Mộ Tu Kiệt đang đứng trước mặt, giống như một bức tường kiên cố nhất trên thế giới này chặn đứng hết mọi đường, khiến người khác không có cách nào vượt qua nổi.
"Người tối hôm qua bắt cóc Tử Lạp chính là anh ta, cậu chủ Mộ, đừng để anh ta chạy mất!"
Cố Cơ Uyển muốn nhìn về phía sau anh, nhưng, dáng người cao lớn này, đã chặn hết tầm mắt của cô rồi.
Nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng, lúc này ánh mắt Mộ Tu Kiệt đang nhìn cô có vẻ gì đó không đúng.
Ánh mắt anh lạnh lẽo như vậy, không có chút độ ấm nào, quan trọng nhất là anh tới đây làm gì?
Nếu như vì để giúp cô, thì vì sao lại để Dương Cao trốn thoát từ sau lưng anh? "Cậu chủ Mộ..." Cố Cơ Uyển nhíu mày lại.
"Đi về với tôi." Mộ Tu Kiệt bước về phía trước một bước.
"Anh có ý gì?" Trước khi anh chạm vào mình, Cố Cơ Uyển cũng đã lùi về phía sau hai bước.
Mộ Hạo Phong đứng đằng sau, dường như, vẫn luôn là chỗ dựa lớn nhất của cô.
Lúc này trong lòng Cố Cơ Uyển rất hỗn loạn, bởi vì, có một số việc cô còn chưa nghĩ cẩn thận, nhưng ngay khi trông thấy Mộ Tu Kiệt, dường như đã hiểu rõ rồi.
"Đêm qua, anh phái đi nhiều người như vậy, đã tìm được con thuyền của bọn họ, nhưng hôm nay bọn họ vẫn nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật."
Bỗng nhiên cô rất muốn cười to, nhưng cô không biết mình nên cười cái gì.
"Cậu chủ Mộ, không ai có thể chạy thoát khỏi tay anh, nếu như đã bắt giữ bọn họ, vì sao bỗng nhiên lại muốn thả ra?"
Lần này Dương Băng Băng giở trò tự sát, lúc đầu cô vốn đã cho rằng, nhất định là do trong lòng Dương Băng Băng sợ hãi, nên mới có thể tự biên tự diễn ra cái trò ấy.
Thật không ngờ rằng, không phải vì Dương Băng Băng sợ hãi, mà là, để thu hút sự chú ý!
Dương Băng Băng cũng không có khả năng lấy ra nhiều tiền trong thời gian ngắn như vậy, cô ta yêu tiền như mạng, ngày đó vì hơn ba trăm triệu đã không cần thể diện gì cả.
Làm sao cô ta có thể bằng lòng bỏ ra hơn cả tỷ, chỉ vì muốn phá bỏ hôn lễ giữa cô và cậu chủ Mộ?
Có lẽ Dương Băng Băng đã từng nghĩ đến việc đối phó cô, nhưng lần này, thật sự chỉ là trùng hợp thôi. "Anh đang bảo vệ kẻ đứng sau kia?" Cô lại lui thêm nửa bước nữa, lần này, đã trực tiếp đứng dựa vào trong ngực Mộ Hạo Phong.
Bỗng nhiên cổ tay cô bị nắm chặt, Mộ Tu Kiệt đã kéo cô lại.
Cô chỉ mới chạm phải Hạo Phong một cái, đã bị kéo đi.
Sắc mặt Mộ Hạo Phong tối lại, một tay nắm lấy cổ tay Cố Cơ Uyển, muốn kéo cô về.
Trong mắt Mộ Tu Kiệt hiện lên sát khí: "Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, không sợ chết thì cứ tiếp tục kéo thử xem!"
Cậu chủ Mộ mang ánh mắt u ám, cả người tỏa ra khí lạnh, người bình thường thấy anh như vậy, làm gì dám đối đầu với anh nữa.
Nhưng, Mộ Hạo Phong không e ngại chút nào, thậm chí, bàn tay đang nắm cổ tay Cố Cơ Uyển chưa từng buông lỏng dù chỉ một chút.
Chỉ cần Cơ Uyển không muốn đến bên cạnh anh, thì anh nhất định không được đưa cô ấy đi!"
"Hạo Phong!" Đàm Kiệt vừa đuổi tới đây cả người đang run rẩy.
Không nói đến sau lưng cậu chủ Mộ có nhiều người như vậy, coi như chỉ riêng cậu chủ Mộ thôi, bọn họ cũng không trêu vào được!
"Hạo Phong, bọn họ... Nói thế nào thì bọn họ cũng là vợ chồng sắp cưới, cậu không nên... Không nên nhúng tay vào."
Tuy rằng hiện giờ, nhìn giống như Mộ Tu Kiệt đang bắt nạt Cơ Uyển, nhưng, không phải Cơ Uyển chưa hề kêu cứu sao?
Chỉ cần Cơ Uyển không kêu cứu, vậy, có thể... Đừng xung đột trước hay không?
Anh ta vừa nhìn thấy cậu chủ Mộ, theo bản năng thấy sợ hãi, cũng không biết lá gan của Hạo Phong lớn thế nào, mà dám trực tiếp đối chọi với Mộ Tu Kiệt, người mà không ai dám trêu vào ở Bắc Lăng này!
Ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Tu Kiệt dính chặt trên người Mộ Hạo Phong, ngón tay đang nắm cổ tay Cố Cơ Uyển vô thức siết chặt lại.
"Nếu muốn bạn bè cô không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa, thì cứ để anh ta ngang ngược thử xem."
Anh không muốn ra tay với mấy đứa nhóc này, vì nhận ra Cố Cơ Uyển rất quan tâm đến bọn họ. Nhưng, sự khoan dung của anh, cũng có giới hạn!
"Hạo Phong!" Thấy Mộ Hạo Phong vẫn muốn đối đầu trực tiếp với Mộ Tu Kiệt, Cố Cơ Uyển lập tức quay đầu lại, nhìn anh ta: "Hạo Phong, tớ có vài lời muốn nói với anh ấy, cậu... Với Đàm Kiệt về trước đi."
"Không được!" Rõ ràng hiện tại cô không tình nguyện đi cùng Mộ Tu Kiệt.
"Hạo Phong! Đây là chuyện giữa tớ và chông sắp cưới của mình!"
Vốn dĩ Cố Cơ Uyển chỉ muốn nhắc bọn họ, Mộ Tu Kiệt là chông sắp cưới của cô, nên ít nhất, anh ấy sẽ không làm hại cô.
Nhưng Hạo Phong lại bị những lời này đâm sâu vào trong tim khiến anh ta vô cùng đau đớn.
Anh ta xiết chặt nắm đấm, lồng ngực phập phồng không ngừng.
"Hạo Phong, Tử Lạp vẫn nằm trong viện, cô ấy cần người chăm sóc."
Cố Cơ Uyển nhìn thẳng vào đôi mắt anh ta, trong mắt mang theo một tia khẩn cầu: "Hạo Phong, nghe lời tớ, có được không?"
Từ trước đến nay Mộ Hạo Phong chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu nào của Cố Cơ Uyển cả, mỗi lần khi cô hỏi có được không, thì anh ta sẽ hiểu được ý cô.
Giống như vào lúc này, khi cô dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn anh ta, hỏi anh ta có được không, thì năm ngón tay đang năm chặt cổ tay cô đã vô thức buông lỏng ra.
Mộ Tu Kiệt thuận tay kéo một cái, Cố Cơ Uyển đã lao thẳng vào trong ngực anh. Sắc mặt anh phủ một tâng sương lạnh, nắm tay cô xoay người rời khỏi đó.
Mộ Hạo Phong muốn đuổi theo, thì Lâm Duệ bước lên trước, ngăn anh ta lại.
"Cậu bạn này, nếu như cậu không muốn khiến cho mợ chủ nhà chúng tôi khó xử, thì tốt nhất hãy nghe lời cô ấy, quay về chăm sóc bạn của các cậu trước đi."
Thực tế thì, trong lòng Lâm Duệ vô cùng tán thưởng cậu nhóc khoảng chừng hai mươi tuổi này.
Hiếm có ai có thể đối mặt với lửa giận của cậu chủ nhà bọn họ, mà vẫn tỉnh táo thậm chí còn bướng bỉnh đến mức này, thế mà, cậu thanh niên trước mặt lại có thể.
Thậm chí trên người anh ta còn có khí chất giống với cậu chủ, vừa lạnh lùng kiêu ngạo lại tàn nhẫn vô tình!
Người tài giỏi như vậy, nếu đi theo cậu chủ, thì tiền đồ tương lai nhất định sẽ không có giới hạn.
Nhưng rõ ràng, anh ta cũng không phải loại người bằng lòng đứng sau kẻ khác.
Đàm Kiệt giật giật góc áo của Mộ Hạo Phong, nhỏ giọng khuyên bảo: "Hạo Phong, chúng ta về trước đi thăm Tử Lạp đã, về chuyện này... Cứ để Cơ Uyển tự xử lý."
Hiện giờ, đầu óc Đàm Kiệt cũng rất mơ hồ, vừa rôi cậu chủ Mộ cố ý thả Dương Cao đi sao?
Nhưng mà đêm qua, chẳng lẽ không phải cậu chủ Mộ tự mình đi cứu Cơ Uyển và Tử Lạp về?
Vì sao cứu các cô ấy, rồi lại để kẻ xấu chạy thoát? Anh thật sự không thể hiểu nổi.
“Hạo Phong,' Đàm Kiệt đến bên cạnh, nói nhỏ vào trong tai anh ta: "Chuyện Cơ Uyển bảo tôi điều tra, tôi vẫn chưa điều tra xong, hay là, chúng ta về trước đi?"
Hai bàn tay Mộ Hạo Phong xiết chặt lại, trông thấy Cố Cơ Uyển và Mộ Tu Kiệt lên xe, anh ta nhắm mắt lại, rồi bỗng nhiên xoay người rời khỏi đó.
Đàm Kiệt, thở mạnh một hơi, rồi lập tức đuổi theo.
Hai người đàn ông nằm trên bờ biển trước đó, giờ này cũng đã trốn mất từ lâu.
Chuyện này nhìn qua rất kỳ lạ, cách làm của cậu chủ Mộ từ đầu đến cuối rất mâu thuẫn, rốt cuộc là vì sao?
Trên xe, trong lòng Cổ Cơ Uyển nghẹn một bụng tức giận, mãi đến khi trông thấy Đàm Kiệt và Mộ Hạo Phong đã đi xa, cô mới nghiêng đầu nhìn Mộ Tu Kiệt.
"Cậu chủ Mộ, tôi hy vọng anh có thể cho tôi một lời giải thích, người đứng sau lưng ba tên kia rốt cuộc là kẻ nào?"
"Cô không cần phải biết." Mộ Tu Kiệt giơ tay lên, thuận tay châm một điếu thuốc.
Trên mặt anh không lộ ra chút gì cả, vẫn lạnh lùng nghiêm túc, cho nên Cố Cơ Uyển căn bản không biết anh đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng anh nói rằng cô không cần phải biết, mà không phải là anh không biết.
"Quả nhiên anh biết người đứng sau lưng là ai! Vì sao không cho phép tôi điêu tra? Là người nhà họ Mộ sao?"
Lần này, anh không nói dù chỉ là nửa câu.
Sau khi chắc chắn Mộ Hạo Phong và Đàm Kiệt đã rời khỏi bờ biển, Cố Cơ Uyển lập tức đẩy cửa xe ra, muốn chạy xuống dưới.
Nhưng cổ tay cô lại bị giữ chặt, căn bản chưa kịp xuống xe đã bị kéo lại.
"Muốn đi đâu?" Giọng điệu Mộ Tu Kiệt nói ra rất không tốt.
"Liên quan gì đến anh?" Cô quay ngoắt đầu lại nhìn anh, rồi cố hết sức vung tay lên, nhưng vẫn không thoát được sự kìm hãm của anh như trước.
Bây giờ Hạo Phong và Đàm Kiệt cũng không có ở đây, cô không cần phải băn khoăn điều gì nữa.
Cô trợn mặt hung dữ nhìn người đàn ông trước mặt, rồi tức giận nói: "Anh có người anh muốn bảo vệ, tôi cũng có! Người làm hại Tử Lạp, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Anh buông tay ra!"
"Người tối hôm qua bắt cóc Tử Lạp chính là anh ta, cậu chủ Mộ, đừng để anh ta chạy mất!"
Cố Cơ Uyển muốn nhìn về phía sau anh, nhưng, dáng người cao lớn này, đã chặn hết tầm mắt của cô rồi.
Nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng, lúc này ánh mắt Mộ Tu Kiệt đang nhìn cô có vẻ gì đó không đúng.
Ánh mắt anh lạnh lẽo như vậy, không có chút độ ấm nào, quan trọng nhất là anh tới đây làm gì?
Nếu như vì để giúp cô, thì vì sao lại để Dương Cao trốn thoát từ sau lưng anh? "Cậu chủ Mộ..." Cố Cơ Uyển nhíu mày lại.
"Đi về với tôi." Mộ Tu Kiệt bước về phía trước một bước.
"Anh có ý gì?" Trước khi anh chạm vào mình, Cố Cơ Uyển cũng đã lùi về phía sau hai bước.
Mộ Hạo Phong đứng đằng sau, dường như, vẫn luôn là chỗ dựa lớn nhất của cô.
Lúc này trong lòng Cố Cơ Uyển rất hỗn loạn, bởi vì, có một số việc cô còn chưa nghĩ cẩn thận, nhưng ngay khi trông thấy Mộ Tu Kiệt, dường như đã hiểu rõ rồi.
"Đêm qua, anh phái đi nhiều người như vậy, đã tìm được con thuyền của bọn họ, nhưng hôm nay bọn họ vẫn nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật."
Bỗng nhiên cô rất muốn cười to, nhưng cô không biết mình nên cười cái gì.
"Cậu chủ Mộ, không ai có thể chạy thoát khỏi tay anh, nếu như đã bắt giữ bọn họ, vì sao bỗng nhiên lại muốn thả ra?"
Lần này Dương Băng Băng giở trò tự sát, lúc đầu cô vốn đã cho rằng, nhất định là do trong lòng Dương Băng Băng sợ hãi, nên mới có thể tự biên tự diễn ra cái trò ấy.
Thật không ngờ rằng, không phải vì Dương Băng Băng sợ hãi, mà là, để thu hút sự chú ý!
Dương Băng Băng cũng không có khả năng lấy ra nhiều tiền trong thời gian ngắn như vậy, cô ta yêu tiền như mạng, ngày đó vì hơn ba trăm triệu đã không cần thể diện gì cả.
Làm sao cô ta có thể bằng lòng bỏ ra hơn cả tỷ, chỉ vì muốn phá bỏ hôn lễ giữa cô và cậu chủ Mộ?
Có lẽ Dương Băng Băng đã từng nghĩ đến việc đối phó cô, nhưng lần này, thật sự chỉ là trùng hợp thôi. "Anh đang bảo vệ kẻ đứng sau kia?" Cô lại lui thêm nửa bước nữa, lần này, đã trực tiếp đứng dựa vào trong ngực Mộ Hạo Phong.
Bỗng nhiên cổ tay cô bị nắm chặt, Mộ Tu Kiệt đã kéo cô lại.
Cô chỉ mới chạm phải Hạo Phong một cái, đã bị kéo đi.
Sắc mặt Mộ Hạo Phong tối lại, một tay nắm lấy cổ tay Cố Cơ Uyển, muốn kéo cô về.
Trong mắt Mộ Tu Kiệt hiện lên sát khí: "Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, không sợ chết thì cứ tiếp tục kéo thử xem!"
Cậu chủ Mộ mang ánh mắt u ám, cả người tỏa ra khí lạnh, người bình thường thấy anh như vậy, làm gì dám đối đầu với anh nữa.
Nhưng, Mộ Hạo Phong không e ngại chút nào, thậm chí, bàn tay đang nắm cổ tay Cố Cơ Uyển chưa từng buông lỏng dù chỉ một chút.
Chỉ cần Cơ Uyển không muốn đến bên cạnh anh, thì anh nhất định không được đưa cô ấy đi!"
"Hạo Phong!" Đàm Kiệt vừa đuổi tới đây cả người đang run rẩy.
Không nói đến sau lưng cậu chủ Mộ có nhiều người như vậy, coi như chỉ riêng cậu chủ Mộ thôi, bọn họ cũng không trêu vào được!
"Hạo Phong, bọn họ... Nói thế nào thì bọn họ cũng là vợ chồng sắp cưới, cậu không nên... Không nên nhúng tay vào."
Tuy rằng hiện giờ, nhìn giống như Mộ Tu Kiệt đang bắt nạt Cơ Uyển, nhưng, không phải Cơ Uyển chưa hề kêu cứu sao?
Chỉ cần Cơ Uyển không kêu cứu, vậy, có thể... Đừng xung đột trước hay không?
Anh ta vừa nhìn thấy cậu chủ Mộ, theo bản năng thấy sợ hãi, cũng không biết lá gan của Hạo Phong lớn thế nào, mà dám trực tiếp đối chọi với Mộ Tu Kiệt, người mà không ai dám trêu vào ở Bắc Lăng này!
Ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Tu Kiệt dính chặt trên người Mộ Hạo Phong, ngón tay đang nắm cổ tay Cố Cơ Uyển vô thức siết chặt lại.
"Nếu muốn bạn bè cô không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa, thì cứ để anh ta ngang ngược thử xem."
Anh không muốn ra tay với mấy đứa nhóc này, vì nhận ra Cố Cơ Uyển rất quan tâm đến bọn họ. Nhưng, sự khoan dung của anh, cũng có giới hạn!
"Hạo Phong!" Thấy Mộ Hạo Phong vẫn muốn đối đầu trực tiếp với Mộ Tu Kiệt, Cố Cơ Uyển lập tức quay đầu lại, nhìn anh ta: "Hạo Phong, tớ có vài lời muốn nói với anh ấy, cậu... Với Đàm Kiệt về trước đi."
"Không được!" Rõ ràng hiện tại cô không tình nguyện đi cùng Mộ Tu Kiệt.
"Hạo Phong! Đây là chuyện giữa tớ và chông sắp cưới của mình!"
Vốn dĩ Cố Cơ Uyển chỉ muốn nhắc bọn họ, Mộ Tu Kiệt là chông sắp cưới của cô, nên ít nhất, anh ấy sẽ không làm hại cô.
Nhưng Hạo Phong lại bị những lời này đâm sâu vào trong tim khiến anh ta vô cùng đau đớn.
Anh ta xiết chặt nắm đấm, lồng ngực phập phồng không ngừng.
"Hạo Phong, Tử Lạp vẫn nằm trong viện, cô ấy cần người chăm sóc."
Cố Cơ Uyển nhìn thẳng vào đôi mắt anh ta, trong mắt mang theo một tia khẩn cầu: "Hạo Phong, nghe lời tớ, có được không?"
Từ trước đến nay Mộ Hạo Phong chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu nào của Cố Cơ Uyển cả, mỗi lần khi cô hỏi có được không, thì anh ta sẽ hiểu được ý cô.
Giống như vào lúc này, khi cô dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn anh ta, hỏi anh ta có được không, thì năm ngón tay đang năm chặt cổ tay cô đã vô thức buông lỏng ra.
Mộ Tu Kiệt thuận tay kéo một cái, Cố Cơ Uyển đã lao thẳng vào trong ngực anh. Sắc mặt anh phủ một tâng sương lạnh, nắm tay cô xoay người rời khỏi đó.
Mộ Hạo Phong muốn đuổi theo, thì Lâm Duệ bước lên trước, ngăn anh ta lại.
"Cậu bạn này, nếu như cậu không muốn khiến cho mợ chủ nhà chúng tôi khó xử, thì tốt nhất hãy nghe lời cô ấy, quay về chăm sóc bạn của các cậu trước đi."
Thực tế thì, trong lòng Lâm Duệ vô cùng tán thưởng cậu nhóc khoảng chừng hai mươi tuổi này.
Hiếm có ai có thể đối mặt với lửa giận của cậu chủ nhà bọn họ, mà vẫn tỉnh táo thậm chí còn bướng bỉnh đến mức này, thế mà, cậu thanh niên trước mặt lại có thể.
Thậm chí trên người anh ta còn có khí chất giống với cậu chủ, vừa lạnh lùng kiêu ngạo lại tàn nhẫn vô tình!
Người tài giỏi như vậy, nếu đi theo cậu chủ, thì tiền đồ tương lai nhất định sẽ không có giới hạn.
Nhưng rõ ràng, anh ta cũng không phải loại người bằng lòng đứng sau kẻ khác.
Đàm Kiệt giật giật góc áo của Mộ Hạo Phong, nhỏ giọng khuyên bảo: "Hạo Phong, chúng ta về trước đi thăm Tử Lạp đã, về chuyện này... Cứ để Cơ Uyển tự xử lý."
Hiện giờ, đầu óc Đàm Kiệt cũng rất mơ hồ, vừa rôi cậu chủ Mộ cố ý thả Dương Cao đi sao?
Nhưng mà đêm qua, chẳng lẽ không phải cậu chủ Mộ tự mình đi cứu Cơ Uyển và Tử Lạp về?
Vì sao cứu các cô ấy, rồi lại để kẻ xấu chạy thoát? Anh thật sự không thể hiểu nổi.
“Hạo Phong,' Đàm Kiệt đến bên cạnh, nói nhỏ vào trong tai anh ta: "Chuyện Cơ Uyển bảo tôi điều tra, tôi vẫn chưa điều tra xong, hay là, chúng ta về trước đi?"
Hai bàn tay Mộ Hạo Phong xiết chặt lại, trông thấy Cố Cơ Uyển và Mộ Tu Kiệt lên xe, anh ta nhắm mắt lại, rồi bỗng nhiên xoay người rời khỏi đó.
Đàm Kiệt, thở mạnh một hơi, rồi lập tức đuổi theo.
Hai người đàn ông nằm trên bờ biển trước đó, giờ này cũng đã trốn mất từ lâu.
Chuyện này nhìn qua rất kỳ lạ, cách làm của cậu chủ Mộ từ đầu đến cuối rất mâu thuẫn, rốt cuộc là vì sao?
Trên xe, trong lòng Cổ Cơ Uyển nghẹn một bụng tức giận, mãi đến khi trông thấy Đàm Kiệt và Mộ Hạo Phong đã đi xa, cô mới nghiêng đầu nhìn Mộ Tu Kiệt.
"Cậu chủ Mộ, tôi hy vọng anh có thể cho tôi một lời giải thích, người đứng sau lưng ba tên kia rốt cuộc là kẻ nào?"
"Cô không cần phải biết." Mộ Tu Kiệt giơ tay lên, thuận tay châm một điếu thuốc.
Trên mặt anh không lộ ra chút gì cả, vẫn lạnh lùng nghiêm túc, cho nên Cố Cơ Uyển căn bản không biết anh đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng anh nói rằng cô không cần phải biết, mà không phải là anh không biết.
"Quả nhiên anh biết người đứng sau lưng là ai! Vì sao không cho phép tôi điêu tra? Là người nhà họ Mộ sao?"
Lần này, anh không nói dù chỉ là nửa câu.
Sau khi chắc chắn Mộ Hạo Phong và Đàm Kiệt đã rời khỏi bờ biển, Cố Cơ Uyển lập tức đẩy cửa xe ra, muốn chạy xuống dưới.
Nhưng cổ tay cô lại bị giữ chặt, căn bản chưa kịp xuống xe đã bị kéo lại.
"Muốn đi đâu?" Giọng điệu Mộ Tu Kiệt nói ra rất không tốt.
"Liên quan gì đến anh?" Cô quay ngoắt đầu lại nhìn anh, rồi cố hết sức vung tay lên, nhưng vẫn không thoát được sự kìm hãm của anh như trước.
Bây giờ Hạo Phong và Đàm Kiệt cũng không có ở đây, cô không cần phải băn khoăn điều gì nữa.
Cô trợn mặt hung dữ nhìn người đàn ông trước mặt, rồi tức giận nói: "Anh có người anh muốn bảo vệ, tôi cũng có! Người làm hại Tử Lạp, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Anh buông tay ra!"
Danh sách chương