Trên thuyền lớn, tất cả mọi người cảm thấy người ở trên thuyền đối diện rất đáng sợ, nghĩ đến tuyệt đối không chọc nổi. Có một người giao hảo tốt với Liễu đại thiếu, tiến lên định kéo hắn lại, ai ngờ Liễu Đại Thiếu này không muốn xuống thang, trở tay một cái, tát vào trên mặt người kia.

"Lão tử bị người đánh một cái tát, ngươi bảo lão tử làm sao bỏ qua? ! Cút!" Sau khi mắng xong lại xoay người nhìn về phía đám người Đại Nhi. Hắn cho rằng ở Sùng Thuận vẫn chưa có người nào dám động đến hắn, không sợ hãi cũng là chuyện đương nhiên. Lại không biết lần này thật đạp phải đinh sắt.

"Thật là không biết điều." Tiểu Vũ không khỏi lắc đầu một cái. Hàng này rốt cuộc có đầu óc hay không? "Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, ngươi nói gì. . . . . ." Lời nói phách lối còn chưa hết liền lập tức cấm nín. Chỉ thấy một thanh chủy thủ tinh xảo sắc bén cấp tốc phóng đại ở trong đôi mắt Liễu Đại Thiếu còn đang phách lối khác thường liền giật mình thậm chí đã quên tránh né, thanh chủy thủ kia sượt qua vành tai Liễu Đại Thiếu cắm lên ván gỗ trên khoang thuyền. Liễu Đại Thiếu bị sợ đến hai chân run rẩy chỉ thiếu chút nữa tè ra quần. Sắc mặt cũng trong nháy mắt trắng bệch.

"Bản công tử khách khí với ngươi là cho ngươi mặt mũi, không ngờ cho ngươi mà ngươi cũng không cần, xem ra bản công tử vẫn quá thiện lương." Tiểu Vũ thu hồi tay trái, ghé vào sau lưng, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói ra một câu như vậy.

Người ở phía sau Liễu Đại Thiếu đáy lòng cảm thán: Đúng là thiện lương, miệng lưỡi tranh cãi lúc nảy so với lần này quả thực thiện lương hơn nhiều. Đáy lòng còn âm thầm may mắn, hoàn hảo lúc nảy mình không có Trợ Trụ Vi Ngược, nếu không nhất định sẽ cùng nhau gặp họa.

"Ngươi có thể tiếp tục phách lối đi." Tiểu Vũ có hứng thú tệ hại thưởng thức vẻ mặt đặc sắc của Liễu Đại Thiếu người vẫn còn bên bờ sinh tử, cười thật đáng yêu.

"Tiểu. . . Tiểu. . . Công tử, có. . . Có lời gì thì. . . nói rõ." Liễu Đại Thiếu phục hồi lại tinh thần, thân thể vẫn đang run rẩy, thậm chí cũng không dám xê dịch. Rất có ý thức sống sót sau tai nạn, nuốt một ngụm nước bọt như lấy lòng nhìn Tiểu Vũ nói lắp ba lắp bắp.

"Hiện tại biết nói rõ ràng đã chậm rồi. Người dám đắc tội với bản công tử còn chưa có ra đời, để không phá vỡ kỷ lục, bản công tử tốt bụng động thủ tiễn ngươi về tây thiên là được." Tiểu Vũ nói xong, lộ ra một hàm răng trắng ỡn, nhìn trong mắt Liễu Đại Thiếu lại giống như ác ma, sắc mặt rất đáng sợ.

"Đừng. . . Tiểu công tử tha mạng! Bản. . . Ta biết rõ sai rồi. Ta xấu xa, ta không phải là người, ta không bằng heo chó, tiểu công tử nể mặt mũi của Liễu gia hãy tha cho ta đi. . . . . ." Liễu Đại Thiếu không để ý mặt mũi cầu xin tha thứ, hiện tại trong đầu hắn đều là hình ảnh thanh chủy thủ kia xông về hắn, vốn là một công tử nhu nhược ăn chơi trác táng, đâu chịu nổi kích thích lớn như vậy, mỗi người đều rất sợ chết nhưng vị Liễu Đại Thiếu này sợ hãi hơn mà thôi.

"Thật hiểu rõ sai rồi?" Tiểu Vũ rất không tin nhíu mày, hình như đang suy nghĩ có nên tha cho hắn hay không.

"Đúng, đúng, dạ, thật hiểu rõ sai rồi, ta không nên vô lý với tiểu công tử như thế, không nên khẩu xuất cuồng ngôn vũ nhục tiểu công tử, tiểu công tử nhìn ta thành tâm biết sai, tha cho ta đi. . . . . ." Liễu Đại Thiếu thấy Tiểu Vũ có chút dao động, vội vàng tỏ rõ tâm ý, chỉ sợ đối phương đổi ý sẽ muốn mạng của mình.

"Nếu thật hiểu rõ sai, muốn ta tha cho ngươi cũng không phải là không được, chỉ là vũ nhục bản công tử dĩ nhiên phải trả giá cao." Tiểu Vũ cười, bộ dáng vô hại.

"Dạ dạ dạ, tiểu công tử muốn cái gì, ta nhất định hết sức hoàn thành." Liễu Đại thiếu nghe Tiểu Vũ tha cho hắn liền liều mạng gật đầu bày tỏ cái gì cũng có thể làm, chỉ cần thả hắn.

"Như thế, ngươi lột sạch quần áo nhảy xuống đi." Lúc Tiểu Vũ nói câu này hoàn toàn là bộ dáng ngây thơ vô hại, người nghe không rét mà run, trời chuẩn bị mưa xuống, đầu thu nhiệt độ không khí cũng không cao, nước hồ lạnh lẽo không nói, chờ một lúc nữa thì nửa cái mạng không còn.

Đang lúc mọi người lạnh lẽo, chỉ nghe Tiểu Vũ giống như lầm bầm ở phía sau lại tăng thêm một câu: "Đáng tiếc không phải mùa đông."

Một câu nói làm cho Liễu Đại Thiếu vẫn còn đang do dự, kinh ngạc gần chết, thấy vẻ mặt của Tiểu Vũ không có một chút đùa giỡn, run rẩy nói: "Tiểu. . . Tiểu công tử, có thể đổi lại phương thức hay không. . . . . ." Hắn còn chưa nói hết lời, chỉ nghe phù phù mấy tiếng, mấy tên đầy tớ hung ác vốn là đang ở trên thuyền nhỏ đồng loạt ngã vào trong hồ, ngay cả vài tiếng phịch cũng không có, cái này thật sự bị dọa sợ.

Đối phương không phải hù dọa hắn! Nếu hắn không vâng lời thật sẽ giết hắn! Vì vậy cũng không do dự ra tay, bắt đầu luống cuống tay chân cởi y phục. Vóc người không khơi nổi dục vọng YY của mọi người, chỉ nghe bùm một tiếng, bộ xương gầy yếu Liễu Đại Thiếu không kịp chờ đợi nhảy vào trong nước, hình như chậm một bước phải lo lắng tính mạng. Khi hắn nhảy xuống, những tên đầy tớ hung ác vốn không có nổi lên mặt nước cũng đều lần lượt nhô đầu lên, sắc mặt trắng bệch xem ra dưới đáy nước bị giày vò không nhẹ.

"Tâm tình tốt không?" Đại Nhi nở nụ cười rực rỡ nhìn về phía vẻ mặt hả hê của Tiểu Vũ, không khỏi đi tới vươn tay muốn xoa bóp gương mặt rất đáng yêu.

"Tốt lắm." Tâm tình của Tiểu Vũ đang tốt cũng không tính toán, tùy tiện bóp.

"Vậy chúng ta trở về đi, nghỉ ngơi thật tốt ngày mai tiếp tục lên đường, dựa vào vị trí Thần Binh Thành cách nơi này còn một đoạn lộ trình rất dài đấy." Đại Nhi giày xéo gương mặt khả ái của Tiểu Vũ, không chút nào cố kỵ ánh mắt của người khác.

"Từ nơi này bơi về." Sắc mặt của Tiểu Vũ đông lạnh nhìn Liễu Đại Thiếu đang đập ở trong nước muốn chờ bọn hắn đi khỏi lập tức lên thuyền, khí thế kiêu ngạo tự nhiên sinh ra, ở dưới nước chật vật không chịu nổi, Liễu Đại Thiếu không có ý chống cự.

Thảo Diệp hiểu ý chống thuyền chậm rãi theo ở phía sau, vô cùng hài lòng.

Thật vất vả nửa canh giờ mới đến bên bờ lại rốt cuộc như nguyện, mưa thu nhẹ nhàng bay xen lẫn chút gió thu lạnh lẽo xuyên qua y phục thật mỏng thổi thân thể lạnh lẽo, theo bản năng Đại Nhi bưng bưng bàn tay nhỏ bé lạnh buốt. Cũng không nhìn Liễu Đại Thiếu đã bị lạnh gần chết, ở dưới trời mưa phùn chờ đợi Thảo Diệp trả lại thuyền.

Lúc Thảo Diệp trở lại, trong tay cầm một áo choàng cùng một cái ô dầu, sắc mặt cổ quái giao cho Dao Kỳ. Dao Kỳ nhìn vật trong tay một chút, thầm than trong lòng, thở ra một hơi, cũng không từ chối thuận tay phủ thêm cho Đại Nhi. Gấm ngự hàn thượng hạng, trên áo choàng màu trắng thêu hoa đào tinh xảo rơi lả tả, phần đuôi áo choàng điểm một đường hồng mai rơi rơi.

Phủ thêm áo choàng, Đại Nhi mới cảm giác được hơi ấm, cảm giác cây dù che trên đầu lại rơi xuống mưa bụi, đôi mắt đào hoa của Đại Nhi mê man nhìn về phía Thảo Diệp.

"Lão nhân đó giao cho ta." Thảo Diệp giải thích tượng trưng, liền tự nhiên đi khỏi.

"Aiz, đây chính là sự đối xử khác biệt a." Trên khuôn mặt tinh xảo của Cung Bắc Thiếu vô cùng buồn bã, lắc đầu một cái đi theo bước chân của Thảo Diệp.

"Nhưng đối xử khác biệt cũng quá lớn đi. . . . . ." Bộ dáng của Tiểu Vũ quá phận nhưng cũng cất bước đuổi theo Cung Bắc Thiếu.

"Đi thôi." Đại Nhi buồn bực một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía lão nhân đưa thuyền cập bến, lắc đầu một cái đạp nhẹ bước chân đi khỏi.

Thấy đám người Đại Nhi đi khỏi, nam nhân nào đó ẩn ở trong bóng tối gần đó hiện ra, vẫn áo đen như mực, tóc buộc nửa bó, chỉ khác chính là dùng một sợi chỉ đỏ buộc lên, không hề có trang sức khác, không chút nào không ảnh hưởng phong cách của hắn chỉ vì gương mặt đó quá mức ưu tú.

"Cần gì chứ. . . . . ." Chẳng biết lúc nào, lão nhân xuất hiện tại sau lưng người khác, lẩm bẩm nói một câu.

"Ta nợ nàng." Người khác nhìn theo bóng lưng Đại Nhi không chuyển mắt, trong ánh mắt lộ ra đau nhói càng ngày càng sâu.

"Người trẻ tuổi không nên quá cố chấp, có một số việc bỏ lỡ thành cả đời." Lão nhân thở dài, làm như nhớ ra chuyện cũ gì đó.

"Ngươi không hiểu." Trước khi, không có kí ức về nàng, hắn lấy lập trường gì đứng ở trước mặt của nàng? Hắn có tư cách gì yêu cầu nàng đừng xa rời hắn? Hắn dựa vào cái gì làm tổn thương nàng, sau đó chính mình sống không bằng chết?

"Lão hủ không hiểu, nhưng lão hủ biết, chuyện tình yêu này nói không đau thì không yêu. Vì một người làm nhiều chuyện như vậy, bị cuốn vào chuyện vốn không nên cuốn vào, lần lượt trải qua sống chết, người như vậy nói một câu ta không đau thì thật sự không đau sao. Cho dù nàng nói ra ngàn vạn lý do không phải vì ngươi, nhưng chính ngươi sờ vào trái tim của mình xem, thật không phải là vì ngươi sao? Nàng vì ngươi như thế, ngươi đối với nàng như vậy, ngươi cho rằng ngươi đau, nhưng ngươi có biết hay không, nàng còn đau hơn nhiều so với ngươi."

Trong lòng của nam tử kia giống như một dây cung bị đứt. Đưa ra tay phải khớp xương rõ ràng đè trên trái tim, tiếng đập làm cho hắn an lòng.

Thì ra vẫn còn đập nhanh như vậy.

"Ngươi quá không có đạo đức." Lúc nam tử nào đấy đang thương cảm, lão nhân chợt nói một câu như vậy.

". . . . . ." Một tên nam tử không nhịn được nhíu mày. Có ý tứ gì?

"Ngươi tặng một áo choàng và một cái ô dầu cho nữ nhân của mình, nhưng rõ ràng có năm người." Trong mắt lão nhân để lộ ra ánh sáng trêu đùa, nói tiếp: "Hơn nữa còn có một tiểu hài tử."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện