Người đàn bà này, não tàn, tâm thường, còn ác độc, khiến người ta buồn nôn.
Cố Cơ Uyển tựa lưng vào ghế, liếc cô ta: “Xem ra cô Dương là muốn tính tiền thay bọn tôi, vậy cũng được, miễn cưỡng cho cô mời một lần."
Phục vụ nghe nói muốn tính tiền, đã sớm chuẩn bị xong.
Trên thực tế mặc dù cậu ta cũng nhìn không vừa mắt thứ người như Dương Băng Băng nhưng điều lo lắng nhất vẫn là đám thanh niên này không có tiền trả.
Dù sao, thật sự không hề rẻ!
Nghe thấy lời Cố Cơ Uyển, phục vụ lập tức đi tới trước mặt Dương Băng Băng.
Mặt Dương Băng Băng đỏ lên, gương mặt ghét bỏ: “Xin lỗi, hôm nay tôi quên mang tiền mặt.”
“Không sao, quẹt thẻ cũng được, năm nay, ai còn muốn mang tiền mặt ra ngoài chứ?” Cố Cơ Uyển cười nói.
Tô Tử Lạp cũng cong mắt cười, phối hợp với Cố Cơ Uyển không chê vào đâu được: “Tôi nói này cô Dương, không phải là cô không có tiền mời bọn tôi ăn cơm đấy chứ?”
Đàm Kiệt lập tức tiếp lời nói: “Nếu không có tiền mời bọn tôi ăn cơm, cũng đừng luôn lúc ẩn lúc hiện tạo cảm giác tồn tại trước mặt bọn tôi, còn tưởng rằng cô thật sự hào phóng như vậy.” Mộ Hạo Phong mặc dù không nói chuyện, nhưng đôi mắt cũng có mấy phân ý cười.
Người quen lạnh lùng một khi cười lên, trông rất đẹp.
Có điều bây giờ, Dương Băng Băng làm gì còn tâm tư đi xem ai đẹp trai hay là xấu xí chứ? Cô ta cũng không nghĩ tới, mình vốn là muốn tới xem trò cười, nhưng lại đào một cái hố tự mình nhảy xuống.
Cô ta nhìn Cố Cơ Uyển, sắc mặt trầm xuống: “Cô chủ nhà họ Cố, tôi và cô không có thân như vậy, nếu cô không có tiền, cũng đừng đến nơi cao cấp như thế này chứ”
Cố Cơ Uyển lại không nhìn cô ta, chỉ là nhìn mấy người bạn: “Tối nay có muốn ở lại khách sạn này không?”
Ba người bạn lập tức lắc đầu, ở chỗ này một đêm phải cần bao nhiêu tiền? Không! Nghĩ cũng không dám nghĩ!
Bữa cơm này còn không biết phải giải quyết như thế nào kìa!
“Tớ muốn.” Cố Cơ Uyển từ trong túi xách lấy ra một tấm thẻ, đưa cho phục vụ: “Xem ra cái người được gọi là bạn tôi không có tiền giúp tôi thanh toán rồi, nhốn nháo nửa ngày, không nghĩ tới là một quỷ nghèo.”
“Cậu giúp tôi nhìn coi khách sạn còn phòng hay không, loại có thể ở bốn người.”
Tối nay cô không muốn ở nhà họ Mộ, dĩ nhiên cũng không muốn về nhà họ Cố, cho nên, ở chỗ này ở là một lựa chọn tốt.
Con người Mộ Khải Trạch có dã man thế nào đi nữa, cũng không đến nỗi sẽ gây chuyện ở khách sạn cao cấp như vậy.
Bắc Lăng này, là một nơi pháp trị! Dương Băng Băng tinh mắt, thấy đặt trên đĩa phục vụ, là một tấm thẻ đen kim cương!
Thẻ đen kim cương! Đó là thẻ phát hành số lượng có hạn! Hạn mức mỗi tấm thẻ thấp nhất là một trăm năm mươi tỷ, không giới hạn!
Con quỷ nghèo Cố Cơ Uyển, sao có thể có thẻ như vậy?
Sau khi phục vụ thấy thẻ đen kim cương, biểu cảm cả khuôn mặt trong nháy mắt thay đổi, lập tức cúi người cười nói theo: “Tôi lập tức sắp xếp một phòng sang trọng cho cô.”
“Chờ một chút! Cái này không thể nào!” Dương Băng Băng ngăn phục vụ tiến lên, vội la lên: “Cậu biết cô ta là người thế nào không? Một cô chủ không được nhà họ Cố cưng chiều mà thôi!”
“Toàn bộ nhà họ Cố cũng không thể có người có thẻ đen kim cương, một cô chủ nhỏ nhoi bị vứt bỏ như cô ta sao có thể có? Cái này không khoa học tí nào!”
Tuy nói loại thẻ đen kim cương này hạn mức thấp nhất chỉ cần một trăm năm mươi tỷ, trên thực tế, một trăm năm mươi tỷ đối với người có tiền trong xã hội thượng lưu mà nói căn bản không coi vào đâu.
Nhưng, cái này không có nghĩa là ai có một trăm năm mươi tỷ thì có thể mở, số người có thẻ đen mỗi ngân hàng là có hạn chế, chứ đừng nói là cấp bậc kim cương.
Nói thể này đi, giá trị con người thấp hơn ba mươi nghìn tỷ, ngân hàng bình thường cũng không muốn mở thẻ đen kim cương cho bạn!
Gia sản toàn bộ nhà họ Cố bọn họ cộng lại, cách ba mươi nghìn tỷ còn rất xa, người nhà họ Cổ, có thể mở được thẻ đen kim cương? Đùa saol
“Tấm thẻ này nhất định là giả, cậu tra rõ rồi nói saul”
Ánh mắt ba người bạn cũng rơi vào trên người Cố Cơ Uyển, bọn họ dĩ nhiên không nghi ngờ thẻ này là giả, nhưng, thẻ này làm sao có?
Người xung quanh cũng đều nhìn chằm chằm Cố Cơ Uyển, quan sát cô từ đầu đến chân.
Thẻ đen kim cương so với thẻ đen cao cấp hơn, nhiều người đang ngồi như vậy, không có bất kỳ ai có tư cách có một cái.
Cô nhóc này mặt đầy tàn nhang tướng mạo không đẹp thậm chí phải nói có hơi xấu xí, ở đâu ra có thẻ này?
Nếu như không phải là giả, đó chính là... trộm?
Phục vụ đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên, một giọng nam trầm thấp từ tính truyền tới: “Ý là, thẻ của tôi là giả?”
Thẻ của anh ta...
Ánh mắt mọi người, đồng loạt quay đầu sang.
Đầu ngón tay Cố Cơ Uyển căng thẳng, không nghĩ tới, lại đang ở chỗ này đụng phải anhI Sao có thể trùng hợp như vậy!
Cậu cả Mộ, đi theo phía sau có Lâm Duệ và Dương Quân, đi ra từ cầu thang, dưới sự vây quanh của giám đốc khách sạn và mấy người phục vụ, đi tới bên này.
Người phục vụ bưng đĩa nhận ra đầu tiên, lập tức nghênh đón, cúi người chào hỏi: “Cậu cả Mộ, cái này, đây là thẻ của anh?”
Mộ Tu Kiệt không lên tiếng, phục vụ dè đặt cầm thẻ lên, phía sau thẻ, tên của tấm thẻ kim cương, chính là Mộ Tu Kiệt!
Mọi người ngạc nhiên! Cô gái mặt đầy tàn nhang này, lại có quan hệ với cậu cả Mộ.
“Uyển Uyển...” Tô Tử Lạp ở trong tối kéo tay Cố Cơ Uyển.
Chẳng lẽ, chuyện Dương Băng Băng nói cô và cậu cả Mộ còn có cậu hai Mộ có quan hệ, là thật sao?
Nhưng mà, cô ấy làm sao cũng không tin, Cơ Uyển sẽ làm ra chuyện như vậy.
Cố Cơ Uyển chợt đứng lên, nhìn Mộ Tu Kiệt: “Cậu cả, có thể nói chuyện chút không?”
“Tôi còn có chút chuyện, tối về nhà nói sau.” Mộ Tu Kiệt chỉ là nhàn nhạt nhìn cô, muốn xoay người đi tới phòng bao.
Tối... Về nhà nói sau! Về nhà.
Chẳng lẽ, cô gái này và cậu cả Mộ... Ở cùng nhau?
Cô ấy rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ, chính là cô gái hai ngày trước, đêm đó đính hôn với cậu cả Mộ, rồi đào hôn, Cố Cơ Uyển?
Giới kinh doanh rất nhiều người biết chuyện này, nhưng, Tô Tử Lạp bọn họ không phải người của giới kinh doanh, tin tức không linh động như vậy.
Cố Cơ Uyển trước giờ cũng không thích nói chuyện mình ở nhà họ Cố, bọn họ còn không biết Cơ Uyển phải đính hôn với cậu cả Mộ.
Có điều bây giờ, lời này của cậu cả Mộ, đại biểu cho Cố Cơ Uyển là người của anh ta.
Người của anh ta, ai dám đắc tội!
Dương Băng Băng đã trợn tròn mắt, mặc dù biết Cố Cơ Uyển và Mộ Tu Kiệt có quan hệ, nhưng, không phải nói quan hệ một chút cũng không tốt sao?
Chị họ Cố Vị Y còn nói, người cậu cả Mộ ghét nhất chính là Cố Cơ Uyển.
Nhưng vừa rồi, mặc dù cậu cả Mộ không nói gì với Cố Cơ Uyển, nhưng, ngữ khí nói chuyện, rõ ràng có cảm giác là người một nhà.
Tại sao có thể như vậy?
“Dạ Hàn...”
Thấy Mộ Dạ Hàn tới, Dương Băng Băng như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, muốn nhào qua.
Nhưng Mộ Dạ Hàn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô ta, bước nhanh đuổi kịp Mộ Tu Kiệt: “Anh cả, anh cũng tới, thật là trùng hợp.”
“Ừ” Mộ Tu Kiệt gật đầu, bước chân không hề dừng lại.
Lâm Duệ cười nói với Mộ Dạ Hàn: “Cậu cả hẹn mấy người bạn, cậu Dạ Hàn cùng đi không?”
“Em... Có thể không?” Mộ Dạ Hàn thủ sủng nhược kinh, ánh mắt nhìn Mộ Tu Kiệt đây sùng bái!
“Dĩ nhiên có thể.”
Mộ Dạ Hàn lập tức đi theo sau lưng Lâm Duệ, Dương Băng Băng bị anh ta vứt bỏ, ngay cả một ánh mắt cũng không giữ lại.
Ai mà không biết, người có thể dùng cơm với cậu cả Mộ, đều là nhân vật lớn của Bắc Lăng.
Ăn một bữa cơm với cậu cả Mộ, mạng lưới quan hệ không biết có thể rộng lớn bao nhiêu, ai mà không muốn?
“Dạ Hàn...” Dương Băng Băng đuổi theo: “Anh đi rồi, em làm thế nào?”
“Về rồi nói.” Mộ Dạ Hàn ghét bỏ đẩy bàn tay cô ta đang níu lấy mình ra, bước nhanh theo mấy người phía trước.
“Dạ Hàn...” Dương Băng Băng còn muốn đuổi theo, lại bị giám đốc khách sạn ngăn lại.
Trơ mắt nhìn đám người bọn họ vào phòng bao VỊP, Dương Băng Băng gấp đến độ giậm chân tại chỗ.
Đầu kia, Tô Tử Lạp lại cười híp mắt nói: “Ai ya, cô Dương, kim chủ của cô đi rồi, nhưng mà, bữa cơm này của mấy người hình như còn chưa trả tiền đó?”
Cố Cơ Uyển tựa lưng vào ghế, liếc cô ta: “Xem ra cô Dương là muốn tính tiền thay bọn tôi, vậy cũng được, miễn cưỡng cho cô mời một lần."
Phục vụ nghe nói muốn tính tiền, đã sớm chuẩn bị xong.
Trên thực tế mặc dù cậu ta cũng nhìn không vừa mắt thứ người như Dương Băng Băng nhưng điều lo lắng nhất vẫn là đám thanh niên này không có tiền trả.
Dù sao, thật sự không hề rẻ!
Nghe thấy lời Cố Cơ Uyển, phục vụ lập tức đi tới trước mặt Dương Băng Băng.
Mặt Dương Băng Băng đỏ lên, gương mặt ghét bỏ: “Xin lỗi, hôm nay tôi quên mang tiền mặt.”
“Không sao, quẹt thẻ cũng được, năm nay, ai còn muốn mang tiền mặt ra ngoài chứ?” Cố Cơ Uyển cười nói.
Tô Tử Lạp cũng cong mắt cười, phối hợp với Cố Cơ Uyển không chê vào đâu được: “Tôi nói này cô Dương, không phải là cô không có tiền mời bọn tôi ăn cơm đấy chứ?”
Đàm Kiệt lập tức tiếp lời nói: “Nếu không có tiền mời bọn tôi ăn cơm, cũng đừng luôn lúc ẩn lúc hiện tạo cảm giác tồn tại trước mặt bọn tôi, còn tưởng rằng cô thật sự hào phóng như vậy.” Mộ Hạo Phong mặc dù không nói chuyện, nhưng đôi mắt cũng có mấy phân ý cười.
Người quen lạnh lùng một khi cười lên, trông rất đẹp.
Có điều bây giờ, Dương Băng Băng làm gì còn tâm tư đi xem ai đẹp trai hay là xấu xí chứ? Cô ta cũng không nghĩ tới, mình vốn là muốn tới xem trò cười, nhưng lại đào một cái hố tự mình nhảy xuống.
Cô ta nhìn Cố Cơ Uyển, sắc mặt trầm xuống: “Cô chủ nhà họ Cố, tôi và cô không có thân như vậy, nếu cô không có tiền, cũng đừng đến nơi cao cấp như thế này chứ”
Cố Cơ Uyển lại không nhìn cô ta, chỉ là nhìn mấy người bạn: “Tối nay có muốn ở lại khách sạn này không?”
Ba người bạn lập tức lắc đầu, ở chỗ này một đêm phải cần bao nhiêu tiền? Không! Nghĩ cũng không dám nghĩ!
Bữa cơm này còn không biết phải giải quyết như thế nào kìa!
“Tớ muốn.” Cố Cơ Uyển từ trong túi xách lấy ra một tấm thẻ, đưa cho phục vụ: “Xem ra cái người được gọi là bạn tôi không có tiền giúp tôi thanh toán rồi, nhốn nháo nửa ngày, không nghĩ tới là một quỷ nghèo.”
“Cậu giúp tôi nhìn coi khách sạn còn phòng hay không, loại có thể ở bốn người.”
Tối nay cô không muốn ở nhà họ Mộ, dĩ nhiên cũng không muốn về nhà họ Cố, cho nên, ở chỗ này ở là một lựa chọn tốt.
Con người Mộ Khải Trạch có dã man thế nào đi nữa, cũng không đến nỗi sẽ gây chuyện ở khách sạn cao cấp như vậy.
Bắc Lăng này, là một nơi pháp trị! Dương Băng Băng tinh mắt, thấy đặt trên đĩa phục vụ, là một tấm thẻ đen kim cương!
Thẻ đen kim cương! Đó là thẻ phát hành số lượng có hạn! Hạn mức mỗi tấm thẻ thấp nhất là một trăm năm mươi tỷ, không giới hạn!
Con quỷ nghèo Cố Cơ Uyển, sao có thể có thẻ như vậy?
Sau khi phục vụ thấy thẻ đen kim cương, biểu cảm cả khuôn mặt trong nháy mắt thay đổi, lập tức cúi người cười nói theo: “Tôi lập tức sắp xếp một phòng sang trọng cho cô.”
“Chờ một chút! Cái này không thể nào!” Dương Băng Băng ngăn phục vụ tiến lên, vội la lên: “Cậu biết cô ta là người thế nào không? Một cô chủ không được nhà họ Cố cưng chiều mà thôi!”
“Toàn bộ nhà họ Cố cũng không thể có người có thẻ đen kim cương, một cô chủ nhỏ nhoi bị vứt bỏ như cô ta sao có thể có? Cái này không khoa học tí nào!”
Tuy nói loại thẻ đen kim cương này hạn mức thấp nhất chỉ cần một trăm năm mươi tỷ, trên thực tế, một trăm năm mươi tỷ đối với người có tiền trong xã hội thượng lưu mà nói căn bản không coi vào đâu.
Nhưng, cái này không có nghĩa là ai có một trăm năm mươi tỷ thì có thể mở, số người có thẻ đen mỗi ngân hàng là có hạn chế, chứ đừng nói là cấp bậc kim cương.
Nói thể này đi, giá trị con người thấp hơn ba mươi nghìn tỷ, ngân hàng bình thường cũng không muốn mở thẻ đen kim cương cho bạn!
Gia sản toàn bộ nhà họ Cố bọn họ cộng lại, cách ba mươi nghìn tỷ còn rất xa, người nhà họ Cổ, có thể mở được thẻ đen kim cương? Đùa saol
“Tấm thẻ này nhất định là giả, cậu tra rõ rồi nói saul”
Ánh mắt ba người bạn cũng rơi vào trên người Cố Cơ Uyển, bọn họ dĩ nhiên không nghi ngờ thẻ này là giả, nhưng, thẻ này làm sao có?
Người xung quanh cũng đều nhìn chằm chằm Cố Cơ Uyển, quan sát cô từ đầu đến chân.
Thẻ đen kim cương so với thẻ đen cao cấp hơn, nhiều người đang ngồi như vậy, không có bất kỳ ai có tư cách có một cái.
Cô nhóc này mặt đầy tàn nhang tướng mạo không đẹp thậm chí phải nói có hơi xấu xí, ở đâu ra có thẻ này?
Nếu như không phải là giả, đó chính là... trộm?
Phục vụ đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên, một giọng nam trầm thấp từ tính truyền tới: “Ý là, thẻ của tôi là giả?”
Thẻ của anh ta...
Ánh mắt mọi người, đồng loạt quay đầu sang.
Đầu ngón tay Cố Cơ Uyển căng thẳng, không nghĩ tới, lại đang ở chỗ này đụng phải anhI Sao có thể trùng hợp như vậy!
Cậu cả Mộ, đi theo phía sau có Lâm Duệ và Dương Quân, đi ra từ cầu thang, dưới sự vây quanh của giám đốc khách sạn và mấy người phục vụ, đi tới bên này.
Người phục vụ bưng đĩa nhận ra đầu tiên, lập tức nghênh đón, cúi người chào hỏi: “Cậu cả Mộ, cái này, đây là thẻ của anh?”
Mộ Tu Kiệt không lên tiếng, phục vụ dè đặt cầm thẻ lên, phía sau thẻ, tên của tấm thẻ kim cương, chính là Mộ Tu Kiệt!
Mọi người ngạc nhiên! Cô gái mặt đầy tàn nhang này, lại có quan hệ với cậu cả Mộ.
“Uyển Uyển...” Tô Tử Lạp ở trong tối kéo tay Cố Cơ Uyển.
Chẳng lẽ, chuyện Dương Băng Băng nói cô và cậu cả Mộ còn có cậu hai Mộ có quan hệ, là thật sao?
Nhưng mà, cô ấy làm sao cũng không tin, Cơ Uyển sẽ làm ra chuyện như vậy.
Cố Cơ Uyển chợt đứng lên, nhìn Mộ Tu Kiệt: “Cậu cả, có thể nói chuyện chút không?”
“Tôi còn có chút chuyện, tối về nhà nói sau.” Mộ Tu Kiệt chỉ là nhàn nhạt nhìn cô, muốn xoay người đi tới phòng bao.
Tối... Về nhà nói sau! Về nhà.
Chẳng lẽ, cô gái này và cậu cả Mộ... Ở cùng nhau?
Cô ấy rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ, chính là cô gái hai ngày trước, đêm đó đính hôn với cậu cả Mộ, rồi đào hôn, Cố Cơ Uyển?
Giới kinh doanh rất nhiều người biết chuyện này, nhưng, Tô Tử Lạp bọn họ không phải người của giới kinh doanh, tin tức không linh động như vậy.
Cố Cơ Uyển trước giờ cũng không thích nói chuyện mình ở nhà họ Cố, bọn họ còn không biết Cơ Uyển phải đính hôn với cậu cả Mộ.
Có điều bây giờ, lời này của cậu cả Mộ, đại biểu cho Cố Cơ Uyển là người của anh ta.
Người của anh ta, ai dám đắc tội!
Dương Băng Băng đã trợn tròn mắt, mặc dù biết Cố Cơ Uyển và Mộ Tu Kiệt có quan hệ, nhưng, không phải nói quan hệ một chút cũng không tốt sao?
Chị họ Cố Vị Y còn nói, người cậu cả Mộ ghét nhất chính là Cố Cơ Uyển.
Nhưng vừa rồi, mặc dù cậu cả Mộ không nói gì với Cố Cơ Uyển, nhưng, ngữ khí nói chuyện, rõ ràng có cảm giác là người một nhà.
Tại sao có thể như vậy?
“Dạ Hàn...”
Thấy Mộ Dạ Hàn tới, Dương Băng Băng như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, muốn nhào qua.
Nhưng Mộ Dạ Hàn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô ta, bước nhanh đuổi kịp Mộ Tu Kiệt: “Anh cả, anh cũng tới, thật là trùng hợp.”
“Ừ” Mộ Tu Kiệt gật đầu, bước chân không hề dừng lại.
Lâm Duệ cười nói với Mộ Dạ Hàn: “Cậu cả hẹn mấy người bạn, cậu Dạ Hàn cùng đi không?”
“Em... Có thể không?” Mộ Dạ Hàn thủ sủng nhược kinh, ánh mắt nhìn Mộ Tu Kiệt đây sùng bái!
“Dĩ nhiên có thể.”
Mộ Dạ Hàn lập tức đi theo sau lưng Lâm Duệ, Dương Băng Băng bị anh ta vứt bỏ, ngay cả một ánh mắt cũng không giữ lại.
Ai mà không biết, người có thể dùng cơm với cậu cả Mộ, đều là nhân vật lớn của Bắc Lăng.
Ăn một bữa cơm với cậu cả Mộ, mạng lưới quan hệ không biết có thể rộng lớn bao nhiêu, ai mà không muốn?
“Dạ Hàn...” Dương Băng Băng đuổi theo: “Anh đi rồi, em làm thế nào?”
“Về rồi nói.” Mộ Dạ Hàn ghét bỏ đẩy bàn tay cô ta đang níu lấy mình ra, bước nhanh theo mấy người phía trước.
“Dạ Hàn...” Dương Băng Băng còn muốn đuổi theo, lại bị giám đốc khách sạn ngăn lại.
Trơ mắt nhìn đám người bọn họ vào phòng bao VỊP, Dương Băng Băng gấp đến độ giậm chân tại chỗ.
Đầu kia, Tô Tử Lạp lại cười híp mắt nói: “Ai ya, cô Dương, kim chủ của cô đi rồi, nhưng mà, bữa cơm này của mấy người hình như còn chưa trả tiền đó?”
Danh sách chương