Sau khi Đại Nhi mang theo Thiển Hạ (tên người cung nữ) từ quốc khố hăng hái đi ra, đi thẳng về chỗ ở. Dao Kỳ dùng thời gian cực ngắn xây dựng một căn phòng trúc trong biển hoa, suốt cả bảy ngày không bước ra khỏi phòng trúc nửa bước, ngoại trừ Thiển Hạ đúng hạn đưa cơm, Dao Kỳ âm thầm bảo vệ ở ngoài, không một người nào bước vào biển hoa, trong cung cũng bình yên.
Ngược lại Tiểu Vũ ngày ngày ở Phượng tê cung ăn không, uống không. Hắn bị Phù Diêu Thanh Nhung bỏ lại hoàng cung, Bách Phi Thần để cho hắn ở tại trong cung, lo lắng hắn quá nhỏ sẽ bị nhàm chán, thấy hắn hợp với Đại Nhi như vậy liền cho phép hắn tùy tiện ra vào hậu cung. Vinh hạnh đặc biệt như thế khiến cho người trong cung đối với vị Phù Diêu Cửu Vương Tử này rất cung kính. Cuộc sống trôi qua cũng vô cùng thoải mái.
Ngự Thư Phòng
"Tra được tin tức gì của Tử Tà Môn chưa?" Sắc mặt của Bách Phi Thần rất nặng nề nhìn Cẩn vẫn mặc y phục màu đen.
"Ngoại trừ được ca tụng trên giang hồ, những thứ khác tương đối bí ẩn, Tử Tà Môn cũng che giấu rất kỹ." Lông mày Cẩn cũng không nhíu, bày ra bộ mặt như người chết nhìn Bách Phi Thần báo cáo.
"Nửa tháng nay ngươi làm cái gì?" Bách Phi Thần nhíu mày, giống như đang nói không cho ta một giao phó hợp lý thì tự gánh lấy hậu quả.
"Tử Tà Môn chặn đường Y Tiên Cổ Thiên Hồn." Cẩn vẫn bày ra khuôn mặt người chết. Mắt cũng không chớp một cái.
"Ngươi không nhìn chằm chằm chạy về đây làm gì? !" Thật ra tính khí của Bách Phi Thần rất tốt nhưng mỗi khi đối mặt với Cẩn luôn có khuynh hướng muốn bùng nổ, thật sự khuôn mặt người chết kia quá cản trở, không đúng, cho dù ném bỏ khuôn mặt kia thì bộ dáng cũng tương đối cản trở! Hai người này tính tình cực phẩm, khác nhau một trời một vực nên khiến Bách Phi Thần im lặng tới cực điểm. Lúc cấm dục thì bày ra bộ mặt người chết, lúc động dục thì cợt nhã, rốt cuộc hắn làm sao luyện thành vậy? Rốt cuộc phụ hoàng của hắn làm thế nào dạy dỗ ra một cực phẩm như vậy? Cẩn lặng lẽ nhìn chằm chằm Bách Phi Thần thật lâu, mới nhàn nhạt phun ra mấy chữ: "Để vuột mất rồi."
Biết tại sao Bách Phi Thần dễ dàng bị chọc giận như vậy không. Làm hư chuyện lại có thể nói ra dễ dàng như vậy, ai có thể bình tĩnh nổi.
Khóe miệng Bách Phi Thần không nhịn được run lên, rốt cuộc hắn lấy tự tin từ đâu để nói ra được? Bỗng nhiên nghĩ đến nếu như Đại Nhi và Cẩn, hai người bọn họ đụng vào nhau thì sẽ như thế nào. Cục diện kia nhất định rất náo nhiệt . . . . . .
"Đi Phượng Tê cung báo cáo, về sau ngươi đi theo Hoàng hậu.” Bách Phi Thần nhận thấy không có trừng phạt nào ác liệt hơn so với trừng phạt này. Hơn nữa dường như đã thật lâu Đại Nhi không có ra ngoài gây sóng gió. Mấy ngày rồi ?
Vẻ mặt của Cẩn vẫn không thay đổi, ai oán liếc mắt nhìn Bách Phi Thần, ý nói ‘Tại sao ngươi có thể độc ác vứt bỏ ta như vậy’. Thấy Bách Phi Thần không phản ứng chút nào, lúc này mới bình tĩnh im lặng, không hề lưu luyến xoay người đi khỏi.
Sau khi Cẩn đi khỏi Bách Phi Thần rơi vào trầm tư. Xem ra Tử Tà Môn không giống các môn phái bình thường trên giang hồ, rốt cuộc có mục đích gì?
Cẩn theo dõi cũng có thể bị bọn họ bỏ rơi, đây tuyệt đối không thấp hơn Quỷ Môn Thiên.
Trong vòng mười năm có thể xây dựng thế lực sánh ngang với Quỷ Môn Thiên thì người đứng sau lưng kia thật không thể khinh thường. Phải biết trước kia phụ hoàng còn tại thế một mình xây dựng thế lực khắp nơi để ứng phó bất cứ tình huống nào đã hao phí biết bao nhiêu nhân lực vật lực, như thế xem ra thực lực sau lưng Tử Tà Môn đủ để sánh ngang với Hoàng thất. Trong nước không có đại thần ủng hộ, làm sao có thể lăn lộn thuận buồm xuôi gió.
Tả Tướng? Thành Vương phủ? Hay Minh Quốc Công? Một viên quan vào mười năm trước có thể đem Hinh Tuyết đến nằm vùng trong Vinh vương phủ, hơn nữa có thể nâng đỡ Tử Tà Môn, đa mưu túc trí như vậy cũng không có được mấy người.
Nghĩ đến chỗ này Bách Phi Thần không khỏi nhức đầu, hiện tại triều đình nhìn bên ngoài như hòa thuận, nhưng bên trong không biết có bao nhiêu người đang giở trò. Lúc mình mới vừa lên ngôi triều đình rung chuyển bất an, nếu không phải Vinh vương gia, Triển Phong Hoa cùng mấy người bằng hữu tốt … và thế lực ở phía sau lưng chống đỡ, làm sao chỉ trong mấy năm trấn an được trong ngoài triều đình như vậy.
Nhưng hôm nay, thực quyền trong tay mình cũng rất có hạn, xem ra chính sách dụ dỗ làm cho bọn họ càng thêm trầm trọng hơn, muốn chống giặc ngoài phải dẹp yên giặc trong, vốn đang định để cho các ngươi tiêu dao vài năm, hôm nay xem ra không được. . . . . .
"Cảnh (tên một ám vệ khác), chú ý chặt chẽ đến cọc ngầm mà Hinh Tuyết để lộ ra lần đó, cẩn thận điều tra bọn họ tiếp xúc không bình thường với người nào, nếu có liên quan đến quan viên tiền triều phải nhanh chóng báo." Lần này loại bỏ người bị dính dấp cũng không phải là ít, còn phải nhanh chóng thu nạp hiền tài mới được.
Trong không khí vọng lại một hồi âm thanh tán loạn, không bao lâu cả Ngự Thư Phòng chỉ còn lại tiếng Bách Phi Thần một mình thở dốc.
"Đáng chết!" Bách Phi Thần đưa ra xoa huyệt Thái Dương, gần đây chỉ cần hao tổn một chút đầu óc liền rất nhức đầu, ngự y cũng xem không ra nguyên nhân, hơn nữa bản thân cũng không có cảm thấy bị triệu chứng trúng độc nào, xem ra thật sự là dùng não quá độ.
"Người đâu, bãi giá Phượng Lãm Cung."
Thúc Tuyết các.
"Chỗ này không tệ, yên tĩnh." Nộ Vân mặc y phục trắng có thêu đám mây, tóc đen buộc cao, hai chòm tóc nhỏ trên trán rẽ ba bảy, lộ ra cái trán sáng bóng, cười như không cười, vẻ mặt có chút giễu cợt, cây quạt xếp trong tay nửa khép nửa mở rất có bộ dáng công tử trong thời loạn lạc.
Hinh Tuyết ngồi ở phía trước cửa sổ, giữa hai chân mày tràn ngập sát khí, ánh mặt trời chói mắt chiếu rọi trên khuôn mặt nàng đẹp như thiên tiên, nhưng trắng bệch hơi có vẻ bệnh hoạn. Lâm Đại Nhi, đây chỉ là mới bắt đầu, trò chơi kế tiếp không biết ngươi còn chơi nổi hay không.
Đối với người tâm cao khí ngạo như Hinh Tuyết, bất kỳ phương diện nào nàng cũng sẽ không thua ai, giống như nàng vẫn kiêu ngạo khuôn mặt xinh đẹp của mình. Môn chủ lạnh nhạt chẳng thèm ngó tới nàng, nàng cũng không oán, bởi vì đó là người nàng ái mộ mười mấy năm. Lâm Đại Nhi thì sao? Cũng chỉ là một kẻ ngốc chỉ sống bao nhiêu năm mà thôi, có tư cách gì so sánh với nàng. Nàng xinh đẹp hơn nàng ta, ưu tú hơn nàng ta, cái gì cũng mạnh hơn nàng ta, tại sao nàng phải so với nàng ta? Nghĩ như thế khóe miệng lộ ra nụ cười khát máu.
Chờ đó, ta nhất định sẽ chơi đùa chết ngươi.
"Xích Nhan phải xử lý thế nào?" Hinh Tuyết nói là xử lý (an bày) mà không phải xử trí (trừng phạt), đây chính là nguyên nhân người trong Tử Tà Môn chán ghét nàng. Chưa bao giờ xem trọng người khác, giống như cả Tử Tà Môn chỉ có nàng và Môn chủ, hai người là người còn những người khác có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nữ nhân này tâm địa ác độc làm người run sợ.
Giống như bây giờ, nàng có thể vừa biểu hiện phu thê tình thâm với Bách Phi Thần, vừa hạ độc hắn. Chỉ cần không phải là Môn chủ, cái gì nàng cũng không để ở trong mắt, tính mệnh của người nào, nàng cũng không quan tâm. Cao ngạo tự cho rằng mình vô cùng cao quý, những người khác đê tiện không bằng heo chó.
Nếu không phải nàng có thể dễ dàng chiếm được lòng tin của Bách Phi Thần, ngay cả Môn chủ không mở miệng, nàng cũng sẽ không chút do dự giết chết hắn.
"Dường như hiện tại Bách Phi Thần xa lánh ngươi a." Nộ Vân không đáp, nhẹ nhàng khạc ra một câu.
"Chuyện này ta tự biết, về phần Bách Phi Thần không cần các ngươi quan tâm. Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, nếu không phải Xích Nhan ra tay thất bại, Lâm Đại Nhi đã sớm ở diêm vương điện rồi, hôm nay cho dù Lâm Đại Nhi chết cũng không đạt được như mong muốn, cho dù thế nào ta cũng không để cho nàng còn sống. Sẽ không để cho nàng ngăn cản kế hoạch của môn chủ." Hinh Tuyết rất không thèm để ý, nàng quá mức kiêu ngạo về bản thân mình, nghĩ tình cảm của Bách Phi Thần đối với mình quá sâu.
Lúc bọn họ quen biết nhau, Bách Phi Thần cũng chỉ mới mười hai tuổi, tuổi trẻ khinh cuồng, biết cái gì là yêu? Dùng lời nói của Đại Nhi chính là: Lúc còn trẻ người nào không gặp qua vài người cặn bã, mà người cặn bã trong cuộc đời Bách Phi Thần rõ ràng là nói Hinh Tuyết.
"Như thế rất tốt." Nộ Vân cười yếu ớt không nói, đáy lòng cũng âm thầm lắc đầu.
Mấy năm này Hinh Tuyết sống quá thuận lợi, hôm nay vẫn nói năng kiêu ngạo mà năng lực có hạn, sợ rằng cuối cùng chết ở trong tay Bách Phi Thần cũng không biết. Nhưng hắn không có ý định nhắc nhở nàng, chỉ cần Lâm Đại Nhi chết, vậy thì nhiệm vụ của Hinh Tuyết cũng coi như hoàn thành, nàng sống hay chết cũng không quan trọng. Hơn nữa Nộ Vân có cảm giác, so với Lâm Đại Nhi, Hinh Tuyết quả thật chính là thứ cặn bã, hắn đang nghĩ có nên khuyên nhủ Môn chủ áp dụng kế hoạch thứ hai hay không.
Thời đại Lâm gia gánh vác, bảo vệ số mệnh của Đế Vương tất nhiên không phải dễ dàng chết như vậy, lần trước dùng chất độc ‘Tuyệt Mệnh’ không phải là một ví dụ sao.
"Bỏ đi, nên làm như thế nào thì tự ngươi xem mà làm thôi." Nộ Vân bỏ lại một chiếc vòng tay màu bạc, bóng dáng đã hóa thành luồng gió thoáng chốc biến mất, một mình Hinh Tuyết nhìn chiếc vòng tay màu bạc lộ ra nụ cười âm trầm.
Ngược lại Tiểu Vũ ngày ngày ở Phượng tê cung ăn không, uống không. Hắn bị Phù Diêu Thanh Nhung bỏ lại hoàng cung, Bách Phi Thần để cho hắn ở tại trong cung, lo lắng hắn quá nhỏ sẽ bị nhàm chán, thấy hắn hợp với Đại Nhi như vậy liền cho phép hắn tùy tiện ra vào hậu cung. Vinh hạnh đặc biệt như thế khiến cho người trong cung đối với vị Phù Diêu Cửu Vương Tử này rất cung kính. Cuộc sống trôi qua cũng vô cùng thoải mái.
Ngự Thư Phòng
"Tra được tin tức gì của Tử Tà Môn chưa?" Sắc mặt của Bách Phi Thần rất nặng nề nhìn Cẩn vẫn mặc y phục màu đen.
"Ngoại trừ được ca tụng trên giang hồ, những thứ khác tương đối bí ẩn, Tử Tà Môn cũng che giấu rất kỹ." Lông mày Cẩn cũng không nhíu, bày ra bộ mặt như người chết nhìn Bách Phi Thần báo cáo.
"Nửa tháng nay ngươi làm cái gì?" Bách Phi Thần nhíu mày, giống như đang nói không cho ta một giao phó hợp lý thì tự gánh lấy hậu quả.
"Tử Tà Môn chặn đường Y Tiên Cổ Thiên Hồn." Cẩn vẫn bày ra khuôn mặt người chết. Mắt cũng không chớp một cái.
"Ngươi không nhìn chằm chằm chạy về đây làm gì? !" Thật ra tính khí của Bách Phi Thần rất tốt nhưng mỗi khi đối mặt với Cẩn luôn có khuynh hướng muốn bùng nổ, thật sự khuôn mặt người chết kia quá cản trở, không đúng, cho dù ném bỏ khuôn mặt kia thì bộ dáng cũng tương đối cản trở! Hai người này tính tình cực phẩm, khác nhau một trời một vực nên khiến Bách Phi Thần im lặng tới cực điểm. Lúc cấm dục thì bày ra bộ mặt người chết, lúc động dục thì cợt nhã, rốt cuộc hắn làm sao luyện thành vậy? Rốt cuộc phụ hoàng của hắn làm thế nào dạy dỗ ra một cực phẩm như vậy? Cẩn lặng lẽ nhìn chằm chằm Bách Phi Thần thật lâu, mới nhàn nhạt phun ra mấy chữ: "Để vuột mất rồi."
Biết tại sao Bách Phi Thần dễ dàng bị chọc giận như vậy không. Làm hư chuyện lại có thể nói ra dễ dàng như vậy, ai có thể bình tĩnh nổi.
Khóe miệng Bách Phi Thần không nhịn được run lên, rốt cuộc hắn lấy tự tin từ đâu để nói ra được? Bỗng nhiên nghĩ đến nếu như Đại Nhi và Cẩn, hai người bọn họ đụng vào nhau thì sẽ như thế nào. Cục diện kia nhất định rất náo nhiệt . . . . . .
"Đi Phượng Tê cung báo cáo, về sau ngươi đi theo Hoàng hậu.” Bách Phi Thần nhận thấy không có trừng phạt nào ác liệt hơn so với trừng phạt này. Hơn nữa dường như đã thật lâu Đại Nhi không có ra ngoài gây sóng gió. Mấy ngày rồi ?
Vẻ mặt của Cẩn vẫn không thay đổi, ai oán liếc mắt nhìn Bách Phi Thần, ý nói ‘Tại sao ngươi có thể độc ác vứt bỏ ta như vậy’. Thấy Bách Phi Thần không phản ứng chút nào, lúc này mới bình tĩnh im lặng, không hề lưu luyến xoay người đi khỏi.
Sau khi Cẩn đi khỏi Bách Phi Thần rơi vào trầm tư. Xem ra Tử Tà Môn không giống các môn phái bình thường trên giang hồ, rốt cuộc có mục đích gì?
Cẩn theo dõi cũng có thể bị bọn họ bỏ rơi, đây tuyệt đối không thấp hơn Quỷ Môn Thiên.
Trong vòng mười năm có thể xây dựng thế lực sánh ngang với Quỷ Môn Thiên thì người đứng sau lưng kia thật không thể khinh thường. Phải biết trước kia phụ hoàng còn tại thế một mình xây dựng thế lực khắp nơi để ứng phó bất cứ tình huống nào đã hao phí biết bao nhiêu nhân lực vật lực, như thế xem ra thực lực sau lưng Tử Tà Môn đủ để sánh ngang với Hoàng thất. Trong nước không có đại thần ủng hộ, làm sao có thể lăn lộn thuận buồm xuôi gió.
Tả Tướng? Thành Vương phủ? Hay Minh Quốc Công? Một viên quan vào mười năm trước có thể đem Hinh Tuyết đến nằm vùng trong Vinh vương phủ, hơn nữa có thể nâng đỡ Tử Tà Môn, đa mưu túc trí như vậy cũng không có được mấy người.
Nghĩ đến chỗ này Bách Phi Thần không khỏi nhức đầu, hiện tại triều đình nhìn bên ngoài như hòa thuận, nhưng bên trong không biết có bao nhiêu người đang giở trò. Lúc mình mới vừa lên ngôi triều đình rung chuyển bất an, nếu không phải Vinh vương gia, Triển Phong Hoa cùng mấy người bằng hữu tốt … và thế lực ở phía sau lưng chống đỡ, làm sao chỉ trong mấy năm trấn an được trong ngoài triều đình như vậy.
Nhưng hôm nay, thực quyền trong tay mình cũng rất có hạn, xem ra chính sách dụ dỗ làm cho bọn họ càng thêm trầm trọng hơn, muốn chống giặc ngoài phải dẹp yên giặc trong, vốn đang định để cho các ngươi tiêu dao vài năm, hôm nay xem ra không được. . . . . .
"Cảnh (tên một ám vệ khác), chú ý chặt chẽ đến cọc ngầm mà Hinh Tuyết để lộ ra lần đó, cẩn thận điều tra bọn họ tiếp xúc không bình thường với người nào, nếu có liên quan đến quan viên tiền triều phải nhanh chóng báo." Lần này loại bỏ người bị dính dấp cũng không phải là ít, còn phải nhanh chóng thu nạp hiền tài mới được.
Trong không khí vọng lại một hồi âm thanh tán loạn, không bao lâu cả Ngự Thư Phòng chỉ còn lại tiếng Bách Phi Thần một mình thở dốc.
"Đáng chết!" Bách Phi Thần đưa ra xoa huyệt Thái Dương, gần đây chỉ cần hao tổn một chút đầu óc liền rất nhức đầu, ngự y cũng xem không ra nguyên nhân, hơn nữa bản thân cũng không có cảm thấy bị triệu chứng trúng độc nào, xem ra thật sự là dùng não quá độ.
"Người đâu, bãi giá Phượng Lãm Cung."
Thúc Tuyết các.
"Chỗ này không tệ, yên tĩnh." Nộ Vân mặc y phục trắng có thêu đám mây, tóc đen buộc cao, hai chòm tóc nhỏ trên trán rẽ ba bảy, lộ ra cái trán sáng bóng, cười như không cười, vẻ mặt có chút giễu cợt, cây quạt xếp trong tay nửa khép nửa mở rất có bộ dáng công tử trong thời loạn lạc.
Hinh Tuyết ngồi ở phía trước cửa sổ, giữa hai chân mày tràn ngập sát khí, ánh mặt trời chói mắt chiếu rọi trên khuôn mặt nàng đẹp như thiên tiên, nhưng trắng bệch hơi có vẻ bệnh hoạn. Lâm Đại Nhi, đây chỉ là mới bắt đầu, trò chơi kế tiếp không biết ngươi còn chơi nổi hay không.
Đối với người tâm cao khí ngạo như Hinh Tuyết, bất kỳ phương diện nào nàng cũng sẽ không thua ai, giống như nàng vẫn kiêu ngạo khuôn mặt xinh đẹp của mình. Môn chủ lạnh nhạt chẳng thèm ngó tới nàng, nàng cũng không oán, bởi vì đó là người nàng ái mộ mười mấy năm. Lâm Đại Nhi thì sao? Cũng chỉ là một kẻ ngốc chỉ sống bao nhiêu năm mà thôi, có tư cách gì so sánh với nàng. Nàng xinh đẹp hơn nàng ta, ưu tú hơn nàng ta, cái gì cũng mạnh hơn nàng ta, tại sao nàng phải so với nàng ta? Nghĩ như thế khóe miệng lộ ra nụ cười khát máu.
Chờ đó, ta nhất định sẽ chơi đùa chết ngươi.
"Xích Nhan phải xử lý thế nào?" Hinh Tuyết nói là xử lý (an bày) mà không phải xử trí (trừng phạt), đây chính là nguyên nhân người trong Tử Tà Môn chán ghét nàng. Chưa bao giờ xem trọng người khác, giống như cả Tử Tà Môn chỉ có nàng và Môn chủ, hai người là người còn những người khác có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nữ nhân này tâm địa ác độc làm người run sợ.
Giống như bây giờ, nàng có thể vừa biểu hiện phu thê tình thâm với Bách Phi Thần, vừa hạ độc hắn. Chỉ cần không phải là Môn chủ, cái gì nàng cũng không để ở trong mắt, tính mệnh của người nào, nàng cũng không quan tâm. Cao ngạo tự cho rằng mình vô cùng cao quý, những người khác đê tiện không bằng heo chó.
Nếu không phải nàng có thể dễ dàng chiếm được lòng tin của Bách Phi Thần, ngay cả Môn chủ không mở miệng, nàng cũng sẽ không chút do dự giết chết hắn.
"Dường như hiện tại Bách Phi Thần xa lánh ngươi a." Nộ Vân không đáp, nhẹ nhàng khạc ra một câu.
"Chuyện này ta tự biết, về phần Bách Phi Thần không cần các ngươi quan tâm. Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, nếu không phải Xích Nhan ra tay thất bại, Lâm Đại Nhi đã sớm ở diêm vương điện rồi, hôm nay cho dù Lâm Đại Nhi chết cũng không đạt được như mong muốn, cho dù thế nào ta cũng không để cho nàng còn sống. Sẽ không để cho nàng ngăn cản kế hoạch của môn chủ." Hinh Tuyết rất không thèm để ý, nàng quá mức kiêu ngạo về bản thân mình, nghĩ tình cảm của Bách Phi Thần đối với mình quá sâu.
Lúc bọn họ quen biết nhau, Bách Phi Thần cũng chỉ mới mười hai tuổi, tuổi trẻ khinh cuồng, biết cái gì là yêu? Dùng lời nói của Đại Nhi chính là: Lúc còn trẻ người nào không gặp qua vài người cặn bã, mà người cặn bã trong cuộc đời Bách Phi Thần rõ ràng là nói Hinh Tuyết.
"Như thế rất tốt." Nộ Vân cười yếu ớt không nói, đáy lòng cũng âm thầm lắc đầu.
Mấy năm này Hinh Tuyết sống quá thuận lợi, hôm nay vẫn nói năng kiêu ngạo mà năng lực có hạn, sợ rằng cuối cùng chết ở trong tay Bách Phi Thần cũng không biết. Nhưng hắn không có ý định nhắc nhở nàng, chỉ cần Lâm Đại Nhi chết, vậy thì nhiệm vụ của Hinh Tuyết cũng coi như hoàn thành, nàng sống hay chết cũng không quan trọng. Hơn nữa Nộ Vân có cảm giác, so với Lâm Đại Nhi, Hinh Tuyết quả thật chính là thứ cặn bã, hắn đang nghĩ có nên khuyên nhủ Môn chủ áp dụng kế hoạch thứ hai hay không.
Thời đại Lâm gia gánh vác, bảo vệ số mệnh của Đế Vương tất nhiên không phải dễ dàng chết như vậy, lần trước dùng chất độc ‘Tuyệt Mệnh’ không phải là một ví dụ sao.
"Bỏ đi, nên làm như thế nào thì tự ngươi xem mà làm thôi." Nộ Vân bỏ lại một chiếc vòng tay màu bạc, bóng dáng đã hóa thành luồng gió thoáng chốc biến mất, một mình Hinh Tuyết nhìn chiếc vòng tay màu bạc lộ ra nụ cười âm trầm.
Danh sách chương