Đột nhiên một tiếng quát vang lên: "Tống Thi Linh, không cho phép ngươi đụng Họa Nhi!"
Phong Cực tức giận khẩn trương chạy tới, lúc chứng kiến Tống Thi Linh cầm cây trâm khoa tay múa chân trên mặt Lê Họa, trái tim hắn gần như ngừng đập.
Nghe được giọng Phong Cực, Lê Họa giãy giụa, lòng vốn đã tuyệt vọng lần nữa sống lại, bỗng dưng phát hiện, đôi tay chế trụ nàng thoáng buông lỏng, nàng lập tức dốc hết toàn lực rút tay mình ra, sau đó tại thời điểm Tống Thi Linh mất hồn ngắn ngủi khi nghe thấy tiếng nói của Phong Cực, nàng đưa tay đẩy mạnh nàng ta, cách mình xa mấy bước, vội vàng chạy ra ngoài, rời khỏi nữ nhân đáng sợ này.
Tống Thi Linh giật mình, lần này thất bại, mình sẽ không có cơ hội đến gần con hồ ly đó nữa rồi, nàng quay qua ma ma bên cạnh vẫn còn sững sớ quát lớn: "Ngẩn người cái gì, còn không mau đuổi theo cho ta!"
Ma ma sợ hãi dời mắt nhìn Tống Thi Linh, lo lắng nói: "Nhưng Tướng quân, dáng vẻ tướng quân giống như rất tức giận!" Bà liền cứng ngắc đứng tại chỗ, không dám có bất kỳ động tác nào.
Tống Thi tức tối, chửi bới: "Đồ vô dụng!" Lặp tức vội vàng đuổi theo con hồ ly đang chạy về phía Phong Cực, vừa đuổi theo vừa gầm lên: "Tiện nhân, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Nghe phía sau tiếng bước chân Tống Thi Linh càng ngày càng gần, Lê Họa lo lắng đến mức trái tim dường như mắc kẹt ở cổ họng, không ngừng thở hổn hển, nàng chỉ biết cấm đầu chạy liên tục. Nếu bị bắt lại, đời này của mình coi như hủy trong tay xấu nữ nhân này rồi.
"Tiện nhân, không cho phép chạy!" Tống Thi Linh tức giận mắng, nàng thật hối hận khi tốn thời gian dây dưa với nàng ta nhiều như vậy, kết quả khiến Phong Cực tìm tới.
Phong Cực vừa nhìn liền nổi giận, cũng không cố kỵ nữa, lặp tức vận khí đan điền, ngưng khí giẫm chận tại chỗ, sử dụng khinh công bay tới Lê Họa.
Tại thời điểm Tống Thi Linh kéo cánh tay Lê Họa, giơ cây trâm lên chuẩn bị đâm xuống. Phong Cực từ trên trời giáng xuống, túm chặt cánh tay Tống Thi Linh, ánh mắt bén nhọn, cắn răng nghiến lợi nói: "Tống Thi Linh, ngươi thật quá đáng!"
Tâm Lê Họa vốn đang bất an rốt cuộc được thả lỏng, nhìn Phong Cực giữ chặt Tống Thi Linh, sự tình vừa mới phát sinh lúc nãy, khẩu khí kia nàng thế nào cũng nuối không trôi, nàng tiến lên nắm quần áo Phong Cực, nước mắt uất ức từng giọt từng giọt rơi xuống: "Phong đại ca, huynh thả ta đi đi, trong phủ tướng quân này, ta thật sự không dám nán lại!"
Nghe Lê Họa tủi thân khóc lóc kể lể, Phong Cực trong cơn giận dữ, ánh mắt nhìn Tống Thi Linh như muốn rút gân lột da nàng ta, nhưng nhiêu đó vẫn không đủ tiêu tan mối hận trong lòng hắn.
"Họa Nhi, lần này là Phong đại ca sơ sót, để cho nàng chịu khổ, Phong đại ca bảo đảm, về sau tuyệt đối không xảy ra chuyện như vậy nữa!" Phong Cực trịnh trọng bảo đảm, thâm tình nhìn người trước mặt, nhớ lại cảnh tượng chấn động lòng người khi ấy, hắn toát mồ hôi lạnh, may mắm mình kịp thời chạy tới, nếu chậm một bước, mặt Họa Nhi. . . . .
"Nhưng, nhưng. . . . . ." Lê Họa lo lắng nghiêng mắt nhìn ánh mắt điên cuồng của Tống Thi Linh, nữ nhân này một ngày chưa diệt, mình ở phủ tướng quân vẫn sẽ ở trong vòng nguy hiểm.
Ngó theo tầm mắt Lê Họa, Phong Cực nhìn thấy gương mặt Tống Thi Linh tràn đầy ác độc, bàn tay đang cầm cổ tay nàng ta tàn nhẫn xuất một ít lực, chỉ nghe rắc rắc một tiếng, một trận đau đớn từ cổ tay truyền đến, sắc mặt Tống Thi Linh trắng bệch, cây trâm trên tay cũng không giữ được nữa, rơi trên mặt đất.
Ánh mắt nàng nhìn Phong Cực càng thêm thù hận dữ tợn: "Phong Cực, tên khốn kiếp này, dám bẻ gảy tay ta!"
Vừa dứt lời, cánh tay còn lại cũng bị Phong Cực bắt được, dùng sức, dưới ánh mắt chứa đầy cừu hận xen lẫn hoảng sợ của Tống Thi Linh, rắc rắc, tay giống như không có xương, mềm nhũn buông thòng xuống.
Phong Cực hung ác cười nói, trong mắt hiện lên sự tùy ý và lạnh lẽo: "Ngươi đã không học khôn, như vậy ta sẽ phế hai tay ngươi, xem ngươi sau này còn làm ác được không!" Hiện tại rốt cuộc hắn phát hiện đối phó dạng nữ nhân ác độc này, thì rat ay phải càng ngoan độc hơn.
Hắn túm chặt tay nàng ta, rồi buông lỏng ra, một cơn đau từ cánh tay đánh thật sâu vào thần kinh Tống Thi Linh, trên trán nàng ta rịn từng giọt lớn mồ hôi lạnh, trong lòng càng thêm tê tái bi ai.
Phong Cực xoay người đưa tay ôm eo Lê Họa, kéo nàng vào trong ngực mình, ngửi được mùi hương nữ nhân tươi mát mê người, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng Lê Họa, dịu dàng an ủi nói: "Bây giờ nàng không cần phải sợ nữa, nữ nhân trước mắt này hoàn toàn là một phế nhân, về sau nàng có thể tùy ý ức hiếp nàng ta!"
Tống Thi Linh không thể tin ngẩng đầu lên, nam nhân này thay lòng đổi dạ còn nhanh hơn lật sách, trước kia ngoan ngoãn phục tùng mình, dù mình thích Tư Nam Tuyệt, nhưng vẫn si mê bảo vệ sau lưng mình. Làm sao nàng cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, hắn dịu dàng vỗ về một nữ nhân khác, một câu có thể tùy ý ức hiếp kia, trong lòng nàng chợt rùng mình ớn lạnh. Mặt của nàng bị hủy về sau sẽ chẳng có người nam nhân nào thích mình nữa. Hiện tại hai tay cũng bị phế, tương lai tránh không khỏi bị kẻ khác bắt nạt!
Bây giờ nàng vô cùng hối hận, rất muốn thời gian quay lại, như vậy nàng sẽ không giành Tư Nam Tuyệt với Vân Tuyết Phi. Bằng dáng vẻ xinh đẹp của mình, dạng nam nhân nào chẳng có, nhưng trên thế giới không có thuốc hối hận!
Lê Họa cúi đầu, lông mi dài nhẹ nhàng lay động, như bươm buớm giương cánh, che khuất đáy mắt chán ghét, ghét bàn tay to đang du ngoạn trên người mình, ghét hơi thở phái nam, còn có hạ thân dục vọng trổi dậy hơi ngốc đầu lên. . . . . . Nếu không phải suy tính đến chút quần áo đẹp đẽ kia, những đồ trang sức tuyệt đẹp kia, và cuộc sống sung túc hiện tại, nàng thật sự rất muốn đẩy người đàn ông này ra.
"Nhưng, dù sao tỷ tỷ nàng cũng là chánh thất phu nhân của huynh. . . . . ." Lê Họa nhỏ giọng nức nở nói, âm thanh đè nén cực thấp.
Phong Cực cho rằng nàng đang ghen, trong lòng vui mừng khôn xiết, hắn cúi xuống tì cằm lên bờ vai nàng nhẹ nhàng cọ xát: "Yên tâm, nàng ta chỉ là phu nhân Tướng quân trên danh nghĩa mà thôi, nàng mới là nữ chủ nhân chân chính của phủ tướng quân!"
Lê Họa vốn cho rằng hắn sẽ trực tiếp hưu nữ nhân xấu xí ấy chứ, không ngờ hắn chẳng làm gì cả, trong lòng nàng thoáng tức giận, tên nam nhân này thật sự khiến người ta chán ghét mà. Nói thích mình, nhưng muốn để mình làm thiếp, đợi đến khi hắn chân chính chiếm được thân thể của nàng, thỏa mãn xong, chỉ sợ cũng bị vứt bỏ giống như nàng ta thôi.
Phong Cực không nghĩ tới trong khoảng thời gian ngắn Lê Họa đã suy nghĩ nhiều thứ như vậy, hắn chỉ chăm chú vân vê mỹ nhân của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, hắn phát hiện càng cùng Họa Nhi chung đụng, hắn càng yêu nàng không cách nào rời bỏ.
Nhìn hai người đưa đẩy không coi ai ra gì, Tống Thi Linh tức tối không thôi, hai người kia hoàn toàn coi nàng như người chết. Chẳng qua, ánh mắt hơi khác thường của Lê Họa, nàng nhìn thấy được rõ ràng. Phong Cực, chỉ sợ ngươi cho rằng hiện tại ngươi đang ôm một con tiểu bạch thỏ, thế nhưng nữ nhân này trên thực tế còn độc ác hơn so với mình.
Nàng đột nhiên cười quỷ dị nói: "Lê cô nương, cho dù Phong Cực sủng ái ngươi thế nào...ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là thiếp, ta mới chánh thất phu nhân phủ tướng quân này!" Phong Cực, ta muốn bức chết ngươi, xem ngươi ăn nói sao với mỹ nhân của mình!
Lê Họa sợ hãi ngẩng đầu lên, nàng tuyệt đối sẽ không làm thiếp cho người khác, nàng chuyển ánh mắt nghi ngờ sang Phong Cực, tại sao nữ nhân này lại khăng khăng nàng chỉ có thể làm thiếp. Nếu Phong Cực sủng ái mình, sớm muộn cũng có một ngày hưu nữ nhân xấu xí này, nhưng nàng ta dám chắc Phong Cực sẽ không hưu nàng ta, rốt cuộc là tại sao? Sắc mặt Phong Cực đại biến, nhìn ánh mắt hả hê của Tống Thi Linh, chuyện này hắn vốn muốn đợi đến lúc tình cảm Họa Nhi sâu hơn, không thể rời bỏ mình, hắn sẽ giải thích rõ với nàng, trừ danh phận, cái gì hắn cũng có thể cho nàng, về sau đứa bé của hắn vẫn chỉ do Họa Nhi sinh, hắn nguyện cả đời đối xử tốt với nàng! Nhưng không ngờ đột nhiên bị Tống Thi Linh nhiễu loạn toàn bộ kế hoạch.
Phong Cực tức giận khẩn trương chạy tới, lúc chứng kiến Tống Thi Linh cầm cây trâm khoa tay múa chân trên mặt Lê Họa, trái tim hắn gần như ngừng đập.
Nghe được giọng Phong Cực, Lê Họa giãy giụa, lòng vốn đã tuyệt vọng lần nữa sống lại, bỗng dưng phát hiện, đôi tay chế trụ nàng thoáng buông lỏng, nàng lập tức dốc hết toàn lực rút tay mình ra, sau đó tại thời điểm Tống Thi Linh mất hồn ngắn ngủi khi nghe thấy tiếng nói của Phong Cực, nàng đưa tay đẩy mạnh nàng ta, cách mình xa mấy bước, vội vàng chạy ra ngoài, rời khỏi nữ nhân đáng sợ này.
Tống Thi Linh giật mình, lần này thất bại, mình sẽ không có cơ hội đến gần con hồ ly đó nữa rồi, nàng quay qua ma ma bên cạnh vẫn còn sững sớ quát lớn: "Ngẩn người cái gì, còn không mau đuổi theo cho ta!"
Ma ma sợ hãi dời mắt nhìn Tống Thi Linh, lo lắng nói: "Nhưng Tướng quân, dáng vẻ tướng quân giống như rất tức giận!" Bà liền cứng ngắc đứng tại chỗ, không dám có bất kỳ động tác nào.
Tống Thi tức tối, chửi bới: "Đồ vô dụng!" Lặp tức vội vàng đuổi theo con hồ ly đang chạy về phía Phong Cực, vừa đuổi theo vừa gầm lên: "Tiện nhân, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Nghe phía sau tiếng bước chân Tống Thi Linh càng ngày càng gần, Lê Họa lo lắng đến mức trái tim dường như mắc kẹt ở cổ họng, không ngừng thở hổn hển, nàng chỉ biết cấm đầu chạy liên tục. Nếu bị bắt lại, đời này của mình coi như hủy trong tay xấu nữ nhân này rồi.
"Tiện nhân, không cho phép chạy!" Tống Thi Linh tức giận mắng, nàng thật hối hận khi tốn thời gian dây dưa với nàng ta nhiều như vậy, kết quả khiến Phong Cực tìm tới.
Phong Cực vừa nhìn liền nổi giận, cũng không cố kỵ nữa, lặp tức vận khí đan điền, ngưng khí giẫm chận tại chỗ, sử dụng khinh công bay tới Lê Họa.
Tại thời điểm Tống Thi Linh kéo cánh tay Lê Họa, giơ cây trâm lên chuẩn bị đâm xuống. Phong Cực từ trên trời giáng xuống, túm chặt cánh tay Tống Thi Linh, ánh mắt bén nhọn, cắn răng nghiến lợi nói: "Tống Thi Linh, ngươi thật quá đáng!"
Tâm Lê Họa vốn đang bất an rốt cuộc được thả lỏng, nhìn Phong Cực giữ chặt Tống Thi Linh, sự tình vừa mới phát sinh lúc nãy, khẩu khí kia nàng thế nào cũng nuối không trôi, nàng tiến lên nắm quần áo Phong Cực, nước mắt uất ức từng giọt từng giọt rơi xuống: "Phong đại ca, huynh thả ta đi đi, trong phủ tướng quân này, ta thật sự không dám nán lại!"
Nghe Lê Họa tủi thân khóc lóc kể lể, Phong Cực trong cơn giận dữ, ánh mắt nhìn Tống Thi Linh như muốn rút gân lột da nàng ta, nhưng nhiêu đó vẫn không đủ tiêu tan mối hận trong lòng hắn.
"Họa Nhi, lần này là Phong đại ca sơ sót, để cho nàng chịu khổ, Phong đại ca bảo đảm, về sau tuyệt đối không xảy ra chuyện như vậy nữa!" Phong Cực trịnh trọng bảo đảm, thâm tình nhìn người trước mặt, nhớ lại cảnh tượng chấn động lòng người khi ấy, hắn toát mồ hôi lạnh, may mắm mình kịp thời chạy tới, nếu chậm một bước, mặt Họa Nhi. . . . .
"Nhưng, nhưng. . . . . ." Lê Họa lo lắng nghiêng mắt nhìn ánh mắt điên cuồng của Tống Thi Linh, nữ nhân này một ngày chưa diệt, mình ở phủ tướng quân vẫn sẽ ở trong vòng nguy hiểm.
Ngó theo tầm mắt Lê Họa, Phong Cực nhìn thấy gương mặt Tống Thi Linh tràn đầy ác độc, bàn tay đang cầm cổ tay nàng ta tàn nhẫn xuất một ít lực, chỉ nghe rắc rắc một tiếng, một trận đau đớn từ cổ tay truyền đến, sắc mặt Tống Thi Linh trắng bệch, cây trâm trên tay cũng không giữ được nữa, rơi trên mặt đất.
Ánh mắt nàng nhìn Phong Cực càng thêm thù hận dữ tợn: "Phong Cực, tên khốn kiếp này, dám bẻ gảy tay ta!"
Vừa dứt lời, cánh tay còn lại cũng bị Phong Cực bắt được, dùng sức, dưới ánh mắt chứa đầy cừu hận xen lẫn hoảng sợ của Tống Thi Linh, rắc rắc, tay giống như không có xương, mềm nhũn buông thòng xuống.
Phong Cực hung ác cười nói, trong mắt hiện lên sự tùy ý và lạnh lẽo: "Ngươi đã không học khôn, như vậy ta sẽ phế hai tay ngươi, xem ngươi sau này còn làm ác được không!" Hiện tại rốt cuộc hắn phát hiện đối phó dạng nữ nhân ác độc này, thì rat ay phải càng ngoan độc hơn.
Hắn túm chặt tay nàng ta, rồi buông lỏng ra, một cơn đau từ cánh tay đánh thật sâu vào thần kinh Tống Thi Linh, trên trán nàng ta rịn từng giọt lớn mồ hôi lạnh, trong lòng càng thêm tê tái bi ai.
Phong Cực xoay người đưa tay ôm eo Lê Họa, kéo nàng vào trong ngực mình, ngửi được mùi hương nữ nhân tươi mát mê người, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng Lê Họa, dịu dàng an ủi nói: "Bây giờ nàng không cần phải sợ nữa, nữ nhân trước mắt này hoàn toàn là một phế nhân, về sau nàng có thể tùy ý ức hiếp nàng ta!"
Tống Thi Linh không thể tin ngẩng đầu lên, nam nhân này thay lòng đổi dạ còn nhanh hơn lật sách, trước kia ngoan ngoãn phục tùng mình, dù mình thích Tư Nam Tuyệt, nhưng vẫn si mê bảo vệ sau lưng mình. Làm sao nàng cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, hắn dịu dàng vỗ về một nữ nhân khác, một câu có thể tùy ý ức hiếp kia, trong lòng nàng chợt rùng mình ớn lạnh. Mặt của nàng bị hủy về sau sẽ chẳng có người nam nhân nào thích mình nữa. Hiện tại hai tay cũng bị phế, tương lai tránh không khỏi bị kẻ khác bắt nạt!
Bây giờ nàng vô cùng hối hận, rất muốn thời gian quay lại, như vậy nàng sẽ không giành Tư Nam Tuyệt với Vân Tuyết Phi. Bằng dáng vẻ xinh đẹp của mình, dạng nam nhân nào chẳng có, nhưng trên thế giới không có thuốc hối hận!
Lê Họa cúi đầu, lông mi dài nhẹ nhàng lay động, như bươm buớm giương cánh, che khuất đáy mắt chán ghét, ghét bàn tay to đang du ngoạn trên người mình, ghét hơi thở phái nam, còn có hạ thân dục vọng trổi dậy hơi ngốc đầu lên. . . . . . Nếu không phải suy tính đến chút quần áo đẹp đẽ kia, những đồ trang sức tuyệt đẹp kia, và cuộc sống sung túc hiện tại, nàng thật sự rất muốn đẩy người đàn ông này ra.
"Nhưng, dù sao tỷ tỷ nàng cũng là chánh thất phu nhân của huynh. . . . . ." Lê Họa nhỏ giọng nức nở nói, âm thanh đè nén cực thấp.
Phong Cực cho rằng nàng đang ghen, trong lòng vui mừng khôn xiết, hắn cúi xuống tì cằm lên bờ vai nàng nhẹ nhàng cọ xát: "Yên tâm, nàng ta chỉ là phu nhân Tướng quân trên danh nghĩa mà thôi, nàng mới là nữ chủ nhân chân chính của phủ tướng quân!"
Lê Họa vốn cho rằng hắn sẽ trực tiếp hưu nữ nhân xấu xí ấy chứ, không ngờ hắn chẳng làm gì cả, trong lòng nàng thoáng tức giận, tên nam nhân này thật sự khiến người ta chán ghét mà. Nói thích mình, nhưng muốn để mình làm thiếp, đợi đến khi hắn chân chính chiếm được thân thể của nàng, thỏa mãn xong, chỉ sợ cũng bị vứt bỏ giống như nàng ta thôi.
Phong Cực không nghĩ tới trong khoảng thời gian ngắn Lê Họa đã suy nghĩ nhiều thứ như vậy, hắn chỉ chăm chú vân vê mỹ nhân của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, hắn phát hiện càng cùng Họa Nhi chung đụng, hắn càng yêu nàng không cách nào rời bỏ.
Nhìn hai người đưa đẩy không coi ai ra gì, Tống Thi Linh tức tối không thôi, hai người kia hoàn toàn coi nàng như người chết. Chẳng qua, ánh mắt hơi khác thường của Lê Họa, nàng nhìn thấy được rõ ràng. Phong Cực, chỉ sợ ngươi cho rằng hiện tại ngươi đang ôm một con tiểu bạch thỏ, thế nhưng nữ nhân này trên thực tế còn độc ác hơn so với mình.
Nàng đột nhiên cười quỷ dị nói: "Lê cô nương, cho dù Phong Cực sủng ái ngươi thế nào...ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là thiếp, ta mới chánh thất phu nhân phủ tướng quân này!" Phong Cực, ta muốn bức chết ngươi, xem ngươi ăn nói sao với mỹ nhân của mình!
Lê Họa sợ hãi ngẩng đầu lên, nàng tuyệt đối sẽ không làm thiếp cho người khác, nàng chuyển ánh mắt nghi ngờ sang Phong Cực, tại sao nữ nhân này lại khăng khăng nàng chỉ có thể làm thiếp. Nếu Phong Cực sủng ái mình, sớm muộn cũng có một ngày hưu nữ nhân xấu xí này, nhưng nàng ta dám chắc Phong Cực sẽ không hưu nàng ta, rốt cuộc là tại sao? Sắc mặt Phong Cực đại biến, nhìn ánh mắt hả hê của Tống Thi Linh, chuyện này hắn vốn muốn đợi đến lúc tình cảm Họa Nhi sâu hơn, không thể rời bỏ mình, hắn sẽ giải thích rõ với nàng, trừ danh phận, cái gì hắn cũng có thể cho nàng, về sau đứa bé của hắn vẫn chỉ do Họa Nhi sinh, hắn nguyện cả đời đối xử tốt với nàng! Nhưng không ngờ đột nhiên bị Tống Thi Linh nhiễu loạn toàn bộ kế hoạch.
Danh sách chương