Đã tự bởi đội ngũ DocTruyen.Org
Xuyên qua là một tiểu oa nhi mười tuổi, có tâm cơ cũng không có chút nào kỳ quái. Bởi vì linh hồn này tuyệt đối là nhân vật mạnh mẽ, ít nhất đối với Tứ Thư Ngũ Kinh cổ đại mà nói tuyệt đối tuyệt đối vẫn còn cố chấp.
Chỉ có điều Đại Nhi lại phủ nhận khả năng như vậy, cái đại lục này từ trăm vạn năm tới nay, lịch sử còn chưa ghi lại có xuất hiện qua văn hóa Hoa Hạ, một chữ một câu cũng không có. Cho nên Đại Nhi lập tức bác bỏ giả thuyết đó, người hiện đại a, cho dù trải qua một chút văn minh hiện đại cũng có thể hiểu được lịch sử cổ đại, điểm này là tuyệt đối. Giống như ngươi đột nhiên rơi vào một quốc gia lạc hậu, trong đầu thi thư thành đống, kế sách ngàn vạn mà cam tâm không có tiếng tăm gì ăn trấu nuốt cải sao? Cam tâm nhìn những người bình thường tự cho là thiên tài xung xoe trước mắt người đời? Coi như khiêm tốn muốn chết, muốn thật yên lặng sống qua ngày, nơi này pháp chế không công bằng trọng nam khinh nữ, không hề nhân quyền, ngươi không muốn phản kháng sao? Đáp án đã không cần nói cũng biết.
Những ý nghĩ này chỉ thoáng qua đầu óc của Đại Nhi, trên mặt cũng rất hứng thú nhìn hai người ca diễn, Mãnh Liễu vẫn ‘giải thích’ cho mình, mà Hinh Tuyết đứng một bên không nói một lời nào, chẳng qua, nụ cười kia trong mắt kia cũng là chân thật. Bách Phi Thần đã tức giận tới cực điểm, mục đích của nàng đã đạt được. Đương nhiên là dưới tình huống không xảy ra ngoài ý muốn.
"Câm miệng! Trẫm hỏi không phải ngươi!" Bách Phi Thần một cước đạp Mãnh Liễu đá ra vài mét, lúc này mới nhìn chằm chằm Đại Nhi, mắt xếch nguy hiểm híp lại, mang theo mấy phần giận dữ gằn từng chữ một: "Nàng, nói." Chẳng phải cắn răng nghiến lợi, chẳng phải hung ác sắc bén, lại làm cho người ta cảm giác không còn hơi sức phản bác, chỉ đành phải thuận theo mở lời.
Mãnh Liễu vẫn lăn trên mặt đất hai vòng, vội vàng đứng dậy run rẩy lại quỳ xuống, đầu cúi thật thấp không dám nói nữa, theo tia máu tràn ra nhếch miệng lên ý lạnh.
Đại Nhi cũng nhìn về phía Triển Phong Hoa vẫn duy trì tư thế vừa rồi, nói: "Ngươi là ai? Tại sao ở trên giường Bổn cung?"
"Nương nương, ngài thừa nhận đi, nói thêm gì nữa chỉ làm Hoàng thượng tức giận hơn thôi. Tài trí của Triển đại nhân ngay cả người kinh thành còn phải tán thưởng hắn ba phần, bị người tính toán là không thể nào, nếu không có nương nương cho phép, hắn ngàn vạn lần cũng không dám làm ra chuyện như thế này. Cũng may chuyện này chỉ có mấy người chúng ta biết, ngài nhận lỗi với Hoàng thượng sẽ qua." Hinh Tuyết nhìn thấy Đại Nhi vẫn còn cố vùng vẫy giãy chết trong lòng không khỏi giễu cợt, có nam nhân nào có thể chịu được bị thê tử của mình ngoại tình, huống chi hắn không phải là ai khác mà là Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn, coi như lòng hắn nghi ngờ cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt trừ đi Đại Nhi như vậy! Phế nàng thì thế nào? Là nữ nhi nhà các ngươi không đứng đắn, giữ lại mạng của nàng coi như là nhân từ rồi.
Mà Hinh Tuyết kết luận bất kể Bách Phi Thần hay Đại Nhi tuyệt đối sẽ không muốn làm lớn chuyện này. Hoàng gia tự nhiên muốn che đậy gièm pha. Đến lúc đó Lâm Đại Nhi không còn gây khó dễ cho nàng!
"Thừa nhận? Thừa nhận cái gì? Thừa nhận mình mười năm nuôi tiện nhân ăn cây táo rào cây sung? Hay muốn nói Bổn cung thân là Hoàng hậu cùng đại thần tiền triều cấu kết?" Ánh mắt Đại Nhi êm ái nhìn Hinh Tuyết, bỗng nhiên sắc bén. "Không nói đến cái khác, bộ dáng này của Triển đại nhân ngươi cảm thấy ngươi mới vừa nói người khác không thể nào tính toán hắn sao? Còn nữa, ngươi nói ta và Triển đại nhân cấu kết, như vậy xin hỏi, từ lúc Bổn cung vào cung nửa tháng tới nay, chưa từng ra khỏi hoàng cung, chưa từng cùng đại thần trên triều nói câu nào? Bổn cung làm sao nhận biết Triển đại nhân? Triển đại nhân làm sao tránh thoát thủ vệ dày đặc tiến vào hậu cung? Người các ngươi có thể tận mắt thấy Bổn cung và hắn có cái gì? !"
Đại Nhi nói năng có khí phách, không có chút nào tức giận, chẳng qua bình tĩnh nói ra một đoạn như vậy. Trong nháy mắt trở nên tức giận lại có vẻ khẩn trương, như có cảm giác giương cung bạt kiếm.
"Theo như lời Hoàng hậu nương nương chẳng lẽ có người cố ý vu oan cho ngài mà không phải thành? Nương nương cũng mới vừa vào cung nửa tháng, tự nhiên sẽ không cùng người kết thù, người đó làm sao bày ra độc kế để hãm hại nương nương? Phải biết bị phát hiện cũng không chỉ đơn giản chém đầu. Hơn nữa trước đó vài ngày các nô tài đồn đãi nói nương nương và Lãm Nguyệt công chúa làm giao dịch, nói muốn Lãm Nguyệt công chúa đem Triển đại nhân đưa tới trên giường nương nương, không biết là thật hay giả. Xem như Lãm Nguyệt công chúa hồ đồ đi nữa vẫn là người biết chừng mực, chuyện nhục nhã gia môn này nàng nhất định sẽ không làm, ngược lại có phải Hoàng hậu nương nương vẫn nhớ đến Triển đại nhân hay không cũng không người nào biết được." Hinh Tuyết tính toán đến Đại Nhi nhất định sẽ nói như vậy, ngay cả nghĩ cũng nghĩ xong. Lúc trước Đại Nhi nói đùa bị coi là chứng cứ quan trọng lần này, động cơ không cần nói cũng biết.
Còn muốn kéo Lãm Nguyệt vào? Bách Phi Thần cau mày, ánh mắt nhìn về phía Đại Nhi càng phát nguy hiểm, bất quá khóe mắt lại mang theo một chút ý tứ chỉ có Đại Nhi mới nhìn ra.
"Hoàng thượng, Hinh Tuyết cô nương luôn tâm niệm muốn quan tâm đến thần thiếp, hôm nay thời tiết như vậy vẫn cứ khăng khăng lôi kéo ngài đến, trùng hợp bắt gặp Triển Phong Hoa vô tội xuất hiện tại trên giường của thần thiếp như thế chẳng lẽ là trùng hợp sao? Bất luận là thế nào, Hoàng thượng cũng nên cho thần thiếp một cơ hội chứng minh mình trong sạch, thần thiếp thân là Nhất Quốc Chi Hậu, bị người ta vu hãm như thế, trên mặt ngài cũng không vẻ vang gì, không nói sợ nhất là hổ thẹn tổ tông Hoàng thất, kính xin Hoàng thượng minh giám." Đã như vậy phải làm lớn chuyện thôi. Như vậy mới không phụ lòng ngươi tỉ mỉ an bài a.
Chẳng những có lòng còn vô ý, kế hoạch lần này của Hinh Tuyết dễ dàng xuất hiện chỗ sơ xuất. Nếu Hoàng thượng khăng khăng cố chấp không muốn dẫn tới dư luận bị người nhạo báng, lén lút làm sáng tỏ chuyện này, như vậy Đại Nhi hoàn toàn không có phần thắng. Nhưng Đại Nhi nói trúng một điểm, tổ tông Hoàng thất tuyệt đối là nhược điểm của Bách Phi Thần, chuyện này bản thân hắn cũng biết, bao gồm Hinh Tuyết.
"Nương nương muốn huyên náo cho người cả nước đều biết Hoàng hậu nương nương Bách vương triều không biết thẹn làm ra chuyện xấu như thế làm mất mặt Hoàng thượng? ! Ngài có dụng ý gì!" Thầm kêu một tiếng không ổn, như thế rất dễ dàng xảy ra sai lầm. Chợt nghĩ đến nếu huyên náo mọi người đều biết, trên triều chỉ cần hóng một chút danh tiếng của Lâm Đại Nhi có thể hủy sạch, vị trí Hoàng hậu này sẽ ngồi không vững, kết quả vẫn giống như vậy. Cho nên cũng không còn khẩn trương nữa.
"Bổn cung đang nói chuyện cùng Hoàng thượng, một nghĩa nữ nho nhỏ của Vương Gia cũng dám chen miệng vào! Chẳng phân biệt được tôn ti, không hiểu quy củ! Ngươi cho rằng hoàng cung này là hoa viên sau vương phủ của ngươi sao? ! Mẫu hậu cũng vì ngươi mới bị bệnh, ngươi không có chút nào lòng áy náy còn tới nơi này gây sóng gió, ngươi không xem Bổn cung ra gì hay không xem Thái hậu ra gì!" Giọng của Đại Nhi mang theo lạn lùng và không kiên nhẫn. Cho ngươi một chút ánh mặt trời liền rực rỡ, cho một chút nước, lũ liền tràn lan, lại còn coi nàng là quả hồng mềm bóp tốt như vậy? !
Hinh Tuyết nhất thời bị ánh mắt lạnh lẽo của Đại Nhi làm cho giật mình. Nhìn thẳng vào ánh mắt của Đại Nhi cảm thấy cả người lạnh lẽo, lập tức từ xương sống lưng lạnh đến gót chân, ánh mắt kia lạnh lùng như núi băng, ngấm ngầm kèm theo một tia khát máu làm người ta sợ hãi. Cho dù Hinh Tuyết thường nhìn thấy trường hợp thế này nhưng trong đáy lòng cũng phát rét, cảm thấy sợ hãi chưa từng có trước đó. Giống như nàng trêu chọc tới một ác ma giết chóc thành tánh, khát máu xem mạng người như cỏ rác.
Loại cảm giác này làm cho nàng theo bản năng né tránh ánh mắt của Đại Nhi, cúi đầu thật thấp rũ mí mắt, ổn định lo lắng trong lòng. Nói cho cùng nàng cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, coi như hung ác có thể sánh được với Môn chủ sao?
"Đồng ý cho nàng thì có làm sao! Nếu không giao phó cho trẫm giải thích hợp lý, chỉ sợ mẫu hậu cũng không bảo vệ được nàng!"
Xuyên qua là một tiểu oa nhi mười tuổi, có tâm cơ cũng không có chút nào kỳ quái. Bởi vì linh hồn này tuyệt đối là nhân vật mạnh mẽ, ít nhất đối với Tứ Thư Ngũ Kinh cổ đại mà nói tuyệt đối tuyệt đối vẫn còn cố chấp.
Chỉ có điều Đại Nhi lại phủ nhận khả năng như vậy, cái đại lục này từ trăm vạn năm tới nay, lịch sử còn chưa ghi lại có xuất hiện qua văn hóa Hoa Hạ, một chữ một câu cũng không có. Cho nên Đại Nhi lập tức bác bỏ giả thuyết đó, người hiện đại a, cho dù trải qua một chút văn minh hiện đại cũng có thể hiểu được lịch sử cổ đại, điểm này là tuyệt đối. Giống như ngươi đột nhiên rơi vào một quốc gia lạc hậu, trong đầu thi thư thành đống, kế sách ngàn vạn mà cam tâm không có tiếng tăm gì ăn trấu nuốt cải sao? Cam tâm nhìn những người bình thường tự cho là thiên tài xung xoe trước mắt người đời? Coi như khiêm tốn muốn chết, muốn thật yên lặng sống qua ngày, nơi này pháp chế không công bằng trọng nam khinh nữ, không hề nhân quyền, ngươi không muốn phản kháng sao? Đáp án đã không cần nói cũng biết.
Những ý nghĩ này chỉ thoáng qua đầu óc của Đại Nhi, trên mặt cũng rất hứng thú nhìn hai người ca diễn, Mãnh Liễu vẫn ‘giải thích’ cho mình, mà Hinh Tuyết đứng một bên không nói một lời nào, chẳng qua, nụ cười kia trong mắt kia cũng là chân thật. Bách Phi Thần đã tức giận tới cực điểm, mục đích của nàng đã đạt được. Đương nhiên là dưới tình huống không xảy ra ngoài ý muốn.
"Câm miệng! Trẫm hỏi không phải ngươi!" Bách Phi Thần một cước đạp Mãnh Liễu đá ra vài mét, lúc này mới nhìn chằm chằm Đại Nhi, mắt xếch nguy hiểm híp lại, mang theo mấy phần giận dữ gằn từng chữ một: "Nàng, nói." Chẳng phải cắn răng nghiến lợi, chẳng phải hung ác sắc bén, lại làm cho người ta cảm giác không còn hơi sức phản bác, chỉ đành phải thuận theo mở lời.
Mãnh Liễu vẫn lăn trên mặt đất hai vòng, vội vàng đứng dậy run rẩy lại quỳ xuống, đầu cúi thật thấp không dám nói nữa, theo tia máu tràn ra nhếch miệng lên ý lạnh.
Đại Nhi cũng nhìn về phía Triển Phong Hoa vẫn duy trì tư thế vừa rồi, nói: "Ngươi là ai? Tại sao ở trên giường Bổn cung?"
"Nương nương, ngài thừa nhận đi, nói thêm gì nữa chỉ làm Hoàng thượng tức giận hơn thôi. Tài trí của Triển đại nhân ngay cả người kinh thành còn phải tán thưởng hắn ba phần, bị người tính toán là không thể nào, nếu không có nương nương cho phép, hắn ngàn vạn lần cũng không dám làm ra chuyện như thế này. Cũng may chuyện này chỉ có mấy người chúng ta biết, ngài nhận lỗi với Hoàng thượng sẽ qua." Hinh Tuyết nhìn thấy Đại Nhi vẫn còn cố vùng vẫy giãy chết trong lòng không khỏi giễu cợt, có nam nhân nào có thể chịu được bị thê tử của mình ngoại tình, huống chi hắn không phải là ai khác mà là Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn, coi như lòng hắn nghi ngờ cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt trừ đi Đại Nhi như vậy! Phế nàng thì thế nào? Là nữ nhi nhà các ngươi không đứng đắn, giữ lại mạng của nàng coi như là nhân từ rồi.
Mà Hinh Tuyết kết luận bất kể Bách Phi Thần hay Đại Nhi tuyệt đối sẽ không muốn làm lớn chuyện này. Hoàng gia tự nhiên muốn che đậy gièm pha. Đến lúc đó Lâm Đại Nhi không còn gây khó dễ cho nàng!
"Thừa nhận? Thừa nhận cái gì? Thừa nhận mình mười năm nuôi tiện nhân ăn cây táo rào cây sung? Hay muốn nói Bổn cung thân là Hoàng hậu cùng đại thần tiền triều cấu kết?" Ánh mắt Đại Nhi êm ái nhìn Hinh Tuyết, bỗng nhiên sắc bén. "Không nói đến cái khác, bộ dáng này của Triển đại nhân ngươi cảm thấy ngươi mới vừa nói người khác không thể nào tính toán hắn sao? Còn nữa, ngươi nói ta và Triển đại nhân cấu kết, như vậy xin hỏi, từ lúc Bổn cung vào cung nửa tháng tới nay, chưa từng ra khỏi hoàng cung, chưa từng cùng đại thần trên triều nói câu nào? Bổn cung làm sao nhận biết Triển đại nhân? Triển đại nhân làm sao tránh thoát thủ vệ dày đặc tiến vào hậu cung? Người các ngươi có thể tận mắt thấy Bổn cung và hắn có cái gì? !"
Đại Nhi nói năng có khí phách, không có chút nào tức giận, chẳng qua bình tĩnh nói ra một đoạn như vậy. Trong nháy mắt trở nên tức giận lại có vẻ khẩn trương, như có cảm giác giương cung bạt kiếm.
"Theo như lời Hoàng hậu nương nương chẳng lẽ có người cố ý vu oan cho ngài mà không phải thành? Nương nương cũng mới vừa vào cung nửa tháng, tự nhiên sẽ không cùng người kết thù, người đó làm sao bày ra độc kế để hãm hại nương nương? Phải biết bị phát hiện cũng không chỉ đơn giản chém đầu. Hơn nữa trước đó vài ngày các nô tài đồn đãi nói nương nương và Lãm Nguyệt công chúa làm giao dịch, nói muốn Lãm Nguyệt công chúa đem Triển đại nhân đưa tới trên giường nương nương, không biết là thật hay giả. Xem như Lãm Nguyệt công chúa hồ đồ đi nữa vẫn là người biết chừng mực, chuyện nhục nhã gia môn này nàng nhất định sẽ không làm, ngược lại có phải Hoàng hậu nương nương vẫn nhớ đến Triển đại nhân hay không cũng không người nào biết được." Hinh Tuyết tính toán đến Đại Nhi nhất định sẽ nói như vậy, ngay cả nghĩ cũng nghĩ xong. Lúc trước Đại Nhi nói đùa bị coi là chứng cứ quan trọng lần này, động cơ không cần nói cũng biết.
Còn muốn kéo Lãm Nguyệt vào? Bách Phi Thần cau mày, ánh mắt nhìn về phía Đại Nhi càng phát nguy hiểm, bất quá khóe mắt lại mang theo một chút ý tứ chỉ có Đại Nhi mới nhìn ra.
"Hoàng thượng, Hinh Tuyết cô nương luôn tâm niệm muốn quan tâm đến thần thiếp, hôm nay thời tiết như vậy vẫn cứ khăng khăng lôi kéo ngài đến, trùng hợp bắt gặp Triển Phong Hoa vô tội xuất hiện tại trên giường của thần thiếp như thế chẳng lẽ là trùng hợp sao? Bất luận là thế nào, Hoàng thượng cũng nên cho thần thiếp một cơ hội chứng minh mình trong sạch, thần thiếp thân là Nhất Quốc Chi Hậu, bị người ta vu hãm như thế, trên mặt ngài cũng không vẻ vang gì, không nói sợ nhất là hổ thẹn tổ tông Hoàng thất, kính xin Hoàng thượng minh giám." Đã như vậy phải làm lớn chuyện thôi. Như vậy mới không phụ lòng ngươi tỉ mỉ an bài a.
Chẳng những có lòng còn vô ý, kế hoạch lần này của Hinh Tuyết dễ dàng xuất hiện chỗ sơ xuất. Nếu Hoàng thượng khăng khăng cố chấp không muốn dẫn tới dư luận bị người nhạo báng, lén lút làm sáng tỏ chuyện này, như vậy Đại Nhi hoàn toàn không có phần thắng. Nhưng Đại Nhi nói trúng một điểm, tổ tông Hoàng thất tuyệt đối là nhược điểm của Bách Phi Thần, chuyện này bản thân hắn cũng biết, bao gồm Hinh Tuyết.
"Nương nương muốn huyên náo cho người cả nước đều biết Hoàng hậu nương nương Bách vương triều không biết thẹn làm ra chuyện xấu như thế làm mất mặt Hoàng thượng? ! Ngài có dụng ý gì!" Thầm kêu một tiếng không ổn, như thế rất dễ dàng xảy ra sai lầm. Chợt nghĩ đến nếu huyên náo mọi người đều biết, trên triều chỉ cần hóng một chút danh tiếng của Lâm Đại Nhi có thể hủy sạch, vị trí Hoàng hậu này sẽ ngồi không vững, kết quả vẫn giống như vậy. Cho nên cũng không còn khẩn trương nữa.
"Bổn cung đang nói chuyện cùng Hoàng thượng, một nghĩa nữ nho nhỏ của Vương Gia cũng dám chen miệng vào! Chẳng phân biệt được tôn ti, không hiểu quy củ! Ngươi cho rằng hoàng cung này là hoa viên sau vương phủ của ngươi sao? ! Mẫu hậu cũng vì ngươi mới bị bệnh, ngươi không có chút nào lòng áy náy còn tới nơi này gây sóng gió, ngươi không xem Bổn cung ra gì hay không xem Thái hậu ra gì!" Giọng của Đại Nhi mang theo lạn lùng và không kiên nhẫn. Cho ngươi một chút ánh mặt trời liền rực rỡ, cho một chút nước, lũ liền tràn lan, lại còn coi nàng là quả hồng mềm bóp tốt như vậy? !
Hinh Tuyết nhất thời bị ánh mắt lạnh lẽo của Đại Nhi làm cho giật mình. Nhìn thẳng vào ánh mắt của Đại Nhi cảm thấy cả người lạnh lẽo, lập tức từ xương sống lưng lạnh đến gót chân, ánh mắt kia lạnh lùng như núi băng, ngấm ngầm kèm theo một tia khát máu làm người ta sợ hãi. Cho dù Hinh Tuyết thường nhìn thấy trường hợp thế này nhưng trong đáy lòng cũng phát rét, cảm thấy sợ hãi chưa từng có trước đó. Giống như nàng trêu chọc tới một ác ma giết chóc thành tánh, khát máu xem mạng người như cỏ rác.
Loại cảm giác này làm cho nàng theo bản năng né tránh ánh mắt của Đại Nhi, cúi đầu thật thấp rũ mí mắt, ổn định lo lắng trong lòng. Nói cho cùng nàng cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, coi như hung ác có thể sánh được với Môn chủ sao?
"Đồng ý cho nàng thì có làm sao! Nếu không giao phó cho trẫm giải thích hợp lý, chỉ sợ mẫu hậu cũng không bảo vệ được nàng!"
Danh sách chương