Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Tiểu kiều thê không có sức phản kháng bị ma cà rồng đè lên bàn làm việc hút mất một lượng lớn máu tươi, cuối cùng không nhịn được nữa, yếu ớt nằm trên bàn thở dốc.
Thân vương điện hạ đã ăn no không để ý đến tiểu tế phẩm sắp chết mà đi súc miệng trước, sau đó mới không nhanh không chậm quay lại ôm cậu xuống bàn. Kỳ quái là, tiểu kiều thê bị hút máu lại không xuất hiện tình trạng tái nhợt do bị hút nhiều máu mà cả người lại đỏ bừng.
Tiêu Tê chôn mặt trong lòng Trương Đại Điểu, không có mặt mũi nào đi gặp người nữa. Lúc trước, cậu không thoả hiệp với kịch bản tổng tài bá đạo, trăm lần không ngờ đến kịch bản ma cà rồng thì lại như ngựa mất móng trước.
“Mệt lắm à?” Trương Thần Phi đặt người lên ghế sô pha, cởi áo khoác tây trang của mình đắp cho cậu. Lúc nãy hút máu kích động quá, lỡ tay xé rách áo sơ mi của tiểu kiều thê.
Tiêu Tê ngáp một cái. Làm chuyện này xong thì sẽ bị mệt, nhưng sáng nay ngủ cũng không đủ lắm.
“Mệt thì ngủ đi.” Thân vương điện hạ được thoả mãn thì tâm tình cực kỳ tốt, hôn nhẹ tiểu tế phẩm yếu ớt, lấy một cái chăn từ trong ngăn tủ, “Đến lúc ăn trưa tôi sẽ gọi em dậy.”
Tiêu Tê kéo chăn che gần nửa mặt: “Sau này không được làm thế này trong phòng làm việc…”
“Cái này không đảm bảo được.” Vốn muốn nói chuyện này không do tiểu tế phẩm quyết định, nhưng ma cà rồng quý tộc ôn nhu sẽ không đi doạ đồ ăn của mình. Nói chuyện với tên đầu óc ngơ ngáo xong, làm ổ trên sô pha, nhắm mắt, ngủ.
Ngủ nửa tiếng, tinh lực bị mất liền quay lại. Tiêu Tê mở mắt ra, nhìn thấy thư ký đang im lặng khoa chân múa tay giao lưu với Trương Đại Điểu.
“Khụ…” Họ nhẹ một tiếng, ý nói bọn họ cậu đã tỉnh, hai người bên kia lập tức lên tiếng.
“Bảo bối, tỉnh rồi à.”
“Vậy tôi ra ngoài trước.” Thư ký đặt một cái túi giấy xuống, gật đầu chào hỏi với Tiêu Tê rồi bước ra khỏi phòng làm việc, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong túi giấy không hề nghi ngờ gì chính là một cái áo sơ mi mới. Từ khi Trương Đại Điểu bị bệnh, loại áo sơ mi đắt tiền này của Tiêu Tê liền trở thành thứ đồ tiêu tiền duy nhất, cứ trung bình khoảng hai ngày là lại phải đi mua một cái mới. Dù sao ngay từ khắc Trương Đại Điểu nói thư ký khoá cửa lại thì không có cách nào giải thích nữa rồi, Tiêu Tê đành chịu, lỡ rồi cho lỡ luôn, tự mình đổi áo rồi ngồi vào lại bàn làm việc.
Chiều nay Thạch Phi có cuộc họp cao tầng, Trương Thần Phi phải đến tầng cao nhất họp. Tiêu Tê nhìn bản nội dung của hội nghị, dài khoảng gần bốn tiếng. Cậu thấy vậy nên đề nghị để cậu về lại Ba Tiêu vì hôm nay Ba Tiêu cũng có một cuộc họp.
“Không được, em phải theo tôi đến tầng cao nhất.” Thân vương đại nhân đã nếm được mỹ vị một giây cũng không muốn xa tiểu huyết nô, thầm nghĩ muốn nhét cậu vào trong túi, lúc thèm thì lôi ra liếm một cái.
“Em không đi.” Bây giờ xem ra thì kịch bản này không ảnh hưởng đến năng lực quyết sách của Trương Đại Điểu, hoàn toàn không cần Tiêu Tê đi theo. Hai người lãng phí bốn tiếng ngồi không, điều này không phù hợp với nguyên tắc hiệu suất của Tiêu tổng.
“Không đi cũng được, nhưng em không thể rời khỏi căn phòng này.” Tranh chấp một lúc, Trương Thần Phi nhượng bộ, “Nếu như nửa đường tôi quay lại tìm không thấy em thì tôi sẽ đến Ba Tiêu huyết tế tất cả mọi người!”
“… Biết rồi.”
Tuy là không biết vị thân vương Đại Điểu này làm sao huyết tế được nhân viên của cậu nhưng Tiêu Tê vẫn nghe lời không rời đi. Dù sao cuộc họp kia cũng không quan trọng lắm, có thể họp qua video, nên cậu trực tiếp mở cuộc họp luôn.
Cuộc họp hôm nay chủ yếu là về vấn đề tiến cử vài phim truyền hình của BBQ. Sau khi KY trở vè thì bên đó tích cực đưa người đại diện đến đổi, vô cùng có thành ý. Nhưng Tiêu Tê không có ý muốn hợp tác với BBQ nữa, nên nói nhân viên của cậu từ chối bên đó.
“BBQ chuyên sản xuất dòng phim chính kịch, huyền nghi, hoặc công sở. BBL thì chuyên về phim gia đình và phim hài hước. Nếu như muốn tăng giá trị tên tuổi cho Ba Tiêu thì nên mua của BBQ. Còn nếu vì lượt xem nên mua của BBL thích hợp hơn…”
Tiêu Tê chăm chú nghe nhân viên phân tích, chợt nghe tiếng cửa phòng làm việc vang lên, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Trương Đại Điểu vốn đang phải họp ở tầng cao nhất len lén thò đầu xù xù vào. Bị cậu phát hiện, lập tức y như rùa rụt đầu, “cạch” một tiếng đóng cửa lại.
“…” Không hiểu gì hết.
Mà mọi người đang ngồi họp ở tầng cao nhất cũng không hiểu nổi. Mới vừa họp một tiếng là đã không thấy tổng tài, mà người biến mất đi mấy phút lại quay lại. Lúc đầu mọi người cho là tổng tài đi vệ sinh nên không để ý, nhưng cứ cách một tiếng lại phải biến mất một lần thì có chút không đúng.
Người ngồi ở bên cạnh Trương Thần Phi là Triệu phó tổng đã hơn bốn mươi. Mở mắt nhìn tổng tài cứ kiểu mắc đi xi xi lắm bước ra ngoài ba lần, Triệu tổng từng trải thân thiết nhỏ giọng nói, “Có phải là không nhịn được đúng không?”
“Ừ.” Trương Thần Phi gật đầu, đồ ăn của hắn ở dưới lầu, sợ bị người khác gặm mất, lúc nào cũng sợ cậu gặp phải nguy hiểm gì đó, nhịn không được cứ cách một tiếng thì phải đi xem.
Triệu phó tổng thở dài, sau khi kết thúc cuộc họp thì gửi cho hắn thông tin về một bác sĩ chuyên khoa, khuyên nhủ: “Đi khám sớm chút, loại chuyện này không thể chờ được.”
“Khám cái gì?” Trương Thần Phi không hiểu, hắn nhớ tiểu kiều thê thì người này gửi địa chỉ bác sĩ cho hắn làm gì? “Chứng đi tiểu nhiều lần đó.” Triệu phó tổng bày ra vẻ mặt “Tôi hiểu mà”, vỗ vai hắn rồi rời đi.
Thân vương Nicolas tôn quý cảm thấy mình bị sỉ nhục. Nhưng ma cà rồng phải che giấu bản thân, không thể nói ra được, hắn không có cách nào giải thích được ham muốn độc chiếm điên cuồng của mình với tiểu tế phẩm, chỉ có thể yên lặng chịu đựng hiểu lầm của loài người.
“Chịu nhục vĩ đại thế này, nhất định phải ghi chép vào trong lịch sử gia tộc họ Trương.” Trên đường trở về, thân vương buồn bực kể lại chuyện này cho tiểu kiều thê.
“Em nghĩ hậu nhân họ Trương không muốn nhìn thấy công lao vĩ đại này đâu.” Tiêu Tê đang lái xe đồng tình nhìn hắn.
“Em không hiểu đâu…” Dior tiên sinh nặng nề nói, thấy tiểu kiều thê lại muốn lái xe đến nhà hàng, kịp thời ngăn cậu lại, “Về nhà đi, tôi làm đồ ngon cho em.”
Hôm nay tiểu tế phẩm đã ngoan ngoãn hiến tế máu tươi cho thân vương đại nhân vĩ đại, cậu cũng nên được bồi bổ. Đồ ăn bên ngoài không thể bổ sung được tinh hoa bị mất, vẫn là cần hắn tự thân xuống bếp.
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh vẫn còn nhiều, còn có một ít nước dùng do đầu bếp ở biệt thự nấu. Nước dùng được hầm cả đêm, trong đó có thịt vịt, thịt gà, xương sườn, nấu món gì cũng ngon cả. Trương Thần Phi lấy nước dùng ra làm món phật khiêu tường.
Tiêu Tê không yên tâm đứng ở cửa phòng bếp nhìn hắn làm cơm, chỉ sợ hắn ném đồ gì kỳ quái vào. Cũng may là ma cà rồng tiên sinh không cho cái gì mà “máu thần thú,” “lông quạ đen” vào, chỉ toàn là nguyên liệu nấu ăn bình thường.
Đặt phật khiêu tường lên bàn, lấy nắp ra, mùi thơm lừng bay ra liền. Tiêu Tê nhận chén canh trong tay ông xã nhấp một ngụm, mỹ vị như đồ ăn cung đình, ăn rất ngon. Ăn một miếng sò hến khô, hương thơm lưu lại trên từng kẽ răng.
Tiêu Tê không thích ăn đồ ăn ngoài, khi còn bé vì chuyện của bảo mẫu nên cậu có tiền sẽ đi ăn ngoài. Nhưng đồ ăn ở ngoài cho nhiều dầu mỡ, ăn nhiều sẽ khó chịu. Sau khi kết hôn, lần đầu ăn đồ nhà nấu của Trương Thần Phi, đúng là kinh vi thiên nhân.
Bởi vì trong đồ ăn đó tràn đầy mùi “gia đình”.
Theo Trương Thần Phi nói, tay nghề nấu ăn của hắn là học từ bà nội. Sau khi mẹ qua đời thì bà nội phụ trách chăm sóc hắn. Bà nội đã lớn tuổi, không biết dạy hắn gì nên dạy hắn nấu mấy món ăn.
“Bà tôi nói, biết nấu ăn thì mới có thể lấy vợ.” Thật ra mấy món đó không phải mấy món phức tạp gì, năm đó bà nội cũng chỉ mong muốn mình đi rồi thì cháu nội sẽ không chết đói. Không nghĩ đến cuối cùng tài nấu nướng này được cháu trai dùng để lấy lòng vợ thật.
Phát hiện tiểu kiều thê thích ăn đồ ăn mình nấu, Trương Thần Phi liền thường xuyên nấu ăn cho cậu, từ đó trù nghệ cũng tăng cao. Còn vì bệnh dạ dày của Tiêu Tê mà đi học nấu canh.
“Sao thế?” Thấy tiểu kiều thê ngẩn người, Trương Thần Phi lắc lắc tay trước mặt cậu.
“Không sao, ăn ngon lắm.” Tiêu Tê bưng chén lên, húp sạch sẽ.
Dựa vào nguyên tắc tiểu tế phẩm ăn no có thể ưu hoá vị của máu nên thân vương đại nhân tích cực gắp cho cậu nhiều đồ ăn hơn, cổ vũ cậu ăn nhiều thêm.
Hai người ăn hết một nồi phật khiêu tường. Tất cả đều là vật đại bổ, lúc tiêu thực, Tiêu Tê cảm thấy một trận khô nóng.
“Anh nóng không?” Tiêu Tê mò đến nằm sát bên người ông xã đang chơi game trên trí não.
“Bảo bối, em muốn gì, hửm?” Trương Thần Phi giơ tay ôm người vào lòng, đương nhiên là nóng rồi, ban ngày uống máu đại bổ, ban đêm lại ăn phật khiêu tường.
“Ưm…”
“Còn muốn tôi hút máu à?” Trương Thần Phi tắt trí não, sờ sờ khuôn mặt non mềm của tiểu tế phẩm, nhẹ lắc đầu, “Tôi biết việc hút máu sẽ khiến em sản sinh ra cảm giác mê huyễn thích thú, thậm chí còn bị nghiện nữa, nhưng chuyện này không tốt, mất máu nhiều em sẽ chết.”
Kiên quyết cự tuyệt quyến rũ của tiểu sweetheart, hắn chính là một ma cà rồng phát triển bền vững!
/Hết chương 55/
Tiểu kiều thê không có sức phản kháng bị ma cà rồng đè lên bàn làm việc hút mất một lượng lớn máu tươi, cuối cùng không nhịn được nữa, yếu ớt nằm trên bàn thở dốc.
Thân vương điện hạ đã ăn no không để ý đến tiểu tế phẩm sắp chết mà đi súc miệng trước, sau đó mới không nhanh không chậm quay lại ôm cậu xuống bàn. Kỳ quái là, tiểu kiều thê bị hút máu lại không xuất hiện tình trạng tái nhợt do bị hút nhiều máu mà cả người lại đỏ bừng.
Tiêu Tê chôn mặt trong lòng Trương Đại Điểu, không có mặt mũi nào đi gặp người nữa. Lúc trước, cậu không thoả hiệp với kịch bản tổng tài bá đạo, trăm lần không ngờ đến kịch bản ma cà rồng thì lại như ngựa mất móng trước.
“Mệt lắm à?” Trương Thần Phi đặt người lên ghế sô pha, cởi áo khoác tây trang của mình đắp cho cậu. Lúc nãy hút máu kích động quá, lỡ tay xé rách áo sơ mi của tiểu kiều thê.
Tiêu Tê ngáp một cái. Làm chuyện này xong thì sẽ bị mệt, nhưng sáng nay ngủ cũng không đủ lắm.
“Mệt thì ngủ đi.” Thân vương điện hạ được thoả mãn thì tâm tình cực kỳ tốt, hôn nhẹ tiểu tế phẩm yếu ớt, lấy một cái chăn từ trong ngăn tủ, “Đến lúc ăn trưa tôi sẽ gọi em dậy.”
Tiêu Tê kéo chăn che gần nửa mặt: “Sau này không được làm thế này trong phòng làm việc…”
“Cái này không đảm bảo được.” Vốn muốn nói chuyện này không do tiểu tế phẩm quyết định, nhưng ma cà rồng quý tộc ôn nhu sẽ không đi doạ đồ ăn của mình. Nói chuyện với tên đầu óc ngơ ngáo xong, làm ổ trên sô pha, nhắm mắt, ngủ.
Ngủ nửa tiếng, tinh lực bị mất liền quay lại. Tiêu Tê mở mắt ra, nhìn thấy thư ký đang im lặng khoa chân múa tay giao lưu với Trương Đại Điểu.
“Khụ…” Họ nhẹ một tiếng, ý nói bọn họ cậu đã tỉnh, hai người bên kia lập tức lên tiếng.
“Bảo bối, tỉnh rồi à.”
“Vậy tôi ra ngoài trước.” Thư ký đặt một cái túi giấy xuống, gật đầu chào hỏi với Tiêu Tê rồi bước ra khỏi phòng làm việc, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong túi giấy không hề nghi ngờ gì chính là một cái áo sơ mi mới. Từ khi Trương Đại Điểu bị bệnh, loại áo sơ mi đắt tiền này của Tiêu Tê liền trở thành thứ đồ tiêu tiền duy nhất, cứ trung bình khoảng hai ngày là lại phải đi mua một cái mới. Dù sao ngay từ khắc Trương Đại Điểu nói thư ký khoá cửa lại thì không có cách nào giải thích nữa rồi, Tiêu Tê đành chịu, lỡ rồi cho lỡ luôn, tự mình đổi áo rồi ngồi vào lại bàn làm việc.
Chiều nay Thạch Phi có cuộc họp cao tầng, Trương Thần Phi phải đến tầng cao nhất họp. Tiêu Tê nhìn bản nội dung của hội nghị, dài khoảng gần bốn tiếng. Cậu thấy vậy nên đề nghị để cậu về lại Ba Tiêu vì hôm nay Ba Tiêu cũng có một cuộc họp.
“Không được, em phải theo tôi đến tầng cao nhất.” Thân vương đại nhân đã nếm được mỹ vị một giây cũng không muốn xa tiểu huyết nô, thầm nghĩ muốn nhét cậu vào trong túi, lúc thèm thì lôi ra liếm một cái.
“Em không đi.” Bây giờ xem ra thì kịch bản này không ảnh hưởng đến năng lực quyết sách của Trương Đại Điểu, hoàn toàn không cần Tiêu Tê đi theo. Hai người lãng phí bốn tiếng ngồi không, điều này không phù hợp với nguyên tắc hiệu suất của Tiêu tổng.
“Không đi cũng được, nhưng em không thể rời khỏi căn phòng này.” Tranh chấp một lúc, Trương Thần Phi nhượng bộ, “Nếu như nửa đường tôi quay lại tìm không thấy em thì tôi sẽ đến Ba Tiêu huyết tế tất cả mọi người!”
“… Biết rồi.”
Tuy là không biết vị thân vương Đại Điểu này làm sao huyết tế được nhân viên của cậu nhưng Tiêu Tê vẫn nghe lời không rời đi. Dù sao cuộc họp kia cũng không quan trọng lắm, có thể họp qua video, nên cậu trực tiếp mở cuộc họp luôn.
Cuộc họp hôm nay chủ yếu là về vấn đề tiến cử vài phim truyền hình của BBQ. Sau khi KY trở vè thì bên đó tích cực đưa người đại diện đến đổi, vô cùng có thành ý. Nhưng Tiêu Tê không có ý muốn hợp tác với BBQ nữa, nên nói nhân viên của cậu từ chối bên đó.
“BBQ chuyên sản xuất dòng phim chính kịch, huyền nghi, hoặc công sở. BBL thì chuyên về phim gia đình và phim hài hước. Nếu như muốn tăng giá trị tên tuổi cho Ba Tiêu thì nên mua của BBQ. Còn nếu vì lượt xem nên mua của BBL thích hợp hơn…”
Tiêu Tê chăm chú nghe nhân viên phân tích, chợt nghe tiếng cửa phòng làm việc vang lên, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Trương Đại Điểu vốn đang phải họp ở tầng cao nhất len lén thò đầu xù xù vào. Bị cậu phát hiện, lập tức y như rùa rụt đầu, “cạch” một tiếng đóng cửa lại.
“…” Không hiểu gì hết.
Mà mọi người đang ngồi họp ở tầng cao nhất cũng không hiểu nổi. Mới vừa họp một tiếng là đã không thấy tổng tài, mà người biến mất đi mấy phút lại quay lại. Lúc đầu mọi người cho là tổng tài đi vệ sinh nên không để ý, nhưng cứ cách một tiếng lại phải biến mất một lần thì có chút không đúng.
Người ngồi ở bên cạnh Trương Thần Phi là Triệu phó tổng đã hơn bốn mươi. Mở mắt nhìn tổng tài cứ kiểu mắc đi xi xi lắm bước ra ngoài ba lần, Triệu tổng từng trải thân thiết nhỏ giọng nói, “Có phải là không nhịn được đúng không?”
“Ừ.” Trương Thần Phi gật đầu, đồ ăn của hắn ở dưới lầu, sợ bị người khác gặm mất, lúc nào cũng sợ cậu gặp phải nguy hiểm gì đó, nhịn không được cứ cách một tiếng thì phải đi xem.
Triệu phó tổng thở dài, sau khi kết thúc cuộc họp thì gửi cho hắn thông tin về một bác sĩ chuyên khoa, khuyên nhủ: “Đi khám sớm chút, loại chuyện này không thể chờ được.”
“Khám cái gì?” Trương Thần Phi không hiểu, hắn nhớ tiểu kiều thê thì người này gửi địa chỉ bác sĩ cho hắn làm gì? “Chứng đi tiểu nhiều lần đó.” Triệu phó tổng bày ra vẻ mặt “Tôi hiểu mà”, vỗ vai hắn rồi rời đi.
Thân vương Nicolas tôn quý cảm thấy mình bị sỉ nhục. Nhưng ma cà rồng phải che giấu bản thân, không thể nói ra được, hắn không có cách nào giải thích được ham muốn độc chiếm điên cuồng của mình với tiểu tế phẩm, chỉ có thể yên lặng chịu đựng hiểu lầm của loài người.
“Chịu nhục vĩ đại thế này, nhất định phải ghi chép vào trong lịch sử gia tộc họ Trương.” Trên đường trở về, thân vương buồn bực kể lại chuyện này cho tiểu kiều thê.
“Em nghĩ hậu nhân họ Trương không muốn nhìn thấy công lao vĩ đại này đâu.” Tiêu Tê đang lái xe đồng tình nhìn hắn.
“Em không hiểu đâu…” Dior tiên sinh nặng nề nói, thấy tiểu kiều thê lại muốn lái xe đến nhà hàng, kịp thời ngăn cậu lại, “Về nhà đi, tôi làm đồ ngon cho em.”
Hôm nay tiểu tế phẩm đã ngoan ngoãn hiến tế máu tươi cho thân vương đại nhân vĩ đại, cậu cũng nên được bồi bổ. Đồ ăn bên ngoài không thể bổ sung được tinh hoa bị mất, vẫn là cần hắn tự thân xuống bếp.
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh vẫn còn nhiều, còn có một ít nước dùng do đầu bếp ở biệt thự nấu. Nước dùng được hầm cả đêm, trong đó có thịt vịt, thịt gà, xương sườn, nấu món gì cũng ngon cả. Trương Thần Phi lấy nước dùng ra làm món phật khiêu tường.
Tiêu Tê không yên tâm đứng ở cửa phòng bếp nhìn hắn làm cơm, chỉ sợ hắn ném đồ gì kỳ quái vào. Cũng may là ma cà rồng tiên sinh không cho cái gì mà “máu thần thú,” “lông quạ đen” vào, chỉ toàn là nguyên liệu nấu ăn bình thường.
Đặt phật khiêu tường lên bàn, lấy nắp ra, mùi thơm lừng bay ra liền. Tiêu Tê nhận chén canh trong tay ông xã nhấp một ngụm, mỹ vị như đồ ăn cung đình, ăn rất ngon. Ăn một miếng sò hến khô, hương thơm lưu lại trên từng kẽ răng.
Tiêu Tê không thích ăn đồ ăn ngoài, khi còn bé vì chuyện của bảo mẫu nên cậu có tiền sẽ đi ăn ngoài. Nhưng đồ ăn ở ngoài cho nhiều dầu mỡ, ăn nhiều sẽ khó chịu. Sau khi kết hôn, lần đầu ăn đồ nhà nấu của Trương Thần Phi, đúng là kinh vi thiên nhân.
Bởi vì trong đồ ăn đó tràn đầy mùi “gia đình”.
Theo Trương Thần Phi nói, tay nghề nấu ăn của hắn là học từ bà nội. Sau khi mẹ qua đời thì bà nội phụ trách chăm sóc hắn. Bà nội đã lớn tuổi, không biết dạy hắn gì nên dạy hắn nấu mấy món ăn.
“Bà tôi nói, biết nấu ăn thì mới có thể lấy vợ.” Thật ra mấy món đó không phải mấy món phức tạp gì, năm đó bà nội cũng chỉ mong muốn mình đi rồi thì cháu nội sẽ không chết đói. Không nghĩ đến cuối cùng tài nấu nướng này được cháu trai dùng để lấy lòng vợ thật.
Phát hiện tiểu kiều thê thích ăn đồ ăn mình nấu, Trương Thần Phi liền thường xuyên nấu ăn cho cậu, từ đó trù nghệ cũng tăng cao. Còn vì bệnh dạ dày của Tiêu Tê mà đi học nấu canh.
“Sao thế?” Thấy tiểu kiều thê ngẩn người, Trương Thần Phi lắc lắc tay trước mặt cậu.
“Không sao, ăn ngon lắm.” Tiêu Tê bưng chén lên, húp sạch sẽ.
Dựa vào nguyên tắc tiểu tế phẩm ăn no có thể ưu hoá vị của máu nên thân vương đại nhân tích cực gắp cho cậu nhiều đồ ăn hơn, cổ vũ cậu ăn nhiều thêm.
Hai người ăn hết một nồi phật khiêu tường. Tất cả đều là vật đại bổ, lúc tiêu thực, Tiêu Tê cảm thấy một trận khô nóng.
“Anh nóng không?” Tiêu Tê mò đến nằm sát bên người ông xã đang chơi game trên trí não.
“Bảo bối, em muốn gì, hửm?” Trương Thần Phi giơ tay ôm người vào lòng, đương nhiên là nóng rồi, ban ngày uống máu đại bổ, ban đêm lại ăn phật khiêu tường.
“Ưm…”
“Còn muốn tôi hút máu à?” Trương Thần Phi tắt trí não, sờ sờ khuôn mặt non mềm của tiểu tế phẩm, nhẹ lắc đầu, “Tôi biết việc hút máu sẽ khiến em sản sinh ra cảm giác mê huyễn thích thú, thậm chí còn bị nghiện nữa, nhưng chuyện này không tốt, mất máu nhiều em sẽ chết.”
Kiên quyết cự tuyệt quyến rũ của tiểu sweetheart, hắn chính là một ma cà rồng phát triển bền vững!
/Hết chương 55/
Danh sách chương