Bà cụ muốn dời thời gian bữa tiệc sớm hơn, bởi vì cháu trai bà yêu thương nhất quay về rồi.
Mộ Bác Văn vì sức khỏe không tốt lắm mà nghỉ dưỡng tại bệnh viện lớn ở Lăng Châu ba năm.
Vốn đã nói cuối năm quay về, nhưng không biết vì sao, hôm hay không nói tiếng nào đã về nhà.
Lúc Cố Cơ Uyển nhận được tin tức, cả người đều ngây ngốc.
Bác Văn quay về rồi!
Bác Văn, cuối cùng quay về rồi!
“Lâm Duệ, anh nói tôi mặc bộ này có đẹp không? Hay là bộ vừa nãy đẹp, anh nói đi!”
Cô đã thay ba bộ váy rồi, đây là bộ thứ tư.
Lâm Duệ trước giờ chưa từng nhìn thấy mợ chủ căng thẳng như vậy, ngay cả lúc đính hôn với cậu cả, cũng không thấy cô căng thẳng như vậy!
Nhưng họ đều không biết, kiếp trước, Mộ Bác Văn vì cứu cô mà chết.
Kiếp này còn có thể gặp lại, cô sao có thể không căng thẳng? Cô thậm chí kích động đến xém chút muốn rửa hết lớp trang điểm trên mặt, vì Bác Văn thích sạch sẽ, anh ghét mùi đồ trang điểm.
Giây phút người đàn ông ngốc nghếch đó vì cô mà chết, khiến cô hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng bây giờ anh quay về rồi, anh còn sống quay về rồi!
Không, là cô còn sống quay về, lại lần nữa gặp anh rồi!
Mộ Tu Kiệt ngồi trên sofa, nhìn thấy dáng vẻ lăn lộn không yên hoàn toàn không giống ngày thường của cô nhóc này, mày khẽ nhíu lại.
Chỉ là một bữa tiệc gia đình bình thường mà thôi, tại sao căng thẳng như vậy?
Huống chị, buổi sáng đã tới nhà họ Mộ, cô bây giờ mới bắt đầu căng thẳng, có phải có chút không quá hợp tình hợp lý?
“Mợ chủ, tôi cảm thấy...bộ nào cũng đẹp.” Cậu cả còn ở đây nè, Lâm Duệ nào dám nói gì?
Mặc dù anh ta thực ra rất muốn nói, khuôn mặt thế này, thực ra mợ chủ mặc gì...cũng như vậy. Cô Cơ Uyển liếc anh ta, vừa nghe đã biết là lời dối lòng.
Ánh mắt cô không cẩn thận liếc về phía người đàn ông ngồi trên sofa.
Thực ra cô rất muốn nghe ý kiến của anh, nhưng mà, người ta là cậu cả Mộ cao cao tại thượng, nào rảnh rang như vậy có thể chỉ dạy cho cô?
Anh luôn làm việc, e là, vừa rồi không thèm liếc nhìn cô.
Cố Cơ Uyển có chút nản lòng, đang muốn đi tới tiếp tục thay, giọng đàn ông trâm thấp đã vang lên sau lưng: “Bộ thứ hai đẹp.”
“Anh cũng cảm thấy bộ thứ hai đẹp sao?” Cố Cơ Uyển sững sốt, đáy mắt thoáng chốc hiện lên vui vẻ.
Cô cũng cảm thấy váy hoa trắng thứ hai đẹp, chỉ là không ai cho cô ý kiến, bản thân cô không quyết định được.
Không nghĩ tới, cậu cả Mộ luôn làm việc lại còn có thế chọn ra cho cô.
Chẳng lẽ vừa rồi mỗi lần cô bước xuống, anh đều có xem?
Mộ Tu Kiệt không nói gì nữa, những chuyện vặt vãnh này, anh đương nhiên sẽ không bằng lòng phí sức suy nghĩ.
Cũng không biết vừa rồi anh nói bộ thứ hai, rốt cuộc là thật sự xem rồi so sánh, hay là tùy tiện nói linh tinh.
Không chừng chỉ là vì thời gian hẹn...
Nhưng mà, Cố Cơ Uyển vẫn là xinh đẹp đi lên, mặc lại bộ thứ hai vừa mặc thử ban nãy.
Lại vén lệch mái tóc dài, khẽ buộc dây màu xám bạc
Nếu không nhìn khuôn mặt đó, sửa soạn như vậy tuyệt đối là xinh đẹp, đáng tiếc, khuôn mặt thật sự có chút khó coi.
Lúc từ trên lâu bước xuống, ánh mắt hai người đàn ông dưới lầu rõ ràng không quá giống nhau.
Lâm Duệ chỉ cảm thấy đáng tiếc, dáng vẻ sửa soạn này khá xinh đẹp, nhưng khuôn mặt này...
Cảm giác đóa hoa nhài cắm trên bãi phân trâu, nhưng mà, anh ta không dám nói bậy.
Ánh mắt Mộ Tu Kiệt lướt trên người Cố Cơ Uyển, sâu thắm như sao trời, khiến người ta nhìn không rõ, đoán không thấu.
Anh có chút không hiểu, trên người cô gái này rốt cuộc có sức hấp dẫn gì, có thể khiến mình dễ dàng mất khống chế.
Sự mất khống chế hôm nay không nằm trong phạm vi dự đoán của anh, anh thậm chỉ ngay cả cửa cũng chưa đóng.
Cậu cả Mộ quen nắm tất cả trong tay, đối với việc mất khống chế thế này rất bài xích.
Con người đen sẫm lại trở nên lạnh lùng, bên trong không chút gợn sóng.
Anh đứng dậy, đi ra ngoài.
Lâm Duệ lập tức nhìn Cố Cơ Uyển, cười nói: "Mợ chủ, thời gian không còn sớm nữa”
“Được.” Cố Cơ Uyển cũng biết, mình thay quần áo đã trễ nải không ít thời gian.
Sắc mặt vừa rồi của cậu cả Mộ dường như không quá dễ xem, chẳng lẽ cũng đang trách cô lãng phí quá nhiều thời gian của anh?
Cô nhanh chóng đi theo.
Tài xế sớm đã đưa xe tới ngoài cửa sảnh, đợi Mộ Tu Kiệt và Cố Cơ Uyển đều lên xe, Lâm Duệ lập tức ngồi vào ghế lái, khởi động xe. “Đồ hôm nay mua đâu?” Ánh mắt Mộ Tu Kiệt lướt qua trên người cô.
Quần áo là Tân Lãng chuẩn bị, mặc dù kiểu dáng khá thanh lịch, nhưng đều là nhãn hiệu lớn quốc tế.
Nhưng túi trên tay cô, vẫn thật sự có chút tồi tàn.
Tập đoàn Century của Mộ Tu Kiệt mặc dù không có ngành làm túi, nhưng dưới trướng anh có kinh doanh thời trang. Nhãn hiệu lớn quốc tế, căn bản anh đều hiểu, bao gồm cả của nữ.
Cố Cơ Uyển cúi đầu nhìn túi mình: “Cái đó, đều trả về rồi.”
“Tại sao muốn trả?”
“Dù sao tôi không dùng được, trả về có thể không tốn tiền...”
Nhưng nói đến cuối cùng, giọng Cố Cơ Uyển đột nhiên nhẹ đi.
Quả nhiên, cậu cả Mộ không vui: "Vợ chưa cưới của Mộ Tu Kiệt tôi, thứ không thích cần phải trả hàng?”
“Tôi...” Cô cắn môi, đương nhiên, người của cậu cả Mộ, mua đồ không thích, thà vứt cũng sẽ không trả lại. Vì chút tiền hoàn hàng này, chính là đánh vào mặt anh.
Nhưng mà, đó là tiền của cậu cả Mộ, không phải của cô, cô xài có cảm giác tội lỗi!
Nhưng mà, tối nay là buổi tụ họp của nhà họ Mộ, những người nhà họ Mộ, ai cũng ngậm thìa vàng sinh ra. Cầm túi mình về, quả thực sẽ bị những người phụ nữ đó chê cười.
Nhưng, nhiều nhất cũng là cười cô, về phần cậu cả Mộ, ai không biết anh có tiền có sắc? Ai cũng sẽ không hoài nghi thực lực của anh.
Nhiều nhất chính là chê cười cô không được chiều chuộng mà thôi.
Cậu cả Mộ ngay cả chuyện này cũng muốn quản?
“Vào thành phố.” Mộ Tu Kiệt đột nhiên nói.
Lâm Duệ vội đáp: “Dạ.”
Két một tiếng, xe dừng trước tòa nhà khu thương mại cao cấp trung tâm thành phố.
Lúc Cô Cơ Uyển bước vào, giọng nói đạm mạc của cậu cả Mộ như còn quanh quẩn bên tai: “Thấp hơn ba tỷ thì đừng mang về ”
Cô cảm thấy mình sắp bay rồi, túi đắt hơn ba tỷ, cả đời cô cũng chưa từng nhìn thấy có được không?
Không, là hai đời.
Bước vào tòa nhà, Cố Cơ Uyển phát hiện mình hiểu biết của mình đối với hàng hiệu trước đây thật sự quá ít.
Cô cho rằng túi dăm ba chục triệu đã là hàng xa xỉ, sau khi vào mới biết, nơi này túi từ ba trăm triệu trở xuống cũng không có vài ba cái!
Oa oa oa! Vừa nhìn giá cả, cho dù không mua, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau lòng có được không?
Nơi này thực ra cũng có mấy cửa hàng Cố Cơ Uyển biết.
Nhưng mà, bên trong toàn là bản giới hạn, giá cả không rẻ.
Hai đời cô giây phút chủ động tiêu xài xa xỉ duy nhất chính là lần mời đám Tử Lạp ăn mấy ngày trước, đó không phải vì chúc mừng cô trọng sinh sao?
Ngoại trừ lần đó, cho dù là đời trước đã trở thành bà Mộ, cô cũng chưa từng tiêu xài xa hoa, đều là bị động tiếp nhận. Bây giờ nhìn hàng hóa đầy ắp trước mặt, không chỉ tim đau, đầu cũng đau.
Cô đi vào cửa hàng tên HARMADS, một nhãn hiệu cô chưa từng nghe thấy.
Nhưng vừa bước vào, một nhân viên bán hàng đã ngăn trước mặt cô.
Nhân viên bán hàng nhìn túi trên tay cô, lại nhìn bộ đầm fake loại 1 cùng kiểu dáng với nhãn hiệu lớn CHEMII trên người cô, mặt thoáng chốc trầm xuống.
*Xin lỗi, thưa cô, cửa hàng chúng tôi sắp đóng cửa rồi, mời cô đến cửa hàng khác xem đi.”
Mộ Bác Văn vì sức khỏe không tốt lắm mà nghỉ dưỡng tại bệnh viện lớn ở Lăng Châu ba năm.
Vốn đã nói cuối năm quay về, nhưng không biết vì sao, hôm hay không nói tiếng nào đã về nhà.
Lúc Cố Cơ Uyển nhận được tin tức, cả người đều ngây ngốc.
Bác Văn quay về rồi!
Bác Văn, cuối cùng quay về rồi!
“Lâm Duệ, anh nói tôi mặc bộ này có đẹp không? Hay là bộ vừa nãy đẹp, anh nói đi!”
Cô đã thay ba bộ váy rồi, đây là bộ thứ tư.
Lâm Duệ trước giờ chưa từng nhìn thấy mợ chủ căng thẳng như vậy, ngay cả lúc đính hôn với cậu cả, cũng không thấy cô căng thẳng như vậy!
Nhưng họ đều không biết, kiếp trước, Mộ Bác Văn vì cứu cô mà chết.
Kiếp này còn có thể gặp lại, cô sao có thể không căng thẳng? Cô thậm chí kích động đến xém chút muốn rửa hết lớp trang điểm trên mặt, vì Bác Văn thích sạch sẽ, anh ghét mùi đồ trang điểm.
Giây phút người đàn ông ngốc nghếch đó vì cô mà chết, khiến cô hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng bây giờ anh quay về rồi, anh còn sống quay về rồi!
Không, là cô còn sống quay về, lại lần nữa gặp anh rồi!
Mộ Tu Kiệt ngồi trên sofa, nhìn thấy dáng vẻ lăn lộn không yên hoàn toàn không giống ngày thường của cô nhóc này, mày khẽ nhíu lại.
Chỉ là một bữa tiệc gia đình bình thường mà thôi, tại sao căng thẳng như vậy?
Huống chị, buổi sáng đã tới nhà họ Mộ, cô bây giờ mới bắt đầu căng thẳng, có phải có chút không quá hợp tình hợp lý?
“Mợ chủ, tôi cảm thấy...bộ nào cũng đẹp.” Cậu cả còn ở đây nè, Lâm Duệ nào dám nói gì?
Mặc dù anh ta thực ra rất muốn nói, khuôn mặt thế này, thực ra mợ chủ mặc gì...cũng như vậy. Cô Cơ Uyển liếc anh ta, vừa nghe đã biết là lời dối lòng.
Ánh mắt cô không cẩn thận liếc về phía người đàn ông ngồi trên sofa.
Thực ra cô rất muốn nghe ý kiến của anh, nhưng mà, người ta là cậu cả Mộ cao cao tại thượng, nào rảnh rang như vậy có thể chỉ dạy cho cô?
Anh luôn làm việc, e là, vừa rồi không thèm liếc nhìn cô.
Cố Cơ Uyển có chút nản lòng, đang muốn đi tới tiếp tục thay, giọng đàn ông trâm thấp đã vang lên sau lưng: “Bộ thứ hai đẹp.”
“Anh cũng cảm thấy bộ thứ hai đẹp sao?” Cố Cơ Uyển sững sốt, đáy mắt thoáng chốc hiện lên vui vẻ.
Cô cũng cảm thấy váy hoa trắng thứ hai đẹp, chỉ là không ai cho cô ý kiến, bản thân cô không quyết định được.
Không nghĩ tới, cậu cả Mộ luôn làm việc lại còn có thế chọn ra cho cô.
Chẳng lẽ vừa rồi mỗi lần cô bước xuống, anh đều có xem?
Mộ Tu Kiệt không nói gì nữa, những chuyện vặt vãnh này, anh đương nhiên sẽ không bằng lòng phí sức suy nghĩ.
Cũng không biết vừa rồi anh nói bộ thứ hai, rốt cuộc là thật sự xem rồi so sánh, hay là tùy tiện nói linh tinh.
Không chừng chỉ là vì thời gian hẹn...
Nhưng mà, Cố Cơ Uyển vẫn là xinh đẹp đi lên, mặc lại bộ thứ hai vừa mặc thử ban nãy.
Lại vén lệch mái tóc dài, khẽ buộc dây màu xám bạc
Nếu không nhìn khuôn mặt đó, sửa soạn như vậy tuyệt đối là xinh đẹp, đáng tiếc, khuôn mặt thật sự có chút khó coi.
Lúc từ trên lâu bước xuống, ánh mắt hai người đàn ông dưới lầu rõ ràng không quá giống nhau.
Lâm Duệ chỉ cảm thấy đáng tiếc, dáng vẻ sửa soạn này khá xinh đẹp, nhưng khuôn mặt này...
Cảm giác đóa hoa nhài cắm trên bãi phân trâu, nhưng mà, anh ta không dám nói bậy.
Ánh mắt Mộ Tu Kiệt lướt trên người Cố Cơ Uyển, sâu thắm như sao trời, khiến người ta nhìn không rõ, đoán không thấu.
Anh có chút không hiểu, trên người cô gái này rốt cuộc có sức hấp dẫn gì, có thể khiến mình dễ dàng mất khống chế.
Sự mất khống chế hôm nay không nằm trong phạm vi dự đoán của anh, anh thậm chỉ ngay cả cửa cũng chưa đóng.
Cậu cả Mộ quen nắm tất cả trong tay, đối với việc mất khống chế thế này rất bài xích.
Con người đen sẫm lại trở nên lạnh lùng, bên trong không chút gợn sóng.
Anh đứng dậy, đi ra ngoài.
Lâm Duệ lập tức nhìn Cố Cơ Uyển, cười nói: "Mợ chủ, thời gian không còn sớm nữa”
“Được.” Cố Cơ Uyển cũng biết, mình thay quần áo đã trễ nải không ít thời gian.
Sắc mặt vừa rồi của cậu cả Mộ dường như không quá dễ xem, chẳng lẽ cũng đang trách cô lãng phí quá nhiều thời gian của anh?
Cô nhanh chóng đi theo.
Tài xế sớm đã đưa xe tới ngoài cửa sảnh, đợi Mộ Tu Kiệt và Cố Cơ Uyển đều lên xe, Lâm Duệ lập tức ngồi vào ghế lái, khởi động xe. “Đồ hôm nay mua đâu?” Ánh mắt Mộ Tu Kiệt lướt qua trên người cô.
Quần áo là Tân Lãng chuẩn bị, mặc dù kiểu dáng khá thanh lịch, nhưng đều là nhãn hiệu lớn quốc tế.
Nhưng túi trên tay cô, vẫn thật sự có chút tồi tàn.
Tập đoàn Century của Mộ Tu Kiệt mặc dù không có ngành làm túi, nhưng dưới trướng anh có kinh doanh thời trang. Nhãn hiệu lớn quốc tế, căn bản anh đều hiểu, bao gồm cả của nữ.
Cố Cơ Uyển cúi đầu nhìn túi mình: “Cái đó, đều trả về rồi.”
“Tại sao muốn trả?”
“Dù sao tôi không dùng được, trả về có thể không tốn tiền...”
Nhưng nói đến cuối cùng, giọng Cố Cơ Uyển đột nhiên nhẹ đi.
Quả nhiên, cậu cả Mộ không vui: "Vợ chưa cưới của Mộ Tu Kiệt tôi, thứ không thích cần phải trả hàng?”
“Tôi...” Cô cắn môi, đương nhiên, người của cậu cả Mộ, mua đồ không thích, thà vứt cũng sẽ không trả lại. Vì chút tiền hoàn hàng này, chính là đánh vào mặt anh.
Nhưng mà, đó là tiền của cậu cả Mộ, không phải của cô, cô xài có cảm giác tội lỗi!
Nhưng mà, tối nay là buổi tụ họp của nhà họ Mộ, những người nhà họ Mộ, ai cũng ngậm thìa vàng sinh ra. Cầm túi mình về, quả thực sẽ bị những người phụ nữ đó chê cười.
Nhưng, nhiều nhất cũng là cười cô, về phần cậu cả Mộ, ai không biết anh có tiền có sắc? Ai cũng sẽ không hoài nghi thực lực của anh.
Nhiều nhất chính là chê cười cô không được chiều chuộng mà thôi.
Cậu cả Mộ ngay cả chuyện này cũng muốn quản?
“Vào thành phố.” Mộ Tu Kiệt đột nhiên nói.
Lâm Duệ vội đáp: “Dạ.”
Két một tiếng, xe dừng trước tòa nhà khu thương mại cao cấp trung tâm thành phố.
Lúc Cô Cơ Uyển bước vào, giọng nói đạm mạc của cậu cả Mộ như còn quanh quẩn bên tai: “Thấp hơn ba tỷ thì đừng mang về ”
Cô cảm thấy mình sắp bay rồi, túi đắt hơn ba tỷ, cả đời cô cũng chưa từng nhìn thấy có được không?
Không, là hai đời.
Bước vào tòa nhà, Cố Cơ Uyển phát hiện mình hiểu biết của mình đối với hàng hiệu trước đây thật sự quá ít.
Cô cho rằng túi dăm ba chục triệu đã là hàng xa xỉ, sau khi vào mới biết, nơi này túi từ ba trăm triệu trở xuống cũng không có vài ba cái!
Oa oa oa! Vừa nhìn giá cả, cho dù không mua, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau lòng có được không?
Nơi này thực ra cũng có mấy cửa hàng Cố Cơ Uyển biết.
Nhưng mà, bên trong toàn là bản giới hạn, giá cả không rẻ.
Hai đời cô giây phút chủ động tiêu xài xa xỉ duy nhất chính là lần mời đám Tử Lạp ăn mấy ngày trước, đó không phải vì chúc mừng cô trọng sinh sao?
Ngoại trừ lần đó, cho dù là đời trước đã trở thành bà Mộ, cô cũng chưa từng tiêu xài xa hoa, đều là bị động tiếp nhận. Bây giờ nhìn hàng hóa đầy ắp trước mặt, không chỉ tim đau, đầu cũng đau.
Cô đi vào cửa hàng tên HARMADS, một nhãn hiệu cô chưa từng nghe thấy.
Nhưng vừa bước vào, một nhân viên bán hàng đã ngăn trước mặt cô.
Nhân viên bán hàng nhìn túi trên tay cô, lại nhìn bộ đầm fake loại 1 cùng kiểu dáng với nhãn hiệu lớn CHEMII trên người cô, mặt thoáng chốc trầm xuống.
*Xin lỗi, thưa cô, cửa hàng chúng tôi sắp đóng cửa rồi, mời cô đến cửa hàng khác xem đi.”
Danh sách chương