễn tất cả báo đăng, chính chủ không nguyện ý, Thái tử gia Trần thị truyền thông lại không thể trêu vào, tất nhiên không giải quyết được gì.

Tuy rằng truyền thông không tuyên truyền cái gì, nhưng kỳ đàn đã lớn như vậy, một người kỳ thủ còn trẻ tuổi dễ dàng đem cái kỳ thủ hạt giống Phác Hằng Huyền này loại bỏ knock out, nên khiến cho rất nhiều người kinh ngạc, một bàn vòng bán kết này dẫn tới rất nhiều nhân sĩ chuyên nghiệp chú ý.

Kỳ phong Trần Cảnh ổn định, trong tàn nhẫn mang theo trầm ổn vững chắc, Lý Dịch Chi gần đây phát huy lại vô cùng tốt, bằng vào một thẻ dự bị, một đường giết vòng bán kết, tuy rằng lần này đối thủ đấu cờ của hai người cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, nhưng người xem trọng cũng không ít.

Lý Dịch Chi nghĩ đến Than Bánh cùng anh nói qua, muốn tới tham gia giải đấu Tân vương, lấy trình độ Than Bánh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiến vào vòng bán kết cũng không phải việc khó.

Lý Dịch Chi cố ý lưu ý một chút kỳ phong đối thủ, cũng không phải phong cách Than Bánh, kỳ phong Than Bánh hay thay đổi, nhưng không phải mềm yếu như vầy, mà ngoài mềm trong cứng.

Đối thủ giỏi về tự cứu, định luật về tự cứu ít, tính chất có thể thay đổi cũng rất lớn, tự cứu là chiến thuật tương đối cao cấp trong cờ vây.

Vào đời trước, Lý Dịch Chi đã từng thấy qua một vị cao thủ lấy tự cứu mà nổi danh, có người hỏi anh ta quy luật tự cứu là gì, đối phương chỉ là cười nói, “Thiên hạ to lớn, há lại không có chỗ nương thân? So với tự cứu chính là trí tuệ, vén mây nhìn thấy mặt trời mà thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện