Lần đầu tiên Tần Uyển gặp Túc Hành đúng dịp Dương Châu vào mùa xuân rực rỡ, nơi nơi đều là trăm hoa khoe sắc màu.
Khi đó Túc Hành vẫn chỉ là một bình dân bách tính, nhưng cho dù chàng chỉ mặc áo vải, ở trong mọi người cũng là hạc đứng giữa bầy gà. Sau này Tần Uyển nhớ lại khi đó, gục đầu trong lòng Túc Hành cười vui vẻ, nói: “A Hành ơi, khi đó là chàng cố ý phải không. Chàng biết rõ ta từ trước tới nay đều gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, cho nên mới cố tình mượn lần đó khiến ta chú ý.”
Túc Hành nặng nề ho khan một tiếng, tai ửng đỏ.
Nói đến, hắn lúc đầu thực ra cũng chỉ vô tâm, nhưng sau thì đúng là có ý…
Tháng ba vừa tới, hòn ngọc quý trong tay Hoài Nam vương lần đầu tới Dương Châu. Người trong thiên hạ đều biết dưới gối Hoài Nam vương chỉ có một người con gái, họ Tần, tên chỉ có một chữ Uyển, xinh đẹp như tiên.
Tần Uyển thích du thuyền, vừa tới Dương Châu, chuyện đầu tiên làm chính là du thuyền trên hồ Hàm Quang.
Ngày đó, bên hồ Hàm Quang chật ních biết bao người, chỉ để nhìn thấy dung nhan mỹ nhân, vô số người chen chúc trong ánh mặt trời chói chang, Túc Hành cũng ở trong số đó. Bên bờ hồ chật chội, người đẩy ta xô, tới khi Tần Uyển lên bờ thì bất chợt có người không cẩn thận rơi xuống nước.
“Tùm” một tiếng, Túc Hành còn phản ứng nhanh hơn một bước so với Tần Uyển.
Khả năng bơi lội của Túc Hành rất tốt, chưa đầy một lát đã cứu được người rơi xuống nước. Cả người chàng ướt nhẹp đứng bên bờ, có người đưa tới khăn mềm, là thị nữ bên người Tần Uyển.
“Quận chúa của chúng ta khen công tử hiệp nghĩa, đặc biệt bảo nô tỳ tới đưa khăn mềm.”
Túc Hành nhận lấy, kinh ngạc nhìn bóng lưng thị nữ dần đi xa. Lúc thị nữ vén màn xe lên, hắn nhìn thấy mỹ nhân trong xe mắt ngọc mày ngài, ở đằng xa khẽ cười với hắn.
Tim Túc Hành đập thình thịch.
Có người trêu chọc bảo: “Tiểu tử ngốc, vẫn còn nhìn à? Chớ có si tâm vọng tưởng đấy nhé, đó là hòn ngọc quý trong tay Hoài Nam vương, người có thể xứng với nàng trong thiên hạ chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
Túc Hành xiết chặt khăn mềm.
Lần thứ hai Tần Uyển gặp Túc Hành, lúc này Túc Hành đã không còn là người thiếu niên áo vải năm đó, chàng mặc khôi giáp nặng trịch, đầu đội mũ giáp gắn tua đỏ rực tựa như vẻ rực rỡ của mùa xuân năm đó. Khi đó Tần Uyển đã biết về Túc Hành, tuổi còn rất trẻ nhưng lại rất có bản lĩnh và chiến thuật, chỉ trong hai năm ngắn ngủi, lập được vô số chiến công, từ một tên lính quèn vô danh trở thành Phiêu Kỵ đại tướng quân, ở trong thời loạn thế quần hùng cắt cứ mà uy danh hiển hách.
Chàng xoay người xuống ngựa, dáng người lưu loát, quỳ gối trước mặt Hoài Nam vương.
“Túc Hành nguyện vì vương đoạt lấy Kinh Châu.”
Hoài Nam vương vuốt râu cười to: “Được, khi ngươi khải hoàn về, bổn vương tất có trọng thưởng.” Dứt lời, Hoài Nam vương ý vị thâm trường nhìn về phía Tần Uyển. Trước khi Túc Hành rời đi, chàng cưỡi ngựa đứng hiên ngang dưới cửa thành, giơ tay chào từ xa, mặc dù cách xa nhưng Tần Uyển biết người chàng nhìn là nàng.
Hai má Tần Uyển ửng hồng, dời tầm mắt đi.
Năm nay nàng đã 18, đã đến tuổi xuất giá, mà nàng biết phụ thân có ý gả nàng cho Túc Hành. Lang quân anh tuấn mày rậm mắt sâu, lại là một anh hùng cái thế, mối hôn sự này Tần Uyển cũng không có gì không hài lòng, trong lòng còn có mấy phần vui mừng, nhưng cũng có mấy phần thấp thỏm.
Cho tới khi Túc Hành khải hoàn, Tần Uyển trong lúc vô tình nghe thấy lời chàng nói với phụ thân, mấy phần thấp thỏm trong lòng liền tan thành mây khói.
Chàng nói: “Túc Hành không có dã tâm gì, chỉ có duy nhất một dã tâm đó là Quận chúa.”
Công khai “thú tội” như thế khiến lòng Tần Uyển như nở hoa, Hoài Nam vương cũng an lòng. Miệng vàng mở lời, hôn sự của Tần Uyển và Túc Hành được định vào đầu tháng bảy, chính là ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau.
Túc Hành nói với nàng: “A Uyển, Túc Hành muốn lấy thiên hạ làm sính, nàng có nguyện ý gả cho ta không?”
Lúc đó thiên hạ không yên, kỵ binh của Túc Hành đã san bằng năm châu, chỉ còn thiếu đúng 1 châu, 6 châu tề tựu là có thể thống nhất thiên hạ. Sính lễ của chàng là độc nhất vô nhị, thành ý của chàng nhật nguyệt chứng giám, nàng vui vẻ đáp lời: “Ta nguyện ý.”
Túc Hành đối với nàng thật tốt.
Mặc dù đang ở nơi sa trường cũng không quên viết thư cho nàng, tương tư trong thư như nước rót đầy tim nàng. Hôn lễ sắp tới, nàng chuẩn bị xong giá y, đợi đúng ngày 7 tháng 7 gả cho Túc Hành làm thê.
Ai ngờ, Phiêu Kỵ đại tướng quân đã chiến ắt thắng nhưng lại bị quân địch ám toán, một mũi tên độc đâm vào chính giữa ngực.
Túc Hành của nàng không gắng được qua hôn lễ của hai người…
Khi đó Túc Hành vẫn chỉ là một bình dân bách tính, nhưng cho dù chàng chỉ mặc áo vải, ở trong mọi người cũng là hạc đứng giữa bầy gà. Sau này Tần Uyển nhớ lại khi đó, gục đầu trong lòng Túc Hành cười vui vẻ, nói: “A Hành ơi, khi đó là chàng cố ý phải không. Chàng biết rõ ta từ trước tới nay đều gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, cho nên mới cố tình mượn lần đó khiến ta chú ý.”
Túc Hành nặng nề ho khan một tiếng, tai ửng đỏ.
Nói đến, hắn lúc đầu thực ra cũng chỉ vô tâm, nhưng sau thì đúng là có ý…
Tháng ba vừa tới, hòn ngọc quý trong tay Hoài Nam vương lần đầu tới Dương Châu. Người trong thiên hạ đều biết dưới gối Hoài Nam vương chỉ có một người con gái, họ Tần, tên chỉ có một chữ Uyển, xinh đẹp như tiên.
Tần Uyển thích du thuyền, vừa tới Dương Châu, chuyện đầu tiên làm chính là du thuyền trên hồ Hàm Quang.
Ngày đó, bên hồ Hàm Quang chật ních biết bao người, chỉ để nhìn thấy dung nhan mỹ nhân, vô số người chen chúc trong ánh mặt trời chói chang, Túc Hành cũng ở trong số đó. Bên bờ hồ chật chội, người đẩy ta xô, tới khi Tần Uyển lên bờ thì bất chợt có người không cẩn thận rơi xuống nước.
“Tùm” một tiếng, Túc Hành còn phản ứng nhanh hơn một bước so với Tần Uyển.
Khả năng bơi lội của Túc Hành rất tốt, chưa đầy một lát đã cứu được người rơi xuống nước. Cả người chàng ướt nhẹp đứng bên bờ, có người đưa tới khăn mềm, là thị nữ bên người Tần Uyển.
“Quận chúa của chúng ta khen công tử hiệp nghĩa, đặc biệt bảo nô tỳ tới đưa khăn mềm.”
Túc Hành nhận lấy, kinh ngạc nhìn bóng lưng thị nữ dần đi xa. Lúc thị nữ vén màn xe lên, hắn nhìn thấy mỹ nhân trong xe mắt ngọc mày ngài, ở đằng xa khẽ cười với hắn.
Tim Túc Hành đập thình thịch.
Có người trêu chọc bảo: “Tiểu tử ngốc, vẫn còn nhìn à? Chớ có si tâm vọng tưởng đấy nhé, đó là hòn ngọc quý trong tay Hoài Nam vương, người có thể xứng với nàng trong thiên hạ chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
Túc Hành xiết chặt khăn mềm.
Lần thứ hai Tần Uyển gặp Túc Hành, lúc này Túc Hành đã không còn là người thiếu niên áo vải năm đó, chàng mặc khôi giáp nặng trịch, đầu đội mũ giáp gắn tua đỏ rực tựa như vẻ rực rỡ của mùa xuân năm đó. Khi đó Tần Uyển đã biết về Túc Hành, tuổi còn rất trẻ nhưng lại rất có bản lĩnh và chiến thuật, chỉ trong hai năm ngắn ngủi, lập được vô số chiến công, từ một tên lính quèn vô danh trở thành Phiêu Kỵ đại tướng quân, ở trong thời loạn thế quần hùng cắt cứ mà uy danh hiển hách.
Chàng xoay người xuống ngựa, dáng người lưu loát, quỳ gối trước mặt Hoài Nam vương.
“Túc Hành nguyện vì vương đoạt lấy Kinh Châu.”
Hoài Nam vương vuốt râu cười to: “Được, khi ngươi khải hoàn về, bổn vương tất có trọng thưởng.” Dứt lời, Hoài Nam vương ý vị thâm trường nhìn về phía Tần Uyển. Trước khi Túc Hành rời đi, chàng cưỡi ngựa đứng hiên ngang dưới cửa thành, giơ tay chào từ xa, mặc dù cách xa nhưng Tần Uyển biết người chàng nhìn là nàng.
Hai má Tần Uyển ửng hồng, dời tầm mắt đi.
Năm nay nàng đã 18, đã đến tuổi xuất giá, mà nàng biết phụ thân có ý gả nàng cho Túc Hành. Lang quân anh tuấn mày rậm mắt sâu, lại là một anh hùng cái thế, mối hôn sự này Tần Uyển cũng không có gì không hài lòng, trong lòng còn có mấy phần vui mừng, nhưng cũng có mấy phần thấp thỏm.
Cho tới khi Túc Hành khải hoàn, Tần Uyển trong lúc vô tình nghe thấy lời chàng nói với phụ thân, mấy phần thấp thỏm trong lòng liền tan thành mây khói.
Chàng nói: “Túc Hành không có dã tâm gì, chỉ có duy nhất một dã tâm đó là Quận chúa.”
Công khai “thú tội” như thế khiến lòng Tần Uyển như nở hoa, Hoài Nam vương cũng an lòng. Miệng vàng mở lời, hôn sự của Tần Uyển và Túc Hành được định vào đầu tháng bảy, chính là ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau.
Túc Hành nói với nàng: “A Uyển, Túc Hành muốn lấy thiên hạ làm sính, nàng có nguyện ý gả cho ta không?”
Lúc đó thiên hạ không yên, kỵ binh của Túc Hành đã san bằng năm châu, chỉ còn thiếu đúng 1 châu, 6 châu tề tựu là có thể thống nhất thiên hạ. Sính lễ của chàng là độc nhất vô nhị, thành ý của chàng nhật nguyệt chứng giám, nàng vui vẻ đáp lời: “Ta nguyện ý.”
Túc Hành đối với nàng thật tốt.
Mặc dù đang ở nơi sa trường cũng không quên viết thư cho nàng, tương tư trong thư như nước rót đầy tim nàng. Hôn lễ sắp tới, nàng chuẩn bị xong giá y, đợi đúng ngày 7 tháng 7 gả cho Túc Hành làm thê.
Ai ngờ, Phiêu Kỵ đại tướng quân đã chiến ắt thắng nhưng lại bị quân địch ám toán, một mũi tên độc đâm vào chính giữa ngực.
Túc Hành của nàng không gắng được qua hôn lễ của hai người…
Danh sách chương