Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Bầy Sư thứu được thu xếp ở góc Tây Bắc.
Vì để tránh cho va chạm cư dân, Mary liền dứt khoát trụ gần, chăm sóc chúng nó.
Tối hôm đó, cô theo thường lệ đốt lửa, gặm bánh mì trắng làm bữa ăn đêm. Bỗng nhiên lỗ tai giật giật, nghiêng người sang, “Ai?”
“Chào cô, tôi tên Alice, là Pháp sư Quang Minh trong trấn.” Alice ôm thùng gỗ, cách xa xa, không tự tiện tới gần.
“Là cô.” Sắc mặt Mary thoáng hòa hoãn.
Cô nhớ rất rõ ràng, trong quá trình chiến đấu, đồng bạn Sư thứu của mình đã mất đi chân trước. Nếu không phải trong trấn đúng lúc có Pháp sư Quang Minh, thì có chạy tới học viện Hoàng Gia, cũng không nhất định tới kịp để tiếp nhận trị liệu.
“Chuyện gì?” Mary hỏi.
“Mấy ngày trước tôi không phải đã trị liệu cho đoàn viên trong đoàn thám hiểm, còn cầm một khoản thù lao sao?” Alice giải thích.
“Trưởng đoàn Arthur quá khách khí, cho tiền xem bệnh phá lệ phong phú, tôi cũng không tốt không biểu thị gì. Này không, nhưỡng rượu Hỏa Diễm, đặc biệt đưa tới.”
“Rượu này tính ôn hòa, uống có chỗ tốt với Sư thứu đuôi đỏ.”
Vừa nói, cô vừa mở nắp thùng gỗ ra.
Thoáng chốc, mùi rượu nhè nhẹ lan tỏa ra.
Chờ nghe được mùi, Sư thứu đuôi đỏ tốp năm tốp ba tụ tập tới, biểu tình có chút nóng nảy không nhịn nổi.
Mary vốn định từ chối nhã nhặn, nhìn thấy bộ dáng thèm thuồng không có tiền đồ của bầy Sư thứu, đành phải nuốt lời về, “Cảm ơn.”
“Không khách khí.” Alice đặt thùng gỗ xuống, lại lui ra một khoảng cách.
Hầu như là trong nháy mắt, bầy Sư thứu vội vàng xông lên, cúi đầu nốc ừng ực.
So với hình thể của Sư thứu đuôi đỏ, thùng gỗ lộ ra phá lệ nhỏ nhắn. Lại là vì uống một ngụm rượu Hỏa Diễm, mấy cái đầu to chen tới chen lui, con nào cũng không chịu nhường.
“Đều dừng lại cho ta!” Ở trước mặt người ngoài chen thành một đoàn, Mary cảm giác hết sức mất mặt.
Alice hợp thời đề nghị, “Nếu không lấy thêm mấy cái chậu gỗ đến, để mỗi con Sư thứu đều nếm thử?”
“Cũng tốt.” Ra lệnh cho bầy Sư thứu an phận lại, Mary vội vàng đi lấy chậu gỗ.
Chỉ chốc lát sau trở về, đặt trước mặt mỗi con Sư thứu một cái, để bọn chúng xếp thành hàng.
Kế tiếp, Mary nâng thùng gỗ lên, tự mình rót rượu.
Ba con Sư thứu đầu tiên ngoan ngoãn đứng đấy, đợi cô phân phối. Đến con thứ tư, đó là một con ma nhân tinh nổi danh, đặc biệt thích làm nũng.
Thấy Mary tới, nó một hồi dùng đầu thân thiết cọ, một hồi dùng đầu lưỡi liếm, giúp rửa mặt, liền mong có thể được nhiều thêm một ngụm rượu Hỏa Diễm.
Mary cho tới bây giờ chưa từng được đối đãi nhiệt tình như vậy, “...”
Cô không giữ vững được, lặng lẽ cho thêm một chút.
Lần này xem như chọc tổ ong vò vẽ! Sư thứu đằng sau học theo, con này muốn cọ mặt, con kia cho sờ đuôi, ân cần vô cùng.
Còn có vật cưỡi của cô – “Lena”, trực tiếp ra hiệu cô leo lên lưng. Xem ra hình như là dự định mang cả người lẫn thùng chạy đi, uống sạch rồi về.
Các con Sư thứu khác nghiêm phòng tử thủ, kiên quyết không cho Lena đạt được.
Mary bị liếm tới liếm lui, toàn thân trên dưới ướt chèm nhẹp.
Cuối cùng, cô không thể nhịn được nữa, gầm nhẹ, “Xếp thành hàng! Không được nhúc nhích! Không nghe lời không có uống!”
Lúc này đám Sư thứu mới trở nên ngoan ngoãn.
Mary chia đều rượu còn dư lại cho Sư thứu đuôi đỏ. Đương nhiên, lúc đi ngang qua vật cưỡi nhà mình, trông thấy ánh mắt tội nghiệp của nó, cũng không nhịn được lén cho thêm một chút.
Đợi đến khi chia xong, cô đã đầu đầy mồ hôi, mỏi mệt vạn phần, “Uống đi.”
Bầy Sư thứu an phận uống trong chậu gỗ của mình, rốt cuộc không tranh đoạt nữa.
Alice mỉm cười nói, “Quá tốt rồi, xem ra chúng nó rất thích.”
Mary mặt không biểu tình, trong lòng tự nhủ, nào chỉ là thích? Vì được uống thêm một ngụm, quả thực là dùng hết tất cả chiêu số làm nũng!
Sư thứu từ trước đến nay cao ngạo, dù đối mặt với đồng bạn mình công nhận, cũng thường xuyên hờ hững lạnh lùng. Lúc nào mà giống như bây giờ, bụng, cánh, đuôi tùy tiện sờ? Nếu không phải Sư thứu đuôi đỏ là ma thú trung cấp, có thể phân biệt đồ ăn có độc hay không, cô đều phải hoài nghi đối phương có phải đã bỏ thuốc trong rượu hay không!
“Cám ơn cô đã đưa rượu tới.” Mary lại nói cảm ơn.
“Việc nhỏ thôi.”
Trong lòng Alice hiểu rõ, bầy Sư thứu căn cứ theo thuộc tính khác biệt, bề ngoài sẽ hiện ra đặc thù khác biệt.
Tỷ như Sư thứu đuôi đỏ, chính là điển hình mang thuộc tính Hỏa. Nếu là Sư thứu đuôi lam, thì là thuần túy thuộc tính Phong.
Sư thứu thuần một sắc đuôi đỏ trong đoàn thám hiểm, bây giờ từng con đều đang uống rượu Hỏa Diễm...
“Nghe nói bọn họ dự định sáng mai lên đường, rời khỏi Clayton?” Ý niệm mới vừa nhen nhuốm, cô đột nhiên cười.
**
Hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, Arthur thông báo cho các đoàn viên rời giường, tập hợp.
“Không vội, đợi thêm một chút. Nếu không ăn sáng rồi lại đi?” Gerry đề nghị.
Đoàn viên không hiểu, kinh ngạc nhìn xem hắn.
Duy nhất biết chuyện là Arthur lắc đầu, nhẹ giọng nói, “Không cần chờ, muốn tới đã sớm tới.”
Gerry không khỏi nhụt chí, trong miệng lẩm bẩm thì thầm, “Sao cô ấy lại không nghe khuyên bảo vậy? Clayton có gì tốt?”
Arthur cũng không hiểu rõ.
Anh thừa nhận, mời đối phương vào đoàn đúng thật là có tư tâm. Trải qua lần gặp nạn này, anh rõ ràng nhận thức được, trong đoàn thiếu Pháp sư Quang Minh chính là không được. Trùng hợp gặp được phù hợp, thế là thuận thế phát ra lời mời, hy vọng đối phương gia nhập.
Dựa theo anh suy tính, đẳng cấp Pháp sư của Alice hẳn là khoảng cấp 45.
Pháp sư Quang Minh, một thân một mình, rất dễ bị để mắt tới. Gia nhập đoàn thám hiểm, chẳng những có thể có được một con Sư thứu đuôi đỏ miễn phí, mà còn có đồng bạn đáng tin bảo vệ, như thế nào cũng an toàn hơn một mình.
Rõ ràng việc này đều có lợi cho tất cả mọi người, nhưng Alice lại chính là không chịu nhả ra.
Arthur kiên nhẫn đợi ba ngày. Bây giờ kỳ hạn đã qua, anh đã mất kiên nhẫn, “Không chịu gia nhập thì thôi. Vừa vặn muốn đi Đế Đô, trên đường lại nhận người.”
Anh rất có thành ý, hết lần này đến lần khác đối phương không cảm kích, vậy liền không miễn cưỡng.
Trong lúc trò chuyện, đoàn người đã đi đến góc Tây Bắc trong trấn.
Thấy trưởng đoàn đến, Mary lập tức hạ lệnh cho bầy Sư thứu, “Tập hợp.”
Một giây sau, bầy Sư thứu ngậm chậu gỗ (thau cơm), ngoan ngoãn xếp thành hàng.
Các đoàn viên, “???”
Arthur cũng kinh ngạc, “Xảy ra chuyện gì?”
Mary hơi xấu hổ, “Từ tối qua ăn xong bữa khuya, liền biến thành thế này...”
Đi đến đâu cũng đều muốn ngậm theo chậu gỗ, một chốc đều không ròi người.
Kêu chúng nó bỏ xuống, từng con đều mặt mũi tràn đầy không tình nguyện. Thật giống như không có chậu gỗ, ăn cơm liền không có phần của chúng nó vậy.
Mary nghĩ, mình cũng không có bỏ đói chúng nó ah, sao đều lo lắng không có cơm ăn?
“Ăn khuya?”
“Pháp sư Quang Minh đưa tới một thùng rượu Hỏa Diễm, nói là tiền thù lao trị liệu cho quá phong phú, trong lòng băn khoăn.”
Trong lòng Arthur căng thẳng, bước nhanh lên trước, kiểm tra tình trạng vật cưỡi.
Từng con đều lông đuôi ngăn nắp xinh đẹp, quanh thân nguyên tố Hỏa dồi dào lại không cuồng bạo, lẳng lặng tập hợp cùng một chỗ. Sư thứu đuôi đỏ trông rất tinh thần, trạng thái tốt trước nay chưa từng có.
Không có việc gì.
Trong lòng Arthur buông lỏng, lại hỏi, “Chỉ uống rượu?”
“Đúng.” Mary gật gật đầu, “Em vốn định từ chối, nhưng bầy Sư thứu rất thích, muốn đoạt lấy uống, cho nên...”
Không thể kiên trì tới cùng.
Arthur xưa nay hào phóng, nghe vậy không thèm để ý nói, “Chỉ là thích rượu thôi, đến lãnh địa khác lại mua cho chúng nó.”
Anh nhìn nhìn sắc trời, thuận miệng nói, “Kêu Sư thứu bỏ chậu gỗ xuống, nên lên đường.”
Ai ngờ, bầy Sư thứu ngày xưa coi như nghe lời, hôm nay lại phá lệ không phối hợp.
Tính tính tốt thì đặt chậu gỗ xuống, chậm rãi di chuyển ra ngoài dịch, nhưng luôn ba bước quay đầu một lần, lúc quay đầu nhìn chậu gỗ, trong ánh mắt tràn đầy lưu luyến.
Tính tình kém thì trực tiếp nằm xuống đất, không nhúc nhích. Nếu có thể mở miệng nói chuyện, ý kia đại khái là —— muốn đi ngươi đi, ta không đi.
Các đoàn viên sắp khóc. Mặc dù bình thường vật cưỡi có thái độ lãnh đạm, nhưng tốt xấu gì mệnh lệnh sẽ nghe. Ngày hôm nay ngược lại tốt, nói cái gì đều không để ý đến, quyết tâm giả trang không nghe thấy.
Gerry đầy mặt cầu xin, sắp phát điên, “Em cảm thấy em lại giục nó lên đường, A Bộ sẽ cân nhắc giải tán với em.”
A Bộ là tên vật cưỡi của anh, giống đực, 13 tuổi, tính tình vốn đã không tốt, lúc này ánh mắt nhìn anh đều tràn đầy ghét bỏ.
Gerry đặc biệt ủy khuất, cảm giác mình như cô vợ nhỏ, lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ.
Cái khác đoàn viên biểu lộ quái lạ, khe khẽ bàn luận, “Ép buộc chúng nó lên đường, có thể dứt khoát bãi công không làm hay không?”
“Tớ thề, con tớ cho tới bây giờ đều chưa từng dùng ánh mắt lãnh khốc như vậy nhìn tớ.”
“Vật cưỡi của tớ đều không làm nũng, các cậu dám tin không?”
Yên tĩnh như chết, biểu hiện dị thường của bầy Sư thứu làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy trong lòng bất an.
Trầm ngâm một lát, Arthur đề nghị, “Nếu không tôi lại đi mua chút rượu Hỏa Diễm, cho chúng uống thật sảng khoái?”
Vừa dứt lời, Sư thứu đuôi đỏ đồng loạt nhìn qua, con mắt lóe sáng lấp lánh.
Vật cưỡi của anh lại càng là duỗi chân trước ra, nhẹ đẩy đẩy. Ý kia rõ ràng là, “Nhanh đi đi!”
Arthur, “...”
Anh chỉ là có hoài nghi, thử thăm dò nói một câu. Không nghĩ tới bầy Sư thứu lại phản ứng mãnh liệt, nhiệt tình cực độ tăng vọt như vậy.
Mary chợt nhớ lại, “Nói đến, Pháp sư Quang Minh giống như từng nhắc đến, rượu cô ấy tặng ôn hòa, uống có chỗ tốt với Sư thứu đuôi đỏ.”
“Alice...” Arthur thấp giọng thì thầm, mặt mày lạnh mấy phần.
**
Sáng sớm, tiệm vừa mở cửa, liền gặp được mấy vị khách ngoài ý liệu.
“Trưởng đoàn Arthur? Không nghĩ tới lại gặp mặt.” Alice lên tiếng chào hỏi.
Arthur không có tâm tình vòng quanh, gọn gàng dứt khoát đặt câu hỏi, “Cô đã làm gì bầy Sư thứu?”
Đoàn Sư thứu đuôi đỏ sở dĩ có danh tiếng vang dội, một bộ phận nguyên nhân rất lớn là bởi vì đoàn viên có được Sư thứu đuôi đỏ làm vật cưỡi. Nếu bầy Sư thứu tập thể bãi công, thực lực của đoàn thám hiểm chợt hạ xuống, hậu quả khó mà lường được.
“Rượu Hỏa Diễm có hương vị thuần hậu, uống vào có thể gia tăng năng lực khống chế thuộc tính Hỏa. Trưởng đoàn Arthur ra tay hào phóng, để tỏ lòng cảm tạ, đặc biệt làm một thùng đưa đến cho bầy Sư thứu.” Nói, trong đôi mắt Alice tràn ra mỉm cười.
Arthur nhẫn nhịn nửa ngày, nghẹn không ra một câu.
Người ta có ý tốt, miễn phí tặng rượu, bầy Sư thứu uống vào chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, anh còn có thể nói gì? Trách cô ấy cố ý dùng rượu ngon dụ hoặc sao?
Muốn trách chỉ có thể trách Sư thứu nhà mình định lực không đủ, uống còn muốn uống nữa, hoàn toàn bị rượu ngon ôm lấy hồn!
“Nói giá đi.” Lúc giọng nói vang lên, mơ hồ mang theo tiếng nghiến răng.
“Không cần trả tiền, rượu không đủ uống tôi có thể cho thêm một thùng.”
Sắc mặt Arthur căng cứng, “Một thùng không đủ.”
Alice lộ ra khó xử.
Gân xanh trên trán Arthur nổi lên, anh hít sâu một hơi, tức giận nói, “Có điều kiện gì? Nói thẳng.”
“Rượu Hỏa Diễm là hàng không bán, không bán ra bên ngoài. Chỉ là nếu đoàn Sư thứu đuôi đỏ nguyện ý tiếp nhận cho thuê, trường kỳ trú đóng ở Clayton, tôi ngược lại thật ra có thể định kỳ đưa cho mọi người mấy thùng.” Alice nghiêm mặt nói.
Arthur còn chưa kịp trả lời, Gerry tính tình vội vàng xao động đã đoạt trước một bước kêu ra tiếng, “Đùa gì vậy!”
Đã từng có vị Bá tước muốn thuê đoàn thám hiểm Sư thứu đuôi đỏ, bọn họ đều không đồng ý. Lãnh địa Nam tước thì càng đừng nói, không có khả năng.
Vừa dứt lời, phía sau chịu một trảo không nhẹ không nặng.
Gerry hơi mộng, vô thức nghiêng đầu qua.
Chỉ thấy Sư thứu đuôi đỏ theo tới thu hồi chân trước, hung dữ nhìn hắn. Ánh mắt kia rõ ràng là đang nói, “Cho ngươi một cơ hội, một lần nữa tổ chức lại ngôn ngữ.”
Gerry, “...”
Beta: Sakura
Bầy Sư thứu được thu xếp ở góc Tây Bắc.
Vì để tránh cho va chạm cư dân, Mary liền dứt khoát trụ gần, chăm sóc chúng nó.
Tối hôm đó, cô theo thường lệ đốt lửa, gặm bánh mì trắng làm bữa ăn đêm. Bỗng nhiên lỗ tai giật giật, nghiêng người sang, “Ai?”
“Chào cô, tôi tên Alice, là Pháp sư Quang Minh trong trấn.” Alice ôm thùng gỗ, cách xa xa, không tự tiện tới gần.
“Là cô.” Sắc mặt Mary thoáng hòa hoãn.
Cô nhớ rất rõ ràng, trong quá trình chiến đấu, đồng bạn Sư thứu của mình đã mất đi chân trước. Nếu không phải trong trấn đúng lúc có Pháp sư Quang Minh, thì có chạy tới học viện Hoàng Gia, cũng không nhất định tới kịp để tiếp nhận trị liệu.
“Chuyện gì?” Mary hỏi.
“Mấy ngày trước tôi không phải đã trị liệu cho đoàn viên trong đoàn thám hiểm, còn cầm một khoản thù lao sao?” Alice giải thích.
“Trưởng đoàn Arthur quá khách khí, cho tiền xem bệnh phá lệ phong phú, tôi cũng không tốt không biểu thị gì. Này không, nhưỡng rượu Hỏa Diễm, đặc biệt đưa tới.”
“Rượu này tính ôn hòa, uống có chỗ tốt với Sư thứu đuôi đỏ.”
Vừa nói, cô vừa mở nắp thùng gỗ ra.
Thoáng chốc, mùi rượu nhè nhẹ lan tỏa ra.
Chờ nghe được mùi, Sư thứu đuôi đỏ tốp năm tốp ba tụ tập tới, biểu tình có chút nóng nảy không nhịn nổi.
Mary vốn định từ chối nhã nhặn, nhìn thấy bộ dáng thèm thuồng không có tiền đồ của bầy Sư thứu, đành phải nuốt lời về, “Cảm ơn.”
“Không khách khí.” Alice đặt thùng gỗ xuống, lại lui ra một khoảng cách.
Hầu như là trong nháy mắt, bầy Sư thứu vội vàng xông lên, cúi đầu nốc ừng ực.
So với hình thể của Sư thứu đuôi đỏ, thùng gỗ lộ ra phá lệ nhỏ nhắn. Lại là vì uống một ngụm rượu Hỏa Diễm, mấy cái đầu to chen tới chen lui, con nào cũng không chịu nhường.
“Đều dừng lại cho ta!” Ở trước mặt người ngoài chen thành một đoàn, Mary cảm giác hết sức mất mặt.
Alice hợp thời đề nghị, “Nếu không lấy thêm mấy cái chậu gỗ đến, để mỗi con Sư thứu đều nếm thử?”
“Cũng tốt.” Ra lệnh cho bầy Sư thứu an phận lại, Mary vội vàng đi lấy chậu gỗ.
Chỉ chốc lát sau trở về, đặt trước mặt mỗi con Sư thứu một cái, để bọn chúng xếp thành hàng.
Kế tiếp, Mary nâng thùng gỗ lên, tự mình rót rượu.
Ba con Sư thứu đầu tiên ngoan ngoãn đứng đấy, đợi cô phân phối. Đến con thứ tư, đó là một con ma nhân tinh nổi danh, đặc biệt thích làm nũng.
Thấy Mary tới, nó một hồi dùng đầu thân thiết cọ, một hồi dùng đầu lưỡi liếm, giúp rửa mặt, liền mong có thể được nhiều thêm một ngụm rượu Hỏa Diễm.
Mary cho tới bây giờ chưa từng được đối đãi nhiệt tình như vậy, “...”
Cô không giữ vững được, lặng lẽ cho thêm một chút.
Lần này xem như chọc tổ ong vò vẽ! Sư thứu đằng sau học theo, con này muốn cọ mặt, con kia cho sờ đuôi, ân cần vô cùng.
Còn có vật cưỡi của cô – “Lena”, trực tiếp ra hiệu cô leo lên lưng. Xem ra hình như là dự định mang cả người lẫn thùng chạy đi, uống sạch rồi về.
Các con Sư thứu khác nghiêm phòng tử thủ, kiên quyết không cho Lena đạt được.
Mary bị liếm tới liếm lui, toàn thân trên dưới ướt chèm nhẹp.
Cuối cùng, cô không thể nhịn được nữa, gầm nhẹ, “Xếp thành hàng! Không được nhúc nhích! Không nghe lời không có uống!”
Lúc này đám Sư thứu mới trở nên ngoan ngoãn.
Mary chia đều rượu còn dư lại cho Sư thứu đuôi đỏ. Đương nhiên, lúc đi ngang qua vật cưỡi nhà mình, trông thấy ánh mắt tội nghiệp của nó, cũng không nhịn được lén cho thêm một chút.
Đợi đến khi chia xong, cô đã đầu đầy mồ hôi, mỏi mệt vạn phần, “Uống đi.”
Bầy Sư thứu an phận uống trong chậu gỗ của mình, rốt cuộc không tranh đoạt nữa.
Alice mỉm cười nói, “Quá tốt rồi, xem ra chúng nó rất thích.”
Mary mặt không biểu tình, trong lòng tự nhủ, nào chỉ là thích? Vì được uống thêm một ngụm, quả thực là dùng hết tất cả chiêu số làm nũng!
Sư thứu từ trước đến nay cao ngạo, dù đối mặt với đồng bạn mình công nhận, cũng thường xuyên hờ hững lạnh lùng. Lúc nào mà giống như bây giờ, bụng, cánh, đuôi tùy tiện sờ? Nếu không phải Sư thứu đuôi đỏ là ma thú trung cấp, có thể phân biệt đồ ăn có độc hay không, cô đều phải hoài nghi đối phương có phải đã bỏ thuốc trong rượu hay không!
“Cám ơn cô đã đưa rượu tới.” Mary lại nói cảm ơn.
“Việc nhỏ thôi.”
Trong lòng Alice hiểu rõ, bầy Sư thứu căn cứ theo thuộc tính khác biệt, bề ngoài sẽ hiện ra đặc thù khác biệt.
Tỷ như Sư thứu đuôi đỏ, chính là điển hình mang thuộc tính Hỏa. Nếu là Sư thứu đuôi lam, thì là thuần túy thuộc tính Phong.
Sư thứu thuần một sắc đuôi đỏ trong đoàn thám hiểm, bây giờ từng con đều đang uống rượu Hỏa Diễm...
“Nghe nói bọn họ dự định sáng mai lên đường, rời khỏi Clayton?” Ý niệm mới vừa nhen nhuốm, cô đột nhiên cười.
**
Hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, Arthur thông báo cho các đoàn viên rời giường, tập hợp.
“Không vội, đợi thêm một chút. Nếu không ăn sáng rồi lại đi?” Gerry đề nghị.
Đoàn viên không hiểu, kinh ngạc nhìn xem hắn.
Duy nhất biết chuyện là Arthur lắc đầu, nhẹ giọng nói, “Không cần chờ, muốn tới đã sớm tới.”
Gerry không khỏi nhụt chí, trong miệng lẩm bẩm thì thầm, “Sao cô ấy lại không nghe khuyên bảo vậy? Clayton có gì tốt?”
Arthur cũng không hiểu rõ.
Anh thừa nhận, mời đối phương vào đoàn đúng thật là có tư tâm. Trải qua lần gặp nạn này, anh rõ ràng nhận thức được, trong đoàn thiếu Pháp sư Quang Minh chính là không được. Trùng hợp gặp được phù hợp, thế là thuận thế phát ra lời mời, hy vọng đối phương gia nhập.
Dựa theo anh suy tính, đẳng cấp Pháp sư của Alice hẳn là khoảng cấp 45.
Pháp sư Quang Minh, một thân một mình, rất dễ bị để mắt tới. Gia nhập đoàn thám hiểm, chẳng những có thể có được một con Sư thứu đuôi đỏ miễn phí, mà còn có đồng bạn đáng tin bảo vệ, như thế nào cũng an toàn hơn một mình.
Rõ ràng việc này đều có lợi cho tất cả mọi người, nhưng Alice lại chính là không chịu nhả ra.
Arthur kiên nhẫn đợi ba ngày. Bây giờ kỳ hạn đã qua, anh đã mất kiên nhẫn, “Không chịu gia nhập thì thôi. Vừa vặn muốn đi Đế Đô, trên đường lại nhận người.”
Anh rất có thành ý, hết lần này đến lần khác đối phương không cảm kích, vậy liền không miễn cưỡng.
Trong lúc trò chuyện, đoàn người đã đi đến góc Tây Bắc trong trấn.
Thấy trưởng đoàn đến, Mary lập tức hạ lệnh cho bầy Sư thứu, “Tập hợp.”
Một giây sau, bầy Sư thứu ngậm chậu gỗ (thau cơm), ngoan ngoãn xếp thành hàng.
Các đoàn viên, “???”
Arthur cũng kinh ngạc, “Xảy ra chuyện gì?”
Mary hơi xấu hổ, “Từ tối qua ăn xong bữa khuya, liền biến thành thế này...”
Đi đến đâu cũng đều muốn ngậm theo chậu gỗ, một chốc đều không ròi người.
Kêu chúng nó bỏ xuống, từng con đều mặt mũi tràn đầy không tình nguyện. Thật giống như không có chậu gỗ, ăn cơm liền không có phần của chúng nó vậy.
Mary nghĩ, mình cũng không có bỏ đói chúng nó ah, sao đều lo lắng không có cơm ăn?
“Ăn khuya?”
“Pháp sư Quang Minh đưa tới một thùng rượu Hỏa Diễm, nói là tiền thù lao trị liệu cho quá phong phú, trong lòng băn khoăn.”
Trong lòng Arthur căng thẳng, bước nhanh lên trước, kiểm tra tình trạng vật cưỡi.
Từng con đều lông đuôi ngăn nắp xinh đẹp, quanh thân nguyên tố Hỏa dồi dào lại không cuồng bạo, lẳng lặng tập hợp cùng một chỗ. Sư thứu đuôi đỏ trông rất tinh thần, trạng thái tốt trước nay chưa từng có.
Không có việc gì.
Trong lòng Arthur buông lỏng, lại hỏi, “Chỉ uống rượu?”
“Đúng.” Mary gật gật đầu, “Em vốn định từ chối, nhưng bầy Sư thứu rất thích, muốn đoạt lấy uống, cho nên...”
Không thể kiên trì tới cùng.
Arthur xưa nay hào phóng, nghe vậy không thèm để ý nói, “Chỉ là thích rượu thôi, đến lãnh địa khác lại mua cho chúng nó.”
Anh nhìn nhìn sắc trời, thuận miệng nói, “Kêu Sư thứu bỏ chậu gỗ xuống, nên lên đường.”
Ai ngờ, bầy Sư thứu ngày xưa coi như nghe lời, hôm nay lại phá lệ không phối hợp.
Tính tính tốt thì đặt chậu gỗ xuống, chậm rãi di chuyển ra ngoài dịch, nhưng luôn ba bước quay đầu một lần, lúc quay đầu nhìn chậu gỗ, trong ánh mắt tràn đầy lưu luyến.
Tính tình kém thì trực tiếp nằm xuống đất, không nhúc nhích. Nếu có thể mở miệng nói chuyện, ý kia đại khái là —— muốn đi ngươi đi, ta không đi.
Các đoàn viên sắp khóc. Mặc dù bình thường vật cưỡi có thái độ lãnh đạm, nhưng tốt xấu gì mệnh lệnh sẽ nghe. Ngày hôm nay ngược lại tốt, nói cái gì đều không để ý đến, quyết tâm giả trang không nghe thấy.
Gerry đầy mặt cầu xin, sắp phát điên, “Em cảm thấy em lại giục nó lên đường, A Bộ sẽ cân nhắc giải tán với em.”
A Bộ là tên vật cưỡi của anh, giống đực, 13 tuổi, tính tình vốn đã không tốt, lúc này ánh mắt nhìn anh đều tràn đầy ghét bỏ.
Gerry đặc biệt ủy khuất, cảm giác mình như cô vợ nhỏ, lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ.
Cái khác đoàn viên biểu lộ quái lạ, khe khẽ bàn luận, “Ép buộc chúng nó lên đường, có thể dứt khoát bãi công không làm hay không?”
“Tớ thề, con tớ cho tới bây giờ đều chưa từng dùng ánh mắt lãnh khốc như vậy nhìn tớ.”
“Vật cưỡi của tớ đều không làm nũng, các cậu dám tin không?”
Yên tĩnh như chết, biểu hiện dị thường của bầy Sư thứu làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy trong lòng bất an.
Trầm ngâm một lát, Arthur đề nghị, “Nếu không tôi lại đi mua chút rượu Hỏa Diễm, cho chúng uống thật sảng khoái?”
Vừa dứt lời, Sư thứu đuôi đỏ đồng loạt nhìn qua, con mắt lóe sáng lấp lánh.
Vật cưỡi của anh lại càng là duỗi chân trước ra, nhẹ đẩy đẩy. Ý kia rõ ràng là, “Nhanh đi đi!”
Arthur, “...”
Anh chỉ là có hoài nghi, thử thăm dò nói một câu. Không nghĩ tới bầy Sư thứu lại phản ứng mãnh liệt, nhiệt tình cực độ tăng vọt như vậy.
Mary chợt nhớ lại, “Nói đến, Pháp sư Quang Minh giống như từng nhắc đến, rượu cô ấy tặng ôn hòa, uống có chỗ tốt với Sư thứu đuôi đỏ.”
“Alice...” Arthur thấp giọng thì thầm, mặt mày lạnh mấy phần.
**
Sáng sớm, tiệm vừa mở cửa, liền gặp được mấy vị khách ngoài ý liệu.
“Trưởng đoàn Arthur? Không nghĩ tới lại gặp mặt.” Alice lên tiếng chào hỏi.
Arthur không có tâm tình vòng quanh, gọn gàng dứt khoát đặt câu hỏi, “Cô đã làm gì bầy Sư thứu?”
Đoàn Sư thứu đuôi đỏ sở dĩ có danh tiếng vang dội, một bộ phận nguyên nhân rất lớn là bởi vì đoàn viên có được Sư thứu đuôi đỏ làm vật cưỡi. Nếu bầy Sư thứu tập thể bãi công, thực lực của đoàn thám hiểm chợt hạ xuống, hậu quả khó mà lường được.
“Rượu Hỏa Diễm có hương vị thuần hậu, uống vào có thể gia tăng năng lực khống chế thuộc tính Hỏa. Trưởng đoàn Arthur ra tay hào phóng, để tỏ lòng cảm tạ, đặc biệt làm một thùng đưa đến cho bầy Sư thứu.” Nói, trong đôi mắt Alice tràn ra mỉm cười.
Arthur nhẫn nhịn nửa ngày, nghẹn không ra một câu.
Người ta có ý tốt, miễn phí tặng rượu, bầy Sư thứu uống vào chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, anh còn có thể nói gì? Trách cô ấy cố ý dùng rượu ngon dụ hoặc sao?
Muốn trách chỉ có thể trách Sư thứu nhà mình định lực không đủ, uống còn muốn uống nữa, hoàn toàn bị rượu ngon ôm lấy hồn!
“Nói giá đi.” Lúc giọng nói vang lên, mơ hồ mang theo tiếng nghiến răng.
“Không cần trả tiền, rượu không đủ uống tôi có thể cho thêm một thùng.”
Sắc mặt Arthur căng cứng, “Một thùng không đủ.”
Alice lộ ra khó xử.
Gân xanh trên trán Arthur nổi lên, anh hít sâu một hơi, tức giận nói, “Có điều kiện gì? Nói thẳng.”
“Rượu Hỏa Diễm là hàng không bán, không bán ra bên ngoài. Chỉ là nếu đoàn Sư thứu đuôi đỏ nguyện ý tiếp nhận cho thuê, trường kỳ trú đóng ở Clayton, tôi ngược lại thật ra có thể định kỳ đưa cho mọi người mấy thùng.” Alice nghiêm mặt nói.
Arthur còn chưa kịp trả lời, Gerry tính tình vội vàng xao động đã đoạt trước một bước kêu ra tiếng, “Đùa gì vậy!”
Đã từng có vị Bá tước muốn thuê đoàn thám hiểm Sư thứu đuôi đỏ, bọn họ đều không đồng ý. Lãnh địa Nam tước thì càng đừng nói, không có khả năng.
Vừa dứt lời, phía sau chịu một trảo không nhẹ không nặng.
Gerry hơi mộng, vô thức nghiêng đầu qua.
Chỉ thấy Sư thứu đuôi đỏ theo tới thu hồi chân trước, hung dữ nhìn hắn. Ánh mắt kia rõ ràng là đang nói, “Cho ngươi một cơ hội, một lần nữa tổ chức lại ngôn ngữ.”
Gerry, “...”
Danh sách chương