Cố Cơ Uyển cầm chiếc ly lên, nhấp một ngụm trà thơm.
Dưới cái nhìn của mọi người, chống lại áp lực từ nhiều ánh mắt như thế, cô dường như ngay cả một chút không tự nhiên cũng không có.
“Cố Cơ Uyển, cô rốt cuộc có ý gì?” Mộ Quán Lan là người khó chịu nhất.
Nhiêu người như vậy đang đợi cô giải thích, cô vậy mà không coi ra gì?
“Không có ý gì, đối mặt với lời nói dối, lẽ nào tôi còn phải giải thích?”
Cố Cơ Uyển đặt chiếc ly xuống, nhếch môi cười: “Đầu năm nay không phải ai chủ trương người đó chứng minh sao? Nếu đã nói tôi đuổi cô ta ra ngoài, vậy cũng phải lấy ra bằng chứng mới được chứ”
“Nếu không, ai vu oan một câu, tôi còn phải đi giải thích, tôi rảnh rỗi như vậy sao?”
Lời này, ngược lại cũng có đạo lý, nhưng, đây không phải nói Mộ Phương Hồng đổ oan cho cô hay sao?
Mộ Phương Hồng lại không có tức giận, chỉ nhỏ giọng nói: “Không có gì, là bản thân em không muốn gây trở ngại cô Cố xem túi, ngay cả giày cũng không dám xem, vội vàng đi ra ngoài.”
Cô ta nhìn Cố Cơ Uyển, nụ cười trên mặt, ý cười mang theo sự bất an và sợ hãi.
“Xin lỗi, cô Cố, đều là hiểu lầm, là lỗi của tôi.”
“Phương Hồng! Cô bị khi dễ rồi, còn muốn bản thân nhận lỗi! Con cháu của nhà họ Mộ chúng ta, từ bao giờ bị người ta khi dễ thành ra như vậy?”
Quả thực khiến người ta tức giận đến cực điểm! Mộ Quán Lan sao có thể nhịn?
“Cố Cơ Uyển, tôi muốn cô xin lỗi Phương Hồng.”
Cố Cơ Uyển lại nhún nhún vai: “Tôi không làm sai, tại sao phải xin lỗi?”
Chưa dừng, cô rút điện thoại ra, ấn nút ghi âm, để trên bàn.
Ánh mắt lạnh nhạt dừng trên người Mộ Phương Hồng, đột nhiên, ánh mắt trở lạnh.
“Đến đi, nói thử xem tôi lúc đó rốt cuộc đã làm gì với cô, con người tôi làm việc luôn theo sự thật, cô nói tôi bắt nạt cô, cô tốt nhất nói rõ ràng ra.”
“Bây giờ tôi ghi âm lại những gì chúng ta nói, đến lúc đó, bên phía cảnh sát sẽ đi điều tra, nếu như cô nói dối, vậy thì, tội phỉ báng chắc không thoát được rồi.”
“Cố Cơ Uyển, cô dám đe dọa?” Sắc mặt của Mộ Kỳ Âm tối lại, người phụ nữ này, thật sự quá quá đáng rồi!
Cẩn Mai cũng cảm thấy, sự việc không cần thiết phải làm lớn như vậy.
Bà ta nhỏ tiếng nói: “Cơ Uyển, chỉ là chuyện nhỏ, không cần thiết...”
“Không, dì Cẩn, cháu cảm thấy rất cần thiết.”
Lần này, Cố Cơ Uyển một chút cũng không thoả hiệp: “Nói đi, đợi cô nói xong, chúng ta gặp nhau ở cục cảnh sát”
Mộ Phương Hồng cũng không ngờ, người phụ nữ này vậy mà có thể đi một bước cứng rắn như vậy.
Ở đây đều là người họ Mộ, cô là người ngoài, cô lấy đâu cái lá gan đó?
Cô không sợ tương lai bị người của nhà họ Mộ chỉnh chết hay sao?
“Sao hả? Không dám nói? Tôi như nào kêu người đuổi cô ra khỏi cửa hàng, cô nói lại chi tiết sự việc đi”
Cố Cơ Uyển đẩy chiếc điện thoại về phía cô ta, ý cười không chạm đến mắt: “Tôi chờ cô đó.”
Mấy bàn xung quanh, tầm mắt đều dừng trên người Mộ Phương Hồng.
Bà hai muốn đi tới, muốn vì con gái của mình mà lấy lại công bằng, nhưng, bị người hầu nữ ở bên cạnh khuyên trở lại.
Tụi nhỏ cãi nhau để tụi nhỏ tự xử, tối nay là bữa tiệc gia đình, nếu như thật sự làm lớn chuyện, mặc kệ ai sao, trưởng bối tham gia đều sẽ bị liên lụy.
Giống như bà cả Cẩn Mai vừa rồi, đại tiên sinh khi đi tới, cũng không nể vợ chồng, trước đem tội danh đổ lên đầu của bà ta không phải sao?
Bà hai nhìn dáng vẻ uất ức của con gái mình, trong lòng không biết đã xót bao nhiêu.
Nhưng, vẫn bị người hầu nữ khuyên trở lại.
Bữa tiệc lớn như này, bà ta thật sự không dám ra mặt đứng đầu gió.
Mộ Phương Hồng cũng không ngờ Cố Cơ Uyển lại chơi như vậy, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của cô, thật sự khiến người ta đau đầu!
“Tôi, tôi đã nói rồi, chỉ là hiểu lầm, tôi...”
“Không, cô vừa rồi không phải nói như thế.” Cố Cơ Uyển cười lạnh.
“Cố Cơ Uyển, cô thôi đi! Cô cứ muốn ép cô ấy sao?” Mộ Kỳ Âm kéo Mộ Phương Hồng đến bên cạnh mình.
“Có người khi dễ người khác như cô sao?”
Mộ Phương Hồng lập tức trốn sau lưng cô ta, không dám nói lên nữa, dù sao, có người ra mặt cho cô ta rồi.
Cố Cơ Uyển lại dựa vào lưng ghế, liếc nhìn bóng dáng của cô ta, cười như không cười.
“Nếu như cô tư bị người ta vu oan, cô sẽ làm như thế nào? E rằng, cô còn làm tuyệt tình hơn tôi.”
“Với cả, chỉ cần cô ta nói là sự thật, cho dù đến cục cảnh sát thì sợ cái gì? Trong cửa hàng có camera, tôi cũng không thể một tay che trời, tôi còn chưa có bản lĩnh này."
Tầm mắt của mọi người, lần này đều đổ dồn lên người của Mộ Phương Hồng.
Cũng phải, đường đường là cô chủ nhà họ Mộ, cho dù không phải dòng chính, cũng không phải sợ người khác đến mức này.
Nếu như thật sự bị bắt nạt, nói ra thì có làm sao? Một cô chủ nhà họ Cố còn chưa vào cửa, gia tộc nhà họ Cố đó vẫn không phải dạng nhất lưu, sợ cái gì?
Mộ Phương Hồng lại không dám nói, lẽ nào, thật sự đổ oan cho người ta?
“Phương Hồng, cô ta lúc đó đối xử với cô như thế nào, cô cứ nói thẳng, có chúng tôi ở đây, sợ cái gì chứ?”
“Tôi... tôi lúc đó...” Mộ Phương Hồng vẫn trốn sau lưng Mộ Kỳ Âm, không dám nói lung tung.
Cô ta đương nhiên không dám! Mộ Tiêm Tiêm trước đó đã làm cái gì, nói mấy câu mà thôi, trực tiếp bị kiện rồi.
Bây giờ, cô nếu như nói cái gì không đúng sự thật, tiện nữ nhân này còn đang ghi âm nữa chứ! Đến lúc đó đưa đoạn ghi âm cho Lâm Duệ, Lâm Duệ lập tức sẽ làm việc, cô ta thật sự rất có thể ăn đơn kiện.
Người bên cạnh cậu cả Mộ, cái gì không dám làm?
Mộ Tiêm Tiêm chính là vết xe đổ, cô ta đâu dám chứ?
Vừa rồi dám nói, chỉ là bởi vì không nghĩ tới Cố Cơ Uyển dám trước mặt nhiều phụ nữ của nhà họ Mộ như vậy, cùng cô ta đấu.
Bây giờ, người ta muốn đấu, cô ta lại không có dũng khí.
“Xem ra, cô bây giờ không dám nói dối nữa rồi.”
Cố Cơ Uyển cầm điện thoại lên, cười nhạt: “Ghét nhất loại phụ nữ ăn không nói có như này, quả thực so với ruồi nhặng còn khiến người ta ghê tởm hơn.”
Lời này, ngay cả Mộ Kỳ Âm và Mộ Quán Lan cũng không thể phản bác.
Các cô tuy không sợ Cổ Cơ Uyển, nhưng, Mộ Phương Hồng một chữ cũng không dám nói, mọi người cũng đều thấy rõ ràng.
Người phụ nữ này vậy mà thật sự đưa tin thất thiệt, bọn họ suýt nữa thì tin cô ta.
“Hừ!” Mộ Kỳ Âm hừ lạnh, đẩy Mộ Phương Hồng ở sau lưng ra.
“Bên phía thím hai vẫn còn chỗ, cô qua đó đi." Địa vị của cô chủ nhà họ Mộ ở trên bàn nữ, trên thực tế còn cao hơn Cẩn Mai, Mộ Kỳ Âm bảo cô ta đi, Mộ Phương Hồng đâu dám ở lại?
Chỉ có thể trừng mắt với Cố Cơ Uyển một cái, khóe mắt ẩn ẩn ánh nước, đáng thương rời khỏi vị trí của mình, đi về phía bàn của bà hai ở bên cạnh.
Dưới ánh nhìn của mọi người, lần này thật sự bị đuổi đi, có thể không tủi thân sao?
Nhưng, cô ta cũng không dám nói nửa chữ với Mộ Kỳ Âm, không có lá gan này, cũng không có tư cách này.
Nhưng Cố Cơ Uyển hôm nay đến cô ta phải chịu nỗi nhục này, cô ta cả đời cũng sẽ không quên!
Cô ta nhất định sẽ trả thù
Sau khi Mộ Phương Hồng rời khỏi, Mộ Kỳ Âm ngồi lại ghế của mình, sắc mặt âm trầm không có giảm đi.
Mộ Quán Lan vốn dĩ còn muốn khiêu khích, nhưng, lần này dường như không tìm được chỗ nào có thể chọc vào.
Đều tại Mộ Phương Hồng ngu xuẩn, bây giờ bị Cố Cơ Uyển đập cho một vố, ván tiếp theo lại còn chưa bắt đầu.
Nhất thời, bầu không khí dường như có chút động đặc.
Người hầu bắt đầu cho người đưa đồ ăn lên, từng món được đưa lên, rất nhanh, cả bàn đều là đồ ăn ngon.
Mộ Quán Lan đột nhiên lại liếc nhìn Cố Cơ Uyển, cười: “Cô Cố, nghe nói gần đây nghiệp vụ của Cố Thị có chút không thuận lợi, nhà các cô sợ rằng rất lâu không có ăn đồ ăn ngon như vậy rồi nhỉ?”
Lời này, thật sự không có nể nang một chút nào.
Cô ta chỉ vào một món trong đó, nói: “Đứa con ốc giác vàng cho cô Cố, mời cô ấy từ từ nếm thử, ốc này, ở bên ngoài không dễ gì ăn được, một con ốc sợ rằng đáng một ngày kinh doanh của Cố Thị các cô?”
“Có điều, Cô ta lại quay đầu, nhìn Cố Cơ Uyển, cười như không cười: “Cô Cố, thứ này, cô biết ăn không?”
Dưới cái nhìn của mọi người, chống lại áp lực từ nhiều ánh mắt như thế, cô dường như ngay cả một chút không tự nhiên cũng không có.
“Cố Cơ Uyển, cô rốt cuộc có ý gì?” Mộ Quán Lan là người khó chịu nhất.
Nhiêu người như vậy đang đợi cô giải thích, cô vậy mà không coi ra gì?
“Không có ý gì, đối mặt với lời nói dối, lẽ nào tôi còn phải giải thích?”
Cố Cơ Uyển đặt chiếc ly xuống, nhếch môi cười: “Đầu năm nay không phải ai chủ trương người đó chứng minh sao? Nếu đã nói tôi đuổi cô ta ra ngoài, vậy cũng phải lấy ra bằng chứng mới được chứ”
“Nếu không, ai vu oan một câu, tôi còn phải đi giải thích, tôi rảnh rỗi như vậy sao?”
Lời này, ngược lại cũng có đạo lý, nhưng, đây không phải nói Mộ Phương Hồng đổ oan cho cô hay sao?
Mộ Phương Hồng lại không có tức giận, chỉ nhỏ giọng nói: “Không có gì, là bản thân em không muốn gây trở ngại cô Cố xem túi, ngay cả giày cũng không dám xem, vội vàng đi ra ngoài.”
Cô ta nhìn Cố Cơ Uyển, nụ cười trên mặt, ý cười mang theo sự bất an và sợ hãi.
“Xin lỗi, cô Cố, đều là hiểu lầm, là lỗi của tôi.”
“Phương Hồng! Cô bị khi dễ rồi, còn muốn bản thân nhận lỗi! Con cháu của nhà họ Mộ chúng ta, từ bao giờ bị người ta khi dễ thành ra như vậy?”
Quả thực khiến người ta tức giận đến cực điểm! Mộ Quán Lan sao có thể nhịn?
“Cố Cơ Uyển, tôi muốn cô xin lỗi Phương Hồng.”
Cố Cơ Uyển lại nhún nhún vai: “Tôi không làm sai, tại sao phải xin lỗi?”
Chưa dừng, cô rút điện thoại ra, ấn nút ghi âm, để trên bàn.
Ánh mắt lạnh nhạt dừng trên người Mộ Phương Hồng, đột nhiên, ánh mắt trở lạnh.
“Đến đi, nói thử xem tôi lúc đó rốt cuộc đã làm gì với cô, con người tôi làm việc luôn theo sự thật, cô nói tôi bắt nạt cô, cô tốt nhất nói rõ ràng ra.”
“Bây giờ tôi ghi âm lại những gì chúng ta nói, đến lúc đó, bên phía cảnh sát sẽ đi điều tra, nếu như cô nói dối, vậy thì, tội phỉ báng chắc không thoát được rồi.”
“Cố Cơ Uyển, cô dám đe dọa?” Sắc mặt của Mộ Kỳ Âm tối lại, người phụ nữ này, thật sự quá quá đáng rồi!
Cẩn Mai cũng cảm thấy, sự việc không cần thiết phải làm lớn như vậy.
Bà ta nhỏ tiếng nói: “Cơ Uyển, chỉ là chuyện nhỏ, không cần thiết...”
“Không, dì Cẩn, cháu cảm thấy rất cần thiết.”
Lần này, Cố Cơ Uyển một chút cũng không thoả hiệp: “Nói đi, đợi cô nói xong, chúng ta gặp nhau ở cục cảnh sát”
Mộ Phương Hồng cũng không ngờ, người phụ nữ này vậy mà có thể đi một bước cứng rắn như vậy.
Ở đây đều là người họ Mộ, cô là người ngoài, cô lấy đâu cái lá gan đó?
Cô không sợ tương lai bị người của nhà họ Mộ chỉnh chết hay sao?
“Sao hả? Không dám nói? Tôi như nào kêu người đuổi cô ra khỏi cửa hàng, cô nói lại chi tiết sự việc đi”
Cố Cơ Uyển đẩy chiếc điện thoại về phía cô ta, ý cười không chạm đến mắt: “Tôi chờ cô đó.”
Mấy bàn xung quanh, tầm mắt đều dừng trên người Mộ Phương Hồng.
Bà hai muốn đi tới, muốn vì con gái của mình mà lấy lại công bằng, nhưng, bị người hầu nữ ở bên cạnh khuyên trở lại.
Tụi nhỏ cãi nhau để tụi nhỏ tự xử, tối nay là bữa tiệc gia đình, nếu như thật sự làm lớn chuyện, mặc kệ ai sao, trưởng bối tham gia đều sẽ bị liên lụy.
Giống như bà cả Cẩn Mai vừa rồi, đại tiên sinh khi đi tới, cũng không nể vợ chồng, trước đem tội danh đổ lên đầu của bà ta không phải sao?
Bà hai nhìn dáng vẻ uất ức của con gái mình, trong lòng không biết đã xót bao nhiêu.
Nhưng, vẫn bị người hầu nữ khuyên trở lại.
Bữa tiệc lớn như này, bà ta thật sự không dám ra mặt đứng đầu gió.
Mộ Phương Hồng cũng không ngờ Cố Cơ Uyển lại chơi như vậy, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của cô, thật sự khiến người ta đau đầu!
“Tôi, tôi đã nói rồi, chỉ là hiểu lầm, tôi...”
“Không, cô vừa rồi không phải nói như thế.” Cố Cơ Uyển cười lạnh.
“Cố Cơ Uyển, cô thôi đi! Cô cứ muốn ép cô ấy sao?” Mộ Kỳ Âm kéo Mộ Phương Hồng đến bên cạnh mình.
“Có người khi dễ người khác như cô sao?”
Mộ Phương Hồng lập tức trốn sau lưng cô ta, không dám nói lên nữa, dù sao, có người ra mặt cho cô ta rồi.
Cố Cơ Uyển lại dựa vào lưng ghế, liếc nhìn bóng dáng của cô ta, cười như không cười.
“Nếu như cô tư bị người ta vu oan, cô sẽ làm như thế nào? E rằng, cô còn làm tuyệt tình hơn tôi.”
“Với cả, chỉ cần cô ta nói là sự thật, cho dù đến cục cảnh sát thì sợ cái gì? Trong cửa hàng có camera, tôi cũng không thể một tay che trời, tôi còn chưa có bản lĩnh này."
Tầm mắt của mọi người, lần này đều đổ dồn lên người của Mộ Phương Hồng.
Cũng phải, đường đường là cô chủ nhà họ Mộ, cho dù không phải dòng chính, cũng không phải sợ người khác đến mức này.
Nếu như thật sự bị bắt nạt, nói ra thì có làm sao? Một cô chủ nhà họ Cố còn chưa vào cửa, gia tộc nhà họ Cố đó vẫn không phải dạng nhất lưu, sợ cái gì?
Mộ Phương Hồng lại không dám nói, lẽ nào, thật sự đổ oan cho người ta?
“Phương Hồng, cô ta lúc đó đối xử với cô như thế nào, cô cứ nói thẳng, có chúng tôi ở đây, sợ cái gì chứ?”
“Tôi... tôi lúc đó...” Mộ Phương Hồng vẫn trốn sau lưng Mộ Kỳ Âm, không dám nói lung tung.
Cô ta đương nhiên không dám! Mộ Tiêm Tiêm trước đó đã làm cái gì, nói mấy câu mà thôi, trực tiếp bị kiện rồi.
Bây giờ, cô nếu như nói cái gì không đúng sự thật, tiện nữ nhân này còn đang ghi âm nữa chứ! Đến lúc đó đưa đoạn ghi âm cho Lâm Duệ, Lâm Duệ lập tức sẽ làm việc, cô ta thật sự rất có thể ăn đơn kiện.
Người bên cạnh cậu cả Mộ, cái gì không dám làm?
Mộ Tiêm Tiêm chính là vết xe đổ, cô ta đâu dám chứ?
Vừa rồi dám nói, chỉ là bởi vì không nghĩ tới Cố Cơ Uyển dám trước mặt nhiều phụ nữ của nhà họ Mộ như vậy, cùng cô ta đấu.
Bây giờ, người ta muốn đấu, cô ta lại không có dũng khí.
“Xem ra, cô bây giờ không dám nói dối nữa rồi.”
Cố Cơ Uyển cầm điện thoại lên, cười nhạt: “Ghét nhất loại phụ nữ ăn không nói có như này, quả thực so với ruồi nhặng còn khiến người ta ghê tởm hơn.”
Lời này, ngay cả Mộ Kỳ Âm và Mộ Quán Lan cũng không thể phản bác.
Các cô tuy không sợ Cổ Cơ Uyển, nhưng, Mộ Phương Hồng một chữ cũng không dám nói, mọi người cũng đều thấy rõ ràng.
Người phụ nữ này vậy mà thật sự đưa tin thất thiệt, bọn họ suýt nữa thì tin cô ta.
“Hừ!” Mộ Kỳ Âm hừ lạnh, đẩy Mộ Phương Hồng ở sau lưng ra.
“Bên phía thím hai vẫn còn chỗ, cô qua đó đi." Địa vị của cô chủ nhà họ Mộ ở trên bàn nữ, trên thực tế còn cao hơn Cẩn Mai, Mộ Kỳ Âm bảo cô ta đi, Mộ Phương Hồng đâu dám ở lại?
Chỉ có thể trừng mắt với Cố Cơ Uyển một cái, khóe mắt ẩn ẩn ánh nước, đáng thương rời khỏi vị trí của mình, đi về phía bàn của bà hai ở bên cạnh.
Dưới ánh nhìn của mọi người, lần này thật sự bị đuổi đi, có thể không tủi thân sao?
Nhưng, cô ta cũng không dám nói nửa chữ với Mộ Kỳ Âm, không có lá gan này, cũng không có tư cách này.
Nhưng Cố Cơ Uyển hôm nay đến cô ta phải chịu nỗi nhục này, cô ta cả đời cũng sẽ không quên!
Cô ta nhất định sẽ trả thù
Sau khi Mộ Phương Hồng rời khỏi, Mộ Kỳ Âm ngồi lại ghế của mình, sắc mặt âm trầm không có giảm đi.
Mộ Quán Lan vốn dĩ còn muốn khiêu khích, nhưng, lần này dường như không tìm được chỗ nào có thể chọc vào.
Đều tại Mộ Phương Hồng ngu xuẩn, bây giờ bị Cố Cơ Uyển đập cho một vố, ván tiếp theo lại còn chưa bắt đầu.
Nhất thời, bầu không khí dường như có chút động đặc.
Người hầu bắt đầu cho người đưa đồ ăn lên, từng món được đưa lên, rất nhanh, cả bàn đều là đồ ăn ngon.
Mộ Quán Lan đột nhiên lại liếc nhìn Cố Cơ Uyển, cười: “Cô Cố, nghe nói gần đây nghiệp vụ của Cố Thị có chút không thuận lợi, nhà các cô sợ rằng rất lâu không có ăn đồ ăn ngon như vậy rồi nhỉ?”
Lời này, thật sự không có nể nang một chút nào.
Cô ta chỉ vào một món trong đó, nói: “Đứa con ốc giác vàng cho cô Cố, mời cô ấy từ từ nếm thử, ốc này, ở bên ngoài không dễ gì ăn được, một con ốc sợ rằng đáng một ngày kinh doanh của Cố Thị các cô?”
“Có điều, Cô ta lại quay đầu, nhìn Cố Cơ Uyển, cười như không cười: “Cô Cố, thứ này, cô biết ăn không?”
Danh sách chương