Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Nghe nói muốn ở lại Clayton thêm hai ngày, các đoàn viên rất kinh ngạc.

Arthur không giải thích nhiều, chỉ kêu họ nghỉ ngơi cho tốt.

Biết được dự định của trưởng đoàn, Gerry tận dụng mọi thứ chạy ra ngoài.

Những người khác thấy, không khỏi trêu ghẹo, “Rốt cuộc cậu phát hiện được món ngon gì? Vừa đến giờ cơm liền đi ra ngoài.”

Gerry nghĩa chính ngôn từ, “Sao các người chỉ nghĩ đến ăn vậy? Tôi ra ngoài là có chuyện đứng đắn phải làm.”

Mỗi ngày đúng giờ đến cửa hàng thực phẩm, mục đích chủ yếu là cùng Alice “Ngẫu nhiên gặp”, thuyết phục cô ấy thay đổi tâm ý. Ăn cơm chỉ là thuận tiện, thuận tiện!!!

… Mặc dù liên tiếp đi hai ngày, chưa từng nhìn thấy người, chỉ ở trong cửa hàng thực phẩm bữa cơm liền về, nhưng đây cũng không phải là dự tính ban đầu của anh.

Nghĩ vậy, Gerry bước nhanh hơn, đi đến mục đích (cửa hàng thực phẩm), trong lòng nói hôm nay nhất định muốn gặp được người.

Cũng trùng hợp, vào cửa liền thấy Alice đang nói chuyện với Katherine ở quầy hàng, “… Việc chọn món ăn giao cho người khác làm, em chỉ cần cam đoan cửa hàng hoạt động ổn định. Đúng rồi, biết ghi sổ sách không?”

Katherine vội đáp, “Biết ạ, trước kia từng học.”

“Vậy được, về sau thu chi của cửa hàng thực phẩm phải ghi lại toàn bộ, cuối tháng giao cho tôi kiểm tra.”

Katherine trịnh trọng đáp ứng, đồng thời thầm hạ quyết tâm, nhất định phải làm việc thật hoàn mỹ, tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất kỳ sơ suất nào.

Alice đang muốn căn dặn nhiều hơn, bên cạnh thình lình vang lên một giọng nói, “Tiểu thư Alice, có thể dành chút thời gian nói chuyện một chút không?”

Nhìn lại, là Gerry.

Tìm cô có chuyện gì? Tâm niệm Alice nhiều chuyển, nhẹ gật đầu, “Tôi vừa vặn có rảnh, tìm một chỗ an tĩnh nói chuyện.”

Hai người một trước một sau đi đến một cái bàn hơi khuất ngồi xuống.

Gerry không giữ được bình tĩnh, dẫn đầu đặt câu hỏi, “Chuyện gia nhập đoàn, không biết tiểu thư Alice suy nghĩ thế nào?”

Alice, “?”

Cô căn bản chưa từng suy nghĩ.

Dựa theo cách nói của trưởng đoàn Arthur, anh ta sẽ ở lại trong trấn ba ngày. Trong lúc đó chỉ cần thay đổi suy nghĩ, tùy thời đều có thể đến quán trọ tìm anh ta.

Như vậy trái lại, không đi tìm không phải là đồng nghĩa với rõ ràng từ chối sao? Gerry cho rằng, sở dĩ Alice không động tâm, là không sâu sắc ý thức được, phúc lợi đãi ngộ của thành viên trong đoàn thám hiểm hậu đã cỡ nào.

Bởi vậy anh nhấn mạnh, “Gia nhập vào đoàn, thành viên mới mỗi tháng có tiền lương 3 đồng vàng. Nếu hành động cùng đoàn, còn có thể lấy được khen thưởng thêm.”

Alice hờ hững, “Hôm qua trị liệu một đoàn thám hiểm, một lần kiếm được 88 đồng vàng.”

Gerry chưa từ bỏ ý định, nghĩ nghĩ còn nói, “Biểu hiện xuất sắc, có thể được thưởng trang bị, quyển trục, thuốc, mọi thứ đều là tinh phẩm!”

“Có tiền có thể đến học viện Hoàng Gia mua.” Lúc nói chuyện, Alice thầm nghĩ, cô cần gì phải đợi người khác thưởng? Cần gì, chính mình cũng có thể làm ra được.

“Nếu vận khí tốt, nhận được sự công nhận của Sư thứu đuôi đỏ, cô có thể có được một vật cưỡi!”

“Không có hứng thú.”

Cô biết thuật phi hành, chính mình liền bay được, không cần vật cưỡi.

Ánh mắt Gerry tan rã, như thế nào cũng không nghĩ ra, vì sao điều kiện tốt như vậy, người này vẫn y nguyên không để vào mắt.

“Sư thú đuôi đỏ chính là ma thú trung cấp.” Anh cất cao giọng nhấn mạnh, “Có nó hiệp trợ, thực lực của cô sẽ tăng lên một mảng lớn.”

“Không cần.” Alice nghĩ thầm, nuôi một con Sư thứu đuôi đỏ, có thể giúp đỡ hay không tạm thời không nói đến, còn phải mỗi ngày cung cấp cơm, cho ăn, quá phiền toái.

“Gia nhập đoàn thám hiểm, an toàn tính mạng của cô liền có bảo hộ.” Gerry sử xuất đòn sát thủ, “Cô là Pháp sư Quang Minh, không có năng lực tự vệ, liền không sợ bị người bắt đi, mất đi tự do?”

Alice khẽ cười một tiếng, ý vị thâm trường nói, “Nếu có người muốn bắt tôi, tôi ngược lại thật ra rất bội phục dũng khí của kẻ đó.”

Gerry, “…”

Hoàn toàn không có cách nào câu thông.

“Đừng lãng phí tâm tư trên người tôi, tôi sẽ không rời đi trấn nhỏ Clayton.” Alice nghiêm mặt nói.

“Vì sao?” Trong lòng Gerry nghẹn đến khó chịu.

“Ở nơi này rất tốt, không muốn đi.”

Gerry, “…”

Lời này giống như không nói vậy.

Mắt thấy đối phương quyết tâm muốn ở lại, anh thở dài một tiếng, tiến hành lần thuyết phục cuối cùng, “Qua đêm nay, đoàn thám hiểm liền sẽ rời khỏi Clayton.”

“Có lẽ hiện tại cô cảm thấy, cuộc sống cũng khá tốt, nhưng mấy năm sau nếu hối hận thì phải làm sao đây?”

“Đoàn Sư thứu đuôi đỏ là lựa chọn rất tốt, bỏ lỡ lần này, lần sau không nhất định còn có cơ hội.”

Alice muốn nói, nếu đồng ý, không cần chờ đến mấy năm sau, hiện tại cô liền sẽ hối hận.

Lại nghe Gerry tiếp tục nói, “Chúng tôi thường xuyên cưỡi Sư thứu đến Vương đô, đến lãnh địa Công tước, Hầu tước. Làm việc đồng thời thuận tiện đi du lịch, dạo chơi khắp nơi, tốt biết bao?”

Alice nhắm mắt lại, bất động thanh sắc hỏi thăm, “Các anh đã từng đến rất nhiều nơi?”

“Đúng.” Gerry ưỡn ngực, vô cùng kiêu ngạo, “Đoàn thám hiểm Sư thứu đuôi đỏ am hiểu bay, tốc độ siêu nhanh!”

“Ồ ——” Alice kéo dài tiếng nói, trong mắt hiện ra như nghĩ tới cái gì, “Đa tạ đã nhắc nhở, tôi sẽ suy nghĩ lại.”

Gerry ngây người. Anh đã nói câu nào đặc biệt có lực hấp dẫn? Vì sao đột nhiên đổi giọng?

Nghĩ tới nghĩ lui không có đầu mối, anh dứt khoát vứt bỏ tạp niệm, “Các đoàn viên đều rất tán thành thực lực của cô, thật lòng hy vọng cô có thể gia nhập đoàn thám hiểm.”

“Tôi rõ ràng.” Alice ôn hòa cười cười.

Đưa tiễn Gerry, cô rủ tầm mắt xuống, nhẹ giọng thì thầm, “Nếu đoàn Sư thứu đuôi đỏ có thể ở lại Clayton, mặc kệ là với mở rộng kinh doanh, hay với bảo vệ thị trấn, thì đều có lợi thật lớn…”

Ánh mắt chớp lên, trong lòng lập tức có chủ ý.

**

Lâu đài Lãnh chúa.

Ryan bước nhanh đến gần, trầm giọng bẩm báo, “Ngài Lãnh chúa, Arthur mời tiểu thư Alice gia nhập đoàn thám hiểm, cùng anh ta rời khỏi Clayton.”

Thân thể Gretel chấn động, trên mặt kinh ngạc không nói ra được, “Trong này có phải có hiểu lầm gì không?”

“Không giống như hiểu lầm.” Ryan cúi đầu xuống, “Mấy ngày nay, Gerry của đoàn Sư thứu đuôi đỏ vẫn luôn lượn quanh cửa hàng thực phẩm, hôm nay còn hàn huyên với tiểu thư Alice thật lâu.”

“Lúc đi ra, có người chính tai nghe được, tiểu thư Alice nói sẽ suy nghĩ lại.”

Đầu ngón tay của Gretel run rẩy, bàn tay vô thức siết chặt tay vịn, cả người yên tĩnh không phát ra một tiếng.

Đoàn Sư thứu đuôi đỏ là đoàn thám hiểm số một số hai trong Đế quốc, ông cố ý giới thiệu Alice cho trưởng đoàn Arthur, là vì kết một thiện duyên. Nếu tương lai Clayton xảy ra chuyện gì, nói không chừng đoàn Sư thứu sẽ đồng ý giúp đỡ.

Vạn vạn không nghĩ tới, Arthur quá không phải là thứ gì! Dĩ nhiên nhìn trúng Alice, muốn cướp đi người thừa kế của ông!

Trong lòng Gretel tức giận không nói nên lời. Lấy lại bình tĩnh, ông cấp tốc đưa ra quyết định, “Chuyện kế vị không thể kéo dài được nữa, hiện tại liền đệ trình đơn, ông đích thân đi.”

“Ngày mai đoàn Sư thứu đuôi đỏ sẽ lên đường. Một ngày ngắn ngủi, sợ là không kịp xong xuôi tất cả thủ tục.” Ryan lo lắng.

“Chỉ là tỏ thái độ mà thôi.” Thời khắc mấu chốt, mạch suy nghĩ của Gretel càng rõ ràng, “Chỉ cần cô ấy không đi, tước vị Lãnh chúa chính là của cô ấy.”

“Đừng lề mề, tranh thủ thời gian làm việc đi. Ta cũng phải nghĩ biện pháp gặp cô ấy.”

“Vâng.” Ryan lĩnh mệnh mà đi.

**

Trong phòng thí nghiệm, Noah đang nghiêm túc quan sát bữa tối hôm nay.

Thịt bò béo, thịt ba chỉ, mì, salad, thịt bò viên, bánh mật trộn chung với nhau, dưới cùng có nước canh, trên cùng là tương vừng.

Nhìn có chút giống lẩu, nhưng lại không hoàn toàn giống lẩu.

Lại gần ngửi một cái, còn có thể ngửi được một mùi cay nồng.

“Đây là gì?” Noah rất tò mò.

“Bún cay thập cẩm.” Alice thuận miệng trả lời.

“Ngon không?” Noah chọc chọc mì, rất cẩn thận.

Alice hỏi lại, “Tôi nấu cho anh, có lần nào không thể ăn không?”

Cũng đúng. Noah bị thuyết phục, trước tiên gắp một miếng thịt trâu lên nếm thử.

Hương vị rất thơm ngon, có chút tê tê, còn mang theo một chút xíu cay, ăn vào đặc biệt thoải mái.

Noah nếm miếng thịt bò, không nhịn được nếm thử thịt ba chỉ, lại nếm thử mì... chờ đến khi lấy lại tinh thần, một bát bún cay thập cẩm đã thấy đáy. Đầu lưỡi run lên, trên trán đầy mồ hôi rịn.

“Kem đâu? Coca-cola ướp lạnh đâu?” Anh hỏi.

Alice buồn bực, “Bữa tối là bún cay thập cẩm, tại sao phải chuẩn bị kem với Coca-cola?”

“Lẩu ăn kèm với đồ uống, món tráng miệng ngọt, bún cay thập cẩm cũng nên có.” Noah lẽ thẳng khí hùng.

Alice không phản bác được.

Sở dĩ tăng thêm Coca-cola và kem, là bởi vì cô thích ăn như thế, cũng không phải là tiêu chuẩn thấp nhất của lẩu.

“Lần sau, lần sau chuẩn bị cho anh.” Nói là nói vậy, nhưng trong lòng lại tính toán, về sau không đưa bún cay thập cẩm đến nữa.

“Được rồi.” Noah miễn cưỡng đồng ý.

Quét mắt bàn làm việc, anh đưa ra yêu cầu mới, “Đã không có Coca-cola, vậy mẻ rượu Hỏa Diễm cô vừa làm phân cho tôi một nửa.”

“Uống nhiều rượu sẽ bị thương thân.” Alice tận tình khuyên bảo.

“Rượu Hỏa Diễm tính ôn hòa, hương vị thuần hậu, uống hết sẽ chỉ gia tăng năng lực khống chế thuộc tính Hỏa thôi, sẽ không làm thương thân.” Noah liếc mắt, ánh mắt rõ ràng đang nói, “Cô mơ tưởng gạt tôi.”

Alice, “…”

Suýt nữa quên mất, gia hỏa này là Dược sư. Rượu Hỏa Diễm là rượu, nhưng kỳ thật cũng xem như một loại thuốc.

“Rượu này tôi cần dùng, không có dư thừa phân cho anh.” Nói rồi, cô nhanh chóng nhét thùng gỗ vào nhẫn không gian.

Một giây sau, ánh sáng lóe lên, bóng người biến mất.

Noah ngồi ngay ngắn trên ghế không nhúc nhích, đáy mắt như có gió lốc đang nổi lên.

Mười vài giây sau, không gian xé rách, Alice lại xuất hiện, trong tay bưng một hộp kem lớn và một ly Coca-cola ướp lạnh lớn.

Cô đẩy đồ uống và món tráng miệng ngọt đến trước mặt Noah, “Ăn đi.”

Tiếp đó lại vội vã thuấn di rời đi.

Gió lốc bỗng nhiên biến mất, Noah múc từng muỗng từng muỗng kem, ăn một mặt thỏa mãn, không nhắc tới chuyện rượu Hỏa Diễm nữa.

**

Về đến cửa hàng thực phẩm, Alice nói một câu “Tôi đi ra ngoài một chuyến”, liền muốn vội vàng đi ra ngoài.

Katherine ngăn cô lại, “Chị chủ, có người muốn gặp chị.”

“Ai?”

Katherine chỉ chỉ một nơi nào đó.

Alice thuận thế nhìn qua, phát hiện người đợi cô lại là Benita.

“Tình huống đặc thù, tôi cũng không tốt làm chủ.” Katherine nói như vậy.

“Được rồi, tôi nói chuyện với cô ta.” Alice trả lời.

Thấy chị chủ cũ tới gần, Benita rõ ràng có chút khẩn trương.

“Tới thật đúng lúc. Từ khi đánh vỡ cô với Philipps hẹn hò, vẫn chậm chạp không thấy trở lại, muốn sa thải cô cũng không tìm ra cơ hội.” Alice mặt không biểu tình, “Nhân lúc hiện tại có rảnh, giải quyết xong thủ tục, lại đến ký túc xá công nhân viên một chuyến, thu dọn hành lý đi.”

Khuôn mặt Benita trắng bệch, giọng khẽ run, “Lần này tôi đến, là muốn đền bù sai lầm mình đã phạm.”

“Bởi vì nguyên nhân cá nhân, cô tiết lộ công thức làm sandwich ra ngoài, còn dám hy vọng xa vời được tha thứ?” Alice cảm thấy buồn cười.

“Tôi là bình dân, lại là cô nhi không cha không mẹ. Chỉ cần trợ giúp Philipps lấy được công thức nấu ăn, liền có thể trở thành Lãnh chúa phu nhân, sao có thể không động tâm?” Benita trầm giọng nói.

“Có cảm tình các người không phải yêu nhau, mà là vì lợi ích mới kết hợp?” Alice nhún nhún vai, “Thế nào cũng được, không liên quan tới tôi.”

Cô không có hứng thú với chuyện tình yêu.

“Không có chuyện gì khác, tôi đi trước.”

“Philipps muốn giết cô!” Benita vội vàng nói.

Nghe vậy, Alice dừng bước lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện