Phong Thái năm thìn thứ 49, ngày 12 tháng 4. Ngày cưới trưởng công chúa Lãm Nguyệt Bách vương triều. Cả kinh thành bao phủ trong một màu đỏ rực, có thể khen Ngự Không Ngự đại nhân đại nghĩa nêu cao vì dân trừ hại.
Trong lòng dân chúng ở kinh thành, nữ tử cực phẩm như Lãm Nguyệt rãnh rỗi trèo tường gây sóng gió chung quanh rất khó tìm được phu quân. Đừng nói là cùng với Ngự Không, thanh niên tuấn kiệt xếp hàng thứ hai trong kinh thành Tứ thiếu, càng thêm tám sào cũng không tới.
Tại sao hai người kia lại trở thành một khối đây? Mọi người đều biết Ngự Không và công chúa Lãm Nguyệt là Thủy Hỏa Bất Dung, gặp mặt lập tức chống đối không gây long trời lở đất cũng sẽ không tắt lửa. Lần này tổ chức hôn lễ làm cho bọn họ thật quá kinh ngạc. Mặc dù biết Lãm Nguyệt đại náo hôn lễ Ngự Không và thiên kim Tả Tướng. Nhưng chuyện cụ thể thế nào vẫn rất mờ mịt.
Mặc dù không ít nữ nhân khóc chết nhưng không ít nam nhân lại vui mừng phát điên.
Sáng sớm Ngự phủ chiêng trống vang trời, tiếng pháo không ngừng, Ngự Không mặc y phục tân lang, thần thái sáng láng, cởi tuấn mã trắng không nhanh không chậm mang theo đội ngũ rước dâu đi tới cửa chính hoàng cung. Lẽ ra công chúa xuất giá không thể đi cửa chính nhưng Bách Phi Thần chỉ có một muội tử, tự nhiên không thể không cưng chìu, một đạo thánh chỉ ban ra liền quyết định con đường rước dâu. Mặc dù các đại thần phản đối nhưng không còn kịp. Thánh chỉ đã ban làm sao thu hồi. Hoặc nói Lãm Nguyệt ở trong cung bên ngoài cung cũng có thể gây sóng gió như thế, căn bản là kết quả Bách Phi Thần dung túng.
Lúc bái đường, Lãm Nguyệt rất ngoan ngoãn khó được, thật sự ép buộc chính mình không nói một câu. Điều này làm cho Đại Nhi len lén chạy đến cười trộm trong lòng. Nha đầu này cũng có thể ngừng nghỉ rồi, thật khó được. Vậy mà nhìn thấy khuôn mặt Ngự Không tươi cười, phía sau bị nội thương khó nhịn, ngược lại có chút bội phục nam nhân này. Ở trong lòng biết nữ nhân mình thích mang thai đứa bé người khác nhưng vẫn bất chấp tất cả lấy nàng làm thê tử, loại yêu thương và bao dung không phải ai cũng có thể có. Mặc dù thật sự Lãm Nguyệt không có mang thai nhưng nàng chắc chắn cho dù Triển Phong Hoa nhìn ra, tuyệt đối cũng không nói cho Ngự Không. Triển Phong Hoa một đời yêu tướng a, đối với bằng hữu không bỏ đá xuống giếng đã may mắn rồi, làm sao còn có thể tốt bụng nhắc nhở. Tâm tư của hắn và Đại Nhi có thể nói là giống nhau như đúc, không giống như vậy làm sao Đại Nhi có thể hiểu rõ hắn, nhưng hắn lại không nhìn thấu Đại Nhi chút nào.
Đây chính là ưu thế a.
Nhìn Lãm Nguyệt bái đường xong, nàng hài lòng cười một tiếng. "Tiểu Vũ, tỷ tỷ dẫn ngươi đi chơi có được không."
Cùng Đại Nhi núp ở trong xe phượng của Lãm Nguyệt lén chạy đến, Phù Diêu Thanh Vũ chớp đôi mắt to dễ thương, dùng giọng nói mềm nhũn nói: "Tốt."
Hai người, bàn tay lớn dắt bàn tay nhỏ rêu rao khắp nơi trên đường cái ở kinh thành. Áo gấm giá trị xa xỉ, đồ trang sức Phỉ Thúy ngàn vàng khó cầu, khí chất kín đáo lại cao quý, gương mặt đáng yêu mị hoặc. Đủ để cho hai người trở thành tiêu điểm trên đường cái. Bất quá trong lòng suy đoán là tiểu thư, thiếu gia nhà nào, trừ chăm chú nhìn cũng không có chuyện xảy ra. Trái với tưởng tượng của Đại Nhi. Tại sao không có một người quần áo lụa là tới đùa giỡn một chút a, nếu không thì giặc cướp cũng được, nếu không thì bọn buôn người cũng có thể a. Thế nhưng thật đúng là khiến cho Đại Nhi thất vọng. Không khỏi cảm thán kinh thành trị an thật sự quá tốt, tốt đến nổi Đại Nhi cũng muốn đem Thị Lang bộ Hình trói lại đánh một trận.
"Tiểu Vũ, có cảm thấy rất nhàm chán hay không." Đại Nhi không có tâm tình nhìn ngó trang sức quý hiếm khắp nơi trên đường, buồn buồn hỏi tiểu nam hài có vẻ mặt đáng yêu đi theo nàng.
"Đúng vậy a, dáng dấp ta đáng yêu như thế lại không có người đến tìm phiền toái, đây cũng còn chưa tính, gương mặt này của người ta là bọn buôn người thích nhất, vì sao không có người đến đánh cướp." Bộ dáng Tiểu Vũ ta thật thất vọng, hợp với gương mặt thiên chân đáng yêu của hắn ngược lại thật sự rất quyến rũ người. Nhỏ như vậy đã lộ ra phong nhã tài hoa, trưởng thành khẳng định so với Tam ca ca của hắn còn xinh đẹp hơn.
"Nói rất được lòng ta. Giang hồ tương đối loạn, hay là đi nơi đó tiếp cận." Đại Nhi tán thưởng liếc mắt nhìn Tiểu Vũ, cười hết sức rực rỡ. Tiểu tử này cũng có thiên phú gieo họa.
"Vâng, vâng." Tiểu Vũ gật đầu như gà mổ thóc.
"Nếu muốn đi kinh thành, người giang hồ tụ tập nơi Thiên Nhai Túc Quán, nghe nói thức ăn nơi đó ăn cũng rất ngon đấy." Kết quả là, hai người hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng hướng về phía Thiên Nhai Túc Quán xuất phát.
Khi Đại Nhi và Tiểu Vũ đi tới cửa Thiên Nhai Túc Quán, đại sảnh vốn náo nhiệt nhất thời yên tĩnh lại, giang hồ lỗ mãng, bộ mặt dữ tợn trong tay cầm đại đao, hiệp khách áo xanh đeo bảo kiếm, khí thế cường đại, giang hồ dị sĩ tính tình cổ quái; không thèm để ý hai mắt đều liếc tới cửa. Trái lại Đại Nhi và Tiểu Vũ một chút cũng không ngượng ngùng, giống như quen bị người nhìn chăm chú như vậy, hai người một lớn một nhỏ, một nam một nữ lấy tư thái đáng đánh đòn hất đầu, bảnh bao đạp bước đi vào tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
"Khách quan, thật xin lỗi, bổn điếm chỉ chiêu đãi nhân sĩ giang hồ." Còn chưa đợi Đại Nhi mở miệng, nam tử trung niên mặc hoa phục thản nhiên nói.
"À." Đại Nhi bình tĩnh gật đầu một cái. "Làm cá cẩm hoa vàng, phân thai tô liễu, cửu đầu sư tử, tụ vũ thanh phong, tô nhuyễn hạp tử . . . . . . Tiểu Vũ, có muốn ăn chút món điểm tâm ngọt hay không?"
"Muốn, nấm đông cô ngó sen, thúy hương tô, tô quả, phẩm tinh nhuyễn cao." Nói xong lộ ra hàm răng trắng noãn nhìn về phía nam tử mặc hoa phục khẽ mỉm cười.
"Chỉ những thứ này." Đại Nhi gật đầu, nở nụ cười ánh mắt nhìn về phía nam tử mặc hoa phục không nhúc nhích.
Đại Nhi nhíu mày: "Thế nào?"
"Cô nương, bổn điếm chỉ chiêu đãi nhân sĩ giang hồ." Nam tử mặc hoa phục đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ nhân sĩ giang hồ.
"Lỗ tai của ta rất tốt." Đại Nhi còn theo bản năng sờ sờ vành tai. Tỏ vẻ mình không có nói dối.
Nam tử mặc hoa phục có chút tức giận, cố nhịn, khóe miệng khẽ run cực kỳ không bình tĩnh: "Cô nương, ngươi không phải là nhân sĩ giang hồ." Ẩn ý chính là chỗ này không chiêu đãi ngươi.
"Ai nói?" Đại Nhi nâng mí mắt, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm nam tử mặc hoa phục.
Nam tử mặc hoa phục bị Đại Nhi cười chúm chím, cặp mắt nhìn có chút sợ hãi, cảm giác phía sau nụ cười tươi sáng cất giấu ý vị nào đó làm cho người ta không rét mà run. Loại cảm giác này cho dù đối mặt hắn, hắn cũng không có, đắc tội với hắn nhiều lắm là lấy cái chết chứng minh, nhưng nếu đắc tội với người ở trước mắt này, đây tuyệt đối là sống không bằng chết.
Trong lòng nam tử mặc hoa phục đột nhiên toát ra ý niệm sợ hãi, lắc đầu một cái loại bỏ ý nghĩ này. Đều do người đó mấy ngày nay muốn tới làm hại: mình kinh hồn bạt vía.
"Không biết ở trên giang hồ, cô nương danh hiệu là gì?"
"Danh hiệu sao. . . . . . Tiểu Vũ, ngươi nói chúng ta lấy gì danh hiệu tương đối khá?" Đại Nhi làm ra bộ dáng tự hỏi.
truyện mới nhất chỉ có tại Doc Truyen . o r g
Nam tử mặc hoa phục ngổn ngang trong gió rồi. . . . . . Rốt cuộc là cực phẩm từ đâu tới? Chẳng lẽ nàng tới đập phá quán hay sao?
"Cái này phải thận trọng suy tính." Tiểu Vũ một tay chống cằm, trên mặt cực kỳ nghiêm túc, sau khi suy nghĩ một chút ngẩng đầu nhìn về phía nam tử mặc hoa phục, nói: "Ngươi lên món ăn trước, chúng ta vừa ăn vừa nghĩ." Đại Nhi ở một bên đồng ý gật đầu một cái.
Khóe miệng nNam tử mặc hoa phục càng run rẩy lợi hại. Hắn tiếp nhận Thiên Nhai Túc Quán mười năm, cho tới bây giờ không có gặp qua người như vậy. Hắn vẫn kiêu ngạo đầu óc thông minh thế nhưng trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.
Nhìn hai người tiến vào, nhân sĩ giang hồ nghe ba người nói chuyện nhất thời cũng cảm thấy tương đối im lặng, có thể vài ba lời đem quán chủ Thiên Nhai Túc Quán luôn tự cho mình thông minh tuyệt đỉnh, bức đến không biết phản ứng thế nào, nàng thật đúng là người thứ nhất đấy. Ở Thiên Nhai Túc Quán, người gây chuyện không có một người nào có thể còn sống đi ra ngoài.
Bên trong Thiên Nhai Túc Quán không cho phép sử dụng vũ khí, đây là quy củ.
Nhưng mà người trước mắt này, không thể coi là gây chuyện . . . . . .
"Ngươi còn có ý kiến?" Đại Nhi thấy hắn bất động thật lâu, trong lời nói có chút không nhịn
Trong lòng dân chúng ở kinh thành, nữ tử cực phẩm như Lãm Nguyệt rãnh rỗi trèo tường gây sóng gió chung quanh rất khó tìm được phu quân. Đừng nói là cùng với Ngự Không, thanh niên tuấn kiệt xếp hàng thứ hai trong kinh thành Tứ thiếu, càng thêm tám sào cũng không tới.
Tại sao hai người kia lại trở thành một khối đây? Mọi người đều biết Ngự Không và công chúa Lãm Nguyệt là Thủy Hỏa Bất Dung, gặp mặt lập tức chống đối không gây long trời lở đất cũng sẽ không tắt lửa. Lần này tổ chức hôn lễ làm cho bọn họ thật quá kinh ngạc. Mặc dù biết Lãm Nguyệt đại náo hôn lễ Ngự Không và thiên kim Tả Tướng. Nhưng chuyện cụ thể thế nào vẫn rất mờ mịt.
Mặc dù không ít nữ nhân khóc chết nhưng không ít nam nhân lại vui mừng phát điên.
Sáng sớm Ngự phủ chiêng trống vang trời, tiếng pháo không ngừng, Ngự Không mặc y phục tân lang, thần thái sáng láng, cởi tuấn mã trắng không nhanh không chậm mang theo đội ngũ rước dâu đi tới cửa chính hoàng cung. Lẽ ra công chúa xuất giá không thể đi cửa chính nhưng Bách Phi Thần chỉ có một muội tử, tự nhiên không thể không cưng chìu, một đạo thánh chỉ ban ra liền quyết định con đường rước dâu. Mặc dù các đại thần phản đối nhưng không còn kịp. Thánh chỉ đã ban làm sao thu hồi. Hoặc nói Lãm Nguyệt ở trong cung bên ngoài cung cũng có thể gây sóng gió như thế, căn bản là kết quả Bách Phi Thần dung túng.
Lúc bái đường, Lãm Nguyệt rất ngoan ngoãn khó được, thật sự ép buộc chính mình không nói một câu. Điều này làm cho Đại Nhi len lén chạy đến cười trộm trong lòng. Nha đầu này cũng có thể ngừng nghỉ rồi, thật khó được. Vậy mà nhìn thấy khuôn mặt Ngự Không tươi cười, phía sau bị nội thương khó nhịn, ngược lại có chút bội phục nam nhân này. Ở trong lòng biết nữ nhân mình thích mang thai đứa bé người khác nhưng vẫn bất chấp tất cả lấy nàng làm thê tử, loại yêu thương và bao dung không phải ai cũng có thể có. Mặc dù thật sự Lãm Nguyệt không có mang thai nhưng nàng chắc chắn cho dù Triển Phong Hoa nhìn ra, tuyệt đối cũng không nói cho Ngự Không. Triển Phong Hoa một đời yêu tướng a, đối với bằng hữu không bỏ đá xuống giếng đã may mắn rồi, làm sao còn có thể tốt bụng nhắc nhở. Tâm tư của hắn và Đại Nhi có thể nói là giống nhau như đúc, không giống như vậy làm sao Đại Nhi có thể hiểu rõ hắn, nhưng hắn lại không nhìn thấu Đại Nhi chút nào.
Đây chính là ưu thế a.
Nhìn Lãm Nguyệt bái đường xong, nàng hài lòng cười một tiếng. "Tiểu Vũ, tỷ tỷ dẫn ngươi đi chơi có được không."
Cùng Đại Nhi núp ở trong xe phượng của Lãm Nguyệt lén chạy đến, Phù Diêu Thanh Vũ chớp đôi mắt to dễ thương, dùng giọng nói mềm nhũn nói: "Tốt."
Hai người, bàn tay lớn dắt bàn tay nhỏ rêu rao khắp nơi trên đường cái ở kinh thành. Áo gấm giá trị xa xỉ, đồ trang sức Phỉ Thúy ngàn vàng khó cầu, khí chất kín đáo lại cao quý, gương mặt đáng yêu mị hoặc. Đủ để cho hai người trở thành tiêu điểm trên đường cái. Bất quá trong lòng suy đoán là tiểu thư, thiếu gia nhà nào, trừ chăm chú nhìn cũng không có chuyện xảy ra. Trái với tưởng tượng của Đại Nhi. Tại sao không có một người quần áo lụa là tới đùa giỡn một chút a, nếu không thì giặc cướp cũng được, nếu không thì bọn buôn người cũng có thể a. Thế nhưng thật đúng là khiến cho Đại Nhi thất vọng. Không khỏi cảm thán kinh thành trị an thật sự quá tốt, tốt đến nổi Đại Nhi cũng muốn đem Thị Lang bộ Hình trói lại đánh một trận.
"Tiểu Vũ, có cảm thấy rất nhàm chán hay không." Đại Nhi không có tâm tình nhìn ngó trang sức quý hiếm khắp nơi trên đường, buồn buồn hỏi tiểu nam hài có vẻ mặt đáng yêu đi theo nàng.
"Đúng vậy a, dáng dấp ta đáng yêu như thế lại không có người đến tìm phiền toái, đây cũng còn chưa tính, gương mặt này của người ta là bọn buôn người thích nhất, vì sao không có người đến đánh cướp." Bộ dáng Tiểu Vũ ta thật thất vọng, hợp với gương mặt thiên chân đáng yêu của hắn ngược lại thật sự rất quyến rũ người. Nhỏ như vậy đã lộ ra phong nhã tài hoa, trưởng thành khẳng định so với Tam ca ca của hắn còn xinh đẹp hơn.
"Nói rất được lòng ta. Giang hồ tương đối loạn, hay là đi nơi đó tiếp cận." Đại Nhi tán thưởng liếc mắt nhìn Tiểu Vũ, cười hết sức rực rỡ. Tiểu tử này cũng có thiên phú gieo họa.
"Vâng, vâng." Tiểu Vũ gật đầu như gà mổ thóc.
"Nếu muốn đi kinh thành, người giang hồ tụ tập nơi Thiên Nhai Túc Quán, nghe nói thức ăn nơi đó ăn cũng rất ngon đấy." Kết quả là, hai người hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng hướng về phía Thiên Nhai Túc Quán xuất phát.
Khi Đại Nhi và Tiểu Vũ đi tới cửa Thiên Nhai Túc Quán, đại sảnh vốn náo nhiệt nhất thời yên tĩnh lại, giang hồ lỗ mãng, bộ mặt dữ tợn trong tay cầm đại đao, hiệp khách áo xanh đeo bảo kiếm, khí thế cường đại, giang hồ dị sĩ tính tình cổ quái; không thèm để ý hai mắt đều liếc tới cửa. Trái lại Đại Nhi và Tiểu Vũ một chút cũng không ngượng ngùng, giống như quen bị người nhìn chăm chú như vậy, hai người một lớn một nhỏ, một nam một nữ lấy tư thái đáng đánh đòn hất đầu, bảnh bao đạp bước đi vào tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
"Khách quan, thật xin lỗi, bổn điếm chỉ chiêu đãi nhân sĩ giang hồ." Còn chưa đợi Đại Nhi mở miệng, nam tử trung niên mặc hoa phục thản nhiên nói.
"À." Đại Nhi bình tĩnh gật đầu một cái. "Làm cá cẩm hoa vàng, phân thai tô liễu, cửu đầu sư tử, tụ vũ thanh phong, tô nhuyễn hạp tử . . . . . . Tiểu Vũ, có muốn ăn chút món điểm tâm ngọt hay không?"
"Muốn, nấm đông cô ngó sen, thúy hương tô, tô quả, phẩm tinh nhuyễn cao." Nói xong lộ ra hàm răng trắng noãn nhìn về phía nam tử mặc hoa phục khẽ mỉm cười.
"Chỉ những thứ này." Đại Nhi gật đầu, nở nụ cười ánh mắt nhìn về phía nam tử mặc hoa phục không nhúc nhích.
Đại Nhi nhíu mày: "Thế nào?"
"Cô nương, bổn điếm chỉ chiêu đãi nhân sĩ giang hồ." Nam tử mặc hoa phục đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ nhân sĩ giang hồ.
"Lỗ tai của ta rất tốt." Đại Nhi còn theo bản năng sờ sờ vành tai. Tỏ vẻ mình không có nói dối.
Nam tử mặc hoa phục có chút tức giận, cố nhịn, khóe miệng khẽ run cực kỳ không bình tĩnh: "Cô nương, ngươi không phải là nhân sĩ giang hồ." Ẩn ý chính là chỗ này không chiêu đãi ngươi.
"Ai nói?" Đại Nhi nâng mí mắt, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm nam tử mặc hoa phục.
Nam tử mặc hoa phục bị Đại Nhi cười chúm chím, cặp mắt nhìn có chút sợ hãi, cảm giác phía sau nụ cười tươi sáng cất giấu ý vị nào đó làm cho người ta không rét mà run. Loại cảm giác này cho dù đối mặt hắn, hắn cũng không có, đắc tội với hắn nhiều lắm là lấy cái chết chứng minh, nhưng nếu đắc tội với người ở trước mắt này, đây tuyệt đối là sống không bằng chết.
Trong lòng nam tử mặc hoa phục đột nhiên toát ra ý niệm sợ hãi, lắc đầu một cái loại bỏ ý nghĩ này. Đều do người đó mấy ngày nay muốn tới làm hại: mình kinh hồn bạt vía.
"Không biết ở trên giang hồ, cô nương danh hiệu là gì?"
"Danh hiệu sao. . . . . . Tiểu Vũ, ngươi nói chúng ta lấy gì danh hiệu tương đối khá?" Đại Nhi làm ra bộ dáng tự hỏi.
truyện mới nhất chỉ có tại Doc Truyen . o r g
Nam tử mặc hoa phục ngổn ngang trong gió rồi. . . . . . Rốt cuộc là cực phẩm từ đâu tới? Chẳng lẽ nàng tới đập phá quán hay sao?
"Cái này phải thận trọng suy tính." Tiểu Vũ một tay chống cằm, trên mặt cực kỳ nghiêm túc, sau khi suy nghĩ một chút ngẩng đầu nhìn về phía nam tử mặc hoa phục, nói: "Ngươi lên món ăn trước, chúng ta vừa ăn vừa nghĩ." Đại Nhi ở một bên đồng ý gật đầu một cái.
Khóe miệng nNam tử mặc hoa phục càng run rẩy lợi hại. Hắn tiếp nhận Thiên Nhai Túc Quán mười năm, cho tới bây giờ không có gặp qua người như vậy. Hắn vẫn kiêu ngạo đầu óc thông minh thế nhưng trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.
Nhìn hai người tiến vào, nhân sĩ giang hồ nghe ba người nói chuyện nhất thời cũng cảm thấy tương đối im lặng, có thể vài ba lời đem quán chủ Thiên Nhai Túc Quán luôn tự cho mình thông minh tuyệt đỉnh, bức đến không biết phản ứng thế nào, nàng thật đúng là người thứ nhất đấy. Ở Thiên Nhai Túc Quán, người gây chuyện không có một người nào có thể còn sống đi ra ngoài.
Bên trong Thiên Nhai Túc Quán không cho phép sử dụng vũ khí, đây là quy củ.
Nhưng mà người trước mắt này, không thể coi là gây chuyện . . . . . .
"Ngươi còn có ý kiến?" Đại Nhi thấy hắn bất động thật lâu, trong lời nói có chút không nhịn
Danh sách chương