Edit: Jenny

Beta: Sakura

Sau khi chuyện công thức bị tiết lộ được thuận lợi dàn xếp, cửa hành nhanh chóng khôi phục lại tình trạng hoạt động bình thường.

Ngày hôm đó, Katherine chủ động đề cập, “Trước mắt, cửa hàng bán ra bốn loại sản phẩm, theo thứ tự là bánh mì có nhân, cocacola, kem và gà viên hoàng kim.”

“Tuy nói còn phải phụ trách chuẩn bị bàn ăn, sắp xếp vật dụng, có điều cũng chỉ là việc nhỏ, không mất quá nhiều thời gian.”

“Em muốn nhắc nhở chị, số lượng nhân viên hiện tại là dư thừa?” Alice kịp phản ứng

Katherine khẽ gật đầu, “Vốn dĩ lúc chế biến sandwich, bánh mì, rau xà lách, thịt heo, thịt bò đều cần người chuẩn bị, còn phải quết tương ngọt, gói nguyên liệu, cắt bánh mì, cần không ít nhân lực. Hiện tại không làm sandwich nữa, lượng công việc đột nhiên giảm xuống, nhân viên liền nhàn rỗi hơn.”

“Em có ý tưởng gì không?” Alice hỏi

Katherine trả lời, “Có thể mở rộng sản phẩm mới. Chế biến thêm món mới, lượng công việc khi đó tăng, bọn họ sẽ có việc để làm.”

Alice khoát khoát tay, “Tạm thời không có ý định tăng thêm sản phẩm mới.”

Cô không có ý định đem tất cả tinh lực tiêu hao vào cửa hàng thực phẩm, chỉ muốn dùng chút món ăn bình thường thu hút chút thời vận cho trấn nhỏ. Từ tình hình trước mặt có thể thấy được, mục tiêu về cơ bản đã đạt được.

Trầm ngâm một lát, Alice đề nghị, “Chọn vài người lanh lợi, để làm chạy chân giao hàng thì thế nào?”

Thời gian đầu mới mở của hàng, Hunter đề nghị cửa hàng cung cấp dịch vụ này để phục vụ

Katherine cười bất đắc dĩ, “Nửa đường sẽ không bị đánh cướp đó chứ?”

“Nếu như mang theo bên mình quyển trục ma pháp thì sao?”

“Gặp phải giặc cướp ít thì có chút lợi thế. Gặp phải giặc cướp đông, đại khái sẽ có nạn đổ máu …”

Alice tưởng tượng một chút, liên biết lời của Katherine không sai.

Biện pháp giải quyết vấn đề không phải không có, ví dụ như lấy thần lực bao phủ cả trấn Clayton, thời thời khắc khắc chú ý đến hướng đi của nhân viên. Nhưng như vậy sẽ rất mệt.

“Còn có một biện pháp.” Alice trầm giọng nói.

Katherine có chút khẩn trương, thầm nghĩ, sẽ không phải là muốn cắt giảm biên chế đi? Đây cũng không phải là ý định ban đầu có của cô

Một giây sau, lại nghe chị chủ nói, “Qua đoạn thời gian này, chị dự định mở một cửa hàng mới. Em trước hãy huấn luyện nhân viên cho tốt, đến lúc đó chị sẽ mang vài người đến của hàng mới.”

Katherine sững sốt, theo bản năng truy hỏi, “Cửa hàng mới? Cụ thể sẽ làm cái gì?”

“Vẫn chưa nghĩ ra.”

Alice thầm nghĩ, một lãnh địa phồn hoan, lẽ ra nên có khách sạn, cửa hàng vũ khí, cửa hàng dụng cụ phòng ngự, cửa hàng trang sức, quán rượu, cửa hàng bách hóa, hiệu thuốc, đủ các loại kiến trúc cơ sở thượng tầng.

Nếu như Lệnh chủ kinh doanh tốt, nói không chừng còn có cửa tiệm bánh bao, bánh mì, quán thịt nướng, nhà hàng điểm tâm đến các tòa nhà phức hợp.

Clayton cần cái gì không có cái gì, còn rất nhiều việc cần phải làm.

Nguyên văn “百废待兴” (Bách phế đãi hưng): Chỉ sự bận rộn, khối lượng công việc dở dang còn nhiều, chưa hoàn thiện việc nào cả.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, cô hẳn nên mở hiệu thuốc. Nhưng cửa hàng bách hóa của Rose và Wilson hợp tác đã bán ra thuốc Khôi phục và thuốc Ma lực.

Không ai lại chen chân vào cái nghề có nhiều người làm như vậy, không cần thiết đoạt mối làm ăn của cư dân. Vì vậy cô đang cân nhắc, có nên đổi sang nghề khác, ví như mở quán rượu? ‘Không mở chi nhánh, không khuếch trương?” Katherine sửng sốt

Cô nghĩ đến, cửa hàng thực phẩm Alice kinh doanh thịnh vượng. Nếu có thể bố trí thêm một chi nhánh ở lãnh địa khác, nhất định có thể kiếm bộn.

“Mở nhiều chi nhánh không có ý nghĩa gì.” Alice nhẹ giọng nhắc đến, “Mục tiêu của tôi là khiến cho những cửa hàng của trấn Clayton trở thành số 1 trong cả nước, về sau bất luận là khách hàng muốn mua đều phải tự mình chạy đến Clayton mua sắm.”

Giọng hạ thấp, nói chuyện úp mở, thế cho nên Katherine không thể nghe rõ.

“Chị chủ, chị vừa nói cái gì?”

“Không gì.” Alice chuyển đề tài, “Tóm lại trong lòng chị có tính toán, em không cần quá lo lắng.”

“Dạ.” Katherine lòng nặng nề nhẹ gật đầu

“Bảy ngày tới chị sẽ rất bận, em ở trong cửa hàng trông chừng nhiều chút.” Alice dặn dò

“Dạ.” Katherine nhu thuận đáp ứng

**

Vào ban đêm, đội hộ vệ thông tri đến từng nhà từng hộ — từ ngày mai, tại quảng trường có Pháp sư Quang minh đến trấn, tiến hành chữa trị miễn phí cho cư dân, liên tục trong 7 ngày.

Sau khi nghe được tin tức, rất nhiều người kích động đến hỏng người, “Từ nửa năm trước trên đường chạy thoát thân bị ngã, vì vậy chân không còn linh hoạt. Hôm nay, rốt cuộc có phải là cơ hội được chữa trị khỏi không?

“Hai năm trước trúng độc rắn, thân thể càng ngày càng tệ. Không có sức lao động tráng niên, trong nhà không có khoản thu nhập nào. Đành khoanh tay nhìn miệng ăn núi lở, gia sản mau chóng tiêu sạch, lần này có cơ hội, làm sao cũng phải để người ta nhìn qua một chút. Vạn nhất được chữa khỏi!”

“Con trai của tôi cùng người khác đùa giỡn, không cẩn thận bị thương cánh tay. Người của Học viện Kỹ sĩ nói, họn bọ không thu nhận người tàn phế, không để cho con trai của tôi vào học. Nếu thương tổn được chữa khỏi, có phải sẽ không còn bị cự tuyệt từ ngoài cửa?”



Cũng có người ôm thái độ bán tín bán nghi, “Pháp sư Quang minh? Cấp bậc gì? Sẽ không phải là một học trò nhỏ chứ?”

“Đừng ôm hi vọng quá lớn. Cái vị Pháp sư Quang minh kia đến cùng là học được mấy cái pháp thuật, một ngày có thể chữa trị được mấy người, khó mà nói!”

“Tôi sẽ không đến tham gia náo nhiệt vô ích. Vì để chữa thương thế ở mắt, trước kia còn thường chạy đến Bá tước lĩnh. Thanh toán số khoản tiền lớn, uống thật nhiều thuốc, cứ thế cũng không thấy hiệu quả. Nửa đời sau, đại khái chính là cái mệnh nửa mù lòa rồi.”

Một mảng nghị luận bên trong, ngày hôm sau đúng hạn bắt đầu.

Sáng tinh mơ, Alice thức dậy thật sớm, bận rộn làm việc trong phòng bếp

Cô đột nhiên muốn ăn hoành thánh, cho nên trước khi làm việc, dự định phí chút công phu, làm chút thức ăn ngon.

Nước trong hòa bột mì làm vỏ, thịt heo, thịt gà chia ra làm nhân bánh, làm ra hai loại hoành thánh vị khác nhau.

Gói kỹ, cho vào nồi, dùng canh thịt đun sôi. Đợi đến khi hoành thánh vớt ra nồi, bữa sáng liền chuẩn bị xong.

Thứ Alice làm chính là hoành thánh nhỏ, da mỏng thịt mềm, nước canh tươi ngon. Cắn một cái, một cỗ thơm ngon tràn ra.

Từng ngụm từng miếng, miệng ăn vui vẻ. Dánh vẻ xinh đẹp tự mình tận hưởng bữa sáng, cô đem hoành thánh đưa đến phòng thí nghiệm.

“Bữa sáng hôm nay là hoành thánh, bên trong có 2 loại nhân là thịt heo và thịt gà. Anh nếm thử xem, nếu cảm thấy thích loại nào hơn, lần sau nhớ nói với tôi.” Nói xong lời muốn nói, Alice dự định thuấn di rời khỏi.

Noah bỗng nhiên lên tiếng, “Đã tìm thấy nhánh cây Long Văn rồi.”

Alice dừng động tác, chợt quay đầu, “Ở đâu?”

Noah chỉ chỉ đến phía bàn thí nghiệm.

Alice thuận thế nhìn lại, trông thấy một đoạn nhánh cây Long Văn lẳng lặng nằm ở trên bàn. Cô vừa mừng vừa sợ, rất muốn lập tức đem nhánh cây làm thành pháp trượng.

Nhưng để chế tác pháp trượng cần hết sức chăm chú. Rời khỏi chốc lát, liền xuất hiện sai lầm, toàn bộ vật liệu sẽ hỏng hết.

Alice tỏ vẻ tiếc nuối, “Hoãn lại vì chút việc, không tranh thủ được thời gian. Đợi đến lúc đưa bữa tối, tôi lại lấy nó làm thành pháp trượng.”

“Tùy cô.” Noah không có vấn đề nói.

“Buổi tối sẽ đưa cho anh món ăn ngon, xem như là tạ ơn.” Vừa dứt lời, Alice lập tức biến mất.

Noah cúi đầu, tính tế đánh giá. Chỉ thấy cái gọi là hoành thánh, lớp da bên ngoài trong suốt óng ánh, trông rất đẹp mắt.

Xích lại gần ngửi một chút, một mùi thơm xông vào mũi.

Đưa hoành thánh vào trong miệng, cảm giác trơn mềm, vị tươi ngon tràn đầy trong miệng.

Noah nheo lại mắt, vừa lòng thỏa chí thì thầm nói, ” Không uổng công tôi phí hết tâm tư, đưa nhánh cây Long Văn đến tận tay.”

**

8h30 vừa qua khỏi, Alice ngồi trên ghế, yên tĩnh chờ người bệnh tới cửa.

Chung quanh đứng đấy một đám hộ vệ, đề phòng sâm nghiêm. Còn đến cùng là phòng ngừa kẻ đui mù va chạm đến cô, hay là đề phòng cô bạo phát đả thương người, cũng không rõ.

Đợi không bao lâu, có một thiếu niên khoảng 13-14 tuổi, cánh tay băng bó, đi đến, tràn ngập chờ mong hỏi, “Tay này của tôi bị thương, có thể trị khỏi không?”

“Nói một chút xem, vì sao bị thương?” Alice nâng mắt

“Đùa giỡn với người khác, không cẩn thận đụng vào tường. Đại khái là khớp xương bị thương, về sau cánh tay khẽ động liền đau.” Thiếu niên thành thành thật thật trả lời.

“Không phải là vấn đề gì lớn.” Alice tiện tay xuất ra ma pháp trị liệu hệ Quang minh đơn giản “Chữa trị.”

Tia sáng trắng bao phủ thiêu niên, qua hồi lâu mới biến mất.

Thiếu niên thử cử động cánh tay bị thương, lại hoàn toàn không có cảm giác đau đớn. Cậu lại tăng thêm sức lực, đong đưa lợi hại hơn, cánh tay vẫn hoạt động thoải mái.

Cậu nhất thời kinh hỉ vạn phần, “Tôi khỏe rồi! Không sao rồi!”

“Chúc mừng em đã lành bệnh.” Alice dáng vẻ như vừa làm một việc nhỏ nhặt không đáng kể, lười biếng nói, “Người kế tiếp.”

Không biết từ lúc nào, trên quảng trường xếp thành một hàng dài.

Người xếp hàng phía sau thiếu niên là một người đàn ông hơn 30 tuổi. Nhìn thấy thiếu niên khôi phục khỏe mạnh, ông thần sắc kích động, giống như thấy được Quang minh, “Tôi tên là West, trước đó bị trúng độc rắn, chất độc không được xử lý sạch sẽ …”

Lời chưa nói xong, Alice trước xuất ra “Thanh lọc”, “Xua tan”, thanh trừ độc tố. Lại sử dụng “Chữa trị”, thúc đẩy miệng vết thương khép lại.

Đợi đến khi chữa trị xong, cô nói với người bệnh, “Chú đã không sao rồi.”

Nghe vậy, West đứng chết trân tại chỗ.

Bởi vì trúng độc rắn, thân thể của ông càng ngày càng kém hơn, việc nặng nhọc căn bản đều không làm được. Chẳng những không có cách kiếm ra tiền, còn phải thường dùng tiền để uống thuốc, quả thực chính là tên phế nhân liên lụy gia đình.

Thế mà chỉ gặp mặt không đến hai phút, thứ độc rắn quấy nhiễu ông gần hai năm đã bị pháp sư Quang minh thanh trừ.

Bốn phía chung quanh West mờ mịt, không dám tin hết thảy vừa xảy ra là sự that. Thế nhưng toàn thân ấm áp, không còn cảm thấy một chút lạnh lẽo nào, đây rõ ràng chính minh độc tố đã hoàn toàn bị tiêu trừ.

Phải biết rằng, trước khi độc rắn bị tiêu trừ, mỗi khi đến ngày mưa, toàn thân hắn đều cảm thấy khó chịu. Dù có chăn mền dày che kín, vẫn sẽ đổ mồ hôi lạnh như thường.

“Vậy là xong rồi?” West khó mà tin nổi, “Sao lại nhanh như vậy?”

Alice nghĩ một chút, trả lời, “Bởi vì bệnh này không khó chữa.”

Không khó chữa? Vậy ông lãng phí mất  hai năm tính là gì … West rời khỏi hàng ngũ, vẻ mặt thất thần.

Lúc sau, vết thương ở chân, nội thương, vết thương từ đao kiếm, toàn bộ đều được chữa khỏi, không có người nào dừng lại ở trước mặt Alice quá 5 phút.

Số lượng người xếp hàng giảm xuống cực nhanh. Chỉ trong chốc lát, mọi bệnh tật đều được khổi phục khỏe mạnh

Alice ngáp 1 cái, buồn chán nói, “Ngài lệnh chủ lo lắng quá mức rồi, chữa trị cho cư dân trong trấn vốn dĩ không cần đến 7 ngày.”

Không đến nửa ngày là có thể giải quyết.

Đội hộ vệ vây xem toàn bộ quá trình, “…”

Rất nhiều người ở trong lòng oán thầm, ngài Lệnh chủ làm sao lại biết cái vị này có thể liên tục sử dụng pháp thuật, nửa đường đều không cần nghỉ một chút?

Một hơi xuất ra hơn 70 cái phép thuật, không chút nào cảm thấy mệt mỏi, người này còn là người sao? Ma lực của cô chẳng lẽ là vô cùng vô tận?

Một hơi thả ra hơn bảy mươi cái pháp thuật, không chút nào không có cảm thấy rã rời, người này còn là người sao? Ma lực của cô chẳng lẽ vô cùng vô tận?

Lúc này lại dò xét Alice, ánh mắt kia không phải đang nhìn một pháp sư Quang minh yếu đuối mà là đang quan sát một ma thú nguy hiểm

Alice dựa vào thành ghế, ngồi đợi hết giờ làm.

**

“Cô chủ cửa hàng thực phẩm Alice hóa ra là pháp sư Quang minh, thực là quá lợi hại rồi!”

“Không phải là pháp sư hệ Phong sao? Tôi tận mắt chứng kiến cô ấy thổi bay kẻ chen hàng ra ngoài.”

“Không phải là pháp sư hệ Thủy sao? Nghe nói màn nước trong cửa hàng là chính tay cô ấy làm ra đó.”

Rose đi ngang qua, lời bàn tán lọt vào tai, lúc này mặt không chút biểu cảm sửa lời bọn họ, “ Đều không đúng, là pháp sư toàn hệ. Tôi đã hỏi qua, là chính miệng cô thừa nhận.”

Lời vừa nói ra, xung quanh lâm vào yên tĩnh như chết, hồi lâu không người nói chuyện.

Một lát sau, một người như ở trong mộng mới tỉnh, che mắt vô cùng lo lắng nhìn về hướng quảng trường.

Thanh niên đứng bên cạnh vạn phần không hiểu, “Nếu như là thật sự, một nhân vật lợi hại như vậy sao lại chạy đến Clayton?”

Đừng nói là Pháp sư toàn hệ, chính người được xem là Pháp sư song hệ, đều đã được người đời gọi là “nhân tài”

Rose bất mãn hừ nhẹ, “Người ta lại không thể có điểm ưa thích cá nhân sao? Nói không chừng, cô ấy thích sống ở địa phương nhỏ này, không tranh quyền thế, sống qua ngày.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không nói lời nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện