Khóe môi Dụ Sở khẽ giật, nhìn chiếc khóa dưới chân, lại liếc mắt nhìn người trước mặt, cong môi mỉm cười, thử thăm dò cười gượng nói: “Cái này chắc là không cần đi, ta lần này trở về, khẳng định sẽ không rời khỏi ngươi.”
Biểu tình của Duy Âm vẫn mang theo ý cười, ánh mắt nhất thời tối sầm lại, đầu ngón tay lại đặt ở trên mắt cá chân cô, nhẹ nhàng mà gõ gõ khóa chân, ngữ khí lộ ra vài phần nguy hiểm: “Nếu tỷ tỷ sẽ không rời đi, mang cái này để ta an tâm không tốt sao? Ta sẽ không hạn chế tự do của tỷ tỷ, nó chỉ có thể định vị để ta biết ngươi đang ở nơi nào.”
Hắn mềm mại mà ôm eo thiếu nữ, ngón tay thon dài cách một lớp áo, ý vị không rõ mà vuốt ve đường cong eo, trong ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm, chợt lóe rồi biến mất, lại khôi phục vẻ đáng yêu mềm mại, như trẻ con mà quấn lấy Dụ Sở, nói: “Được không nha?”
Dụ Sở: “……”
Đó là bởi vì trước đây cô rời khỏi đối phương, nên hiện tại thập phần đuối lý, cũng nhìn ra được Duy Âm phi thường thiếu cảm giác an toàn, nói không đau lòng là giả.

Dụ Sở nghĩ nghĩ, liếc mắt nhìn khóa chân kia, mang ở mắt cá chân nhìn giống như là vật trang trí.

Dụ Sở cuối cùng cũng bất đắc dĩ mà gật đầu: “Tùy ngươi đi.”
“Tỷ tỷ……” Thiếu niên nỉ non gọi, trên gò má trắng nõn, đôi mắt xinh đẹp cong lên như hai viên ngọc màu nâu, môi mỏng sung sướng hơi nhếch lên, lại ôm chặt eo cô, lẩm bẩm: “Ta vẫn luôn muốn cùng ngươi ở bên nhau, nửa bước cũng không rời đi.”
Dụ Sở nghe được ngữ khí triền miên, có chút ôn nhu, không khỏi bất đắc dĩ cười cười: “Nói ngớ ngẩn gì đó.”
Ai lại có thể luôn dính ở bên nhau suốt 24 giờ.


Cô đẩy đẩy thiếu niên: “Chúng ta ra ngoài đi, sau khi ta trở về, còn chưa có thấy bọn Lý ca đâu.”
“……”
Duy Âm hơi hơi nghiêng đầu, nghe thấy cô nói ra tên người khác, trong mắt xẹt qua một tia không vui, cắn môi, thấp giọng lẩm bẩm: “Thấy người khác làm gì, có ta là được rồi.”
Thiếu niên ôm Dụ Sở, bỗng nhiên nhướng mày, cười như không cười chỉ vào cái gối ôm ở góc giường, hỏi: “Tỷ tỷ còn nhớ rõ cái kia không?”
Dụ Sở đưa mắt nhìn qua.

Cái gối ôm kia, đúng là lúc trước khi cô rời đi đã nhét vào trong lòng ngực Duy Âm.

Dụ Sở xấu hổ cười cười: “Ngươi còn giữ a.”
Duy Âm không chút để ý, dùng đầu ngón tay nhặt một lọn tóc dài của cô, “Ta khi đó là tính toán xé nó.”
Dụ Sở: “……”
Cô cảm giác trên người có chút ớn lạnh, giống như lời Duy Âm nói là muốn xé chính mình vậy.

Dụ Sở rụt cổ, có chút xấu hổ.

Duy Âm chớp mắt, mềm mại cười, gương mặt xinh đẹp cọ cọ sườn mặt Dụ Sở, nhẹ giọng nói: “Nhưng đó là đồ vật mà tỷ tỷ đã để lại cho ta, ta nỡ lòng nào lại làm hư nó.

Cho nên ta vẫn luôn giữ lại.”
“Ồ……”
Dư Chu chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy ngón tay mảnh khảnh của thiếu niên búng một cái, chiếc gối ôm kia đột nhiên bốc cháy, khiến Dụ Sở nghẹn họng chưa kịp thở hết hơi đành nhìn nó bốc cháy ở trước mắt biến thành tro tàn, không còn bóng dáng.


Duy Âm quyến luyến mà ôm chặt cô, “Nhưng là tỷ tỷ đã trở lại, cho nên không cần nó nữa.

Tỷ tỷ, ngươi phải luôn ở bên cạnh bồi ta.”
Dụ Sở cứng đờ mà tùy tý để thiếu niên ôm.

Tê.

Lời này nói....!
Như thế nào lại cảm giác được nếu như mình không nghe lời, kết cục liền giống như cái gối ôm này?
Dụ Sở rùng mình một cái, vội vàng vuốt tóc: “Lúc ấy rời đi cũng là do bất đắc dĩ, ta thích ngươi như vậy, làm sao có thể bỏ ngươi mà đi, sau này nhất định sẽ bồi ngươi, nơi nào cũng không đi.”
“……”
Duy Âm liếc cô, sau một lúc lâu không nói gì, cuối cùng mới quay mặt qua chỗ khác, vành tai trắng nõn dần dần nhiễm sắc đỏ, giống như lúc còn nhỏ.

Thanh âm thiếu niên cũng hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói:

“Tỷ tỷ luôn biết ta thích nghe cái gì.”
Như vậy quá không công bằng.

Vừa đi chính là ba năm.

Trở về chỉ cần dỗ dành một chút.

Liền không tức giận nữa.

===
210919.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện