Điều này làm cho Liên Thành và chúng môn đồ Tử Tà Môn sợ hãi kinh ngạc đến nổi muốn rớt cằm, mà mọi người xem náo nhiệt càng thêm giật mình, đầu óc nhất thời xoay không kịp, rốt cuộc người này có bối cảnh thế nào? Ai có thể giải thích một chút.

"An Ngôn, ngươi. . . Ngươi không sao chứ." Liên Thành khó khăn luống cuống, không xác định, hỏi. Phải biết, ngoài Nộ Vân, An Ngôn là người khó chịu nhất, đối với môn chủ cũng là hiển nhiên, nhưng khúm núm cúi đầu đối với một tiểu cô nương, thế gian này có điên khùng hay không.

"Liên Thành, tại sao ngươi chọc cho cô nãi nãi này tức giận, còn không mau nói xin lỗi với vị tổ tông này." Giọng nói của An tiểu nhị không lớn, chỉ là người ở chỗ này đều nghe được rõ ràng.

Từ cô nãi nãi biến thành tổ tông, thăng cấp cũng quá nhanh đi. Trong lòng mọi người không khỏi suy đoán thân phận của Đại Nhi.

". . . . . ." Quả thật Liên Thành muốn đập chết tên này bằng một cái tát, thật sự là quá khinh người.

"Ha ha, Liên Thành làm chuyện người người oán trách, làm hại ngài tự mình tới cửa, thật sự xin lỗi, ngài nhìn. . .  mặt mũi của Môn chủ ta, đại nhân không chấp nhặt lỗi lầm của tiểu nhân, tha cho hắn đi, thật ra ngoại trừ miệng hắn đáng đánh đòn một chút cũng không có gì khuyết điểm, thật mà." Bộ dáng An tiểu nhị chân chó khiến cho chúng môn đồ Tử Tà Môn cùng che mặt, con mẹ nó thật sự là quá mất mặt, nhưng mà rốt cuộc hàng này là thế nào? Ngay sau đó, Đại Nhi cũng đen mặt, tại sao hàng này trở nên chân chó như vậy? Mặc dù mình rất được tâng bốc.

"Không có gì, chỉ là đả thương người của ta, còn ở trước mặt ta thọc gậy bánh xe mà thôi." Đại Nhi nói nhẹ nhàng, An tiểu nhị nghe xong run như cầy sấy. Liên Thành, ngươi nha, vị nữ chủ này chịu thua thiệt a, lúc ngươi gây chuyện cũng không nhìn người một chút.

"Ha ha, tại sao có thể không có gì, nhất định cho ngài câu trả lời thỏa đáng, xin ngài bớt giận." An tiểu nhị cười gượng mấy tiếng, ý bảo Liên Thành nói chuyện.

"Xin hỏi cô nương là ai?" Liên Thành làm như không nhìn thấy gương mặt rối rắm của An tiểu nhị, vẻ mặt nặng nề nhìn chằm chằm Đại Nhi, hỏi.

"Rất quan trọng?" Đại Nhi nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi.

Liên Thành còn muốn nói gì nữa lại bị An tiểu nhị cực kỳ tức giận kéo đi, ghé vào bên tai văng nước miếng nửa ngày. Vì vậy, một bên Liên Thành không thể tin nổi, một bên An Ngôn bộ dáng chân chó vẫn quyết định không nên trêu chọc thì tốt hơn. Vì vậy, cổ quái nhìn Đại Nhi, hơi biến sắc lại khôi phục hình tượng Tiếu Diện Hổ.

"Lúc nảy Liên mỗ đắc tội, kính xin cô nương tha lỗi, không biết cô nương muốn như thế nào mới hài lòng, Liên mỗ nhất định tận lực không để cho cô nương thất vọng." Cùng lúc Liên Thành nói ra, mọi người nghe xong giống như gặp quỷ, nhìn Đại Nhi. Thế lực nào lợi hại như vậy, ngay cả Tử Tà Môn cũng tránh đi. Cụ thể không biết như thế nào, dù sao, không bao lâu sau sự tích chói lọi của đám người Đại Nhi nhất định vang danh giang hồ.

"Chuyện của Tiểu Dịch, ngươi cảm thấy nên làm như thế nào?" Dường như Đại Nhi rất hài lòng thái độ nhận lỗi của Liên Thành, lui một bước, trên khuôn mặt mềm mại vô cùng vui vẻ.

"Vậy do cô nương phân phó." Liên Thành cũng không ngu, ngược lại hắn rất khôn khéo, khuyết điểm duy nhất chính là đối với chuyện hắn muốn xử lý, tất cả người không liên quan cũng không thèm nhìn, đây là một khuyết điểm thật không tốt, bất kỳ nhân tố bên ngoài cũng có thể là nguyên nhân đưa đến nhiệm vụ  thất bại. Hắn hiểu, nhưng không sửa được.

"Như vậy, a, cho hắn ăn cái này, trói tay chân nhốt ở trong phòng một ngày thôi. Aiz, bản tiểu thư vẫn quá thiện lương." Đại Nhi ăn năn hối hận, bọn người Dao Kỳ nổi hết cả da gà trên người.

Thiện lương dùng ở trên người của ngài, thật sự quá ‘Chuẩn xác' rồi.

"Về phần ngươi coi rẻ bản tiểu thư. . . . . ." Đại Nhi nói đến đây lộ ra khuôn mặt tươi cười, người nào đấy liền đổ mồ hôi hột, đồng thời khạc ra mấy chữ như vầy: "Mấy người kia bỏ đi, bản tiểu thư vẫn muốn làm phiền Liên lão bản đích thân ra tay rồi, An tiểu nhị, ngươi cứ nói đi."

"Vâng . . Vâng" Trong lòng An Ngôn cười đến nghẹn, cực độ hả hê. Ha ha ha, Liên Thành cũng có hôm nay, phốc ha ha ha. . . . . .

Cuối cùng, chơi đùa vô cùng cao hứng, Tiểu Vũ ở nhã gian trên lầu, âm thầm dễ chịu bỏ lại một câu khiến cho An tiểu nhị khóc không ra nước mắt.

Chỉ nghe Đại Nhi nói: "Ừm, thật ra bản tiểu thư cảm thấy An tiểu nhị làm tiểu nhị thật thích hợp." Vì vậy, vị này cũng gặp bi kịch.

Liên Thành liếc mắt nhìn mọi người bị Tiểu Vũ xếp thành chữ làm loạn, lông mày không nhịn được giật giật, làm như muốn nín cười, lôi An Ngôn chạy thẳng tới phía sau phòng bếp. Thân là tiểu nhị bị phu nhân khích lệ, tự nhiên không thể để cho người khác hầu hạ sẽ thất lỗi. . . . . .

Vì vậy, An tiểu nhị bi thương bắt đầu làm lại nghề cũ.

Giờ Tỵ, ngày thứ hai, ngoại trừ một mình Dịch Phong bị thương ở lại, đoàn người của Đại Nhi ở dưới ánh mắt ân cần của An tiểu nhị thản nhiên đi ra khỏi Thiên Nhai Túc Quán, nói là muốn đi du ngoạn bờ hồ.

"An tiểu nhị, ngươi bị Liễu Phàm hãm hại." Liên Thành suy tư một buổi tối mới cho ra kết luận này, bởi vì đối với chuyện truyền mệnh lệnh cho tới bây giờ cũng chỉ có một con đường đặc thù, căn bản không cần đích thân đến đây.

"Không phải." An tiểu nhị cau mày, bộ dáng chắc chắc, sau đó vẻ mặt biến sắc nhăn nhó: "Ta bị Môn chủ thân ái hãm hại."

Yêu Liên hồ là địa phương đẹp nhất Sùng Thuận, nhà thủy tạ là trạm dịch nghỉ chân trong nước, tuyệt đẹp như Tiên Cảnh Nhân Gian.

Đầu thu, Yêu Liên hồ không giống mùa hạ, lá sen nghênh lên không trung, hoa sen màu hồng, mang theo vài phần thê lương, mấy phần nhã nhặn lịch sự, giống như một thiếu nữ tài trí qua tuổi trưởng thành, mỗi một cơn gió quét qua đều mang nhàn nhạt sầu bi.

"Nhà đò." Cung Bắc Thiếu ngoắc, muốn thuê một chiếc thuyền.

"Công tử, thật xin lỗi, hôm nay không ra thuyền." Lão nhân chèo thuyền đến bên bờ, xin lỗi nói.

"Tại sao?" Cung Bắc Thiếu cũng không có không vui, chỉ thuận miệng hỏi một chút.

"Hôm nay Đại công tử của Liễu gia mở đại hội thưởng thơ ở trên Yêu Liên hồ, lệnh cấm không cho thuyền bè khác đi trên hồ. Trong hồ chỉ có thuyền lớn kia thôi." Lão nhân sâu kín giải thích.

"Liễu gia? Rất nổi danh sao?" Không trách Cung Bắc Thiếu, hắn thật lòng chưa nghe nói qua Liễu gia, Dương gia.

"Ở Sùng Thuận Liễu gia là Thư Hương Thế Gia (*) duy nhất rất được tôn sùng, chắc các vị từ vùng khác tới đây." Lão nhân cũng thích nói, liền hàn huyên một chút.

"Ha ha, Yêu Liên hồ này là của riêng Liễu gia hắn sao." Đại Nhi cười lạnh, nhất thời trong đầu xuất hiện bốn chữ: nhã nhặn bại hoại.

"Cũng không phải, chỉ là Liễu gia ở Sùng Thuận thật đúng là không có người nào dám không vâng lời, tuy được gọi là Thư Hương Thế Gia nhưng cũng rất bá đạo, nhất là vị Liễu Đại thiếu kia, làm người tàn nhẫn, hơn nữa nhân phẩm không tốt, các vị không nên trêu chọc thì hơn." Lão nhân nhắc nhở, mặc dù nhìn mấy người Đại Nhi cũng không giống như người bình thường, nhưng cuồng long không trấn áp được địa đầu xà, vẫn nên cẩn thận một chút.

"Lão gia gia yên tâm, chúng ta chỉ tới du hồ mà thôi, ngày mai sẽ lên đường đi khỏi, hôm nay gặp được ngược lại muốn nhìn Sùng Thuận Đệ Nhất Gia đấy." Đại Nhi nở nụ cười nhìn vô cùng tà ác.

"Lão gia gia, có thể cho ta thuê thuyền hay không, nếu Liễu gia hắn dám tìm người gây phiền toái thì đi Thiên Nhai Túc Quán tìm một người tên Liên Thành, ta nghĩ Liễu gia hắn không phải không biết nặng nhẹ."

"Tiểu thư, công tử hay là. . . . . ." Lão nhân còn muốn khuyên nhủ gì đó.

"Lão gia gia, không cần phải lo lắng, Dao Dao."

Dao Kỳ nghe lệnh đưa cho lão nhân tờ ngân phiếu giá trị một ngàn vạn, lại khuyên mấy câu, lão nhân mới chậm rãi xuống thuyền.

Lão nhân nhìn mọi người đi xa, trên mặt treo nụ cười thản nhiên. Thanh niên tài tuấn tuyệt không phải vật trong ao, Tử Tà Môn này. . . . . .

Đám người Đại Nhi vừa lòng hưởng thụ tắm gió thu, vốn là ánh nắng không tính ấm áp cũng có khuynh hướng từ từ biến mất, sợ rằng một lúc nữa sẽ có một cơn mưa thu. Thuyền bè bắt đầu lay động lợi hại, chỉ trách nơi này không có một người nào chèo thuyền, vì vậy nghề nghiệp khổ ép tạm thời giao cho Thảo Diệp vẫn trầm mặc chẳng biết lúc nào trở nên không thích nói chuyện, may mắn là năng lực học tập của Thảo Diệp siêu cấp cường đại, vững vàng nắm giữ phương hướng đủ để chứng minh một nam nhi ưu tú.

"Tiểu Thảo thật là một nhân tài, học cái gì cũng biết ngay." Hiếm khi Đại Nhi mở miệng khen ngợi một câu.

"Tất nhiên, năng lực học tập của Tiểu Thảo không người nào có thể so sánh được." Cung Bắc Thiếu nói một câu khiến cho tâm tình của Thảo Diệp vốn buồn bực không thôi nhất thời tốt lên, trên đường đi không thoải mái, ngay cả khí trời u ám ngột ngạt như thế cũng cảm thấy trở nên đáng yêu. . . . . .

Chú thích (*): Thư Hương Thế Gia: dòng dõi nhà nho

"Tiểu Vũ, nhìn thấy cá không, chỗ ấy, chỗ ấy, thật to nha. Thật muốn ăn. . . . . ." Đại Nhi một tay vỗ đầu Tiểu Vũ, một tay chỉ một con cá to vùng vẫy cách đó không xa, cực kỳ kích động, còn thiếu chút nữa nhào tới bắt được.

". . . . . ." Tiểu Vũ im lặng, tỷ tỷ, đó là đầu của ta, không phải cái bàn a.

Dao Kỳ cảm thấy xấu hổ, hoàn hảo nàng cách Đại Nhi khá xa, nếu không gặp nạn nhất định là nàng.

"Cá lớn tới, tiểu sư muội bắt đầu tận hứng thôi." Cung Bắc Thiếu nhìn Đại Nhi nịch sủng lắc đầu, quả nhiên vẫn là tiểu sư muội đáng yêu.

"Ha ha, quá chậm, ta còn tưởng rằng phải chờ tới buổi trưa, Tiểu Vũ, cơ hội này giao cho ngươi biểu hiện, hung hăng ngược đi." Đại Nhi cho Tiểu Vũ một ánh mắt ý bảo ngươi biết phải làm thế nào, mình khoanh tay đứng nhìn.

Tiểu Vũ nhất thời cười như hoa nở, hừ, xem như có chút lương tâm, ngày hôm qua gạt mình tới đó làm hại mình đối phó một đám người không có năng lực phản kháng, rất mất hình tượng a.

Đang khi nói chuyện, chiếc thuyền lớn đã nhích lại gần. Trên boong thuyền nam nam nữ nữ muôn hình muôn vẻ chỗ nào cũng có, làm như không có chú ý tới thuyền nhỏ ở bên này quá tầm thường so với chiếc thuyền lớn kia.

"Này, các ngươi là người nào, chẳng lẽ không biết hôm nay Liễu Đại thiếu chúng ta mở đại hội thưởng thơ ở Yêu Liên hồ, những người không có nhiệm vụ không cho tiến vào sao! ? Còn không nhanh đi khỏi!"

Âm thanh hỗn loạn thật khó nghe, đám người Đại Nhi theo thói quen ngoáy ngoáy lỗ tai, đối với một tên đầy tớ hung ác thực hành chính sách không nhìn thấy.

Thật lâu người nọ nghe không có tiếng trả lời, liền lái thuyền vào gần chút, tiếp đó lại một phen rống lên. Kết quả hoàn toàn không được để ý tới, lúc này mới ác liệt dùng thuyền lớn đụng thuyền nhỏ một chút, hoàn hảo tất cả mọi người trên thuyền đều không sao, hơn nữa kỹ thuật tạm thời của Thảo Diệp không tệ, mới không bị lật thuyền.

"Này, các ngươi điếc sao, còn không nhanh đi khỏi, không đi sẽ đụng lật thuyền của các ngươi!" Người đầy tớ kia giọng nói hả hê, âm thanh ở khoảng cách gần lần nữa xuyên vào màng nhĩ đám người Đại Nhi, khiến cho Thảo Diệp có tính khí luôn luôn tốt đẹp cũng nhíu mày một cái, bày tỏ chán ghét.

"Nói thế nào Liễu gia cũng là Thư Hương Thế Gia, tại sao nuôi ra loại đầy tớ hung ác như vậy." Giọng nói Tiểu Vũ không lớn, lại truyền vào trong tai mỗi người trên thuyền đối diện thật rõ ràng. Mục đích của hắn rất đơn giản, cũng không phải muốn lý luận với những người đó, mà muốn đưa tới chú ý của mọi người, thuận tiện lợi dụng một chút những tuấn nam mỹ nữ bề ngoài như thiên sứ ở bên cạnh. . . . . . Mà thôi.

Quả nhiên, nghe được lời hắn nói, tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn về phía bên này. Không nhìn không việc gì, vừa nhìn quả nhiên giật nảy mình.

Chỉ thấy lấy mặt hồ xanh biếc nước gợn lao xao làm bối cảnh, trên một chiếc thuyền không tính là lớn nhưng tinh xảo, một nam tử cầm trong tay Chiết Phiến màu xanh nhạt thêu đồ án kỳ quái, diện mạo cực kỳ tinh xảo đứng hóng gió, bên trái là một nam tử toàn thân áo đen như mực, vẻ mặt như bạch ngọc mang theo lạnh lùng xa cách. Mà hai người còn lại một là nữ tử tuyệt sắc toàn thân áo trắng như tuyết tung bay, hé ra khuôn mặt mềm mại đôi mắt đào hoa như sóng nước gợn lăn tăn, phía sau là một nữ tử mặc y phục màu xanh ngọc thêu ngàn con bướm đáng yêu, giữa lông mày có chút anh khí. Mà người nói chuyện là vị tiểu mỹ nam ở giữa bốn người kia, chỉ chừng mười tuổi, trên gương mặt khả ái có thể bấm ra nước.

Một thuyền tuấn nam mỹ nữ, tuyệt đối dưỡng nhãn.

Gã đầy tớ hung ác này còn muốn nói gì nữa, lại bị một âm thanh nam cao vút cắt đứt.

"Vị tiểu công tử này nói đúng lắm, là tại hạ không biết dạy, khiến cho các vị chê cười." Nói chuyện chính là Lưu gia đại thiếu. Mi thanh mục tú, hơi lộ ra vẻ mệt mỏi, sắc mặt có chút vàng vọt, rõ ràng túng dục quá độ.

"Ngươi chính là Liễu Đại Thiếu của tên đầy tớ hung ác này?" Trong đôi mắt Tiểu Vũ thoáng qua ánh sáng buồn nôn, ánh mắt cũng nồng đậm ý cười.

"Chính là tại hạ, không biết vị tiểu công tử này có gì chỉ giáo." Liễu Đại Thiếu rất Phong Nhã. Hừ, nếu không vì hai mỹ nhân ở trên thuyền của ngươi, lão tử mới không để ý ngươi đấy. Nói xong không biến sắc, liếc nhìn tên đầy tớ hung ác kia một cái, tên đầy tớ hung ác này liền hiểu ý lui ra sau.

Mọi người thấy thái độ Liễu Đại Thiếu như vậy, trong lòng hiểu ngay tính toán của hắn, vì vậy cũng không nói, chỉ có chút đồng tình nhìn Đại Nhi và Dao Kỳ trên thuyền. Ở trước mặt quyền thế, những người như bọn họ chỉ có thể sợ, đắc tội với Liễu gia cũng không phải một mình mình gặp nạn là xong.

"Yêu Liên hồ không phải là vật riêng tư của nhà ngươi, bản công tử dạo chơi trên hồ còn phải được Liễu Đại thiếu ngươi phê chuẩn?" Làm sao Tiểu Vũ không nhìn ra ý định của Liễu Đại thiếu, đáy lòng thầm than thật là không biết sống chết, cho nên khi nói chuyện cũng không khách khí, nếu muốn chơi thì chơi sảng khoái.

"Tiểu công tử nói đùa, là lỗi của tại hạ, để tỏ lòng áy náy tại hạ muốn mời các vị lên thuyền để bồi lễ, như thế nào?" Trong lúc Liễu Đại thiếu cười, đáy lòng lại hận đến nghiến răng, bản công tử còn chưa có ăn nói khép nép như vậy. Một lúc nữa ngươi sẽ biết tay.

"Đụng thuyền của bản công tử nói một tiếng xin lỗi thì xong rồi? Liễu Đại thiếu áy náy cũng thật sự quá rẻ rúng rồi." Tiểu Vũ thầm dễ chịu trong lòng, nhưng mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường.

"Không biết tiểu công tử muốn thế nào mới bằng lòng hết giận?" Đáy lòng của Liễu Đại Thiếu cũng phát ra lửa giận, thật là cho mặt mũi mà không muốn, nhìn thấy xa xa trên mặt nước nhộn nhạo một vòng lúc này mới đè xuống ý định chào hỏi với Tiểu Vũ.

"Hết giận? Bản công tử làm sao có thể hết giận. Chỉ bộ dạng này của ngươi, bộ dáng mặt người dạ thú còn xưng là Thư hương thế gia, tất cả mặt mũi của tổ tông ngươi đều bị ngươi vứt sạch; còn đại hội thưởng thơ, theo Bản công tử nhìn là đại hội dâm thủy, xem vẻ mặt ngươi chưa thỏa mãn dục vọng, bộ dáng túng dục quá độ ghê tởm thật không ngại ra cửa; aiz, Bản công tử nói sai rồi, nói ngươi là cầm thú cũng vũ nhục cái từ cầm thú, ngươi quả thật chính là cầm thú cũng không bằng. Bản công tử vô cùng thuần khiết, Tiểu Thanh Niên mắng ngươi cũng cảm thấy dơ bẩn miệng của ta, ọe, muốn nôn. . . . . ." Bộ dáng Tiểu Vũ mắng vô cùng thống khoái, cuối cùng kết hợp với bộ dáng ghê tởm nôn mửa, ở phía sau bốn người nhìn thật là vô cùng đáng yêu.

Đại Nhi thầm nghĩ Tiểu Vũ nhà nàng vẫn là quá thiện lương. . . . . .

Trên thuyền lớn, sắc mặt Liễu Đại Thiếu như tro đen đáng sợ, ở sau lưng, mọi người xem náo nhiệt cũng không dám mở miệng nói chuyện, sợ bị tai họa hồ cá.

"Tiểu tử thúi, cho ngươi mặt mũi ngươi còn không biết mặt mũi, lại không biết điều như vậy, vậy thì đừng trách bản thiếu gia không khách khí." Nói xong bảy tám tên đầy tớ hung ác tiềm phục tại dưới nước lanh lẹ bò lên thuyền đám người Đại Nhi, bày ra một bộ dáng hung ác mười phần.

"Thức thời cũng ngoan ngoãn lên cho ta, nếu không đừng trách bản thiếu gia đánh." Liễu Đại Thiếu hả hê nhìn năm người trên thuyền, bộ dáng phách lối lưu manh. So với bộ dáng giả vờ ghê tởm lúc nảy còn nhìn tương đối thuận mắt hơn, dù sao bộ dáng ức hiếp như vậy còn tình cảm của con người. Gương mặt giả nhân giả nghĩa còn không bằng trực tiếp ác tới thoải mái, bởi vì dối trá làm cho người ta ghê tởm. Mặc dù chân thật cũng làm cho người ta rất ghê tởm. . . . . .

"Bằng ngươi?" Tiểu Vũ chê cười, vẫn thật sự xem thường hắn.

"Bằng ta!" Âm thanh cuồng vọng và nét mặt dữ tợn làm cho Tiểu Vũ nhìn thấy được dục vọng của hắn, ngượng ngùng ngẩng đầu lên liếc về phía bầu trời hơi mờ tối.

"Lên!" Liễu Đại Thiếu ra lệnh một tiếng, đám đầy tớ hung ác đã sớm lên thuyền đứng lại đưa ra đôi tay, vẻ mặt dâm tà muốn tiến lên, lại phát hiện mình ngay cả động cũng không thể động được, nhất thời trong lòng có chút sợ hãi, lần này đoán chừng đại thiếu gia đá trúng thiết bản rồi.

"Bản thiếu gia bảo các ngươi ra tay có nghe thấy không! Có còn muốn sống không? !" Liễu Đại Thiếu nhìn thấy đám thủ hạ không nhúc nhích, cảm giác mình mất hết mặt mũi, liền cực kỳ tức giận quát mắng. Ai ngờ những người đó vẫn không có phản ứng. Nhìn lại năm người đối phương bộ dáng xem kịch vui, điều này làm cho sắc mặt vốn vàng vọt của Liễu Đại Thiếu tức giận đỏ lên như nữ nhân chanh chua la to nói lớn.

"Một bầy chó nô tài, ngay cả mệnh lệnh của bổn thiếu gia cũng dám không nghe, thật là chán sống rồi, còn không mau ra tay! Đều chết cả sao? !"

Một người như khỉ làm xiếc, hùng hùng hổ hổ một lúc chợt phát giác không đúng, làm sao không tuân mệnh lệnh, rõ ràng không nhúc nhích được, nói cũng nói không ra được.

"Ngươi. . . Các ngươi là ai? ! Sùng Thuận là địa bàn Liễu gia ta, thức thời nhanh cút cho ta, nếu không Liễu gia ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!" Lần đầu tiên Liễu Đại Thiếu cảm giác được nguy hiểm, chỉ là ngay sau đó, ở Sùng Thuận luôn không có người nào không sợ Liễu gia hắn cũng đã nổi gan.

"Thật là âm thanh khiến người ta chán ghét." Lúc Cung Bắc Thiếu nói xong một câu dằng dặc, vốn là vênh váo tự đắc, trên mặt Liễu Đại thiếu đã xuất hiện một dấu tay đỏ tươi, đánh cho Liễu Đại Thiếu sửng sốt tại chỗ, xoay hai vòng, vết máu theo khóe miệng chảy ra.

Bất thình lình Liễu Đại Thiếu bị tát một cái, ngay sau đó quát to lên: "Người nào! Là ai dám đánh ta? ! Có bản lãnh ra ngoài! Giấu đầu lòi đuôi được xem là Anh Hùng Hảo Hán sao? !" Thậm chí ngay cả lời nói trên giang hồ cũng đã nói ra, không thể không nói đầu óc của vị Liễu Đại Thiếu này thật là thiếu não.

Trên thuyền lớn, tất cả mọi người cảm thấy người ở trên thuyền đối diện rất đáng sợ, nghĩ đến tuyệt đối không chọc nổi. Có một người giao hảo tốt với Liễu đại thiếu, tiến lên định kéo hắn lại, ai ngờ Liễu Đại Thiếu này không muốn xuống thang, trở tay một cái, tát vào trên mặt người kia.

"Lão tử bị người đánh một cái tát, ngươi bảo lão tử làm sao bỏ qua? ! Cút!" Sau khi mắng xong lại xoay người nhìn về phía đám người Đại Nhi. Hắn cho rằng ở Sùng Thuận vẫn chưa có người nào dám động đến hắn, không sợ hãi cũng là chuyện đương nhiên. Lại không biết lần này thật đạp phải đinh sắt.

"Thật là không biết điều." Tiểu Vũ không khỏi lắc đầu một cái. Hàng này rốt cuộc có đầu óc hay không?

"Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, ngươi nói gì. . . . . ." Lời nói phách lối còn chưa hết liền lập tức cấm nín. Chỉ thấy một thanh chủy thủ tinh xảo sắc bén cấp tốc phóng đại ở trong đôi mắt Liễu Đại Thiếu còn đang phách lối khác thường liền giật mình thậm chí đã quên tránh né, thanh chủy thủ kia sượt qua vành tai Liễu Đại Thiếu cắm lên ván gỗ trên khoang thuyền. Liễu Đại Thiếu bị sợ đến hai chân run rẩy chỉ thiếu chút nữa tè ra quần. Sắc mặt cũng trong nháy mắt trắng bệch.

"Bản công tử khách khí với ngươi là cho ngươi mặt mũi, không ngờ cho ngươi mà ngươi cũng không cần, xem ra bản công tử vẫn quá thiện lương." Tiểu Vũ thu hồi tay trái, ghé vào sau lưng, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói ra một câu như vậy.

Người ở phía sau Liễu Đại Thiếu đáy lòng cảm thán: Đúng là thiện lương, miệng lưỡi tranh cãi lúc nảy so với lần này quả thực thiện lương hơn nhiều. Đáy lòng còn âm thầm may mắn, hoàn hảo lúc nảy mình không có Trợ Trụ Vi Ngược, nếu không nhất định sẽ cùng nhau gặp họa.

"Ngươi có thể tiếp tục phách lối đi." Tiểu Vũ có hứng thú tệ hại thưởng thức vẻ mặt đặc sắc của Liễu Đại Thiếu người vẫn còn bên bờ sinh tử, cười thật đáng yêu.

"Tiểu. . . Tiểu. . . Công tử, có. . . Có lời gì thì. . . nói rõ." Liễu Đại Thiếu phục hồi lại tinh thần, thân thể vẫn đang run rẩy, thậm chí cũng không dám xê dịch. Rất có ý thức sống sót sau tai nạn, nuốt một ngụm nước bọt như lấy lòng nhìn Tiểu Vũ nói lắp ba lắp bắp.

"Hiện tại biết nói rõ ràng đã chậm rồi. Người dám đắc tội với bản công tử còn chưa có ra đời, để không phá vỡ kỷ lục, bản công tử tốt bụng động thủ tiễn ngươi về tây thiên là được." Tiểu Vũ nói xong, lộ ra một hàm răng trắng ỡn, nhìn trong mắt Liễu Đại Thiếu lại giống như ác ma, sắc mặt rất đáng sợ.

"Đừng. . . Tiểu công tử tha mạng! Bản. . . Ta biết rõ sai rồi. Ta xấu xa, ta không phải là người, ta không bằng heo chó, tiểu công tử nể mặt mũi của Liễu gia hãy tha cho ta đi. . . . . ." Liễu Đại Thiếu không để ý mặt mũi cầu xin tha thứ, hiện tại trong đầu hắn đều là hình ảnh thanh chủy thủ kia xông về hắn, vốn là một công tử nhu nhược ăn chơi trác táng, đâu chịu nổi kích thích lớn như vậy, mỗi người đều rất sợ chết nhưng vị Liễu Đại Thiếu này sợ hãi hơn mà thôi.

"Thật hiểu rõ sai rồi?" Tiểu Vũ rất không tin nhíu mày, hình như đang suy nghĩ có nên tha cho hắn hay không.

"Đúng, đúng, dạ, thật hiểu rõ sai rồi, ta không nên vô lý với tiểu công tử như thế, không nên khẩu xuất cuồng ngôn vũ nhục tiểu công tử, tiểu công tử nhìn ta thành tâm biết sai, tha cho ta đi. . . . . ." Liễu Đại Thiếu thấy Tiểu Vũ có chút dao động, vội vàng tỏ rõ tâm ý, chỉ sợ đối phương đổi ý sẽ muốn mạng của mình.

"Nếu thật hiểu rõ sai, muốn ta tha cho ngươi cũng không phải là không được, chỉ là vũ nhục bản công tử dĩ nhiên phải trả giá cao." Tiểu Vũ cười, bộ dáng vô hại.

"Dạ dạ dạ, tiểu công tử muốn cái gì, ta nhất định hết sức hoàn thành." Liễu Đại thiếu nghe Tiểu Vũ tha cho hắn liền liều mạng gật đầu bày tỏ cái gì cũng có thể làm, chỉ cần thả hắn.

"Như thế, ngươi lột sạch quần áo nhảy xuống đi." Lúc Tiểu Vũ nói câu này hoàn toàn là bộ dáng ngây thơ vô hại, người nghe không rét mà run, trời chuẩn bị mưa xuống, đầu thu nhiệt độ không khí cũng không cao, nước hồ lạnh lẽo không nói, chờ một lúc nữa thì nửa cái mạng không còn.

Đang lúc mọi người lạnh lẽo, chỉ nghe Tiểu Vũ giống như lầm bầm ở phía sau lại tăng thêm một câu: "Đáng tiếc không phải mùa đông."

Một câu nói làm cho Liễu Đại Thiếu vẫn còn đang do dự, kinh ngạc gần chết, thấy vẻ mặt của Tiểu Vũ không có một chút đùa giỡn, run rẩy nói: "Tiểu. . . Tiểu công tử, có thể đổi lại phương thức hay không. . . . . ." Hắn còn chưa nói hết lời, chỉ nghe phù phù mấy tiếng, mấy tên đầy tớ hung ác vốn là đang ở trên thuyền nhỏ đồng loạt ngã vào trong hồ, ngay cả vài tiếng phịch cũng không có, cái này thật sự bị dọa sợ.

Đối phương không phải hù dọa hắn! Nếu hắn không vâng lời thật sẽ giết hắn! Vì vậy cũng không do dự ra tay, bắt đầu luống cuống tay chân cởi y phục. Vóc người không khơi nổi dục vọng YY của mọi người, chỉ nghe bùm một tiếng, bộ xương gầy yếu Liễu Đại Thiếu không kịp chờ đợi nhảy vào trong nước, hình như chậm một bước phải lo lắng tính mạng. Khi hắn nhảy xuống, những tên đầy tớ hung ác vốn không có nổi lên mặt nước cũng đều lần lượt nhô đầu lên, sắc mặt trắng bệch xem ra dưới đáy nước bị giày vò không nhẹ.

"Tâm tình tốt không?" Đại Nhi nở nụ cười rực rỡ nhìn về phía vẻ mặt hả hê của Tiểu Vũ, không khỏi đi tới vươn tay muốn xoa bóp gương mặt rất đáng yêu.

"Tốt lắm." Tâm tình của Tiểu Vũ đang tốt cũng không tính toán, tùy tiện bóp.

"Vậy chúng ta trở về đi, nghỉ ngơi thật tốt ngày mai tiếp tục lên đường, dựa vào vị trí Thần Binh Thành cách nơi này còn một đoạn lộ trình rất dài đấy." Đại Nhi giày xéo gương mặt khả ái của Tiểu Vũ, không chút nào cố kỵ ánh mắt của người khác.

"Từ nơi này bơi về." Sắc mặt của Tiểu Vũ đông lạnh nhìn Liễu Đại Thiếu đang đập ở trong nước muốn chờ bọn hắn đi khỏi lập tức lên thuyền, khí thế kiêu ngạo tự nhiên sinh ra, ở dưới nước chật vật không chịu nổi, Liễu Đại Thiếu không có ý chống cự.

Thảo Diệp hiểu ý chống thuyền chậm rãi theo ở phía sau, vô cùng hài lòng.

Thật vất vả nửa canh giờ mới đến bên bờ lại rốt cuộc như nguyện, mưa thu nhẹ nhàng bay xen lẫn chút gió thu lạnh lẽo xuyên qua y phục thật mỏng thổi thân thể lạnh lẽo, theo bản năng Đại Nhi bưng bưng bàn tay nhỏ bé lạnh buốt. Cũng không nhìn Liễu Đại Thiếu đã bị lạnh gần chết, ở dưới trời mưa phùn chờ đợi Thảo Diệp trả lại thuyền.

Lúc Thảo Diệp trở lại, trong tay cầm một áo choàng cùng một cái ô dầu, sắc mặt cổ quái giao cho Dao Kỳ. Dao Kỳ nhìn vật trong tay một chút, thầm than trong lòng, thở ra một hơi, cũng không từ chối thuận tay phủ thêm cho Đại Nhi. Gấm ngự hàn thượng hạng, trên áo choàng màu trắng thêu hoa đào tinh xảo rơi lả tả, phần đuôi áo choàng điểm một đường hồng mai rơi rơi.

Phủ thêm áo choàng, Đại Nhi mới cảm giác được hơi ấm, cảm giác cây dù che trên đầu lại rơi xuống mưa bụi, đôi mắt đào hoa của Đại Nhi mê man nhìn về phía Thảo Diệp.

"Lão nhân đó giao cho ta." Thảo Diệp giải thích tượng trưng, liền tự nhiên đi khỏi.

"Aiz, đây chính là sự đối xử khác biệt a." Trên khuôn mặt tinh xảo của Cung Bắc Thiếu vô cùng buồn bã, lắc đầu một cái đi theo bước chân của Thảo Diệp.

"Nhưng đối xử khác biệt cũng quá lớn đi. . . . . ." Bộ dáng của Tiểu Vũ quá phận nhưng cũng cất bước đuổi theo Cung Bắc Thiếu.

"Đi thôi." Đại Nhi buồn bực một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía lão nhân đưa thuyền cập bến, lắc đầu một cái đạp nhẹ bước chân đi khỏi.

Thấy đám người Đại Nhi đi khỏi, nam nhân nào đó ẩn ở trong bóng tối gần đó hiện ra, vẫn áo đen như mực, tóc buộc nửa bó, chỉ khác chính là dùng một sợi chỉ đỏ buộc lên, không hề có trang sức khác, không chút nào không ảnh hưởng phong cách của hắn chỉ vì gương mặt đó quá mức ưu tú.

"Cần gì chứ. . . . . ." Chẳng biết lúc nào, lão nhân xuất hiện tại sau lưng người khác, lẩm bẩm nói một câu.

"Ta nợ nàng." Người khác nhìn theo bóng lưng Đại Nhi không chuyển mắt, trong ánh mắt lộ ra đau nhói càng ngày càng sâu.

"Người trẻ tuổi không nên quá cố chấp, có một số việc bỏ lỡ thành cả đời." Lão nhân thở dài, làm như nhớ ra chuyện cũ gì đó.

"Ngươi không hiểu." Trước khi, không có kí ức về nàng, hắn lấy lập trường gì đứng ở trước mặt của nàng? Hắn có tư cách gì yêu cầu nàng đừng xa rời hắn? Hắn dựa vào cái gì làm tổn thương nàng, sau đó chính mình sống không bằng chết?

"Lão hủ không hiểu, nhưng lão hủ biết, chuyện tình yêu này nói không đau thì không yêu. Vì một người làm nhiều chuyện như vậy, bị cuốn vào chuyện vốn không nên cuốn vào, lần lượt trải qua sống chết, người như vậy nói một câu ta không đau thì thật sự không đau sao. Cho dù nàng nói ra ngàn vạn lý do không phải vì ngươi, nhưng chính ngươi sờ vào trái tim của mình xem, thật không phải là vì ngươi sao? Nàng vì ngươi như thế, ngươi đối với nàng như vậy, ngươi cho rằng ngươi đau, nhưng ngươi có biết hay không, nàng còn đau hơn nhiều so với ngươi."

Trong lòng của nam tử kia giống như một dây cung bị đứt. Đưa ra tay phải khớp xương rõ ràng đè trên trái tim, tiếng đập làm cho hắn an lòng.

Thì ra vẫn còn đập nhanh như vậy.

"Ngươi quá không có đạo đức." Lúc nam tử nào đấy đang thương cảm, lão nhân chợt nói một câu như vậy.

". . . . . ." Một tên nam tử không nhịn được nhíu mày. Có ý tứ gì?

"Ngươi tặng một áo choàng và một cái ô dầu cho nữ nhân của mình, nhưng rõ ràng có năm người." Trong mắt lão nhân để lộ ra ánh sáng trêu đùa, nói tiếp: "Hơn nữa còn có một tiểu hài tử."Trên thuyền lớn, tất cả mọi người cảm thấy người ở trên thuyền đối diện rất đáng sợ, nghĩ đến tuyệt đối không chọc nổi. Có một người giao hảo tốt với Liễu đại thiếu, tiến lên định kéo hắn lại, ai ngờ Liễu Đại Thiếu này không muốn xuống thang, trở tay một cái, tát vào trên mặt người kia.

"Lão tử bị người đánh một cái tát, ngươi bảo lão tử làm sao bỏ qua? ! Cút!" Sau khi mắng xong lại xoay người nhìn về phía đám người Đại Nhi. Hắn cho rằng ở Sùng Thuận vẫn chưa có người nào dám động đến hắn, không sợ hãi cũng là chuyện đương nhiên. Lại không biết lần này thật đạp phải đinh sắt.

"Thật là không biết điều." Tiểu Vũ không khỏi lắc đầu một cái. Hàng này rốt cuộc có đầu óc hay không?

"Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, ngươi nói gì. . . . . ." Lời nói phách lối còn chưa hết liền lập tức cấm nín. Chỉ thấy một thanh chủy thủ tinh xảo sắc bén cấp tốc phóng đại ở trong đôi mắt Liễu Đại Thiếu còn đang phách lối khác thường liền giật mình thậm chí đã quên tránh né, thanh chủy thủ kia sượt qua vành tai Liễu Đại Thiếu cắm lên ván gỗ trên khoang thuyền. Liễu Đại Thiếu bị sợ đến hai chân run rẩy chỉ thiếu chút nữa tè ra quần. Sắc mặt cũng trong nháy mắt trắng bệch.

"Bản công tử khách khí với ngươi là cho ngươi mặt mũi, không ngờ cho ngươi mà ngươi cũng không cần, xem ra bản công tử vẫn quá thiện lương." Tiểu Vũ thu hồi tay trái, ghé vào sau lưng, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói ra một câu như vậy.

Người ở phía sau Liễu Đại Thiếu đáy lòng cảm thán: Đúng là thiện lương, miệng lưỡi tranh cãi lúc nảy so với lần này quả thực thiện lương hơn nhiều. Đáy lòng còn âm thầm may mắn, hoàn hảo lúc nảy mình không có Trợ Trụ Vi Ngược, nếu không nhất định sẽ cùng nhau gặp họa.

"Ngươi có thể tiếp tục phách lối đi." Tiểu Vũ có hứng thú tệ hại thưởng thức vẻ mặt đặc sắc của Liễu Đại Thiếu người vẫn còn bên bờ sinh tử, cười thật đáng yêu.

"Tiểu. . . Tiểu. . . Công tử, có. . . Có lời gì thì. . . nói rõ." Liễu Đại Thiếu phục hồi lại tinh thần, thân thể vẫn đang run rẩy, thậm chí cũng không dám xê dịch. Rất có ý thức sống sót sau tai nạn, nuốt một ngụm nước bọt như lấy lòng nhìn Tiểu Vũ nói lắp ba lắp bắp.

"Hiện tại biết nói rõ ràng đã chậm rồi. Người dám đắc tội với bản công tử còn chưa có ra đời, để không phá vỡ kỷ lục, bản công tử tốt bụng động thủ tiễn ngươi về tây thiên là được." Tiểu Vũ nói xong, lộ ra một hàm răng trắng ỡn, nhìn trong mắt Liễu Đại Thiếu lại giống như ác ma, sắc mặt rất đáng sợ.

"Đừng. . . Tiểu công tử tha mạng! Bản. . . Ta biết rõ sai rồi. Ta xấu xa, ta không phải là người, ta không bằng heo chó, tiểu công tử nể mặt mũi của Liễu gia hãy tha cho ta đi. . . . . ." Liễu Đại Thiếu không để ý mặt mũi cầu xin tha thứ, hiện tại trong đầu hắn đều là hình ảnh thanh chủy thủ kia xông về hắn, vốn là một công tử nhu nhược ăn chơi trác táng, đâu chịu nổi kích thích lớn như vậy, mỗi người đều rất sợ chết nhưng vị Liễu Đại Thiếu này sợ hãi hơn mà thôi.

"Thật hiểu rõ sai rồi?" Tiểu Vũ rất không tin nhíu mày, hình như đang suy nghĩ có nên tha cho hắn hay không.

"Đúng, đúng, dạ, thật hiểu rõ sai rồi, ta không nên vô lý với tiểu công tử như thế, không nên khẩu xuất cuồng ngôn vũ nhục tiểu công tử, tiểu công tử nhìn ta thành tâm biết sai, tha cho ta đi. . . . . ." Liễu Đại Thiếu thấy Tiểu Vũ có chút dao động, vội vàng tỏ rõ tâm ý, chỉ sợ đối phương đổi ý sẽ muốn mạng của mình.

"Nếu thật hiểu rõ sai, muốn ta tha cho ngươi cũng không phải là không được, chỉ là vũ nhục bản công tử dĩ nhiên phải trả giá cao." Tiểu Vũ cười, bộ dáng vô hại.

"Dạ dạ dạ, tiểu công tử muốn cái gì, ta nhất định hết sức hoàn thành." Liễu Đại thiếu nghe Tiểu Vũ tha cho hắn liền liều mạng gật đầu bày tỏ cái gì cũng có thể làm, chỉ cần thả hắn.

"Như thế, ngươi lột sạch quần áo nhảy xuống đi." Lúc Tiểu Vũ nói câu này hoàn toàn là bộ dáng ngây thơ vô hại, người nghe không rét mà run, trời chuẩn bị mưa xuống, đầu thu nhiệt độ không khí cũng không cao, nước hồ lạnh lẽo không nói, chờ một lúc nữa thì nửa cái mạng không còn.

Đang lúc mọi người lạnh lẽo, chỉ nghe Tiểu Vũ giống như lầm bầm ở phía sau lại tăng thêm một câu: "Đáng tiếc không phải mùa đông."

Một câu nói làm cho Liễu Đại Thiếu vẫn còn đang do dự, kinh ngạc gần chết, thấy vẻ mặt của Tiểu Vũ không có một chút đùa giỡn, run rẩy nói: "Tiểu. . . Tiểu công tử, có thể đổi lại phương thức hay không. . . . . ." Hắn còn chưa nói hết lời, chỉ nghe phù phù mấy tiếng, mấy tên đầy tớ hung ác vốn là đang ở trên thuyền nhỏ đồng loạt ngã vào trong hồ, ngay cả vài tiếng phịch cũng không có, cái này thật sự bị dọa sợ.

Đối phương không phải hù dọa hắn! Nếu hắn không vâng lời thật sẽ giết hắn! Vì vậy cũng không do dự ra tay, bắt đầu luống cuống tay chân cởi y phục. Vóc người không khơi nổi dục vọng YY của mọi người, chỉ nghe bùm một tiếng, bộ xương gầy yếu Liễu Đại Thiếu không kịp chờ đợi nhảy vào trong nước, hình như chậm một bước phải lo lắng tính mạng. Khi hắn nhảy xuống, những tên đầy tớ hung ác vốn không có nổi lên mặt nước cũng đều lần lượt nhô đầu lên, sắc mặt trắng bệch xem ra dưới đáy nước bị giày vò không nhẹ.

"Tâm tình tốt không?" Đại Nhi nở nụ cười rực rỡ nhìn về phía vẻ mặt hả hê của Tiểu Vũ, không khỏi đi tới vươn tay muốn xoa bóp gương mặt rất đáng yêu.

"Tốt lắm." Tâm tình của Tiểu Vũ đang tốt cũng không tính toán, tùy tiện bóp.

"Vậy chúng ta trở về đi, nghỉ ngơi thật tốt ngày mai tiếp tục lên đường, dựa vào vị trí Thần Binh Thành cách nơi này còn một đoạn lộ trình rất dài đấy." Đại Nhi giày xéo gương mặt khả ái của Tiểu Vũ, không chút nào cố kỵ ánh mắt của người khác.

"Từ nơi này bơi về." Sắc mặt của Tiểu Vũ đông lạnh nhìn Liễu Đại Thiếu đang đập ở trong nước muốn chờ bọn hắn đi khỏi lập tức lên thuyền, khí thế kiêu ngạo tự nhiên sinh ra, ở dưới nước chật vật không chịu nổi, Liễu Đại Thiếu không có ý chống cự.

Thảo Diệp hiểu ý chống thuyền chậm rãi theo ở phía sau, vô cùng hài lòng.

Thật vất vả nửa canh giờ mới đến bên bờ lại rốt cuộc như nguyện, mưa thu nhẹ nhàng bay xen lẫn chút gió thu lạnh lẽo xuyên qua y phục thật mỏng thổi thân thể lạnh lẽo, theo bản năng Đại Nhi bưng bưng bàn tay nhỏ bé lạnh buốt. Cũng không nhìn Liễu Đại Thiếu đã bị lạnh gần chết, ở dưới trời mưa phùn chờ đợi Thảo Diệp trả lại thuyền.

Lúc Thảo Diệp trở lại, trong tay cầm một áo choàng cùng một cái ô dầu, sắc mặt cổ quái giao cho Dao Kỳ. Dao Kỳ nhìn vật trong tay một chút, thầm than trong lòng, thở ra một hơi, cũng không từ chối thuận tay phủ thêm cho Đại Nhi. Gấm ngự hàn thượng hạng, trên áo choàng màu trắng thêu hoa đào tinh xảo rơi lả tả, phần đuôi áo choàng điểm một đường hồng mai rơi rơi.

Phủ thêm áo choàng, Đại Nhi mới cảm giác được hơi ấm, cảm giác cây dù che trên đầu lại rơi xuống mưa bụi, đôi mắt đào hoa của Đại Nhi mê man nhìn về phía Thảo Diệp.

"Lão nhân đó giao cho ta." Thảo Diệp giải thích tượng trưng, liền tự nhiên đi khỏi.

"Aiz, đây chính là sự đối xử khác biệt a." Trên khuôn mặt tinh xảo của Cung Bắc Thiếu vô cùng buồn bã, lắc đầu một cái đi theo bước chân của Thảo Diệp.

"Nhưng đối xử khác biệt cũng quá lớn đi. . . . . ." Bộ dáng của Tiểu Vũ quá phận nhưng cũng cất bước đuổi theo Cung Bắc Thiếu.

"Đi thôi." Đại Nhi buồn bực một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía lão nhân đưa thuyền cập bến, lắc đầu một cái đạp nhẹ bước chân đi khỏi.

Thấy đám người Đại Nhi đi khỏi, nam nhân nào đó ẩn ở trong bóng tối gần đó hiện ra, vẫn áo đen như mực, tóc buộc nửa bó, chỉ khác chính là dùng một sợi chỉ đỏ buộc lên, không hề có trang sức khác, không chút nào không ảnh hưởng phong cách của hắn chỉ vì gương mặt đó quá mức ưu tú.

"Cần gì chứ. . . . . ." Chẳng biết lúc nào, lão nhân xuất hiện tại sau lưng người khác, lẩm bẩm nói một câu.

"Ta nợ nàng." Người khác nhìn theo bóng lưng Đại Nhi không chuyển mắt, trong ánh mắt lộ ra đau nhói càng ngày càng sâu.

"Người trẻ tuổi không nên quá cố chấp, có một số việc bỏ lỡ thành cả đời." Lão nhân thở dài, làm như nhớ ra chuyện cũ gì đó.

"Ngươi không hiểu." Trước khi, không có kí ức về nàng, hắn lấy lập trường gì đứng ở trước mặt của nàng? Hắn có tư cách gì yêu cầu nàng đừng xa rời hắn? Hắn dựa vào cái gì làm tổn thương nàng, sau đó chính mình sống không bằng chết?

"Lão hủ không hiểu, nhưng lão hủ biết, chuyện tình yêu này nói không đau thì không yêu. Vì một người làm nhiều chuyện như vậy, bị cuốn vào chuyện vốn không nên cuốn vào, lần lượt trải qua sống chết, người như vậy nói một câu ta không đau thì thật sự không đau sao. Cho dù nàng nói ra ngàn vạn lý do không phải vì ngươi, nhưng chính ngươi sờ vào trái tim của mình xem, thật không phải là vì ngươi sao? Nàng vì ngươi như thế, ngươi đối với nàng như vậy, ngươi cho rằng ngươi đau, nhưng ngươi có biết hay không, nàng còn đau hơn nhiều so với ngươi."

Trong lòng của nam tử kia giống như một dây cung bị đứt. Đưa ra tay phải khớp xương rõ ràng đè trên trái tim, tiếng đập làm cho hắn an lòng.

Thì ra vẫn còn đập nhanh như vậy.

"Ngươi quá không có đạo đức." Lúc nam tử nào đấy đang thương cảm, lão nhân chợt nói một câu như vậy.

". . . . . ." Một tên nam tử không nhịn được nhíu mày. Có ý tứ gì?

"Ngươi tặng một áo choàng và một cái ô dầu cho nữ nhân của mình, nhưng rõ ràng có năm người." Trong mắt lão nhân để lộ ra ánh sáng trêu đùa, nói tiếp: "Hơn nữa còn có một tiểu hài tử."

Một tên nam tử xoay người, nhìn chằm chằm lão nhân, cười như hồ ly, hùng hồn khẳng khái nói: "Bọn họ chết hay sống có quan hệ gì với ta đâu."

"Ha ha ha ha, người trẻ tuổi có kiên quyết." Lão nhân làm sao không hiểu, ý tứ của hắn rõ ràng cho thấy ngay cả một chút mưa cũng không chịu nổi còn không bằng chết dứt khoát.

Cuộc sống như thế, không phụ thiếu niên cuồng.

"Hôm nay đa tạ tiền bối, sau này còn gặp lại."

"Thật là long phượng trong loài người. . . . . . Aiz, xem ra mình già thật rồi. Không biết đồ đệ ở kinh thành thế nào, xem ra phải đi nhìn một chút, nhưng mà trước tiên vẫn phải đi Thần Binh Thành xem hết náo nhiệt chứ. . . . . ." Sau khi một nam tử đi khỏi, lão nhân nhìn theo bóng lưng hắn biến mất, tự lẩm bẩm, chỉ là đau thương trong ánh mắt không cách nào che giấu được.

Ngày thứ hai, An tiểu nhị lệ tràn khóe mi đưa mắt nhìn theo mấy người Đại Nhi đi khỏi Thiên Nhai Túc Quán, đoàn người hướng trạm Tùng Châu tiếp tục lên đường. Trong lúc này không thể không nói một chút về kỹ thuật điều chế thuốc của Đại Nhi, ngày hôm qua vết thương của Dịch Phong còn sâu đủ thấy xương nhưng qua một ngày vết thương cũng đã kết vẩy, hơn nữa Đại Nhi điều chế thuốc nước đoán chừng không cần ba đến năm ngày sẽ tốt không sai, điều này làm cho Dịch Phong đắc ý cười toe toét không ngậm miệng được trên suốt dọc đường đi. Thầm nghĩ về sau cũng không lo bị thương, vết thương nặng hơn ở trong mắt tiểu thư đó chính là cái rắm. Vì vậy Dịch Phong không có phát giác, mình đã xác định Đại Nhi chiếm vị trí tiểu thư trong lòng mình, có lẽ ý thức được, cũng không nguyện ý đi nói ra, dù sao mười năm nay hắn đều một mình, đột nhiên có thêm chủ nhân cũng nên thích ứng.

Thảo Diệp vẫn bị khổ ép đảm nhiệm nghề nghiệp phu xe tạm thời, chỉ là lúc này tâm tình cũng cực kỳ tốt. Bởi vì, đứa nhỏ Cung Bắc Thiếu bị Đại Nhi đuổi ra ngoài đang ngồi ở bên cạnh Thảo Diệp, trong miệng gặm một cọng cỏ nhàm chán ngẩn người.

Thảo Diệp rất lệ thuộc vào Cung Bắc Thiếu, chỉ có thể nói như vậy.

Cung Bắc Thiếu chợt ngẩng đầu, nhìn hẻm núi phía xa trong đôi mắt lạnh lùng bắn ra bốn phía. Xem ra gần đây tính khí hắn thật quá tốt, một nhân vật tự cho là đúng cũng muốn tới giẫm hai chân. Trong lòng tức giận nhưng cũng không có mở miệng muốn Thảo Diệp dừng xe, trên dưới một trăm người mà thôi, tính là gì?

Không phải Cung Bắc Thiếu tự đại, trên dưới một trăm người này, hắn thật đúng là không xem vào đâu, ngoại trừ mấy kẻ có tu vi coi như miễn cưỡng có thể nhìn, những người khác căn bản không đáng để ý. Dùng chiến thuật biển người? Thật xin lỗi, Cung tiểu gia ta không có khách sáo, trên người vô số ám khí, binh khí tùy tiện một chiêu là đả kích trí mệnh, thứ mà Cung Bắc Thiếu hắn không thiếu nhất chính là Thần Binh Lợi Khí khiến người trong thiên hạ hơi bị đỏ mắt.

Xe ngựa chậm rãi đến gần hẻm núi, bởi vì ngày hôm qua có mưa thu mặt đường hơn trơn ướt, cả con đường yên tĩnh làm cho người ta lo lắng, trừ tiếng vó ngựa và âm thanh ma sát của bánh xe, không còn âm thanh khác.

Đang lúc đoạn đường đến hẻm núi, bỗng nhiên bốn phía nổi tiếng chim xôn xao, giống như bị cái gì hù dọa giương cánh bay cao. mặt đường vốn yên tĩnh nhất thời đã tuôn ra trên dưới một trăm người vây xe ngựa vào giữa.

Thảo Diệp chậm rãi dừng xe ngựa, ngay cả đầu cũng lười phải ngẩng lên. Gần đây hắn cũng có chút cuồng bạo, không phải người này không khiêm tốn, không tàn nhẫn, có vài người luôn cho rằng ngươi là quả hồng mềm dễ bóp, nên muốn tìm ngươi gây phiền toái.

Giang hồ chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé. Có lúc ngươi giết một người lại cứu được không biết bao nhiêu người vô tội sẽ chết trong tay hắn.

Tóm lại, trong lòng mỗi người giang hồ không giống nhau, phương thức xử sự cũng không giống nhau, nhưng duy nhất có thể để xác định chính là, nơi gọi là giang hồ vĩnh viễn không ngừng chém giết và hiểm ác, nếu muốn đặt chân vào chốn giang hồ, dùng tuyệt sát, quả quyết cũng là phương pháp hữu hiệu nhất.

Bởi vì giang hồ, không có đạo lý.

Dám người Đại Nhi không có ai động đậy, mà đối phương cũng không có động tĩnh gì, cứ vây quanh như vậy. Đối phương cũng thật bảo trì bình thản, giằng co như vậy ước chừng nửa khắc đồng hồ.

Đại Nhi để ly trà trong tay xuống, cùng Dao Kỳ đi xuống xe, ý bảo Tiểu Vũ và Dịch Phong ở bên trong. Mặc dù là ý tốt, nhưng ánh mắt kia nhìn thế nào cũng giống như ghét bỏ.

"Liễu gia." Đại Nhi đi tới trước xe ngựa khẽ mở môi anh đào, đôi mày thanh tú chau lên, rất khinh thường nhìn mười mấy hán tử cầm đại đao trước mắt.

(Còn nữa)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện