Edit: Nayuki
Beta: Sakura
David mang khoáng thạch quay lại khách sạn, trên đường đi hoàn toàn im lặng.
Khi vào phòng, kiểm tra hết mọi ngóc ngách, thấy chỉ có một mình mình, một lúc sau khuôn mặt đã thay đổi, khí chất từ cục cằn biến thành nho nhã, thân hình từ vạm vỡ trở thành khôi ngô.
Sau khi bộ dạng thay đổi hoàn toàn, người giả làm David đó, tên thật là Jonathan vặn vẹo cơ thể, nhủ thầm, “May người đi chính là mình…”
Ai mà ngờ được tiệm vũ khí của Alice còn tinh luyện ra được đá dung nham thượng phẩm độ tinh khiết hơn 90% cơ chứ? Kỹ thuật cao siêu, làm loạn hết kế hoạch rồi.
Trên mặt lại còn để đồ thứ phẩm, đúng là gian trá cực độ! Nếu không phải bản thân anh ta cẩn thận, có khi không chèn ép được tiệm vũ khí không chừng còn mất hết danh dự xưởng Rehmann.
Nhớ đến việc gặp phải ở tiệm vũ khí, chi nhánh xưởng Rehmann ở Clayton, ngài Jonathan là người phụ trách phải thở dài, “Đối thủ lần này thật sự khó chơi.”
Một cửa hàng mới mở, lúc đầu không buôn bán được do bị xưởng chèn ép khắp nơi. Ai mà ngờ được, chỉ sau hoạt động rút thăm trúng thưởng đã cướp mồi trước miệng cọp, cuỗm mất số lượng lớn khách hàng.
Cũng vì muốn cướp lại khách hàng, trước đó Jonathan đã chỉnh giá cả, để mỗi sản phẩm đều có giá thấp hơn.
Mặc dù vậy, lượng khách hàng cũng không tăng bao nhiêu. Rất nhiều người mê việc rút thưởng, mơ trúng được giải đặc biệt.
Cuộc chiến giá cả không khởi sắc, Jonathan quyết định phá nát danh dự của đối thủ.
Việc làm đã quen tay, người thực hiện cũng chẳng thiếu.
Chỉ cần ném ra một túi tiền vàng, tên được thuê đã biết phải làm như thế nào rồi.
Việc chất vấn, việc làm thử nghiệm trước mặt mọi người, tất cả đều thuận lợi y như dự đoán.
Jonathan ngụy trang lẫn trong đám người, không hó hé câu nào, chỉ có ánh mắt không giấu được sự vui vẻ.
Trong lòng tin chắc, lần này tiệm vũ khí xong đời rồi! Ai ngờ cô chủ vừa xuất hiện đã biết ngay trong con dao găm có bí ẩn, chỉ một lúc đã ổn định được tình hình.
Jonathan không thể hiểu nổi, cho dù là người của xưởng Rehmann, còn không biết được bí mật của con dao găm, vậy sao Alice biết? Thực tế, con dao găm này do một vị đại sư chế tạo. Tất cả mọi người đều nghĩ nó là một phế phẩm, tình cờ một lần mới phát hiện ra nó chặt sắt như chém bùn, mới ngộ ra được đặc tính của nó là [sắc bén], [sắc bén].
Nhưng mà dùng {thuật giám định} kiểm tra thì cũng chỉ thấy được là:
[trạng thái vật phẩm]
Tên: dao găm hợp kim
Đặc tính: sắc bén
Cũng vì con dao cực kỳ cũ, dao còn bị cong, nên nhìn qua rất dễ bị lừa, mấy năm nay đã giúp xưởng không ít chuyện.
Không ngờ khi tới lượt Alice, phá hoạt không thành còn mất luôn con dao.
Ngẫm lại quá trình chiến đấu gian khổ, Jonathan không khỏi đau lòng.
“Xem ra phải tìm biện pháp khác rồi.” Hắn ta rên rỉ.
Ở khắp nơi của Đế Quốc, Alice vợt hết nhân tài về tiệm. Qua một thời gian, nhân công của tiệm đã lên tới 18 người. Trong đó có 16 người tay nghề rèn rất tốt, còn 6 người thì có kiến thức về khoáng vật, nên phụ trách việc tiếp khách.
Thấy số lượng đã ổn, cô cũng không tìm kiếm thợ chế tạo nữa.
“Từ giờ trở đi, mấy người theo tôi học tri thức về rèn.” Alice vừa cười vừa tuyên bố, “Trong vòng một tháng, trình độ rèn ít nhất phải vượt qua xưởng Rehmann bèo nhất 10 con phố, không đạt tiêu chuẩn sẽ bị sa thải.”
Thực tế mà nói, chỉ cần cô muốn, cô có thể khiến xưởng Rehmann không còn hàng hóa trong kho. Hoặc bắt cóc thợ chế tạo bên đấy, làm cho cửa hàng không mở nổi.
Có điều như thế thì chẳng còn gì ý nghĩa nữa. Nếu kinh doanh là một trò chơi, thì cứ dùng thủ đoạn trong kinh doanh để thắng.
So với việc dùng tâm tư quỷ kế, cô tình nguyệt dùng thực lực kỹ thuật chèn ép, để xưởng Rehmann từ h về sau không ngoi đầu lên được.
Mọi người hoảng sợ, tưởng bà chủ mình bị điên.
Mấy chế tạo sư từng học qua cách tinh luyện của cô trên mặt ửng hổng – rốt cục cô chủ đã muốn chỉ dạy bọn họ kỹ thuật mới rồi!
Một tháng trôi qua rất nhanh.
Sắc mặt Jonathan đen thui, nhìn rất khó coi. Thủ đoạn đã dùng hết mà tiệm vũ khí vẫn kinh doanh tốt. Ngược lại xưởng Rehmann buôn bán ế ẩm, khách hàng ít ỏi đến đáng thương, mà càng ngày lại càng ít.
Đôi khi, Jonathan tưởng mình đang nằm mơ. Xưởng Rehmann trước kia bán hạ giá đều rất đông khách! Vì sao giờ không có khách vào xem?
Quản lý nói nhỏ, “Nghe nói bên tiệm vũ khí cải tiến kỹ thuật rèn, trang bị chế tạo gần đây xịn hơn chúng ta nhiều.”
“Sao như thế được?” Jonathan giận dữ.
“Tôi cũng không tin, nhưng ai cũng nói như vậy cả.”
“Nhất định là lời đồn nhảm rồi.” Jonathan tỉnh táo hạ lệnh, “Phái người đi tìm hiểu, không được bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, dù là nhỏ nhất.”
“Vâng.” Quản lý nhận lệnh.
Vừa sai người ra khỏi cửa hàng, ông ta bất ngờ khựng lại – Alice đang đi về phía này, xung quanh còn có rất nhiều người chạy theo xem trò vui.
Có chuyện không hay rồi! (Lai giả bất thiện)
Trong lòng quản lý có tiếng cảnh báo, khuôn mặt vẫn bình tĩnh khom người chào hỏi, “Lãnh chúa, ngài tới có chuyện gì không ạ?”
“Không có chuyện gì lớn.” Alice nhẹ nhàng trả lời, “Tất cả mọi người nói trong toàn bộ Đế Quốc, trang bị xưởng Rehmann là tốt nhất. Ta không phục nên đến xin lãnh giáo.”
Quản lý, “…”
Cô tìm tới tận cửa rồi nói gì mà nhẹ nhàng thế.
“Ừ, đây là trang bị mới nhất thợ chế tạo của tiệm chúng ta làm ra. Dao găm [cao cấp]có thuộc tính [sắc bén]. Hay là ông cũng lấy một cái trang bị [cao cấp]trong tiệm ra thử một chút? Xem thử xem đồ nhà nào chế tạo tốt hơn.” Alice đề nghị.
Trong lòng quản lý giật nảy, ra vẻ tiếc nuối, “Thật không may, vừa đúng lúc tôi có việc phải ra ngoài.”
“Hẹn lúc khác cũng được.” Alice thỏa hiệp.
“Chuyện này…” Quản lý nghẹn họng, không nghĩ ra được cách từ chối hợp lý.
“Chẳng lẽ sợ hãi sao?” Alice kinh ngạc lên tiếng, giọng cao vút, “Xưởng Rehmann được xưng là Đế quốc đệ nhất xưởng mà lại không dám nhận lời thách thức sao? Chuyện gì xảy ra vậy, không lẽ ông tin rằng xưởng sẽ thua à?”
Quản lý đổ mồ hôi lạnh.
Rất nhanh ông ta ý thức được, việc động tay động chân của xưởng sau lưng đã bị cô phát hiện! Nhất định cô ấy muốn trả thù!
Xưởng đã dùng con dao cong chém vũ khí của tiệm, nên hiện tại tiệm cũng mang dao găm tới yêu cầu chém với trang bị cùng cấp.
Do xưởng đã dùng cách ép buộc tiệm vũ khí đồng ý tinh luyện khoáng, nên giờ ăn miếng trả miếng dùng cách y hệt bắt ông ta đồng ý khiêu chiến.
Nếu đúng là bọn họ vụng trộm ra tay, dù biết là âm mưu, nhưng người ta đã quang minh chính đại đến cửa xin lãnh giáo, thì đây đúng là dương mưu, muốn tránh cũng tránh không được, muốn trốn cũng trốn không xong, chỉ có thể chấp nhận dùng kỹ thuật đối đầu để xử lý mà thôi.
Quản lý than thở, trừ việc phải so đấu chất lượng vũ khí, còn phải so mức độ tinh luyện của khoáng thạch nữa. nhưng xưởng tinh luyện nhiều năm đều chỉ đạt 85% độ tinh khiết, không thể so nổi với người ta!
Không được, không thể đồng ý được, nhất định phải tìm cách từ chối!
Quản lý nghĩ nát óc, liều mạng suy tính. Nhưng vẫn không ra được cái cớ nào để tránh phải đối đầu! Không có cách nào cả!
Thời khắc này, rốt cục ông ta cũng hiểu được thế nào là “cùng đường bí lối”. Hắn ta cũng nhận ra, trước việc chênh lệch kỹ thuật tuyệt đối, thông minh tài trí cũng không có chỗ mà dùng.
“Sao không nói gì?” Giọng điệu Alice mềm mỏng, từ từ lấn tới, “Nếu như không tự quyết định được thì có thể hỏi ý kiến ông chủ.”
Quản lý như được thắp sáng, vội thốt lên, “Người phụ trách vừa đi khỏi, tạm thời không có ở đây! Có chuyện gì từ từ chờ người trở lại tính tiếp.”
Có điều ông ta biết, né tránh được một lúc cũng không né được cả đời. Thế nhưng mà quan tâm cái gì chứ! Kéo dài được chút nào hay chút đấy.
Quần chúng vây xem cười vang, dường như đã phát hiện hắn ta nói dối.
Má quản lý có chút ửng hồng, lại vẫn cứng đầu cứng cổ cố nói, “Hôm nay không tiện tiếp đãi khách quý, xin ngài về trước.”
“Vậy thì không thể so được rồi nhỉ, xem ta như khách hàng bình thường đi, ta mua một con dao găm.” Alice đi thẳng vào trong.
“Haizzz…” Quản lý quắn đít lên chạy theo ngăn lại.
Vẻ mặt Alice ngây thơ, “Sao vậy? Xưởng Rehmann hôm nay không buôn bán sao? Ta muốn mua một món đồ cũng không được?”
Mồ hôi quản lý chảy như mưa, nặn cả buổi cũng không trả lời được.
Nhất định là không thể để người đi vào được. Mua một con dao găm mới rồi chém trước mặt mọi người, so với việc đồng ý so đấu khác gì nhau đâu?
Nhưng mà ngăn không cho người ta đi vào, cũng phải có lý do chính đáng, cứ cứng rắn cản lại thì càng khả nghi.
Rốt cục quản lý tiến lùi không xong, muốn phát điên.
Đúng lúc, Jonathan nghe tiếng ồn ào nên đi ra hỏi, “Có chuyện gì vậy? Cãi nhau sao?”
Quản lý, “…”
Đúng là quá xấu hổ.
Quần chúng vây xem cũng sững sờ, ngay lập tức tiếng cười giễu vang lên không ngừng lại được.
“Mới nói người phụ trách đi ra khỏi nhà? Sao lại từ trong cửa hàng bước ra vậy?”
“Chết cười. Cho dù không dám ứng chiến thì cũng đừng tìm cái cớ nào vừa nói ra đã lộ vậy chứ!”
“Vốn còn tưởng với thực lực của xưởng Rehmann sẽ không sợ bị cửa hàng khiêu khích mà rụt cổ, xem ra là không đúng rồi.”
“Chiến đi, sợ gì chứ!” Tiếng gào thét hưng phấn vang lên, “Xưởng Rehmann mở khắp nơi trên Đế Quốc sao có thể thua một tiệm vũ khí mới mở được chứ.”
Quản lý mặt cứng đờ, giả cười giả hỏi, “Đại nhân, sao ngài vừa mới nói đi tham dự hội nghị ở nơi khác? Mà giờ còn chưa xuất phát?”
Jonathan phối hợp trả lời, “Có chút chuyện xảy ra.”
“Hóa ra là thế.”
Nói dối vừa xong, Alice liền bám lấy hỏi, “Bây giờ có thể tiếp khách chưa?”
Không đợi hai người kia phản ứng, cô tự hỏi tự trả lời, “Không tiếp cũng không sao, ta mua đại một món đồ nào cũng được.”
Quản lý nhỏ giọng trần thuật lại.
Jonathan liếc quanh, thấy rất đông người đang chờ xem chuyện cười.
Ông ta thở dài, trong lòng biết rõ đến nước này thì không còn cách nào tránh né được nữa, phải trực tiếp nghênh chiến thôi.
“Tiếp nhận so tài tất nhiên là được rồi. Chúng ta so đấu ba trận, thắng hai là thắng.” Jonathan nói tiếp, “Vì ngài là người tới khiêu chiến nên ngài chọn một đề mục thi đấu, còn lại sẽ cho chúng tôi quyết định.”
“Không vấn đề gì.” Alice thoải mái đồng ý, “So tài tinh luyện khoáng thạch đi. Quặng thô đá dung nham sẽ do ta chuẩn bị, trước mặt mọi người tinh luyện xem nhà ai có độ tinh khiết cao hơn sẽ thắng.”
Jonathan ngẫm nghĩ rồi nói, “Tỷ thí sẽ diễn ra tại quảng trường vào trưa mai.”
“Hạng mục thi đấu sẽ so sánh độ sắc bén của vũ khí. Tất cả chế tạo một con dao găm hoàn toàn mới, nguyên liệu không hạn chế, thuộc tính không giới hạn, sau đó chém vào nhau, con dao nhà nào bị gãy trước sẽ tính là thua.”
“Mục so đấu thứ hai sẽ so độ tinh khiết của việc tinh luyện khoáng thạch như đã nói.”
“Hạng mục thứ ba sẽ so sánh kỹ thuật rèn. Trong thời gian quy định, dùng nguyên vật liệu có sẵn chế một cái khiên, cái nào có đẳng cấp cao hơn sẽ thắng. Nếu đẳng cấp bằng nhau, thì cái nào có lực phòng ngự cao hơn thắng.”
“Ba trận đấu, người dự thi phải khác nhau. Sao, vậy được chứ?”
“Đồng ý, có gì mà không được.” Đạt được kết quả mong muốn, Alice thỏa mãn rời khỏi.
Đám người kéo nhau đi như thủy triều rút, còn mắt của Jonathan thì lúc sáng lúc tối.
“Đại nhân?” Quản lý cẩn thận gọi.
“Có lẽ đây là cơ hội trời xanh ban cho tôi để lật ngược tình thế.” Đột nhiên, Jonathan cười mỉm, “Ông trông cửa hàng đi, tôi tới nhà kho.”
Beta: Sakura
David mang khoáng thạch quay lại khách sạn, trên đường đi hoàn toàn im lặng.
Khi vào phòng, kiểm tra hết mọi ngóc ngách, thấy chỉ có một mình mình, một lúc sau khuôn mặt đã thay đổi, khí chất từ cục cằn biến thành nho nhã, thân hình từ vạm vỡ trở thành khôi ngô.
Sau khi bộ dạng thay đổi hoàn toàn, người giả làm David đó, tên thật là Jonathan vặn vẹo cơ thể, nhủ thầm, “May người đi chính là mình…”
Ai mà ngờ được tiệm vũ khí của Alice còn tinh luyện ra được đá dung nham thượng phẩm độ tinh khiết hơn 90% cơ chứ? Kỹ thuật cao siêu, làm loạn hết kế hoạch rồi.
Trên mặt lại còn để đồ thứ phẩm, đúng là gian trá cực độ! Nếu không phải bản thân anh ta cẩn thận, có khi không chèn ép được tiệm vũ khí không chừng còn mất hết danh dự xưởng Rehmann.
Nhớ đến việc gặp phải ở tiệm vũ khí, chi nhánh xưởng Rehmann ở Clayton, ngài Jonathan là người phụ trách phải thở dài, “Đối thủ lần này thật sự khó chơi.”
Một cửa hàng mới mở, lúc đầu không buôn bán được do bị xưởng chèn ép khắp nơi. Ai mà ngờ được, chỉ sau hoạt động rút thăm trúng thưởng đã cướp mồi trước miệng cọp, cuỗm mất số lượng lớn khách hàng.
Cũng vì muốn cướp lại khách hàng, trước đó Jonathan đã chỉnh giá cả, để mỗi sản phẩm đều có giá thấp hơn.
Mặc dù vậy, lượng khách hàng cũng không tăng bao nhiêu. Rất nhiều người mê việc rút thưởng, mơ trúng được giải đặc biệt.
Cuộc chiến giá cả không khởi sắc, Jonathan quyết định phá nát danh dự của đối thủ.
Việc làm đã quen tay, người thực hiện cũng chẳng thiếu.
Chỉ cần ném ra một túi tiền vàng, tên được thuê đã biết phải làm như thế nào rồi.
Việc chất vấn, việc làm thử nghiệm trước mặt mọi người, tất cả đều thuận lợi y như dự đoán.
Jonathan ngụy trang lẫn trong đám người, không hó hé câu nào, chỉ có ánh mắt không giấu được sự vui vẻ.
Trong lòng tin chắc, lần này tiệm vũ khí xong đời rồi! Ai ngờ cô chủ vừa xuất hiện đã biết ngay trong con dao găm có bí ẩn, chỉ một lúc đã ổn định được tình hình.
Jonathan không thể hiểu nổi, cho dù là người của xưởng Rehmann, còn không biết được bí mật của con dao găm, vậy sao Alice biết? Thực tế, con dao găm này do một vị đại sư chế tạo. Tất cả mọi người đều nghĩ nó là một phế phẩm, tình cờ một lần mới phát hiện ra nó chặt sắt như chém bùn, mới ngộ ra được đặc tính của nó là [sắc bén], [sắc bén].
Nhưng mà dùng {thuật giám định} kiểm tra thì cũng chỉ thấy được là:
[trạng thái vật phẩm]
Tên: dao găm hợp kim
Đặc tính: sắc bén
Cũng vì con dao cực kỳ cũ, dao còn bị cong, nên nhìn qua rất dễ bị lừa, mấy năm nay đã giúp xưởng không ít chuyện.
Không ngờ khi tới lượt Alice, phá hoạt không thành còn mất luôn con dao.
Ngẫm lại quá trình chiến đấu gian khổ, Jonathan không khỏi đau lòng.
“Xem ra phải tìm biện pháp khác rồi.” Hắn ta rên rỉ.
Ở khắp nơi của Đế Quốc, Alice vợt hết nhân tài về tiệm. Qua một thời gian, nhân công của tiệm đã lên tới 18 người. Trong đó có 16 người tay nghề rèn rất tốt, còn 6 người thì có kiến thức về khoáng vật, nên phụ trách việc tiếp khách.
Thấy số lượng đã ổn, cô cũng không tìm kiếm thợ chế tạo nữa.
“Từ giờ trở đi, mấy người theo tôi học tri thức về rèn.” Alice vừa cười vừa tuyên bố, “Trong vòng một tháng, trình độ rèn ít nhất phải vượt qua xưởng Rehmann bèo nhất 10 con phố, không đạt tiêu chuẩn sẽ bị sa thải.”
Thực tế mà nói, chỉ cần cô muốn, cô có thể khiến xưởng Rehmann không còn hàng hóa trong kho. Hoặc bắt cóc thợ chế tạo bên đấy, làm cho cửa hàng không mở nổi.
Có điều như thế thì chẳng còn gì ý nghĩa nữa. Nếu kinh doanh là một trò chơi, thì cứ dùng thủ đoạn trong kinh doanh để thắng.
So với việc dùng tâm tư quỷ kế, cô tình nguyệt dùng thực lực kỹ thuật chèn ép, để xưởng Rehmann từ h về sau không ngoi đầu lên được.
Mọi người hoảng sợ, tưởng bà chủ mình bị điên.
Mấy chế tạo sư từng học qua cách tinh luyện của cô trên mặt ửng hổng – rốt cục cô chủ đã muốn chỉ dạy bọn họ kỹ thuật mới rồi!
Một tháng trôi qua rất nhanh.
Sắc mặt Jonathan đen thui, nhìn rất khó coi. Thủ đoạn đã dùng hết mà tiệm vũ khí vẫn kinh doanh tốt. Ngược lại xưởng Rehmann buôn bán ế ẩm, khách hàng ít ỏi đến đáng thương, mà càng ngày lại càng ít.
Đôi khi, Jonathan tưởng mình đang nằm mơ. Xưởng Rehmann trước kia bán hạ giá đều rất đông khách! Vì sao giờ không có khách vào xem?
Quản lý nói nhỏ, “Nghe nói bên tiệm vũ khí cải tiến kỹ thuật rèn, trang bị chế tạo gần đây xịn hơn chúng ta nhiều.”
“Sao như thế được?” Jonathan giận dữ.
“Tôi cũng không tin, nhưng ai cũng nói như vậy cả.”
“Nhất định là lời đồn nhảm rồi.” Jonathan tỉnh táo hạ lệnh, “Phái người đi tìm hiểu, không được bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, dù là nhỏ nhất.”
“Vâng.” Quản lý nhận lệnh.
Vừa sai người ra khỏi cửa hàng, ông ta bất ngờ khựng lại – Alice đang đi về phía này, xung quanh còn có rất nhiều người chạy theo xem trò vui.
Có chuyện không hay rồi! (Lai giả bất thiện)
Trong lòng quản lý có tiếng cảnh báo, khuôn mặt vẫn bình tĩnh khom người chào hỏi, “Lãnh chúa, ngài tới có chuyện gì không ạ?”
“Không có chuyện gì lớn.” Alice nhẹ nhàng trả lời, “Tất cả mọi người nói trong toàn bộ Đế Quốc, trang bị xưởng Rehmann là tốt nhất. Ta không phục nên đến xin lãnh giáo.”
Quản lý, “…”
Cô tìm tới tận cửa rồi nói gì mà nhẹ nhàng thế.
“Ừ, đây là trang bị mới nhất thợ chế tạo của tiệm chúng ta làm ra. Dao găm [cao cấp]có thuộc tính [sắc bén]. Hay là ông cũng lấy một cái trang bị [cao cấp]trong tiệm ra thử một chút? Xem thử xem đồ nhà nào chế tạo tốt hơn.” Alice đề nghị.
Trong lòng quản lý giật nảy, ra vẻ tiếc nuối, “Thật không may, vừa đúng lúc tôi có việc phải ra ngoài.”
“Hẹn lúc khác cũng được.” Alice thỏa hiệp.
“Chuyện này…” Quản lý nghẹn họng, không nghĩ ra được cách từ chối hợp lý.
“Chẳng lẽ sợ hãi sao?” Alice kinh ngạc lên tiếng, giọng cao vút, “Xưởng Rehmann được xưng là Đế quốc đệ nhất xưởng mà lại không dám nhận lời thách thức sao? Chuyện gì xảy ra vậy, không lẽ ông tin rằng xưởng sẽ thua à?”
Quản lý đổ mồ hôi lạnh.
Rất nhanh ông ta ý thức được, việc động tay động chân của xưởng sau lưng đã bị cô phát hiện! Nhất định cô ấy muốn trả thù!
Xưởng đã dùng con dao cong chém vũ khí của tiệm, nên hiện tại tiệm cũng mang dao găm tới yêu cầu chém với trang bị cùng cấp.
Do xưởng đã dùng cách ép buộc tiệm vũ khí đồng ý tinh luyện khoáng, nên giờ ăn miếng trả miếng dùng cách y hệt bắt ông ta đồng ý khiêu chiến.
Nếu đúng là bọn họ vụng trộm ra tay, dù biết là âm mưu, nhưng người ta đã quang minh chính đại đến cửa xin lãnh giáo, thì đây đúng là dương mưu, muốn tránh cũng tránh không được, muốn trốn cũng trốn không xong, chỉ có thể chấp nhận dùng kỹ thuật đối đầu để xử lý mà thôi.
Quản lý than thở, trừ việc phải so đấu chất lượng vũ khí, còn phải so mức độ tinh luyện của khoáng thạch nữa. nhưng xưởng tinh luyện nhiều năm đều chỉ đạt 85% độ tinh khiết, không thể so nổi với người ta!
Không được, không thể đồng ý được, nhất định phải tìm cách từ chối!
Quản lý nghĩ nát óc, liều mạng suy tính. Nhưng vẫn không ra được cái cớ nào để tránh phải đối đầu! Không có cách nào cả!
Thời khắc này, rốt cục ông ta cũng hiểu được thế nào là “cùng đường bí lối”. Hắn ta cũng nhận ra, trước việc chênh lệch kỹ thuật tuyệt đối, thông minh tài trí cũng không có chỗ mà dùng.
“Sao không nói gì?” Giọng điệu Alice mềm mỏng, từ từ lấn tới, “Nếu như không tự quyết định được thì có thể hỏi ý kiến ông chủ.”
Quản lý như được thắp sáng, vội thốt lên, “Người phụ trách vừa đi khỏi, tạm thời không có ở đây! Có chuyện gì từ từ chờ người trở lại tính tiếp.”
Có điều ông ta biết, né tránh được một lúc cũng không né được cả đời. Thế nhưng mà quan tâm cái gì chứ! Kéo dài được chút nào hay chút đấy.
Quần chúng vây xem cười vang, dường như đã phát hiện hắn ta nói dối.
Má quản lý có chút ửng hồng, lại vẫn cứng đầu cứng cổ cố nói, “Hôm nay không tiện tiếp đãi khách quý, xin ngài về trước.”
“Vậy thì không thể so được rồi nhỉ, xem ta như khách hàng bình thường đi, ta mua một con dao găm.” Alice đi thẳng vào trong.
“Haizzz…” Quản lý quắn đít lên chạy theo ngăn lại.
Vẻ mặt Alice ngây thơ, “Sao vậy? Xưởng Rehmann hôm nay không buôn bán sao? Ta muốn mua một món đồ cũng không được?”
Mồ hôi quản lý chảy như mưa, nặn cả buổi cũng không trả lời được.
Nhất định là không thể để người đi vào được. Mua một con dao găm mới rồi chém trước mặt mọi người, so với việc đồng ý so đấu khác gì nhau đâu?
Nhưng mà ngăn không cho người ta đi vào, cũng phải có lý do chính đáng, cứ cứng rắn cản lại thì càng khả nghi.
Rốt cục quản lý tiến lùi không xong, muốn phát điên.
Đúng lúc, Jonathan nghe tiếng ồn ào nên đi ra hỏi, “Có chuyện gì vậy? Cãi nhau sao?”
Quản lý, “…”
Đúng là quá xấu hổ.
Quần chúng vây xem cũng sững sờ, ngay lập tức tiếng cười giễu vang lên không ngừng lại được.
“Mới nói người phụ trách đi ra khỏi nhà? Sao lại từ trong cửa hàng bước ra vậy?”
“Chết cười. Cho dù không dám ứng chiến thì cũng đừng tìm cái cớ nào vừa nói ra đã lộ vậy chứ!”
“Vốn còn tưởng với thực lực của xưởng Rehmann sẽ không sợ bị cửa hàng khiêu khích mà rụt cổ, xem ra là không đúng rồi.”
“Chiến đi, sợ gì chứ!” Tiếng gào thét hưng phấn vang lên, “Xưởng Rehmann mở khắp nơi trên Đế Quốc sao có thể thua một tiệm vũ khí mới mở được chứ.”
Quản lý mặt cứng đờ, giả cười giả hỏi, “Đại nhân, sao ngài vừa mới nói đi tham dự hội nghị ở nơi khác? Mà giờ còn chưa xuất phát?”
Jonathan phối hợp trả lời, “Có chút chuyện xảy ra.”
“Hóa ra là thế.”
Nói dối vừa xong, Alice liền bám lấy hỏi, “Bây giờ có thể tiếp khách chưa?”
Không đợi hai người kia phản ứng, cô tự hỏi tự trả lời, “Không tiếp cũng không sao, ta mua đại một món đồ nào cũng được.”
Quản lý nhỏ giọng trần thuật lại.
Jonathan liếc quanh, thấy rất đông người đang chờ xem chuyện cười.
Ông ta thở dài, trong lòng biết rõ đến nước này thì không còn cách nào tránh né được nữa, phải trực tiếp nghênh chiến thôi.
“Tiếp nhận so tài tất nhiên là được rồi. Chúng ta so đấu ba trận, thắng hai là thắng.” Jonathan nói tiếp, “Vì ngài là người tới khiêu chiến nên ngài chọn một đề mục thi đấu, còn lại sẽ cho chúng tôi quyết định.”
“Không vấn đề gì.” Alice thoải mái đồng ý, “So tài tinh luyện khoáng thạch đi. Quặng thô đá dung nham sẽ do ta chuẩn bị, trước mặt mọi người tinh luyện xem nhà ai có độ tinh khiết cao hơn sẽ thắng.”
Jonathan ngẫm nghĩ rồi nói, “Tỷ thí sẽ diễn ra tại quảng trường vào trưa mai.”
“Hạng mục thi đấu sẽ so sánh độ sắc bén của vũ khí. Tất cả chế tạo một con dao găm hoàn toàn mới, nguyên liệu không hạn chế, thuộc tính không giới hạn, sau đó chém vào nhau, con dao nhà nào bị gãy trước sẽ tính là thua.”
“Mục so đấu thứ hai sẽ so độ tinh khiết của việc tinh luyện khoáng thạch như đã nói.”
“Hạng mục thứ ba sẽ so sánh kỹ thuật rèn. Trong thời gian quy định, dùng nguyên vật liệu có sẵn chế một cái khiên, cái nào có đẳng cấp cao hơn sẽ thắng. Nếu đẳng cấp bằng nhau, thì cái nào có lực phòng ngự cao hơn thắng.”
“Ba trận đấu, người dự thi phải khác nhau. Sao, vậy được chứ?”
“Đồng ý, có gì mà không được.” Đạt được kết quả mong muốn, Alice thỏa mãn rời khỏi.
Đám người kéo nhau đi như thủy triều rút, còn mắt của Jonathan thì lúc sáng lúc tối.
“Đại nhân?” Quản lý cẩn thận gọi.
“Có lẽ đây là cơ hội trời xanh ban cho tôi để lật ngược tình thế.” Đột nhiên, Jonathan cười mỉm, “Ông trông cửa hàng đi, tôi tới nhà kho.”
Danh sách chương