Hắn từng nói sẽ luôn chờ nàng, nàng bằng lòng lựa chọn tin tưởng hắn. Vân Tuyết Phi nghĩ, nếu nàng muốn quên đi quá khứ, nếm thử cuộc sống mới, Tư Nam Tuyệt là lựa chọn tốt nhất! Hắn sẽ kịp thời cứu mình tại thời điểm mình gặp nguy nan; cho mình một bờ vai dựa vào tại thời điểm mình đau lòng khổ sở; tin tưởng giúp đỡ mình vô điều kiện tại thời điểm mình bị người khác ức hiếp, ra mặt thay mình; vào phòng nấu canh khi mình đói bụng. . . . . . Nam nhân như vậy làm sao không làm cho người ta động lòng đây?

Sau khi đã chắc chắn tâm ý của mình, Vân Tuyết Phi nhíu mày, nhếch môi cười với Tần Hương Quân, đón ánh mặt trời chiếu nghiêng từ bên ngoài vào, thoạt nhìn có một loại vẻ đẹp đoạt hồn những người xung quanh, nàng nhìn chằm chằm Tần Hương Quân ánh mắt nghiêm túc trả lời: "Bổn vương phi không muốn sắp đặt các ngươi cho Vương Gia thị tẩm!" Nói năng có khí phách chứng tỏ rõ thái độ của nàng, cũng ngăn chận Tần Hương Quân nói lời kế tiếp.

Tần Hương Quân vốn đang mất hồn nhìn Vân Tuyết Phi, đợi nghe được Vân Tuyết Phi không chút do dự cự tuyệt, nàng không thể tin mở to hai mắt, chẳng lẽ Vân Tuyết Phi nữ nhân hạ tiện này thực sự thích vương gia. Tần Hương Quân không ngờ ông trời và nàng ta mở ra một trò đùa lớn như vậy, trước nữ nhân này không thích vương gia, thì bán cho bọn họ cơ hội thị tẩm, nàng ta kiếm được bạc. Bây giờ, nàng ta thích vương gia, thì khiến các nàng trả lại cơ hội thị tẩm, vương gia và bạc tất cả đều bị một mình nàng ta chiếm hết, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy? Tại sao?

Nghĩ tới đây, ánh mắt Tần Hương Quân nhìn về phía Vân Tuyết Phi tràn đầy thù hận, nàng ta tức giận chỉ trích: "Nữ nhân như ngươi hoàn toàn không xứng với vương gia, ban đầu ngươi vì bạc nhường vương gia cho chúng ta. Hiện tại kiếm bạc no rồi, thì muốn vương gia ư? Vân Tuyết Phi, ngươi điên rồi, ngươi đặt chúng ta ở chỗ nào?"

Vân Tuyết Phi đứng bất động tại chỗ, nàng im lặng nghe nữ nhân trước mắt này tức giận trách mắng, sau một lát trầm mặc, nàng nhẹ giọng trịnh trọng nói: "Thật xin lỗi! Ta. . . . . ." Cho dù có thiên ngôn vạn ngữ, nàng chỉ có thể nói với nàng ta ba chữ này, nàng không biết giải thích sao với nàng ta, chuyện tình cảm vốn không phải lỗi của ai, nàng ta cũng đáng thương, nàng hiểu rõ cảm giác yêu mà không được đáp lại kia.

"Ta không muốn ngươi xin lỗi, ta muốn ngươi sắp xếp cho ta cơ hội thị tẩm!" Tần Hương Quân không duy trì tỉnh táo được nữa, cắt đứt lời Vân Tuyết Phi, không thị tẩm tương đương với việc không thể sinh con cho vương gia, vậy nàng giải thích sao với phụ thân đây? Bất chợt từng giọt từng giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, cuốn trôi lớp son phấn hôm nay nàng đặt biệt chuẩn bị, Tần Hương Quân chỉ vào Vân Tuyết Phi tức giận hét: "Rốt cuộc ta có chỗ nào kém ngươi, vì sao hắn xem ngươi là báu vật nhưng chỉ coi ta như rơm rạ? Nếu ngươi yêu hắn thật lòng như vậy, ban đầu tại sao cho chúng ta cơ hội thị tẩm, phát viên đường ra, chờ chúng ta nếm được vị ngọt, ngươi lại lấy về, ngươi thật là tàn nhẫn, ta tình nguyện ngay từ đầu một chút cơ hội ngươi cũng không cho, vẫn tốt hơn hiện tại ta cầu xin mà không được, đau đớn đến tột cùng!" Đôi tay nàng che mắt, khóc không thành tiếng, nước mắt trong suốt theo kẽ ngón tay nhễu xuống đất.

Vân Tuyết Phi nhìn Tần Hương Quân hồi lâu, thở dài nói: "Ngươi đi đi, ta sẽ không đồng ý chuyện an bày thị tẩm, trừ phi vương gia muốn!" Nếu như chính hắn nguyện ý, chắc chắn mình sẽ không ngăn cản, đồng thời cũng coi như cho chính mình cái cớ để cắt đứt hi vọng.

Tần Hương Quân ngưng khóc, buông đôi tay ra, chẳng chút che giấu căm hận mãnh liệt trong mắt, nàng ta cắn răng uy hiếp nói: "Nếu ngươi không thu xếp cho ta thị tẩm, ta lặp tức đến chỗ vương gia nói cho hắn biết chuyện ngươi thu bạc, cho hắn biết ngươi là nữ nhân thấy tiền liền sáng mắt, vì tiền cái gì cũng có thể bán, không đáng giá để yêu!"

Nàng cũng chẳng tin nữ nhân này không quan tâm đến hình tượng của mình ở trong lòng vương gia. Thân phận nàng vốn là dòng chính nữ phủ Thừa Tướng, sự kiêu ngạo ấy không cho phép nàng làm như vậy, hơn nữa làm như vậy biểu thị nàng và Vân Tuyết Phi vĩnh viễn không có khả năng chung sống hòa bình. Nhưng đều do nữ nhân này quá tuyệt tình, một chút cơ hội cũng không cho mình. Đã như vậy, nàng không dễ chịu, nàng cũng sẽ không để cho nữ nhân này tốt hơn!

Lúc đầu Vân Tuyết Phi có hơi đồng cảm cho số phận Tần Hương Quân, nhưng khi chứng kiến ánh mắt điên cuồng lẫn hận ý mãnh liệt kia, cùng với sự trở mặt uy hiếp của nàng ta, giờ đây không còn sót lại chút gì, người đáng thương tất có chỗ đáng hận, những lời này quả nhiên không sai!

Tròng mắt vốn quan tâm dần dần trở nên âm u, nàng lạnh lùng nói: "Ngươi có thể thử xem, ta trước kia dám làm, hiện tại sẽ không sợ!"

Tần Hương Quân tuyệt đối không ngờ Vân Tuyết Phi phản ứng như vậy, đúng là nàng đang nắm cán, thế nhưng chẳng hề ảnh hưởng tới Vân Tuyết Phi, chẳng lẽ vương gia thật sự cưng chiều Vân Tuyết Phi tới tận trời rồi sao? Cho nên nàng ta mới có thể không chút kiêng kỵ hoành hành ngang ngược như vậy! Nàng không dám nghĩ đến nguyên nhân, nếu như một nam nhân thật sự sủng ái một nữ nhân như thế, có thể bao dung tất cả sai lầm nàng phạm phải, thì chắc chắn hắn rất yêu nữ nhân này, vậy mình còn cơ hội sao?

Nàng vẫn tin thời gian của mình còn rất dài, mình ưu tú như vậy, yêu vương gia đến thế, một ngày nào đó vương gia nhất định sẽ phát hiện mình tốt, đây chính là lý do nàng chịu đựng những tháng ngày tịch mịch kia. Nhưng bây giờ đột nhiên có người nói với mình, trong lòng vương gia đã đầy, mình hết cơ hội rồi, sự tín niệm trải qua thời gian dài hoàn toàn sụp đổ, nàng chỉ cảm thấy xung quanh tối đen, vây hãm không lối thoát, chẳng còn gặp lại ánh mắt trời trên thế giới này.

Nàng có gia thế thượng đẳng, khuôn mặt đẹp động lòng người, tài nghệ được mọi người hâm mộ ca ngợi. . . . . . Nàng cũng không phải không có người để yêu mến, trước lúc làm thiếp cho Tư Nam Tuyệt, một nam nhân vẫn luôn tồn tại trong lòng nàng, hắn cũng rất ưu tú, văn võ song toàn, phong lưu phóng khoáng, chẳng qua khi so sánh với vương gia, thì kém xa, đó là một nam nhân nhìn mình tràn đầy thâm tình và cưng chìu, là thanh mai trúc mã của mình. Nếu như không phải gặp Tư Nam Tuyệt, nàng đã an phận phần gả cho người nam nhân kia làm vợ, nói không chừng bây giờ mình là một vị mẫu thân rồi.

Chỉ là số mạng chưa bao giờ sẽ đi đúng với quỹ đạo của nó, cuộc sống luôn có chuyện ngoài ý muốn, nàng gặp được nam nhân như tiên giáng trần ấy. . . . . . Sau đó, nàng không để ý đến mọi lời chỉ trích, từ bỏ trúc mã, đón nhận sự sắp đặt của phụ thân, làm thiếp Tư Nam Tuyệt!

Rất lâu rồi nàng chưa nghĩ tới nam nhân đã bị mình tổn thương kia, không dám nhớ, lo lắng mình sẽ hối hận! Nhưng hôm nay lâm vào tình cảnh như vậy, nàng lại đột nhiên nhớ đến hắn, che giấu buồn bã trong lòng, nàng không ngừng tự nói với mình, nàng và hắn đã sớm không thể nào. Nếu nàng muốn hạnh phúc, chỉ có thể nghĩ biện pháp dựa vào vương gia, cây đại thụ này!

Nhưng nếu sau này mình thật sự không còn cơ hội hầu hạ vương gia, không sinh được con nối dòng cho người, vậy mình chẳng phải sẽ sống cô đơn trong căn nhà rộng lớn ấy tới già sao, nàng không muốn kết quả như thế!

Nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Vân Tuyết Phi, lộ ra một nụ cười điên cuồng, ngươi không để ta sống, thế thì ta cũng sẽ không để ngươi được yên ổn! Cho dù vương gia thực sự cưng chiều ngươi, có thể bao dung ngươi tất cả. Nàng cũng phải thử một chút, xem vương gia có phải thật là không để ý chút nào không, chỉ cần có thể phá hư quan hệ giữa bọn họ nàng đều muốn thử, cung mở tên không thể quay đầu, nàng đã không còn đường lui, nàng muốn thị tẩm, nàng muốn đứa bé, vì phụ thân, mặc kệ bất cứ giá nào nàng cũng phải lấy cho bằng được binh phù.

Tần Hương Quân khiêu khích cười nói, trong mắt lóe lên ánh sáng ác độc: "Ngươi đã không sợ vương gia tức giận, có dám cùng ta đối chất ở trước mặt vương gia không?"

"Có gì không dám?" Vân Tuyết Phi ngẩng đầu lên nhìn thẳng nói, ngữ điệu bình tĩnh, chẳng hề mảy may lo sợ.

Chẳng qua thái độ như vậy, càng khiến Tần Hương Quân căm tức hơn. Nàng đã khóc, làm ầm lên, thậm chí uy hiếp, nhưng nữ nhân trước mắt này giống như không để mình vào mắt. Có lẽ nàng ta được vương gia sủng ái là thật nên mới có thể bỏ qua hết thảy.

Lúc hai người đi tới Đông Lâm viện, nha hoàn giữ cửa lập tức đi thông báo, không bao lâu hai người cùng bước vào phòng ngủ Tư Nam Tuyệt.

Khói hun mịt mù, cả phòng ngủ tràn ngập hơi thở yên tĩnh, ánh mắt Tần Hương Quân khẽ lóe sáng, gian phòng này hoàn toàn không phải chỗ lần trước mình thị tẩm, không biết sao, trong lòng nàng tràn ngập sự lo lắng bất an.

Tư Nam Tuyệt ngồi ở trong phòng đọc sách, thời điểm Vân Tuyết Phi và Tần Hương Quân đi vào, hắn lập tức ngẩng đầu lên, đưa mắt quyện trên người Vân Tuyết Phi, nóng rực và thâm tình như vậy, giống như trong căn phòng này chỉ có hắn và nàng.

Vốn Tần Hương Quân muốn ở nơi này gây mâu thuẫn giữa hai người bọn họ, nhưng hôm nay khi chứng kiến ánh mắt vương gia nhìn Vân Tuyết Phi, nàng không biết bước vào đây rốt cuộc là chính xác hay sai lầm. Nhưng nàng đã bị bức đến đường cùng không lối thoát rồi, nàng chỉ có thể ôm may mắn trong lòng, có thể vương gia không hề biết bộ mặt thật của Vân Tuyết Phi, chờ hắn nhận rõ, thì sẽ không thích Vân Tuyết Phi nữa.

Tư Nam Tuyệt không coi ai ra gì đứng lên, cất bước đến trước mặt Vân Tuyết Phi, dịu dàng hỏi: "Nhớ ta?" Không chút nào chú ý tới bên cạnh còn có một người, cũng không ngờ tới, bình thường vương gia với nữ nhân luôn giữ bộ dạng không nhiễm thế tục lại có một mặt dịu dàng như thế.

Sắc mặt Vân Tuyết Phi hơi ửng hồng, không biết là do khói hay ngượng ngùng, ánh mắt nàng quét một vòng trên người nữ nhân ngoan cố muốn mình tới đây đối chất, chỉ thấy gương mặt nàng ta tái nhợt, tràn đầy thù hận, bàn tay nắm chặt thành quyền khẽ run, nàng mỉm cười nói: "Không có, chẳng qua là Tần thị thiếp muốn nô tì đối chất với nàng ấy, cho nên nô tì mới tới!" Giây phút nàng nói đến đây, con ngươi cười như không cười lia đến vị trí Tần Hương Quân đứng, rõ ràng thấy được cơ thể nàng ta run nhè nhẹ.

Tư Nam Tuyệt rất không hài lòng với câu trả lời của tiểu hồ ly nọ, hắn nhìn thoáng qua ánh mắt giảo hoạt của nữ nhân này, nghĩ đến mấy ngày trước chứng kiến bộ dáng nàng lười biếng kiêu ngạo vung roi, hắn không khỏi vui vẻ cong môi, mắng nhỏ: "Tiểu lừa gạt!"

Tần Hương Quân nhìn thấy hai người thân mật không coi ai ra gì, trong lòng khó chịu giống như đao cắt, trước kia lúc vương gia thị tẩm mình, người rất hăng hái, muốn mình liên tục? Nhất dạ phu thê bách nhật ân, tại sao chỉ một ánh mắt mà vương gia cũng keo kiệt cho mình?

Nàng không chịu nỗi nữa, bước nhanh về phía trước thỉnh an, muốn phá nát loại không khí nhu tình này: "Nô tỳ bái kiến vương gia ~" Nàng cúi đầu che giấu cảm xúc trong mắt, dáng vẻ hùng hổ dọa người lúc nãy, mặt mũi điên cuồng dử tợn đã biến mất, thay vào đó giống như một chú chim nhỏ khép nép, mặt mày như tơ.

Rốt cuộc Tư Nam Tuyệt phát hiện trong phòng còn có một người, nghĩ đến Phi Nhi nói đối chất gì đó, hắn không vui cau mày, lạnh nhạt nói: "Đứng lên đi!" Giọng nói mất kiên nhẫn, khác xa sự dịu dàng nồng nhiệt với Vân Tuyết Phi, lạnh lẽo đến mức có thể đông người ta thành băng.

Nếu như nói trước kia mình cho rằng vương gia và vương phi chỉ là một lúc mới mẻ, không lâu sau sẽ chán ghét, bây giờ trông thấy thái độ vương gia với Vân Tuyết Phi, nàng nghĩ vương gia đã động tình thật rồi, nàng siết chặt quả đấm, lòng như lửa đốt. Song, càng thêm thống hận Vân Tuyết Phi, vì sao ông trời sắp đặt mình được gặp vương gia, lại còn thêm một Vân Tuyết Phi? Không có nàng ta thì tốt biết bao nhiêu. Nàng khẽ nhắm mắt, đợi sau khi mở ra hạ quyết tâm, không báo trước quỳ trên mặt đất, cao giọng nói: "Nô tỳ có chuyện bẩm báo!"

"Chuyện gì?" Giọng nói Tư Nam Tuyệt vẫn lạnh như trước, không tình cảm, nhưng tầm mắt hắn từ đầu chí cuối chỉ dán trên người Vân Tuyết Phi.

"Vương Gia yêu vương phi như thế, nhưng vương phi hoàn toàn không hề yêu người, nàng ta chỉ yêu tiền mà thôi!" Tần Hương Quân nổi giận, chỉ trích nói: "Ban đầu cho nô tỳ được vương gia thị tẩm, là bởi vì vương phi đã thu của nô tỳ rất nhiều ngân lượng!" Trong lòng nàng có một âm thanh đang reo hò, vương gia người nhìn kĩ vào, đây chính là bộ mặt thật người nữ nhân này. Hiện tại người nên lặp tức cho nàng ta một cái tát đi.

Nhưng làm nàng thất vọng rồi, Tư Nam Tuyệt một chút phản ứng cũng không có, vẫn thâm tình nhìn Vân Tuyết Phi như vậy, nàng vội vàng hỏi: "Vương gia người không tức giận ư?" Tại sao lại như thế, cho dù có thương, nhưng bị chính nữ nhân mình yêu xem như hàng hóa đem bán lấy tiền. Đây là một đều mà nam nhân không thể nhịn được, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có sự ngăn cách!

"Tại sao bổn vương phải tức giận?"

Giọng nói lạnh lẽo quét qua Tần Hương Quân, trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện khí lạnh, toàn thân run rẩy, nàng cẩn thận quan sát vẻ mặt Tư Nam Tuyệt, thử dò xét nói: "Vương phi không hề yêu người, nàng ta chỉ yêu tiền, vương gia chẳng lẽ người không tức giận?"

"Nàng không yêu Bổn vương, Bổn vương có cả đời để đợi nàng yêu!" Tư Nam Tuyệt nói năng khí phách, gương mặt vẫn lạnh lẽo, nhưng lửa nóng nơi đáy mắt thế nào cũng không che lấp được.

Tần Hương Quân đột nhiên cảm thấy như tiến vào hầm băng, nàng không ngờ kết quả chất vấn chính là một câu thổ lộ của Tư Nam Tuyệt với Vân Tuyết Phi. Hơn nữa còn đánh mình vào vực sâu vạn trượng. Cuối cùng không giữ được bình tĩnh, vứt bỏ ngụy trang, nàng cao giọng chất vấn, hận ý sáng quắc trong mắt: "Người đã yêu Vân Tuyết Phi sâu đậm như vậy, trước đó vì sao còn lên giường cùng ta? Ta không tin, lúc ấy người rất nhiệt tình muốn ta, không thể nào một chút tình cảm cũng không có?" Nàng đột nhiên đứng lên, dùng tay chỉ Vân Tuyết Phi, ác độc nói: "Nhất định, nhất định là nữ nhân này cho người uống thuốc mê hồn gì rồi, nàng ta chính là con hồ ly tinh! Chuyên quyến rũ nam nhân. . . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện