Thắc mắc của Khương Thần và Cẩm Khê không được giải đáp, thời điểm trời sắp sáng liền nghe thấy tiếng dã thú tru lên, thu dọn đồ xong mọi người tức tốc khởi hành quay về.Tuy vì cuộc đột kích của bầy sói mà mỗi căn cứ tổn thất thảm trọng, nhưng hội giao dịch lần này vẫn xem như thành công, đã có bước đầu trao đổi, về sau sẽ thuận tiện hơn.Bọn Cẩm Khê mất nửa tháng mới về đến căn cứ nhà mình, do vật phẩm đổi về bằng muối nhiều, hành lý không gọn nhẹ như khi đi, hơn nữa trên đường gặp một trận bão tuyết, không thể không tìm chỗ dừng chân mấy ngày.Đội ngũ trở về được toàn thôn nhiệt liệt hoan nghênh, ngay trong đêm lại cử hành tụ họp.
Cẩm Khê phát hiện hình như người trong thôn rất thích tụ lại gặp gỡ thế này, chỉ cần có cớ liền tổ chức, mà thế cũng tốt, mọi người nhờ vậy càng ngày càng đoàn kết.Ngày kế tiếp, thôn tiến hành phân phối hàng hoá đổi về, chỉ tiếc căn cứ Kinh Tây rời khỏi trước, không thể trao đổi ngựa với căn cứ đó, huống chi Cẩm Khê, Khương Thần hoài nghi vụ bầy sói tập kích liên quan đến căn cứ Kinh Tây nên không ôm hy vọng gì về việc trao đổi ngựa, nhưng không ảnh hưởng, chó kéo xe thôn họ cũng đủ số, để chúng sinh sôi nẩy nở thêm một năm nữa, mỗi người của đội săn có thể có hai chú chó kéo xe, hai ba năm sau, họ có thể dùng chó trao đổi với bên ngoài.Ngoại trừ chó, trâu thôn họ cũng khá nhiều, mùa hè vừa rồi sử dụng trâu kéo xe, về phương diện giao thông không thành vấn đề, khuyết điểm duy nhất là tốc độ không đủ nhanh.Số lượng hàng hóa không tính là nhiều, mỗi hộ trong thôn có thể được phân một cuộn vải, chỉ chừng phân nửa có quần áo mới mặc, bất quá không vội, sau khi trở về nghỉ ngơi ba ngày, Diệp Thu liền dẫn người và hàng đi các căn cứ khác đổi lấy vật phẩm, có thể về kịp trước khi hết năm.Về tới nhà, trong lòng Cẩm Khê có cảm giác khoan khoái khó nói thành lời, bận rộn cả năm, chỉ lúc này mới thảnh thơi hơn chút, mối quan hệ với Khương Thần đại thể đã được người nhà thấu hiểu thông cảm nên phiền não cuối cùng của cậu cũng tiêu tan.Chuyến đi vừa rồi không mấy thuận lợi, chưa nói đụng bầy sói làm nhiều người bị thương, cuộc điều tra căn cứ Kinh Tây cũng đầu voi đuôi chuột, hơn nữa dù nhìn thế nào, căn cứ đó cũng khả nghi.
Song, Cẩm Khê ném mấy phiền não đó ra sau đầu rất nhanh, từ lúc thời tiết ấm lên, ra ngoài gặp một loạt chuyện, rồi trở về bận rộn chuyện hôn sự của Đại Bảo, tiếp theo thì gãy chân, đủ loại chuyện khiến tâm tình Cẩm Khê không thể buông lỏng, giờ chỉ muốn yên phận ở nhà cùng hai ông bà.Khương Thần thì không chịu ngồi yên, cách vài ngày dẫn đội săn ra ngoài một chuyến, không đi lâu, thường ngủ ngoài một đêm rồi trở lại, mỗi lần mang về chút con mồi.
Với thân thủ của anh, không động vật nào trong rừng mà anh không bắt được, bất kể gấu nâu to xác hay lợn rừng hung mãnh, một mình anh là có thể hạ gục, có điều công việc chủ yếu hiện tại là huấn luyện nhóm thanh thiếu niên.
Đám trẻ trong thôn vừa cao vừa to, còn tích mỡ cả mùa đông rét lạnh nên càng thêm cường tráng, nhìn một đám nhóc mới mười bốn mười lăm mà cứ như hai mươi là biết về sau nhất định vượt qua lớp người thế hệ Cẩm Khê, nên tuổi tác còn nhỏ mà tố chất cơ thể đã đạt tới tiêu chuẩn nhất định, sẽ tiến hành vào núi huấn luyện, đội Khương Thần dẫn chính là đám thiếu niên này.Tháng trước trong thôn có bốn đứa bé chào đời, một lứa mới khoẻ mạnh hơn trẻ con ngày trước thấy rõ, vừa sinh ra không bao lâu mà cánh tay cẳng chân đã cứng cáp, đây là lớp thế hệ mới, cũng là hy vọng của tương lai, điều duy nhất khiến mọi người buồn bực là trong bốn bé chỉ có một bé là gái, xem ra ma chú nam dư nữ hiếm thôn họ vẫn chưa bị phá vỡ.
Trước đây mọi người đều nói là nguồn nước họ dùng có vấn đề, hình như mạch nước ngầm chứa vật chất gì đó, vì trường kỳ sử dụng nên khiến phụ nữ trong thôn sinh ra con trai là nhiều.Không ai đi chứng thực cách nói đó, rồi từ khi vùng họ tuyết lớn hơn, trời lạnh hơn, vừa vào đông thì không dùng giếng nước được nữa, tất cả ra ngoài lấy tuyết hoặc ra bờ sông phá băng lấy nước, cho rằng tình hình sẽ chuyển biến tốt, nhưng nhìn ba thằng cu mập mạp, mọi người cảm thấy hy vọng lại mong manh.Qua chuyến đi vừa rồi, họ hiểu thêm chút về tình hình bên ngoài, như mỗi căn cứ có phương pháp quản lý khác nhau, vài căn cứ người đứng đầu khá độc tài, cả trụ sở thuộc về mình người đó quản lý, giống như tự lập làm vua hồi xưa; có căn cứ quản lý rời rạc, tương đối hỗn loạn; đồng thời Cẩm Khê biết được phái nữ tại nhiều căn cứ rơi vào tình cảnh rất gay go, vì trong thời buổi hỗn loạn, sự an toàn của phụ nữ càng khó bảo đảm, nhiều người đều tìm nương tựa người khác, cuối cùng trở thành vật phụ thuộc của đàn ông nên địa vị khá thấp, có căn cứ còn dùng phụ nữ trao đổi vật tư, thậm chí không chỉ một căn cứ làm vậy.Phụ nữ Diệp gia thôn cũng là phái yếu, nhưng đàn ông Diệp gia thôn bảo vệ phụ nữ đã trở thành lẽ bất di bất dịch, về mặt này, Diệp gia thôn có chút chủ nghĩa giáo điều, thậm chí là tư tưởng đàn ông cổ hủ, nhưng họ vĩnh viễn không dùng phụ nữ đi trao đổi này nọ.
Các chị em phụ nữ Diệp gia thôn rất tài giỏi, tựa như thím Hai của Cẩm Khê cậu, nếu thật sự vùng dậy thì chẳng kém cạnh cánh mày râu, mà nhóm cô gái được cứu về, ngoài một số lập gia đình, những người khác đều tự lực cánh sinh, vô luận đông hạ, dựa vào năng lực bản thân sinh sống.
Người trong thôn cực kỳ kính trọng những cô gái này.Cẩm Khê, Khương Thần có đến xem mấy căn cứ dùng phụ nữ trao đổi vật tư, các cô gái đều trẻ trung tuổi chừng hai mươi, đổi đi làm gì thì không cần nói cũng biết.
Vốn bọn cậu không nghĩ sẽ có chuyện như vậy, nhưng cũng chẳng thể ngăn cản, thậm chí còn suy xét thôn bọn họ cũng có thể đến nơi khác mua bé gái nhỏ tuổi về nuôi lớn, hoặc gả cho người trong thôn, hoặc để chúng lớn lên tự lựa chọn con đường cho mình.
Nhưng ngẫm lại phải có hơn phân nửa gả cho người trong thôn.Cẩm Khê nhớ lúc nói với Khương Thần về chuyện này, lòng cậu khá khó chịu, chung quy đây là chuyện buôn bán người, thế giới như đang đi thụt lùi.
Không vui thì không vui, nhưng quyết định này, không cần trở lại thương lượng với mọi người cũng biết đa số người trong thôn sẽ đồng ý, dù sao một thôn làng muốn phát triển, nhân khẩu sinh sôi nảy nở rất quan trọng.
Quả nhiên sau khi trở về nói với trưởng bối liền được vỗ bàn thông qua, trở thành một trong các nhiệm vụ chủ yếu của Diệp Thu chuyến này.Trước khi sang năm mới một ngày, Cẩm Khê và mấy anh em họ cùng nhau dựng lều, giờ đây mọi người sung túc ăn no mặc ấm, cũng mong có một cái Tết phong phú, dựng lều là để giết vài con gà nhà và gà rừng, thỏ rừng Khương Thần săn về, chờ đến Tết ăn.Dùng rèm vây chung quanh lều, bắc hai cái bếp to, đốt lửa thật lớn, trong nồi lớn đều là nước nóng.Gà trong nhà hiện đã sinh sôi được nhiều lứa, luôn duy trì một số lượng nhất định để lấy trứng, mà gà mái già không thể đẻ trứng nên đám gà sớm nhất đã không còn, chỉ Hồng Hồng được giữ lại, tinh thần nó vẫn sáng lán, Hồng Hồng cống hiến không ít cho cả nhà nên nhà cậu quyết định nuôi nó đến lúc chết già.Lông gà vịt gà rừng thỏ rừng đều giữ lại, lúc bà nội, thím Hai rảnh rỗi sẽ lấy ra làm đệm lông, rất ấm, dù trong nhà không thiếu vật tư thì bà cụ vẫn thu gom tích trữ những thứ có thể sử dụng, tuyệt không lãng phí.
May mà không gian trong nhà nhiều, đủ chỗ chứa.Cẩm Khê đang rút lông gà thì nghe tiếng chuông bên cổng Nam vang lên, tiếng gõ báo hiệu người ra ngoài đã quay về.Cả đám dọn dẹp đồ đạc xong liền đi tới cổng Nam.
Để phân biệt các loại tin báo khác nhau, trong thôn quy định tổ hợp nhịp gõ ứng với từng loại tin truyền đi, nghe nhịp gõ vừa rồi thì biết là đám người Diệp Thu trở về, nếu đội săn trở về thì chỉ là tiếng chuông đơn giản.Khi bọn cậu đến cổng Nam, Diệp Thu còn chưa vào tới, chặng đường từ tường cao vây ngoài đến bên này không dài, bất quá đã thấy đoàn người từ xa.Hơn mười phút sau, đội ngũ Diệp Thu tiến vào nội thành, đi đầu là mấy xe trượt tuyết chở hàng hoá, từng xe rất nặng, phải hơn chục con chó mới kéo nổi.
Liên tục ba xe hàng khổng lồ chạy về phía này, các xe sau chở người.
Cẩm Khê vừa thấy rõ đội ngũ liền sửng sốt, vốn chỉ nói Diệp Thu đi xem coi có thể đổi một số phụ nữ trẻ con đưa về không, nào ngờ anh ta thực sự dẫn về không ít.
Trên bảy tám xe trượt toàn người lạ mặt, phần lớn là nữ, rất ít nam.Xe trượt đến quảng trường mới dừng, thôn dân rỗi rãi đều chạy ra xem.
Người trên xe lũ lượt bước xuống, Cẩm Khê nhìn lướt qua, có khoảng hơn bốn mươi người, trẻ con chừng hai mươi, lớn nhất cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, nhỏ thì ba bốn tuổi, còn lại là mười mấy phụ nữ và nửa số đàn ông.Việc tiếp theo là dỡ hàng và thu xếp, Diệp Thu vào phòng hội nghị báo cáo tình hình chuyến đi và kết quả công việc cho các trưởng bối.Lần này ra ngoài coi như suôn sẻ, chỉ lúc đi gặp phải một trận bão tuyết, đường về lại khá thuận lợi.
Chủ yếu là đến căn cứ Thường Nguyên trao đổi bông vải, vải vóc, hai bên đã định xong việc này từ sớm, kế đó Diệp Thu hỏi thăm liệu có thể đổi một vài người của căn cứ Thường Nguyên không.
Các cụ căn dặn, anh cũng chỉ hỏi dò, dù sao căn cứ Thường Nguyên vốn không có loại giao dịch này, nào ngờ đối phương vô cùng sẵn lòng, căn cứ bên đó mặc dù thống nhất quản lý, nhưng cũng lấy gia đình làm đơn vị, sau thiên tai có một số cô nhi sống sót, đứa hơi lớn chút còn đỡ, có khả năng làm việc nuôi sống bản thân, dù chỉ bữa được bữa không, mà số cô nhi chết đói chết cóng cũng không ít.
Có thể sắp xếp cho những cô nhi này, bên họ cũng vui lòng.
Huống chi còn đổi được chút vật tư.Cuối cùng Diệp Thu mang bọn trẻ đó về, kỳ thực số lượng cô nhi sống sót tại căn cứ Thường Nguyên không nhiều, chừng hơn bốn mươi, nhưng một nửa bé trai trong đó căn cứ Thường Nguyên giữ lại, nuôi thêm vài năm sẽ trở thành sức lao động hữu ích, Diệp Thu dẫn về đa số là bé gái, chỉ có hai bé trai nhỏ tuổi, vì quá nhỏ nên căn cứ không đợi chúng trưởng thành được.Về phần nhóm đàn ông phụ nữ là người từ căn cứ Thường Nguyên muốn đến nương tựa thôn họ, có lẽ thấy xe trượt tuyết của họ nhiều, ăn mặc cũng dày, sống không nổi ở căn cứ Thường Nguyên nữa nên rời đi.
Số lượng không ít, khoảng bốn năm mươi người, cuối cùng Diệp Thu chọn bảy nhà có nhân khẩu đơn giản, trong đó bốn nhà là một nhà ba người, mỗi nhà có một cô con gái, ba nhà khác là hai người một nhà, các hộ này là gia đình bình thường, chỉ là thể chất người nam yếu, khó kiếm sống tại căn cứ Thường Nguyên, mà thôn họ có nhiều công ăn việc làm, chung quy sẽ có việc thích hợp với họ.
So ra, những người này còn dễ khống chế hơn nhiều.Đây là lần giao dịch mang tính thăm dò.
Cũng có thể nói là bước mở rộng đầu tiên của Diệp gia thôn.Diệp Thu còn mang về một tin xấu, vài căn cứ nhỏ trong hội giao dịch trước đó đã bị người tiêu diệt..
Cẩm Khê phát hiện hình như người trong thôn rất thích tụ lại gặp gỡ thế này, chỉ cần có cớ liền tổ chức, mà thế cũng tốt, mọi người nhờ vậy càng ngày càng đoàn kết.Ngày kế tiếp, thôn tiến hành phân phối hàng hoá đổi về, chỉ tiếc căn cứ Kinh Tây rời khỏi trước, không thể trao đổi ngựa với căn cứ đó, huống chi Cẩm Khê, Khương Thần hoài nghi vụ bầy sói tập kích liên quan đến căn cứ Kinh Tây nên không ôm hy vọng gì về việc trao đổi ngựa, nhưng không ảnh hưởng, chó kéo xe thôn họ cũng đủ số, để chúng sinh sôi nẩy nở thêm một năm nữa, mỗi người của đội săn có thể có hai chú chó kéo xe, hai ba năm sau, họ có thể dùng chó trao đổi với bên ngoài.Ngoại trừ chó, trâu thôn họ cũng khá nhiều, mùa hè vừa rồi sử dụng trâu kéo xe, về phương diện giao thông không thành vấn đề, khuyết điểm duy nhất là tốc độ không đủ nhanh.Số lượng hàng hóa không tính là nhiều, mỗi hộ trong thôn có thể được phân một cuộn vải, chỉ chừng phân nửa có quần áo mới mặc, bất quá không vội, sau khi trở về nghỉ ngơi ba ngày, Diệp Thu liền dẫn người và hàng đi các căn cứ khác đổi lấy vật phẩm, có thể về kịp trước khi hết năm.Về tới nhà, trong lòng Cẩm Khê có cảm giác khoan khoái khó nói thành lời, bận rộn cả năm, chỉ lúc này mới thảnh thơi hơn chút, mối quan hệ với Khương Thần đại thể đã được người nhà thấu hiểu thông cảm nên phiền não cuối cùng của cậu cũng tiêu tan.Chuyến đi vừa rồi không mấy thuận lợi, chưa nói đụng bầy sói làm nhiều người bị thương, cuộc điều tra căn cứ Kinh Tây cũng đầu voi đuôi chuột, hơn nữa dù nhìn thế nào, căn cứ đó cũng khả nghi.
Song, Cẩm Khê ném mấy phiền não đó ra sau đầu rất nhanh, từ lúc thời tiết ấm lên, ra ngoài gặp một loạt chuyện, rồi trở về bận rộn chuyện hôn sự của Đại Bảo, tiếp theo thì gãy chân, đủ loại chuyện khiến tâm tình Cẩm Khê không thể buông lỏng, giờ chỉ muốn yên phận ở nhà cùng hai ông bà.Khương Thần thì không chịu ngồi yên, cách vài ngày dẫn đội săn ra ngoài một chuyến, không đi lâu, thường ngủ ngoài một đêm rồi trở lại, mỗi lần mang về chút con mồi.
Với thân thủ của anh, không động vật nào trong rừng mà anh không bắt được, bất kể gấu nâu to xác hay lợn rừng hung mãnh, một mình anh là có thể hạ gục, có điều công việc chủ yếu hiện tại là huấn luyện nhóm thanh thiếu niên.
Đám trẻ trong thôn vừa cao vừa to, còn tích mỡ cả mùa đông rét lạnh nên càng thêm cường tráng, nhìn một đám nhóc mới mười bốn mười lăm mà cứ như hai mươi là biết về sau nhất định vượt qua lớp người thế hệ Cẩm Khê, nên tuổi tác còn nhỏ mà tố chất cơ thể đã đạt tới tiêu chuẩn nhất định, sẽ tiến hành vào núi huấn luyện, đội Khương Thần dẫn chính là đám thiếu niên này.Tháng trước trong thôn có bốn đứa bé chào đời, một lứa mới khoẻ mạnh hơn trẻ con ngày trước thấy rõ, vừa sinh ra không bao lâu mà cánh tay cẳng chân đã cứng cáp, đây là lớp thế hệ mới, cũng là hy vọng của tương lai, điều duy nhất khiến mọi người buồn bực là trong bốn bé chỉ có một bé là gái, xem ra ma chú nam dư nữ hiếm thôn họ vẫn chưa bị phá vỡ.
Trước đây mọi người đều nói là nguồn nước họ dùng có vấn đề, hình như mạch nước ngầm chứa vật chất gì đó, vì trường kỳ sử dụng nên khiến phụ nữ trong thôn sinh ra con trai là nhiều.Không ai đi chứng thực cách nói đó, rồi từ khi vùng họ tuyết lớn hơn, trời lạnh hơn, vừa vào đông thì không dùng giếng nước được nữa, tất cả ra ngoài lấy tuyết hoặc ra bờ sông phá băng lấy nước, cho rằng tình hình sẽ chuyển biến tốt, nhưng nhìn ba thằng cu mập mạp, mọi người cảm thấy hy vọng lại mong manh.Qua chuyến đi vừa rồi, họ hiểu thêm chút về tình hình bên ngoài, như mỗi căn cứ có phương pháp quản lý khác nhau, vài căn cứ người đứng đầu khá độc tài, cả trụ sở thuộc về mình người đó quản lý, giống như tự lập làm vua hồi xưa; có căn cứ quản lý rời rạc, tương đối hỗn loạn; đồng thời Cẩm Khê biết được phái nữ tại nhiều căn cứ rơi vào tình cảnh rất gay go, vì trong thời buổi hỗn loạn, sự an toàn của phụ nữ càng khó bảo đảm, nhiều người đều tìm nương tựa người khác, cuối cùng trở thành vật phụ thuộc của đàn ông nên địa vị khá thấp, có căn cứ còn dùng phụ nữ trao đổi vật tư, thậm chí không chỉ một căn cứ làm vậy.Phụ nữ Diệp gia thôn cũng là phái yếu, nhưng đàn ông Diệp gia thôn bảo vệ phụ nữ đã trở thành lẽ bất di bất dịch, về mặt này, Diệp gia thôn có chút chủ nghĩa giáo điều, thậm chí là tư tưởng đàn ông cổ hủ, nhưng họ vĩnh viễn không dùng phụ nữ đi trao đổi này nọ.
Các chị em phụ nữ Diệp gia thôn rất tài giỏi, tựa như thím Hai của Cẩm Khê cậu, nếu thật sự vùng dậy thì chẳng kém cạnh cánh mày râu, mà nhóm cô gái được cứu về, ngoài một số lập gia đình, những người khác đều tự lực cánh sinh, vô luận đông hạ, dựa vào năng lực bản thân sinh sống.
Người trong thôn cực kỳ kính trọng những cô gái này.Cẩm Khê, Khương Thần có đến xem mấy căn cứ dùng phụ nữ trao đổi vật tư, các cô gái đều trẻ trung tuổi chừng hai mươi, đổi đi làm gì thì không cần nói cũng biết.
Vốn bọn cậu không nghĩ sẽ có chuyện như vậy, nhưng cũng chẳng thể ngăn cản, thậm chí còn suy xét thôn bọn họ cũng có thể đến nơi khác mua bé gái nhỏ tuổi về nuôi lớn, hoặc gả cho người trong thôn, hoặc để chúng lớn lên tự lựa chọn con đường cho mình.
Nhưng ngẫm lại phải có hơn phân nửa gả cho người trong thôn.Cẩm Khê nhớ lúc nói với Khương Thần về chuyện này, lòng cậu khá khó chịu, chung quy đây là chuyện buôn bán người, thế giới như đang đi thụt lùi.
Không vui thì không vui, nhưng quyết định này, không cần trở lại thương lượng với mọi người cũng biết đa số người trong thôn sẽ đồng ý, dù sao một thôn làng muốn phát triển, nhân khẩu sinh sôi nảy nở rất quan trọng.
Quả nhiên sau khi trở về nói với trưởng bối liền được vỗ bàn thông qua, trở thành một trong các nhiệm vụ chủ yếu của Diệp Thu chuyến này.Trước khi sang năm mới một ngày, Cẩm Khê và mấy anh em họ cùng nhau dựng lều, giờ đây mọi người sung túc ăn no mặc ấm, cũng mong có một cái Tết phong phú, dựng lều là để giết vài con gà nhà và gà rừng, thỏ rừng Khương Thần săn về, chờ đến Tết ăn.Dùng rèm vây chung quanh lều, bắc hai cái bếp to, đốt lửa thật lớn, trong nồi lớn đều là nước nóng.Gà trong nhà hiện đã sinh sôi được nhiều lứa, luôn duy trì một số lượng nhất định để lấy trứng, mà gà mái già không thể đẻ trứng nên đám gà sớm nhất đã không còn, chỉ Hồng Hồng được giữ lại, tinh thần nó vẫn sáng lán, Hồng Hồng cống hiến không ít cho cả nhà nên nhà cậu quyết định nuôi nó đến lúc chết già.Lông gà vịt gà rừng thỏ rừng đều giữ lại, lúc bà nội, thím Hai rảnh rỗi sẽ lấy ra làm đệm lông, rất ấm, dù trong nhà không thiếu vật tư thì bà cụ vẫn thu gom tích trữ những thứ có thể sử dụng, tuyệt không lãng phí.
May mà không gian trong nhà nhiều, đủ chỗ chứa.Cẩm Khê đang rút lông gà thì nghe tiếng chuông bên cổng Nam vang lên, tiếng gõ báo hiệu người ra ngoài đã quay về.Cả đám dọn dẹp đồ đạc xong liền đi tới cổng Nam.
Để phân biệt các loại tin báo khác nhau, trong thôn quy định tổ hợp nhịp gõ ứng với từng loại tin truyền đi, nghe nhịp gõ vừa rồi thì biết là đám người Diệp Thu trở về, nếu đội săn trở về thì chỉ là tiếng chuông đơn giản.Khi bọn cậu đến cổng Nam, Diệp Thu còn chưa vào tới, chặng đường từ tường cao vây ngoài đến bên này không dài, bất quá đã thấy đoàn người từ xa.Hơn mười phút sau, đội ngũ Diệp Thu tiến vào nội thành, đi đầu là mấy xe trượt tuyết chở hàng hoá, từng xe rất nặng, phải hơn chục con chó mới kéo nổi.
Liên tục ba xe hàng khổng lồ chạy về phía này, các xe sau chở người.
Cẩm Khê vừa thấy rõ đội ngũ liền sửng sốt, vốn chỉ nói Diệp Thu đi xem coi có thể đổi một số phụ nữ trẻ con đưa về không, nào ngờ anh ta thực sự dẫn về không ít.
Trên bảy tám xe trượt toàn người lạ mặt, phần lớn là nữ, rất ít nam.Xe trượt đến quảng trường mới dừng, thôn dân rỗi rãi đều chạy ra xem.
Người trên xe lũ lượt bước xuống, Cẩm Khê nhìn lướt qua, có khoảng hơn bốn mươi người, trẻ con chừng hai mươi, lớn nhất cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, nhỏ thì ba bốn tuổi, còn lại là mười mấy phụ nữ và nửa số đàn ông.Việc tiếp theo là dỡ hàng và thu xếp, Diệp Thu vào phòng hội nghị báo cáo tình hình chuyến đi và kết quả công việc cho các trưởng bối.Lần này ra ngoài coi như suôn sẻ, chỉ lúc đi gặp phải một trận bão tuyết, đường về lại khá thuận lợi.
Chủ yếu là đến căn cứ Thường Nguyên trao đổi bông vải, vải vóc, hai bên đã định xong việc này từ sớm, kế đó Diệp Thu hỏi thăm liệu có thể đổi một vài người của căn cứ Thường Nguyên không.
Các cụ căn dặn, anh cũng chỉ hỏi dò, dù sao căn cứ Thường Nguyên vốn không có loại giao dịch này, nào ngờ đối phương vô cùng sẵn lòng, căn cứ bên đó mặc dù thống nhất quản lý, nhưng cũng lấy gia đình làm đơn vị, sau thiên tai có một số cô nhi sống sót, đứa hơi lớn chút còn đỡ, có khả năng làm việc nuôi sống bản thân, dù chỉ bữa được bữa không, mà số cô nhi chết đói chết cóng cũng không ít.
Có thể sắp xếp cho những cô nhi này, bên họ cũng vui lòng.
Huống chi còn đổi được chút vật tư.Cuối cùng Diệp Thu mang bọn trẻ đó về, kỳ thực số lượng cô nhi sống sót tại căn cứ Thường Nguyên không nhiều, chừng hơn bốn mươi, nhưng một nửa bé trai trong đó căn cứ Thường Nguyên giữ lại, nuôi thêm vài năm sẽ trở thành sức lao động hữu ích, Diệp Thu dẫn về đa số là bé gái, chỉ có hai bé trai nhỏ tuổi, vì quá nhỏ nên căn cứ không đợi chúng trưởng thành được.Về phần nhóm đàn ông phụ nữ là người từ căn cứ Thường Nguyên muốn đến nương tựa thôn họ, có lẽ thấy xe trượt tuyết của họ nhiều, ăn mặc cũng dày, sống không nổi ở căn cứ Thường Nguyên nữa nên rời đi.
Số lượng không ít, khoảng bốn năm mươi người, cuối cùng Diệp Thu chọn bảy nhà có nhân khẩu đơn giản, trong đó bốn nhà là một nhà ba người, mỗi nhà có một cô con gái, ba nhà khác là hai người một nhà, các hộ này là gia đình bình thường, chỉ là thể chất người nam yếu, khó kiếm sống tại căn cứ Thường Nguyên, mà thôn họ có nhiều công ăn việc làm, chung quy sẽ có việc thích hợp với họ.
So ra, những người này còn dễ khống chế hơn nhiều.Đây là lần giao dịch mang tính thăm dò.
Cũng có thể nói là bước mở rộng đầu tiên của Diệp gia thôn.Diệp Thu còn mang về một tin xấu, vài căn cứ nhỏ trong hội giao dịch trước đó đã bị người tiêu diệt..
Danh sách chương