Bởi vì Triệu Khả Nhiên bỏ xuống một tin tức kinh lôi, Lâm Khê Nhiễm cũng không có tâm tình gì ngồi uống trà, rất nhanh tìm cớ cáo từ.

Lâm Khê Nhiễm rời đi sau không lâu, Triệu Khả Nhân cũng lấy cớ không thoải mái, trở về Hạ Vũ viên của mình. Nhìn bóng lưng Triệu Khả Nhân, trong lòng Triệu Khả Nhiên là nói không nên lời thống khoái. Nghĩ đến chuyện này cũng cũng đủ Triệu Khả Nhân suy nghĩ đau đầu. Triệu Khả Nhân muốn gả cho Lâm Khê Nhiễm, nàng ta nhất định sẽ ngăn cản cha mẹ vì nàng tìm việc hôn nhân, còn có, nàng ta hẳn là sẽ suy tính để mưu đoạt hôn ước của nàng. Đời này, nàng cũng sẽ không ngu ngốc để bị hãm hại nữa.

Triệu Khả Nhân sắc mặt trắng bệch về tới Hạ Vũ viện, Nhàn Vân đi sau nhìn thấy dáng vẻ Triệu Khả Nhân như vậy, lo lắng vô cùng.

“Tiểu thư, người không sao chứ!” Nhàn Vân một bên hỏi, một bên rót cho Triệu Khả Nhân một ly nước. “Tiểu thư, uống một chút nước trước đi.”

Nhàn Vân từ nhỏ cùng lớn lên với Triệu Khả Nhân, đối với tâm sự của Triệu Khả Nhân, nàng cũng biết, đồng thời nàng cũng vì Triệu Khả Nhân cảm thấy bất bình. Dù sao, tất cả mọi người đều biết so với Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư càng thêm xuất sắc, nhưng lại bởi vì sinh sau một khắc, bị mất đi mối hôn nhân tốt như vậy. Chuyện của Lâm Thế tử cùng Nhị tiểu thư, nàng là biết đến, nàng cũng biết vì sao hiện giờ Nhị tiểu thư lại phiền chán như vậy. Nàng muốn an ủi tiểu thư, nhưng không biết nên mở miệng nói từ đâu.

“Ta không sao.” Triệu Khả Nhân tiếp nhận ly nước, uống một ngụm nước lớn.

Tình huống hiện tại của Triệu Khả Nhân, chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ ‘tâm loạn như ma’. Từ khi nghe được tin tức kia, tâm tình của nàng thật loạn. Tuy rằng sự tình ra ngoài dự kiến của nàng, nhưng cũng trong dự tính, dù sao hiện tại nàng đã 13 tuổi, còn hai năm nữa là đến lễ cập kê, hiện tại cũng đến thời điểm nghị thân, nhưng trong lòng nàng không hề muốn chút nào. Hiện tại, tổ phụ còn chưa chọn người thừa kế. Tuy rằng, phụ thân là Thái sư, trên danh nghĩa là trung thần phụ trợ Hoàng thượng, nhưng cũng không có thực quyền gì. Nếu lựa chọn hôn sự, phụ thân nhất định sẽ lựa chọn người có thể giúp hắn kế thừa tước vị. Cho dù tính như vậy, cũng so ra kém Trung Nghĩa hầu phủ.

Từ nhỏ đến lớn, trong lòng nàng không phục, nàng cùng Triệu Khả Nhiên rõ ràng là tỷ muội song sinh, nhưng sao cái gì tốt đều thuộc về Triệu Khả Nhiên. Nhất là việc hôn nhân với Trung Nghĩa hầu phủ. Kỳ thực lúc trước, chuyện chỉ phúc vi hôn là do hai người thương nghị - Trung Nghĩa hầu cùng tỷ tỷ tổ phụ của nàng, chính là đương nhiệm Trấn Bắc hầu. Lúc trước chỉ phúc vi hôn là Trung Nghĩa hầu đích trưởng tôn cùng Trấn Tắc hầu đích trưởng nữ, nhưng Tần Hương Hà sinh hai nữ nhi là tỷ muội song sinh. Nhưng lúc trước hai nhà đã giao hẹn, là đích trưởng tôn cùng đích trưởng nữ sẽ đính ước. Cho nên, Triệu Khả Nhiên sinh ra trước một khắc lại có được hôn sự này.

Từ khi hiểu chuyện, Triệu Khả Nhân càng thêm nỗ lực nhiều hơn so với người khác, bởi vì nàng biết, trên thế giới này nàng có một tỷ tỷ sinh cùng giờ cùng ngày với nàng, nhưng do tỷ tỷ sinh sớm hơn nàng một khắc, trở thành trưởng nữ, may mắn chiếm được mối hôn ước được người người ca ngợi. Mà nàng chỉ vì sinh sau nên mất đi mối hôn nhân này. Cho nên, nàng muốn nỗ lực, nàng muốn biểu hiện xuất sắc hơn Triệu Khả Nhiên, nàng muốn tất cả mọi người biết đến, Triệu Khả Nhân nàng là người xuất sắc nhất. Cuối cùng, nàng thành công, thanh danh của nàng toàn bộ mọi người trong kinh thành đều biết đến. Hơn nữa, ngay cả Trung Nghĩa hầu Thế tử Lâm Khê Nhiễm cũng bị nàng hấp dẫn.

Nhưng lời Triệu Khả Nhiên nói hôm nay lại khiến nàng mất phương hướng, dù sao hiện tại người cùng Lâm Khê Nhiễm có hôn ước là Triệu Khả Nhiên. Nếu hiện tại nàng đính hôn, như vậy cho dù tương lai Lâm Khê Nhiễm cùng Triệu Khả Nhiên giải trừ hôn ước, thì cũng không đến phiên nàng. Hiện tại nàng nên làm gì mới được? Liên tưởng đến điều này, Triệu Khả Nhân cảm thấy phiền chán vô cùng.

Đúng lúc này, một tiểu nha hoàn bước vào Hạ Vũ viên.

“Có chuyện gì sao?”

Nhìn thấy tiểu nha hoàn tên Bình Nhi kia bước vào, Triệu Khả Nhân một chút sắc mặt tốt cũng không có.

“Bẩm,…bẩm, Nhị tiểu thư, Tam, Tam tiểu thư đến.”

Thấy sắc mặt Nhị tiểu thư không tốt, Bình Nhi sợ hãi.

Bình Nhi chỉ là một tam đẳng nha hoàn trong Hạ Vũ viên mà thôi. Tuy rằng người bên ngoài đều khen ngợi Nhị tiểu thư đoan trang hào phóng, tú ngoại tuệ trung*, huệ chất lan tâm, nhưng hạ nhân trong Hạ Vũ viên đều biết, tính tình Nhị tiểu thư không tốt đẹp gì, nếu có chuyện gì, sẽ đánh đập hạ nhân bọn họ để hết giận. Cho nên vừa thấy Triệu Khả Nhân sắc mặt không tốt, Bình Nhi khẩn trương sợ hãi, đến nói cũng lắp bắp.

*: bên ngoài thanh tú, bên trong thông tuệ.

“Làm gì ngươi phải sợ hãi rụt rè như vậy, ta ngược đãi ngươi sao? Nói còn nói không xong, giữ ngươi lại còn có công dụng gì?”

Triệu Khả Nhân tâm trạng không tốt, nói xong, tay cầm cái ly ném thẳng vào người Bình Nhi.

Bình Nhi cái trán bị rách ra một vệt, máu đang chảy ra theo miệng vết thương. Nhưng nàng cũng không dám khóc, sợ vừa khóc ra tiếng sẽ bị tiểu thư quở trách.

“Được rồi, Bình Nhi, ngươi đi xuống đi!” Nhàn Vân nâng Bình Nhi dậy, lại nói thêm một câu. “Về sau phải nhớ kỹ cái gì nên và không nên nói, biết chưa?”

“Dạ, nô tì đã biết.” Bình nhi sợ hãi rụt rè lui xuống.

Triệu Khả Nhân rất nhanh đã chỉnh đốn lại cảm xúc, phân phó nói: “Nhàn Vân, mời tam muội vào.”

Thấy Triệu Khả Nhân đã khôi phục thái độ bình thường, Nhàn Vân mới ra ngoài mời Triệu Oánh vào phòng.

“Tam muội hôm nay sao có hứng trí như vậy, lại đến thăm tỷ tỷ?”

Triệu Oánh vừa vào phòng, Triệu Khả Nhân nở một nụ cười tươi nghênh đón.

“Nhị tỷ nói gì vậy, muội muội đến thăm tỷ, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa .”

“Ha ha!”

Hai người ngồi xuống, vòng vo nói chuyện, đông kéo tây xả, rốt cục Triệu Khả Nhân có chút không kiên nhẫn, nói thẳng : “Tam muội, nhị tỷ hôm nay có chút không thoải mái, nếu muội không có chuyện gì trọng yếu cần nói, có thể để khi khác tỷ muội ta hàn huyên được không?”

Nghe Triệu Khả Nhân nói, Triệu Oánh cũng không nói vòng vèo nữa. “Cái gọi là vô sự không đăng tam bảo điện*, hôm nay muội đến đây là có việc muốn nhị tỷ giúp đỡ.”

*: không có việc gì thì sẽ không đến.

Quả nhiên nàng ta tới đây có mục đích, trong mắt Triệu Khả Nhân lóe lên tia châm chọc, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ rất thành khẩn. “Muội muội có việc gì cứ nói thẳng, nếu tỷ tỷ có thể giúp đỡ, tuyệt đối sẽ không chối từ.”

“Là như vậy, nhị tỷ không phải sắp học tú công cùng Kim mama sao?” Triệu Oánh trực tiếp đưa ra đề nghị. “Muội cũng rất ngưỡng mộ Kim mama, nên muội cũng muốn học tập Kim mama, hy vọng nhị tỷ có thể nói giúp mội.”

Triệu Khả Nhân trong tâm cười lạnh, chỉ bằng một thứ nữ như nàng, lại muốn cùng Kim mama học tập, thật đúng là nói si nói mộng.

Vì thế, Triệu Khả Nhân ra vẻ đắn đo. “Chuyện này không phải nhị tỷ không muốn giúp muội, mà là lực bất tòng tâm. Dù sao, lần này là do đại bá mẫu của tỷ kêu đi học cùng. Tỷ làm sao lại không biết xấu hổ mang muội đi nữa?”

“Phải không?” Triệu Oánh đột nhiên nói sang chuyện khác. “Nhị tỷ, tỷ biết không? Hiện tại hoa sen trong hồ vừa mới nở! Là thời điểm tốt để du hồ a!”

Triệu Khả Nhân nheo mắt lại, không biết trong hồ lô của Triệu Oánh bán thuốc gì.

Triệu Oánh liếc mắt nhìn Triệu Khả Nhân một cái, tiếp tục nói. “Nhưng lúc đi du hồ phải thật cẩn thận, nếu giống đại tỷ không cẩn thận rớt xuống ao thật không tốt. Nói đến đây muội mới nhớ, ngày đó lúc nhị tỷ cùng đại tỷ đi du hồ, sao lại không gọi muội muội đi cùng? Nhưng cũng may mắn là muội tự đến đó. Đúng lúc đến đình Liên Sinh, muội vừa vặn nhìn thấy đại tỷ ‘Không cẩn thận’ rơi vào hồ sen. Lúc đó dường như nhị tỷ dường như rất vội vàng chạy đi đâu đó? Cho nên muội không dám quấy rầy.”

Thời điểm Triệu Oánh nói đến ba chữ “Không cẩn thận”, còn cố ý nhấn mạnh.

“Ngươi --” Triệu Khả Nhân cả kinh, không nghĩ tới ngày đó lúc nàng đẩy Triệu Khả Nhiên xuống nước, Triệu Oánh lại thấy được.

“Nhị tỷ, tỷ nói xem, chuyện Kim mama, tỷ có thể giúp muội không?” Triệu Oánh cố ý dùng ánh mắt khát cầu nhìn về phía Triệu Khả Nhân.

“Đương nhiên rồi, tỷ nhất định sẽ tận lực, muội muội hãy đi về trước chờ tin tức tốt của tỷ đi!” Trong mắt Triệu Khả Nhân tràn ngập lãnh ý, nhưng trên mặt vẫn tươi cười rực rỡ.

“Vậy muội thật lòng cảm ơn nhị tỷ.” Triệu Oánh phúc thân mình hành lễ, mang theo vẻ mặt tươi cười rời đi.

Nhìn bóng lưng Triệu Oánh rời đi, cả người Triệu Khả Nhân tản mát ra lãnh khí, trong mắt ánh lên tia ngoan độc. Triệu Oánh, xem ra ta vẫn là xem nhẹ ngươi, loại người như ngươi cũng dám uy hiếp ta, ngươi cứ chờ đấy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện