Rốt cuộc, Đại Nhi phát hiện một đôi tình lữ đam mỹ tỏ ý vô cùng ủng hộ, nhất thời cũng không quản người nọ có liên quan đến Hinh Tuyết hay không. Hạnh phúc của sư phụ nàng quan trọng hơn, cho dù người này đã đi sai lệch rơi vào bể khổ, vì hạnh phúc của sư phụ nàng, Đại Nhi cũng phải kéo hắn lên bờ.

"Tiểu Tứ, ngươi đối với vi sư thật tốt." Cổ Thiên Hồn cảm động rối tinh rối mù. Chỉ thiếu chút nữa ôm hôn Đại Nhi rồi.

"Sư phụ. . . . . ." Đại Nhi ai oán nhìn Cổ Thiên Hồn, thầm nghĩ chỉ tính cách này của ngươi quá dễ dàng bị lừa rồi, nàng suy nghĩ có phải mình nên xác nhận một chút nhân phẩm của Tiểu Tà sau đó mới tính toán hay không.

"Sư phụ a, tính tình ngươi thiên chân vô tà làm đồ đệ không yên lòng a, một mình ngươi ở nơi này được không? Nếu Tiểu Tà khi dễ ngươi thì làm thế nào?" chính xác trong lòng Đại Nhi nghĩ như vậy.

"Tiểu Tứ, ngươi hãy yên tâm đi, tuy sư phụ thiên chân vô tà cũng không phải là ngu, người khác đối với ta tốt hay xấu, thật lòng hay giả vờ vẫn phân biệt rõ." Cổ Thiên Hồn thề son sắt bảo đảm, chỉ sợ Đại Nhi không để cho hắn sống ở chỗ này.

"Ừm, được rồi, có chuyện gì dùng cái này liên hệ." Đại Nhi khua khua một vật giống dây đồng âm trên chân.

"Ừm, ra cửa nhớ đem tiền phòng, tiền cơm ba năm của sư phụ trả đi." Tiếng nói vừa xong cũng đã đẩy Đại Nhi ra ngoài đóng cửa lại.

". . . . . ." Tại sao có cảm giác bị lừa . . . . . .

Đại Nhi hồi cung đã vài ngày, mỗi ngày ngóng trông sư phụ của nàng phát tin tức cho hắn để nhìn sư nương của mình đấy. Éc. . . Mặc dù Cổ Thiên Hồn rất có thể là ở dưới người kia nhưng có thể gọi là sư nương thôi.

Đầu tháng sáu, cây dương liễu rũ thảm cỏ xanh.

Thái hậu trải qua nửa tháng nghỉ ngơi đã thật khỏe, hôm nay Bách Phi Thần đặc biệt mở ra một cuộc gia yến ăn mừng vì Thái hậu.

Vị trí là Phúc Thọ Đường cách Phượng Lãm Cung rất gần. Dưới ánh mặt trời, Tử Cấm thành mái ngói lưu ly màu vàng kim trùng trùng trên đỉnh điện, có vẻ cực kỳ huy hoàng. Bên trong bài biện tráng lệ cũng không như cung điện bình thường.

Bố trí màu sắc phong cách ấm áp làm chủ, chánh đường đơn giản bày biện chưa tới 400 bàn ghế, Hoàng đế ở giữa, Thái hậu bên trái, Hoàng hậu bên phải, Phi tần đều ngồi ở đầu dưới, bốn phía có vài gốc nguyệt hồng tỏa hương thơm bốn phía, tăng thêm mấy phần ấm áp.

Điện đường nho nhỏ rất ấm áp. Chu vi cái bàn phủ kín món ngon, không nhiều người vừa nói vừa cười cũng hài hòa.

"Thần nhi, gần đây nhìn sắc mặt của ngươi không tốt là thế nào? Bị bệnh phải bảo ngự y xem một chút." Thái hậu ở bên tay trái Hoàng đế, ở khoảng cách gần vừa nhìn mấy ngày nay Bách Phi Thần quả thật tiều tụy không ít.

"Nhọc lòng mẫu hậu quan tâm rồi, nhi thần không có gì." Ngược lại Bách Phi Thần cho rằng quả thật không có gì. Chỉ là gặp ác mộng này thật để cho người phiền lòng.

"Hoàng thượng gần đây còn gặp ác mộng nữa sao? Xem ra ngay cả an thần Túc Phượng Cúc cũng không có hiệu quả." Hinh Tuyết không khỏi lo lắng nói.

"Túc Phượng Cúc này là hoa thuốc trân quý, Hinh Tuyết cô nương có rất nhiều." Đại Nhi cười như không cười nói, không nghe ra ý vị gì.

"Khiến Hoàng hậu nương nương chê cười, nghĩa phụ biết ta khó ngủ, cố ý đưa vào trong cung hai gốc. Nghe nói Hoàng thượng đem một bụi khác đưa cho Hoàng hậu nương nương, Hinh Tuyết liền tự chủ trương đưa tặng một bụi để Hoàng thượng ngủ ngon. Chỉ là không ngờ dường như không có hiệu quả gì" Hinh Tuyết rất cảm thán. Nói xong lại đắm đuối liếc mắt đưa tình nhìn Bách Phi Thần. Lần này thật là làm cho cả người Đại Nhi đều nổi da gà.

"Không phải là Vu Cổ thuật chứ. Nghe nói Phong Triều năm ấy thịnh hành Vu Cổ thuật, Phong Dung hoàng đế chính là bị Vu Cổ thuật hành hạ buồn bực sầu não mà chết. Lúc ấy. . . . . ." Tương phi thuận miệng nói ra đề tài này. Phát hiện tất cả mọi người nhìn nàng thì lúc này ý thức được nói sai."Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp cũng là lo lắng an nguy của Hoàng thượng mới không khỏi nghĩ tới chuyện kia."

"Tương phi nói cũng có chút đạo lý." Đây là Thái hậu nói. Đối với sự an ổn của mình con trai, làm Thái hậu tự nhiên bà quan tâm nhất.

"Ý của Mẫu hậu là?" Bách Phi Thần không khỏi cau mày, cho tới bây giờ mẫu hậu hắn không tin chuyện này.

"Tra xét. Ngụy Trung Hiền, đem tất cả hậu cung lục viện tra xét rõ ràng triệt để, bất kỳ địa phương nào cũng không được bỏ sót. Còn có tẩm cung Hoàng thượng cũng phải tra xét bốn phía." Xuất hiện tình huống như vậy tuyệt đại đa số là trong hậu cung đương nhiên đứng mũi chịu sào.

"Vâng" Ngụy Trung Hiền ứng tiếng đi, hoàng cung nhất thời lại lo lắng.

Hậu cung Phi tần trúng độc, Thái hậu bệnh nặng, Lan phi rơi xuống nước, đếm sơ gần đây hoàng cung đã xảy ra chuyện còn nhiều hơn so với ba năm trước. chuyện này tất cả mọi người ở trong cung đều biết. Nếu lại thêm vào những thứ bọn họ không biết, sợ rằng lòng người càng thêm bàng hoàng.

"Thân thể Mẫu hậu vừa khỏe, về sau những chuyện này cũng không cần quá mức quan tâm. Giao cho Hoàng hậu là được rồi." Bách Phi Thần thấy Đại Nhi vẫn không nói gì, liền chuyển đề tài.

Xem ra mấy ngày trước đây nàng thật sự tức giận, chuyện này không tốt, mấy ngày nay không liếc mắt nhìn mình một cái.

"Hoàng thượng nói đúng lắm, quả thật mẫu hậu nên nghỉ ngơi thật tốt. Quá vất vả sẽ có nếp nhăn." Cũng xem như là Đại Nhi nể mặt của hắn, đúng lúc tiếp một câu.

"Mẫu hậu cũng từng tuổi này, không có nếp nhăn mới là lạ chứ. Aiz, Thần nhi cũng lớn như vậy rồi. . . . . ." Thái hậu lại tới nữa rồi, mấy ngày nay không có việc gì luôn nói thầm như vậy, dường như kể từ sau khi ‘khỏi bệnh’ nhìn thấu rất nhiều chuyện.

"Mẫu hậu. . . . . ." Bách Phi Thần im lặng. Mẫu hậu a, ngài cũng không cần bày ra bộ dáng ăn năn hối hận như vậy, con trai của ngài đã không sao, thật không có chuyện gì.

Mặc dù trong lòng của hắn nghĩ biết mẫu thân vì nhi tử cả ngày lo lắng hãi hùng là chịu đựng như thế nào. Có lẽ biết rõ nhưng không biết phải biểu đạt như thế nào, hắn quen kiên cường, không mềm yếu.

Cho dù là sai khiến nhiều người đi lục soát như vậy chỉ là dùng không ít thời gian. Khi Ngụy Trung Hiền phục mệnh, mọi người đã chuyển tới Ngự Hoa Viên Niểu Thủy Đình.

"Như thế nào?" Ở trên gương mặt không tuổi của Thái hậu hiện lên vui vẻ, làm như không thèm để ý.

"Khải bẩm thái hậu nương nương, không có phát hiện gì khả nghi." Từ trước đến giờ Vu Cổ thuật là đại kỵ của hoàng gia, nếu như bị phát hiện sẽ bị tội diệt môn. Chỉ nghe Thái hậu nói muốn tra, hắn liền đánh hơi được một mùi vị khác. Thái hậu tự mình hạ lệnh, sợ rằng có ai sẽ phải gặp nạn. Hôm nay cũng không tra ra được gì, hắn cũng không khỏi có chút kỳ quái.

"Tất cả địa phương cũng tra xét rồi sao?" Đây là Tương phi hỏi, hôm nay Tương phi rất kỳ quái, dường như đối với chuyện Vu Cổ thuật này đặc biệt để ý.

"Chỉ còn lại biển hoa của Hoàng hậu nương nương." Đại Nhi đã thông báo, không có lệnh của nàng không ai được phép đi vào, đắc tội Hoàng thượng còn dễ nói, nếu đắc tội với Hoàng hậu, phải cân nhắc kỹ một chút.

Thấy mọi người đều nhìn về mình, ngược lại Đại Nhi không có phản ứng gì, lúc này chính là lúc ngủ trưa, cả người nàng nghiêng dựa vào rìa ghế dựa, cả đầu ngón tay cũng lười động đậy.

"Nếu các ngươi cảm thấy cần thiết thì đi lục soát thôi."

Trong hoàng cung, bóng dáng ngọn đèn ngọc lưu ly màu trắng đong đưa, ai nhìn thấy rõ. Lời này không biết là đối với người nào nói, chỉ là cũng làm khó Ngụy Trung Hiền. Tra cũng không được, không tra cũng không được.

"Không cần tra xét." Bách Phi Thần lên tiếng nói. Giọng nói kia hơi có mùi vị khó chịu. Về phần tại sao, cũng chỉ có bản thân Bách Phi Thần biết mà thôi.

"Hoàng thượng, nếu bỏ qua như thế sau này ngài gặp ác mộng nữa chẳng phải Hoàng hậu nương nương phải đứng mũi chịu sào, dứt khoát một lần cho rõ ràng, về sau Hoàng hậu nương nương cũng không đặt mình vào cũng tốt." Hôm nay không tra Lâm Đại Nhi tất nhiên sẽ cảm thấy tất cả mọi chuyện có thể uổng phí.

"Biển hoa là một tay trẫm xây dựng, chẳng lẽ trẫm có thể mình hại mình? !" hôm nay thái độ của Bách Phi Thần cứng rắn khác thường.

"Thần nhi, Tương phi cũng là vì muốn tốt cho Đại Nhi, tra xét tất cả mọi người nếu như chỉ bỏ qua nơi đó nói ra cũng không tiện nghe." Vào lúc này cũng chỉ có Thái hậu mới có thể khuyên được Bách Phi Thần. Tính khí Bách Phi Thần nói tốt cũng tốt, mà nói không tốt cũng không tiện, phải xem đối tượng là người nào.

Thấy Bách Phi Thần không nói gì, Thái hậu phất tay một cái ý bảo Ngụy Trung Hiền đi làm, lúc này trong đình mới lại khôi phục yên tĩnh.

Đại Nhi vẫn ngồi lười biếng, không chút nào để ý tới bộ dạng Bách Phi Thần, điều này làm cho Bách Phi Thần tức giận. Nghĩ lại cũng đúng. Đại Nhi đối với mình hết lòng quan tâm giúp đỡ, còn giúp hắn đào ra cọc ngầm của Hinh Tuyết, nhiều lần đều ở trong Cửu Tử Nhất Sinh, mà ý chí của mình không kiên định, váng đầu nghi ngờ nàng. . . . . .

Bây giờ suy nghĩ lại, hắn cũng cảm giác bản thân hắn không phải là người.

"Đây là quả anh đào ở Tô Viễn cách 800 dặm mới đưa tới buổi sáng nay, thịt tươi ngon ngọt, chua ngọt trộn lẫn. Ở trong băng khố mới vừa lấy ra, rất ngon miệng, Hoàng hậu nếm thử một chút." Nói xong Bách Phi Thần rất tự nhiên cầm đĩa anh đào đỏ mọng trong suốt óng ánh đặt ở giữa Thái hậu và mình, đặt vào giữa mình và Đại Nhi, thủ pháp thuần thục khiến cho Thái hậu cũng cho rằng đây là thường xuyên luyện được.

Trên mặt Hinh Tuyết không có gì, ánh mắt lại nhìn chòng chọc vào đĩa anh đào đỏ tươi giữa Bách Phi Thần và Đại Nhi, trong lòng lại bắt đầu thật vặn vẹo.

Cho dù Bách Phi Thần không cần ta, hắn cũng chỉ có thể một lòng một dạ đối với một mình ta.

Cho nên trong lòng vặn vẹo. . . . . .

Đại Nhi nhìn vẻ mặt tươi cười của Bách Phi Thần, thậm chí nụ cười kia còn sáng rỡ hơn ánh mặt trời giữa trưa. Nơi khóe mắt tràn đầy ý cười, ánh mắt trong trẻo, đoán chừng chỉ cần quét mắt một cái có bao nhiêu nữ tử ngây thơ cũng phải đắm chìm.

Rũ mắt nhìn quả anh đào đỏ thắm như chu sa, không thú vị nâng mí mắt thản nhiên nói: "Gần đây răng của thần thiếp không tốt, kị chua ngọt."

Đầu dưới, tất cả mọi người cảm thấy loại không khí ngột ngạt kỳ quái giữa Bách Phi Thần và Đại Nhi. Không khỏi cúi đầu vễnh tai nghe ngóng.

Ngược lại, Thái hậu đột nhiên hăng hái nhìn như vô cùng cao hứng, theo tính tình nhi tử nhà mình, sẽ phải ngẩng đầu hất cằm một cái khó chịu nói một câu: "Không ăn thì dẹp đi!" Nếu quả thực như vậy thì ngươi không muốn hoàng hậu này nữa rồi.

Chỉ là phản ứng của Bách Phi Thần, cho dù có như mong đợi của Thái hậu nhưng vẫn vô cùng giật mình. Nhi tử của bà tính khí trở nên tốt như vậy từ lúc nào? Hắn đối với mẹ của hắn cũng không quan tâm như vậy, aiz.

Chỉ thấy Bách Phi Thần cũng không lúng túng, tiện tay bưng lên đĩa anh đào khỏi trên bàn, một đĩa chuối tiêu trên bàn của Thái hậu và mình thả vào giữa hai người, rất nịnh nọt nói: "Chuối tiêu thịt mềm, không bị thương răng."

Đây là hoàng đế bệ hạ mạnh mẽ vang dội không giận mà uy sao? Không phải Hoàng thượng bị Hoàng hậu nương nương ngầm ngược đãi chứ. . . . . .

Đây là ý nghĩ duy nhất của mọi người có mặt.

"Dạ dày thần thiếp không tốt." Đại Nhi cười như không cười khạc ra sáu chữ khiến mọi người lại một lần nữa xấu hổ.

Nương nương, Hoàng thượng bị ngài dạy dỗ thành bộ dáng này không dễ dàng a.

"Vậy. . . . . ." Bách Phi Thần cũng không tức giận, đang chuẩn bị đang nói gì đó chỉ thấy Ngụy Trung Hiền vội vã mang người đi vào.

"Hoàng thượng, ở trong nhà gỗ nhỏ trong biển hoa phát hiện cái này." Một thái giám nâng cái khay trong tay, phía trên để một hình nộm nhỏ toàn thân màu vàng rực, sau lưng thêu ngày sinh tháng đẻ, trên đầu hình nộm còn ghim một cây ngân châm.

Lúc trình lên tượng gỗ, tất cả mọi người có mặt nhưng không bao gồm Đại Nhi cũng biến sắc rồi.

Thật sự là Vu Cổ thuật!

Trên người Hình nộm mang theo mùi thuốc nồng nặc, Thái hậu nhìn chằm chằm hình nộm cũng không nói gì. Vẻ mặt của Bách Phi Thần cũng là trong nháy mắt biến sắc. Vẫn chưa nói gì, chỉ thấy Đại Nhi đứng dậy cầm lên hình nộm đó, sau khi cẩn thận nhìn kỹ, rồi phun ra sáu chữ làm cho người ta phát điên.

Chỉ thấy nữ tử mặc y phục hồng đào, ánh mắt quyến rũ, người như tơ liễu, lười biếng đứng đó, tay mềm mại không xương xuyên soi ánh mặt trời cẩn thận nhìn tượng gỗ trong tay, cánh môi khẽ mở thản nhiên nói: "Thợ làm thật là tinh tế."

Sau lưng, Dao Kỳ đang lo

lắng cứ như vậy bị một câu nói của Đại Nhi làm cho lệ rơi đầy mặt, khóe miệng hơi run tò mò nhìn về phía Bách Phi Thần, chỉ thấy Bách Phi Thần cũng vô cùng bình tĩnh.

Nương nương, cái đó không quan trọng được không.

“Hoàng thượng, Thái hậu, chuyện này nhất định là có người cố ý hãm hại, Hoàng hậu nương nương tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như vậy.” Vẫn là Tương phi kịp phản ứng trước, cuống quít quỳ trên mặt đất cầu cạnh cho Đại Nhi.

Ha ha, mỗi lần đều là chiêu này, có thể có chút mới mẻ hay không? “Hinh Tuyết cũng cảm thấy nên điều tra kỹ chuyện này, nói không chừng là Phượng Tê cung có nha đầu ăn cây táo rào cây sung làm đấy.” Lúc Hinh Tuyết nói lời này, rõ ràng người bị Ngụy Trung Hiền mang tới thiếu chút nữa xụi lơ.

“Phụng Thu, tại sao ngươi sợ hãi? Hinh Tuyết cô nương vừa không có chỉ mặt gọi tên, có phải ngươi có chút quá nóng lòng không?” Không đợi Bách Phi Thần nói, Đại Nhi đã chỉ mặt gọi tên.

Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt cũng dừng lại ở trên người cung nữ tên Phụng Thu. Cùng nhau chau mày.

Cung nữ đó bị gọi tên hoảng sợ lập tức quỳ xuống, vội vàng hướng về phía Bách Phi Thần cầu xin: “Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ, nô tỳ cũng chỉ vạn bất đắc dĩ. Trước đó nô tỳ không biết chuyện đó, Hoàng thượng.”

“Vạn bất đắc dĩ gì, nói rõ ràng!” Bách Phi Thần chợt có một loại dự cảm xấu, lần này khác với mấy lần kia, Vu Cổ thuật là đại kỵ của hoàng gia, bị chụp tội danh này có thể gặp chuyện không hay. Lo lắng nhìn Đại Nhi một cái, thấy nét mặt nàng vẫn không khẩn trương thì không khỏi yên tâm, nàng cũng đã có đối sách rồi chứ.

Bỗng nhiên phát hiện hắn thật sự nhìn không thấu Đại Nhi, mỗi lần luôn có thể chuyển nguy thành an, thật không biết do vận số hay là nàng đã sớm hiểu rõ động tác kế tiếp của đối thủ.

Cung nữ tên Phụng Thu hoảng sợ ngẩng đầu liếc nhìn Đại Nhi, thấy vẻ mặt nàng vẫn bình thản, trong lòng không khỏi đánh trống, nhưng vẫn không thể không mượn cớ trước đó nói: “Bẩm Hoàng thượng, vài ngày trước đó Hoàng hậu nương nương đột nhiên muốn nói làm hình nộm chơi đùa một chút, nương nương nói mình không hiểu nữ công, muốn nô tỳ làm cho người một con, còn nói muốn ở sau lưng thêu ngày sinh tháng đẻ, lúc ấy nô tỳ cũng không có suy nghĩ nhiều, cũng không biết đó là Vu Cổ thuật, cũng không biết đây là sinh nhật là Hoàng thượng, xin Hoàng thượng tha thứ cho nô tỳ!”

Con người luôn tham lam, đối mặt với cám dỗ có ai có thể không động lòng. Những kẻ kia không thể bị dụ hoặc chỉ có thể nói cám dỗ của ngươi không đủ mê người.

“Nói như vậy hình nộm này là ngươi làm!” Bách Phi Thần trừng mắt, mắt xếch không nhịn được híp lại. Không khí dường như đông lại, mỗi người đều cẩn thận hô hấp, chỉ sợ sơ ý một chút xúc phạm vào thịnh nộ.

“Vâng……” Phụng Thu không biết tại sao Bách Phi Thần hỏi như thế, nhưng nàng không có đường lui.

“Người đâu, người này ở trong cung dùng Vu Cổ thuật, kéo ra ngoài đánh chết. Người nhà đày đi khổ sai, trọn đời làm nô dịch.” Bách Phi Thần đưa ra quyết định này làm cho mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Hoàng thượng muốn bảo vệ Hoàng hậu nương nương sao? Như vậy quá…… Lộ liễu?

Đại Nhi cũng nhất thời im lặng. Bách Phi Thần làm như vậy rõ ràng vô tình đã đặt tội cho nàng. Não của hắn không thể dài một chút sao? Thật không rõ tại sao hắn sống được đến bây giờ? Không bị những đại thần kia đa mưu túc trí chơi đùa chết đã là vạn hạnh, làm sao có thể nắm trong tay ít nhất một nửa lực lượng của triều đình? Chẳng lẽ đại thần Bách vương triều cũng đều thiếu não…… Hoặc là nửa tàn phế.

Kẻ hại cho Bách Phi Thần mất khống chế hiện tại cư nhiên ở chỗ này phỉ báng người ta, thật là không biết Đại Nhi thật sự ngu hay giả bộ ngu.

“Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng, nô tỳ chỉ phụng mệnh làm việc, Hoàng hậu nương nương, ngài cứu nô tỳ, nô tỳ chỉ làm vì ngài. Hoàng hậu nương nương……” Hiển nhiên, Phụng Thu không nghĩ tới Bách Phi Thần luôn luôn Thủy Hỏa Bất Dung với Đại Nhi thật không ngờ trắng trợn muốn bảo vệ nàng. Xem ra không hại được Đại Nhi, ngược lại hại mình mất mạng, thật sự không cam lòng.

“Chờ một chút. Hoàng thượng, cho thần thiếp hỏi mấy vấn đề rồi giết cũng không muộn.” Đại Nhi vung ống tay áo đổi thế đứng thoải mái mới quay đầu nhìn về phía Bách Phi Thần không nhanh không chậm nói.

Bách Phi Thần ngưng lông mày nhìn Đại Nhi mấy giây, sau đó gật đầu ý bảo thị vệ buông ra Phụng Thu. Lúc này Đại Nhi mới lên tiếng.

“Phụng Thu, Bổn cung đối đãi ngươi như thế nào?” Mặc dù là lời nói nhảm nhưng điều đầu tiên này không thể thiếu.

"Hoàng hậu nương nương đối xử với nô tỳ rất tốt." Phụng Thu thành thật trả lời. Thật sự tốt, Hoàng hậu đối với mỗi người trong cung đều rất tốt. Nhưng tại sao coi trọng Thiển Hạ như vậy, Phụng Thu ta có chỗ nào không bằng nàng? Nàng có thể từ một cung nữ tứ đẳng trông coi cửa thăng đến cung nữ nhị đẳng phục dịch nội điện, tại sao ta vẫn còn trông chừng cửa chính lạnh lẽo?

"Vậy tại sao ngươi vu hãm Bổn cung? Đây chính là ngươi báo đáp đối với Bổn cung?" Câu này cũng coi là. . . . . . Nói nhảm. Ít nhất Đại Nhi cho là như thế. Nàng chỉ muốn cho Phụng Thu một cơ hội cuối cùng mà thôi. Nếu như nàng ta thông minh thì nên hiểu, nói ra sự thật hay tiếp tục che giấu thì có lợi hơn. Ít nhất nàng sẽ không chết, cha mẹ của nàng cũng sẽ không bị liên lụy.

"Nương nương, Phụng Thu không nói dối, lúc đầu người bảo nô tì làm hình nộm đó, nương nương, người cứu Phụng Thu, cứu Phụng Thu." Phụng Thu nghĩ đến cho tới nay người ngồi ngang hàng với mình đột nhiên một bước lên trời trong lòng cũng không thăng bằng, nếu người khác cho nàng cơ hội này tự nhiên nàng sẽ không bỏ qua, liều một phát còn hơn so với cả đời làm một cung nữ giữ cửa.

"Bổn cung đã cho ngươi cơ hội cuối cùng rồi, tại ngươi không muốn quý trọng vậy ngươi đừng trách Bổn cung." Đại Nhi nói xong vung tay áo một cái, sắc mặt đông lạnh nói: "Ngươi đã nói lúc ngươi làm thì không biết ngày sinh tháng đẻ kia là của Hoàng thượng, tại sao hiện tại lại biết, Bổn cung nhớ rõ, vừa vặn cũng không có nói ngày sinh tháng đẻ này là của ai, thậm chí nhiều người ở đây cũng không nhìn thấy sau lưng rốt cuộc viết cái gì. Như vậy ngươi nói xem tại sao lại đột nhiên biết?"

"Chuyện này. . . . . . Nô tỳ làm xong, mấy ngày sau trong lúc vô tình nghe được cung nữ lâu năm đang đàm luận vài ngày nữa chính là sinh nhật của Hoàng thượng nên nô tỳ mới biết được." Phụng Thu không phải là không thông minh, mà là quá không hiểu được xem xét thời thế. Tâm ghen ghét quá nặng, đây là điều không được phép nhất trong cung, mặc dù có một số người vẫn có thể một bước lên mây, ngoại trừ có đầu óc thông minh, vận số cũng là thứ nhất. Hôm nay Phụng Thu chính là thiếu sót vận số.

"Ha ha, giải thích thật tốt." Đại Nhi cười, giơ tay lên lấy ra hình nộm vẫn nắm trong tay, tùy ý nhìn qua hai lần mới tiếp tục mở miệng: "Từ trước đến giờ Bổn cung không thích nữ công, cả hoàng cung này đều biết. Ngươi nói Bổn cung muốn ngươi may cũng là hợp tình lý. Chỉ là cái này may bằng gấm thượng hạng ở Tô Châu, một cung nữ nho nhỏ như ngươi từ đâu có gấm tốt như vậy; rõ ràng thủ pháp thêu là truyền đời ở Tô Châu, Bổn cung nhớ không lầm gia hương của ngươi ở Phú Vinh, gấm Tô Châu ngươi cũng biết, như vậy đúng nhân tài."

Đại Nhi tiện tay đem hình nộm bỏ vào khay, vỗ vỗ tay theo thói quen. Không để ý tới cơ thể Phụng Thu hơi run rẩy, mở miệng nói:

"Thiển Hạ, nói cho nàng ta biết tối ngày hôm qua ngươi nhìn thấy điều gì?"

"Vâng" Hiển nhiên cung nữ tên Thiển Hạ chính là cung nữ nhỏ những ngày qua đi theo Đại Nhi.

"Ngày hôm qua, nửa đêm nô tỳ có chút không khỏe nên tìm Đình Hoa tỷ tỷ gác đêm thay nô tì, lúc trở về nhìn thấy Phụng Thu lén lút ra cửa, cảm thấy kỳ quái nên đi theo, liền thấy nàng lén lén lút lút tiến vào biển hoa mà nương nương nghiêm cấm bất cứ ai vào, nô tỳ không yên lòng nên cùng đi theo, chỉ thấy Phụng Thu đi đến ngôi Tiểu Trúc mà Dao Kỳ tỷ tỷ phụng mệnh xây dựng, từ trong lòng ngực lấy ra một tượng gỗ bỏ vào trong lò thuốc nhỏ trên bàn." Nói tới chỗ này chuyện lại thật sự giống như lời nói của Tương phi, có người cố ý hãm hại.

Thật ra, Thiển Hạ cũng tính toán thật lâu, một người hảo tỷ muội cùng vào cung, một người là chủ tử cực tốt với mình, nàng cũng không muốn thương tổn, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy chuyện này rất không bình thường mới nói cho Đại Nhi, sau đó cầu xin Đại Nhi tha thứ cho Phụng Thu cho nên lúc nảy Đại Nhi mới hỏi nhảm một câu.

"Phụng Thu, ngươi có lời gì để nói."

"Nô tỳ. . . Không còn lời nào để nói."

"Như thế. . . . . . Rất tốt."

"Dẫn đi." Bách Phi Thần thấy Đại Nhi không muốn nhiều lời, không muốn hỏi ra chủ sử sau màn liền phất tay một cái khiến thị vệ dẫn người đi xuống.

"Tương phi tỷ là nữ công Tô Châu tuyệt nhất đây. Hôm nay có may mắn vừa thấy làm thật không - phụ." Đại Nhi ngồi xuống, giọng nói dịu dàng nghe vào trong tai mọi người giống như bùa đòi mạng.

Ly trà trong tay Tương phi rơi xuống đất, phát ra liên tiếp tiếng vang thanh thúy."Nương nương nói đùa."

Tại sao phải nghi ngờ nàng? Hai người bọn họ tốt như vậy, cho dù nàng hại ai cũng sẽ không hại Đại Nhi a.

"Nương nương, năm đó ở Tô Châu thanh danh truyền xa, bằng vào một bộ thêu Phượng Vũ Cửu Thiên danh trấn Bách vương triều, Tương phi có còn nhớ rõ không." Đại Nhi cười khẽ, con ngươi dịu dàng nhìn về phía Tương phi, bộ dáng kia như đang tán chuyện phiếm.

"Nương nương thêu có một tạp quán, lúc tới ngã rẽ luôn phải bắt chéo hai sợi chỉ, mỗi lần thêu hết một bộ phải lưu lại sợ chỉ thêu còn sót, không biết Bổn cung nói có đúng hay không."

"Nương nương nói không sai." Tương phi cũng cười, nhưng chân mày có một ý vị cổ thê lương.

"Vừa khéo hình nộm này nơi ngã rẽ đều là hai sợi chỉ bắt chéo, bên trong cũng có lưu lại vài đường chỉ thêu thật dài." Đại Nhi nói nhẹ nhàng như vậy, mặt không đổi sắc như vậy, cũng khiến cho trong lòng Tương phi bị hung hăng quất một cái.

Nàng không có làm, thật không có.

"Thần thiếp không biết Hoàng hậu nương nương nói ý gì."

"Người đâu, đem hình nộm cắt bỏ."

Đao rơi, bạch bạch sợi bông tách ra, cuối chỗ rẽ một sợi chỉ thêu màu đen chói mắt như thế.

"Nếu thần thiếp làm tự nhiên sẽ thừa nhận, thần thiếp không làm, cho dù như thế nào cũng sẽ không thừa nhận."

Sau lưng Yến nhi cũng gấp gáp, tại sao Hoàng hậu nương nương lại nghi ngờ đến nương nương nhà nàng, nhưng hình nộm này. . . . . . Thật sự rất giống xuất từ tay nương nương nhà mình, rốt cuộc chuyện này là thế nào?

"Tương. . . . . ."

"Hoàng thượng chớ vội, nghe thần thiếp nói hết lời."

"Hinh Tuyết cô nương cho rằng như thế nào?" Ánh mắt Đại Nhi chuyển sang Hinh Tuyết, vẫn dịu dàng nhưng lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.

"Chứng cớ xác thật, Hinh Tuyết chỉ nhận chứng cớ." Hinh Tuyết cười, cho dù người nào nói gì, Tương phi cũng khó thoát khỏi cái chết. Tương phi chết rồi, Minh quốc công sẽ nổi loạn a.

Quan hệ giữa Tương phi và Minh quốc công, nói đơn giản thì đơn giản, nói phức tạp sẽ phức tạp. Không vì cái gì khác, mẫu thân của Tương phi và con trai của Minh quốc công sống chết không đổi cuối cùng bởi vì nguyên nhân nào đó nên không thể ở chung một chỗ, mà Minh quốc công đối với nhi tử mình và mẫu thân Tương phi mang áy náy, sau đó liền. . . . . . Nói đơn giản một chút, Tương phi là ngoại tôn nữ của Minh quốc công, điều bí mật này rất ít người biết.

Đây cũng là nguyên do vì sao lúc đầu truyền bệnh ban xanh biến chứng, Hinh Tuyết lựa chọn Tương phi mà không phải Lan phi. Tương phi chết rồi, hơn nữa chết không hiểu rõ. Thêm dầu thêm mỡ nói gần nói xa một chút dĩ nhiên Minh quốc công sẽ tin, mà Lan Thụy ở gần trong gang tấc cũng không thể nói rồi.

"Đã như vậy, như vậy Hinh Tuyết cô nương dùng Khống Tâm cổ đối với hậu cung phi tần, trên quốc yến giết hại Lan phi có ý đồ giá họa cho Bổn cung, hôm nay ở cung đình lợi dụng Khống Tâm cổ dùng Vu Cổ thuật ý đồ hãm hại Bổn cung và Tương phi, chuyện này phải tính thế nào đây?"

Giọng nói dịu dàng như nước, lời nói lại nghe rợn cả người. Hoàng hậu nương nương dùng giọng nói dịu dàng như vậy nói ra sự thực tàn khốc thế này sao?

Sắc mặt Hinh Tuyết thay đổi. Làm sao nàng biết? Nộ Vân đã nói rõ Khống Tâm cổ đương kim trên đời không có mấy người nhận biết, cho dù là Y Tiên Cổ Thiên Hồn cũng nhìn thấy không biết, tại sao lại như vậy?

"Khống Tâm Cổ là bí mật bất truyền hoàng thất Nam Việt."

Câu nói sau cùng làm mọi người nhìn ánh mắt của Hinh Tuyết tràn ngập sợ hãi và khủng hoảng.

Ý tứ của Hoàng hậu nương nương là Hinh Tuyết là gian tế Nam Việt?

"Hinh Tuyết không hiểu ý tứ Hoàng hậu nương nương." Sắc mặt của Hinh Tuyết trắng bệch nhưng vẫn phải giữ vững bình tĩnh, nàng trăm phương ngàn kế bố trí tại sao có thể hủy ở trong tay Lâm Đại Nhi!

"Bổn cung sẽ để cho ngươi hiểu. Vòng tay chuông bát âm trên cổ tay ngươi chính là đạo cụ thao túng Khống Tâm cổ. Căn cứ vào âm sắc bất đồng khống chế tâm trí của con người, mà lúc ngươi không khống chế, người bị khống chế sẽ bỏ lở đoạn trí nhớ kia, Bổn cung nói có sai chút nào không?"

Liều chết không nhận sao? Thật đúng là ngoan cố đấy.

Chương 052: Vu Cổ thuật (4)

"Nương nương nói đùa, đây chỉ là vòng tay bình thường mà thôi." Theo bản năng tay trái của Hinh Tuyết cầm vòng tay, trên mặt nặn ra một nụ cười khó coi. Khuôn mặt nàng vẫn lấy làm vinh quang nhưng lúc này có chút vặn vẹo, không biết bị Đại Nhi nói chột dạ hay bị ánh mắt kinh hãi, khinh bỉ của mọi người nhìn nên cả người không thoải mái.

"Loại chuông bát âm này, mặc dù có thể khống chế cổ độc là vì bên trong nó được chạm rỗng, có gần 9000 lổ thủng nhỏ xâu chuỗi lẫn nhau, lúc lay động phát ra âm thanh dùng tai người không thể nghe được, lại có thể trung hòa cổ độc trong cơ thể con người, cổ trùng sinh ra cộng hưởng, từ đó xuất hiện tác dụng loại cổ độc này."

Nghe Đại Nhi giải thích, người ở chỗ này đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, dù sao loại vật cổ độc này cách bọn họ cũng quá mức xa xôi. Tiếp xúc không tới cũng không gì đáng trách.

"Hinh Tuyết cô nương, có thể cho Bổn cung mượn xem hay không."

Hinh Tuyết suy tính, tự biết hôm nay chạy không thoát cũng không đẩy đưa, nhìn xác định rồi, cho dù khám phá ra thì thế nào, ta cũng không tin Bách Phi Thần thật sự không để ý đến ba năm tình nghĩa sẽ làm gì ta.

"Thật là tinh xảo đấy." Đại Nhi cầm trong tay vuốt vuốt, ngẩng đầu nhìn về phía Tương phi, trong tay vừa dùng lực vòng bát âm linh trong nháy mắt vỡ vụn, Tương phi ôm đầu ‘phốc’ phun ra một ngụm máu tươi. Yến nhi vội vàng lấy ra khăn chăm sóc cho chủ tử của nàng.

"Xảy ra chuyện gì?" Tương phi ho hai tiếng thấy mọi người cũng nhìn chằm chằm nàng không hiểu nói.

"Không có việc gì." Đại Nhi mặt giản ra, nhìn sắc mặt của Tương phi trắng bệch tay nắm vòng tay đã tan vỡ càng chặt hơn."Yến nhi, đưa nương nương ngươi trở về, nhớ đi gọi ngự y xem một chút."

"Dạ, nô tỳ cáo lui."

"Hoàng thượng, ngài cảm thấy chuyện này nên chấm dứt như thế nào?" Đại Nhi vẫn lưu ý phản ứng của Bách Phi Thần, lại nhìn thấy ngoại trừ áp suất quanh người hắn giảm xuống tương đối nghiêm trọng, sắc mặt tương đối thối, ngược lại không có quá nhiều cảm xúc. Ít nhất không có cảm xúc khác mà trong lòng Đại Nhi lo lắng. Tỷ như cái gì tình nghĩa. Vì thế Đại Nhi càng thêm khẳng định quyết định sáng suốt của mình.

Từ xưa Đế Vương vô tình, cổ nhân nói không sai.

"Hoàng thượng, Hinh Tuyết nhất thời hồ đồ mới có thể như thế, chỉ vì quá quan tâm Hoàng thượng mới có thể làm ra chuyện sai lầm đến mức này, Hinh Tuyết không cầu Hoàng thượng bỏ qua cho Hinh Tuyết, chỉ mong Hoàng thượng đừng ghi hận Hinh Tuyết, Hinh Tuyết có chết không tiếc." Hinh Tuyết quỳ xuống trong giọng nói không thấy chút nào hốt hoảng, ngược lại có chút mùi vị tình ý.

Gương mặt của Bách Phi Thần vẫn lạnh lùng không nói lời nào, không biết là ở trong đáy lòng vui mừng Hinh Tuyết đối với hắn thật đúng là có tình có nghĩa hay cảm khái cho đến bây giờ nữ nhân này vẫn giả bộ.

Đại Nhi nhìn cười một tiếng, chậm rãi đi tới trước mặt Hinh Tuyết ngồi xổm xuống, tay phải còn mang theo bã vụn vòng tay bát âm linh ấn lên trên trái tim Hinh Tuyết, nhìn gương mặt Hinh Tuyết khóc lấm lem vẫn như hoa như ngọc nói: "Thì ra Hinh Tuyết cô nương vẫn có tâm, không trách được luôn miệng nói quan tâm, chỉ là quan tâm của Hinh Tuyết cô nương không khỏi quá thấp."

Hinh Tuyết chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽo nhìn về phía Đại Nhi, sắc mặt không khỏi tái đi, thân thể ngã về phía sau. Tại sao phải có cảm giác khiếp sợ? Tại sao mới vừa nhìn thẳng vào mắt nàng, ở trong mắt nàng mình giống như người chết?

Ánh mắt của nàng tràn đầy khinh thường và giễu cợt. Lại làm cho Hinh Tuyết cảm thấy như quỷ mị, hư vô, tàn nhẫn, đáy lòng sợ hãi.

Tại sao?

"Hoàng thượng, Hinh Tuyết cô nương giết hại phi tần, vu oan Bổn cung, ở trong cung dùng Vu Cổ thuật. Hơn nữa cấu kết Nam Việt muốn gây bất lợi đối với quốc thổ, Bổn cung cho rằng nên giam vào tử lao, trọn đời không ra khỏi." Cuối cùng còn tăng thêm một câu: "Đây là vì mặt mũi của Vinh vương gia."

"Làm theo Hoàng hậu nói." Bách Phi Thần xoay người không nhìn thấy Hinh Tuyết, không biết đang nghĩ chuyện gì.

Ngụy Trung Hiền nghe vậy gọi người tới mang Hinh Tuyết đi, Hinh Tuyết vẫn còn ở trong khiếp sợ vì Bách Phi Thần phán quyết đối với nàng. Làm sao có thể? Tại sao hắn có thể độc ác như vậy? Khi phục hồi tinh thần lại đã bị kéo cách rất xa, lúc này mới truyền đến một tiếng quát tháo không thể tin.

"Ai gia mệt mỏi rồi, tất cả giải tán đi." Thái hậu thấy tấm màn đã rơi xuống liền hạ lệnh đuổi khách, mọi người đã sớm muốn đi khỏi, không mấy hơi thời gian đã bỏ chạy không còn bóng dáng.

Thái hậu liếc nhìn đứa con nhà mình và Đại Nhi, cũng lắc đầu một cái cùng Tế Vũ đi khỏi. Ngụy Trung Hiền đưa mắt bảo người cũng lui xuống, hôm nay Niểu Thủy Đình không coi là nhỏ chỉ còn lại hai người Đại Nhi và Bách Phi Thần.

"Hoàng thượng yên tâm, Hinh Tuyết của ngài sẽ không cam lòng ở trong nhà lao một đời, cho dù nàng muốn, người khác cũng không cho phép." Đại Nhi ngáp một cái, bất mãn duỗi lưng mỏi. Thiệt là, đã qua giờ ngủ.

Bách Phi Thần xoay người, vừa đúng nhìn thấy bộ dáng Đại Nhi vặn eo bẻ cổ lười biếng giống như con mèo nhỏ, trái tim không nhịn được ùm ùm nhảy loạn.

"Bổn cung chỉ muốn buộc nàng xuất ra lá bài tẩy cuối cùng mà thôi, hoặc là có thể dẫn dụ ra những người khác. Hôm nay Thiên Nhai Túc Quán không có động tĩnh, tung tích của Luyến U cũng không rõ. Thế lực có thể nắm trong tay vẫn nên nhanh chóng nắm tốt trong tay, Hinh Tuyết đối với bọn hắn có còn giá trị hay không, thì phải xem nàng có đủ thông minh tiết lộ cho bọn hắn bao nhiêu."

Đại Nhi không nhìn ánh mắt Bách Phi Thần, nghịch nghịch tóc trước ngực nói.

"Hoàng thượng phải xem chừng tất cả cọc ngầm Hinh Tuyết đã bại lộ. Còn có. . . . . . Cẩn thận một người ở bên cạnh."

Bách Phi Thần cau mày. Người ở bên cạnh? Chẳng lẽ là nói Ngụy Trung Hiền?

"Có vài người, không phải là không bị cám dỗ, chỉ là tiền tài không đủ mê hoặc bọn họ mà thôi. Giống như Hinh Tuyết, nếu yên ổn cùng Hoàng thượng gặp gỡ, tìm hiểu nhau yêu nhau, đã là Nhất Quốc Chi Hậu. Nhưng nàng lại rắp tâm hại người, tình nguyện không cần ngôi vị Đế hậu dễ như trở bàn tay đây là vì cái gì? Dĩ nhiên là vì nàng theo đuổi không phải những thứ này, hoặc là ngôi vị Đế hậu không có sức hấp dẫn được nàng hơn so với thứ khác. Như thế mà thôi."

Đại Nhi nói xong, dường như cũng có chút hiểu Bách Phi Thần không tin, người chung sống mấy chục năm có thể phản bội, hắn còn có thể tin tưởng người nào? Suy nghĩ miên man hất đầu một cái, không thể mềm lòng. Nếu là Đế Vương, điều kiện cần thiết là cơ trí, người nào nên tin, người nào không nên tin, vẫn không phân rõ tại sao Tiểu Nương phải tha thứ cho hắn!

Ừm, có thể hiểu nhưng không thể tha thứ. Nếu như cả đời ở chung một chỗ với người không tin tưởng nàng, nàng sẽ phát điên.

"Bổn cung không thể khẳng định người nào có thể tin tưởng, người nào không thể tin tưởng, nhưng Bổn cung vẫn nhắc nhở Hoàng thượng, không cần bởi vì đề phòng người ngoài mà bỏ quên người mình. Những người được gọi là người mình cũng chỉ là ở trong lòng mình nhìn nhận mà thôi. Biết người biết mặt nhưng không biết lòng a. Đạo lý này Hoàng thượng nên hiểu rõ hơn so với ta."

"Xin lỗi."

"Éc. . . . . ." Đầu óc của Đại Nhi không đủ dùng rồi, nàng đang nghiêm chỉnh nói với hắn, hắn đang nói với nàng cái gì?

"Chuyện của Lan phi lần đó, ta có bị dao động, mặc dù hành động của Lan phi. . . . . . Lan phi bị khống chế. . . Lan phi. . . ừm, tóm lại ta không nên không tin tưởng nàng, không nên nghi ngờ nàng, cho dù thoáng chốc cũng không nên, ta sám hối, ta nói xin lỗi, ta khốn kiếp, nàng tha thứ ta có được không?"

Có thể tưởng tượng nét mặt của Bách Phi Thần bây giờ sao? Buồn bã? Ra vẻ đáng yêu? Biệt khuất? Hốt hoảng? Được rồi các ngươi một mình YY.

Đại Nhi nhìn Bách Phi Thần nói năng vụng về cùng với mấy câu ở phía sau, tóm lại tại sao trong nháy mắt có cảm giác bị hóa đá.

Đế Vương kia tự cho mình siêu phàm thỉnh thoảng động kinh cũng có thể có mặt mặt đáng yêu này sao?

Nàng bị cảm động vì hắn đáng yêu có phải không.

Bách Phi Thần khẩn trương nhìn Đại Nhi rũ mi mắt, giống như một thiếu niên động xuân tâm ngượng ngùng lúc ban đầu, đang mong đợi thiếu nữ mình yêu say đắm đáp lại mình.

Thời gian phảng phất trôi qua một lúc lâu, cũng có thể là mấy giây, lời nói nguội lạnh của Đại Nhi gõ mạnh vào trong lòng của Bách Phi Thần, đau đến không muốn sống.

"Hoàng thượng nói như vậy, làm sao thần thiếp dám trách tội Hoàng thượng. Không có việc gì thần thiếp cáo lui trước." Xoay người nhưng không có ngẩng đầu.

Nàng muốn rất đơn giản, cũng vì quá đơn giản cho nên hắn cho không nổi.

"Tại sao?" Bách Phi Thần đưa tay bắt được cổ tay Đại Nhi.

Giờ khắc này thời gian giống như ngừng lại, một nam tử mặt y phục màu đen vẻ mặt đau thương nắm cổ tay nữ tử áo hồng xoay người muốn đi. Khuôn mặt nữ tử áo hồng không nhìn thấy rõ biểu tình.

Không tránh thoát, không hề cử động.

Một trận gió phất qua, thổi lên sợi tóc hai người, ở trong gió vướng vít không ngớt.

Dường như trong gió vọng trả lời nói gần như tuyệt vọng của nam tử áo đen.

Tại sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện