Đi Thiên Nhai Túc Quán một chuyến, hiển nhiên ở trong lòng của Đại Nhi nắm chắc khá hơn rồi. Đại Nhi có thể điều tra được cao thủ có ít nhất trên dưới một trăm người, từ bồi bàn, đầu bếp, làm việc vặt, phòng thu chi, chưởng quỹ. Trước trước sau sau trừ đi không tính, âm thầm ẩn nấp ít nhất khoảng 50 người. Xem ra Thiên Nhai Túc Quán quả nhiên là đường khẩu quan trọng của Tử Tà Môn, trận thế lớn như vậy sợ rằng mục đích sẽ không đơn giản. Liên lụy đến trong cung, xem ra trường âm mưu này nàng không nằm ngoài việc rồi.
Chẳng qua nhìn phong cách hành sự nơi đó cũng là cùng hung cực ác. . . . . .
Ở biển hoa nhàn nhã hóng gió, Đại Nhi chợt ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, ít ngày trước mình dùng dược liệu trong bảo khố luyện chế đan dược cho Luyến U, hơn nữa cái lò sắt luyện Kim Đan cũng vì sử dụng quá độ mà nổ tung. Xem ra phải đề phòng họa trước mới được.
"Dao Dao, xem loại dược liệu Cửu Trọng Liên, Thất Tinh Thảo, Khô Diệp Hoa, Linh Chi ngàn năm ở trong phòng kho Thái Y Viện hay ở trong quốc khố?" Đại Nhi buông xuống Bách khoa toàn thư về dược liệu ở trong tay, từ trên ghế dựa duỗi cái lưng mỏi nhừ.
"Hồi nương nương, dược liệu tương đối trân quý đều ở trong quốc khố, những thứ nương nương mới vừa nói chỉ có quốc khố mới có. Phòng kho Thái Y Viện tích trữ đều là dược liệu không quá quý giá, dùng để chữa bệnh nhẹ." mặc dù Dao Kỳ không hiểu rõ Đại Nhi muốn làm gì nhưng vẫn cung kính trả lời từng việc. Lúc trước Đại Nhi luyện chế thuốc nàng còn chưa tới. Tự nhiên không biết.
"Quốc khố à." Dường như Đại Nhi cảm khái lặp lại một câu. Trong lời nói có ít nhiều ý vị không rõ. "Bách Phi Thần ở đâu?"
"Nương nương, Hoàng thượng ở Lộ Hoa Điện." Dao Kỳ nói đến Lộ Hoa Điện khóe mắt không nhịn được nhảy lên. Làm Hoàng thượng như thế kiếp trước phải tạo bao nhiêu nghiệt a. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Kể từ Hoàng hậu nương nương vào cung vẫn ở tại Ngự Thư Phòng, rốt cuộc Hoàng thượng đã ở lại Ngự Thư Phòng nửa tháng, chuyện này đúng thật là vô cùng biệt khuất. Từ ngày nương nương khiến cho Hinh Tuyết ra khỏi phi uyển, Hoàng thượng liền từ Ngự Thư Phòng trở về đến cung điện của mình lần nữa. Nàng không có nhìn lầm, mấy ngày nay trên mặt Hoàng thượng luôn treo nụ cười như có như không, mặt mày hồng hào hăng hái. Hiển nhiên là đối với câu nói cung có cung quy của nương nương rất là sùng bái.
Trẫm thân là Hoàng đế tự nhiên muốn ở tại Lộ Hoa Điện, nếu không sẽ không hợp cung quy. Trẫm là một người rất giữ quy củ. Đây là chuyện sau khi Bách Phi Thần dọn về cung điện của mình gặp Đại Nhi giải thích như thế.
Điều này làm cho Đại Nhi trợn mắt, không phải nàng nói để cho hắn trở về cung điện của mình, giải thích với nàng cái sợi lông á.
"Gần đây có phải hắn rất rãnh rỗi hay không?" Hai ngày nay Hinh Tuyết thật đàng hoàng, triều đình cũng không có gì động tĩnh gì lớn cho nên rất rãnh rỗi.
"Vâng, chắc là vậy. . . . . ." Nương nương a, người muốn đi tìm Hoàng thượng gây phiền toái sao? "Ừm." Ống tay áo của Đại Nhi vung lên, thản nhiên bước lên bậc thềm.
"Nương nương muốn đi chỗ nào?" Mặc dù đoán được nhưng vẫn muốn hỏi một chút.
"Quốc khố."
". . . . . ." Quả nhiên tâm tư của chủ tử nàng không thể đoán được. Vốn cho rằng phải đi tìm Hoàng thượng.
"Nương nương, chìa khóa quốc khố ở chỗ của Hoàng thượng." Thật ra mình cũng rất thông minh, Dao Kỳ nghĩ như vậy. Nhưng tại sao sau khi nương nương hỏi xong muốn đi thẳng quốc khố mà không phải đi lấy chìa khóa vậy?
"Dao Dao, ngươi ám chỉ cho ta đi lấy chìa khóa?" Đại Nhi xoay người cười vô cùng rực rỡ.
". . . . . ." Cuối cùng Dao Kỳ biết vì sao rồi. Đây là trần trụi hãm hại a."Nô tỳ vừa nói như vậy, nương nương không cần làm thật."
"Dao Dao, đã nói thì phải phụ trách." Lời nói nghiêm chỉnh như vậy từ trong miệng Đại Nhi nói ra thật sự vô cùng quái dị.
"Nương nương, nô tỳ sai rồi." Trong lời nói của Dao Kỳ tương đối biệt khuất. Nàng thật sự không nên tự cho rằng mình thông minh ‘nhắc nhở’ chủ tử của mình cái gì, bởi vì chỉ cần mình có thể nghĩ tới mà chủ tử không nói gì, phía trước tuyệt đối có một cái hố đang chờ ngươi nhảy xuống đấy. Nhất định phải khắc sâu dạy dỗ này a.
"Bảo người xây dựng ở chỗ sâu biển hoa một phòng trúc, ta đi lấy ít thứ." Đại Nhi khoát khoát tay ý bảo làm cho tốt, rồi dẫn theo cung nữ đi gọi Lãm Nguyệt mấy ngày trước, khiêm tốn đi về phía Lộ Hoa Điện.
Đại Nhi đối với y thuật và độc thuật của mình rất có lòng tin, dù sao trước đó đã thử nghiệm qua. Điều này làm cho Đại Nhi tỏ ra hài lòng đối với lần trở về này. Nhưng để cho nàng buồn bực chính là y thuật và độc thuật của mình không có vấn đề, tuy nói nội công thâm hậu nhưng khinh công gì đó thì quá thối nát, mặc dù tốt hơn so với người bình thường.
Thuật ngữ giang hồ: mèo ba chân.
Thậm chí Đại Nhi cảm thấy, nếu không phải luyện chế thuốc cần nội lực hùng hậu, đoán chừng ngay cả nội lực nàng cũng sẽ không có. Không thể không nói sau khi xuyên qua năng lực bản thân cũng mạnh như vậy. Nếu không cẩn thận để cho võ công của ta trở thành thiên hạ vô địch, thân thể bách độc bất xâm, vung tay lên gọi gió hô mây, dậm chân một cái cả vùng đất run rẩy, người ngưu bức như vậy tốt biết bao nhiêu a.
Trong lúc Đại Nhi một mình YY, hai người đã đi đến Lộ Hoa Điện. Nhìn cung điện nguy nga trước mắt, ánh mắt của Đại Nhi hơi híp lại. Nàng rõ ràng ngửi thấy bên trong có mùi vị Túc Phượng Cúc, một loại dược liệu hết sức quý giá, chỉ ngửi thấy mùi thì có thể làm cho người tỉnh trí, Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép, giá trị của nó cũng không chỉ một chút như vậy. Trong phút chốc kia, Đại Nhi đã đem Túc Phượng Cúc làm vật sở hữu của mình.
Xa xa nhìn thấy Đại Nhi phía trước, trái tim nhỏ Ngụy Trung Hiền bắt đầu đập mạnh. Vị Tiểu Tổ Tông này sao lại tới đây? Mấy ngày nay Hoàng thượng thật vất vả rãnh rỗi nghỉ ngơi một chút, ngài không thể không đến gây phiền toái sao?
Ở trong lòng Ngụy Trung Hiền, Đại Nhi và Bách Phi Thần là như nước với lửa, bát tự tương khắc, hai người đụng vào nhau tuyệt đối không có chuyện tốt. Mấy ngày trước Bách Phi Thần và Hinh Tuyết cùng đi Phượng Tê cung, lúc đi ra vẻ mặt tối tăm, dáng vẻ đó cho đến bây giờ Ngụy Trung Hiền vẫn còn nhớ. Mặc dù cảm thấy mỗi lần Hoàng thượng gặp phải Hoàng hậu nương nương chuyện trở nên có chút ít quái dị.
"Hoàng hậu nương nương Cát Tường."
"Bách Phi Thần ở đâu?" Bàn tay nhỏ bé của Đại Nhi vung lên, ý bảo Ngụy Trung Hiền đứng dậy.
"Hồi nương nương, Hoàng thượng ở nội điện nghỉ ngơi, mấy ngày nay luôn cùng Triển đại nhân ở trong phòng luyện công đến rất khuya mới nghỉ ngơi, tinh thần không quá tốt." Ngụy Trung Hiền ngược lại rất hộ chủ. Nói sự thật, kể từ sau lần Triển hồ ly bị người thiết kế leo lên giường của Đại Nhi, mỗi ngày Bách Phi Thần cũng không có việc gì liền tìm hắn gây phiền phức, cuối cùng hai người tiến hành ẩu đả lẫn nhau. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Bách Phi Thần ngoại trừ trên người, trên mặt không có một khối thịt nguyên vẹn, tình trạng của Triển hồ ly càng thêm thê thảm hơn, bao gồm mặt, toàn thân cao thấp không có một khối thịt nguyên vẹn. Điều này làm cho Ngụy Trung Hiền rất buồn bực, rốt cuộc có chuyện gì?
"Triển hồ ly? Không phải hai người bọn họ từ lúc còn mông trần lớn lên sao, đánh nhau làm gì?" Chẳng lẽ vì lần trước Triển hồ ly lén xông vào hậu cung khiến cho Bách Phi Thần mất mặt mũi?
"Chuyện này. . . . . ." Nương nương a, ngài có thể văn minh một chút hay không, dù sao ngài cũng là Nhất Quốc Chi Hậu a.
"Quên đi." Đại Nhi khoát khoát tay ý bảo hắn đừng nói nữa. Để lại nha đầu sau lưng, lướt qua Ngụy Trung Hiền vẫn còn đang rối rắm đẩy cửa ra đi vào.
Thật ra Ngụy Trung Hiền muốn nói dường như Hoàng thượng đang ngâm dược vật. . . . .
Chẳng qua nhìn phong cách hành sự nơi đó cũng là cùng hung cực ác. . . . . .
Ở biển hoa nhàn nhã hóng gió, Đại Nhi chợt ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, ít ngày trước mình dùng dược liệu trong bảo khố luyện chế đan dược cho Luyến U, hơn nữa cái lò sắt luyện Kim Đan cũng vì sử dụng quá độ mà nổ tung. Xem ra phải đề phòng họa trước mới được.
"Dao Dao, xem loại dược liệu Cửu Trọng Liên, Thất Tinh Thảo, Khô Diệp Hoa, Linh Chi ngàn năm ở trong phòng kho Thái Y Viện hay ở trong quốc khố?" Đại Nhi buông xuống Bách khoa toàn thư về dược liệu ở trong tay, từ trên ghế dựa duỗi cái lưng mỏi nhừ.
"Hồi nương nương, dược liệu tương đối trân quý đều ở trong quốc khố, những thứ nương nương mới vừa nói chỉ có quốc khố mới có. Phòng kho Thái Y Viện tích trữ đều là dược liệu không quá quý giá, dùng để chữa bệnh nhẹ." mặc dù Dao Kỳ không hiểu rõ Đại Nhi muốn làm gì nhưng vẫn cung kính trả lời từng việc. Lúc trước Đại Nhi luyện chế thuốc nàng còn chưa tới. Tự nhiên không biết.
"Quốc khố à." Dường như Đại Nhi cảm khái lặp lại một câu. Trong lời nói có ít nhiều ý vị không rõ. "Bách Phi Thần ở đâu?"
"Nương nương, Hoàng thượng ở Lộ Hoa Điện." Dao Kỳ nói đến Lộ Hoa Điện khóe mắt không nhịn được nhảy lên. Làm Hoàng thượng như thế kiếp trước phải tạo bao nhiêu nghiệt a. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Kể từ Hoàng hậu nương nương vào cung vẫn ở tại Ngự Thư Phòng, rốt cuộc Hoàng thượng đã ở lại Ngự Thư Phòng nửa tháng, chuyện này đúng thật là vô cùng biệt khuất. Từ ngày nương nương khiến cho Hinh Tuyết ra khỏi phi uyển, Hoàng thượng liền từ Ngự Thư Phòng trở về đến cung điện của mình lần nữa. Nàng không có nhìn lầm, mấy ngày nay trên mặt Hoàng thượng luôn treo nụ cười như có như không, mặt mày hồng hào hăng hái. Hiển nhiên là đối với câu nói cung có cung quy của nương nương rất là sùng bái.
Trẫm thân là Hoàng đế tự nhiên muốn ở tại Lộ Hoa Điện, nếu không sẽ không hợp cung quy. Trẫm là một người rất giữ quy củ. Đây là chuyện sau khi Bách Phi Thần dọn về cung điện của mình gặp Đại Nhi giải thích như thế.
Điều này làm cho Đại Nhi trợn mắt, không phải nàng nói để cho hắn trở về cung điện của mình, giải thích với nàng cái sợi lông á.
"Gần đây có phải hắn rất rãnh rỗi hay không?" Hai ngày nay Hinh Tuyết thật đàng hoàng, triều đình cũng không có gì động tĩnh gì lớn cho nên rất rãnh rỗi.
"Vâng, chắc là vậy. . . . . ." Nương nương a, người muốn đi tìm Hoàng thượng gây phiền toái sao? "Ừm." Ống tay áo của Đại Nhi vung lên, thản nhiên bước lên bậc thềm.
"Nương nương muốn đi chỗ nào?" Mặc dù đoán được nhưng vẫn muốn hỏi một chút.
"Quốc khố."
". . . . . ." Quả nhiên tâm tư của chủ tử nàng không thể đoán được. Vốn cho rằng phải đi tìm Hoàng thượng.
"Nương nương, chìa khóa quốc khố ở chỗ của Hoàng thượng." Thật ra mình cũng rất thông minh, Dao Kỳ nghĩ như vậy. Nhưng tại sao sau khi nương nương hỏi xong muốn đi thẳng quốc khố mà không phải đi lấy chìa khóa vậy?
"Dao Dao, ngươi ám chỉ cho ta đi lấy chìa khóa?" Đại Nhi xoay người cười vô cùng rực rỡ.
". . . . . ." Cuối cùng Dao Kỳ biết vì sao rồi. Đây là trần trụi hãm hại a."Nô tỳ vừa nói như vậy, nương nương không cần làm thật."
"Dao Dao, đã nói thì phải phụ trách." Lời nói nghiêm chỉnh như vậy từ trong miệng Đại Nhi nói ra thật sự vô cùng quái dị.
"Nương nương, nô tỳ sai rồi." Trong lời nói của Dao Kỳ tương đối biệt khuất. Nàng thật sự không nên tự cho rằng mình thông minh ‘nhắc nhở’ chủ tử của mình cái gì, bởi vì chỉ cần mình có thể nghĩ tới mà chủ tử không nói gì, phía trước tuyệt đối có một cái hố đang chờ ngươi nhảy xuống đấy. Nhất định phải khắc sâu dạy dỗ này a.
"Bảo người xây dựng ở chỗ sâu biển hoa một phòng trúc, ta đi lấy ít thứ." Đại Nhi khoát khoát tay ý bảo làm cho tốt, rồi dẫn theo cung nữ đi gọi Lãm Nguyệt mấy ngày trước, khiêm tốn đi về phía Lộ Hoa Điện.
Đại Nhi đối với y thuật và độc thuật của mình rất có lòng tin, dù sao trước đó đã thử nghiệm qua. Điều này làm cho Đại Nhi tỏ ra hài lòng đối với lần trở về này. Nhưng để cho nàng buồn bực chính là y thuật và độc thuật của mình không có vấn đề, tuy nói nội công thâm hậu nhưng khinh công gì đó thì quá thối nát, mặc dù tốt hơn so với người bình thường.
Thuật ngữ giang hồ: mèo ba chân.
Thậm chí Đại Nhi cảm thấy, nếu không phải luyện chế thuốc cần nội lực hùng hậu, đoán chừng ngay cả nội lực nàng cũng sẽ không có. Không thể không nói sau khi xuyên qua năng lực bản thân cũng mạnh như vậy. Nếu không cẩn thận để cho võ công của ta trở thành thiên hạ vô địch, thân thể bách độc bất xâm, vung tay lên gọi gió hô mây, dậm chân một cái cả vùng đất run rẩy, người ngưu bức như vậy tốt biết bao nhiêu a.
Trong lúc Đại Nhi một mình YY, hai người đã đi đến Lộ Hoa Điện. Nhìn cung điện nguy nga trước mắt, ánh mắt của Đại Nhi hơi híp lại. Nàng rõ ràng ngửi thấy bên trong có mùi vị Túc Phượng Cúc, một loại dược liệu hết sức quý giá, chỉ ngửi thấy mùi thì có thể làm cho người tỉnh trí, Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép, giá trị của nó cũng không chỉ một chút như vậy. Trong phút chốc kia, Đại Nhi đã đem Túc Phượng Cúc làm vật sở hữu của mình.
Xa xa nhìn thấy Đại Nhi phía trước, trái tim nhỏ Ngụy Trung Hiền bắt đầu đập mạnh. Vị Tiểu Tổ Tông này sao lại tới đây? Mấy ngày nay Hoàng thượng thật vất vả rãnh rỗi nghỉ ngơi một chút, ngài không thể không đến gây phiền toái sao?
Ở trong lòng Ngụy Trung Hiền, Đại Nhi và Bách Phi Thần là như nước với lửa, bát tự tương khắc, hai người đụng vào nhau tuyệt đối không có chuyện tốt. Mấy ngày trước Bách Phi Thần và Hinh Tuyết cùng đi Phượng Tê cung, lúc đi ra vẻ mặt tối tăm, dáng vẻ đó cho đến bây giờ Ngụy Trung Hiền vẫn còn nhớ. Mặc dù cảm thấy mỗi lần Hoàng thượng gặp phải Hoàng hậu nương nương chuyện trở nên có chút ít quái dị.
"Hoàng hậu nương nương Cát Tường."
"Bách Phi Thần ở đâu?" Bàn tay nhỏ bé của Đại Nhi vung lên, ý bảo Ngụy Trung Hiền đứng dậy.
"Hồi nương nương, Hoàng thượng ở nội điện nghỉ ngơi, mấy ngày nay luôn cùng Triển đại nhân ở trong phòng luyện công đến rất khuya mới nghỉ ngơi, tinh thần không quá tốt." Ngụy Trung Hiền ngược lại rất hộ chủ. Nói sự thật, kể từ sau lần Triển hồ ly bị người thiết kế leo lên giường của Đại Nhi, mỗi ngày Bách Phi Thần cũng không có việc gì liền tìm hắn gây phiền phức, cuối cùng hai người tiến hành ẩu đả lẫn nhau. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Bách Phi Thần ngoại trừ trên người, trên mặt không có một khối thịt nguyên vẹn, tình trạng của Triển hồ ly càng thêm thê thảm hơn, bao gồm mặt, toàn thân cao thấp không có một khối thịt nguyên vẹn. Điều này làm cho Ngụy Trung Hiền rất buồn bực, rốt cuộc có chuyện gì?
"Triển hồ ly? Không phải hai người bọn họ từ lúc còn mông trần lớn lên sao, đánh nhau làm gì?" Chẳng lẽ vì lần trước Triển hồ ly lén xông vào hậu cung khiến cho Bách Phi Thần mất mặt mũi?
"Chuyện này. . . . . ." Nương nương a, ngài có thể văn minh một chút hay không, dù sao ngài cũng là Nhất Quốc Chi Hậu a.
"Quên đi." Đại Nhi khoát khoát tay ý bảo hắn đừng nói nữa. Để lại nha đầu sau lưng, lướt qua Ngụy Trung Hiền vẫn còn đang rối rắm đẩy cửa ra đi vào.
Thật ra Ngụy Trung Hiền muốn nói dường như Hoàng thượng đang ngâm dược vật. . . . .
Danh sách chương