Bạch kỳ tuy rằng số đẳng cấp không cao, bất quá vừa nhìn chính là cao thủ, hơn nữa loại kỳ phong dũng mãnh này khiến cho Lý Dịch Chi vẫn luôn lấy dũng mãnh để nổi danh cũng có chút cứng lưỡi.
Bạch kỳ ra một cái gân tay, đem hai chỗ quan trọng bên trái làm sống lại, quay lại công kích hắc kỳ, Lý Dịch Chi đem người đó dẫn đến trung phục, quyết đoán kiếp sát.
Quân trắng hiển nhiên thật không ngờ đó là thiên la địa võng bày ra, sau khi trải qua gần hai mươi phút tự hỏi, dứt khoát bỏ qua Đại Long bảy mươi mục, đi qua biên trái kết hợp với chỗ rẽ và ghép nối làm sống lại chỗ quan trọng.
Lý Dịch Chi hiển nhiên không nghĩ tới bạch kỳ có loại quyết đoán này, một cái Đại Long cứ như vậy bỏ qua, bất quá hành động lớn mật như vậy đã ngoài dự liệu của bản thân, sau vài bước tính đường đều phải tính toán một lần nữa.
Hai người hạ cờ càng ngày càng chậm, Trần Cảnh ngồi ở một bên xem, mày cũng không tự chủ được nhăn lại, dường như cũng tự hỏi theo, bạch kỳ đúng là một cái kình địch.
Lý Dịch Chi cuối cùng quyết định bảo vệ Đại Long của mình, quân trắng đen rất nhanh lại tiến vào một lần tranh kiếp khác, bạch kỳ kiếp tài không thuận lợi, Lý Dịch Chi cũng không có ứng kiếp, một bước này khiến cho bạch kỳ lâm vào một chút khốn cảnh, công kích Đại Long càng ngày càng yếu đi.
Cuối cùng bạch kỳ không thể đánh hạ Đại Long lại đánh mất Đại Long của bản thân, thắng bại đã không còn kéo dài nữa.
Kế tiếp hai bên chính là trực tiếp tác chiến, hạ chưa được vài bước bạch kỳ liền quăng quân nhận thua.
Trần Cảnh nhìn quân trắng xác định nhận thua, lúc này mới thở dài một hơi, dường như trận này quân đen chính như là bản thân, nhịn không được nắm vặn đổ mồ hôi.
Bạch kỳ không có vội vàng rời khỏi phòng mà là bỏ thêm Lý Dịch Chi làm bạn tốt, sau đó mới đi.
Lý Dịch Chi chọt mở tư liệu của Thương Hải Hoành Lưu, cột giới tính viết rõ ràng —— nữ.
Điều này chấn kinh không nhỏ, ở trong giới cờ vây, kỳ thủ nữ không ít, chuyên nghiệp cũng không thiếu, nhưng hiện nay còn chưa có một cái nữ giới Cửu đẳng, chủ yếu trong thi đấu cờ vây quy mô cấp quốc tế cũng không có xuất hiện nhiều kỳ thủ nữ giới.
Vào thời điểm Lý Trận đoạt được Quán quân thế giới, đã từng có người muốn thành lập đội cờ vây nữ giới, nhưng bởi vì không có thương nhân tài trợ vì thế liền không giải quyết được gì.
Thương nhân tài trợ không phải nhân sĩ công ích, vì thế nhất định phải có được lợi lộc, có thể lấy lại vốn mới có thể xuống tay chia một chén canh, dựa vào việc phát triển của cờ vây nữ vài năm này, ở trong mắt thương nhân tài trợ quả thật không có gì để mưu tính.
Lý Dịch Chi trăm triệu thật không ngờ, kỳ phong mạnh mẽ như vậy, đối phương thế mà lại là một cô gái, không chừng có lẽ là một cô bé nữa.
Không chỉ có Lý Dịch Chi, Trần Cảnh thấy cũng rất giật mình, không hai ngày nữa, ngay cả toàn bộ diễn đàn cũng giật mình.
Cái áo khoác gọi Thương Hải Hoành Lưu này hai ngày hạ bốn trận cờ, ngoại trừ trận này với Lý Dịch Chi thua, cái khác tất cả đều là thắng liên tiếp, hơn nữa đả bại đều là Cửu đẳng online.
Rất nhiều người cũng chú ý đến giới tính của Thương Hải Hoành Lưu, ở trên diễn đàn xây lên bài post, thời kì cờ vây nữ cường thịnh.
Bất quá Thương Hải Hoành Lưu tỏ vẻ bản thân không phải kỳ thủ chuyên nghiệp, hơn nữa chỉ là một sinh viên, cũng sẽ không đi tham gia thi đấu.
Có người thật không hiểu suy nghĩ của Thương Hải Hoành Lưu, đã có kỳ nghệ cao như thế, tại sao không đi tham gia thi đấu, mà chỉ ở trên Cờ vây online vui đùa một chút, cũng có người cười nhạo cô ấy, không chừng cái áo khoác kỳ phong mạnh mẽ này căn bản là đàn ông, chẳng qua đến đây để tìm cảm giác tồn tại.
Bất quá ngăn không được cái bánh phở Thương Hải Hoành Lưu này, mấy ngày nay ngay tức khắc đã tụ tập không ít fan, quản lí gọi Thương Hải Hoành Lưu là ‘Báo đầu đàn’, chẳng qua chuẩn xác nhất chính là ‘Vịt con xấu xí’, Thương Hải Hoành Lưu cũng nói qua bản thân càng thích cái ngoại hiệu Vịt con xấu xí này, về phần vì sao cô ấy lại không nói.
Kỳ thật Thương Hải Hoành Lưu là một người rất hay nói, mới đầu còn có chút sợ người lạ, bất quá sau khi hạ vài bàn nói cũng liền nhiều hơn, hơn nữa người ở chung cũng rất tốt, thường xuyên tìm đến Lý Dịch Chi tâm sự hàng ngày.
Cô ấy nói là thấy trận đấu Nam Kinh lần này mới quyết định lên mạng chơi cờ, hơn nữa chuẩn bị vài ngày mới dám tìm Lý Dịch Chi đến đấu cờ, sau đó quả nhiên thua, chẳng qua thua rất cao hứng, cô ấy nói Lý Dịch Chi là thần tượng của cô, phi thường thích loại kỳ phong ngoan cường đó.
Thương Hải Hoành Lưu muốn bái Lý Dịch Chi làm sư phụ, bởi vì Trần Cảnh không thích hợp chơi chia nhỏ, gần đây chỉ lo dùng áo khoác Than Bánh cùng Lý Dịch Chi ‘Lôi kéo làm quen’, đem áo khoác Thiên Nguyên đản đản làm cho quên, vì thế vẫn luôn không lên cái tài khoản đó.
Lý Dịch Chi nhớ rõ Thiên Nguyên đản đản nói đừng để mình tùy tiện thu đồ đệ, tuy rằng anh cảm thấy Thương Hải Hoành Lưu tính cách rất tốt, cũng chơi thân, nhưng người này thường xuyên nói chuyện nói đến một nửa liền im bặt mà ngừng, tựa hồ có rất nhiều không muốn nói, vì thế Lý Dịch Chi cũng không thể quyết định rốt cuộc thu đồ đệ không, liền cho Thiên Nguyên đản đản nhắn lại hỏi một chút ý tứ của cậu ta.
Qua vài ngày Thiên Nguyên đản đản cũng chưa login, lúc Lý Dịch Chi đang nói chuyện hàng ngày vô tình cùng Than Bánh nói một câu, Trần Cảnh lúc này mới kinh giác, vẫn luôn quên lên cái tài khoản khác.
Hơn nữa cái áo khoác Than Bánh này cùng Lý Dịch Chi chính là quan hệ bạn bè, cũng không tiện gây trở ngại cho đối phương thu đồ đệ, vì thế Trần Cảnh lập tức lui tài khoản Than Bánh, đi vào Thiên Nhuyên đản đản đã bị anh quên đã lâu.
Thiên Nguyên đản đản vừa login đã nhận tin nhắn lúc logout, là Lý Dịch Chi hỏi anh có thể hay không thu đồ đệ.
Phái Thần: Đồ đệ, cậu lên? 0 Thiên Nguyên 0: Ừm, gần đây bận quá
Phái Thần: Cậu xem tin nhắn tôi gửi cho cậu chưa
0 Thiên Nguyên 0: Nhìn thấy
0 Thiên Nguyên 0: Nếu tôi nói không nhận, thật sự không nhận sao
Phái Thần: Đương nhiên, bất quá tại sao cậu hỏi thế
0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ…
Phái Thần: Ừ?
0 Thiên Nguyên 0: Không có việc gì…
0 Thiên Nguyên 0: Không nhận
Phái Thần: À
Phái Thần: Tôi đây đi cùng cô bé nói một tiếng
0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ, anh ngay cả nguyên nhân cũng không hỏi
Phái Thần: Kỳ thật tôi cảm thấy cậu nói không nhận theo nguyên tắc thì không nhận…Được rồi, tại sao
0 Thiên Nguyên 0: …
0 Thiên Nguyên 0: Bởi vì tôi không muốn để cho anh lại thu đồ đệ
Phái Thần: Này tính là cái lý do gì đây
0 Thiên Nguyên 0: Điều đơn giản dễ hiểu chính là, tôi không hy vọng anh lại thu đồ đệ
0 Thiên Nguyên 0: Tôi sẽ ăn dấm
Phái Thần: ……
0 Thiên Nguyên 0: Làm anh sợ?
Phái Thần: Đó cũng không phải
Phái Thần: Chỉnh là muốn hỏi cậu…Cậu không phải thiếu khuyết tình thương của cha
0 Thiên Nguyên 0: ==
0 Thiên Nguyên 0: …Anh coi như tôi là thế đi
Phái Thần:
Sau đó Trần Cảnh sẽ thường xuyên song song mở cùng login, Lý Dịch Chi lại bắt lấy anh hạ một bàn, có chút thời điểm chơi nghiện sẽ bắt lấy một cái tài khoản khác lại đến một bàn, loại thời điểm đó Trần Cảnh cảm thấy sau lưng đều toát mồ hôi, kỳ phong của một người là cố định, chơi ở xu thế ổn định để liên tục hoàn thiện bản thân, Trần Cảnh chơi cờ cùng Lý Dịch Chi luôn hoặc nhiều hoặc ít che giấu một chút kỳ phong của bản thân.
Lý Dịch Chi sẽ lơ đãng gõ một câu, “Cậu hôm nay không có tâm trạng à?”
Trần Cảnh sau lưng liền càng lạnh cả người…
Anh cảm thấy mình là tự làm bậy không thể sống.
Sau đó Trần Cảnh sẽ thường thường lại đây một chuyến, lúc qua sẽ thuận đường mua rau mua thịt, sau đó nấu ăn cho Lý Dịch Chi cùng Lý Trận.
Bởi vì có ăn ngon, cho nên Lý Trận phi thường hoan nghênh Trần Cảnh, Lý Dịch Chi đương nhiên hy vọng cậu ấy có thể đến, bất kể như thế nào, Lý Dịch Chi là yêu mến Trần Cảnh, cho dù về sau Trần Cảnh phải kết hôn, vậy ít nhất đoạn thời gian chưa lập gia đình này, anh còn có thể tiếp tục thích, chỉ cần không nói ra.
Lúc ăn cơm Lý Trận bỗng nhiên nói: “Cậu ở Bắc Kinh có nhà ở?”
Trần Cảnh lắc đầu nói: “Không có.”
“Vậy dọn lại đây đi, dù sao phòng trống trong viện nhiều, cậu ở tại khách sạn cũng lãng phí tiền.”
Lý Dịch Chi trong lòng đột nhiên nhảy dựng, cơm đều cảm thấy nghẹn ở trong yết hầu, ra vẻ cười nói: “Sư phụ anh là muốn cho Trần Cảnh xếp xếp nấu ăn cho ngài đi?”
Lý Trận đảo một cái xem thường, một bên đem thịt hướng miệng nhét, một bên cục cục thì thào nói: “Anh là người không có tiền đồ như thế sao, em không nhìn xem sư phụ em là ai.”
Trần Cảnh tất nhiên nguyện ý dọn lại đây, theo bản năng liếc biểu cảm Lý Dịch Chi một cái, bình tĩnh không đổi không có gì khác, Trần Cảnh trong lòng không khỏi có chút mất mác, xem ra loại tâm tư này chỉ có mình mình có, nghĩ rằng Lý Dịch Chi cũng không có khả năng thích đàn ông. Dù sao mười năm trước Lý Dịch Chi ngẫu nhiên đối với anh một lần thổ lộ đã qua lâu lắm rồi, Tràn Cảnh hiện tại tâm tư lại rất loạn, không nhớ được Lý Dịch Chi đã từng nói qua, bản thân kỳ thật chỉ thích đàn ông.
Trần Cảnh ăn qua cơm trưa, rửa chén, sau đó liền đi ra cửa chuẩn bị đem hành lý trong khách sạn dọn lại đây, Lý Trận ăn no, uống Mao Tiêm Trần Cảnh pha cho mình, một bên xỉa răng, một bên phất tay nói: “Đi giúp đồ đệ của em lấy chút hành lý đi.”
Lời này tất nhiên là nói với Lý Dịch Chi.
Lý Dịch Chi nhìn Lý Trận một bộ dáng địa chủ, bất đắc dĩ đáp lại lên tiếng nói: “Sư phụ ngài xế chiều lúc đi kỳ xã nhớ rõ khóa cửa.”
“Đi đi đi đi, anh vẫn có thể nhớ khóa cửa, không phải là cửa sao, lần trước quên khóa cũng không mất đồ đạc mà.”
“…”
Trần Cảnh cùng Lý Dịch Chi đều có chút không nói được gì, cũng không để ý tới anh ta nữa liền ra cửa hướng khách sạn đi.
Bắc Kinh mùa xuân thích thổi cát bụi, nhất là loại đầu năm này, thảm thực vật cũng thiếu, lúc thổi một đống cát gì đó cũng đừng hòng nhìn rõ, cát đầy trời cứ nhắm thẳng đổ vào trong miệng.
Bất quá hôm nay thời tiết ngược lại rất tốt, buổi sáng cùng buổi tối còn có chút cảm giác lạnh, giữa trưa mặt trời lên cao không khi cũng ấm, ăn qua cơm đi ra phơi nắng phơi nắng, chậm rì rì dọc theo đường cái, loại cảm giác này tựa hồ rất thích ý.
Khách sạn cách đó không xa, hai người đi bộ qua, vào thang máy, Trần Cảnh quét thẻ phòng đẩy cửa ra để cho Lý Dịch Chi đi vào.
Thời điểm vừa mới bắt đầu đổi khóa cửa thành loại đồ thẻ phòng này, thì thẻ phòng còn chưa hoàn thiện, chỉ cần tấm thẻ cắm vào ổ điện bên cạnh đèn, phòng sẽ vẫn luôn có điện, bởi vì trước khi đi ra ngoài Trần Cảnh đang tải tư liệu, nên nguyên do đã không cắt điện là vì thuận tay đem cái lược nhỏ duy nhất khách sạn cung cấp cắm ở trong nguồn điện trên ổ điện.
Như thế thì cái laptop vẫn luôn không có đóng, chẳng qua bị giữ ở trạng thái nghỉ ngơi, Lý Dịch Chi không cẩn thận chạm phải chuột máy tính, nghỉ ngơi lập tức liền rớt, lộ ra gì đó trên màn máy tính.
Chính là diễn đàn cờ vây…
Lý Dịch Chi chỉ là lướt liếc mắt một cái, là trang báo quen thuộc, vừa nghĩ tới Trần Cảnh cũng là kỳ thủ chuyên nghiệp, không khỏi nói rằng: “Em cũng chơi cờ trên diễn đàn?”
Trần Cảnh đang chỉnh lý vali, nghe anh ấy nói liền cả kinh, vội vàng đứng lên đi qua giả vờ như lơ đãng khép lại laptop, cất vào trong vali kéo, nói: “Ừm, mới biết được có cái diễn đàn như thế, xem trước một chút, còn chưa có đăng kí.”
Lý Dịch Chi nói: “Về sau đăng kí nói cho anh biết tên, chúng ta có thể cùng nhau chơi cờ.”
Trần Cảnh gật đầu, bất quá nghĩ thầm, nếu lại đăng kí một cái tài khoản khác, chỉ sợ ngay cả bản thân cũng sẽ phân không rõ ràng…
Hai người thu thập xong đồ đạc, kỳ thật Trần Cảnh xem như là quần áo nhẹ gọn đơn giản đi, không có gì đáng thu dọn, mang theo vali liền đến trước lễ tân check out, sau đó ra khách sạn.
Sóng vai đi liền khó tránh khỏi sẽ chạm phải, Trần Cảnh cùng Lý Dịch Chi tâm tư đều giống nhau, đối với này đó chạm nhẹ vào, cảm thấy phá lệ quyến luyến, rồi lại dẫn tới nổi lên phiền muộn.
Ở trong lòng Trần Cảnh, Lý Dịch Chi rất nhanh sẽ kết hôn, dù sao anh ấy đã sắp ba mươi tuổi, thật sự nếu không kết hôn, ở trong mắt những người khác anh ấy chính là người quái dị. Mà ở trong lòng Lý Dịch Chi, Trần Cảnh trẻ tuổi đầy hứa hẹn, ngoại hình lớn lên cũng không tệ, nhất định sẽ có rất nhiều cô bé ái mộ, đồng dạng cũng sẽ kết hôn.
Hai người đều ôm ấp tâm tư, nhất thời cũng không nói chuyện.
Lúc đi đến cửa hẻm nhỏ, liền thấy một người dựa vào vách tường hẻm nhỏ, hơi hơi cúi đầu, một cái lại một cái đá cục đá.
Lý Dịch Chi cho rằng Diệp Nhiên tìm mình, Lý Trận cũng không ở nhà, vì thế ở ngay tại cửa hẻm nhỏ đợi mình, chẳng qua đi đến gần liền thấy trên mặt Diệp Nhiên có chút sưng.
Trước đó bị đánh tuy rằng không có hoàn toàn tiêu sưng, bất quá đã muốn tốt lên không ít, này hiển nhiên là mới bị đánh nữa.
Diệp Nhiên thấy bọn họ đi tới, còn nhe răng mỉm cười, kết quả tác động vết thương trên miệng, bưng quai hàm không ngừng hút khí.
Lý Dịch Chi đi qua đó, cau mày quan sát miệng vết thương của anh ta, nói: “Mẹ cậu lại đánh cậu?”
Diệp Nhiên hút khí, gật đầu, “Nhà cậu khóa cửa, tớ đợi hơn nửa ngày, để tớ đi vào ngồi một chút đi.”
Lý Dịch Chi mở khóa cửa, sau khi đi vào Trần Cảnh đem đồ đạc cất kỹ, từ hộc đá tủ lạnh trong phòng tìm ra một khay nước đá, đông lạnh đến rất rắn chắn, cũng không biết đông lạnh bao lâu, lấy ra từng viên cho vào khăn lông bao lại, đưa cho Diệp Nhiên để anh ta chườm lạnh.
Diệp Nhiên đối với anh cười cười, kết quả lại đau nhe răng trợn mắt.
Năm đó Diệp Nhiên bị đánh hung ác, sẽ chạy trốn tới trong nhà Lý Dịch Chi trốn trốn, tình thế qua đi lại trở về lại, khi đó Lý Dịch Chi còn hỏi anh là vì sao bị đánh, sau lại số lần nhiều lên, Lý Dịch Chi cũng không hỏi, thứ nhất Diệp Nhiên không thích nói, thứ hai Khổng Tịnh đánh con trai căn bản không có lý do gì, chỉ cần bà ta mất hứng.
Diệp Nhiên đắp trong chốc lát, nói: “Tớ chuẩn bị mua vé trở về Nam Kinh đó.”
Lý Dịch Chi gật đầu, “Khi nào thì đi?”
“Không biết, vậy hai ngày này đi, thấy ngày đó có thể mua được vé xe lửa.”
Lý Dịch Chi lại gật đầu.
Diệp Nhiên nói: “Cậu dành nhiều thời gian bồi chú Lý, đợi gần thi đấu lại đi Nam Kinh, tớ đi qua đó trước.”
Lý Dịch Chi không nói chuyện, hiển nhiên anh đang lo lắng.
Lý Trận thật vất vả về sớm một chút, vừa vào cửa chính là loại bầu không khí trầm thấp, Diệp Nhiên mặt lại sưng lên, bản thân thanh tú đã hé ra gương mặt sưng phù có chút biến dạng.
Lý Trận thở dài, “Lấy băng lạnh đắp một chút, đợi lát nữa bôi chút thuốc.”
Diệp Nhiên không nói chuyện, cũng gật đầu, nước mắt lại xoạch xoạch rơi, Diệp Nhiên trong gần ba mươi năm này, anh cho đến bây giờ không vì cái khác mà khóc qua, chỉ cần vì bị đánh, cơ hồ mỗi lần đều sẽ rơi nước mắt, anh thì nghĩ không thông, tại sao người không hề huyết thống cũng có thể đối với mình tốt như vậy, mà mẹ ruột của mình lại không đạo lý đánh mình như vậy.
Lý Trận vỗ vai của anh, muốn giảm bớt bầu không khí, nói: “Buổi tối Tiểu Trần Cảnh chưng thịt kho tàu ăn đi, không biết trong tủ lạnh có thịt không.”
“Có, tôi giữa trưa mang đến, nếu ăn tôi liền đi chưng.”
Diệp Nhiên buổi tối cũng là ở đây, phòng trống quá nhiều, chỉ cần quét tước một chút người có thể ở, thời tiết cũng không lạnh, bốn giường chăn vừa vặn đắp cho bốn người.
Kỳ thật Trần Cảnh là muốn cùng với Lý Dịch Chi cùng nhau ngủ, bất quá anh thật sự tìm không ra lý do, khi đó anh mới mười tuổi còn nhỏ, cùng người lớn cùng nhau ngủ cũng không sao cả, chẳng qua anh hiện tại hai mươi tuổi, nhìn thế nào cũng không nhỏ, so với Lý Dịch Chi vóc người còn cao hơn nữa, lại ngủ cùng một chỗ nhìn thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.
Lý Dịch Chi lo lắng Diệp Nhiên một mình trở lại Nam Kinh, Diệp Nhiên thoạt nhìn tùy tiên, kỳ thật tâm tư rất tinh tế, dễ để tâm vào chuyện vụn vặt. Bất quá bản thân đi lâu như vậy vừa trở về, lại muốn nhiều thời gian bồi Lý Trận, chọn lựa không được.
Không nghĩ tới trước khi sắp sửa đi ngủ ngược lại Lý Trận tìm đến anh, nói bản thân rất nhiều năm chưa đi Nam Kinh, cũng muốn đi xem, vừa lúc thấy Lý Dịch chi tham gia trận đấu Tân vương.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Nhiên chuẩn bị đi mua vé xe lửa, mới biết được Lý Dịch Chi cùng Lý Trận chuẩn bị cùng anh cùng đi, Trần Cảnh là vì đuổi theo Lý Dịch Chi tới, rất tự nhiên sửa miệng nói bản thân bàn chuyện hợp tác không sai biệt lắm, cũng đang phải về Nam Kinh.
Bốn người mua giường mềm, dọc theo đường đi có Diệp Nhiên cùng Lý Trận nói chêm chọc cười, không tính quá đơn điệu, đáng thương nhất chính là Mạt Sùng Viễn, anh là một người tới Bắc Kinh, cuối cùng lại rơi rớt đơn độc trở về Nam Kinh.
Xuống xe lửa, Trần Cảnh phải về nhà một chuyến nên đi xuống trước, mọi người bắt đầu kéo hành lý bắt đầu tìm chỗ ở, muốn cách điểm du lịch gần một chút, ở tại Nam Kinh lâu như vậy, nhất định phải đi dạo điểm du lịch, lại muốn rẻ một chút, không thì ở lâu quá choáng váng không nhấc nổi tiền.
Đang đi, di động của Lý Dịch Chi đột nhiên vang lên, điện báo biểu hiện không biết, là một dãy số lạ, tiếp nhận đối phương không có lập tức nói chuyện.
Lý Dịch Chi nhíu nhíu mày, hỏi hai lần tìm ai, cho rằng người ta gọi nhầm số vừa muốn cắt đứt, chợt nghe âm thanh một người đàn ông nói: “Có thể đưa Lý Trận nghe không.”
Lý Dịch Chi hồ nghi nhìn thoáng qua di động, sau đó đem di động đưa cho Lý Trận.
Lý Trận không có di động, anh không cần thứ này, bởi vì không ai tìm anh, đột nhiên có người gọi điện muốn cho Lý Trận tiếp nghe, khó tránh khỏi làm cho anh có chút buồn bực.
Lý Trận “A lô” một tiếng, đối phương lại không nói lời nào, Lý Trận muốn cúp máy, chẳng qua đột nhiên trong lòng run lên một chút, không biết nhớ ra cái gì đó, lại “A lô” một tiếng.
Đối phương rốt cục nói chuyện, thanh âm không lớn, cũng nghe không hiểu là cái tình cảm gì.
“Anh đến Nam Kinh?”
Anh nói chính là câu hỏi, cũng là khẩu khí khẳng định.
Lý Trận dừng một hồi lâu mới “Ừ” một chút.
Lập tức cười nói: “Tin tức còn rất linh thông, bất quá lần này không phải tham gia thi đấu, anh cũng đừng gảy bàn tính.”
Đối phương cười khẽ một tiếng: “Tôi ngoại trừ là thương nhân sẽ kiếm tiền, còn có cái thân phận khác, tỷ như người mê cờ của anh, lại tỷ như…Bạn của anh.”
Lý Trận “Xuy” một tiếng, “Không với anh lãng phí tiền điện thoại.”
“Đừng cúp.”
Âm thanh người đàn ông rốt cục có chút dồn dập, sợ Lý Trận thật sự cắt đứt, “Mới vừa xuống xe lửa, đang tìm chỗ ở sao? Tôi biết có một khách sạn có hoàn cảnh không tệ.”
“Rất mắc, choáng váng không dậy nổi.”
“…”
Người đàn ông cách một chút, nói tên một khách sạn, tiếp tục nói: “Tôi sẽ không đi qua, cũng sẽ không bức anh tham gia thi đấu, mắt của đồ đệ anh đã muốn tốt lắm, tôi không có chuyện gì có thể dụ dỗ anh, anh yên tâm đi.”
Lý Trận không nói nữa, anh nghe nói như thế trong lòng không biết cái tư vị gì, giống như ý là hai bên thỏa thuận xong.
Điều này làm cho Lý Trận không hiểu sao đại hỏa, trực tiếp cúp điện thoại ném cho Lý Dịch Chi, Lý Dịch Chi vẫn luôn bị vây trong trạng thái mạc danh kỳ diệu, vô tội nhất chính là di động của anh, thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.
Lý Trận sau khi đánh xe taxi, lên xe hung tợn báo ra một cái tên khách sạn.
Trần Tùng Duệ nghe thấy âm thanh cắt đứt trong di động, biểu tình không có biến hóa rất lớn, ném máy di động trên ghế sô pha, chuyển tách cà phê đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, ước chừng nửa giờ, một chiếc xe taxi đứng ở dưới lầu…
Bạch kỳ ra một cái gân tay, đem hai chỗ quan trọng bên trái làm sống lại, quay lại công kích hắc kỳ, Lý Dịch Chi đem người đó dẫn đến trung phục, quyết đoán kiếp sát.
Quân trắng hiển nhiên thật không ngờ đó là thiên la địa võng bày ra, sau khi trải qua gần hai mươi phút tự hỏi, dứt khoát bỏ qua Đại Long bảy mươi mục, đi qua biên trái kết hợp với chỗ rẽ và ghép nối làm sống lại chỗ quan trọng.
Lý Dịch Chi hiển nhiên không nghĩ tới bạch kỳ có loại quyết đoán này, một cái Đại Long cứ như vậy bỏ qua, bất quá hành động lớn mật như vậy đã ngoài dự liệu của bản thân, sau vài bước tính đường đều phải tính toán một lần nữa.
Hai người hạ cờ càng ngày càng chậm, Trần Cảnh ngồi ở một bên xem, mày cũng không tự chủ được nhăn lại, dường như cũng tự hỏi theo, bạch kỳ đúng là một cái kình địch.
Lý Dịch Chi cuối cùng quyết định bảo vệ Đại Long của mình, quân trắng đen rất nhanh lại tiến vào một lần tranh kiếp khác, bạch kỳ kiếp tài không thuận lợi, Lý Dịch Chi cũng không có ứng kiếp, một bước này khiến cho bạch kỳ lâm vào một chút khốn cảnh, công kích Đại Long càng ngày càng yếu đi.
Cuối cùng bạch kỳ không thể đánh hạ Đại Long lại đánh mất Đại Long của bản thân, thắng bại đã không còn kéo dài nữa.
Kế tiếp hai bên chính là trực tiếp tác chiến, hạ chưa được vài bước bạch kỳ liền quăng quân nhận thua.
Trần Cảnh nhìn quân trắng xác định nhận thua, lúc này mới thở dài một hơi, dường như trận này quân đen chính như là bản thân, nhịn không được nắm vặn đổ mồ hôi.
Bạch kỳ không có vội vàng rời khỏi phòng mà là bỏ thêm Lý Dịch Chi làm bạn tốt, sau đó mới đi.
Lý Dịch Chi chọt mở tư liệu của Thương Hải Hoành Lưu, cột giới tính viết rõ ràng —— nữ.
Điều này chấn kinh không nhỏ, ở trong giới cờ vây, kỳ thủ nữ không ít, chuyên nghiệp cũng không thiếu, nhưng hiện nay còn chưa có một cái nữ giới Cửu đẳng, chủ yếu trong thi đấu cờ vây quy mô cấp quốc tế cũng không có xuất hiện nhiều kỳ thủ nữ giới.
Vào thời điểm Lý Trận đoạt được Quán quân thế giới, đã từng có người muốn thành lập đội cờ vây nữ giới, nhưng bởi vì không có thương nhân tài trợ vì thế liền không giải quyết được gì.
Thương nhân tài trợ không phải nhân sĩ công ích, vì thế nhất định phải có được lợi lộc, có thể lấy lại vốn mới có thể xuống tay chia một chén canh, dựa vào việc phát triển của cờ vây nữ vài năm này, ở trong mắt thương nhân tài trợ quả thật không có gì để mưu tính.
Lý Dịch Chi trăm triệu thật không ngờ, kỳ phong mạnh mẽ như vậy, đối phương thế mà lại là một cô gái, không chừng có lẽ là một cô bé nữa.
Không chỉ có Lý Dịch Chi, Trần Cảnh thấy cũng rất giật mình, không hai ngày nữa, ngay cả toàn bộ diễn đàn cũng giật mình.
Cái áo khoác gọi Thương Hải Hoành Lưu này hai ngày hạ bốn trận cờ, ngoại trừ trận này với Lý Dịch Chi thua, cái khác tất cả đều là thắng liên tiếp, hơn nữa đả bại đều là Cửu đẳng online.
Rất nhiều người cũng chú ý đến giới tính của Thương Hải Hoành Lưu, ở trên diễn đàn xây lên bài post, thời kì cờ vây nữ cường thịnh.
Bất quá Thương Hải Hoành Lưu tỏ vẻ bản thân không phải kỳ thủ chuyên nghiệp, hơn nữa chỉ là một sinh viên, cũng sẽ không đi tham gia thi đấu.
Có người thật không hiểu suy nghĩ của Thương Hải Hoành Lưu, đã có kỳ nghệ cao như thế, tại sao không đi tham gia thi đấu, mà chỉ ở trên Cờ vây online vui đùa một chút, cũng có người cười nhạo cô ấy, không chừng cái áo khoác kỳ phong mạnh mẽ này căn bản là đàn ông, chẳng qua đến đây để tìm cảm giác tồn tại.
Bất quá ngăn không được cái bánh phở Thương Hải Hoành Lưu này, mấy ngày nay ngay tức khắc đã tụ tập không ít fan, quản lí gọi Thương Hải Hoành Lưu là ‘Báo đầu đàn’, chẳng qua chuẩn xác nhất chính là ‘Vịt con xấu xí’, Thương Hải Hoành Lưu cũng nói qua bản thân càng thích cái ngoại hiệu Vịt con xấu xí này, về phần vì sao cô ấy lại không nói.
Kỳ thật Thương Hải Hoành Lưu là một người rất hay nói, mới đầu còn có chút sợ người lạ, bất quá sau khi hạ vài bàn nói cũng liền nhiều hơn, hơn nữa người ở chung cũng rất tốt, thường xuyên tìm đến Lý Dịch Chi tâm sự hàng ngày.
Cô ấy nói là thấy trận đấu Nam Kinh lần này mới quyết định lên mạng chơi cờ, hơn nữa chuẩn bị vài ngày mới dám tìm Lý Dịch Chi đến đấu cờ, sau đó quả nhiên thua, chẳng qua thua rất cao hứng, cô ấy nói Lý Dịch Chi là thần tượng của cô, phi thường thích loại kỳ phong ngoan cường đó.
Thương Hải Hoành Lưu muốn bái Lý Dịch Chi làm sư phụ, bởi vì Trần Cảnh không thích hợp chơi chia nhỏ, gần đây chỉ lo dùng áo khoác Than Bánh cùng Lý Dịch Chi ‘Lôi kéo làm quen’, đem áo khoác Thiên Nguyên đản đản làm cho quên, vì thế vẫn luôn không lên cái tài khoản đó.
Lý Dịch Chi nhớ rõ Thiên Nguyên đản đản nói đừng để mình tùy tiện thu đồ đệ, tuy rằng anh cảm thấy Thương Hải Hoành Lưu tính cách rất tốt, cũng chơi thân, nhưng người này thường xuyên nói chuyện nói đến một nửa liền im bặt mà ngừng, tựa hồ có rất nhiều không muốn nói, vì thế Lý Dịch Chi cũng không thể quyết định rốt cuộc thu đồ đệ không, liền cho Thiên Nguyên đản đản nhắn lại hỏi một chút ý tứ của cậu ta.
Qua vài ngày Thiên Nguyên đản đản cũng chưa login, lúc Lý Dịch Chi đang nói chuyện hàng ngày vô tình cùng Than Bánh nói một câu, Trần Cảnh lúc này mới kinh giác, vẫn luôn quên lên cái tài khoản khác.
Hơn nữa cái áo khoác Than Bánh này cùng Lý Dịch Chi chính là quan hệ bạn bè, cũng không tiện gây trở ngại cho đối phương thu đồ đệ, vì thế Trần Cảnh lập tức lui tài khoản Than Bánh, đi vào Thiên Nhuyên đản đản đã bị anh quên đã lâu.
Thiên Nguyên đản đản vừa login đã nhận tin nhắn lúc logout, là Lý Dịch Chi hỏi anh có thể hay không thu đồ đệ.
Phái Thần: Đồ đệ, cậu lên? 0 Thiên Nguyên 0: Ừm, gần đây bận quá
Phái Thần: Cậu xem tin nhắn tôi gửi cho cậu chưa
0 Thiên Nguyên 0: Nhìn thấy
0 Thiên Nguyên 0: Nếu tôi nói không nhận, thật sự không nhận sao
Phái Thần: Đương nhiên, bất quá tại sao cậu hỏi thế
0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ…
Phái Thần: Ừ?
0 Thiên Nguyên 0: Không có việc gì…
0 Thiên Nguyên 0: Không nhận
Phái Thần: À
Phái Thần: Tôi đây đi cùng cô bé nói một tiếng
0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ, anh ngay cả nguyên nhân cũng không hỏi
Phái Thần: Kỳ thật tôi cảm thấy cậu nói không nhận theo nguyên tắc thì không nhận…Được rồi, tại sao
0 Thiên Nguyên 0: …
0 Thiên Nguyên 0: Bởi vì tôi không muốn để cho anh lại thu đồ đệ
Phái Thần: Này tính là cái lý do gì đây
0 Thiên Nguyên 0: Điều đơn giản dễ hiểu chính là, tôi không hy vọng anh lại thu đồ đệ
0 Thiên Nguyên 0: Tôi sẽ ăn dấm
Phái Thần: ……
0 Thiên Nguyên 0: Làm anh sợ?
Phái Thần: Đó cũng không phải
Phái Thần: Chỉnh là muốn hỏi cậu…Cậu không phải thiếu khuyết tình thương của cha
0 Thiên Nguyên 0: ==
0 Thiên Nguyên 0: …Anh coi như tôi là thế đi
Phái Thần:
Sau đó Trần Cảnh sẽ thường xuyên song song mở cùng login, Lý Dịch Chi lại bắt lấy anh hạ một bàn, có chút thời điểm chơi nghiện sẽ bắt lấy một cái tài khoản khác lại đến một bàn, loại thời điểm đó Trần Cảnh cảm thấy sau lưng đều toát mồ hôi, kỳ phong của một người là cố định, chơi ở xu thế ổn định để liên tục hoàn thiện bản thân, Trần Cảnh chơi cờ cùng Lý Dịch Chi luôn hoặc nhiều hoặc ít che giấu một chút kỳ phong của bản thân.
Lý Dịch Chi sẽ lơ đãng gõ một câu, “Cậu hôm nay không có tâm trạng à?”
Trần Cảnh sau lưng liền càng lạnh cả người…
Anh cảm thấy mình là tự làm bậy không thể sống.
Sau đó Trần Cảnh sẽ thường thường lại đây một chuyến, lúc qua sẽ thuận đường mua rau mua thịt, sau đó nấu ăn cho Lý Dịch Chi cùng Lý Trận.
Bởi vì có ăn ngon, cho nên Lý Trận phi thường hoan nghênh Trần Cảnh, Lý Dịch Chi đương nhiên hy vọng cậu ấy có thể đến, bất kể như thế nào, Lý Dịch Chi là yêu mến Trần Cảnh, cho dù về sau Trần Cảnh phải kết hôn, vậy ít nhất đoạn thời gian chưa lập gia đình này, anh còn có thể tiếp tục thích, chỉ cần không nói ra.
Lúc ăn cơm Lý Trận bỗng nhiên nói: “Cậu ở Bắc Kinh có nhà ở?”
Trần Cảnh lắc đầu nói: “Không có.”
“Vậy dọn lại đây đi, dù sao phòng trống trong viện nhiều, cậu ở tại khách sạn cũng lãng phí tiền.”
Lý Dịch Chi trong lòng đột nhiên nhảy dựng, cơm đều cảm thấy nghẹn ở trong yết hầu, ra vẻ cười nói: “Sư phụ anh là muốn cho Trần Cảnh xếp xếp nấu ăn cho ngài đi?”
Lý Trận đảo một cái xem thường, một bên đem thịt hướng miệng nhét, một bên cục cục thì thào nói: “Anh là người không có tiền đồ như thế sao, em không nhìn xem sư phụ em là ai.”
Trần Cảnh tất nhiên nguyện ý dọn lại đây, theo bản năng liếc biểu cảm Lý Dịch Chi một cái, bình tĩnh không đổi không có gì khác, Trần Cảnh trong lòng không khỏi có chút mất mác, xem ra loại tâm tư này chỉ có mình mình có, nghĩ rằng Lý Dịch Chi cũng không có khả năng thích đàn ông. Dù sao mười năm trước Lý Dịch Chi ngẫu nhiên đối với anh một lần thổ lộ đã qua lâu lắm rồi, Tràn Cảnh hiện tại tâm tư lại rất loạn, không nhớ được Lý Dịch Chi đã từng nói qua, bản thân kỳ thật chỉ thích đàn ông.
Trần Cảnh ăn qua cơm trưa, rửa chén, sau đó liền đi ra cửa chuẩn bị đem hành lý trong khách sạn dọn lại đây, Lý Trận ăn no, uống Mao Tiêm Trần Cảnh pha cho mình, một bên xỉa răng, một bên phất tay nói: “Đi giúp đồ đệ của em lấy chút hành lý đi.”
Lời này tất nhiên là nói với Lý Dịch Chi.
Lý Dịch Chi nhìn Lý Trận một bộ dáng địa chủ, bất đắc dĩ đáp lại lên tiếng nói: “Sư phụ ngài xế chiều lúc đi kỳ xã nhớ rõ khóa cửa.”
“Đi đi đi đi, anh vẫn có thể nhớ khóa cửa, không phải là cửa sao, lần trước quên khóa cũng không mất đồ đạc mà.”
“…”
Trần Cảnh cùng Lý Dịch Chi đều có chút không nói được gì, cũng không để ý tới anh ta nữa liền ra cửa hướng khách sạn đi.
Bắc Kinh mùa xuân thích thổi cát bụi, nhất là loại đầu năm này, thảm thực vật cũng thiếu, lúc thổi một đống cát gì đó cũng đừng hòng nhìn rõ, cát đầy trời cứ nhắm thẳng đổ vào trong miệng.
Bất quá hôm nay thời tiết ngược lại rất tốt, buổi sáng cùng buổi tối còn có chút cảm giác lạnh, giữa trưa mặt trời lên cao không khi cũng ấm, ăn qua cơm đi ra phơi nắng phơi nắng, chậm rì rì dọc theo đường cái, loại cảm giác này tựa hồ rất thích ý.
Khách sạn cách đó không xa, hai người đi bộ qua, vào thang máy, Trần Cảnh quét thẻ phòng đẩy cửa ra để cho Lý Dịch Chi đi vào.
Thời điểm vừa mới bắt đầu đổi khóa cửa thành loại đồ thẻ phòng này, thì thẻ phòng còn chưa hoàn thiện, chỉ cần tấm thẻ cắm vào ổ điện bên cạnh đèn, phòng sẽ vẫn luôn có điện, bởi vì trước khi đi ra ngoài Trần Cảnh đang tải tư liệu, nên nguyên do đã không cắt điện là vì thuận tay đem cái lược nhỏ duy nhất khách sạn cung cấp cắm ở trong nguồn điện trên ổ điện.
Như thế thì cái laptop vẫn luôn không có đóng, chẳng qua bị giữ ở trạng thái nghỉ ngơi, Lý Dịch Chi không cẩn thận chạm phải chuột máy tính, nghỉ ngơi lập tức liền rớt, lộ ra gì đó trên màn máy tính.
Chính là diễn đàn cờ vây…
Lý Dịch Chi chỉ là lướt liếc mắt một cái, là trang báo quen thuộc, vừa nghĩ tới Trần Cảnh cũng là kỳ thủ chuyên nghiệp, không khỏi nói rằng: “Em cũng chơi cờ trên diễn đàn?”
Trần Cảnh đang chỉnh lý vali, nghe anh ấy nói liền cả kinh, vội vàng đứng lên đi qua giả vờ như lơ đãng khép lại laptop, cất vào trong vali kéo, nói: “Ừm, mới biết được có cái diễn đàn như thế, xem trước một chút, còn chưa có đăng kí.”
Lý Dịch Chi nói: “Về sau đăng kí nói cho anh biết tên, chúng ta có thể cùng nhau chơi cờ.”
Trần Cảnh gật đầu, bất quá nghĩ thầm, nếu lại đăng kí một cái tài khoản khác, chỉ sợ ngay cả bản thân cũng sẽ phân không rõ ràng…
Hai người thu thập xong đồ đạc, kỳ thật Trần Cảnh xem như là quần áo nhẹ gọn đơn giản đi, không có gì đáng thu dọn, mang theo vali liền đến trước lễ tân check out, sau đó ra khách sạn.
Sóng vai đi liền khó tránh khỏi sẽ chạm phải, Trần Cảnh cùng Lý Dịch Chi tâm tư đều giống nhau, đối với này đó chạm nhẹ vào, cảm thấy phá lệ quyến luyến, rồi lại dẫn tới nổi lên phiền muộn.
Ở trong lòng Trần Cảnh, Lý Dịch Chi rất nhanh sẽ kết hôn, dù sao anh ấy đã sắp ba mươi tuổi, thật sự nếu không kết hôn, ở trong mắt những người khác anh ấy chính là người quái dị. Mà ở trong lòng Lý Dịch Chi, Trần Cảnh trẻ tuổi đầy hứa hẹn, ngoại hình lớn lên cũng không tệ, nhất định sẽ có rất nhiều cô bé ái mộ, đồng dạng cũng sẽ kết hôn.
Hai người đều ôm ấp tâm tư, nhất thời cũng không nói chuyện.
Lúc đi đến cửa hẻm nhỏ, liền thấy một người dựa vào vách tường hẻm nhỏ, hơi hơi cúi đầu, một cái lại một cái đá cục đá.
Lý Dịch Chi cho rằng Diệp Nhiên tìm mình, Lý Trận cũng không ở nhà, vì thế ở ngay tại cửa hẻm nhỏ đợi mình, chẳng qua đi đến gần liền thấy trên mặt Diệp Nhiên có chút sưng.
Trước đó bị đánh tuy rằng không có hoàn toàn tiêu sưng, bất quá đã muốn tốt lên không ít, này hiển nhiên là mới bị đánh nữa.
Diệp Nhiên thấy bọn họ đi tới, còn nhe răng mỉm cười, kết quả tác động vết thương trên miệng, bưng quai hàm không ngừng hút khí.
Lý Dịch Chi đi qua đó, cau mày quan sát miệng vết thương của anh ta, nói: “Mẹ cậu lại đánh cậu?”
Diệp Nhiên hút khí, gật đầu, “Nhà cậu khóa cửa, tớ đợi hơn nửa ngày, để tớ đi vào ngồi một chút đi.”
Lý Dịch Chi mở khóa cửa, sau khi đi vào Trần Cảnh đem đồ đạc cất kỹ, từ hộc đá tủ lạnh trong phòng tìm ra một khay nước đá, đông lạnh đến rất rắn chắn, cũng không biết đông lạnh bao lâu, lấy ra từng viên cho vào khăn lông bao lại, đưa cho Diệp Nhiên để anh ta chườm lạnh.
Diệp Nhiên đối với anh cười cười, kết quả lại đau nhe răng trợn mắt.
Năm đó Diệp Nhiên bị đánh hung ác, sẽ chạy trốn tới trong nhà Lý Dịch Chi trốn trốn, tình thế qua đi lại trở về lại, khi đó Lý Dịch Chi còn hỏi anh là vì sao bị đánh, sau lại số lần nhiều lên, Lý Dịch Chi cũng không hỏi, thứ nhất Diệp Nhiên không thích nói, thứ hai Khổng Tịnh đánh con trai căn bản không có lý do gì, chỉ cần bà ta mất hứng.
Diệp Nhiên đắp trong chốc lát, nói: “Tớ chuẩn bị mua vé trở về Nam Kinh đó.”
Lý Dịch Chi gật đầu, “Khi nào thì đi?”
“Không biết, vậy hai ngày này đi, thấy ngày đó có thể mua được vé xe lửa.”
Lý Dịch Chi lại gật đầu.
Diệp Nhiên nói: “Cậu dành nhiều thời gian bồi chú Lý, đợi gần thi đấu lại đi Nam Kinh, tớ đi qua đó trước.”
Lý Dịch Chi không nói chuyện, hiển nhiên anh đang lo lắng.
Lý Trận thật vất vả về sớm một chút, vừa vào cửa chính là loại bầu không khí trầm thấp, Diệp Nhiên mặt lại sưng lên, bản thân thanh tú đã hé ra gương mặt sưng phù có chút biến dạng.
Lý Trận thở dài, “Lấy băng lạnh đắp một chút, đợi lát nữa bôi chút thuốc.”
Diệp Nhiên không nói chuyện, cũng gật đầu, nước mắt lại xoạch xoạch rơi, Diệp Nhiên trong gần ba mươi năm này, anh cho đến bây giờ không vì cái khác mà khóc qua, chỉ cần vì bị đánh, cơ hồ mỗi lần đều sẽ rơi nước mắt, anh thì nghĩ không thông, tại sao người không hề huyết thống cũng có thể đối với mình tốt như vậy, mà mẹ ruột của mình lại không đạo lý đánh mình như vậy.
Lý Trận vỗ vai của anh, muốn giảm bớt bầu không khí, nói: “Buổi tối Tiểu Trần Cảnh chưng thịt kho tàu ăn đi, không biết trong tủ lạnh có thịt không.”
“Có, tôi giữa trưa mang đến, nếu ăn tôi liền đi chưng.”
Diệp Nhiên buổi tối cũng là ở đây, phòng trống quá nhiều, chỉ cần quét tước một chút người có thể ở, thời tiết cũng không lạnh, bốn giường chăn vừa vặn đắp cho bốn người.
Kỳ thật Trần Cảnh là muốn cùng với Lý Dịch Chi cùng nhau ngủ, bất quá anh thật sự tìm không ra lý do, khi đó anh mới mười tuổi còn nhỏ, cùng người lớn cùng nhau ngủ cũng không sao cả, chẳng qua anh hiện tại hai mươi tuổi, nhìn thế nào cũng không nhỏ, so với Lý Dịch Chi vóc người còn cao hơn nữa, lại ngủ cùng một chỗ nhìn thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.
Lý Dịch Chi lo lắng Diệp Nhiên một mình trở lại Nam Kinh, Diệp Nhiên thoạt nhìn tùy tiên, kỳ thật tâm tư rất tinh tế, dễ để tâm vào chuyện vụn vặt. Bất quá bản thân đi lâu như vậy vừa trở về, lại muốn nhiều thời gian bồi Lý Trận, chọn lựa không được.
Không nghĩ tới trước khi sắp sửa đi ngủ ngược lại Lý Trận tìm đến anh, nói bản thân rất nhiều năm chưa đi Nam Kinh, cũng muốn đi xem, vừa lúc thấy Lý Dịch chi tham gia trận đấu Tân vương.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Nhiên chuẩn bị đi mua vé xe lửa, mới biết được Lý Dịch Chi cùng Lý Trận chuẩn bị cùng anh cùng đi, Trần Cảnh là vì đuổi theo Lý Dịch Chi tới, rất tự nhiên sửa miệng nói bản thân bàn chuyện hợp tác không sai biệt lắm, cũng đang phải về Nam Kinh.
Bốn người mua giường mềm, dọc theo đường đi có Diệp Nhiên cùng Lý Trận nói chêm chọc cười, không tính quá đơn điệu, đáng thương nhất chính là Mạt Sùng Viễn, anh là một người tới Bắc Kinh, cuối cùng lại rơi rớt đơn độc trở về Nam Kinh.
Xuống xe lửa, Trần Cảnh phải về nhà một chuyến nên đi xuống trước, mọi người bắt đầu kéo hành lý bắt đầu tìm chỗ ở, muốn cách điểm du lịch gần một chút, ở tại Nam Kinh lâu như vậy, nhất định phải đi dạo điểm du lịch, lại muốn rẻ một chút, không thì ở lâu quá choáng váng không nhấc nổi tiền.
Đang đi, di động của Lý Dịch Chi đột nhiên vang lên, điện báo biểu hiện không biết, là một dãy số lạ, tiếp nhận đối phương không có lập tức nói chuyện.
Lý Dịch Chi nhíu nhíu mày, hỏi hai lần tìm ai, cho rằng người ta gọi nhầm số vừa muốn cắt đứt, chợt nghe âm thanh một người đàn ông nói: “Có thể đưa Lý Trận nghe không.”
Lý Dịch Chi hồ nghi nhìn thoáng qua di động, sau đó đem di động đưa cho Lý Trận.
Lý Trận không có di động, anh không cần thứ này, bởi vì không ai tìm anh, đột nhiên có người gọi điện muốn cho Lý Trận tiếp nghe, khó tránh khỏi làm cho anh có chút buồn bực.
Lý Trận “A lô” một tiếng, đối phương lại không nói lời nào, Lý Trận muốn cúp máy, chẳng qua đột nhiên trong lòng run lên một chút, không biết nhớ ra cái gì đó, lại “A lô” một tiếng.
Đối phương rốt cục nói chuyện, thanh âm không lớn, cũng nghe không hiểu là cái tình cảm gì.
“Anh đến Nam Kinh?”
Anh nói chính là câu hỏi, cũng là khẩu khí khẳng định.
Lý Trận dừng một hồi lâu mới “Ừ” một chút.
Lập tức cười nói: “Tin tức còn rất linh thông, bất quá lần này không phải tham gia thi đấu, anh cũng đừng gảy bàn tính.”
Đối phương cười khẽ một tiếng: “Tôi ngoại trừ là thương nhân sẽ kiếm tiền, còn có cái thân phận khác, tỷ như người mê cờ của anh, lại tỷ như…Bạn của anh.”
Lý Trận “Xuy” một tiếng, “Không với anh lãng phí tiền điện thoại.”
“Đừng cúp.”
Âm thanh người đàn ông rốt cục có chút dồn dập, sợ Lý Trận thật sự cắt đứt, “Mới vừa xuống xe lửa, đang tìm chỗ ở sao? Tôi biết có một khách sạn có hoàn cảnh không tệ.”
“Rất mắc, choáng váng không dậy nổi.”
“…”
Người đàn ông cách một chút, nói tên một khách sạn, tiếp tục nói: “Tôi sẽ không đi qua, cũng sẽ không bức anh tham gia thi đấu, mắt của đồ đệ anh đã muốn tốt lắm, tôi không có chuyện gì có thể dụ dỗ anh, anh yên tâm đi.”
Lý Trận không nói nữa, anh nghe nói như thế trong lòng không biết cái tư vị gì, giống như ý là hai bên thỏa thuận xong.
Điều này làm cho Lý Trận không hiểu sao đại hỏa, trực tiếp cúp điện thoại ném cho Lý Dịch Chi, Lý Dịch Chi vẫn luôn bị vây trong trạng thái mạc danh kỳ diệu, vô tội nhất chính là di động của anh, thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.
Lý Trận sau khi đánh xe taxi, lên xe hung tợn báo ra một cái tên khách sạn.
Trần Tùng Duệ nghe thấy âm thanh cắt đứt trong di động, biểu tình không có biến hóa rất lớn, ném máy di động trên ghế sô pha, chuyển tách cà phê đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, ước chừng nửa giờ, một chiếc xe taxi đứng ở dưới lầu…
Danh sách chương