Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Hải thần thẹn quá thành giận cuối cùng vẫn ăn sạch sẽ tiểu nhân ngư. Mạnh mẽ đưa sức mạnh của mình vào cơ thể của tiểu nhân ngư bị trói chặt hai chân, đợi đến khi cậu hết run mới cởi dây lưng áo choàng tắm ra.
Hoàn thành nghi thức thần thánh, chỉ cần đưa tiểu nhân ngư về biển nữa là hai chân này sẽ biến thành đuôi cá. Lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, Trương Đại Điểu sung sướng ôm tiểu kiều thê hai chân run rẩy đi tắm, tắm xong lại dỗ cậu ngủ, dùng giọng nói nhân từ kể một câu chuyện cũ về “Vương tử husky”.
Tiêu Tê nghe đến đoạn “Do vương tử husky quá anh tuấn nên bị vô số thiếu niên tranh đoạt” thì đã ngủ mất. Buổi sáng vẫn mệt không chịu nổi, miễn cưỡng ăn chút bữa sáng rồi đi làm. Trên đường lại ngủ tiếp trong xe, Maybach chạy rất êm, lúc ngủ có cảm giác là Trương Đại Điểu đụng cậu một lát nhưng cũng không có sức mà nói.
Hơi thở quen thuộc khiến cho Tiêu Tê an tâm, cậu không nghĩ nhiều nữa mà yên tâm ngủ, đến lúc mở mắt ra lại thì phát hiện mình đang ngồi trên máy bay.
Máy bay tư nhân rộng tãi, cả khoang được thiết kế thành phòng tiếp khác, có giường, có sô pha, có tủ rượu quầy bar. Trương Thần Phi đang ngồi trên ghế, tay cầm ly rượu đỏ, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cậu.
Máy bay này được Trương Thần Phi mua mấy năm trước. Trong nhóm người giàu thì mặt mũi rất quan trọng, người làm ăn buôn bán còn chú ý hơn, Trương Thần Phi cũng mua một cái theo phong trào, nhưng mà là mua chung với Cao Thạch Khánh. Hai học sinh giỏi của đại học Q tính toán rất cẩn thận, nghĩ thứ này cũng chỉ dùng để loè người thôi, không cần thiết mua mỗi người một cái. Cho nên chia đôi ra, tiền còn trả theo kỳ.
“Trương Đại Điểu! Cái này là có chuyện gì?” Tiêu Tê ngồi dậy, mắt lạnh trừng hắn.
“Tôi thấy em ngủ ngon nên không nỡ đánh thức em.” Trương Thần Phi tránh nặng tìm nhẹ nói, đứng dậy ngồi vào bên cạnh tiểu kiều thê, sờ khuôn mặt trở nên sáng bóng do được ngủ ngon của cậu.
Từ trước đến nay Tiêu Tê ngủ rất nông, rất dễ bị đánh thức, hôm nay mệt quá nên bị ôm lên máy bay cũng không biết. Giơ tay lên lấy điện thoại gắn trên cao xuống, lúc nghe thấy tiếng chim hót, lại nhìn vẻ mặt đắc ý của người nào đó, đúng là hắn cố ý mà.
Máy bay tư nhân sử dụng tuyến đường an toàn, cần hẹn trước ít nhất một ngày rưỡi. Chắc là lúc huỷ chuyến bay hôm trước thì người này mua đã mua hành trình luôn, có quỷ mới tin là hắn không có dự mưu.
“Hôm nay là ngày đi làm, không báo thì công ty sẽ loạn, anh có biết việc đó tạo thành hậu quả gì không?”
“Tôi đã báo cho Dư Viên rồi.” Hải thần đại nhân không hề sợ hãi, ôm lấy tiểu kiều thê thở hồng hộc, “Nếu em không yên tâm thì có thể liên lạc với cậu ta.”
Trên máy bay tư nhân có internet, Tiêu Tê giận đến hồ đồ quên mất cái này. Nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ đang trên cao trăm ngàn mét, giờ mà tức giận cũng chẳng làm được gì. Đẩy Trương Thần Phi ra, kết nối với WiFi kiểm tra tin nhắn.
[Dư Viên: Tổng tài, đây là văn kiện khẩn cấp của hôm nay, lúc anh rảnh rỗi nhớ xem qua. Cuộc họp buổi chiều em đã báo cho mọi người là dời vào cuối tuần, chúc anh có một tuần trăng mật vui vẻ, hắc hắc.]
Tuần trăng mật…
Kết hôn cũng bảy năm rồi, tuần trăng mật gì nữa! Tiêu Tê hít một hơi thật sâu, lấy một cái laptop từ trong ngăn kéo ra nhanh chóng trả lời những email khẩn cấp. Gọi người phục vụ rót cho mình một ly Coca ướp lạnh, cậu phải yên tĩnh một chút.
Địa điểm dừng chân là ở một hòn đảo thuộc Đông Nam Á, đây là thắng địa cho những ai đến du lịch ở vùng nhiệt đới. Trương Thần Phi mua một biệt thư riêng ở gần bãi biển, có cả quản gia và đầu bếp. Tiêu Tê xem qua độ an toàn chỗ bãi biển, thấy chỗ nước nông cũng có đánh dấu thì mới yên tâm chút.
Muốn quay về nơi xuất phát còn cần ít nhất hai ngày, chỉ có thể ở đây trước đã rồi tính.
Ở trong nước tiết trời đã chuyển lạnh do mùa thu đến, nhưng ở hải đảo này trời vẫn nắng chói chang. Địa điểm của biệt thự rất tuyệt, phòng khách kiểu mở nối ra bãi biển, ánh nắng và gió biển thọi dịu tâm tình căng thẳng lại.
Quản gia là dân bản xứ, nói tiếng Anh rất lưu loát, chuyện thứ nhất khi Tiêu Tê bước vào nhà là nói chuyện với quản gia, để cho ông tìm giúp cậu một người nhân viên cứu hộ.
“Nếu như chồng tôi có ném tôi xuống biển thì nhớ đi cứu tôi.”
Quản gia khiếp sợ xác nhận một lần nữa, ánh mắt phức tạp nhìn cặp chồng chồng trẻ tuổi giàu có. Làm nghề này lâu như thế cuối cùng cũng có cơ hội được tận mắt chứng kiến ân oán nhà giàu!
Quản gia như lâm đại địch dùng tốc độ nhanh nhất tìm đến một nhân viên cứu hộ, còn tìm ra được phao cấp cứu, túi cấp cứu này nọ, lúc xảy ra chuyện là có đủ đồ trong tay.
Nghỉ ngơi một lúc, Tiêu Tê lại đứng lên xử lý chuyện công ty, trả lời tất cả email công việc và tham gia một cuộc họp qua video, lúc kết thúc đã sắp đến xế chiều.
Trương Thần Phi xách một cái quần bơi đi đến: “Mặt trời sắp lặn rồi, sẽ không gây tổn thương đến làn da non nớt của em, đây là lúc tốt nhất để xuống biển.”
“Em không đi!”
Tiêu Tê không muốn quay về biển gì đó, giùng giằng không chịu đi. Hải thần đại nhân cứng rắn lột đồ cậu ra mặc quần bơi vào, ôm đi đến gần biển.
Nhân viên cứu hộ đen bóng đến mức chói sáng, mắt lom lom đứng một bên.
“Đừng giãy giụa nữa bảo bối, biển rộng mới chính là nơi em thuộc về.” Trương Thần Phi ôm tiểu kiều thê, đi đến chỗ mực nước biển ngang thắt lưng, từ từ đưa tiểu vương tử vào nước.
Nước biển trong suốt dần dần bao phủ hai chân trắng nõn, sóng biển mềm nhẹ đánh vào, hải thần đại nhân không chịu buông tay, cứ ôm như thế đợi kỳ tích xuất hiện.
Tiểu nhân ngư đã được giải trừ nguyền rủa, tiếp xúc với nước biển thì hai chân có thể trở lại thành đuôi cá. Lòng người hiểm ác đáng sợ, nơi đất liền không thích hợp cho tiểu vương tử sinh sống, cậu nên được tự do dạo chơi trong nước biển, đuôi cá xinh đẹp sẽ lay động theo sóng biển. Một ngày nào đó, cậu sẽ phát hiện ánh mắt ôn nhu ở sau rạng san hô.
Mười phút trôi qua, mắt của nhân viên cứu hộ cũng cay luôn, hai người kia vẫn duy trì tư thế lúc nãy.
“Tại sao lại không thấy đuôi cá đâu hết?” Trương Thần Phi kinh ngạc sờ một cái, vẫn là đôi chân dài xa nhau.
“Đã nói rồi mà, em không xuống biển được.” Tiêu Tê lắc lắc chân, khiến cho nước xung quanh nổi bọt.
“Tôi biết rồi.”
“Hửm?”
“Là do quần bơi khiến hai chân em không hợp lại được.”
“Này! Đây là chỗ công cộng!” Tiêu Tê cố gắng bảo vệ chiếc quần bơi bé nhỏ của mình.
…
Cuối cùng, tiểu vương tử cũng không biến ra đuôi cá được. Hải thần rất đau buồn, ngồi bên giường ôm tiểu kiều thê đờ ra.
“Em đã mua đường bay, sẽ khởi hành vào ngày kia.” Tiêu Tê dùng ngón chân gãi gãi ông xã, “Nói chuyện với anh đó.”
“À, cũng được.” Dior tiên sinh lấy lại tinh thần, đứng dậy rót một ly rượu đỏ, quay sang nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, từ từ uống cạn, “Tôi, Dior Atlantis Trương, bây giờ xin thề ở đây, từ bỏ vị trí hải thần, vĩnh viễn ở lại trên đất liền.”
“Anh cũng không quay về biển nữa à?” Tiêu Tê cười nhìn hắn.
“Ừ.” Để ly rượu xuống, hải thần đại nhân bò lên giường, ôm tiểu vương tử vào trong lòng, “Biển rộng không có em thì với tôi nó cũng chỉ là hoang mạc thôi.”
Mặc dù đây chỉ là lời trong kịch bản nhưng nghe vào vẫn không hiểu sao khiến mình cảm động, Tiêu Tê giơ tay sờ đầu hắn.
“Nhưng mà Atlantis không thể không có người cai trị.”
“Sao?” Tiêu Tê nhướng mày.
“Chỉ có thể sớm truyền cho Quang Tông, nhưng tôi sẽ mất đi đứa con trai duy nhất này.”
“… Cho nên?”
“Cho nên, em hãy sinh cho tôi một, không, hai mươi đứa nữa đi.”
“Cút!”
/Hết chương 68/
Hải thần thẹn quá thành giận cuối cùng vẫn ăn sạch sẽ tiểu nhân ngư. Mạnh mẽ đưa sức mạnh của mình vào cơ thể của tiểu nhân ngư bị trói chặt hai chân, đợi đến khi cậu hết run mới cởi dây lưng áo choàng tắm ra.
Hoàn thành nghi thức thần thánh, chỉ cần đưa tiểu nhân ngư về biển nữa là hai chân này sẽ biến thành đuôi cá. Lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, Trương Đại Điểu sung sướng ôm tiểu kiều thê hai chân run rẩy đi tắm, tắm xong lại dỗ cậu ngủ, dùng giọng nói nhân từ kể một câu chuyện cũ về “Vương tử husky”.
Tiêu Tê nghe đến đoạn “Do vương tử husky quá anh tuấn nên bị vô số thiếu niên tranh đoạt” thì đã ngủ mất. Buổi sáng vẫn mệt không chịu nổi, miễn cưỡng ăn chút bữa sáng rồi đi làm. Trên đường lại ngủ tiếp trong xe, Maybach chạy rất êm, lúc ngủ có cảm giác là Trương Đại Điểu đụng cậu một lát nhưng cũng không có sức mà nói.
Hơi thở quen thuộc khiến cho Tiêu Tê an tâm, cậu không nghĩ nhiều nữa mà yên tâm ngủ, đến lúc mở mắt ra lại thì phát hiện mình đang ngồi trên máy bay.
Máy bay tư nhân rộng tãi, cả khoang được thiết kế thành phòng tiếp khác, có giường, có sô pha, có tủ rượu quầy bar. Trương Thần Phi đang ngồi trên ghế, tay cầm ly rượu đỏ, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cậu.
Máy bay này được Trương Thần Phi mua mấy năm trước. Trong nhóm người giàu thì mặt mũi rất quan trọng, người làm ăn buôn bán còn chú ý hơn, Trương Thần Phi cũng mua một cái theo phong trào, nhưng mà là mua chung với Cao Thạch Khánh. Hai học sinh giỏi của đại học Q tính toán rất cẩn thận, nghĩ thứ này cũng chỉ dùng để loè người thôi, không cần thiết mua mỗi người một cái. Cho nên chia đôi ra, tiền còn trả theo kỳ.
“Trương Đại Điểu! Cái này là có chuyện gì?” Tiêu Tê ngồi dậy, mắt lạnh trừng hắn.
“Tôi thấy em ngủ ngon nên không nỡ đánh thức em.” Trương Thần Phi tránh nặng tìm nhẹ nói, đứng dậy ngồi vào bên cạnh tiểu kiều thê, sờ khuôn mặt trở nên sáng bóng do được ngủ ngon của cậu.
Từ trước đến nay Tiêu Tê ngủ rất nông, rất dễ bị đánh thức, hôm nay mệt quá nên bị ôm lên máy bay cũng không biết. Giơ tay lên lấy điện thoại gắn trên cao xuống, lúc nghe thấy tiếng chim hót, lại nhìn vẻ mặt đắc ý của người nào đó, đúng là hắn cố ý mà.
Máy bay tư nhân sử dụng tuyến đường an toàn, cần hẹn trước ít nhất một ngày rưỡi. Chắc là lúc huỷ chuyến bay hôm trước thì người này mua đã mua hành trình luôn, có quỷ mới tin là hắn không có dự mưu.
“Hôm nay là ngày đi làm, không báo thì công ty sẽ loạn, anh có biết việc đó tạo thành hậu quả gì không?”
“Tôi đã báo cho Dư Viên rồi.” Hải thần đại nhân không hề sợ hãi, ôm lấy tiểu kiều thê thở hồng hộc, “Nếu em không yên tâm thì có thể liên lạc với cậu ta.”
Trên máy bay tư nhân có internet, Tiêu Tê giận đến hồ đồ quên mất cái này. Nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ đang trên cao trăm ngàn mét, giờ mà tức giận cũng chẳng làm được gì. Đẩy Trương Thần Phi ra, kết nối với WiFi kiểm tra tin nhắn.
[Dư Viên: Tổng tài, đây là văn kiện khẩn cấp của hôm nay, lúc anh rảnh rỗi nhớ xem qua. Cuộc họp buổi chiều em đã báo cho mọi người là dời vào cuối tuần, chúc anh có một tuần trăng mật vui vẻ, hắc hắc.]
Tuần trăng mật…
Kết hôn cũng bảy năm rồi, tuần trăng mật gì nữa! Tiêu Tê hít một hơi thật sâu, lấy một cái laptop từ trong ngăn kéo ra nhanh chóng trả lời những email khẩn cấp. Gọi người phục vụ rót cho mình một ly Coca ướp lạnh, cậu phải yên tĩnh một chút.
Địa điểm dừng chân là ở một hòn đảo thuộc Đông Nam Á, đây là thắng địa cho những ai đến du lịch ở vùng nhiệt đới. Trương Thần Phi mua một biệt thư riêng ở gần bãi biển, có cả quản gia và đầu bếp. Tiêu Tê xem qua độ an toàn chỗ bãi biển, thấy chỗ nước nông cũng có đánh dấu thì mới yên tâm chút.
Muốn quay về nơi xuất phát còn cần ít nhất hai ngày, chỉ có thể ở đây trước đã rồi tính.
Ở trong nước tiết trời đã chuyển lạnh do mùa thu đến, nhưng ở hải đảo này trời vẫn nắng chói chang. Địa điểm của biệt thự rất tuyệt, phòng khách kiểu mở nối ra bãi biển, ánh nắng và gió biển thọi dịu tâm tình căng thẳng lại.
Quản gia là dân bản xứ, nói tiếng Anh rất lưu loát, chuyện thứ nhất khi Tiêu Tê bước vào nhà là nói chuyện với quản gia, để cho ông tìm giúp cậu một người nhân viên cứu hộ.
“Nếu như chồng tôi có ném tôi xuống biển thì nhớ đi cứu tôi.”
Quản gia khiếp sợ xác nhận một lần nữa, ánh mắt phức tạp nhìn cặp chồng chồng trẻ tuổi giàu có. Làm nghề này lâu như thế cuối cùng cũng có cơ hội được tận mắt chứng kiến ân oán nhà giàu!
Quản gia như lâm đại địch dùng tốc độ nhanh nhất tìm đến một nhân viên cứu hộ, còn tìm ra được phao cấp cứu, túi cấp cứu này nọ, lúc xảy ra chuyện là có đủ đồ trong tay.
Nghỉ ngơi một lúc, Tiêu Tê lại đứng lên xử lý chuyện công ty, trả lời tất cả email công việc và tham gia một cuộc họp qua video, lúc kết thúc đã sắp đến xế chiều.
Trương Thần Phi xách một cái quần bơi đi đến: “Mặt trời sắp lặn rồi, sẽ không gây tổn thương đến làn da non nớt của em, đây là lúc tốt nhất để xuống biển.”
“Em không đi!”
Tiêu Tê không muốn quay về biển gì đó, giùng giằng không chịu đi. Hải thần đại nhân cứng rắn lột đồ cậu ra mặc quần bơi vào, ôm đi đến gần biển.
Nhân viên cứu hộ đen bóng đến mức chói sáng, mắt lom lom đứng một bên.
“Đừng giãy giụa nữa bảo bối, biển rộng mới chính là nơi em thuộc về.” Trương Thần Phi ôm tiểu kiều thê, đi đến chỗ mực nước biển ngang thắt lưng, từ từ đưa tiểu vương tử vào nước.
Nước biển trong suốt dần dần bao phủ hai chân trắng nõn, sóng biển mềm nhẹ đánh vào, hải thần đại nhân không chịu buông tay, cứ ôm như thế đợi kỳ tích xuất hiện.
Tiểu nhân ngư đã được giải trừ nguyền rủa, tiếp xúc với nước biển thì hai chân có thể trở lại thành đuôi cá. Lòng người hiểm ác đáng sợ, nơi đất liền không thích hợp cho tiểu vương tử sinh sống, cậu nên được tự do dạo chơi trong nước biển, đuôi cá xinh đẹp sẽ lay động theo sóng biển. Một ngày nào đó, cậu sẽ phát hiện ánh mắt ôn nhu ở sau rạng san hô.
Mười phút trôi qua, mắt của nhân viên cứu hộ cũng cay luôn, hai người kia vẫn duy trì tư thế lúc nãy.
“Tại sao lại không thấy đuôi cá đâu hết?” Trương Thần Phi kinh ngạc sờ một cái, vẫn là đôi chân dài xa nhau.
“Đã nói rồi mà, em không xuống biển được.” Tiêu Tê lắc lắc chân, khiến cho nước xung quanh nổi bọt.
“Tôi biết rồi.”
“Hửm?”
“Là do quần bơi khiến hai chân em không hợp lại được.”
“Này! Đây là chỗ công cộng!” Tiêu Tê cố gắng bảo vệ chiếc quần bơi bé nhỏ của mình.
…
Cuối cùng, tiểu vương tử cũng không biến ra đuôi cá được. Hải thần rất đau buồn, ngồi bên giường ôm tiểu kiều thê đờ ra.
“Em đã mua đường bay, sẽ khởi hành vào ngày kia.” Tiêu Tê dùng ngón chân gãi gãi ông xã, “Nói chuyện với anh đó.”
“À, cũng được.” Dior tiên sinh lấy lại tinh thần, đứng dậy rót một ly rượu đỏ, quay sang nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, từ từ uống cạn, “Tôi, Dior Atlantis Trương, bây giờ xin thề ở đây, từ bỏ vị trí hải thần, vĩnh viễn ở lại trên đất liền.”
“Anh cũng không quay về biển nữa à?” Tiêu Tê cười nhìn hắn.
“Ừ.” Để ly rượu xuống, hải thần đại nhân bò lên giường, ôm tiểu vương tử vào trong lòng, “Biển rộng không có em thì với tôi nó cũng chỉ là hoang mạc thôi.”
Mặc dù đây chỉ là lời trong kịch bản nhưng nghe vào vẫn không hiểu sao khiến mình cảm động, Tiêu Tê giơ tay sờ đầu hắn.
“Nhưng mà Atlantis không thể không có người cai trị.”
“Sao?” Tiêu Tê nhướng mày.
“Chỉ có thể sớm truyền cho Quang Tông, nhưng tôi sẽ mất đi đứa con trai duy nhất này.”
“… Cho nên?”
“Cho nên, em hãy sinh cho tôi một, không, hai mươi đứa nữa đi.”
“Cút!”
/Hết chương 68/
Danh sách chương