Edit: Jenny
Beta: Sakura
Đoàn mạo hiểm Sư thứ đuôi đỏ là đoạn mạo hiểm số 1 số 2 trong Đế quốc, Michelle từng giao thiệp với bọn họ.
Nhớ năm đó, Địa Hành Long đánh lén thôn trấn ở phụ cận Vương đô, không chỉ tùy ý đập phá nhà cửa, còn tấn công thôn dân.
Tin tức truyền đến Vương đô, Michelle ngay lập tức dẫn đầu đoàn kỵ sĩ thứ 4 tiến đến tiêu diệt.
Ai ngờ đến lúc tiếp cận được mục tiêu, đoàn mạo hiểm Sư thứ đuôi đỏ đang giao đấu với Địa Hành Long. Không chờ đến Đoàn kỵ sĩ thứ 4 nhúng tay, bọn họ thành công đánh chết mục tiêu.
Kể từ lúc đó về sau, sự dũng mãnh của đoàn mạo hiểm Sư thứ đuôi đỏ đã lưu lại ấn tượng sâu sắc trong Michelle.
“Lại nói, đã lâu không có nghe ai nhắc đến đoàn Sư thứ.” Người hầu nhỏ giọng nói thầm, “Chẳng lẽ bọn họ muốn ở tại trấn Clayton mãi?”
“Không thể nào?” Người còn lại phản bác, “Thành viên trong đoàn nhiều như vậy, còn phải nuôi Sư thứ. Không có nhiều tiền làm sao nuôi nổi?”
“Xem ra, cần phải tự mình đến cửa thăm hỏi Đoàn trưởng Authur.” Michelle thấp giọng tự nói.
Nơi ở của thành viên Đoàn mạo hiểm.
Một con Sư thứ quay về dừng lại trong không trung, lập tức vững vàng đáp xuống trên mặt đất.
Đó là một con đực, toàn bộ cánh sải ra, ước chừng hơn 4 mét. Trong miệng của nó đang ngậm con mồi, tỉ mỉ quan sát có thể thấy được đó là con linh dương bốn sừng to lớn.
Author ngồi trên đất, vẻ mặt rất phiền não.
Thú cưỡi của anh – Karl cũng đã sớm thăng cấp thành ma thú cao cấp, nhưng từ đầu đến cuối không ngăn được chứng nghiện rượu, có chuyện hay không có chuyện gì cũng thúc giục anh mua rượu Hỏa Diễm.
Một lần hai lần thì Authur không ngại tiêu tiền nhưng 10 lần 12 lần 13 lần, túi tiền liền chịu không nổi.
Author bày sự thật, giảng đạo lý, ý đồ để thú cưỡi hiểu rõ tầm quan trọng của việc cai rượu.
Không ngờ khi khai thông hoàn tất, Karl tự mình thắp sáng kỹ năng “săn thú đổi rượu”, bắt đầu tự mình ra ngoài săn thú.
Arthur, “...”
Thú cưỡi tự mình giao tiền thưởng, anh còn có thể nói gì đây? Chỉ có thể giúp đỡ mang con mồi đi bán, sau lại đến quán rượu tiêu phí.
“Thăng cấp thành ma thú cao cấp sau lại tiếp tục dùng rượu Hỏa Diễm, hiệu quả cực kỳ thấp, tại sao mày vẫn còn mong nhớ chuyện đó vậy?” Authur cực kỳ bối rối.
Karl đặt linh dương bốn sừng xuống, dùng đầu lưỡi liếm liếm môi. Bời vì rượu ngon! Hợp khẩu vị của nó!
“Ngày làm việc đi tuần tra, ngày nghỉ đi săn thú, cả năm không nghỉ ngơi, mày có mệt hay không?” Authur vuốt lông cho nó.
Vật cưỡi chẳng những không mệt, còn nhích lại gần cúi đầu cắn vào ống tay áo. Nhìn bộ dáng đó, dường như rất muốn kéo Authur dậy, cùng nhau đi săn thú.
Arthur, “...”
Anh sai rồi, không nên cùng con sâu rượu này nói đạo lý.
Trong một khoảnh khắc, Authur không khỏi hâm mộ Mary.
Cô gái này là Pháp sư, cô cùng với thú cưỡi Lena có tiếng nói chung khi uống rượu. Hai người bọn họ cùng nhau săn thú kiếm tiền, cùng nhau tiêu tiền uống rượu, bầu không khí miễn bàn có bao nhiêu hòa hợp.
Trái lại với mình, bởi vì từ đầu đến cuối không lý giải được sở thích của thú cưỡi, bị nó ghét bỏ vô số lần.
Điều đáng mừng là, ngày trước từng kề vai chiến đấu, tích lũy tình đồng đội thâm hậu. Cho nên Karl có ghét bỏ thì ghét bỏ, tạm thời không nháo đến mức muốn giải tán.
Nhưng nếu lại không đáp lại nó, đoán chừng nó cũng nhanh sẽ …
Arthur thở dài một tiếng, hết cách đành nói, “Sau này đừng có lại tự mình trộm chạy ra bên ngoài. Nếu muốn săn thú, nhớ phải mang ta theo.”
Thú cưỡi ham thích uống rượu, khuyên thế nào cũng đều không nghe, anh còn có thể làm sao? Chỉ có thể nuông chiều nó.
Karl cực kỳ hài lòng thái độ của đồng đội, để lộ cái bụng ra cho anh xoa.
Anh vừa vuốt lông, tâm tình vừa nặng nề nghĩ, tôi khổ quá mà!
Đúng lúc này, nhóm người Michelle tới cửa thăm hỏi, “Đoàn trưởng Authur có ở đây không?”
Author nghe thấy tiếng gọi, đi qua mở cửa. Nhìn thấy người đến, anh có chút bất ngờ, “Đại điện hạ?!”
“Đã lâu không gặp.” Michelle gật đầu hỏi thăm.
“Sao Ngài lại ở Clayton?” Arthur vô cùng kinh ngạc.
“Trùng hợp đi ngang qua.” Michelle không nhiều lời.
Arthur nhanh chóng ý thức được, đứng ở cửa trò chuyện không tiện, vì thế nghiêng người, để khách quý vào nhà.
Người hầu đứng ở cửa canh chừng, trong nhà chỉ có Arthur và Michelle, 2 người họ.
Michelle nhấp một ngụm trà, đột nhiên hỏi, “Tại sao lựa chọn định cự ở trấn Clayton?”
Arthur nói thẳng, “Đoàn Sư tử được cô Alice thuê làm việc, không thể rời khỏi, liền dứt khoát lưu lại nơi này.”
Thuê mướn? Michelle buông mắt, thầm nghĩ, đậy thật là đáp án ngoài dự liệu.
“Sau này cũng không đi nữa?”
“Nếu có ngày nào đó quý cô Alice không thể trả nổi tiền thuê nữa, tôi sẽ cân nhắc việc chuyển đi.”
“Từ lần đánh giá tổng hợp thực lực của đoàn mạo hiểm trước đó đến nay đã qua ba năm.” Michelle nhắc nhở, “Kỳ đánh giá mới sắp bắt đầu.”
Anh nhạy bén nhận thấy được, bất kể là Sư thứ đuôi đỏ trên đường, hay là con ở trong viện kia, uy áp đều thuộc về ma thú cao cấp.
Sức mạnh của thú cưỡi đã tăng vọt, sức mạnh tổng thể của đoàn mạo hiểm đã tăng lên rất nhiều. Thật vô nghĩa khi không tham gia cầm lấy thứ hạng tốt.
Arthur cũng thấy đúng, sau khi cân nhắc qua, nhưng lại nói,”Chuyện này tôi sẽ hỏi xin ý kiến của quý cô Alice, hy vọng được nghỉ phép, cho phép đoàn mạo hiểm tham gia.”
Động tác của Michelle khựng lại, suy nghĩ, quá kỳ quái rồi, đây cũng không giống với thái độ đối đãi bình thường với chủ thuê.
Bình thường mà nói, đoàn mạo hiểm ưu tú cho dù là được thuê mướn, cũng sẽ giữ lại quyền tự chủ rất lớn.
Chỉ lấy việc tham gia bầu chọ mà nói, phản ứng bình thường là ý động, muốn tham gia, quyết định thông báo cẩn thận cho Lệnh chủ mấy ngày nào nghỉ phép.
Nhưng phản ứng của Arthur là muốn tham gia, trưng cầu ý kiến của Lệnh chủ có nên nghỉ phép hay không.
Chẳng lẽ Quý cô Alice không thả người, đoàn Sư thứ đuôi đỏ liền sẽ từ bỏ đánh giá? Michelle càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.
Suy tư chốc lát, anh vờ như không việc gì hỏi thăm, “Thời gian này sống ở trấn Clayton có tốt không? Có gì bất tiện không?”
“Rất tốt.” Authur thầm nghĩ, ngoại trừ túi tiền chịu đựng bị cướp sạch, các phương diện khác cũng không tệ.
“Anh cảm thấy Lệnh chủ đương nhiệm như thế nào?” Michelle lại hỏi.
Arthur híp mắt, “Xem ra, Đại điện hạ không phải tình cờ đi ngang qua Clyton?”
Câu hỏi quá nhiều, hỏi quá kỹ.
Michelle nghiêm mặt nói, “Ta đang nghĩ, có muốn hay không từ bỏ chức vị Đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ thứ 4, dời đến Clayton. Trước khi ra quyết định, dù sao cũng phải tìm người dò hỏi.”
Dời đến Clyton? Anh ta nghiêm túc đó chứ? Ánh mắt Arthur biến hóa mơ hồ, lúc sau mới nhẹ giọng nói, “Cô Alice tinh thông rất nhiều tài nghệ, thực lực sâu không lường được, là một người tốt hiếm có.”
Thực lực sâu không lường được?
Không biết vì sao, Michelle nhớ đến Noah.
“Nếu Đại điện hạ không tiện nói rõ mục đích đến đây, không cần khó xử, tôi sẽ không hỏi lại.” Con ngươi Arthur trong suốt, tiếng nói lạnh lẽo, “Chỉ là có chút muốn nhắc nhở Ngài, bất luận thế nào, xin tránh phát sinh mâu thuẫn với Lệnh chủ.”
“Là thế nào?” Michelle khó hiểu.
“Khoảng chừng 20 tuổi, thoạt nhìn vừa không giống Pháp sư cao cấp, cũng không giống Kiếm sĩ cao cấp, nhưng cho dù gặp phải phiền toái gì, đều có thể thuận lợi giải quyết.” Authur ngước mắt, “Dạng người này, nếu đối nghịch với ngài ấy thật không sáng suốt.”
Michelle đột nhiện tỉnh ngộ.
Thuê đoàn mạo hiểm Sư thứ đuôi đỏ, tùy ý điều động tất cả thành viên; cùng công xưởng Rehmann so tài, thắng cuộc tranh tài; thuê được cựu Pháp sư cao cấp nhất cung đình … những việc này không phải chỉ có tiền là có thể làm được.
Anh nhìn đến sự hưng thịnh của trấn nhỏ mà kinh ngạc, trong lúc vô tình đã xem nhẹ những phương diện khác, ví dụ như giá trị sức mạnh quân sự
Nếu như sức mạnh quân sự không chiếm thế thượng phong, chỉ dựa vào kỹ thuật tốt, cũng rất khó thắng nổi công xưởng Rehmann.
Cựu Pháp sư cao cấp nhất cung đình – Ngài Sydney, cũng không phải sẽ vì tiền tài và khuất phục người khác.
Về đến phòng, anh thấp giọng thở dài, “Nếu kế thừa hoàng vị không phải là Tam hoàng tử thì tốt rồi...”
**
Một tuần nháy mắt trôi qua. Michelle tiến đến phủ đệ của Lệnh chủ, cầu kiến Alice.
Sau khi thông tri, thị vệ đưa người vào thư phòng. Lúc rời đi, anh ta thuận tay đóng cửa, để lại không gian cho Lệnh chủ và Đại hoàng tử.”
Alice đưa tay, “Mời ngồi.”
Michelle theo lời ngồi xuống, “Công việc đã xử lý không sai biệt lắm, ngày mai hẳn nên lên đường trở về Vương đô. Trước khi đó đặc biệt đến gặp mặt cô.”
“Gặp tôi? Vì sao?” Alice hỏi
“Clayton chỉ là Nam tước lệnh, nhưng lại đặc biệt giàu có. Tin tức truyền đến Vương đô, Phụ hoàng đặc biệt phái ta đến điều tra tình hình.” Michelle thẳng thắn.
Nghe vậy, Alice nhíu mày, “Tra được gì rồi?”
Michelle cười khổ, “Lời đồn là không thể tin hoàn toàn, sự thật còn khoa trương hơn lời đồn.”
Clayton do cô cai trị, phát triển tốt toàn diện là điều hẳn nhiên, Alice cây-ngay-không-sợ-chết-đứng mà nghĩ.
Vấn đề này hỏi ra rất thông minh.
Alice hỏi lại, “Nếu không nói sự thật, sẽ có người vì chuyện này mà chọc phải phiền phức hay không?”
“Điểm này không cần lo lắng. Người báo cáo quyết định làm xong việc này sẽ rời xa Vương đô, du ngoạn khắp nơi.” Michelle giương khóe môi, “Muốn tìm anh ta tính sổ, ít nhất cần tìm được người trước.”
Alice dừng một chút, đưa ra câu trả lời, “Cho dù là vậy, tôi cũng sẽ lựa chọn nói sự thật.”
“Vì sao?” Michelle có chút tò mò.
Alice hợp tình hợp lý nói, “Lãnh địa phồn hòa cũng không phải là việc gì mất thể diện, vì sao không thể nói sự thật?”
“Phát triển quá tốt, có thể bị để mắt đến.” Michelle nhắc nhở.
“Tôi không thích phiền phức, nhưng cũng không sợ chuyện.” Alice nghiêm mặt nói.
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng lại lộ ra tự tin mạnh mẽ.
Giờ khắc này, Michelle giống như nhận thức lại Alice, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Trên thực tế, trước khi đến thăm hỏi phủ đệ Lệnh chủ thì anh ta đã hẹn Ngài Sydney ra gặp mặt.
Nghe nói Ngài Sydney đã đánh cược thua, không thể không lưu lại Học viện dạy học, Michelle vô cùng kinh ngạc – có thể thắng Cựu Pháp sư cao cấp nhất cung đình, trình độ ma pháp của Quý cô Alice không thể nào thấp. Nhưng đã tiếp xúc qua nhiều lần mà anh vẫn không thể phát giác được.
Nghĩ vậy, anh không khỏi hỏi thêm một câu, “Thứ cho tôi mạo muội, cấp bậc của cô là?”
“Pháp sư Lv 99, Kiếm sĩ Lv 99. Thợ rèn Lv 99, Dược sư Lv 99, Đầu bếp Lv.98” Nhớ đến câu trả lời trung thực của Noah, thái độ của Michelle vẫn như thường, Alice càng không có gì che giấu.
Trước đây không nói đến là vì Michelle không hỏi đến, cô lười chủ động đề cập.
“Pháp sư, Kiếm sĩ, … cả hai đều Lv 99?” Trái tim Michelle lỡ một nhịp, suýt chút đánh rơi lý trà đang cần trong tay xuống đất.
“Uhm, cũng tương tự đẳng cấp của Noah.” Alice chiếu theo đáp lại.
Michelle, “...”
Mỗi khi anh có ý định một lần nữa đánh giá chính xác thực lực tổng hợp của Quý cô Alice, liền sẽ phát hiện bản thân đã đánh giá thấp người khác.
Ngay sau đó liền bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Ngài Lệnh chủ không lo lắng bị gây sự. Có thực lực này, người nào tìm đến cửa liền là người xui xẻo.
Giữa lúc kinh ngạc, Alice trinh trọng tỏ thái độ, “Nếu có người cả gan khiêu khích, tôi tuyệt đối không nương tay.”
Thật hâm mộ sự cường đại và tiêu sái của cô ấy….
Michelle như trút được gánh nặng, đứng lên, ung dung nói, “Vậy thì tôi an tâm rồi.”
Nói xong liền muốn cáo từ rời đi.
“Chờ một chút.” Alice gọi người lại, không chút để ý hỏi,”Ngài muốn làm Hoàng đế không?”
Michelle, “???”
Trên mặt của anh tràn đầy khiếp sợ cùng kinh ngạc, bất động tại chỗ, như là tượng đá.
Giọng điệu của Alice nghiêm nghị, không giống như nói đùa, “Tôi cho rằng về sau muốn an an ổn ổn xây dựng Clayton, tốt nhất là đổi người khác làm Hoàng đế. Nhìn đến nhìn đi, Ngài rất thích hợp, không thử cân nhắc sao?”
Trái tim Michelle đập loạn, hổ thẹn mà động tâm rồi.
Nhưng nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng sau khi thất bại, hắn liền đem bầu nhiệt huyết vừa sinh sôi á xuống.
“Tôi không có hứng thú với Hoàng vị, cũng không tính toán mơ tưởng đến vị trí không có được, tạm biệt.” Tỏ rõ cõi lòng, Michelle cũng không quay đầu lại mà vội vàng rời đi.
Ở phía sau Alice nhẹ giọng nhắc nhở, “Là nhận định không thể chiếm được, mới không dám mơ tưởng đến sao?”
**
Tác giả có lời muốn nói:
Arthur (bày sự thật, giảng đạo lý): Blablabla…
Karl: Từ chối
Nguyên văn: 丑拒 (Từ chối xấu xí là một thuật ngữ internet, có nghĩa là bị bên kia từ chối vì cô ấy nghĩ bạn trông xấu xí)
Arthur: Ngươi thắng, ta nhận thua
Karl: Thật ngoan. Hành vi đáng khen thưởng, cho ngươi sờ lông bụng.
Arthur:... Vấn đề như vậy lại đến rồi, rốt cuộc thì ai mới là chủ nhân?
**
Karl: Cocacola không thể tu luyện nhanh thăng cấp, cay như vậy mà nhiều người uống mỗi ngày. Rượu Hỏa Diễm chỉ là hiệu quả nhỏ, cũng không phải là không có, dựa vào cái gì không cho uống!
Arthur:... Được, lời ngươi nói đều đúng.
Beta: Sakura
Đoàn mạo hiểm Sư thứ đuôi đỏ là đoạn mạo hiểm số 1 số 2 trong Đế quốc, Michelle từng giao thiệp với bọn họ.
Nhớ năm đó, Địa Hành Long đánh lén thôn trấn ở phụ cận Vương đô, không chỉ tùy ý đập phá nhà cửa, còn tấn công thôn dân.
Tin tức truyền đến Vương đô, Michelle ngay lập tức dẫn đầu đoàn kỵ sĩ thứ 4 tiến đến tiêu diệt.
Ai ngờ đến lúc tiếp cận được mục tiêu, đoàn mạo hiểm Sư thứ đuôi đỏ đang giao đấu với Địa Hành Long. Không chờ đến Đoàn kỵ sĩ thứ 4 nhúng tay, bọn họ thành công đánh chết mục tiêu.
Kể từ lúc đó về sau, sự dũng mãnh của đoàn mạo hiểm Sư thứ đuôi đỏ đã lưu lại ấn tượng sâu sắc trong Michelle.
“Lại nói, đã lâu không có nghe ai nhắc đến đoàn Sư thứ.” Người hầu nhỏ giọng nói thầm, “Chẳng lẽ bọn họ muốn ở tại trấn Clayton mãi?”
“Không thể nào?” Người còn lại phản bác, “Thành viên trong đoàn nhiều như vậy, còn phải nuôi Sư thứ. Không có nhiều tiền làm sao nuôi nổi?”
“Xem ra, cần phải tự mình đến cửa thăm hỏi Đoàn trưởng Authur.” Michelle thấp giọng tự nói.
Nơi ở của thành viên Đoàn mạo hiểm.
Một con Sư thứ quay về dừng lại trong không trung, lập tức vững vàng đáp xuống trên mặt đất.
Đó là một con đực, toàn bộ cánh sải ra, ước chừng hơn 4 mét. Trong miệng của nó đang ngậm con mồi, tỉ mỉ quan sát có thể thấy được đó là con linh dương bốn sừng to lớn.
Author ngồi trên đất, vẻ mặt rất phiền não.
Thú cưỡi của anh – Karl cũng đã sớm thăng cấp thành ma thú cao cấp, nhưng từ đầu đến cuối không ngăn được chứng nghiện rượu, có chuyện hay không có chuyện gì cũng thúc giục anh mua rượu Hỏa Diễm.
Một lần hai lần thì Authur không ngại tiêu tiền nhưng 10 lần 12 lần 13 lần, túi tiền liền chịu không nổi.
Author bày sự thật, giảng đạo lý, ý đồ để thú cưỡi hiểu rõ tầm quan trọng của việc cai rượu.
Không ngờ khi khai thông hoàn tất, Karl tự mình thắp sáng kỹ năng “săn thú đổi rượu”, bắt đầu tự mình ra ngoài săn thú.
Arthur, “...”
Thú cưỡi tự mình giao tiền thưởng, anh còn có thể nói gì đây? Chỉ có thể giúp đỡ mang con mồi đi bán, sau lại đến quán rượu tiêu phí.
“Thăng cấp thành ma thú cao cấp sau lại tiếp tục dùng rượu Hỏa Diễm, hiệu quả cực kỳ thấp, tại sao mày vẫn còn mong nhớ chuyện đó vậy?” Authur cực kỳ bối rối.
Karl đặt linh dương bốn sừng xuống, dùng đầu lưỡi liếm liếm môi. Bời vì rượu ngon! Hợp khẩu vị của nó!
“Ngày làm việc đi tuần tra, ngày nghỉ đi săn thú, cả năm không nghỉ ngơi, mày có mệt hay không?” Authur vuốt lông cho nó.
Vật cưỡi chẳng những không mệt, còn nhích lại gần cúi đầu cắn vào ống tay áo. Nhìn bộ dáng đó, dường như rất muốn kéo Authur dậy, cùng nhau đi săn thú.
Arthur, “...”
Anh sai rồi, không nên cùng con sâu rượu này nói đạo lý.
Trong một khoảnh khắc, Authur không khỏi hâm mộ Mary.
Cô gái này là Pháp sư, cô cùng với thú cưỡi Lena có tiếng nói chung khi uống rượu. Hai người bọn họ cùng nhau săn thú kiếm tiền, cùng nhau tiêu tiền uống rượu, bầu không khí miễn bàn có bao nhiêu hòa hợp.
Trái lại với mình, bởi vì từ đầu đến cuối không lý giải được sở thích của thú cưỡi, bị nó ghét bỏ vô số lần.
Điều đáng mừng là, ngày trước từng kề vai chiến đấu, tích lũy tình đồng đội thâm hậu. Cho nên Karl có ghét bỏ thì ghét bỏ, tạm thời không nháo đến mức muốn giải tán.
Nhưng nếu lại không đáp lại nó, đoán chừng nó cũng nhanh sẽ …
Arthur thở dài một tiếng, hết cách đành nói, “Sau này đừng có lại tự mình trộm chạy ra bên ngoài. Nếu muốn săn thú, nhớ phải mang ta theo.”
Thú cưỡi ham thích uống rượu, khuyên thế nào cũng đều không nghe, anh còn có thể làm sao? Chỉ có thể nuông chiều nó.
Karl cực kỳ hài lòng thái độ của đồng đội, để lộ cái bụng ra cho anh xoa.
Anh vừa vuốt lông, tâm tình vừa nặng nề nghĩ, tôi khổ quá mà!
Đúng lúc này, nhóm người Michelle tới cửa thăm hỏi, “Đoàn trưởng Authur có ở đây không?”
Author nghe thấy tiếng gọi, đi qua mở cửa. Nhìn thấy người đến, anh có chút bất ngờ, “Đại điện hạ?!”
“Đã lâu không gặp.” Michelle gật đầu hỏi thăm.
“Sao Ngài lại ở Clayton?” Arthur vô cùng kinh ngạc.
“Trùng hợp đi ngang qua.” Michelle không nhiều lời.
Arthur nhanh chóng ý thức được, đứng ở cửa trò chuyện không tiện, vì thế nghiêng người, để khách quý vào nhà.
Người hầu đứng ở cửa canh chừng, trong nhà chỉ có Arthur và Michelle, 2 người họ.
Michelle nhấp một ngụm trà, đột nhiên hỏi, “Tại sao lựa chọn định cự ở trấn Clayton?”
Arthur nói thẳng, “Đoàn Sư tử được cô Alice thuê làm việc, không thể rời khỏi, liền dứt khoát lưu lại nơi này.”
Thuê mướn? Michelle buông mắt, thầm nghĩ, đậy thật là đáp án ngoài dự liệu.
“Sau này cũng không đi nữa?”
“Nếu có ngày nào đó quý cô Alice không thể trả nổi tiền thuê nữa, tôi sẽ cân nhắc việc chuyển đi.”
“Từ lần đánh giá tổng hợp thực lực của đoàn mạo hiểm trước đó đến nay đã qua ba năm.” Michelle nhắc nhở, “Kỳ đánh giá mới sắp bắt đầu.”
Anh nhạy bén nhận thấy được, bất kể là Sư thứ đuôi đỏ trên đường, hay là con ở trong viện kia, uy áp đều thuộc về ma thú cao cấp.
Sức mạnh của thú cưỡi đã tăng vọt, sức mạnh tổng thể của đoàn mạo hiểm đã tăng lên rất nhiều. Thật vô nghĩa khi không tham gia cầm lấy thứ hạng tốt.
Arthur cũng thấy đúng, sau khi cân nhắc qua, nhưng lại nói,”Chuyện này tôi sẽ hỏi xin ý kiến của quý cô Alice, hy vọng được nghỉ phép, cho phép đoàn mạo hiểm tham gia.”
Động tác của Michelle khựng lại, suy nghĩ, quá kỳ quái rồi, đây cũng không giống với thái độ đối đãi bình thường với chủ thuê.
Bình thường mà nói, đoàn mạo hiểm ưu tú cho dù là được thuê mướn, cũng sẽ giữ lại quyền tự chủ rất lớn.
Chỉ lấy việc tham gia bầu chọ mà nói, phản ứng bình thường là ý động, muốn tham gia, quyết định thông báo cẩn thận cho Lệnh chủ mấy ngày nào nghỉ phép.
Nhưng phản ứng của Arthur là muốn tham gia, trưng cầu ý kiến của Lệnh chủ có nên nghỉ phép hay không.
Chẳng lẽ Quý cô Alice không thả người, đoàn Sư thứ đuôi đỏ liền sẽ từ bỏ đánh giá? Michelle càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.
Suy tư chốc lát, anh vờ như không việc gì hỏi thăm, “Thời gian này sống ở trấn Clayton có tốt không? Có gì bất tiện không?”
“Rất tốt.” Authur thầm nghĩ, ngoại trừ túi tiền chịu đựng bị cướp sạch, các phương diện khác cũng không tệ.
“Anh cảm thấy Lệnh chủ đương nhiệm như thế nào?” Michelle lại hỏi.
Arthur híp mắt, “Xem ra, Đại điện hạ không phải tình cờ đi ngang qua Clyton?”
Câu hỏi quá nhiều, hỏi quá kỹ.
Michelle nghiêm mặt nói, “Ta đang nghĩ, có muốn hay không từ bỏ chức vị Đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ thứ 4, dời đến Clayton. Trước khi ra quyết định, dù sao cũng phải tìm người dò hỏi.”
Dời đến Clyton? Anh ta nghiêm túc đó chứ? Ánh mắt Arthur biến hóa mơ hồ, lúc sau mới nhẹ giọng nói, “Cô Alice tinh thông rất nhiều tài nghệ, thực lực sâu không lường được, là một người tốt hiếm có.”
Thực lực sâu không lường được?
Không biết vì sao, Michelle nhớ đến Noah.
“Nếu Đại điện hạ không tiện nói rõ mục đích đến đây, không cần khó xử, tôi sẽ không hỏi lại.” Con ngươi Arthur trong suốt, tiếng nói lạnh lẽo, “Chỉ là có chút muốn nhắc nhở Ngài, bất luận thế nào, xin tránh phát sinh mâu thuẫn với Lệnh chủ.”
“Là thế nào?” Michelle khó hiểu.
“Khoảng chừng 20 tuổi, thoạt nhìn vừa không giống Pháp sư cao cấp, cũng không giống Kiếm sĩ cao cấp, nhưng cho dù gặp phải phiền toái gì, đều có thể thuận lợi giải quyết.” Authur ngước mắt, “Dạng người này, nếu đối nghịch với ngài ấy thật không sáng suốt.”
Michelle đột nhiện tỉnh ngộ.
Thuê đoàn mạo hiểm Sư thứ đuôi đỏ, tùy ý điều động tất cả thành viên; cùng công xưởng Rehmann so tài, thắng cuộc tranh tài; thuê được cựu Pháp sư cao cấp nhất cung đình … những việc này không phải chỉ có tiền là có thể làm được.
Anh nhìn đến sự hưng thịnh của trấn nhỏ mà kinh ngạc, trong lúc vô tình đã xem nhẹ những phương diện khác, ví dụ như giá trị sức mạnh quân sự
Nếu như sức mạnh quân sự không chiếm thế thượng phong, chỉ dựa vào kỹ thuật tốt, cũng rất khó thắng nổi công xưởng Rehmann.
Cựu Pháp sư cao cấp nhất cung đình – Ngài Sydney, cũng không phải sẽ vì tiền tài và khuất phục người khác.
Về đến phòng, anh thấp giọng thở dài, “Nếu kế thừa hoàng vị không phải là Tam hoàng tử thì tốt rồi...”
**
Một tuần nháy mắt trôi qua. Michelle tiến đến phủ đệ của Lệnh chủ, cầu kiến Alice.
Sau khi thông tri, thị vệ đưa người vào thư phòng. Lúc rời đi, anh ta thuận tay đóng cửa, để lại không gian cho Lệnh chủ và Đại hoàng tử.”
Alice đưa tay, “Mời ngồi.”
Michelle theo lời ngồi xuống, “Công việc đã xử lý không sai biệt lắm, ngày mai hẳn nên lên đường trở về Vương đô. Trước khi đó đặc biệt đến gặp mặt cô.”
“Gặp tôi? Vì sao?” Alice hỏi
“Clayton chỉ là Nam tước lệnh, nhưng lại đặc biệt giàu có. Tin tức truyền đến Vương đô, Phụ hoàng đặc biệt phái ta đến điều tra tình hình.” Michelle thẳng thắn.
Nghe vậy, Alice nhíu mày, “Tra được gì rồi?”
Michelle cười khổ, “Lời đồn là không thể tin hoàn toàn, sự thật còn khoa trương hơn lời đồn.”
Clayton do cô cai trị, phát triển tốt toàn diện là điều hẳn nhiên, Alice cây-ngay-không-sợ-chết-đứng mà nghĩ.
Vấn đề này hỏi ra rất thông minh.
Alice hỏi lại, “Nếu không nói sự thật, sẽ có người vì chuyện này mà chọc phải phiền phức hay không?”
“Điểm này không cần lo lắng. Người báo cáo quyết định làm xong việc này sẽ rời xa Vương đô, du ngoạn khắp nơi.” Michelle giương khóe môi, “Muốn tìm anh ta tính sổ, ít nhất cần tìm được người trước.”
Alice dừng một chút, đưa ra câu trả lời, “Cho dù là vậy, tôi cũng sẽ lựa chọn nói sự thật.”
“Vì sao?” Michelle có chút tò mò.
Alice hợp tình hợp lý nói, “Lãnh địa phồn hòa cũng không phải là việc gì mất thể diện, vì sao không thể nói sự thật?”
“Phát triển quá tốt, có thể bị để mắt đến.” Michelle nhắc nhở.
“Tôi không thích phiền phức, nhưng cũng không sợ chuyện.” Alice nghiêm mặt nói.
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng lại lộ ra tự tin mạnh mẽ.
Giờ khắc này, Michelle giống như nhận thức lại Alice, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Trên thực tế, trước khi đến thăm hỏi phủ đệ Lệnh chủ thì anh ta đã hẹn Ngài Sydney ra gặp mặt.
Nghe nói Ngài Sydney đã đánh cược thua, không thể không lưu lại Học viện dạy học, Michelle vô cùng kinh ngạc – có thể thắng Cựu Pháp sư cao cấp nhất cung đình, trình độ ma pháp của Quý cô Alice không thể nào thấp. Nhưng đã tiếp xúc qua nhiều lần mà anh vẫn không thể phát giác được.
Nghĩ vậy, anh không khỏi hỏi thêm một câu, “Thứ cho tôi mạo muội, cấp bậc của cô là?”
“Pháp sư Lv 99, Kiếm sĩ Lv 99. Thợ rèn Lv 99, Dược sư Lv 99, Đầu bếp Lv.98” Nhớ đến câu trả lời trung thực của Noah, thái độ của Michelle vẫn như thường, Alice càng không có gì che giấu.
Trước đây không nói đến là vì Michelle không hỏi đến, cô lười chủ động đề cập.
“Pháp sư, Kiếm sĩ, … cả hai đều Lv 99?” Trái tim Michelle lỡ một nhịp, suýt chút đánh rơi lý trà đang cần trong tay xuống đất.
“Uhm, cũng tương tự đẳng cấp của Noah.” Alice chiếu theo đáp lại.
Michelle, “...”
Mỗi khi anh có ý định một lần nữa đánh giá chính xác thực lực tổng hợp của Quý cô Alice, liền sẽ phát hiện bản thân đã đánh giá thấp người khác.
Ngay sau đó liền bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Ngài Lệnh chủ không lo lắng bị gây sự. Có thực lực này, người nào tìm đến cửa liền là người xui xẻo.
Giữa lúc kinh ngạc, Alice trinh trọng tỏ thái độ, “Nếu có người cả gan khiêu khích, tôi tuyệt đối không nương tay.”
Thật hâm mộ sự cường đại và tiêu sái của cô ấy….
Michelle như trút được gánh nặng, đứng lên, ung dung nói, “Vậy thì tôi an tâm rồi.”
Nói xong liền muốn cáo từ rời đi.
“Chờ một chút.” Alice gọi người lại, không chút để ý hỏi,”Ngài muốn làm Hoàng đế không?”
Michelle, “???”
Trên mặt của anh tràn đầy khiếp sợ cùng kinh ngạc, bất động tại chỗ, như là tượng đá.
Giọng điệu của Alice nghiêm nghị, không giống như nói đùa, “Tôi cho rằng về sau muốn an an ổn ổn xây dựng Clayton, tốt nhất là đổi người khác làm Hoàng đế. Nhìn đến nhìn đi, Ngài rất thích hợp, không thử cân nhắc sao?”
Trái tim Michelle đập loạn, hổ thẹn mà động tâm rồi.
Nhưng nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng sau khi thất bại, hắn liền đem bầu nhiệt huyết vừa sinh sôi á xuống.
“Tôi không có hứng thú với Hoàng vị, cũng không tính toán mơ tưởng đến vị trí không có được, tạm biệt.” Tỏ rõ cõi lòng, Michelle cũng không quay đầu lại mà vội vàng rời đi.
Ở phía sau Alice nhẹ giọng nhắc nhở, “Là nhận định không thể chiếm được, mới không dám mơ tưởng đến sao?”
**
Tác giả có lời muốn nói:
Arthur (bày sự thật, giảng đạo lý): Blablabla…
Karl: Từ chối
Nguyên văn: 丑拒 (Từ chối xấu xí là một thuật ngữ internet, có nghĩa là bị bên kia từ chối vì cô ấy nghĩ bạn trông xấu xí)
Arthur: Ngươi thắng, ta nhận thua
Karl: Thật ngoan. Hành vi đáng khen thưởng, cho ngươi sờ lông bụng.
Arthur:... Vấn đề như vậy lại đến rồi, rốt cuộc thì ai mới là chủ nhân?
**
Karl: Cocacola không thể tu luyện nhanh thăng cấp, cay như vậy mà nhiều người uống mỗi ngày. Rượu Hỏa Diễm chỉ là hiệu quả nhỏ, cũng không phải là không có, dựa vào cái gì không cho uống!
Arthur:... Được, lời ngươi nói đều đúng.
Danh sách chương