Edit: Đinh Lam

"Thanh ca ca" trong miệng Thẫm Tĩnh Sơ chính là Thẫm Nguyên Thanh là con của Lưu di nương. Tuy rằng hắn đã chuyển ra ngoài nội viện, không xem vào chuyện tranh chấp của Ninh thị cùng Lưu di nương, có thể là từ nhỏ đến lớn, mười mấy năm trôi qua, mưa dầm thấm đất, trong lòng của hắn luôn hận thấu xương với những người con của Ninh thị, mặt ngoài tuy cung kính gọi Ninh thị một tiếng "Mẫu thân", nhưng sau lưng lại nguyền rủa Ninh thị không biết bao nhiêu lần.

Đối với người muội muội ở trước mặt, hắn càng không có nửa phần hảo cảm. Quả thật, muội muội này tuy lớn lên xinh đẹp hơn muội muội của hắn, nhưng trong lòng hắn, nàng chính là ỷ vào thân phận đích nữ luôn luôn khi dễ muội muội của hắn, khuôn mặt xinh đẹp nhưng bên trong là lòng dạ rắn rết.

Mà hôm nay trên học đường trở về, nghe được tin di nương bị Ninh thị phạt thiếu chút nữa là sinh non, đúng vừa sợ vừa giận đi thẳng đến Hương Uyển, không nghĩ tới trên đường lại đụng phải Thẫm Tĩnh Sơ đang chuẩn bị đi vấn an Lão phu nhân.

Thẫm Tĩnh Sơ đứng cả nửa ngày mà Thẫm Nguyên Thanh vẫn không mở miệng, cứ bất động đứng đấy, thật không có chút ý tứ, trông thấy mắt xếch hẹp dài tràn đầy lửa giận, tự nhiên là nghĩ đến sự việc của Lưu di nương, nhưng đó không phải là lỗi của nàng, cũng không phải do Ninh thị sai, Thẫm Nguyên Thanh nhìn nàng như vậy là có ý gì? Thẫm Tĩnh Sơ cũng không muốn gây chuyện với hắn, chỉ nhẹ nhàng nói: "Thanh ca ca, muội muội đang đi đến chỗ tổ mẫu để vấn an, nếu như Thanh ca ca không có chuyện gì, thỉnh Thanh ca ca hãy tránh qua một bên, để cho muội muội đi trước."

Ý tứ rất rõ ràng, ta muốn đi thăm hỏi tổ mẫu, ngươi lại chặn đường đi của ta, ngươi nhường đường cho ta, để ta đi trước.

Chú ý, là ngươi nhường cho ta, để ta đi trước, chứ không phải là ta nhường đi cho ngươi, để ngươi đi trước.

Thẫm Nguyên Thanh nghe xong mặt liền biến sắc.

Thẫm gia có ba phòng, ba phòng đều dành cho con của chính thất, ở trong nội viện, mỗi buổi sáng thì các tôn tử và tôn nữ(cháu trai, cháu gái) đều phải đến thỉnh an Lão phu nhân, cháu trai lớn lên thì rời khỏi nội viện, đi đến ngoại viện, có thể không cần mỗi ngày phải đến thỉnh an. Nhưng mà, con của các di nương, ngoại trừ mỗi buổi sáng đến vấn an sẽ không còn tư cách đứng trước mặt thăm hỏi Lão phu nhân.

Tại xã hội trọng nam kinh nữ này, cho dù có là cháu trai cũng không có cái đặc quyền này, chỉ có con của chính thất mới có thể làm được điều này . .

Vừa rồi, Thẫm Tĩnh Sơ không biết vô tình hay cố ý nhắc nhở Thẫm Nguyên Thanh về vấn đề này. Không chỉ có như thế, nàng còn khách khí bắt hắn phải nhường đường cho nàng, bởi theo quy củ, dù cho Thẫm Tĩnh Sơ là muội muội, Thẫm Nguyên Thanh là ca ca, nhưng hắn vẫn phải nhường đường cho nàng bởi vì nàng là đích nữ còn hắn chỉ là con của di nương.

Sắc mặt Thẫm Nguyên Thanh cứng đờ, khi nãy hắn còn cố kìm chế cơn tức giận, nhưng khi nghe những lời nói khiêu khích của Thẫm Tĩnh Sơ, hắn thật sự không thể kìm chế nổi nữa: "Thẫm Tĩnh Sơ, ngươi đừng ỷ vào thân phận đích nữ mà muốn làm gì thì làm!"

Thẫm Tĩnh Sơ sững sờ, nàng hoàn toàn không ngờ tới Thẫm Nguyên Thanh có oán hận sâu sắc với nàng như vậy, nàng chỉ nói hắn nhường đường cho nàng thôi mà, một đại nam nhân chỉ vì một câu nói mà hô to gọi nhỏ như vậy sao, thật sự quá nhỏ mọn!

Hơn nữa hắn phải nhường đường cho nàng, đây chính là quy củ, đạo lý rất hiển nhiên. Nàng dẫm lên cái đuôi hắn khi nào vậy?

Quả nhiên là con của Lưu di nương sinh ra, bụng dạ hẹp hòi, trèo không cao mà muốn thanh nhã.

Thẫm Tĩnh Sơ lắc đầu, thản nhiên nói: "Dựa theo quy củ của Thẫm gia, Thanh ca ca nên nhường đường cho muội."

Ngụ ý, ngươi không cho ta nhường đường cho ta, chính là ngươi không hiểu quy củ.

Thẫm Tĩnh Sơ hơi khiêu khích nhìn Thẫm Nguyên Thanh.

Thấy hắn vẫn không nhúc nhích, Thẫm Tĩnh Sơ lại nhàn nhạt bồi thêm một câu: "Chẳng lẽ trước kia Lưu di nương không dạy ca ca quy củ này sao?”

Câu nói này triệt để chọc giận Thẫm Nguyên Thanh, Thẫm Nguyên Thanh tức giận nổi cả gân xanh: "Đã đủ rồi! Đừng có cái gì cũng đỗ lỗi lên đầu di nương! Thẫm Tĩnh Sơ, ngươi quả nhiên ác độc, Tĩnh Lam chỉ sơ ý đẩy ngươi rơi vào hồ sen, thế mà ngươi còn xúi dụi mẫu thân ngươi phạt di nương đang mang bầu cùng Tĩnh Lam quỳ trên thềm đá, hại di nương suýt chút nữa là sinh non!"

Thẫm Tĩnh Sơ giận tái mặt, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Thanh ca ca, mẫu thân cùng ta không đảm đương nổi việc mưu hại huyết mạch Thẫm gia đâu! Thanh ca ca thiên vị Tĩnh Lam ta có thể hiểu được, thiên vị thì có thể, nhưng không được vu oan sự trong sạch của mẫu thân và ta".

Lửa giận trong mắt Thẫm Nguyên Thanh càng tăng hơn: "Ta nào có thiên vị Tĩnh Lam! Ta chỉ nói đúng sự thật! Ngươi cùng mẫu thân chèn ép chúng ta nhiều năm như vậy, hôm nay mượn cớ chừng phạt di nương, mưu hại cốt nhục của di nương, sự thật đã rành rành như vậy ta có nói sai sao!"

Thẫm Tĩnh Sơ im lặng, vẻ mặt khinh thường nhìn hắn, đổi trắng thay đen, cái gì hắn cũng nói được.

"Thẫm Tĩnh Sơ, ngươi lòng dạ rắn rết, ngày sau sẽ gặp báo ứng!"

Nàng lạnh lùng nhìn hắn, rõ ràng thấp hơn hắn nửa cái đầu, nhưng khí thế cao ngạo từ trên nhìn xuống, nàng như một vị thần cao cao tại thượng, còn hắn chỉ là một đứa con dân phải cúi đầu trước mặt nàng.

Thẫm Nguyên Thanh không vui nhíu mày, nàng dựa vào cái gì mà dám nhìn hắn bằng con mắt lạnh lùng như vậy? Nàng khinh thường mím môi quay đầu, lộ ra một đoạn cổ mảnh khẳng tuyết trắng, hắn nắm chặt hai tay, đốt ngón tay rung lên ken két, nỗ lực kìm chế cơn giận muốn xông tới bẻ gãy cái cỗ trắng nõn kia, đem xé tan những kiêu ngạo của nàng.

Hắn còn không có làm bất kỳ động tác nào, đã trông thấy khối băng trong mắt nàng như được ánh mặt trời hòa tan, ôn nhu như dòng nước nhẹ nhàng chảy qua, khóe mắt mỉm cười như tắm gió xuân, khóe miệng hơi cong lên, cười nói tự nhiên. Những cảm xúc ôn nhu sinh động khảm trên làn da trắng nõn như hoa tuyết của nàng khiến dung mạo của nàng như được những vầng sáng bao quanh, rung động lòng người.

Trong lòng Thẫm Nguyên Thanh không khỏi nghi hoặc không thôi, hắn chưa bao giờ trông thấy một Thẫm Tĩnh Sơ như vậy, nàng ở trước mặt hắn vĩnh viễn đều là vênh váo hung hăng, kiêu căng ngạo mạn, thế mà người trước mắt lại nhu tình(thùy mị) như nước, trong lúc nhất thời, hắn nhìn ngây ngẩn cả người.

Nàng khẽ mở cặp môi đỏ mọng, ngọt ngào kêu lên một tiếng: "Ca ca..." Vừa dứt lời, hai cánh tay nàng nâng lên đi về phía hắn, động tác như muốn ôm hắn rúc vào lòng hắn.

Nghe được giọng nói mền mại của nàng, trong lòng Thẫm Nguyên Thanh trong vang lên từng hồi chuông báo động, chẳng lẽ nàng vừa mới kêu mình? Trong đầu "oanh" một tiếng vang dội, trong nháy mắt đều là trống rỗng, cơn tức giận lập tức tan thành mây khói, lại thấy nàng đang muốn dựa vào ngực hắn, chẳng biết tại sao, hắn lại theo bản năng vươn ra hai tay, đều muốn nghênh đón nàng.

Thẫm Tĩnh Sơ nhẹ nhàng đi tới, rồi lại lướt qua hắn, dựa vào trong ngực người đứng đằng sau hắn: "Ca ca... Tĩnh Sơ rất nhớ ca ca..."

Thẫm Nguyên Thanh trơ mắt nhìn nàng bước qua người hắn, trong mắt mang theo tia mừng rỡ, hai tay chôn chặt phía sau lưng, nhìn nàng giống như chú mèo con ôn nhu cọ xát vào lòng người, bộ dáng của một tiểu nữ nhi thật là đáng yêu.

Thẫm Nguyên Huân nở ra nụ cười thật lớn, giọng nói mị hoặc như rượu, rơi vào tai Thẫm Tĩnh Sơ lại càng êm tai đến cực điểm: "Mới một ngày không trông thấy, muội muội lại dính người như vậy sao?"

"Tĩnh Sơ chính là muốn ca ca..." Trong ngực, bộ dáng làm nũng thật đáng yêu, không chịu ly khai khỏi lòng ngực của hắn.

Ở đây chỉ là một ngày, nhưng nàng đã hai năm chưa được thấy hắn. Kiếp trước khi nàng có hôn ước với Lý Thế Hành, Thẫm Nguyên Huân luôn làm việc nghĩa không chùn bước, trợ giúp Lý Thế Hành tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, rồi lại bởi vì Lý Thế Hành đề cử Thẫm Nguyên Huân đi Tây Bắc đuổi bắt loạn đảng, rơi vào bẫy, thời điểm trở về chỉ là một cỗ thi thể lạnh ngắt.

Đều do nàng! Nếu không phải là vì nàng, ca ca sao phải dốc sức vì Lý Thế Hành như thế? Ca ca còn rất trẻ đã phải mất mạng? Kiếp này, nàng không thể giẫm lên vết xe đổ, càng không thể lại để cho ca ca lâm vào đoạt đích phân tranh.

Thẫm Nguyên Huân dịu dàng xoa xoa mái tóc mềm mượt như tơ của nàng, ôn nhu nói: "Nghe nói hôm nay muội rơi vào hồ sao hả? Không có sao chứ?"

Thẫm Tĩnh Sơ lắc đầu, khẽ nói: "Muội muội không có việc gì, chính là gặp phúc trong họa!"

"Gặp phúc trong họa?" Thẫm Nguyên Huân cúi đầu hỏi.

Thẫm Tĩnh Sơ vẫn vùi đầu vào trong lòng ngực của Thẫm Nguyên Huân, đang chuẩn bị nói gì đó, Noãn Tuyết từ đằng sau bước lên, vẻ mặt sốt ruột: "Tiểu thư, người như vậy... Thật sự không hợp lễ nghi a! Nếu để Trang ma ma thấy, sẽ bị trách phạt đó..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện