Liên Hoa đình lý , Triệu Khả Nhân đang nhàn nhã uống trà, chung quanh một người cũng không có. Một lúc lâu sau , một trận tiếng bước chân từ xa xa truyền đến.

" Đến " Triệu Khả Nhân không quay đầu liền mở miệng hỏi.

" Kia là đương nhiên, nhị tỷ tỷ cho mời muội muội như thế nào có thể không phó ước đâu ?" Một trận nữ âm thanh thúy truyền đến, theo thanh âm , Triệu Oánh đùa đùa từ chỗ hành lang gấp khúc đi tới.

Triệu oánh cười đi vào Liên Hoa đình ngồi xuống, lại tự vì bản thân rót một ly trà. Liên Hoa đình cũng chỉ có Triệu Khả Nhân cùng Triệu Oánh hai người. Triệu Oánh thoạt nhìn tâm tình không sai, bởi vì vừa mới nàng tiếp nhận lời mời của Triệu Khả Nhân , nói có việc muốn cùng nàng một mình nói chuyện. Nàng tin tưởng Triệu Khả Nhân tìm nàng nhất định là vì chuyện lần trước, cho nên nàng cũng nghe theo lời Triệu Khả Nhân một mình đến phó ước. Nàng một chút cũng không lo lắng Triệu Khả Nhân có ý đồ gì , dù sao trên tay nàng nhưng là có nhược điểm của Triệu Khả Nhân, nói vậy Triệu Khả Nhân sẽ vì băn khoăn điểm này mà không dám hành động thiếu suy nghĩ.

" Như thế nào ? Nhị tỷ tỷ hôm nay tìm muội muội ta tới là có chuyện gì sao?" Triệu Oánh cười đến sáng lạn, tựa hồ như đã nhìn thấy Triệu Khả Nhân đáp ứng điều kiện của nàng.

" Ngày đó ngươi đến cùng là nhìn thấy cái gì?" Triệu Khả Nhân thoạt nhìn một chút cũng không sốt ruột, nhẹ nhàng buông ly trà , lạnh nhạt hỏi.

" Nhị tỷ tỷ cảm thấy ta hẳn là nhìn đến cái gì đâu ?" Triệu Oánh quay đầu lại , nhìn về phía Triệu Khả Nhân cười hỏi lại .

" Kia xem ra muội muội cũng không có muốn cùng Kim mama học tập đi!" Triệu Khả Nhân bỗng chốc liền đánh trúng nhược điểm của Triệu Oánh

" Tin tưởng lấy thông minh tài trí của muội muội , liền là không thể cùng Kim mama học tập thì tương lai cũng nhất định có thể nghĩ biện pháp vì bản thân mà có được một mối hôn nhân hoàn hảo "

" Triệu Khả Nhân , ngươi..." Triệu Oánh vỗ bàn , đứng lên.

" Kia muội muội vẫn là mời trở về đi !" Triệu Khả Nhân bất vi sở động, lại như trước tự nhàn nhã phẩm trà không có nhận đến một tia ảnh hưởng.

" Triệu Khả Nhân, ngươi không sợ ta đem chuyện ngày đó nói cho người khác sao ?" Nhìn đến bộ dáng nhàn nhã của Triệu Khả Nhân, Triệu Oánh phát hỏa mở miệng uy hiếp.

" Hừ !" Triệu Khả Nhân cười lạnh một tiếng: " Ngươi có chứng cớ gì sao ? Liền tính là ngươi nói ra cũng không có người có thể chứng minh lời ngươi nói là thật. Đến lúc đó, nếu không có chứng cớ, ngươi chính là vu hãm đích tỷ phải nhận gia pháp "

" Ngươi đã không sợ, vậy ngươi muốn hẹn ta tới làm chi ?" Triệu Oánh cũng không phải ngu ngốc " Liền tính người khác không tin ta, ta còn có thể đi nói cho tỷ tỷ ngươi - Triệu Khả Nhiên a ! Nếu là đại tỷ tỷ biết , như vậy cho dù nàng không hoàn toàn tin , nhưng là về sau chỉ sợ cũng sẽ có điều hoài nghi mà cẩn thận đề phòng ngươi đi "

" Xem ea ngươi cũng không phải là đồ ngu ngốc !" TRiệu Khả Nhân đứng lên, hướng Triệu Oánh đi qua làm cho Triệu Oánh từng bước lui về sau " Bất quá, đáng tiếc ngươi uy hiếp ra không được "

" Ngươi..." Nhìn đến bộ dáng khí thế bức người của Triệu Khả Nhân, Triệu oánh chán nản.

" Cho nên, người tốt nhất rõ ràng vị trí của mình, không cần có ý đồ chọc giận ta , như vậy đối với ngươi không có ưu việt gì " TRiệu Khả nhân một mặt âm ngoan nhìn về phía Triệu Oánh.

" Vậy ngươi đến cùng muốn thế nào ?" Triệu Oánh phẫn nộ hỏi : " Ngươi đã không sợ ta đem chuyện này nói đi ra, vậy ngươi tìm ta tới là vì cái gì ?"

" Không có gì?" Triệu Khả Nhân vẻ mặt không biểu tình " Bất quá chính là cảm giác nhàm chán , nghĩ tìm ngươi đến giải buồn mà thôi "

" TRiệu Khả Nhân , ngươi không cần khinh người quá đáng " Triệu Oánh tức giận đến ánh mắt đều bốc hỏa.

" Phách .."

Không để ý tới tình huống, Triệu Khả Nhân bỗng chốc đánh Triệu Oánh một cái tát. Triệu Oánh dưới tình huống không phản ứng được đã có thể bị đánh một cái tát, nhất thời mê man một hồi lâu mới phản ứng lại .

" Triệu Khả Nhân, ngươi..." Triệu Oánh giơ tay lên muốn đánh lại.

Triệu Khả Nhân một phen nắm giữ tay Triệu Oánh, tay kia nhanh chóng hạ xuống , lại đánh Triệu Oánh một cái tát.

" Triêu Khả Nhân, ngươi cũng dám đánh ta !" TRiệu Oánh nổi trận lôi đình

" Vì sao không dám ?" TRiệu Khả Nhân trên mặt lộ ra tươi cười châm chọc : " Ta là tiểu thư con vợ cả phủ thái sư , ngươi bất quá chính là một cái thứ nữ mà thôi. Mẫu thân ngươi lúc trước bất quá chính là ký sinh trùng sống nhờ ở hầu phủ chúng ta mà thôi. Nếu không có tổ mẫu từ bi , thay cha nạp nương ngươi , nương ngươi có thể trở thành di nương thái sư phủ sao ? Ngươi hiện tại ở trong này giả dạng đại tiểu thư cái gì a ! Nương ngươi nói dễ nghe là nửa chủ tử, nói không xuôi tai thì bất quá chính là cái nô tì. Ngươi thật cho rằng bản thân là cái gì thiên kim đại tiểu thư sao ? Bất quá chính là một cái thứ nữ, ta muốn đánh ngươi liền đánh , không cần lý do , càng không có gì là có dám hay không "

" Triệu Khả Nhân , ta liều mạng với ngươi " Triệu Oánh triệt để bị chọc giận , lập tức xông lên muốn đánh Triệu Khả Nhân.

Rất nhanh , TRiệu Khả Nhân liền cùng Triệu Oánh đánh đi lên . TRiệu Khả Nhân một bên cùng TRiệu Oánh xô đẩy , một bên chú ý chỗ rẽ gấp khúc hành lang.

Đột nhiên, Triệu Khả Nhân hô to : " Tam muội muội , không cần a ! Không cần đẩy ta "

Vừa dứt lời , Triệu Khả Nhân liền từ chỗ bảo hộ Liên Hoa đình rơi xuống hồ sen. Nhìn đến Triệu Khả Nhân rơi vào trong nước, Triệu Oánh không rõ chân tướng. Rõ ràng bản thân không có dùng lực, TRiệu Khả Nhân làm sao có thể ngã xuống. Nhưng là rất nhanh nàng liền minh bạch là mình bị thiết kế.

Ngay tại thời điểm Triệu Khả Nhân rơi xuống nước một khắc kia " Bùm " một tiếng , một đạo bóng dáng lập tức nhảy xuống nước cứu người. TRiệu Oánh nhìn lại , Triệu Khả Nhiên cùng Nhàn Vân đang ở bên cạnh hồ sen, lo lắng xem tình cảnh trong hồ.

Giờ khắc này , Triệu Oánh rốt cuộc minh bạch bản thân bị thiết kế. Nhất thời cảm giác cả người lạnh như băng
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện