Ngày hôm sau, chờ đến khi Nhĩ Tình tỉnh lại, trông thấy thau đồng cùng chiếc khăn mềm đặt cạnh giường, nàng hơi ngây ra.

Đêm qua thật sự có người đã tới đây ư?
Tuyết bên ngoài Cảnh Nhân cung từ hôm qua đã được quét dọn sạch, vun gọn thành một đống.

Tuyết mịn lại buông xuống, mặt trời hẵng còn chưa ló dạng, một đôi giày sen đạp trên mặt đất, vang lên thanh âm sàn sạt trong đêm.


Lâu sau, mặt trời dâng cao, tuyết ngoài cửa cũng dần tan, lại không ngờ, tuyết càng tan càng lạnh.

Giữa ban ngày, cổng lớn Cảnh Nhân cung lại đóng chặt kín, trong phòng mù mịt khói bay lên từ chiếc lư hương đang không ngừng tỏa ra nhiệt khí.

Một nữ tử thân mang tố y ngồi trước án tiền, bên cạnh chỉ có một nha hoàn đứng bên hầu hạ.

"Nương nương, trời hôm nay trở lạnh, người vẫn nên phủ thêm một kiện áo choàng nữa đi..." Ngọc Hồ nhìn chủ tử nhà mình, đau lòng nói.

"Không cần." Ngón tay trắng nõn vung lên, giấy Ngọc Bản(*) rơi xuống như những bông tuyết bay lạc, chỉ là nét mực in trên giấy trông cực kỳ chói mắt.

Thuần Phi ho từng cơn, ho đến nỗi nước mắt cũng không ngăn lại được, ầng ậng dâng lên.

(*) Giấy Ngọc Bản: một loại giấy thượng phẩm thời cổ, màu sắc trắng thuần, có tính hút nước, chất giấy dai và chắc, được dùng để viết thư.

(theo Baike)
"Nương nương, đừng viết nữa mà." Ngọc Hồ nhào lên trước, ôm lấy những trang giấy trắng óng.

Trên những tờ giấy lớn nhỏ khác nhau, lại chỉ lặp đi lặp lại hai chữ: Xuân Hòa.

"Vì cái gì chứ?" Thuần Phi nâng khóe môi, đề bút chấm mực, lại lấy ra một tờ giấy mới, từng nét từng dấu đều cẩn thận đặt xuống, bộ dạng thất thần, tựa như con rối đã mất đi dây nối, "Ở ngay tại cung của mình, cũng không tự làm chủ được nữa rồi sao?"

Ở trong lòng chính mình, nhớ đến ai, cũng không được tự mình làm chủ nữa hay sao?
"Nương nương, Xuân Hòa là nhũ danh của Phú Sát đại nhân, nếu bộ dạng này của người bị kẻ khác nhìn thấy..." Ngọc Hồ tiến lên muốn giành lấy xấp giấy trong tay Thuần Phi, vành mắt cũng dâng lên hàng nước, "Nương nương, người đừng lại lừa gạt mình nữa..."
"Ha ha ha..." Thuần Phi nghe xong, bật cười, cười mãi đến khi gương mặt cũng vương đầy nước mắt, lạnh buốt một mảnh, não nề cất tiếng, "Từ thuở niên thiếu, lòng ta đã thuộc về chàng," trong đôi mắt đẹp giăng đầy nỗi thống khổ.

"Xuân đến, ta trộm ngắm chàng đọc sách dưới tán hoa mơ.

Thu sang, ta nhìn chàng múa kiếm giữa những tràng lá rụng.

Nhập cung năm năm, ta cũng giữ gìn trọn năm năm." Giọng nói đã nhuốm màu tuyệt vọng, "Ngưỡng mộ lưu luyến trong lòng giăng kín như tuyết bay khắp trời, đổi lại một lời hôm nay, thật muốn ta coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao..."
Xoạt —— Thuần Phi một phen giằng lấy giấy viết trong lòng Ngọc Hồ, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, trong miệng thì thầm, "Xuân Hòa, Xuân Hòa..." Ngay sau đấy, chớp mắt một cái, mày liễu nhíu lại thật sâu, tờ giấy bị xé rách thành hai mảnh, thoáng chốc như hóa thành một trời tuyết rơi, phiêu lãng khắp phòng.

Phú Sát Phó Hằng, ta mất mười năm ròng mới hiểu được, quan hệ của hai ta, chẳng qua cũng chỉ là nước chảy hoa rơi, niệm tưởng dẫu đẹp, cũng chỉ như cơn gió thoảng qua mà thôi.


Tử Cấm Thành chìm trong tĩnh lặng tuyệt đối, tuyết rơi trắng xóa không trung, lại một ngày bình thường nữa trôi qua.

Màn đêm dần buông, mắt thường cũng có thể nhận thấy tuyết rơi càng lúc càng nặng, tựa như từng sợi lông ngỗng nhẹ bẫng rì rào bay xuống, như hòng muốn che giấu đi một tội ác nào đó.

"Tiểu Xuân Vọng, đừng có chạy nữa..." Giọng điệu dâm tà vang lên từ phía sau, Trương Tổng quản xốc vạt áo, đuổi riết tới.

Đầu óc Viên Xuân Vọng lúc này đã choáng váng, bữa tối nay phong phú hơn so với ngày thường rất nhiều, nghe nói vì để cung nhân phòng lạnh, còn đặc biệt chuẩn bị thêm canh táo đen, hắn mới vừa uống một chén đã thấy có cảm giác hơi buồn ngủ.

Không nghĩ tới chỉ một lát sau lão Trương Tổng quản đã âm thầm lẻn vào, dục hành bất quỹ.

Liều mạng đến một hơi cuối cùng, Viên Xuân Vọng phá cửa chạy ra, giữa trời tuyết phủ, chạy về phía trước, chẳng biết sinh lộ nằm nơi đâu.

Bị dồn về dưới chân tường thành, ngước mắt lên, là tử lộ.

Viên Xuân Vọng buộc phải dừng lại, ở phía sau, Trương Tổng quản đang chậm rãi tiến lại gần.


Thời khắc này đầu hắn càng lúc càng nặng trĩu.

"Chạy tiếp đi, sao lại không chạy nữa?" Trên mặt Trương Tổng quản lộ ra nụ cười bỉ ổi, "Người khác cứu ngươi được một lần, hai lần, cũng không cứu được ngươi thêm lần thứ ba nữa đâu.

Tiểu Xuân Vọng ngoan nào, để hai người chúng ta từ từ trò chuyện." Vừa dứt lời, lão bỗng đột ngột nhào tới.

Viên Xuân Vọng bị đẩy té nhào xuống mặt tuyết, bông tuyết trắng phau lấp đầy mũi và miệng hắn.

Hắn thở hổn hển, trơ mắt nhìn lão Trương Tổng quản đang muốn dí sát mặt lại gần mình.

"Tạp gia nhất định sẽ nhiệt tình yêu thương ngươi." Trương Tổng quản phun đầy nhiệt khí bên tai hắn.

Không biết lấy sức từ đâu ra, Viên Xuân Vọng một phen đẩy người Trương Tổng quản ra, xoay người gấp gáp muốn bỏ chạy, lại bị túm lấy ống quần từ đằng sau, trong chớp mắt lại bị ghìm cổ xuống.

Viên Xuân Vọng ho sặc sụa, cả khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ phừng, chỉ nghe được kẻ phía sau nói: "Đừng cứ cố chấp rượu mời không muốn, chỉ thích uống rượu phạt, hôm nay ngươi không xong với ta đâu."
Lại một lần nữa bị đè xuống đất, Viên Xuân Vọng giương hai mắt vô thần nhìn về phía bầu trời đêm u ám, tuyết rơi rì rào thoáng chốc như chặn hết mọi thanh âm.

Bàn tay phải lần mò xung quanh, đốt ngón tay cọ đến bật máu.

Cuối cùng cũng bắt được.

Huỵch —— Chẳng biết dũng khí của hắn từ đâu dâng lên, lúc này Trương Tổng sững sờ đưa tay che lấy một bên mặt, giơ ra chỉ thấy máu đỏ một mảng.

Lão ngay lập tức giáng một cái tát xuống mặt Viên Xuân Vọng, "Ha, một kẻ ti tiện như ngươi mà cũng dám đánh cả lão tử sao."
Trong miệng Viên Xuân Vọng tuôn ra một trận máu tanh đắng, bên tai cũng ong ong lên, nhất thời ù đi.


Giống như sợi rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, hắn gào lên một tiếng đầy bi thống, gân xanh nổi cộm khắp cổ.

Viên Xuân Vọng quay người hất văng Trương Tổng quản xuống đất, nhặt lên hòn đá ban nãy, giáng mạnh xuống đầu Trương Tổng quản.

Đại khái đập được năm, sáu lần, thanh âm yếu ớt cầu xin hắn buông tha của Trương Tổng quản dần lắng xuống, "Tha mạng a..."
Viên Xuân Vọng lại chẳng hề có ý định dừng lại.

Nhìn hắn lúc này, hai mắt đã đỏ rực lên, lại thêm máu tươi chảy ròng bên khóe miệng, tà mị ngoan lệ hệt như Tu La khát máu từ Địa Ngục xuất thế.

Đập bao nhiêu lần, ngay cả chính hắn cũng không đếm được hết, cứ thế mãi cho đến khi Trương Tổng quản giãy giụa tay chân thật mạnh một hồi, rồi dần buông thõng ra, chung quanh mới hoàn toàn tĩnh mịch.

Đại não Viên Xuân Vọng giờ phút này mới thanh tỉnh, thậm chí so với dĩ vãng còn tỉnh táo hơn nhiều.

Hắn nửa quỳ trong đống tuyết, nhìn sang Trương Tổng quản rũ rượi nằm dưới đất, con mắt vô thần trợn trừng, đáy mắt ám lên tử khí.

.

Truyện Việt Nam
Hắn, đã giết người.

Lặng lẽ cúi đầu nhìn chất lỏng đỏ sậm dấp dính trong lòng bàn tay, Viên Xuân Vọng lẳng lặng cười, cười đến chảy cả nước mắt.

Hết thảy đều kết thúc rồi.

Một đôi kỳ hài làm bằng lông thỏ thêu hồng hoa ngay lúc này từ sau lưng hắn tiến đến, giữa một mảnh tuyết trắng xóa, hiện ra như quỷ treo cổ.

"Ai nói, lần thứ ba này không cứu được chứ?" Thanh âm dường như được truyền đến từ một nơi rất xa.

Viên Xuân Vọng đột ngột quay đầu, thấy người vừa tới đang dùng khăn tay che một bên miệng, cười nhẹ.

Bước chân nhẹ nhàng thong dong, vạt áo choàng chầm chậm cọ trên nền đất ngập tuyết, từng bước từng bước đi về phía Viên Xuân Vọng.

Chiếc khăn thêu năm cánh hoa mai xoa lên gương mặt Viên Xuân Vọng, tay nàng lạnh băng, tinh tế lau đi vết máu dọa người trên mặt hắn, vằn vện như đầu rắn độc uốn lượn đến tận mang tai.


Nữ tử kia chăm chú nhìn Viên Xuân Vọng thật lâu, hai người kẻ quỳ người đứng, giữa đất trời trắng xóa màu tuyết trắng lúc này, tựa như một bức họa.

Chỉ là vướng cái xác của Trương Tổng quản ở một góc, quả thật sát phong cảnh.

Nữ tử này lại chẳng để ý đến, thậm chí còn đến tận nơi thăm dò, trông thấy bộ dạng bị đập nát đến bầy nhầy không thành hình, phía sau cái đầu còn văng ra một mảng trắng nhão, xen vệt đỏ, thật khiến người khác buồn nôn.

Nàng quay đầu, khẽ vươn tay, nâng cằm Viên Xuân Vọng lên, "Người quả thật hung ác, ta rất thích." Nói xong lại cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết, thoạt nhìn tựa như một con yêu miêu quỷ quyệt.

Buông cằm hắn ra, nàng đeo lại hộ giáp lên ngón tay trắng nõn, giữa đêm đen ngọc bích được tỉ mỉ nạm khảm trên bề mặt hộ giáp chợt lấp lóe, ánh lên như đom đóm.

Nàng lạnh lùng nhìn qua Viên Xuân Vọng vẫn đang quỳ bên chân nàng, khẽ nói.

"Còn thất thần đến bao giờ nữa, đỡ bản cung quay về."

Ngày hôm sau, Nội Vụ phủ truyền đến tin tức, Trương Tổng quản chẳng biết do đâu mà đột ngột cáo bệnh, hồi hương trong đêm.

Một đám tiểu thái giám thường ngày phải chịu đủ chèn ép nghe tin xong cũng không khỏi cảm thấy sung sướng.

Mà tại chân tường thành nơi xảy ra chuyện kia, đất và tuyết thấm nhiễm máu đỏ cũng được người vác xẻng đến xúc bỏ ngay trong đêm, theo từng trận tuyết mới rơi xuống, mặt đất lại phủ đầy một lớp tuyết trắng phau, thoạt nhìn thực sạch sẽ.


Chú thích tên chương:
情断 – đoạn tình, dứt tình.

Ở đây đều đang ám chỉ cả Thuần Phi lẫn Viên Xuân Vọng.

Thuần Phi là dứt tình với Phú Sát Phó Hằng, còn Viên Xuân Vọng bởi vì lỡ tay giết người, từ nay chặt đứt mọi hy vọng với Nhĩ Tình.
Editor tự nhủ:
Tui sẽ cố gắng hoàn thành bộ này trong năm nay ạ..

????.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện