Phía Bắc Thần Binh Thành có một tòa Vụ Sơn, xanh biếc như xuân mây mù lượn quanh. Đường núi ngoằn ngoèo, đường nhỏ không rộng, hai bên cỏ xanh, hoa dại, cây cối, cao thấp, đan xen hấp dẫn.

Ngọn núi chính cao hơn so với những đỉnh núi khác, cảnh trí cũng đẹp, sở dĩ tòa Vụ Sơn nổi danh ở Thần Binh Thành hoàn toàn do chữ ‘Vụ’ này, giống như ở đất bằng phẳng, hàng năm trên đỉnh núi trăm hoa đua nở, kéo dài không ngớt. Các loại kỳ hoa bình thường khó gặp ở chỗ này đếm không xuể. Mà làm như có người ở nơi này bày ra trận pháp, chỉ cần đi vào trong tòa đình bát giác trên đỉnh núi, nhìn lại cảnh vật xung quanh toàn bộ bao phủ ở trong mây mù dày đặc, mà chỉ cần bước ra tòa đình sẽ nhìn cực kỳ rõ ràng. . Đặc biệt vị trí xem cảnh sắc chung quanh có ý vị khác nhau, đều nói ngắm hoa trong sương mù, tên tuổi Vụ Sơn này đại khái bắt nguồn từ chỗ này.

Mấy ngày qua, đám người Đại Nhi được Cung Bắc Thiếu phụ trách dẫn đường cơ hồ dạo chơi cả Thần Binh Thành, chọn ngày trời trong nắng ấm nhiệt độ thích hợp, mấy người cùng nhau đi dạo chơi Vụ Sơn.

Vết thương trên mặt Cố Hinh Tuyết cần vài ngày mới khỏi hẳn, bọn họ thật sự rất nhàm chán, mới xem tất cả cảnh trí thêm mấy lần, hôm nay mới vừa nói đến ở trong căn phòng nhỏ bé mười ngày, Cố Hinh Tuyết mặt dày nhất định đòi đi theo cùng, Trang chủ phu nhân dặn đi dặn lại muốn Cung Bắc Thiếu chiếu cố nàng thật tốt, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là dẫn nàng theo.

"Tiểu sư muội, ngươi có thể hạ chút thuốc để cho trên mặt nàng có thêm một lớp sẹo, nửa năm ra không cửa hay không." Thừa dịp ở lưng chừng núi nghỉ ngơi, Cung Bắc Thiếu nhỏ giọng hỏi, hắn thật sự không chịu nổi Cố Hinh Tuyết, cái khác không nói, một đại tiểu thư ăn sung mặc sướng đi hai bước, nghỉ ba lần, ngươi nói thể lực ngươi không tốt, ngươi xem náo nhiệt gì, làm hại bọn họ rõ ràng một canh giờ có thể đến đỉnh núi, hiện tại mới đi được một nửa, mình còn phải gánh vác trách nhiệm nặng nề ‘chiếu cố’ nàng, thật sự là quá oan uổng rồi.

"Nàng có thời gian nghỉ, ta còn chưa có thời gian đấy." Cả người Đại Nhi mặc trang phục màu xanh nhạt, ngồi ở trên một tảng đá lớn lõm vào, một tay nâng cằm nhìn phía xa nhàm chán ngẩn người.

"Nàng không ở trong phòng nghĩ âm mưu quỷ kế, chạy đến đây làm gì? Giám thị chúng ta sao?" Cung Bắc Thiếu ngồi chỗ trống ở dưới chân Đại Nhi, dáng vẻ ngồi lưu manh ngược lại có mấy phần tiêu sái.

"Không ngờ đấy." Một lúc lâu, ánh mắt Đại Nhi di chuyển đến trên người của Cố Hinh Tuyết đang ngồi an tĩnh cách đó không xa, nhàn nhạt nói một câu.

"Nhị Sư Huynh, ta mệt rồi." Nói xong muốn xuống ngồi vào vạt áo Cung Bắc Thiếu trải trên mặt đất, dựa vào Cung Bắc Thiếu ngủ bù.

"Phu nhân, vi phu ở đây." Một bên Bách Phi Thần trợn mắt nhìn Cung Bắc Thiếu một cái, ủy khuất nói.

"Ngủ ở chỗ này dễ bị lạnh, hơn nữa ngủ không thoải mái. Không bằng Cung công tử và Cố tiểu thư ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, chúng ta đi trước, ở đình nghỉ mát phía trên đỉnh núi chờ bọn họ là được, nơi đó Đại Nhi nghỉ ngơi cũng thoải mái một chút." Mộc Vân Thiên vẻ mặt ôn hòa đề nghị, vẫn phong cách mộc mạc, nụ cười giắt trên mặt, thật sự làm cho người ta tìm không ra tật xấu.

"Cũng tốt, cước trình mấy người chúng ta cũng mau chút." hiếm thấy Bách Phi Thần không làm trái với Mộc Vân Thiên, phải biết mấy ngày nay giữa hai người văng lửa khắp nơi, từng người gặp nhau, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không cười, trong lời nói giấu đao, giấu chế nhạo, sơ ý một chút sẽ bị tai họa hồ cá, thật sự không dễ chịu.

"Như thế chúng ta đi trước đây." Không đợi Cung Bắc Thiếu phản đối, Bách Phi Thần, Đại Nhi, Mộc Vân Thiên liền vượt qua cua quẹo chuồn mất.

Cung Bắc Thiếu im lặng hỏi ông trời, vì sao xui xẻo luôn là hắn? Triển hồ ly và Ôn Ngọc, hai người này còn chưa đi mấy bước liền biến mất không thấy, Bách Phi Thần, ngươi không muốn gặp Cố Hinh Tuyết lại cùng tình địch của mình một xướng một họa? ! Còn tiểu sư muội, ngươi cố ý sao? Ngươi tuyệt đối là cố ý! "Cung công tử, thật xin lỗi, thân thể ta không tốt còn gắng phải theo tới, cho ngươi thêm phiền toái rồi." Cố Hinh Tuyết giống như bị ủy khuất, điềm đạm đáng yêu nói. Nét mặt và ánh mắt biểu lộ thật đúng chỗ. Nếu Cung Bắc Thiếu không biết bộ mặt thật của Cố Hinh Tuyết, đoán chừng sẽ bị lừa, nhìn Cố Hinh Tuyết diễn xuất, rốt cuộc Cung Bắc Thiếu biết tại sao Bách Phi Thần muốn rút lui, đây quả thực là nhân vật cấp ảnh hậu.

"Cố tiểu thư không cần chú ý, ta vừa đúng cũng mệt mỏi." Trong lòng Cung Bắc Thiếu nghĩ như vậy lại quyết không thể nào nói ra, nếu không đến mức độ nhất định, tự nhiên không cần phải vạch mặt, nói thế nào hiện tại nàng vẫn đội danh hiệu đại tiểu thư của Linh Lung Sơn Trang đấy.

"Mộc công tử thật sự quá không hiền hậu." Sau khi đi ra một lúc, đám người Bách Phi Thần thả chậm bước chân, chậm rãi lên đường, không có người chướng mắt ở chỗ này, tâm tình Bách Phi Thần cực kỳ tốt. Vì vậy lại bắt đầu cùng Mộc Vân Thiên va chạm nảy lửa.

"Tại sao Bách Môn chủ nói ra lời ấy?" Mộc Vân Thiên xem thường, áo trắng bay bay mắt nhìn thẳng, ở trong núi hoang rất có vài phần ý vị tiên phong đạo cốt.

"Ngươi nói như vậy rõ ràng không phải nói lời mập mờ Cố tiểu thư là một gánh nặng liên lụy chúng ta ư, không chỉ như thế, còn mang một gánh nặng ném cho Cung Bắc Thiếu, ngươi nói xem có phải ngươi không hiền hậu hay không." Bách Phi Thần chau mày kiếm, mắt xếch khẽ treo ngược lộ ra vô cùng hài hước, trong mắt che giấu giương cung bạt kiếm rất tốt, tốt đến nổi khiến cho người không rõ chân tướng cho rằng hai người kia là bằng hữu tốt quen biết bao lâu.

"Mộc mỗ có ý này." Trong mắt Mộc Vân Thiên mỉm cười cũng không phủ nhận, đang nói chuyện với Bách Phi Thần, ánh mắt cũng giống như Bách Phi Thần dõi theo trên người một nữ tử nhảy nhảy nhót ở phía trước mặt.

Chẳng lẽ "Bách Môn chủ không cho rằng như vậy, hay Bách Môn chủ cho rằng Mộc mỗ nói sai, không nên nói lời mập mờ Cố tiểu thư, Bách Môn chủ đau lòng sao?"

Đại Nhi cảm thấy hai người ở trước mặt cấu véo nhau, thật lòng không ngưng, đều là người rất xuất chúng, nhưng miệng còn muốn lợi hại hơn so với tam cô lục bà, từng người một nói lời hung ác như gió nhẹ mây thưa, thật sự khiến cho Đại Nhi mở mang kiến thức.

"Ha ha ha, dĩ nhiên bổn tọa là cho rằng Mộc công tử không nên nói lời mập mờ, nói thật rất tốt, theo thông minh như Cố tiểu thư, nếu nghe không hiểu, chẳng phải Mộc công tử nói vô ích sao. Ngược lại Mộc công tử lãng phí nỗi khổ tâm đấy." Bách Phi Thần cười cuồng ngạo, vạt áo màu đen đón gió tung bay phất phơ, vô cùng cuồng ngạo

"Bách Môn chủ cũng xem như đồng lõa, trách nhiệm này sợ rằng phải mỗi người một nửa đấy. Nếu Bách Môn chủ cảm thấy bất mãn, không bằng bây giờ chúng ta quay lại ngay trước mặt Cố tiểu thư nói lại một lần lời vừa rồi, lần này nói thẳng một chút, bảo đảm cho dù kẻ ngu cũng có thể nghe hiểu được, đề nghị này Bách Môn chủ nghĩ như thế nào?" Mộc Vân Thiên cũng rất độc miệng, cùng giao chiến với đối thủ ngang sức ngang tài, ngược lại rất có cảm giác Kỳ Phùng Địch Thủ.

"Mộc công tử đề nghị này không tệ, nhưng phu nhân của bổn tọa thật sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt Cố tiểu thư khiến người chán ghét, chỉ sợ làm phiền Mộc công tử quay lại một mình."

"Đại Nhi, hưu thư. . . . . ."

"Ta nói, các ngươi có thể ngừng nghỉ một hồi hay không, miệng còn độc hơn so với tam cô lục bà, các ngươi đã thấy nam nhân nào phiền như các ngươi sao?" Đại Nhi chỉ biết thở dài.

Ban đầu bọn họ chỉ tranh cãi nhau, cuối cùng nhất định sẽ chuyển tới hưu thư, kế tiếp là mỗi ngày trình diễn mười mấy lần đối thoại, đoán chừng mấy người Đại Nhi đều học xong lẫn trốn, hai người còn cố tình vui đùa không dứt, so miệng lưỡi nhất định cũng muốn áp trên đối phương một bậc, nam nhân có mấy ai so đo như vậy? ! Hai người này là cực phẩm.

"Phu nhân, rõ ràng là Mộc công tử cưỡng từ đoạt lý." Bách Phi Thần nụ cười không giảm nhìn Đại Nhi đứng ở trên bậc thang phía trước mặt, trên cao nhìn xuống, vẻ mặt rối rắm nhìn bọn họ, bất quá hắn chỉ muốn đuổi tình địch đi thôi, không thể trách hắn.

"Câm miệng, rõ ràng là ngươi tìm phiền toái trước." Sắc mặt Đại Nhi trầm xuống, cố làm ra vẻ tức giận nói, cũng không thèm nhìn bộ dáng ủy khuất của Bách Phi Thần.

"Tốt xấu gì các ngươi cũng là đường đường một Môn chủ Tử Tà Môn, một Thiếu Cung Chủ Thiên cung, có thể có chút tiền đồ hay không, so đo sức lực làm gì. Có thấy nam nhân nào nhỏ mọn giống các ngươi sao? Có thấy nam nhân nào thích so đo giống như các ngươi sao? Có thấy nam nhân nào miệng độc như vậy sao? Các ngươi. . . . . . Được rồi, ta nói lời này cũng quá lằng nhằng, chắc các ngươi cũng không nghe lọt. Xem như ta chưa nói." Đại Nhi giống như đột nhiên ý thức được lời nói của mình thật giống như mỗi lần bọn họ cấu véo nhau, nàng không thể đè nén cũng sẽ nói ra như vậy một lần, tình hình như thế nàng cũng muốn thành thói quen rồi. . . . . .

Quả nhiên là thói quen xấu.

Bách Phi Thần và Mộc Vân Thiên liếc nhau một cái, mặc dù đang cười, nhưng trong ánh mắt kia lóe lên đốm lửa nhỏ không tiếng động va chạm ở trên hư không. Sau đó mỗi người khó chịu quay đầu đi, nhanh bước đuổi theo.

Cùng lúc đó, phái Dụ Hoa, Tung Lưu Môn, Phái Thành Sơn ban đầu bị hiềm nghi ở lại Thần Binh Thành, toàn bộ người của các môn phái cùng nhau phái ra môn hạ đệ tử tiến về phía bọn họ, trên đường trở về báo cáo, mọi người vẫn luôn giữ liên lạc, trong lúc bất chợt mất đi liên lạc chừng mấy ngày, lo sợ gặp chuyện không may cũng vội vàng đi tìm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện