Cố Cơ Uyển trang điểm rồi mới đi xuống.
Trang điểm vội vã rất phù hợp với phong cách xấu xí, dường như còn khó coi hơn cả trang điểm khi bình thường nữa.
Trái tim đang căng thẳng của Cố Vị Y và Dương Hiểu Nha lập tức thả lỏng.
Cố Kính Minh thì choáng váng, đứng phắt dậy: “Con... trở thành thế này làm gì? Còn không mau đi rửa mấy thứ trên mặt đi?”
Khi nãy rõ ràng sạch sẽ xinh đẹp, bây giờ lại thành một người xấu xí rồi!
Đây là thẩm mỹ gì vậy! Đứa con gái này đúng là hết thuốc chữa!
Cố Cơ Uyển lại tươi cười đi tới, như hoàn toàn không nhận ra khuôn mặt trang điểm của mình rất khó coi.
Cô cười nói: “Ba, kêu con xuống làm gì? Người ta đang chuẩn bị ngủ mài! Tối nay đã mệt lắm rồi!”
“Con...”
“Nếu em đã mệt, vậy chuyện đêm nay cứ để đó, nghỉ ngơi thôi.” Mộ Tu Kiệt đứng lên.
Nhưng anh không rời đi, mà lại đi về phía Cố Cơ Uyển!
Rõ ràng anh vẫn luôn hờ hững, ánh mắt không hề tỏ vẻ không vui, nhưng Cố Cơ Uyển vẫn có thể ngửi được mùi nguy hiểm. Cô theo bản năng lùi hai bước, gượng cười: “Vậy... tôi phải đi lên đây, xin... xin lỗi vì không tiếp được.”
Kiếp trước Mộ Tu Kiệt ghét nhất dáng vẻ trang điểm đậm này của cô, sau đó vì lấy lòng anh, cuối cùng cô cũng không trang điểm nữa.
Không ngờ sau khi không trang điểm lại bất ngờ phát hiện mọi người đều cảm thấy cô rất đẹp.
Bây giờ, trên mặt cô là kiểu trang điểm khiến người ta chán ghét muốn chết, chắc chắn Mộ Tu Kiệt rất ghét, có phải không? Mộ Tu Kiệt còn chưa nói gì, Cố Cơ Uyển đã xoay người muốn đi.
Nhưng cô mới xoay người đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên sau lưng: “Tôi đi với em.”
Anh đi với cô? Có ý gì? Là muốn đi lên nghỉ ngơi với cô hả?
Cố Cơ Uyển tình nguyện là mình nghe nhầm, nhưng, lời tiếp theo Mộ Tu Kiệt nói với Cố Kính Minh lại hoàn toàn dập tắt
tất cả hy vọng của cô.
“Đêm nay nhất thời mất khống chế làm ra chuyện vô lễ với lệnh thiên kim, khiến tiệc đính hôn bị huỷ bỏ, xin lỗi.”
Cậu cả Mộ muốn ôm tất cả trách nhiệm lên người mình sao?
Cổ Kính Minh ngạc nhiên, sau ngạc nhiên là khiếp sợ, vui sướng, chờ mong!
Ý của cậu cả Mộ là chuyện đính hôn vẫn còn cơ hội bàn bạc ư?
Cố Vị Y và Dương Hiểu Nha hoàn toàn trợn tròn mắt, chẳng lẽ người đàn ông ở bên Cố Cơ Uyển tối nay thật sự là cậu cả Mộ sao?
Nhưng sao có thể chứ? Cố Cơ Uyển sau khi trang điểm xấu xí như vậy, cậu cả Mộ vẫn ăn được, gu lạ đến mức nào thế này?
Lâm Duệ tiếp lợi: “Ngài Cố, ý của cậu cả chúng tôi là hy vọng ba ngày sau có thể tổ chức tiệc đính hôn lần nữa, không biết ngài Cố có đồng ý không?”
“Đồng ý, đương nhiên là đồng ý rồi!” Con rể tương lai lợi hại như thế, sao có thể bỏ lỡ được!
Lúc này Mộ Tu Kiệt mới nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngạc nhiên của Cố Cơ Uyển, đáy mắt loé lên ánh sáng khác thường.
“Đêm nay khiến em mệt rồi, bây giờ tôi muốn đi lên nghỉ ngơi với em.”
Anh đi ngang qua cô, chủ động lên lầu: “Dẫn đường.”
Lời nói bình tĩnh lại mang giọng điệu ra lệnh, khiến Cố Cơ Uyển chưa kịp tỉnh táo lại thì chân đã đi lên lầu theo anh rồi.
Trong lòng cô không yên, nhưng ở trước mặt mấy người Cố Kính Minh và Cố Vị Y, có vài lời cũng không muốn nói.
Vừa lên lầu vào phòng, Cố Cơ Uyển đã đóng cửa lại, nhìn chằm chằm người đàn ông đi đến bên giường cởi quần áo, vội la lên: “Cậu cả Mộ, tôi biết đêm nay là tôi không đúng, tôi xin lỗi anh được chưa?”
Cướp xe của anh, để anh lại ở bờ biển, còn hại anh mắc mưal
Dường như mỗi một chuyện đều là tội chết!
Nhưng dù là tội chết, phạm nhân cũng có thể chết thoải mái một chút mà? Anh như bây giờ Cố Cơ Uyển hoàn toàn không hiểu cuối cùng anh có ý gì.
Còn nữa, anh đang cởi quần áo?
Cô hoảng hốt lùi vê sau hai bước, theo bản năng ôm lấy ngực mình: “Anh... muốn làm gì?”
Trang điểm vội vã rất phù hợp với phong cách xấu xí, dường như còn khó coi hơn cả trang điểm khi bình thường nữa.
Trái tim đang căng thẳng của Cố Vị Y và Dương Hiểu Nha lập tức thả lỏng.
Cố Kính Minh thì choáng váng, đứng phắt dậy: “Con... trở thành thế này làm gì? Còn không mau đi rửa mấy thứ trên mặt đi?”
Khi nãy rõ ràng sạch sẽ xinh đẹp, bây giờ lại thành một người xấu xí rồi!
Đây là thẩm mỹ gì vậy! Đứa con gái này đúng là hết thuốc chữa!
Cố Cơ Uyển lại tươi cười đi tới, như hoàn toàn không nhận ra khuôn mặt trang điểm của mình rất khó coi.
Cô cười nói: “Ba, kêu con xuống làm gì? Người ta đang chuẩn bị ngủ mài! Tối nay đã mệt lắm rồi!”
“Con...”
“Nếu em đã mệt, vậy chuyện đêm nay cứ để đó, nghỉ ngơi thôi.” Mộ Tu Kiệt đứng lên.
Nhưng anh không rời đi, mà lại đi về phía Cố Cơ Uyển!
Rõ ràng anh vẫn luôn hờ hững, ánh mắt không hề tỏ vẻ không vui, nhưng Cố Cơ Uyển vẫn có thể ngửi được mùi nguy hiểm. Cô theo bản năng lùi hai bước, gượng cười: “Vậy... tôi phải đi lên đây, xin... xin lỗi vì không tiếp được.”
Kiếp trước Mộ Tu Kiệt ghét nhất dáng vẻ trang điểm đậm này của cô, sau đó vì lấy lòng anh, cuối cùng cô cũng không trang điểm nữa.
Không ngờ sau khi không trang điểm lại bất ngờ phát hiện mọi người đều cảm thấy cô rất đẹp.
Bây giờ, trên mặt cô là kiểu trang điểm khiến người ta chán ghét muốn chết, chắc chắn Mộ Tu Kiệt rất ghét, có phải không? Mộ Tu Kiệt còn chưa nói gì, Cố Cơ Uyển đã xoay người muốn đi.
Nhưng cô mới xoay người đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên sau lưng: “Tôi đi với em.”
Anh đi với cô? Có ý gì? Là muốn đi lên nghỉ ngơi với cô hả?
Cố Cơ Uyển tình nguyện là mình nghe nhầm, nhưng, lời tiếp theo Mộ Tu Kiệt nói với Cố Kính Minh lại hoàn toàn dập tắt
tất cả hy vọng của cô.
“Đêm nay nhất thời mất khống chế làm ra chuyện vô lễ với lệnh thiên kim, khiến tiệc đính hôn bị huỷ bỏ, xin lỗi.”
Cậu cả Mộ muốn ôm tất cả trách nhiệm lên người mình sao?
Cổ Kính Minh ngạc nhiên, sau ngạc nhiên là khiếp sợ, vui sướng, chờ mong!
Ý của cậu cả Mộ là chuyện đính hôn vẫn còn cơ hội bàn bạc ư?
Cố Vị Y và Dương Hiểu Nha hoàn toàn trợn tròn mắt, chẳng lẽ người đàn ông ở bên Cố Cơ Uyển tối nay thật sự là cậu cả Mộ sao?
Nhưng sao có thể chứ? Cố Cơ Uyển sau khi trang điểm xấu xí như vậy, cậu cả Mộ vẫn ăn được, gu lạ đến mức nào thế này?
Lâm Duệ tiếp lợi: “Ngài Cố, ý của cậu cả chúng tôi là hy vọng ba ngày sau có thể tổ chức tiệc đính hôn lần nữa, không biết ngài Cố có đồng ý không?”
“Đồng ý, đương nhiên là đồng ý rồi!” Con rể tương lai lợi hại như thế, sao có thể bỏ lỡ được!
Lúc này Mộ Tu Kiệt mới nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngạc nhiên của Cố Cơ Uyển, đáy mắt loé lên ánh sáng khác thường.
“Đêm nay khiến em mệt rồi, bây giờ tôi muốn đi lên nghỉ ngơi với em.”
Anh đi ngang qua cô, chủ động lên lầu: “Dẫn đường.”
Lời nói bình tĩnh lại mang giọng điệu ra lệnh, khiến Cố Cơ Uyển chưa kịp tỉnh táo lại thì chân đã đi lên lầu theo anh rồi.
Trong lòng cô không yên, nhưng ở trước mặt mấy người Cố Kính Minh và Cố Vị Y, có vài lời cũng không muốn nói.
Vừa lên lầu vào phòng, Cố Cơ Uyển đã đóng cửa lại, nhìn chằm chằm người đàn ông đi đến bên giường cởi quần áo, vội la lên: “Cậu cả Mộ, tôi biết đêm nay là tôi không đúng, tôi xin lỗi anh được chưa?”
Cướp xe của anh, để anh lại ở bờ biển, còn hại anh mắc mưal
Dường như mỗi một chuyện đều là tội chết!
Nhưng dù là tội chết, phạm nhân cũng có thể chết thoải mái một chút mà? Anh như bây giờ Cố Cơ Uyển hoàn toàn không hiểu cuối cùng anh có ý gì.
Còn nữa, anh đang cởi quần áo?
Cô hoảng hốt lùi vê sau hai bước, theo bản năng ôm lấy ngực mình: “Anh... muốn làm gì?”
Danh sách chương