Một ngày này, Hỉ Bảo và Lưu bà tử của nhị phòng cùng đi dạo trong hậu hoa viên. Nơi xa truyền đến tiếng nói chuyện của mấy tiểu nha đầu.
Trong đó có một người nói: “Biết không, gần đây vừa đến chạng vạng tối, Nhị thiếu gia sẽ đến Bán Nguyệt đình ngâm thơ làm văn. Ngươi nói, nếu ta đến trước mặt Nhị thiếu gia hầu hạ, Nhị thiếu gia có thể đối xử đặc biệt với ta một chút hay không?”
“Khuôn mặt của ngươi, làm sao Nhị thiếu gia có thể vừa ý, khẳng định là nhìn ta mới đúng….”
Giọng nói dần đi xa, Hỉ Bảo lại nghe đến ngây ngẩn. Lưu bà tử tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn chằm chằm Hỉ Bảo. Hỉ Bảo quýnh lên. Đảo mắt, vừa tức giận, liền trừng mắt, hung dữ nói: “Nhìn cái gì vậy, còn không đi mau.”
Lưu bà tử hừ lạnh một tiếng, tiểu tiện nhân. Thật cho rằng lão bà tử ta không nhìn thấu tâm tư của ngươi sao? Phát xuân sao, tiểu tiện nhân? Đêm đó, Hỉ Bảo xuất hiện tại Bán Nguyệt đình, vô cùng tự nhiên cùng Nhị thiếu gia Thẩm Tĩnh Bằng xảy ra chuyện nam nữ kia. Hai người cũng che giấu việc làm này, lại không biết rằng hai người đánh dã chiến, bị mấy người nhìn ở trong mắt.
Lưu bà tử vốn là người tham lam, Hỉ bảo trông coi tiền bạc của Thẩm Lưu thị, trong nhà cha nương lại quản mấy cửa tiệm của Hầu phủ, Lưu bà tử đã sớm đỏ mắt ghen tỵ, lần này thật vất vả mới bắt được nhược điểm của Hỉ Bảo, làm sao có thể dễ dàng buông tha. Ngày hôm sau, liền uy hiếp Hỉ Bảo, nếu không đưa tiền cho nàng, nàng sẽ nói chuyện này cho Thẩm Lưu thị biết. Phải biết rằng Thẩm Lưu thị hận nhất là nha đầu không có tự ái, quyến rũ Hầu gia và hai vị thiếu gia.
Hỉ Bảo hận vô cùng, nhưng lại không thể không làm theo lời bà ta. Nàng cũng sợ Thẩm Lưu thị biết được việc này. Trong lòng thầm nghĩ, trước dùng tiền chặn miệng Lưu bà tử lại, đợi lúc nàng và Nhị thiếu gia tình nồng ý mật, xin Nhị thiếu gia thu mình. Đến lúc đó, nàng cũng không cần sợ Lưu bà tử nữa. Đến lức đó, nàng có thể có vô số cách trừng phạt Lưu bà tử.
Lưu bà tử thật vất vả tìm được một đối tượng để chèn ép, không ép khô Hỉ Bảo, làm sao có thể dừng tay. Ba ngày hai bữa, lại đi tìm Hỉ Bảo đòi tiền. Hỉ Bảo không chịu nổi quấy nhiễu, càng nghiêm trọng hơn là, nàng không muốn chuyện này lộ ra mà vốn riêng của nàng đã đưa hết cho Lưu bà tử. Lưu bà tử vẫn không thỏa mãn, là cho nàng không thể không trộm tiền bạc của Thẩm Lưu thị.
Hỉ Bảo rất sợ. Hết lần này đến lần khác, một ngày kia, Thẩm Lưu thị muốn kiểm tra sổ sách, Hỉ bảo càng sợ sắp chết. May mà Thẩm Lưu thị có việc khác, việc kiểm tiền cứ như vậy bị lừa dối qua đi.
Hỉ bảo nghĩ tới nghĩ lui, cứ như vậy cũng không được. Nàng muốn đi tìm Nhị thiếu gia nghĩ kế, nhất định Nhị thiếu gia sẽ có cách trừng trị con sói đói Lưu bà tử này. Không biết tại soa hôm nay Nhị thiếu gia lại không ở trong phủ, đi ra ngoài chơi cùng bạn, Hỉ Bảo thất vọng đi về. Cũng nhìn thấy Lưu bà tử đã chờ lâu ở trong phòng.
Lưu bà tử hứ một cái: “Tiểu tiện nhân, đi nơi nào về, để ta chờ lâu như vậy? Tiền đâu rồi, mau đưa cho ta.”
“Ta đã đưa tiền cho ngươi rất nhiều lần, trước sau cộng lại cũng khoảng hai ba trăm lượng. Lưu bà tử, ngươi đừng ép người quá đáng.”
Lưu bà tử gắt nàng một tiếng: “Tiểu tiện nhân, nhiều lời vô nghĩa. Nếu ngươi không cho, ngươi có tin hay không bây giờ ta liền đi tìm phu nhân, nói ra chuyện ngươi và Nhị thiếu gia đã dã hợp.”
“Ta đã không còn tiền rồi.” Hỉ Bảo có ý đồ tỏ ra yếu đuối, tranh thủ sự đồng tình.
“Ngươi không có tiền? Ngươi quản tiền bạc của phu nhân, sao lại không có tiền? Kể ca ngươi không có tiền, chẳng lẽ ngươi không biết đi tìm cha nương ngươi xin tiền sao? Ta mặc kệ, hôm nay ít nhất ngươi phải cho ta hai mươi lượng, nếu không đừng trách ta không khách khí.” Lưu bà tử hung ác ngoan độc nói với Hỉ Bảo.
Hỉ Bảo thở dồn dập, chính là người này, làm cho nàng rơi vào hoàn cảnh không chịu được như thế, không thể không đi ăn trộm tiền của phu nhân, làm cho mỗi ngày nàng đều lo lắng hãi hùng, y như chịu tội. Nếu như người này không còn, như vậy tất cả phiền toái đều biến mất. Đúng vậy, chỉ cần bà tử đáng chết này không còn, nàng có thể trở về làm Hỉ Bảo ban đầu, không lo lắng phu nhân phát hiện thiếu tiền, có thể quang minh chính đại ở chung một chỗ với Nhị thiếu gia.
Ánh mắt chợt lóe, liền cầm cây kéo đặt một chỗ. Hỉ Bảo không hề nghĩ ngợi, cầm kéo, lập tức đâm tới Lưu bà tử đang nói không ngừng. Nàng đâm, nàng đâm, nhất định nàng phải đâm chết nữ nhân tham lam này, chỉ cần nữ nhân này biến mất, toàn bộ phiền toái cũng không còn.
“A….” Một tiếng thét chói tai vang lên ngắn ngủi, qua đi, giống như người bóp cổ, bịt miệng. Sau đó, lại lớn tiếng kêu vang lên: “Giết người, giết người, mau đến đây, Hỉ Bảo giết người.”
Hỉ Bảo sợ hãi buông cây kéo dính đầy máu tươi, nhìn Lưu bà tử huyết nhục mơ hồ, Hỉ Bảo kêu to một tiếng, liên tiếp lùi về phía sau. Đã xảy ra chuyện gì. Làm sao nàng có thể giết người? Không, nhất định không phải nàng làm, nhất định là hiểu lầm, nàng không có khả năng giết người. A ~ Hỉ Bảo sụp đổ chạy ra khỏi căn phòng tràn đầy máu tươi.
“Hỉ Bạo chạy trốn, mau bắt lấy nàng.” Sân nhỏ Nhị phòng, lập tức náo động. Hỉ Bảo bị người đè xuống đất, ngẩng đầu, liền nhìn thấy Nhị thiếu gia biết được tin tức chạy đến. Hỉ Bảo ô ô khóc lên, thiếu gia, cứu người ta, nhất định ngươi phải cứu ta. Vì sao lúc ta đến tìm ngươi lại không có ở nhà, vì sao khi vừa xảy ra chuyện ngươi liền xuất hiện?
Hạ Nguyệt vội vã tiến vào từ bên ngoài: “Cô nương, mọi chuyện đã thành.”
“Hỉ Bảo và….” Hạ Nguyệt nói tin tức nghe được theo đúng sự thật: “Lần này, Hỉ Bảo phế đi Lưu bà tử, bên người Nhị phu nhân cũng ít đi hai tay chân. Cô nương thật sự là liệu sự như thần, làm sao lại có thể tính được Hỉ Bảo và Nhị thiếu gia có cái kia. Lưu bà tử sẽ lòng tham không đáy lừa gạt Hỉ Bảo? Không biết Hỉ Bảo kia nghĩ gì, rõ ràng là một mỹ nhân nũng nịu, vậy mà lại động đao. Có nô tỳ đứng ở cửa nhìn thấy, trời ơi, thật sự là dọa chết người. Trên đất tràn đầy máu tươi, hai con mắt của Lưu bà tử đều bị đâm mù.
Thẩm Tĩnh Thu lạnh nhạt cười. Kiếp trước, sau khi Hỉ Bảo làm di nương của Thẩm Tĩnh Bằng ba năm, khi đó tình cảm của hai người nước chảy thành sông, Thẩm Tĩnh Bằng cũng nguyện xuất đầu vì Hỉ Bảo, tự nhiên tâm nguyện của Hỉ Bảo được đền bù. Sau khi Hỉ Bảo làm di nương, có gây ra một vài chuyện. Từ những chuyện này, Thẩm Tĩnh Thu kết luận Hỉ Bảo không phải là người chịu được cô đơn lạnh lẽo, càng không phải là chủ tử biết nén giận. Ép nàng, đừng nói là Lưu bà tử, ngay cả chủ mẫu nàng cũng dám ra tay. Về phần Lưu bà tử tham lam, kiếp trước Thẩm Tĩnh Thu cũng biết qua. Hai người này gặp nhau, không gây ra một ít chuyện, là tuyệt đối không có khả năng. Chỉ là Thẩm Tĩnh Thu cũng không nghĩ tới, Hỉ bảo cũng dám động đao kéo.
Hỉ Bảo giết người, tham ô tiền bạc của chủ tử, bị đưa cho quan phủ, không đến mấy ngày sẽ chết trong đại lao. Tuy rằng Lưu bà tử có thể giữ lại tính mạng, nhưng lại bị mù hai mắt, mặt mày cũng hốc hác, phổi bị đâm thương, bị bệnh. Cùng ngày đã bị chuyển ra khỏi Hầu phủ, Nhị phu nhân Thẩm Lưu thi cho hai mươi lượng bạc, để bà ta tự sinh tự diệt
Mặt khác, đại phòng đưa tin tới, nói Tống di nương bị bệnh, uống thuốc và thi châm không có hiệu quả, đã đi. Về phần Mặc Trúc, đã sớm biến mất không một tiếng động.
Thẩm Tĩnh Thu khép sách lại, đây chỉ là mới bắt đầu.
Trong đó có một người nói: “Biết không, gần đây vừa đến chạng vạng tối, Nhị thiếu gia sẽ đến Bán Nguyệt đình ngâm thơ làm văn. Ngươi nói, nếu ta đến trước mặt Nhị thiếu gia hầu hạ, Nhị thiếu gia có thể đối xử đặc biệt với ta một chút hay không?”
“Khuôn mặt của ngươi, làm sao Nhị thiếu gia có thể vừa ý, khẳng định là nhìn ta mới đúng….”
Giọng nói dần đi xa, Hỉ Bảo lại nghe đến ngây ngẩn. Lưu bà tử tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn chằm chằm Hỉ Bảo. Hỉ Bảo quýnh lên. Đảo mắt, vừa tức giận, liền trừng mắt, hung dữ nói: “Nhìn cái gì vậy, còn không đi mau.”
Lưu bà tử hừ lạnh một tiếng, tiểu tiện nhân. Thật cho rằng lão bà tử ta không nhìn thấu tâm tư của ngươi sao? Phát xuân sao, tiểu tiện nhân? Đêm đó, Hỉ Bảo xuất hiện tại Bán Nguyệt đình, vô cùng tự nhiên cùng Nhị thiếu gia Thẩm Tĩnh Bằng xảy ra chuyện nam nữ kia. Hai người cũng che giấu việc làm này, lại không biết rằng hai người đánh dã chiến, bị mấy người nhìn ở trong mắt.
Lưu bà tử vốn là người tham lam, Hỉ bảo trông coi tiền bạc của Thẩm Lưu thị, trong nhà cha nương lại quản mấy cửa tiệm của Hầu phủ, Lưu bà tử đã sớm đỏ mắt ghen tỵ, lần này thật vất vả mới bắt được nhược điểm của Hỉ Bảo, làm sao có thể dễ dàng buông tha. Ngày hôm sau, liền uy hiếp Hỉ Bảo, nếu không đưa tiền cho nàng, nàng sẽ nói chuyện này cho Thẩm Lưu thị biết. Phải biết rằng Thẩm Lưu thị hận nhất là nha đầu không có tự ái, quyến rũ Hầu gia và hai vị thiếu gia.
Hỉ Bảo hận vô cùng, nhưng lại không thể không làm theo lời bà ta. Nàng cũng sợ Thẩm Lưu thị biết được việc này. Trong lòng thầm nghĩ, trước dùng tiền chặn miệng Lưu bà tử lại, đợi lúc nàng và Nhị thiếu gia tình nồng ý mật, xin Nhị thiếu gia thu mình. Đến lúc đó, nàng cũng không cần sợ Lưu bà tử nữa. Đến lức đó, nàng có thể có vô số cách trừng phạt Lưu bà tử.
Lưu bà tử thật vất vả tìm được một đối tượng để chèn ép, không ép khô Hỉ Bảo, làm sao có thể dừng tay. Ba ngày hai bữa, lại đi tìm Hỉ Bảo đòi tiền. Hỉ Bảo không chịu nổi quấy nhiễu, càng nghiêm trọng hơn là, nàng không muốn chuyện này lộ ra mà vốn riêng của nàng đã đưa hết cho Lưu bà tử. Lưu bà tử vẫn không thỏa mãn, là cho nàng không thể không trộm tiền bạc của Thẩm Lưu thị.
Hỉ Bảo rất sợ. Hết lần này đến lần khác, một ngày kia, Thẩm Lưu thị muốn kiểm tra sổ sách, Hỉ bảo càng sợ sắp chết. May mà Thẩm Lưu thị có việc khác, việc kiểm tiền cứ như vậy bị lừa dối qua đi.
Hỉ bảo nghĩ tới nghĩ lui, cứ như vậy cũng không được. Nàng muốn đi tìm Nhị thiếu gia nghĩ kế, nhất định Nhị thiếu gia sẽ có cách trừng trị con sói đói Lưu bà tử này. Không biết tại soa hôm nay Nhị thiếu gia lại không ở trong phủ, đi ra ngoài chơi cùng bạn, Hỉ Bảo thất vọng đi về. Cũng nhìn thấy Lưu bà tử đã chờ lâu ở trong phòng.
Lưu bà tử hứ một cái: “Tiểu tiện nhân, đi nơi nào về, để ta chờ lâu như vậy? Tiền đâu rồi, mau đưa cho ta.”
“Ta đã đưa tiền cho ngươi rất nhiều lần, trước sau cộng lại cũng khoảng hai ba trăm lượng. Lưu bà tử, ngươi đừng ép người quá đáng.”
Lưu bà tử gắt nàng một tiếng: “Tiểu tiện nhân, nhiều lời vô nghĩa. Nếu ngươi không cho, ngươi có tin hay không bây giờ ta liền đi tìm phu nhân, nói ra chuyện ngươi và Nhị thiếu gia đã dã hợp.”
“Ta đã không còn tiền rồi.” Hỉ Bảo có ý đồ tỏ ra yếu đuối, tranh thủ sự đồng tình.
“Ngươi không có tiền? Ngươi quản tiền bạc của phu nhân, sao lại không có tiền? Kể ca ngươi không có tiền, chẳng lẽ ngươi không biết đi tìm cha nương ngươi xin tiền sao? Ta mặc kệ, hôm nay ít nhất ngươi phải cho ta hai mươi lượng, nếu không đừng trách ta không khách khí.” Lưu bà tử hung ác ngoan độc nói với Hỉ Bảo.
Hỉ Bảo thở dồn dập, chính là người này, làm cho nàng rơi vào hoàn cảnh không chịu được như thế, không thể không đi ăn trộm tiền của phu nhân, làm cho mỗi ngày nàng đều lo lắng hãi hùng, y như chịu tội. Nếu như người này không còn, như vậy tất cả phiền toái đều biến mất. Đúng vậy, chỉ cần bà tử đáng chết này không còn, nàng có thể trở về làm Hỉ Bảo ban đầu, không lo lắng phu nhân phát hiện thiếu tiền, có thể quang minh chính đại ở chung một chỗ với Nhị thiếu gia.
Ánh mắt chợt lóe, liền cầm cây kéo đặt một chỗ. Hỉ Bảo không hề nghĩ ngợi, cầm kéo, lập tức đâm tới Lưu bà tử đang nói không ngừng. Nàng đâm, nàng đâm, nhất định nàng phải đâm chết nữ nhân tham lam này, chỉ cần nữ nhân này biến mất, toàn bộ phiền toái cũng không còn.
“A….” Một tiếng thét chói tai vang lên ngắn ngủi, qua đi, giống như người bóp cổ, bịt miệng. Sau đó, lại lớn tiếng kêu vang lên: “Giết người, giết người, mau đến đây, Hỉ Bảo giết người.”
Hỉ Bảo sợ hãi buông cây kéo dính đầy máu tươi, nhìn Lưu bà tử huyết nhục mơ hồ, Hỉ Bảo kêu to một tiếng, liên tiếp lùi về phía sau. Đã xảy ra chuyện gì. Làm sao nàng có thể giết người? Không, nhất định không phải nàng làm, nhất định là hiểu lầm, nàng không có khả năng giết người. A ~ Hỉ Bảo sụp đổ chạy ra khỏi căn phòng tràn đầy máu tươi.
“Hỉ Bạo chạy trốn, mau bắt lấy nàng.” Sân nhỏ Nhị phòng, lập tức náo động. Hỉ Bảo bị người đè xuống đất, ngẩng đầu, liền nhìn thấy Nhị thiếu gia biết được tin tức chạy đến. Hỉ Bảo ô ô khóc lên, thiếu gia, cứu người ta, nhất định ngươi phải cứu ta. Vì sao lúc ta đến tìm ngươi lại không có ở nhà, vì sao khi vừa xảy ra chuyện ngươi liền xuất hiện?
Hạ Nguyệt vội vã tiến vào từ bên ngoài: “Cô nương, mọi chuyện đã thành.”
“Hỉ Bảo và….” Hạ Nguyệt nói tin tức nghe được theo đúng sự thật: “Lần này, Hỉ Bảo phế đi Lưu bà tử, bên người Nhị phu nhân cũng ít đi hai tay chân. Cô nương thật sự là liệu sự như thần, làm sao lại có thể tính được Hỉ Bảo và Nhị thiếu gia có cái kia. Lưu bà tử sẽ lòng tham không đáy lừa gạt Hỉ Bảo? Không biết Hỉ Bảo kia nghĩ gì, rõ ràng là một mỹ nhân nũng nịu, vậy mà lại động đao. Có nô tỳ đứng ở cửa nhìn thấy, trời ơi, thật sự là dọa chết người. Trên đất tràn đầy máu tươi, hai con mắt của Lưu bà tử đều bị đâm mù.
Thẩm Tĩnh Thu lạnh nhạt cười. Kiếp trước, sau khi Hỉ Bảo làm di nương của Thẩm Tĩnh Bằng ba năm, khi đó tình cảm của hai người nước chảy thành sông, Thẩm Tĩnh Bằng cũng nguyện xuất đầu vì Hỉ Bảo, tự nhiên tâm nguyện của Hỉ Bảo được đền bù. Sau khi Hỉ Bảo làm di nương, có gây ra một vài chuyện. Từ những chuyện này, Thẩm Tĩnh Thu kết luận Hỉ Bảo không phải là người chịu được cô đơn lạnh lẽo, càng không phải là chủ tử biết nén giận. Ép nàng, đừng nói là Lưu bà tử, ngay cả chủ mẫu nàng cũng dám ra tay. Về phần Lưu bà tử tham lam, kiếp trước Thẩm Tĩnh Thu cũng biết qua. Hai người này gặp nhau, không gây ra một ít chuyện, là tuyệt đối không có khả năng. Chỉ là Thẩm Tĩnh Thu cũng không nghĩ tới, Hỉ bảo cũng dám động đao kéo.
Hỉ Bảo giết người, tham ô tiền bạc của chủ tử, bị đưa cho quan phủ, không đến mấy ngày sẽ chết trong đại lao. Tuy rằng Lưu bà tử có thể giữ lại tính mạng, nhưng lại bị mù hai mắt, mặt mày cũng hốc hác, phổi bị đâm thương, bị bệnh. Cùng ngày đã bị chuyển ra khỏi Hầu phủ, Nhị phu nhân Thẩm Lưu thi cho hai mươi lượng bạc, để bà ta tự sinh tự diệt
Mặt khác, đại phòng đưa tin tới, nói Tống di nương bị bệnh, uống thuốc và thi châm không có hiệu quả, đã đi. Về phần Mặc Trúc, đã sớm biến mất không một tiếng động.
Thẩm Tĩnh Thu khép sách lại, đây chỉ là mới bắt đầu.
Danh sách chương