". . . . . ." Cung Bắc Thiếu im lặng, không muốn nói không hề gì. Dù thế nào đi nữa, hắn cũng đứng ngoài cuộc là được. "Qua."

Ôn Ngọc bình tĩnh nâng mí mắt liếc nhìn Đại Nhi, lúc Đại Nhi chuẩn bị vứt bài xuống lần nữa, lập tức vung ra một trái bom, nhất thời khói lửa văng ra bốn phía.

"Mẹ kiếp! Tam Sư Huynh, ngươi không cần nhìn chằm chằm vào ta có được không? ! Ngươi bị Nhị Sư Huynh khi dễ chán ngán tự tìm phiền phức sao?" Lúc nảy Đại Nhi vẫn cảm thấy không đúng, cảm giác hôm nay Ôn Ngọc cực kỳ trầm mặc, hơn nữa, nét mặt kia rõ ràng cho thấy một bộ dáng chưa thỏa mãn dục vọng.

Không phải nàng quấy rầy hắn và Triển hồ ly nói chuyện yêu đương, có nên đối với nàng như vậy hay không? Lại nói, cho dù nói chuyện yêu đương, trên căn bản cũng là Triển hồ ly nói hắn nghe, nhân tiện nhắm mắt nghỉ ngơi. Nam nhân không thích nói chuyện nổi giận thì ra không biến sắc như vậy, không nói câu nào, trực tiếp thu thập ngươi không để lại dấu vết, cho đến khi ngươi biết được sai lầm của mình, không, có thể còn chuyện tiếp theo sau.

Chỉ thấy Ôn Ngọc từ từ ngẩng đầu lên, đôi con ngươi ngập nước, dằng dặc liếc mắt nhìn Đại Nhi, ngay sau đó một lá bài khác từ trong tay rơi xuống. Sau đó lần nữa rũ mí mắt không nói lời nào.

Đại Nhi nhìn thấy gì, cặp mắt kia nhìn như lạnh nhạt không sao cả, phía sau cũng là một cổ khí tức ai oán? ! Mẹ nó, ngươi ai oán cái gì? ! Tiểu Nương không có làm gì ngươi chứ! Không có bỏ thuốc, không có khi dễ Triển hồ ly, không có để cho ngươi. . . . . . Đợi chút, bỏ thuốc? Chợt Đại Nhi nhìn lá bài 11 (J) trên bàn như có điều suy nghĩ, tròng mắt mị hoặc hoa đào nhấp nháy đến mấy lần, sau đó hiểu ra gật đầu một cái, bày tỏ: thì ra là như vậy.

Ngay sau đó rút ra lá 13 (K) tỏ rõ lập trường.

Cung Bắc Thiếu vẫn chú ý hai người này tản ra khí tức không bình thường, nhìn vẻ mặt Đại Nhi thay đổi liên tục, tín hiệu nguy hiểm trong đầu cũng đã sáng lên. Nét mặt nàng bây giờ rõ ràng cho thấy có trò hay sắp phát sinh, chỉ là trò hay này đối với Đại Nhi mà nói, tỷ như: lần trước bỏ thuốc cho mình. . . . . .

Không ngoài dự đoán, khi Đại Nhi vừa ra lá K, tình thế lập tức thay đổi, thân là địa chủ, Cung tiểu gia bi thương bị hai người đồng tâm hợp lực chỉnh chết không thể chết thêm. Một vòng này sau khi kết thúc, Đại Nhi giống như dùng cánh tay móc bả vai Ôn Ngọc, bộ dáng:

"Tam Sư Huynh yên tâm, chúng ta là người một nhà, tự nhiên sẽ để cho ngươi hài lòng. Nhưng Tam Sư Huynh nhất định không thể giống như Nhị Sư Huynh không có tiền đồ như vậy, nhất định phải làm cho chúng ta vẻ vang."

Hương hoa đào trên người Đại Nhi chợt phát ra nồng nặc, ngay cả Cung Bắc Thiếu ở đối diện cũng ngửi được.

"Còn có ba canh giờ, Tam Sư Huynh làm tuồng vui thật tốt đi, ta xem trọng ngươi nhé!" Đại Nhi buông tay ra, cười cực kỳ vui vẻ, Cung Bắc Thiếu nhìn thấy càng cảm thấy chói mắt. Bọn họ đã đạt thành thỏa thuận gì rồi hả? Nhìn tiểu sư muội cười không có ý tốt như thế.

Đại Nhi cũng thật vất vả suy nghĩ, Bách Phi Thần không có ở đây, lần này nhất định phải xem hiện trường trực tiếp!

Ôn Ngọc làm như biết tâm tư Đại Nhi, ánh mắt thoáng lạnh lẽo liếc Đại Nhi một cái tỏ vẻ cảnh cáo. Lúc này mới đứng dậy đi khỏi, trực tiếp tìm người đi.

"Nhị Sư Huynh, ngươi cũng học một ít Tam Sư Huynh đi, ngươi xem người ta chính là băng sơn tinh khiết, cũng không có tâm cơ gì, dáng vẻ của ngươi đã bị Tiểu Thảo ăn sạch."

Quả nhiên là giao dịch. . . . . .

"Tiểu sư muội, tiểu gia thích nữ nhân! Nữ nhân! Đừng để cho ta nói lần thứ hai có được không!" Cung Bắc Thiếu tức giận, bị tiểu sư muội của mình giáo dục như vậy thật lòng mất mặt.

"Nhị Sư Huynh, không có gì mất mặt, dáng dấp ngươi rất tinh xảo, tướng mạo đẹp, bị làm cũng không tồi. Hơn nữa…" Đại Nhi đứng dậy xê dịch vị trí trực tiếp đụng tới Cung Bắc Thiếu, nhốt chặt cổ Cung Bắc Thiếu, đôi môi ở bên tai Cung Bắc Thiếu nhẹ nhàng nói: "Sư huynh chẳng lẽ nhìn không ra sao?"

"Nhìn ra cái gì?" Cung Bắc Thiếu không chút nào phát giác cái tư thế này có gì không đúng, nên đối với cử động rất mập mờ của Đại Nhi cũng không có cảm giác chút nào.

Đại Nhi nhìn ở trong mắt, trong lòng không khỏi phúc nghị: còn dám nói thích nữ nhân, mẹ nó, chẳng lẽ Tiểu Nương không đúng nữ nhân sao? Bộ dáng như vậy không có tim đập rộn lên cái gì, quả nhiên là bị cong.

"Chính ngươi đối với nữ nhân. . . Giống như an toàn không có hứng thú đấy. Hơn nữa, không phát hiện nơi này tất cả nam nhân đều tương đối thất vọng chuyện đó sao? Bách Phi Dương như vậy, Tam Sư Huynh cũng thế, dĩ nhiên, Tiểu Thảo cũng thế. Nếu như ngươi cảm thấy ngươi đấu thắng hắn, tối nay liền phản công thôi. Mặc dù sư muội không coi trọng ngươi, chỉ có thể tận hết nhân lực. Ba canh giờ, ngươi cũng cố gắng lên. A, Tiểu Thảo muốn giết người rồi, sư muội ta rút lui trước đây." Nói xong Đại Nhi buông Cung Bắc Thiếu ra, mình dạt ra chân trực tiếp trở về phòng ngủ bù.

Gương mặt Cung Bắc Thiếu đỏ lên nghiêng đầu nhìn, quả nhiên trông thấy vẻ mặt Thảo Diệp khó chịu đi tới. Thầm nghĩ phải đánh như thế nào, tuy võ công của mình tốt nhưng giới hạn với lúc có vũ khí nơi tay, mẹ nó, cũng không thể dùng vũ khí lăn lộn trên giường với Thảo Diệp chứ? Nhớ tới Thảo Diệp quen công kích gần người, Cung Bắc Thiếu liền ý thức được tuyệt đối không có cơ hội phản công, cho dù mình bị hạ dược cũng không thể!

Tối hôm nay tuyệt đối là một đêm không ngủ.

Kết quả là, vừa đúng giờ hợi, Đại Nhi cũng rất đúng lúc đứng lên chuẩn bị đi hiện trường xem cuộc chiến, nhưng không ngờ bị hắc y nhân nào đó sớm len lén ẩn vào phòng, sợ hết hồn.

Nhanh chóng phóng một chút Tần Hương, không khỏi nhíu mày, vẻ mặt khó chịu nhìn mỗ Thần nào đó, hiện tại vốn nên ở trên đường chạy như điên, nói: "Ngươi không thể làm dáng một chút chạy thêm mấy bước?" Tại sao muốn trở về bây giờ, nàng muốn đi xem hiện trường trực tiếp.

Bách Phi Thần ủy khuất nhìn Đại Nhi, trên khuôn mặt tuấn mỹ lại treo mấy phần giảo hoạt, từ tốn nói: "Không phải vi phu không nở xa phu nhân sao. Tại sao phu nhân có thể ác tâm bỏ vi phu như vậy."

". . . . . ." Đại Nhi im lặng, nhìn dáng dấp này, xem hiện trường trực tiếp không được rồi, nghĩ tới nàng liền hận nghiến răng nghiến lợi, mẹ nó hai hiện trường! Không nhìn được rất đáng tiếc. Bất quá, giống như Nhị Sư Huynh, Tam Sư Huynh đều không ở Bắc Cực Các đấy. . . . . . Chẳng lẽ là đi nơi nào đánh dã chiến. . . . . . Mẹ nó, trận mưa này làm sao không rơi xuống! Chẳng lẽ cũng nín đến buổi sáng mai sao? !

"Nơi Sư phụ thế nào?" Đại Nhi bất đắc dĩ, việc đã đến nước này nàng vẫn nên ngoan ngoãn lên giường ngủ. Bởi vì vụng trộm nên không có đốt nến, cảm thấy được Bách Phi Thần đi vào, vừa nghe hơi thở thì biết rõ hắn cũng thuận lợi. Ngoan ngoãn lên giường, đôi tay ôm gối đầu nói chính sự.

"Dương Dương nói Nộ Vân trở về nước, mặc dù thái tử chĩa mũi nhọn cũng không dám quá lộ liễu, bởi vì lúc trước tranh đoạt ngôi vị thái tử, làm Hoàng đế hết sức bất mãn, nhưng hôm nay có năng lực trở thành thái tử kế nhiệm cũng chỉ có thái tử hiện tại, cho nên bày tỏ mắt nhắm mắt mở.

Người ủng hộ những hoàng tử khác lúc trước đều bị thái tử chèn ép lợi hại, thấy Nộ Vân trở về thì có ý định muốn ủng hộ Nộ Vân. Lần này Nộ Vân trở về bên ngoài không có bao nhiêu phiền toái, hơn nữa Dương Dương đang âm thầm giúp hắn không ít, bây giờ không rõ ý tứ của Hoàng đế, nếu như bây giờ Nộ Vân và thái tử đấu nhau, cũng không phải không có cơ hội phản kích đến cùng, nhưng Nộ Vân không thích quyền thế, điều này không có cách nào thay đổi, trừ phi thái tử ra tay đối với người nọ.

Gia tộc người nọ vẫn luôn bảo trì trung lập, không có tham dự vào tranh đoạt của các hoàng tử, trong sự kiện của thái tử, cũng bởi vì nguyên nhân Nộ Vân đưa tới thái tử bất mãn, ra tay là chuyện sớm hay muộn. Xác định Nộ Vân có giác ngộ này hay không. Bọn họ đấu nhau, đối với bên này sẽ khá hơn một chút, dù sao Hoàng đế không thể quan tâm cả hai bên. Tâm tư của hắn thâm trầm ít có người hiểu được. Chỉ mong chờ Nộ Vân có thể giác ngộ, trong tay không có thực quyền, một ngày kia lên ngôi thái tử, hắn và người nọ, là ai cũng không thể may mắn thoát khỏi."

"Theo tâm tư của Hoàng đế Nam Việt, ngôi vị thái tử này tuyệt đối ngồi không an ổn, có lẽ hắn đang chờ Nộ Vân trở về đấy. Đoán chừng cho dù thái tử không ra tay ép Nộ Vân phản kích, hắn cũng sẽ ngồi không yên mà âm thầm ra tay đối với người nọ, dĩ nhiên sẽ không có nguy hiểm tính mạng, khôn khéo như hắn tự nhiên biết nên làm như thế nào, kích thích nhi tử của mình làm phản." Đại Nhi gật đầu, theo Hoàng đế Nam Việt bố trí đối phó Bách vương triều có thể thấy được tâm tư đáng sợ, loại người như thế làm sao nhìn ngôi vị hoàng đế của mình rơi vào trong tay của một người có thù tất báo, chỉ biết nội đấu, không lo đại cục.

"Nói không sai, Hoàng đế Nam Việt tuyệt đối là nhân vật chính trị và chiến lược từng trải. Có thể bố trí sâu xa như vậy để cho người không thể gây trở ngại. Đúng rồi, mật thám tra ra năm ấy Hoàng đế Nam Việt có một muội muội ruột bị bệnh qua đời ở trong cung lúc mười tuổi, năm đó muội muội ruột của Hoàng đế chỉ mới mười ba tuổi." Bách Phi Thần cố ý nhấn mạnh từ muội muội, cho thấy trong này không tầm thường.

"Nàng không có chết?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện