Edit: Lạc Thiên Di
Nghỉ thêm một chút, Thẫm Tĩnh Sơ đỡ lấy Ninh thị chậm rãi bước xuống núi, trở lại chỗ xe ngựa đang đứng chờ, nha hoàn dìu Ninh thị cùng Thẫm Tĩnh Sơ đi lên xe ngựa. Xe ngựa chạy một mạch vào thẳng thành, ước chừng hơn nửa canh giờ đã tiến vào cửa thành.
Thẫm Tĩnh Sơ nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, nhớ tới kiếp trước, trước khi gả cho Lý Thế Hành, nàng hầu như đều ngày ngày ở nhà, rất hiếm khi đi ra ngoài, hôm nay trông thấy cảnh tượng phồn hoa như thế này lòng nàng không khỏi hiện lên một chút hoài niệm, muốn dừng lại tận hưởng hương vị này thêm một chút nữa, nàng nhanh chóng tiến vào ngực Ninh thị làm nũng: "Mẫu thân,nữnhi có chút đói bụng, lại nhớ Tùng Hạc Lâu có làm bánh ngọt rất ngon. Nếu như ra cửa, không bằng chúng ta vào Tùng Hạc Lâu ăn điểm tâm một chút rồi mới về phủ có được không mẫu thân?"
Ninh thị điểm điểm mũi nhỏ của Thẫm Tĩnh Sơ:, cười nói: "Mèo nhỏ thèm ăn!" Phân phó Bảo Âm cho xe ngựa ghé vào Tùng Hạc Lâu.
Xe ngựa đến trước Tùng Hạc Lâu thì dừng lại, sáu người tiến vào một phòng trên lầu hai, Thẫm Tĩnh Sơ mở cửa sổ bên cạnh bàn ra, nhìn ánh mặt trời ôn hòa nghiêng nghiêng rơi vào trong phòng, ấm áp dào dạt. Từ bên cửa sổ nhìn ra, thấy dưới đường có vài tên ăn mày, Thẫm Tĩnh Sơ phân phó Noãn Tuyết cầm bạc đổi lấy một ít tiền lẽ, bố thí cho những tên ăn mày đứng ở dưới đó.
Ninh thị thấy Thẫm Tĩnh Sơ như vậy khẽ gật đầu ưng thuận,nữnhi của nàng đã trưởng thành rồi. Thẫm Tĩnh Sơ nhìn những tên ăn mày ở dưới lầu vui sướng đón nhận những đồng tiền, bờ môi ngọ nguậy không ngừng "Cảm ơn cám ơn", tâm tình của nàng bỗng nhiên thật tốt.
Hôm nay, chính là một ngày tốt đẹp.
Điểm tâm đã được mang lên, Thẫm Tĩnh Sơ vẫn mải mê ngắm nhìn dòng người đi lại trên phố, Ninh thị thấy hiếm khi được đi ra ngoài, cũng không ngăn cản nàng, để nàng tùy ý, chỉ ngồi đó nhâm nhi uống trà. Sự vui vẻ hiện rõ trong đôi mắt của Thẫm Tĩnh Sơ, trùng sinh trở về, nàng mới cảm thấy được cuộc sống thật tuyệt vời đến mức nào, kiếp này, nàng nhất định phải hảo hảo quý trọng nó.
Hết thảy, thật tuyệt vời.
Bỗng nhiên, đôi mắt vui vẻ lại đông thành những khối băng.
Từ rất xa, nàng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang chậm rãi tiến đến, cánh tay áo màu xanh khẽ giơ theo từng bước chân của hắn đón lấy từng cơn gió thổi qua nhẹ nhàng phiêu động. Một khắc này đây sắc mắt của nàng cứng ngắc, đình chỉ hô hấp chỉ trong nháy mắt.
Nàng như có thể nghe được tiếng trái tim của mình đang rung lên từng hồi, đột, đột, đột, từng tiếng từng tiếng vang vọng trong đầu hung hăng tập kích lên thân hình mền yếu của nàng.
Nàng ngừng thở, gắt gao nhìn chằm chằm vào người kia, không sai, là hắn, chính là hắn, Lý Thế Hành, hắn vẫn như vậy, vẫn lãnh khốc từ trong ánh mắt, cả đời này nàng không thể nào quên được. Kiếp trước, nàng thua bởi ánh mắt lạnh lùng thâm thúy không cách nào kiềm chế được, nàng đắm chìm vào trong nhu tình, đắm chìm vào trong những lời mật ngọt đã được hắn xắp xếp từ trước.
Nàng bất giác xiết chặc nắm đấm, để những móng tay khảm thật sâu vào trong da thịt của nàng, như muốn chảy ra máu, mới cảm nhận được hận ý của nàng đối với hắn là như thế nào. Nàng lấy lại bình tĩnh, đau đớn như giúp nàng thêm tỉnh táo: "Noãn Tuyết, vẫn còn tiền lẻ ở đó chứ?"
Cũng không quay đầu, hai mắt nàng vẫn gắt gao khóa chặc người đứng dưới lầu. Nhưng nàng cũng không phát hiện ra giọng nói của nàng có chút khàn khàn.
Noãn Tuyết sững sờ, cũng không biết tiểu thư có ý định gì, gật đầu nói: "Dạ còn."
Thẫm Tĩnh Sơ giang tay ra, Noãn Tuyết vội vàng dâng túi tiền lên. Thẫm Tĩnh Sơ mở túi tiền ra, rồi cất giọng nói: "Vừa rồi chỉ đưa mấy đồng tiền như vậy vẫn chưa đủ thành tâm, hôm nay đi đến miếu thờ là để cầu phúc cho Thẫm gia, vì vậy cần phải tiêu tốn thêm một khoản lớn nữa."
Lời còn chưa dứt, nàng đã đem túi tiền đặt trong lòng bàn tay dốc ngược xuống, ra sức vẫy vẫy những người đang đi dưới đường, lớn tiếng hô một câu: "Mưa tiền a!"
Dưới lầu, dân chúng không biết từ đâu nghe thấy có người hô "Mưa tiền a" có chút sững sờ, ngay sau đó lại thấy từ trên cao rơi xuống những đồng tiền, còn tưởng bản thân đang ở trong mộng, mãi đến khi nghe thấy những âm thanh của những đồng tiền va chạm xuống mặt đất, như từ trong giấc mộng tỉnh lại, nháo nhào người trước người sau chạy tới tranh nhau lượm tiền.
Có người lại đem đồng tiền đặt ở trên miệng, cắn một cái, rống lên một tiếng: "Tiền thật!" Những người bán hàng bán xạp trông thấy cũng vội vàng xô nhau chạy tới, ra sức nhặt thậtnhiềutiền.
Hôm nay tâm tình Lý Thế Hành rất tốt, tuy rằng trên mặt hắn vẫn không chút gợn sóng, nhưng trong lòng thật vui vẻ khi nghĩ đếnviệchai ngày sau hắn đã có thể bắt được trái tim của Lục tiểu thư Thẫm gia, sau đó, Thẩm gia cùng với Ninh gia đều có thể tùy hắn điều khiển, như vậy, khoảng cách đến ngội vị hoàng đế của hắn lại càng ngắn thêm một bước...
Nếu không phải trời sinh tính cách hắn đạm mạc, chỉ sợ bây giờkhông có từ ngữ nào có thể diễn tả được niềm vui sướng của hắn.
Hắn bước chân rất nhẹ nhàng, tay áo khẽ đong đưa theo nhịp chân, tựa như đang thay hắn biểu đạt tâm tình đang phi thường tốt lúc này.
Khoảng một canh giờ nữa mới đến giờ ngọ một khắc, thật ra hắn hẹn Thẫm Tĩnh Di là lúc giờ ngọ hai khắc, nhưng bởi vì trong lòng hắn đang rất chờ mong, mong thời gian trôi đi thật nhanh.
Dạo chơi đến trước khách sạn Duyệt Lai, bỗng nhiên từ đâu vang tới một giọngnữtử thanh thúy: "Mưa tiền a"! Lý Thế Hành còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, từ trong một ngõ tối vốn yên tĩnh bỗng có một đám ăn mày chạy ra,nhiềunhư măng mọc, chen chúc lẫn nhau.
Lý Thế Hành bị người đẩy một cái, lông mày nhíu lại không vui, đang muốn tiến lên răn dạy một chút, lại bị một người ở phía sau đẩy đến lảo đảo mấy bước, đứng cũng không vững, từ bốn phương tám hướng trong chỗ tối bay ra thêm một đám người, thay nhau xô đẩy chèn ép hắn.
Lý Thế Hành không phải là không có công phu, chẳng qua là lần này xuất hiện quá đột ngột không kịp phản ứng, tình cảnh lúc này chính là rất chi là hỗn loạn, cũng đều là đám người thảo dân tay trói gà không chặt, bây giờ hắn còn có chuyện rất quan trọng, thật sự không thèm chấp nhặt với bọn họ.
Không đúng, đám thảo dân tay trói gà còn không chặt này vừa thấy vài đồng tiền lẽ, hai mắt liền phát sáng, chỉ vì mấy đồng tiền lẽ mà bốc đồng đánh nhau.
Trong lòng Lý Thế Hành khẽ "Xùy" một tiếng, đúng là những thứ thảo dân thiển cận, chỉ là mấy cái đồng tiền lẽ mà thôi, đúng là những kẻ nghèo kiết hủ lậu, nghĩ đến cái này từ, hình như hắn thật sự ngửi thấy được một cỗ mùi vị chua hôi.
Thì ra là có một tên ăn mày quần áo lam lũ đang cọ cọ bên người hắn, Lý Thế Hành áp chế cơn khó chịuđang dâng trào lên ngực, một bên cố gắng đẩy tên ăn mày đang dính vào người mình, một bên ra sức đi thật nhanh thoát ra khỏi cái đám người đang tranh nhau đoạt tiền kia.
Rốt cuộc hắn cũng đã thoát ra ngoài, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sửa sang lại quần áo, lấy lại cảm giác, bỗng nhiên lại cảm thấy một mùi chua chua hôi hôi bay vào trong mũi hắn, không khỏi lấy tay che lại cái mũi, chân bước thật nhanh, đi vào khách sạn Duyệt Lai.
Bước lên lầu, tiến vào gian phòng quen thuộc, lúc này Lý Thế Hành mới nhẹ nhàng thở ra, hắn thầm suy nghĩ có nên đi tắm trước hay không, cần phải tẩy sạch đi cái mùi hôi hám bám lên người này.
Vỗ nhẹ quần áo, động tác trên tay bỗng nhiên dừng lại. Ngọc bội đeo trên hông hắn đã không còn nữa!
Đây chính là khối ngọc bội thượng hạng có thể làm ấm cơ thể!
Chết tiệt cái tên ăn mày! Trong lòng hắn không ngưng chửi bới, đẩy cửa sổ nhìn xuống, đám người tranh nhau lượm tiền đã chẳng còn một ai!
Oán hận mắng một tiếng, hôm nay vốn là một ngày thật tuyệt vời, ánh mặt trời sáng lạn, gió mát hợp lòng người, cuối cùng hắn lại bị đám hỗn loạn làm nhiễu loạn tâm tình!
Cũng không biết là nử tử con nhà ai lại không hiểu lễ nghi như vậy, trước mặt dân chúng lại làm ra hành vi nhiễu dân như thế, còn không chú ý đến dáng vẻ hô to gọi lớn trên đường, đúng là phải nên kéo đi lĩnh hai mươi trượng mới đúng.
Đang chuẩn bị đi tắm, cửa lớn lại truyền đến những tiếng gõ nhẹ nhàng, nhớ tới công chuyện củanữtử này, Lý Thế Hành sửa sang tâm tình, cuối cùng cũng bỏ qua hờn giận tiến lên mở cửa.
Cất bước đi về phía cửa, hai tay nâng lên nhẹ nhàng mở cửa, ngoài cửa là mộtnữtử thẹn thùng: "Điện hạ..."
Danh sách chương