Vừa tới cửa Triệu Khả Nhiên đã thấy Triệu Khả Nhân cùng Nhàn Lạc và Nhàn Vân đứng chờ. Thấy Triệu Khả Nhiên đi đến, Triệu Khả Nhân liền nghênh đón, cười nói:

“Tỷ tỷ, sao lại đến trễ như vậy a! Ta còn tưởng hôm nay tỷ sẽ không đi!”

Triệu Khả Nhiên cười: “Ta làm sao có thể không đi? Phải biết rằng tài thêu của Kim ma ma nhất định là số một số hai, có vinh hạnh đi theo Kim ma ma học tập, ta làm sao có thể vắng được?”

“Tỷ tỷ, ngươi thêu giỏi như vậy, kỳ thực cũng không cần học tập nữa!”

Triệu Khả Nhân nói bóng nói gió, Triệu Khả Nhiên cũng không có phản bác, chỉ cười cười, trực tiếp lên xe ngựa.

Triệu Khả Nhân cũng theo sau tiến vào xe ngựa. Vừa lên xe, khuôn mặt tươi cười của Triệu Khả Nhân lập tức biến mất. Thật ra, từ sau khi tỷ muội các nàng đoạn tuyệt, Triệu Khả Nhân đối với nàng đều là như vậy, trước mặt người khác thì cười cười nói nói, sau lưng người thì lạnh nhạt. Bất quá, Triệu Khả Nhiên cảm thấy như vậy càng thích hợp với các nàng hơn! Các nàng đã không có biện pháp hòa thuận ở chung, kia cần gì phải lại làm bộ làm tịch đâu! Ở trong mắt người khác, các nàng là một đôi tỷ muội tình cảm sâu sắc. Nhưng là, cũng chỉ có bản thân các nàng mới biết được, các nàng là không có biện pháp chung sống .

Trong xe ngựa chỉ có Triệu Khả Nhiên cùng Triệu Khả Nhân mà thôi, các nha hoàn là ngồi ở một chiếc xe ngựa khác. Các nàng ở trên xe ngựa này thật rộng rãi và thoải mái nhưng ai người đối mặt nhau cũng thật đáng ghét.

“Triệu Khả Nhiên, không phải ta nói ngươi, ngươi đã thêu tốt như vậy, vì sao còn muốn mỗi ngày đều đi học tập?” Triệu Khả Nhân đã hoàn toàn không còn vẻ thân thiết như vừa rồi nữa.

Nghe Triệu Khả Nhân nói, Triệu Khả Nhiên vẫn lạnh nhạt, mỉm cười:

“Vì sao ta không đi? Cơ hội học tập Kim ma ma rất khó, không phải sao?”

Nhìn bộ dáng Triệu Khả Nhiên, Triệu Khả Nhân liền cảm thấy tức giận, nàng chán ghét nhất chính là bộ dáng này của Triệu Khả Nhiên, giống như cái gì cũng đều không quan tâm.

“Triệu Khả Nhiên, ngươi thật đúng là giả dối!" Triệu Khả Nhân mở miệng châm chọc.

Nghe Triệu Khả Nhân nói vậy, Triệu Khả Nhiên cũng không sinh khí, chỉ nhẹ nhàng mà trả lời một câu: “Ngươi cũng vậy."

Rất nhanh, bên trong xe ngựa liền lâm vào một mảnh trầm mặc. Xe ngựa vẫn chậm rãi chạy về phía trước.

Không bao lâu, các nàng đã đến phủ Tần quốc công, bắt đầu học tập. Kỳ thực, hôm nay cũng đã là buổi cuối cùng của các nàng. Trải qua hơn một tháng học tập, Kim ma ma những gì nên dạy đều đã dạy, vì thế việc học cũng nên kết thúc.

Sau khi hoàn thành việc dạy, xem ba vị tiểu thư trước mắt, Kim ma ma cực kì vui vẻ, nàng dạy nhiều học trò như vậy, kỳ thực ba vị trước mắt này là học tốt nhất, nhất là Triệu đại tiểu thư có thể nói là trời phú. Kim ma ma mở miệng nói:

“Tốt lắm, hôm nay chính là buổi cuối cùng. Những gì nên dạy ta đều đã dạy, về phần học được bao nhiêu chỉ có thể do bản thân các ngươi lĩnh ngộ. Song, ta còn có mấy câu muốn nói với các ngươi. Thêu cũng không phải khó học, yêu thích và hứng thú là một khởi đầu tốt, mấu chốt là kiên nhẫn và cẩn thận. Ham thích là rất tốt, lại thêm một chút kiên nhẫn đã là thành công hơn nửa, việc còn lại chính là luyện tập nhiều hơn, tĩnh tâm đâm từng mũi kim một. Dẫu sao không có người nào trời sinh đã là gấm Tô Châu, tất cả cũng chỉ là quen tay hay việc. Các ngươi đều là tiểu thư khuê các, ta tin các ngươi nhất định có thể làm tốt điểm này.”

Nghe Kim ma ma nói, Tần Y Miểu, Triệu Khả Nhiên cùng Triệu Khả Nhân liền làm cái nghi thức xã giao:

“Cám ơn Kim ma ma đã chỉ bảo, chúng ta đều ghi tạc trong lòng.”

Xem ba người các nàng, Kim ma ma vừa lòng gật đầu.

Sau khi học xong, Triệu Khả Nhiên cùng Triệu Khả Nhân liền chuẩn bị trở về, đúng lúc này, Tần Y Miểu đột nhiên mở miệng:

“Khả Nhiên, Khả Nhân biểu muội, chúng ta đều đã học thêu xong, về sau sẽ không thể giống khoảng thời gian này mỗi ngày đều gặp mặt.”

Triệu Khả Nhiên cười:

“Y Miểu biểu tỷ nói đùa, chúng ta hai nhà thân thích, khoảng cách lại gần, nếu muốn gặp mặt tùy thời đều có thể mà, không phải sao?”

“Đúng vậy!” Tần Y Miểu cười một chút: “Xem ta ngốc nghếch đến vậy. Đúng rồi, hai vị biểu muội có thời gian hay không? Chúng ta cùng nhau đến hoa viên ngồi một chút được không?”

Triệu Khả Nhiên tuy rằng không biết Tần Y Miểu muốn làm cái gì nhưng Triệu Khả Nhân đang ở đây, Tần Y Miểu đối với Triệu Khả Nhân hận ý cũng không nhỏ, có một kẻ thù ngay bên người, Tần Y Miểu hẳn là sẽ không dám làm gì nàng. Lại nói, Cầm Hương và Thi Hương cũng ở đây, nàng không cần suy nghĩ nhiều.

Triệu Khả Nhiên cười: “Đương nhiên, Y Miểu biểu tỷ mời, chúng ta sao có thể cự tuyệt chứ.”

Nghe Triệu Khả Nhiên trả lời, Tần Y Miểu cười cười, quay đầu hướng Triệu Khả Nhân: “Khả Nhân biểu muội thì sao?”

Triệu Khả Nhân tuyệt đối không muốn lưu lại, Tần Y Miểu có địch ý với nàng, nàng hết sức rõ ràng. Nhất là sau hôm ở thọ yến, Tần Y Miểu đại khái đã hận chết nàng. Đều do trước kia mua bạch ngọc Quan Âm tặng ngoại tổ mẫu nếu không nàng cũng sẽ không cùng Tần Y Miểu kết thù. Đúng rồi, bạch ngọc Quan Âm, lúc chính là Triệu Khả Nhiên đã nói cho nàng.

Triệu Khả Nhân bỗng nhiên nhìn về phía Triệu Khả Nhiên, chẳng lẽ, Triệu Khả Nhiên cố ý nói cho nàng. Đúng vậy, nhất định là như vậy, Triệu Khả Nhiên chính là muốn hại nàng. Nàng ta muốn nàng cùng Tần Y Miểu tranh nhau tượng Quan Âm đó. Nếu nàng không mua tượng bạch ngọc Quan Âm kia liền sẽ không bị Tần Y Miểu ghen ghét.

Nghĩ vậy, Triệu Khả Nhân càng thêm oán hận Triệu Khả Nhiên. Kỳ thực, Triệu Khả Nhân đoán cũng không sai, mà nàng cũng không suy nghĩ lại, trước kia nếu không muốn cùng Tần Y Miểu tranh đua thì đâu có mua tượng Quan Âm đâu? Thế nhưng Triệu Khả Nhân đã quen chỉ biết oán hận người khác mà thôi.

Nhìn Triệu Khả Nhân đối với lời nói của mình không có phản ứng gì, Tần Y Miểu không khỏi chán nản, tiếp tục kêu lên: “Khả Nhân biểu muội, Khả Nhân biểu muội.”

Ở một bên, Nhàn Lạc cũng chú ý tới Triệu Khả Nhân không thích hợp liền ngầm kéo góc áo nàng, Triệu Khả Nhân mới bừng tỉnh lại, vội vàng cười nói,“Y Miểu biểu tỷ, có chuyện gì sao?”

Trong ánh mắt Tần Y Miểu lướt qua một tia bất mãn, nhưng trên mặt vẫn như cũ tươi cười: “Khả Nhân biểu muội vừa mới nghĩ cái gì a? Nghĩ đến nhập thần như vậy, ngay cả ta gọi muội nhiều lần thế mà đều không nghe thấy.”

“Nào có nghĩ cái gì a! Bất quá chính là học thêu đã xong, muội có chút không muốn mà thôi. Đúng rồi, Y Miểu biểu tỷ, tỷ không phải vừa mới nói muốn tới hoa viên ngồi một chút sao? Chúng ta liền đi đi!”

Triệu Khả Nhân tuy rằng không muốn ở lại, nhưng nghĩ đến không phải chỉ có một mình nàng cho nên cũng không sợ Tần Y Miểu làm loạn chuyện gì.

Không bao lâu, ba người liền đi tới đình trong hoa viên, nơi này chính là nơi lần trước các vị tiểu thư thi thơ trong buổi thọ yến ngoại tổ mẫu.

Ba người cùng ngồi xuống, rất nhanh liền có nha hoàn đem trà và điểm tâm bày lên. Dọn xong điểm tâm, Tần Y Miểu cười cười, mở miệng nói:

“Tỷ muội ba người chúng ta dường như đã lâu lắm rồi không cùng nhau tán gẫu phải không?”

Triệu Khả Nhiên đáp: “Đúng vậy, thật đúng là lâu rồi.”

Tần Y Miểu nói tiếp: “Đã như vậy, không bằng hôm nay chúng ta tán gẫu một chút đi! Để mấy nha hoàn này lui xuống hết có được không?"

Triệu Khả Nhiên không biết Tần Y Miểu muốn làm gì, nhưng nàng vẫn nghe theo Tần Y Miểu kêu Cầm Hương và Thi Hương đều lui xuống. Triệu Khả Nhân tuy rằng không muốn để Nhàn Lạc và Nhàn Vân rời đi, nhưng nhìn đến Triệu Khả Nhiên đã làm theo, như vậy nàng cũng không có biện pháp đành phải bảo hai người lui đi.

Chỉ chốc lát, trong đình cũng chỉ còn lại 3 người các nàng.

Tần Y Miểu nâng ly trà lên nhấp một chút mới chậm rãi mở miệng: “Nhớ lần trước ở thọ yến, chúng ta cũng ngồi trong cái đình này. Bất quá, lúc ấy trong đình còn có thái tử điện hạ, Húc vương và Dật vương.”

Nghe Tần Y Miểu nói, Triệu Khả Nhiên cũng không biết nên trả lời như thế nào mới tốt, cho nên dứt khoát yên lặng, chỉ nhìn Tần Y Miểu cười cười mà thôi.

Có điều, Triệu Khả Nhân đã không thể bình tĩnh giống như Triệu Khả Nhiên, ngồi ở đây mà tâm bất an, chỉ sợ Tần Y Miểu muốn ám toán nàng.

Nhìn Triệu Khả Nhiên cùng Triệu Khả Nhân đều không trả lời, Tần Y Miểu cũng không để ý các nàng, lập tức nói tiếp: “Kia hẳn là lần đầu tiên hai người gặp bọn họ đi?”

Triệu Khả Nhiên cười gật đầu: “Y Miểu biểu tỷ nói đúng, kia đúng là lần đầu tiên chúng ta gặp bọn họ. Y Miểu biểu tỷ hẳn là đã sớm gặp qua bọn họ đi!"

Tần Y Miểu mỉm cười: “Khả Nhiên biểu muội thật thông minh a! Đoán rất đúng.”

Nghe Tần Y Miểu khen ngợi, Triệu Khả Nhiên không có cảm giác cao hứng, rốt cục Tần Y Miểu muốn làm cái gì đây? Giữ nàng và Triệu Khả Nhân ở lại hẳn sẽ không phải là vì muốn kể chuyện cũ ở đây đi! Nàng thật đúng là không thể nhìn thấu Tần Y Miểu, có điều Tần Y Miểu so với Triệu Khả Nhân tâm cơ còn sâu hơn nhiều.

Tần Y Miểu kỳ thực cũng không cần các nàng trả lời, trái lại tự nói tiếp, trên mặt còn mang theo khát khao như mộng như ảo:

“Ta nhớ, năm mà ta thấy được thái tử, lúc đó ta mới chỉ có sáu tuổi mà thôi. Khi ấy là tổ mẫu mang theo ta tiến cung, tổ mẫu muốn đi vấn an thái hậu, thuận tiện liền đem theo ta. Vừa vặn thái tử cũng đến thỉnh an thái hậu, khiến ta được gặp thái tử lần đầu tiên. Khi đó thái tử tuy rằng mới mười hai tuổi, nhưng cũng đã vô cùng lợi hại, thi từ ca phú mọi thứ tinh thông. Sau đó, thái hậu kêu thái tử mang ta ra bên ngoài chơi, kia cũng là lần đầu tiên một mình ta cùng thái tử ở chung.”

Nói đến đây, Tần Y Miểu ngừng lại, nhìn về phía Triệu Khả Nhiên cùng Triệu Khả Nhân.

Triệu Khả Nhiên hơi nhíu mày, nàng không biết Tần Y Miểu nói những lời này đến cùng vì cái gì, chẳng lẽ vì muốn các nàng biết, chuyện giữa nàng ta và thái tử trước kia rất tốt sao? Triệu Khả Nhân cũng đứng ngồi không yên, nàng không biết Tần Y Miểu muốn thế nào.

“Bất quá, từ đó về sau, chúng ta cũng không có gặp lại.” Tần Y Miểu tiếp tục nói: “Nhưng thời điểm gặp lại kia, ta đã quyết định, ta nhất định phải nỗ lực để có thể xứng đôi với thái tử. Trong lòng ta đặt ra một mục tiêu, ta nhất định phải trở thành thái tử phi.”

Nghe đến đó, Triệu Khả Nhiên rốt cục minh bạch dụng ý Tần Y Miểu, xem ra, Tần Y Miểu là vì muốn nhắc nhở các nàng đừng nghĩ muốn gây sự chú ý với thái tử. Nhất là Triệu Khả Nhân đi! Lúc trước, thời điểm thái tử đem [hàn mai đồ] đưa tới còn có một phần lễ vật đưa cho Triệu Khả Nhân. Bất quá, chuyện này Tần Y Miểu có biết hay không, nàng vẫn là không rõ ràng.

Nghĩ vậy, Triệu Khả Nhiên cười cười: “Biểu tỷ, ngươi xuất sắc như vậy, cùng thái tử tuyệt đối là xứng đôi, nếu muốn trở thành thái tử phi cũng chỉ còn là chuyện chờ đợi a!”

Triệu Khả Nhiên biết tương lai Tần Y Miểu nhất định sẽ trở thành thái tử phi, cho nên cũng không ngại vỗ mông ngựa một chút. Lại nói, Tần Y Miểu thủ đoạn rất lợi hại, nàng cũng không muốn đối địch với nàng ta. Mà nàng căn bản là chướng mắt thái tử, cho nên nịnh hót như vậy cũng rất thuận miệng.

Quả nhiên, nghe được Triệu Khả Nhiên khen ngợi, Tần Y Miểu vẻ mặt liền lộ ra tươi cười sáng lạn:

“Khả Nhiên biểu muội, miệng ngươi thật đúng là ngọt a! Nếu thật sự thực hiện được nguyện vọng này, biểu tỷ cũng tuyệt đối sẽ không quên ngươi .”

Ở một bên Triệu Khả Nhân cuối cùng cũng đã hiểu Tần Y Miểu muốn nói gì. Lúc trước, sau buổi thọ yến, thái tử đem [ hàn mai đồ ] đưa đến phủ thái sư còn tặng một cái trâm cài cho nàng. Chẳng lẽ Tần Y Miểu đã biết chuyện này cho nên mới muốn cảnh cáo nàng phải không? Muốn nàng không cần quyến rũ thái tử?

Nghĩ tới thái tử, Triệu Khả Nhân không khỏi cảm thấy tim đập thật nhanh. Vốn nàng cho rằng Lâm Khê Nhiễm đã rất xuất sắc không nghĩ tới, mấy vị hoàng tử còn xuất sắc hơn nhiều. Thái tử, Húc vương, Dật vương, bọn họ mỗi một người đều hoàn hảo như vậy, so với Lâm Khê Nhiễm tuyệt đối mạnh hơn. Nhất là Húc vương, nàng chưa từng thấy qua nam tử nào hấp dẫn thế. Nhưng thái tử cũng không kém lắm, hơn nữa tương lai thái tử rất có khả năng lên ngôi hoàng đế. Trọng yếu nhất là, thái tử đối nàng tựa hồ có chút ý tứ, nếu không thái tử sẽ không tặng lễ vật cho nàng.

Nghĩ vậy, Triệu Khả Nhân gợi lên một chút cười cười, mở miệng nói:

“Y Miểu biểu tỷ đối với thái tử tình cảm thật thắm thiết a, có lẽ thái tử cũng sẽ đối với tỷ như vậy. Tỷ tỷ, hiện tại tỷ cùng thái tử còn chưa có quan hệ gì đâu! Tỷ nói như vậy sẽ không sợ phá hư thanh danh của mình sao?”

Đã biết mục đích của Tần Y Miểu, Triệu Khả Nhân liền trấn định hơn, không còn bất an như lúc trước

.

Nghe Triệu Khả Nhân nói, Tần Y Miểu ánh mắt biến đổi nhìn Triệu Khả Nhân: “Khả Nhân biểu muội có ý tứ gì? Ngươi là châm chọc ta, nói ta làm thái tử chướng mắt phải không?”

Triệu Khả Nhân cầm lấy ly trà mỉm cười: “Biểu tỷ, tỷ suy nghĩ nhiều quá, ta cũng vì khuê dự của tỷ mà suy nghĩ thôi, nào có ý tứ châm chọc đâu?”

“Ngươi ” Tần Y Miểu hít một hơi lạnh: “Kia Khả Nhân biểu muội rốt cục là ý tứ gì? Chẳng lẽ Khả Nhân biểu muội cảm thấy ta không xứng với thái tử sao?”

Triệu Khả Nhân cười lắc đầu: “Y miểu biểu tỷ suy nghĩ nhiều quá, ta nào có ý tứ này a!”

Tần Y Miểu thật tức giận, bất quá, rất nhanh nàng liền tỉnh táo lại, mỉm cười: “Đúng vậy, Khả Nhân biểu muội có lẽ cảm thấy ta không xứng với thái tử, có điều hiện tại thái tử điện hạ còn chưa có hôn ước, mà ta cũng vậy, cho nên ta còn có cơ hội. Lại nói tiếp, ta thật đúng là hâm mộ biểu muội ngươi a, sớm như vậy đã định ra chuyện hôn nhân rồi.”

Trong lòng Triệu Khả Nhân hiện lên một tia ảo não, lúc trước nếu biết có cơ hội gặp được thái tử nàng sẽ không định ra hôn ước đâu! Bất quá, Tần Y Miểu nói đúng, hiện tại nàng cùng Lâm Khê Nhiễm có hôn ước, cho dù thái tử thật sự đối với nàng có ý tứ cũng vô dụng. Nghĩ vậy, Triệu Khả Nhân hối hận vạn phần.

Nhìn bộ dáng Triệu Khả Nhân, Tần Y Miểu cũng không nói gì nữa, chỉ đắc ý xem Triệu Khả Nhân mà thôi. Triệu Khả Nhân muốn cùng nàng đấu, kiếp sau đi! Đừng nói hiện tại Triệu Khả Nhân có hôn ước, cho dù là không có cũng tuyệt đối thua xa nàng.

Xem Tần Y Miểu cùng Triệu Khả Nhân cấu xé lẫn nhau, Triệu Khả Nhiên cũng không ngắt lời, chỉ lẳng lặng xem các nàng mà thôi. Nàng biết nếu bản thân mở miệng, khó tránh khỏi sẽ gây phiền phức đến mình. Kỳ thực, Triệu Khả Nhiên cũng không thích thái tử, có điều nàng cảm thấy thái tử cũng rất xuất sắc, hắn khiến Tần Y Miểu và Triệu Khả Nhân đấu đá nhau như vậy xem ra không tồi chút nào.

Trong hoa viên, không khí thập phần kỳ quái, Tần Y Miểu cùng Triệu Khả Nhân căm phẫn nhìn nhau mà Triệu Khả Nhiên lại ở một bên nhàn nhã uống trà, ăn điểm tâm.

Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Nhân đến tận buổi chiều mới trở lại phủ thái sư. Về đến phủ, Triệu Khả Nhân không nói gì, vẻ mặt âm trầm, cũng không quản đến Triệu Khả Nhiên, liền bước nhanh đến Hạ Vũ viện.

Trái ngược với Triệu Khả Nhân, Triệu Khả Nhiên xuống xe, hướng đến Xuân Huy viên không nhanh không chậm mà đi. Còn Cầm Hương và Thi Hương thì đi sau nàng.

Triệu Khả Nhân đến Hạ Vũ viện lập tức vào trong phòng mình. Vào phòng, Triệu Khả Nhân bắt đầu giận dữ, thuận tay bắt được thứ gì liền ném thứ đó làm căn phòng trở nên hỗn loạn.

Trong phòng Triệu Khả Nhân truyền đến từng đợt thanh âm "Lách ca lách cách", đám nha hoàn ở bên ngoài nghe thấy lại được một trận run sợ, làm việc gì cũng càng trở nên cẩn thận hơn, chỉ sợ mình mắc một lỗi nhỏ nào đó.

Trong phòng, không bao lâu trên mặt đất liền một mảnh hỗn độn. Sau khi quăng đi không ít đồ, Triệu Khả Nhân rốt cục đã bình tĩnh lại. Nhìn Triệu Khả Nhân khôi phục bình tĩnh, Nhàn Vân mới gọi người đến dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ trên mặt đất.

Sau khi dọn xong phòng, mọi người đều lui ra ngoài, Nhàn Lạc mới mở miệng hỏi: "Tiểu thư, lúc ở phủ Tần quốc công, Tần tiểu thư rốt cục nói cái gì mà làm cho người tức giận như vậy?"

Nghe Nhàn Lạc nhắc tới chuyện ở phủ Tần quốc công, Triệu Khả Nhân liền ức chế: "Tiện nhân Tần Y Miểu dám chế nhạo ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ả."

Nhàn Lạc lại hỏi: “Tiểu thư, người có chuyện gì thì nói cho bọn nô tỳ đi, người nói ra chúng ta mới có thể nghĩ biện pháp giúp người giải quyết a!"

Lòng dạ Nhàn Lạc tuyệt đối thâm sâu hơn Nhàn Vân, hơn nữa gặp chuyện gì cũng có thể bình tĩnh. Cho nên dù nàng biết Triệu Khả Nhân đang phát giận cũng vẫn trấn định hỏi rõ nguyên nhân.

Triệu Khả Nhân nghĩ một chút rồi nói: "Nhàn Lạc, ngươi nói có phải lúc trước ta vội vã định ra hôn ước với Lâm Khê Nhiễm là sai rồi sao?"

Nghe Triệu Khả Nhân nhắc tới hôn ước của nàng cùng Lâm Khê Nhiễm, Nhàn Lạc cảm thấy kỳ quái. Kỳ thực thời điểm nàng trở về, khi biết được tiểu thư dùng mưu kế như vậy để định hôn ước với Lâm thế tử, nàng cũng không đồng ý. Nhưng mọi việc đã xong, nàng cũng không có biện pháp. Đáng lẽ hẳn là tiểu thư luôn vừa lòng với kết quả này mới đúng, sao có thể đột nhiên hỏi như vậy?

Nhàn Lạc không hiểu liền hỏi: “Tiểu thư, người hối hận sao?”

Triệu Khả Nhân gật đầu: “Tuy rằng Lâm Khê Nhiễm là thế tử Trung Nghĩa hầu phủ, nhưng hắn lại không phải hoàng thân quốc thích gì, so ra kém ra với mấy vị hoàng tử. Nếu biết ta sẽ có cơ hội gặp bọn họ, ta tuyệt đối sẽ không vội vã cùng Lâm Khê Nhiễm định ra hôn ước như vậy.”

“Ý tiểu thư là..."

Triệu Khả Nhân nói: “Ngươi cũng biết, lúc thái tử đem [ hàn mai đồ ] đưa tới phủ thái sư còn tặng ta một phần lễ vật, này không phải chứng tỏ rằng thái tử có ý với ta sao? Hoặc ít nhất là thái tử cũng có cảm tình với ta.”

Nhàn Lạc như bừng ngộ ra. Triệu Khả Nhân nói tiếp: "Hôm nay Tần Y Miểu nói nàng phải làm thái tử phi tương lai, còn châm chọc ta một chút cơ hội cũng không có.”

Nhàn Lạc an ủi nói: “Tiểu thư không cần nghĩ nhiều, Tần tiểu thư chính là ghen tỵ thái tử có ý với người."

Triệu Khả Nhân gật đầu: “Ta biết, nhưng Tần Y Miểu nói rất đúng, cho dù thái tử đối với ta có ý tứ cũng không hữu dụng, hiện tại ta đã có hôn ước rồi.”

Nhàn Lạc cười: “Tiểu thư, hiện tại chúng ta còn chưa có hành động gì, dù sao người cùng lâm thế tử chỉ vừa mới hứa hôn không lâu. Nhưng đối với thái tử, người tuyệt đối không nên buông tay. Đến lúc đó, nếu thái tử thật sự thích người, chúng ta lại nghĩ biện pháp giải quyết cái hôn ước này. Nhưng nếu thái tử đối với tiểu thư không có ý gì thì ít nhất người vẫn còn có Lâm thế tử a!”

Nghe Nhàn Lạc nói, Nhàn Vân ở một bên nhịn không được mở miệng: “Như vậy có được không?”

Triệu Khả Nhân liếc Nhàn Vân một cái, sau đó nói: "Ta cảm thấy Nhàn Lạc nói không sai."

“Nhưng là ...” Nhàn Vân còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Triệu Khả Nhân ngắt lời:

“Không cần nói nữa. Cứ làm như thế đi!"

Nhàn Vân vô cùng lo lắng nhìn Triệu Khả Nhân còn vẻ mặt Nhàn Lạc thì lại tự tin muôn phần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện