Âm thanh vừa rơi, bảy nam tử mặc y phục màu đen mang mặt nạ bằng bạc hình bươm bướm trong tay cầm hai cây chủy thủ màu đen bảo hộ đám người Đại Nhi vào giữa, quanh thân tràn ra sát ý nồng nặc. Giờ Dậu, tia nắng mặt trời chiều không làm giảm bớt lạnh lẽo ngược lại tăng thêm mấy phần mùi vị khát máu. Như âm hồn gắt gao bảo vệ chủ nhân của mình, chỉ đợi ra lệnh một tiếng, sẽ là tiếng kêu than dậy khắp trời đất, thi hài khắp nơi.
"Chuyện nhỏ thế này có thể nào động đến Đại Nhi đích thân ra tay, tiểu gia xử lý thay ngươi là được." Lúc Nhạc Vô Cực kinh ngạc vì đột nhiên cùng lúc xuất hiện bảy người thâm tàng bất lộ, âm thanh lưu manh của một người khác vang lên, người tới chính là Cung Bắc Thiếu.
"Từ đâu tới một tiểu tử chưa ráo máu đầu, chuyện của Vô Cực Môn ta cũng dám trông nom!" Nhạc Vô Cực nhìn thấy bảy người kia sinh ra sợ hãi, liền nhắm vào Cung Bắc Thiếu vừa mới tới, hắn đi một mình, dù sao cũng dễ đối phó hơn nhóm người kia. Sau đó mượn cớ đi thẳng, mấy người kia cũng không thể làm gì hắn, hắn trà trộn vào giang hồ cũng nhiều năm, vẫn có chút đầu óc.
"Ha ha ha, Vô Cực Môn? Tiểu gia thật sự chưa từng nghe nói. Thế gian này, chuyện tiểu gia ta không dám trông nom thật sự có vài món đấy." Trên gương mặt tinh xảo của Cung Bắc Thiếu nở nụ cười lưu manh, khẽ phe phẩy cây quạt trong tay, bộ dáng bất cần đời.
"Bắc nhi, đừng nhiều chuyện." Nhìn thấy Cung Bắc Thiếu nghe được tin tức gì vội vã chạy ra ngoài, phát hiện có gì không đúng, Cung Tuyệt Thành, Thành chủ phu nhân, Cố trang chủ, Cố Hinh Tuyết cũng đi theo ra ngoài, không ngờ chuyện có liên quan đến ý trung nhân của đứa con nhà mình, không trách được chạy trốn nhanh như vậy.
Thật ra bọn họ cũng hiểu lầm. Cung Bắc Thiếu chạy trốn nhanh như vậy hoàn toàn là tới tham gia náo nhiệt. Dĩ nhiên mới vừa tiếp lời chỉ muốn phát tiết một chút không thoải mái mình lại bại bởi Bách Phi Thần mà thôi.
Phải nói người biết Cung Bắc Thiếu quả thật không nhiều lắm, chỉ vì hắn không mang danh hiệu Cung thiếu Thành Chủ đi lừa bịp. Mà người biết Cung Tuyệt Thành đã có thể đếm không xuể rồi. Con đường nhỏ mới vừa rồi chỉ đủ một mình Cung Bắc Thiếu đi qua nghiễm nhiên trở thành một đường lớn có thể cùng chứa đựng bốn năm người.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Cung Tuyệt Thành, ngoại trừ sùng bái còn có sợ hãi. Đệ nhất kiếm khách đã từng làm người trên giang hồ nghe tin đã sợ mất mật mặc dù đã nội liễm không ít, nhưng hắn lưu lại ấn tượng cho mọi người cũng không thể phai mờ.
"Cung. . . Cung Thành chủ? !" Nhạc Vô Cực run sợ, bây giờ là thế nào? Không phải mình ra ngoài báo thù cho đệ đệ của mình sao, có cần đưa tới đại nhân vật này hay không. Chợt có một loại dự cảm xấu.
"Nhạc Môn chủ đang làm gì?" Cung Tuyệt Thành cau mày, mình đã đến như vậy rồi còn không nói đạo lý. Âm thầm thở dài, đứa con nhà mình thật là không yên. Hắn nghiễm nhiên quên mất nhi tử bảo bối của hắn được di truyền từ người nào.
"Không có. . . Không có gì, chúng ta của đùa giỡn không có việc gì. Quấy rầy đến Cung Thành chủ thật sự ngượng ngùng." Nhạc Vô Cực cũng là người biết chuyện, có thể lăn lộn ở trong chốn giang hồ rồng rắn hỗn tạp lâu như vậy cũng không phải là không biết đạo lý. Khi bảy người kia xuất hiện hắn đã ý thức được không đúng, người kia biết rõ kẻ thù rất nhiều còn dám rêu rao khắp nơi như vậy. Hiển nhiên đã sớm có âm mưu. Nếu muốn cắn mình không thả sợ rằng chỉ có đường tới chứ không có đường về rồi.
"Nhạc Môn chủ, mới vừa không phải ngươi nói ngươi không chết thì ta phải lìa đời sao?" Đại Nhi há có thể dễ dàng để cho hắn đi như vậy, giữ lại ẩn chứa hậu hoạn một người cũng không thể lưu.
"Nhạc mỗ chỉ đùa với cô nương một chút, cô nương rộng lượng cũng không cần so đo." Nhạc Vô Cực lo lắng, trong đôi mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn, nhưng không thể không chịu thua, lúc nảy hắn nghe rất rõ ràng, thiếu niên được Cung Thành chủ gọi là Bắc nhi thân thiết gọi nữ nhân tên Đại Nhi, tuyệt đối có bối cảnh, hiện tại không thể đắc tội.
"Thật sao? nhưng bản tiểu thư không nhận ra đó là đùa giỡn." Lời nói hời hợt, cũng muốn ép Nhạc Vô Cực tới đường cùng.
"Chuyện này. . . . . ." Nhạc Vô Cực tức giận, nhưng lại không dám phát tác, hôm nay Cung Tuyệt Thành có mặt còn chưa nói, cho dù Cung Tuyệt Thành không có ở đây hắn cũng không dám lỗ mãng, chỉ vì bảy người kia mang đến cho hắn một cảm giác quá mức giết chóc. Ánh mắt Nhạc Vô Cực giống như cầu cứu nhìn về phía Cung Tuyệt Thành, hắn hi vọng Nhất Thành Chi Chủ nói giúp một câu bỏ qua chuyện này, dù sao ở chỗ này hắn còn chưa làm chuyện gì không thể tha thứ, ngược lại người mình bị thương nặng không ít.
"Phu nhân yên tâm, lúc nảy nhạc Môn chủ nói trong lúc Thần Binh Thành mở đại hội không tham dự phân tranh giang hồ bên trong thành. Thiết nghĩ Thần Binh Thành cũng sẽ không thể không giữ lời hứa." Bách Phi Thần nói lời này rõ ràng có ý cảnh cáo Thành Chủ Đại Nhân. Mọi người nghe xôn xao: hắn đang uy hiếp Thành chủ sao? Nhạc Vô Cực cũng thầm cười lạnh, cho dù Cung Thành chủ rộng lượng như thế nào, ở trước mặt mọi người bị một tiểu tử chưa ráo máu đầu uy hiếp, nói thế nào cũng mất hết mặt mũi, theo ý hắn bọn người Bách Phi Thần quả thực tự tìm đường chết. Đáng tiếc hắn đã tính toán sai.
"Lâm mỗ nhớ quả thực có ý kiến này." Âm thanh dịu dàng như nước cộng thêm gương mặt mị hoặc trời sinh, dĩ nhiên không ai ngoài Lâm Tiểu Bảo hắn.
Cung Tuyệt Thành thấy thế cũng nhíu mày, vừa muốn mở miệng nói gì lại bị phu nhân của mình cùng xem náo nhiệt đã thối lui đến phía sau mình, thái độ giống như xem nhi tử cùng gây náo nhiệt.
"Nếu Thần Binh Thành ta công bố tin tức, tự nhiên sẽ không nuốt lời." Cung Bắc Thiếu cười, nói rõ lập trường Thần Binh Thành. Cũng muốn nói cho Nhạc Vô Cực hắn lần này chạy trời không khỏi nắng, nhưng quá đáng tiếc chính là mình không thể ra tay.
"Như thế rất tốt." Đại Nhi gật đầu, làm như rất hài lòng kết quả như thế.
"Nếu như muốn bàng quan xin đứng xa một chút, máu phun đến trên người không tốt lắm." Nhìn như ý tốt nhắc nhở lại mang theo chút tàn nhẫn, nghe vào trong tai mọi người giống như gió mát vào phổi. Đang nhìn vẻ mặt Đại Nhi tươi cười trong sáng càng cảm thấy nữ tử này không thể trêu chọc được, giết người nói hời hợt như thế, tuyệt đối không phải là người lương thiện.
"Cô nương, làm việc nên lưu lại con đường sống." Cố trang chủ cau mày, muốn hắn khoanh tay đứng nhìn một trường giết chóc thật sự không đành lòng.
"Cố trang chủ sai rồi, nếu như hôm nay thực lực chúng ta không đông đảo, ngươi cảm thấy Nhạc Vô Cực sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Tự nhiên sẽ không. Giang hồ chính là cá lớn nuốt cá bé, Cố trang chủ càng hiểu rõ hơn so với ta. Từ trước đến giờ ta không thích tìm phiền toái, nhưng khi phiền toái tìm tới cửa ta lại thích giải quyết một lần, tránh cho lần sau bị phiền toái." Nói xong ra dấu tay bảy người theo gió khẽ lay động cơ hồ có thể nói là đơn phương mở cuộc tàn sát giết chóc.
Cố trang chủ nhăn mày nhưng lại không thể không thừa nhận Đại Nhi nói sự thật.
Trong lúc đó mấy người Đại Nhi bình tĩnh đứng ở giữa, ánh mắt lạnh lùng nhìn trận giết chóc do bọn họ đưa tới, vẻ mặt không hề thay đổi, thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp. Dao Kỳ theo ra hiệu của Đại Nhi đối mặt với Nhạc Vô Cực.
Dịch Phong nheo mắt nhìn máu bắn tung tóe, đầu óc cũng không ngừng chuyển động. Tiểu thư làm như vậy sợ rằng muốn giết một người để răn trăm người thôi. Thần Binh Thành mở đại hội, người giang hồ tự nhiên tụ tập, động tĩnh giết chóc máu tanh lớn như thế sợ rằng chỉ vì cảnh cáo những kẻ đánh chủ ý bảo vệ mình một đời không lo phiền não. Quả nhiên tiểu thư làm vĩnh viễn so nói còn tốt hơn nhiều, đời này Dịch Phong hắn cũng xem như đáng giá.
Bách Phi Thần có chút ghen tị nhỏ mọn. Phu nhân mình vì một nam nhân lại dùng ám vệ từ chỗ Triển Phong Hoa, dường như mình không có được đối xử như thế này đấy.
Một bên, Cố Hinh Tuyết nghe lạnh từ sau sống lưng đến gót chân. Nàng chợt ý thức được mình trong cung là dường nào may mắn, may là thủ đoạn của Đại Nhi tàn nhẫn như vậy, cho dù nàng có mười cái mạng cũng không đủ cho Đại Nhi giết. Nỗ lực để cho mình giữ vững trấn định, ánh mắt nhìn chăm chú vào máu tươi mềm mại đầy đất. Chợt nâng khóe miệng lè lưỡi liếm môi một cái, càng thêm hưng phấn.
Nửa khắc đồng hồ mà thôi, lần này tất cả mọi người Nhạc Vô Cực mang tới toàn bộ ngã trên mặt đất không ai sống sót. Bản thân Nhạc Vô Cực cũng bị Dao Kỳ nhẫn tâm giết chết.
Ánh mắt của tất cả người xem náo nhiệt nhìn Đại Nhi tràn đầy hoảng sợ, không vì cái gì khác, chỉ vì dưới chân đám người Đại Nhi máu tanh đầy đất, duy chỉ có một chỗ sạch sẽ. Trong phạm vi năm thước máu tươi nhuộm đỏ không bỏ sót, duy chỉ có một khu vực kia cực kỳ chói mắt.
"Phu nhân, vi phu đưa nàng trở về." Sau khi tất cả đều kết thúc, trên khuôn mặt lạnh lùng của Bách Phi Thần thay đổi, nở nụ cười nhìn về phía Đại Nhi, giọng nói sảng lãng vang dội.
Đại Nhi ngẩng đầu liếc nhìn một bóng dáng màu trắng lầu các cách đó không xa cũng đã biến mất không thấy nữa. Rũ xuống rèm mắt không cự tuyệt.
Buổi tối hôm đó, Bách Phi Thần không để ý Cung Bắc Thiếu phản đối mặt dày mày dạn dọn đến Bắc Đấu Các, điều này lại một lần nữa làm cho Đại Nhi nhìn thấy da mặt của một tên nam tử nào đó càng dày.
Vì vậy, gian phòng của Đại Nhi hai bên trái phải bị hai nam tử chiếm đoạt, trong mấy ngày này giống như lại trở về đoạn thời gian ở trong cung, Bách Phi Thần và Cung Bắc Thiếu tiếp tục cấu véo lẫn nhau, cực kỳ hoài niệm.
"Chuyện nhỏ thế này có thể nào động đến Đại Nhi đích thân ra tay, tiểu gia xử lý thay ngươi là được." Lúc Nhạc Vô Cực kinh ngạc vì đột nhiên cùng lúc xuất hiện bảy người thâm tàng bất lộ, âm thanh lưu manh của một người khác vang lên, người tới chính là Cung Bắc Thiếu.
"Từ đâu tới một tiểu tử chưa ráo máu đầu, chuyện của Vô Cực Môn ta cũng dám trông nom!" Nhạc Vô Cực nhìn thấy bảy người kia sinh ra sợ hãi, liền nhắm vào Cung Bắc Thiếu vừa mới tới, hắn đi một mình, dù sao cũng dễ đối phó hơn nhóm người kia. Sau đó mượn cớ đi thẳng, mấy người kia cũng không thể làm gì hắn, hắn trà trộn vào giang hồ cũng nhiều năm, vẫn có chút đầu óc.
"Ha ha ha, Vô Cực Môn? Tiểu gia thật sự chưa từng nghe nói. Thế gian này, chuyện tiểu gia ta không dám trông nom thật sự có vài món đấy." Trên gương mặt tinh xảo của Cung Bắc Thiếu nở nụ cười lưu manh, khẽ phe phẩy cây quạt trong tay, bộ dáng bất cần đời.
"Bắc nhi, đừng nhiều chuyện." Nhìn thấy Cung Bắc Thiếu nghe được tin tức gì vội vã chạy ra ngoài, phát hiện có gì không đúng, Cung Tuyệt Thành, Thành chủ phu nhân, Cố trang chủ, Cố Hinh Tuyết cũng đi theo ra ngoài, không ngờ chuyện có liên quan đến ý trung nhân của đứa con nhà mình, không trách được chạy trốn nhanh như vậy.
Thật ra bọn họ cũng hiểu lầm. Cung Bắc Thiếu chạy trốn nhanh như vậy hoàn toàn là tới tham gia náo nhiệt. Dĩ nhiên mới vừa tiếp lời chỉ muốn phát tiết một chút không thoải mái mình lại bại bởi Bách Phi Thần mà thôi.
Phải nói người biết Cung Bắc Thiếu quả thật không nhiều lắm, chỉ vì hắn không mang danh hiệu Cung thiếu Thành Chủ đi lừa bịp. Mà người biết Cung Tuyệt Thành đã có thể đếm không xuể rồi. Con đường nhỏ mới vừa rồi chỉ đủ một mình Cung Bắc Thiếu đi qua nghiễm nhiên trở thành một đường lớn có thể cùng chứa đựng bốn năm người.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Cung Tuyệt Thành, ngoại trừ sùng bái còn có sợ hãi. Đệ nhất kiếm khách đã từng làm người trên giang hồ nghe tin đã sợ mất mật mặc dù đã nội liễm không ít, nhưng hắn lưu lại ấn tượng cho mọi người cũng không thể phai mờ.
"Cung. . . Cung Thành chủ? !" Nhạc Vô Cực run sợ, bây giờ là thế nào? Không phải mình ra ngoài báo thù cho đệ đệ của mình sao, có cần đưa tới đại nhân vật này hay không. Chợt có một loại dự cảm xấu.
"Nhạc Môn chủ đang làm gì?" Cung Tuyệt Thành cau mày, mình đã đến như vậy rồi còn không nói đạo lý. Âm thầm thở dài, đứa con nhà mình thật là không yên. Hắn nghiễm nhiên quên mất nhi tử bảo bối của hắn được di truyền từ người nào.
"Không có. . . Không có gì, chúng ta của đùa giỡn không có việc gì. Quấy rầy đến Cung Thành chủ thật sự ngượng ngùng." Nhạc Vô Cực cũng là người biết chuyện, có thể lăn lộn ở trong chốn giang hồ rồng rắn hỗn tạp lâu như vậy cũng không phải là không biết đạo lý. Khi bảy người kia xuất hiện hắn đã ý thức được không đúng, người kia biết rõ kẻ thù rất nhiều còn dám rêu rao khắp nơi như vậy. Hiển nhiên đã sớm có âm mưu. Nếu muốn cắn mình không thả sợ rằng chỉ có đường tới chứ không có đường về rồi.
"Nhạc Môn chủ, mới vừa không phải ngươi nói ngươi không chết thì ta phải lìa đời sao?" Đại Nhi há có thể dễ dàng để cho hắn đi như vậy, giữ lại ẩn chứa hậu hoạn một người cũng không thể lưu.
"Nhạc mỗ chỉ đùa với cô nương một chút, cô nương rộng lượng cũng không cần so đo." Nhạc Vô Cực lo lắng, trong đôi mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn, nhưng không thể không chịu thua, lúc nảy hắn nghe rất rõ ràng, thiếu niên được Cung Thành chủ gọi là Bắc nhi thân thiết gọi nữ nhân tên Đại Nhi, tuyệt đối có bối cảnh, hiện tại không thể đắc tội.
"Thật sao? nhưng bản tiểu thư không nhận ra đó là đùa giỡn." Lời nói hời hợt, cũng muốn ép Nhạc Vô Cực tới đường cùng.
"Chuyện này. . . . . ." Nhạc Vô Cực tức giận, nhưng lại không dám phát tác, hôm nay Cung Tuyệt Thành có mặt còn chưa nói, cho dù Cung Tuyệt Thành không có ở đây hắn cũng không dám lỗ mãng, chỉ vì bảy người kia mang đến cho hắn một cảm giác quá mức giết chóc. Ánh mắt Nhạc Vô Cực giống như cầu cứu nhìn về phía Cung Tuyệt Thành, hắn hi vọng Nhất Thành Chi Chủ nói giúp một câu bỏ qua chuyện này, dù sao ở chỗ này hắn còn chưa làm chuyện gì không thể tha thứ, ngược lại người mình bị thương nặng không ít.
"Phu nhân yên tâm, lúc nảy nhạc Môn chủ nói trong lúc Thần Binh Thành mở đại hội không tham dự phân tranh giang hồ bên trong thành. Thiết nghĩ Thần Binh Thành cũng sẽ không thể không giữ lời hứa." Bách Phi Thần nói lời này rõ ràng có ý cảnh cáo Thành Chủ Đại Nhân. Mọi người nghe xôn xao: hắn đang uy hiếp Thành chủ sao? Nhạc Vô Cực cũng thầm cười lạnh, cho dù Cung Thành chủ rộng lượng như thế nào, ở trước mặt mọi người bị một tiểu tử chưa ráo máu đầu uy hiếp, nói thế nào cũng mất hết mặt mũi, theo ý hắn bọn người Bách Phi Thần quả thực tự tìm đường chết. Đáng tiếc hắn đã tính toán sai.
"Lâm mỗ nhớ quả thực có ý kiến này." Âm thanh dịu dàng như nước cộng thêm gương mặt mị hoặc trời sinh, dĩ nhiên không ai ngoài Lâm Tiểu Bảo hắn.
Cung Tuyệt Thành thấy thế cũng nhíu mày, vừa muốn mở miệng nói gì lại bị phu nhân của mình cùng xem náo nhiệt đã thối lui đến phía sau mình, thái độ giống như xem nhi tử cùng gây náo nhiệt.
"Nếu Thần Binh Thành ta công bố tin tức, tự nhiên sẽ không nuốt lời." Cung Bắc Thiếu cười, nói rõ lập trường Thần Binh Thành. Cũng muốn nói cho Nhạc Vô Cực hắn lần này chạy trời không khỏi nắng, nhưng quá đáng tiếc chính là mình không thể ra tay.
"Như thế rất tốt." Đại Nhi gật đầu, làm như rất hài lòng kết quả như thế.
"Nếu như muốn bàng quan xin đứng xa một chút, máu phun đến trên người không tốt lắm." Nhìn như ý tốt nhắc nhở lại mang theo chút tàn nhẫn, nghe vào trong tai mọi người giống như gió mát vào phổi. Đang nhìn vẻ mặt Đại Nhi tươi cười trong sáng càng cảm thấy nữ tử này không thể trêu chọc được, giết người nói hời hợt như thế, tuyệt đối không phải là người lương thiện.
"Cô nương, làm việc nên lưu lại con đường sống." Cố trang chủ cau mày, muốn hắn khoanh tay đứng nhìn một trường giết chóc thật sự không đành lòng.
"Cố trang chủ sai rồi, nếu như hôm nay thực lực chúng ta không đông đảo, ngươi cảm thấy Nhạc Vô Cực sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Tự nhiên sẽ không. Giang hồ chính là cá lớn nuốt cá bé, Cố trang chủ càng hiểu rõ hơn so với ta. Từ trước đến giờ ta không thích tìm phiền toái, nhưng khi phiền toái tìm tới cửa ta lại thích giải quyết một lần, tránh cho lần sau bị phiền toái." Nói xong ra dấu tay bảy người theo gió khẽ lay động cơ hồ có thể nói là đơn phương mở cuộc tàn sát giết chóc.
Cố trang chủ nhăn mày nhưng lại không thể không thừa nhận Đại Nhi nói sự thật.
Trong lúc đó mấy người Đại Nhi bình tĩnh đứng ở giữa, ánh mắt lạnh lùng nhìn trận giết chóc do bọn họ đưa tới, vẻ mặt không hề thay đổi, thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp. Dao Kỳ theo ra hiệu của Đại Nhi đối mặt với Nhạc Vô Cực.
Dịch Phong nheo mắt nhìn máu bắn tung tóe, đầu óc cũng không ngừng chuyển động. Tiểu thư làm như vậy sợ rằng muốn giết một người để răn trăm người thôi. Thần Binh Thành mở đại hội, người giang hồ tự nhiên tụ tập, động tĩnh giết chóc máu tanh lớn như thế sợ rằng chỉ vì cảnh cáo những kẻ đánh chủ ý bảo vệ mình một đời không lo phiền não. Quả nhiên tiểu thư làm vĩnh viễn so nói còn tốt hơn nhiều, đời này Dịch Phong hắn cũng xem như đáng giá.
Bách Phi Thần có chút ghen tị nhỏ mọn. Phu nhân mình vì một nam nhân lại dùng ám vệ từ chỗ Triển Phong Hoa, dường như mình không có được đối xử như thế này đấy.
Một bên, Cố Hinh Tuyết nghe lạnh từ sau sống lưng đến gót chân. Nàng chợt ý thức được mình trong cung là dường nào may mắn, may là thủ đoạn của Đại Nhi tàn nhẫn như vậy, cho dù nàng có mười cái mạng cũng không đủ cho Đại Nhi giết. Nỗ lực để cho mình giữ vững trấn định, ánh mắt nhìn chăm chú vào máu tươi mềm mại đầy đất. Chợt nâng khóe miệng lè lưỡi liếm môi một cái, càng thêm hưng phấn.
Nửa khắc đồng hồ mà thôi, lần này tất cả mọi người Nhạc Vô Cực mang tới toàn bộ ngã trên mặt đất không ai sống sót. Bản thân Nhạc Vô Cực cũng bị Dao Kỳ nhẫn tâm giết chết.
Ánh mắt của tất cả người xem náo nhiệt nhìn Đại Nhi tràn đầy hoảng sợ, không vì cái gì khác, chỉ vì dưới chân đám người Đại Nhi máu tanh đầy đất, duy chỉ có một chỗ sạch sẽ. Trong phạm vi năm thước máu tươi nhuộm đỏ không bỏ sót, duy chỉ có một khu vực kia cực kỳ chói mắt.
"Phu nhân, vi phu đưa nàng trở về." Sau khi tất cả đều kết thúc, trên khuôn mặt lạnh lùng của Bách Phi Thần thay đổi, nở nụ cười nhìn về phía Đại Nhi, giọng nói sảng lãng vang dội.
Đại Nhi ngẩng đầu liếc nhìn một bóng dáng màu trắng lầu các cách đó không xa cũng đã biến mất không thấy nữa. Rũ xuống rèm mắt không cự tuyệt.
Buổi tối hôm đó, Bách Phi Thần không để ý Cung Bắc Thiếu phản đối mặt dày mày dạn dọn đến Bắc Đấu Các, điều này lại một lần nữa làm cho Đại Nhi nhìn thấy da mặt của một tên nam tử nào đó càng dày.
Vì vậy, gian phòng của Đại Nhi hai bên trái phải bị hai nam tử chiếm đoạt, trong mấy ngày này giống như lại trở về đoạn thời gian ở trong cung, Bách Phi Thần và Cung Bắc Thiếu tiếp tục cấu véo lẫn nhau, cực kỳ hoài niệm.
Danh sách chương