“Hạo Phong!”

Cố Cơ Uyến đột nhiên mở mắt, muốn ngồi dậy.

Dường như có một thứ gì đó đang đè lên cô, vừa rướn người dậy đã bị một lực đè ngược lại.

Đó là... cánh tay của một người đàn ông.

Cánh tay anh áp vào cô, bàn tay anh đặt ở nơi trái tim cô.

Cô di chuyển, lòng bàn tay lớn vô thức... năm ngón tay siết chặt.

“A” Cố Cơ Uyển sợ hãi đẩy mạnh anh.

Người đàn ông cau mày, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của cô.

Nhìn nơi vừa nắm lấy một năm, anh không những không hu tay lại mà còn ấn xuống.

“Cậu cả Mội! Tay...”

“Vừa rồi cô gọi ai đấy?” Mộ Tu Kiệt nheo mắt, dùng bàn tay to nắm chặt lấy cô.

Cố Cơ Uyển thở hổn hển, cơ thể cô không ngừng phập phồng.

Cô dùng cả hai tay nắm lấy cổ tay anh, cố gắng đẩy ra khỏi người mình.

Tuy nhiên, anh quá khỏe, khiến cô thậm chí không thể đẩy được dù chỉ một chút. “Không...”

“Hửm?”

“Tôi mơ thấy Hạo Phong vì cứu tôi mà... khắp người đều là máu ”

Cô cắn chặt môi, đỏ mặt, định đẩy anh ra một lần nữa nhưng vẫn bất lực.

Người đàn ông ấn cô xuống, cô hoàn toàn bị bao trùm trong hơi thở của anh, không còn nơi nào để trốn.

Hơi thở lạnh lẽo, đôi mắt tựa như đóng băng, liên tục cho cô thấy sự tức giận của anh.

Vị hôn thê của anh, đang ngủ trong vòng tay anh, nhưng lại gọi tên người đàn ông khác!

Cố Cơ Uyển không thể nói với anh rằng kiếp trước, Hạo Phong không chỉ bị thương nặng vì cô, mà còn bị vu oan là cố gắng xóa sổ Cố Vị Y không thành..

Đêm qua, anh ấy lại đỡ dao cho cô.

Hiện tại Cố Cơ Uyển thực sự có chút hoảng hốt, vết xe đổ của kiếp trước đã xuất hiện ở kiếp này, cô rất sợ sẽ xảy ra những chuyện tồi tệ hơn nữa.

Nhưng Mộ Tu Kiệt không thể hiểu được, thông tin duy nhất mà anh nắm được là người phụ nữ của anh mơ một giấc mơ về anh ta

“Anh ta vì cứu em mà bị thương, là em phải lấy thân báo đáp!”

“Cậu cả Mộ, anh nói đạo lý một chút đi, anh ta và tôi không có gì cả...”

“Chuyện đó là chưa kịp xảy ra, chứ không phải là sẽ không xảy ra!”

Người đàn ông canh cánh trong lòng, làm gì có người đàn ông nào chấp nhận được việc người phụ nữ của mình nằm bên cạnh mà lại đi gọi tên người đàn ông khác? “Sẽ không!” Nhưng Cố Cơ Uyển cũng có chút chột dạ.

Đối với một người đàn ông như cậu cả Mộ, cô thực sự đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta bằng câu nói “Hạo Phong”.

Nhưng cô không có ý gì khác, chỉ là cậu cả Mộ chưa bao giờ tin tưởng cô.

Không tin thì cũng là chuyện trong dự liệu.

“Cho tôi đứng dậy.” Khuôn mặt cô trở nên u ám, đôi mắt dần trở nên lạnh lùng. Lại còn dám ở trong ngực anh bày sắc mặt này! Trước mặt những người đàn ông khác cô cũng như vậy sao?

Tốt lắm!

Đột nhiên, Mộ Tu Kiệt vung tay.

Trước khi Cố Cơ Uyển kịp nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, cô cảm thấy thân trên mát lạnh, áo của cô bị anh giật xuống dưới.

“Cậu cả Mộ, anh định làm gì?” Cô sợ đến mức vội vàng nắm chặt vạt áo của mình.

Nhưng ngay khi cô vừa giơ tay lên, Mộ Tu Kiệt đã nắm lấy, vòng nó lên trên đầu cô.

Cô vùng vẫy, cơ thể mềm mại của cô càng gần cơ thể rắn chắc của anhI

“Mộ Tu Kiệt..."

Nhìn lên, chợt phát hiện khuôn mặt của người đàn ông không cách cô đến một ngón tay.

Hơi thở của anh phả vào mặt cô, lạnh nhưng rồi lại nóng bỏng!

Hơi thở đầy mâu thuẫn ấy khiến cô không nhịn được mà run rẩy.

“Tôi đã nói rồi, trong thời gian thỏa thuận, tôi có thể cho em tự do.”

“Nếu đã như vậy, tại sao anh lại liên tục hạn chế tôi?”

“Tôi có nói là cho em 100% tự do sao?” Mộ Tu Kiệt nheo mắt lại.

Anh khẽ thu bàn tay to lại, siết chặt năm ngón tay, Cố Cơ Uyển ngay lập tức cảm thấy cổ tay hơi đau nhói.

Sức anh rất lớn! Chỉ cần bóp nhẹ một cái thôi cũng hằn một vết đỏ trên cổ tay của cô!

“Tôi có nói rằng em có thể thông đồng với những người đàn ông khác theo ý muốn sao? Hửm?”

Cô Cơ Uyển cắn môi, nhìn anh chằm chằm: “Tôi không có thông đồng với người đàn ông nào cả...”

“Vậy đêm qua, người phụ nữ tựa vào vai người đàn ông tên Mộ Hạo Phong là ai?”

Một tia phiền muộn thoáng hiện trong mắt cô, làm sao anh biết được?

Chẳng lẽ tiếng động cơ xe đêm qua cô nghe là thật?

Lúc đó, cậu cả Mộ đang ở cách đó không xa nhìn chằm chằm cô?

Cô kinh ngạc nhìn vào mắt Mộ Tu Kiệt, lập tức chột dại

“Không có gì để nói sao?” Anh cúi đầu, siết chặt hai tay cô dưới lòng bàn tay.

“Còn muốn tôi nói cái gì? Tôi nói rồi, chúng tôi chỉ là bạn!”

“Vậy thì đừng bao giờ gặp lại người đó nữa!”

“Không!” Chuyện gì khác cô cũng có thể thỏa thuận, nhưng vấn đề này, tuyệt đối không!

Trên thế giới này vốn dĩ đã có rất ít người đối xử chân thành với cô, thậm chí kiếp trước bọn họ còn vì cô mà từ bỏ cả mạng sống lẫn tiền đồ.

Cô không thể rời bỏ họ, không bao giờ!

Mộ Tu Kiệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt quật cường của cô, ánh mắt càng lúc càng lạnh.

Không ai có thể nói “không” một cách dứt khoát như vậy trước Mộ Tu Kiệt anh!

“Nếu em đã không nhớ lâu như vậy, vậy tôi cũng không ngại dùng hành động nhắc nhở em, bây giờ em đang là người phụ nữ của ai ”

Dù là trên danh nghĩa hay trên thực tế, cũng chỉ có thể là của Mộ Tu Kiệt anh!

Trừ phi, anh chủ động chấm dứt thỏa thuận, không cần cô nữa!

“Cậu cả Mộ... A ” Cơ thể đột nhiên bị anh lật lại, cô nghĩ ra điều gì đó, nhưng bị lòng bàn tay to lớn của anh giữ chặt.

Quần áo trên người cô đã bị kéo hết đến thắt lưng, cô hoảng hốt lo lắng cố vùng vẫy nhưng cũng không thoát khỏi sự kiềm chế của anh.

“Cậu cả Mộ, tôi không có... tôi và Hạo Phong chỉ là bạn!”

Người đàn ông đằng sau phớt lờ cô, dùng ngón tay dài ôm lấy eo cô.

Cô Cơ Uyển bị sợ hãi đến độ lòng chua xót, chiếc váy ngủ của cô...

Cơ thể nóng bỏng của anh bao phủ cô, sức nóng khiến cô gái dưới anh khiếp sợ.

“Cậu cả Mộ, Hạo Phong và tôi thực sự không có mối quan hệ như vậy, thật đấy... đừng làm thế! Không!”

Mộ Tu Kiệt không để ý đến lời cầu xin của cô, đôi mắt bừng bừng lửa giận hằn tia máu.

Cơn giận nuốt chứng tất cả, giống như lửa thiêu, cũng giống như băng lạnh. Bản thân anh đúng là một người lạnh lùng, lạnh đến mức đủ khiến máu người đông cứng lại. Nhưng vào lúc này, anh tức giận đến cực điểm, khiến cô gái dưới thân rùng mình. Cố Cơ Uyển cuối cùng cũng nhận ra, mặc dù cậu cả Mộ của ngày thường trông có vẻ ôn hòa, nhưng nó chỉ khi không kích động anh.

Một khi chạm đến giới hạn của anh, vi phạm luật chơi, anh có thể ngay lập tức trở thành một con quái vật khủng khiếp. Cũng như đêm qua, một mình anh tự cắt mình chảy máu. Trong trò chơi đó, anh là người làm chủ mọi thứ, còn cô chỉ là một con búp bê đáng thương.

Khi cô ngoan, cậu cả Mộ có thể đối với cô chăm sóc một chút và cưng chiều một chút.

Nếu cô không nghe lời, thứ chờ đợi cô là cơn thịnh nộ từ anh, sức mạnh khủng khiếp đủ sức hủy diệt mọi thứ.

Cô cắn môi, nắm chặt lấy tấm ga giường, mặc cho tấm màn che duy nhất trên người bị lột sạch.

Trong mắt anh, cô mong manh như một con kiến.

Giải thích, anh không tin, đúng vậy, anh chưa bao giờ tin cô.

Phản kháng, đối với anh mà nói không có tác dụng!

Chỉ cần anh muốn, cho dù anh có làm gì cô, thậm chí có muốn lấy mạng cô cũng không thể phản kháng.

Người đàn ông đè cô xuống, hơi thở nặng nề.

Cố Cơ Uyển nhắm mắt lại, chờ đợi cơn bão ập đến.

Cơ thể cô khẽ run lên, căng cứng, cô sợ hãi, thậm chí kinh hoàng.

Nhưng mà, biết mình không có khả năng phản kháng, cô thà rằng chịu đựng còn hơn thỏa hiệp!

Cô rời bỏ tên Mộ Hạo Phong là khó đến vậy sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện