Nửa đêm, Thẩm Tĩnh Thu ngồi xuống thiền tịnh, lẳng lặng cảm thụ tư vị huyền diệu kia. Loại này tư vị phảng phất như là không khí tất cả đều theo lỗ chân lông tiến nhập vào thân thể, sau đó hội tụ ở cùng nhau, theo kinh mạch chậm rãi chảy từ từ. Dù khí đến nơi nào, Thẩm Tĩnh Thu có thể cảm nhận được sự ấm ấp nhè nhẹ. Loại cảm giác này rất nhẹ , nếu không để ý, thì sẽ biến mất

Thẩm Tĩnh Thu mở mắt. Trùng sinh trở về, đã qua mấy ngày thời gian, mỗi ngày vào buổi tối đều phải ngồi thiền tịnh. Công việc khó khăn không phụ lòng người, hôm nay cuối cùng cũng có thể cảm nhận được cảm giác huyền diệu này. Đây có tính là nhập môn rồi hay không? Thẩm Tĩnh Thu vươn tay, trong khoảng gần không nắm lấy đôi bàn tay trắng. Nàng lại nở nụ cười, nàng thấy thật thần kỳ , có thể để cho thân thế ấm áp, có phải là năm đó vị ma ma kia cũng vậy. Dùng này đó linh khí, nhất định có thể chữa khỏi Thẩm Thanh Khang đi.

Thẩm Tĩnh Thu đến thăm Thẩm Thanh Khang. Lúc đi tới là thời điểm, Dư Thị đang phụng bồi Thẩm Thanh Khang dùng điểm tâm. Thẩm Thanh Khang uống một ngụm cháo, đang muốn nói chuyện, cũng không ngờ bị sặc, kịch liệt ho khan. Hơi thở rất ít, mắt liền muốn mắt trợn trắng, nói không chừng cứ như vậy liền ra đi . Dư Thị quá sợ hãi, lo lắng tới muốn khóc. Có một cái bụng to, muốn làm gì cũng khó khăn. Chỉ có thể đê cho người đi mời đại phu tới, vạn vạn không thể chậm trễ .

Thẩm Tĩnh Thu bất chấp bất cớ sự tình gì, vội vã nắm lấy tay Thẩm Thanh Khang. Nàng không biết như thế nào để chuyển linh khí sang người khác, hết thảy đều là dựa vào bản năng mà làm. Sau đó, Thẩm Tĩnh Thu liền cảm giác thân thể bị nội lực nhào lộn dữ dội , trong cơ thể hơi thở kịch liệt quay cuồng , khí hải nội linh khí, theo kinh mạch, đi đến cổ tay , liên tục không ngừng tiến vào trong thân thể Thẩm Thanh Khang.

Thẩm Tĩnh Thu mồ hôi đầm đìa, giống như ở trong hồ nước mới bước ra, người vẫn chưa khô. Sắc mặt tái nhợt như tuyết, nhìn rất đáng sợ. Trái lại Thẩm Thanh Khang, bởi vì có linh khí vào cơ thể, hơi thở điều hòa, cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Dư Thị nhận thức được hết những điều vừa rồi, đưa tay đỡ lấy Thẩm Tĩnh Thu, "Tĩnh Thu, con thế nào rồi?"

Thẩm Tĩnh Thu lảo đảo một chút, rốt cục cũng buông tay Thẩm Thanh Khang ra. Không khỏi bị Thẩm Thanh Khang cùng Dư Thị nhìn ra vấn đề , kiên cường chống cự, miễn cưỡng lộ ra một cái tươi cười, "Mẫu thân, ta không sao, ta chính là mệt mỏi."

"Thế nào mới đi tới, liền mệt mỏi." Thẩm Thanh Khang quan tâm hỏi, "Có phải hay không thân thể không thoải mái, đợi lát nữa đại phu đến , con cũng để đại phu xem."

Thẩm Tĩnh Thu ừ một tiếng. Dư Thị không có tin lời lẽ cùng lý do của Thẩm Tĩnh Thu , ngược lại là đăm chiêu nhìn nàng. Nhưng là, Dư Thị cái gì cũng không nói, không hỏi, chỉ dặn Thẩm Tĩnh Thu trở về nghỉ ngơi cho tốt.

Thẩm Tĩnh Thu ngoan ngoãn thuận theo mà gật đầu, nàng thật sự rất mệt mỏi. Bất quá cũng tính là may mắn, bọn nha đầu đều ở bên ngoài, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. Chỉ là Dư Thị có mặt tại đây, nếu Dư thị hỏi, nàng nên làm cái gì bây giờ? Nói thật sao?

Trầm Tĩnh Thu lo lắng dư thừa , bởi vì Dư Thị căn bản là không có hỏi tới việc này. Trầm Tĩnh Thu thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật may mắn, phán đoán ban đầu của nàng là đúng, 'dưỡng sinh quyết' có thể luyện ra tiên khi, đích xác có thể trị bệnh cứu người. Chỉ tiếc trong cơ thể nàng linh khí quá ít, nhiều nhất chỉ có thể giảm bớt một chút bệnh trạng của Trầm Thanh Khang, giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn, lại không trị cho bệnh tình hắn khỏi hẳn. Bất quá Trầm Tĩnh Thu cũng không thất vọng, ngược lại trong nội tâm tràn ngập hi vọng. Chỉ cần kiên trì , chờ tới về sau cơ thể nàng có nhiều linh khí hơn, nhất định có thể trị khỏi bệnh cho Trầm Thanh Khang.

Trầm Tĩnh Thu càng thêm điên cuồng tu luyện, cũng tăng cường học khống chế linh khí. Phía trước kia một lần, nếu không phải Dư thị trên đường nhắc nhở nàng, nàng thật sự sẽ bị thân thể Trầm Thanh Khang hút cạn. Chính là linh khí một số gần như bị hút cạn, còn muốn tích lũy liền gian nan rất nhiều. Nhưng là thời điểm khí hải lại tràn ngập linh khí, Trầm Tĩnh Thu cũng cảm thấy linh khí càng thuần túy, thân thể cũng cảm giác càng Khinh Doanh. Cũng không biết đây à tốt hay xấu.

Sáng sớm Trầm Tĩnh Thu chạy tới nơi Trầm Thanh Khang, khí hải đã muốn tích lũy số lượng linh khí nhất định, Trầm Tĩnh Thu tính truyền thụ cho Trầm Thanh Khang chậm rãi điều dưỡng thân thể. Gặp hạ nhân cầm dược liệu, chuẩn bị đi tiên dược. Trầm Tĩnh Thu đem hạ nhân gọi lại: “Chậm đã, đem dược liệu đó cho ta xem.”

Hạ nhân không dám cãi lời, “Mời Tam cô nương xem qua.”

Trầm Tĩnh Thu cẩn thận đánh giá dược liệu này, mày nhíu lại. Nàng cũng ở trong cung đợi hơn mười năm, nhãn lực tự nhiên cũng không đồng nhất. Dược liệu này nếu nhìn sơ qua thì không có ấn đề gì. Nhưng là Trầm Tĩnh Thu liếc mắt một cái liền nhìn ra, dược liệu này đó đều là chút đầu thừa đuôi thẹo, dược hiệu nếu so với dược liệu bình thường thiếu không ít.

Trầm Tĩnh Thu rất tức giận, giọng điệu cũng nghiêm nghị lại theo: “Dược liệu này là từ đâu lấy, ai cho ngươi lấy dược liệu này vội tới lão gia tiên dược?”

Bà tử thực kích động: “Hồi bẩm cô nương, dược liệu này đều là theo trong khố phòng lấy. Khố phòng dược liệu, cũng đều là do công trung đưa tới được Lý Bích Liên sau trắng xà cuộc sống (Tân Bạch nương tử truyền kỳ). Trong khố phòng tất cả đều là như vậy, chẳng lẽ có vấn đề sao?”

Trầm Tĩnh Thu mày nhíu lại: “Dược liệu này ngươi trước làm ra vẻ, đợi lát nữa ta sẽ làm cho người ta truyền lời cho ngươi biết dùng dược liệu này như thế nào.”

Trầm Tĩnh Thu đi tìm Dư thị: “Nương, dược liệu phụ thân dùng có vấn đề.”

Dư thị quá sợ hãi: “Chẳng lẽ có người ở trên dược liệu động tay động chân? Khố phòng bên kia mỗi ngày đều có người coi trừng dùm, hay là còn có người có thể lợi dụng sơ hở hạ độc?”

“Nương hiểu lầm, dược liệu không thành vấn đề. Nhưng là hiệu quả dược liệu rất kém cỏi, cùng đại phu yêu cầu kém vài cái cấp bậc.”

Trầm Tĩnh Thu đem dược liệu bày ra đến, “Nương, người xem dược liệu này, cùng trước kia là giống nhau sao? Bề ngoài thoạt nhìn, có vẻ không sai biệt lắm, nhưng là người xem này rõ rang chỉ có năm năm phân, mà đại phu yêu cầu ít nhất là bảy năm phân. Còn có này….”

Dư thị nhất thời hiểu được, công trung đưa tới dược liệu, đã bị người chọn lựa trôi qua. Dư thị nghiến răng nghiến lợi: “Chi thứ hai trôm non gia, việc này nhất định là chi thứ hai gây nên, là nương cũng nên đi tìm lão phu nhân phân xử đi.”

“Nương đừng đi.”

“Không đi sao được.” Dư thị rất tức giận, “Dược liệu này đều là đều là cho phụ thân ngươi dùng để cứu mạng, kết quả chi thứ hai cũng dám cắt xén chi phí tam phòng chúng ta, quả thực là buồn cười. Việc này nhất định phải nói cho rõ ràng, làm cho chi thứ hai đem toàn bộ tham ô nhổ ra.”

“Nương, ta đi. Người là phụ nữ có thai, lại sắp sinh. Vạn nhất bị Nhị bá mẫu kích thích một chút, có tốt ngạt, người làm cho nữ nhi cùng ca ca làm sao bây giờ.” Trầm Tĩnh Thu đáng thương nhìn Dư thị.

Dư thị thở dài, bão bão Trầm Tĩnh Thu: “Thôi, đều là nương vô dụng, cho ngươi nhỏ như vậy sẽ gánh vác việc này. Cố tình tĩnh trác lâu không tiến, nếu là tiến bộ một chút, cũng có thể vì trong nhà chia sẻ một hai.”

“Nương đừng nói những lời này.” Trầm Tĩnh Thu trấn an Dư thị: “Nương chỉ cần đợi nữ nhi báo tin tốt là được.”

Trầm Tĩnh Thu hoạch vụ thu thập một phen, mang người còn có dược liệu này đi đến Tùng Hạc đường tìm Trầm lão phu nhân.

Trầm lão phu nhân nhìn thấy Trầm Tĩnh Thu vẫn là rất cao hứng, hỏi: “Thu nhi, phụ thân ngươi thân thể có khỏe không?”

“Đa tạ lão phu nhân quan tâm, đại phu nói, chỉ cần đúng hạn uống thuốc, nhất định có thể đủ sống quá mùa đông này.” Trầm Tĩnh Thu giọng điệu kiên quyết nói.

Trầm lão phu nhân trước mắt sáng ngời: “Thật sao?”

“Tự nhiên là thật. Đại phu này còn ở tại nơi đó của phụ thân, nếu không phái người thỉnh đại phu đến đây, lão phu nhân tự mình hỏi đến.” Trầm Tĩnh Thu như thế đề nghị nói.

Trầm lão phu nhân gật đầu đồng ý, làm cho người ta đi mời Vương đại phu lại đây.

Vương đại phu chạy tới Tùng Hạc đường, trước được phân phó, hơn nữa khó chịu người Trầm gia diễn xuất, tự nhiên nguyện ý giúp đỡ Trầm Tĩnh Thu diễn trò. Vương đại phu cũng đâu có y hảo dược nuôi, Trầm tam lão gia nhất định có thể sống quá mùa đông năm nay.

Trầm lão phu nhân nghe được đại phu khẳng định hồi phục, kích động rơi lệ: “Được, được, thật tốt quá. Lão thân ba cái nhi tử, nay chỉ còn lại có hai cái. Nếu Thanh Khang lại đi, lão thân lại một lần người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Vương đại phu, ngươi hảo hảo chiếu cố nhi tử lão thân, chỉ cần có thể làm cho hắn sống quá mùa đông năm nay, lão thân chắc chắn sẽ trả thù lao hậu hĩnh.”

“Lão phu nhân khách khí. Chỉ cần dược liệu cung ứng được với, bệnh tình tam lão gia nhất định có thể ổn định lại.”

Trầm Tĩnh Thu hợp thời đứng ra, nói: “Vừa vặn, khố phòng được dược liệu mới, đại phu ngươi tới nhìn xem, dược liệu này có phù hợp yêu cầu?”

Vương đại phu để sát vào vừa thấy, nhất thời nhíu mày, giận dữ mắng mỏ: “Cái này được liệu gì chứ? Trầm gia các ngươi sao lại thế này, không muốn cứu người nói thẳng một tiếng là được, tội gì lấy dược liệu như vậy tới lừa người.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện