Thời gian trôi qua thật nhanh, ngày thành hôn của tộc trưởng tộc Hoàng Thị cuối cùng cũng đến.
Đúng với tên gọi, nguồn tài lực của tộc Hoàng Thị không thể xem thường. Lễ cưới xa hoa được tổ chức ngay tại tòa lâu đài lộng lẫy, với số lượng khách mời lến đến vài trăm người, ấy thế mà vẫn rất rộng rãi và thoáng đãng, những vị khách còn có thể nhảy múa thoải mái ngay trong phòng khách. Ban nhạc được bố trí ở bốn góc, những sợi dây đàn nhạy cảm kết hợp với bàn tay điêu luyện của các nhạc công, vang lên những âm thanh đầy đặn và tinh tế, hòa vào không khí rộn ràng náo nhiệt của buổi lễ.
Dù đây là lễ cưới thứ năm được diễn ra. Nó vẫn cứ xa hoa như bốn lễ cưới trước đó. Và đều mang một màu sắc riêng biệt.
Phạm Mạc Sát đến từ rất sớm, hoàn toàn trong thầm lặng, với sự thiết đãi của chú rể - Hoàng Thác, hai người lặng lẽ ngồi ở phòng dành cho khách quý, trò chuyện khá hòa hợp. Vốn, anh cũng không cần đến sớm để làm gì, nhưng có thể tận dụng thời gian này để bàn chuyện công việc cũng rất tốt. Anh biết Nhan Đình rất ghét ông ta, nên khi nghi lễ chính thức bắt đầu, anh mới cho người đưa cô tới đây.
Quả thật, tuy bản tính háo sắc, nhưng nói về kinh doanh thì Hoàng Thác cũng là một tay lão luyện. Dường như ông ta sinh ra là để làm bậc thầy trên thương trường. Không vụ làm ăn nào vào tay ông ta không trở nên béo bở. Cũng dễ hiểu, đối với ông ta thì đó cũng chính là đam mê, chỉ sau cái đẹp!
"Chúc mừng ngài lấy được một người vợ tốt!" - Phạm Mạc Sát chủ động bắt tay với Hoàng Thác, không quên gửi một lời chúc chân thành.
"Ha ha, cảm ơn ngài!"
Hoàng Thác cười như được mùa, cười híp cả mắt, vui vẻ bắt tay với anh. Sau đó hỏi:
"Phạm đại nhân, là đàn ông lăn lộn trên thương trường hay chính trị, cũng nên có một hậu phương vững chắc để còn có nơi trở về, ngài cũng nên tìm cho mình một vị phu nhân thật tốt rồi!"
Anh cười nhạt, thầm nghĩ, ông ta chẳng qua chỉ muốn biện minh cho việc năm thê bảy thiếp của mình thôi, nhưng cũng có phần đúng đấy chứ!
"À phải rồi, "sủng vật" của ngài bây giờ cũng lớn rồi chứ nhỉ? Chắc chắn đã trở thành một cô gái xinh xắn đáng yêu! Cô bé đó có đến chung vui không?"
Nói đến Nhan Đình, hai mắt gã ta sáng rực lên. Khuôn miệng không khép lại được, nụ cười gian tà càng làm cho bản tính của gã hiện lên rõ rệt. Phạm Mạc Sát cau mày trong một khoảnh khắc, sau đó trở về vẻ mặt lạnh lùng:
"Có chứ, lát nữa cô ấy sẽ tới."
"Vậy sao? Tôi cũng rất mong chờ."
Điệu bộ khoái chí cố ra dáng lịch thiệp của Hoàng Thác lọt vào mắt Phạm Mạc Sát, anh thật sự muốn cho ông ta một đấm. May cho ông ta là anh còn có thể tự chủ, xem ra những lúc phải kiềm chế dục vọng trước Nhan Đình cũng là một loại luyện tập. Anh, nở một nụ cười yếu ớt, từ tốn nhấp một ly rượu đỏ.
"Tộc trưởng, cô dâu đến rồi! Khách quan cũng đến đủ rồi!"
Một tên thuộc hạ kính cẩn đứng ngoài cửa, khẩn trương.
"Tới rồi!?"
Hoàng Thác vui vẻ quay sang Phạm Mạc Sát: "Phạm đại nhân! Thất lễ quá, tôi phải đi rồi!"
"Không sao! Không phiền ngài!"
Sau khi ông ta rời đi. Anh lặng lẽ ra ngoài hành lang, trong góc tối quan sát phía dưới. Nhan Đình vẫn chưa đến!
Một lúc sau, đã nghe tiếng Hoàng Thác gọi: "Phạm đại nhân, nghi lễ sắp bắt đầu rồi!"
Anh không nhìn ông ta, hai mắt vẫn dán vào phía cửa chính: "Được rồi! Tôi xuống ngay..."
Các quan khách đều đã ngồi vào bàn, bên cạnh những lời chúc mừng, những câu hỏi về Phạm Mạc Sát cũng không ít. Chủ yếu là những vị cao cấp trong các tộc, và các cô gái thuộc dòng dõi cao quý.
"Nghe nói Phạm đại nhân có đến, vậy ngài ấy đâu ở nhỉ?"
"Nóng lòng quá! Thật muốn tận mắt nhìn thấy ngài ấy!"
"..."
"Kìa! Phạm đại nhân, ngài ấy đang đến!"
Phạm Mạc Sát gật đầu chào các vị trưởng lão, rồi ngồi vào ghế. Hôm nay vẫn như những ngày khác, anh mặc chiếc áo khoác dài hơn nửa gối, sẫm màu, chiếc cà vạt đỏ nghiêm chỉnh, bên cạnh là huy hiệu Roy Jr đặc trưng tỉ mỉ. Chiếc cà vạt thoạt nhìn trông rất bình thường, nhưng anh lại thích nó nhất, đôi lúc anh chỉnh trang lại y phục, nhưng cà vạt thì không! Cũng dễ hiểu, vì Nhan Đình đã cần mẫn thắt nó cho anh.
"Thưa các vị quan khách, hôm nay là ngày vui của tộc trưởng chúng tôi - Hoàng Thác. Không để mọi người phải chờ lâu nữa, nào, hãy cùng chào đón cặp đôi của chúng ta!"
Mọi người hướng mắt về cửa chính, cánh cửa lớn từ từ mở ra...Hoàng Thác cùng cô dâu của mình bước vào. Cô dâu xinh đẹp trông vẫn còn rất trẻ, vẻ mặt có phần gượng ép, kém hơn Hoàng Thác tận mười tám tuổi, vì vậy nhìn vào có thể thấy rõ một "đôi đũa lệch", chênh nhau rất lớn cả về ngoại hình lẫn tuổi tác.
Tiếng trầm trồ có thật có giả, và tiếng vỗ tay không ngừng vang lên. Sau khi đôi uyên ương trao nhau nhẫn cưới, các quan khách bắt đầu dùng tiệc, số khác lại tiến lên bục khiêu vũ, không gian khá ồn ào. Phạm Mạc Sát vẫn ngồi đó, kiên nhẫn chờ đợi Nhan Đình. Thỉnh thoảng tiếp đón vài ly rượu từ đối tác,...
Chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng đến rồi!
Lăng hộ tống Nhan Đình đến trước cửa, Phạm Mạc Sát đã vui mừng ra đón, dáng vẻ gấp gáp của anh lập tức gây sự chú ý. Mọi người cũng đưa mắt nhìn theo, Hoàng Thác thầm đoán được điều gì, ông ta tạm rời khỏi cô dâu của mình mà âm thầm theo sau.
"Thủ lĩnh, xin lỗi, chúng tôi tới trễ!" - Lăng thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau trán.
Phạm Mạc Sát không để ý gì tới Lăng, anh xoa đầu Nhan Đình, yêu chiều nói: "Ta vào thôi!"
Hoàng Thác đứng nép sau cánh cửa, gã đưa mắt nhìn, phóng tia mắt thèm khát nhìn cô gái nhỏ, nhưng không thấy được khuôn mặt, chỉ mỗi cơ thể trắng trẻo lấp ló sau lớp vải màu rượu vang thôi cũng khiến gã mê mệt. Lúc này gã chỉ biết tặc lưỡi tiếc nuối, nếu không phải vì Phạm Mạc Sát thì Nhan Đình đã là của gã từ lâu rồi...
"Cô bé đó là ai vậy?"
"Nếu tôi nhớ không lầm thì...đó là cô bé mang gen của rồng Oka!"
"Phạm đại nhân xem ra rất coi trọng cô ấy nhỉ?"
"Ha, trông nhan sắc cũng thường. Có gì ghê ghớm đâu chứ?"
Phạm Mạc Sát nắm tay Nhan Đình, hai người rảo bước trên thảm đỏ, Lăng cũng lật đật theo sau. Ba người họ không để tâm đến những lời bàn tán của những người xung quanh. Đi thẳng một mạch đến ghế ngồi. Hoàng Thác thấy thế vội vã đến chào hỏi: "Phạm đại nhân, Lăng đại nhân, cô bé này là..."
Lăng uống cạn một ly rượu đầy, vẻ mặt nửa nghiêm nghị nửa chán chường trả lời ông ta: "Đúng với mong muốn của ngài!"
Hoàng Thác: "..." - Đang đá đểu mình sao? Cái tên trẻ con vắt mũi còn chưa sạch! Nếu không phải là thân tín của Phạm Mạc Sát thì ông đây đã cho ngươi biết thế nào là lễ độ!
Ông ta cười trừ, rồi lãng sang nhìn Nhan Đình. Đưa đôi mắt lộ liễu quét trên cơ thể cô từ trên xuống dưới, ánh mắt gian tà dừng lại ở một số bộ phận, cái cổ mập mạp cũng không thể che đậy được yết hầu đang liên tục chuyển động.
Gã âm thầm gật gù: Quả là một miếng thịt tươi!
Trong người gã bắt đầu rạo rực, cái vẻ đẹp tinh khiết của nữ nhân trước mắt như muốn thiêu đốt từng tế bào. Hoàng Thác đã ngà ngà say, bản tính háo sắc lại trỗi dậy, khó có thể nhịn lâu hơn được nữa. Biết rõ "miếng thịt" tươi trước mắt không thể làm càn, gã lùi bước về sau, chào một cách lịch sự. Rồi cố gắng níu giữ một chút thể diện cuối cùng, gã ngoái đầu tìm cô dâu của mình, như con sói đói bắt gặp con dê nhỏ, thân thể nóng ran đồ sộ đi đến một góc khuất, thô bạo kéo cô gái đáng thương đang cố giãy giụa lên phòng. Tiếp sau đó là tiếng khóc lóc van xin, tiếng kêu cứu thảm thiết vang vọng từ phòng kín. Mọi người xung quanh nhìn thấy nhưng cũng vờ như chưa từng nghe thấy gì. Tiếp tục hoà vào không gian của buổi tiệc. Ra lệnh cho ban nhạc chơi lớn hơn một chút.
"Đôi khi cái lạnh lùng của con người cũng khiến cho một đóa hoa nhỏ bé cố vươn lên tìm kiếm sự đồng cảm bị vùi dập trong tuyệt vọng."
Đây là điều Phạm Mạc Sát nghĩ, và anh truyền suy nghĩ đó cho Nhan Đình bằng một ánh mắt, với một cái nắm tay...
Cô như bị đứng hình từ khoảnh khắc ấy, đôi mắt bỗng hóa sâu hun hút. Cô nhận ra một điều: Trong cái thế giới bất công này, trước một người có địa vị và quyền lực, số phận con người cũng tựa như đóa hoa dại bên đường. Mặc người hái, người nhàu nát, người giẫm đạp, cho đến khi thân tàn ma dại, chỉ còn lại chút tàn dư duy nhất là cái xác không hồn...
Vì lý do này mà anh đưa cô tới đây sao?
Nhan Đình ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt của sự hoang mang, với sự phẫn nộ đau đớn. Vì cô sực nhớ ra, trước đây cô cũng đã từng như thế!
Anh chính là đang muốn nhắc nhở cô: Ranh giới giữa thiên đàng và địa ngục rất mong manh!
Cô hiểu rồi! Cuối cùng cũng hiểu rồi!
"Phạm..."
Nhan Đình ôm chầm lấy Phạm Mạc Sát trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Lăng cũng có hơi bất ngờ. Chỉ riêng Phạm Mạc Sát là dịu dàng vuốt tóc cô, ân cần vỗ nhẹ lên bờ vai nhỏ nhắn, liên tục nói: "Em hiểu là tốt rồi."
"Ừm! Phạm, tôi muốn về nhà."
"Được! Chúng ta về nhà!"
i
Đúng với tên gọi, nguồn tài lực của tộc Hoàng Thị không thể xem thường. Lễ cưới xa hoa được tổ chức ngay tại tòa lâu đài lộng lẫy, với số lượng khách mời lến đến vài trăm người, ấy thế mà vẫn rất rộng rãi và thoáng đãng, những vị khách còn có thể nhảy múa thoải mái ngay trong phòng khách. Ban nhạc được bố trí ở bốn góc, những sợi dây đàn nhạy cảm kết hợp với bàn tay điêu luyện của các nhạc công, vang lên những âm thanh đầy đặn và tinh tế, hòa vào không khí rộn ràng náo nhiệt của buổi lễ.
Dù đây là lễ cưới thứ năm được diễn ra. Nó vẫn cứ xa hoa như bốn lễ cưới trước đó. Và đều mang một màu sắc riêng biệt.
Phạm Mạc Sát đến từ rất sớm, hoàn toàn trong thầm lặng, với sự thiết đãi của chú rể - Hoàng Thác, hai người lặng lẽ ngồi ở phòng dành cho khách quý, trò chuyện khá hòa hợp. Vốn, anh cũng không cần đến sớm để làm gì, nhưng có thể tận dụng thời gian này để bàn chuyện công việc cũng rất tốt. Anh biết Nhan Đình rất ghét ông ta, nên khi nghi lễ chính thức bắt đầu, anh mới cho người đưa cô tới đây.
Quả thật, tuy bản tính háo sắc, nhưng nói về kinh doanh thì Hoàng Thác cũng là một tay lão luyện. Dường như ông ta sinh ra là để làm bậc thầy trên thương trường. Không vụ làm ăn nào vào tay ông ta không trở nên béo bở. Cũng dễ hiểu, đối với ông ta thì đó cũng chính là đam mê, chỉ sau cái đẹp!
"Chúc mừng ngài lấy được một người vợ tốt!" - Phạm Mạc Sát chủ động bắt tay với Hoàng Thác, không quên gửi một lời chúc chân thành.
"Ha ha, cảm ơn ngài!"
Hoàng Thác cười như được mùa, cười híp cả mắt, vui vẻ bắt tay với anh. Sau đó hỏi:
"Phạm đại nhân, là đàn ông lăn lộn trên thương trường hay chính trị, cũng nên có một hậu phương vững chắc để còn có nơi trở về, ngài cũng nên tìm cho mình một vị phu nhân thật tốt rồi!"
Anh cười nhạt, thầm nghĩ, ông ta chẳng qua chỉ muốn biện minh cho việc năm thê bảy thiếp của mình thôi, nhưng cũng có phần đúng đấy chứ!
"À phải rồi, "sủng vật" của ngài bây giờ cũng lớn rồi chứ nhỉ? Chắc chắn đã trở thành một cô gái xinh xắn đáng yêu! Cô bé đó có đến chung vui không?"
Nói đến Nhan Đình, hai mắt gã ta sáng rực lên. Khuôn miệng không khép lại được, nụ cười gian tà càng làm cho bản tính của gã hiện lên rõ rệt. Phạm Mạc Sát cau mày trong một khoảnh khắc, sau đó trở về vẻ mặt lạnh lùng:
"Có chứ, lát nữa cô ấy sẽ tới."
"Vậy sao? Tôi cũng rất mong chờ."
Điệu bộ khoái chí cố ra dáng lịch thiệp của Hoàng Thác lọt vào mắt Phạm Mạc Sát, anh thật sự muốn cho ông ta một đấm. May cho ông ta là anh còn có thể tự chủ, xem ra những lúc phải kiềm chế dục vọng trước Nhan Đình cũng là một loại luyện tập. Anh, nở một nụ cười yếu ớt, từ tốn nhấp một ly rượu đỏ.
"Tộc trưởng, cô dâu đến rồi! Khách quan cũng đến đủ rồi!"
Một tên thuộc hạ kính cẩn đứng ngoài cửa, khẩn trương.
"Tới rồi!?"
Hoàng Thác vui vẻ quay sang Phạm Mạc Sát: "Phạm đại nhân! Thất lễ quá, tôi phải đi rồi!"
"Không sao! Không phiền ngài!"
Sau khi ông ta rời đi. Anh lặng lẽ ra ngoài hành lang, trong góc tối quan sát phía dưới. Nhan Đình vẫn chưa đến!
Một lúc sau, đã nghe tiếng Hoàng Thác gọi: "Phạm đại nhân, nghi lễ sắp bắt đầu rồi!"
Anh không nhìn ông ta, hai mắt vẫn dán vào phía cửa chính: "Được rồi! Tôi xuống ngay..."
Các quan khách đều đã ngồi vào bàn, bên cạnh những lời chúc mừng, những câu hỏi về Phạm Mạc Sát cũng không ít. Chủ yếu là những vị cao cấp trong các tộc, và các cô gái thuộc dòng dõi cao quý.
"Nghe nói Phạm đại nhân có đến, vậy ngài ấy đâu ở nhỉ?"
"Nóng lòng quá! Thật muốn tận mắt nhìn thấy ngài ấy!"
"..."
"Kìa! Phạm đại nhân, ngài ấy đang đến!"
Phạm Mạc Sát gật đầu chào các vị trưởng lão, rồi ngồi vào ghế. Hôm nay vẫn như những ngày khác, anh mặc chiếc áo khoác dài hơn nửa gối, sẫm màu, chiếc cà vạt đỏ nghiêm chỉnh, bên cạnh là huy hiệu Roy Jr đặc trưng tỉ mỉ. Chiếc cà vạt thoạt nhìn trông rất bình thường, nhưng anh lại thích nó nhất, đôi lúc anh chỉnh trang lại y phục, nhưng cà vạt thì không! Cũng dễ hiểu, vì Nhan Đình đã cần mẫn thắt nó cho anh.
"Thưa các vị quan khách, hôm nay là ngày vui của tộc trưởng chúng tôi - Hoàng Thác. Không để mọi người phải chờ lâu nữa, nào, hãy cùng chào đón cặp đôi của chúng ta!"
Mọi người hướng mắt về cửa chính, cánh cửa lớn từ từ mở ra...Hoàng Thác cùng cô dâu của mình bước vào. Cô dâu xinh đẹp trông vẫn còn rất trẻ, vẻ mặt có phần gượng ép, kém hơn Hoàng Thác tận mười tám tuổi, vì vậy nhìn vào có thể thấy rõ một "đôi đũa lệch", chênh nhau rất lớn cả về ngoại hình lẫn tuổi tác.
Tiếng trầm trồ có thật có giả, và tiếng vỗ tay không ngừng vang lên. Sau khi đôi uyên ương trao nhau nhẫn cưới, các quan khách bắt đầu dùng tiệc, số khác lại tiến lên bục khiêu vũ, không gian khá ồn ào. Phạm Mạc Sát vẫn ngồi đó, kiên nhẫn chờ đợi Nhan Đình. Thỉnh thoảng tiếp đón vài ly rượu từ đối tác,...
Chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng đến rồi!
Lăng hộ tống Nhan Đình đến trước cửa, Phạm Mạc Sát đã vui mừng ra đón, dáng vẻ gấp gáp của anh lập tức gây sự chú ý. Mọi người cũng đưa mắt nhìn theo, Hoàng Thác thầm đoán được điều gì, ông ta tạm rời khỏi cô dâu của mình mà âm thầm theo sau.
"Thủ lĩnh, xin lỗi, chúng tôi tới trễ!" - Lăng thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau trán.
Phạm Mạc Sát không để ý gì tới Lăng, anh xoa đầu Nhan Đình, yêu chiều nói: "Ta vào thôi!"
Hoàng Thác đứng nép sau cánh cửa, gã đưa mắt nhìn, phóng tia mắt thèm khát nhìn cô gái nhỏ, nhưng không thấy được khuôn mặt, chỉ mỗi cơ thể trắng trẻo lấp ló sau lớp vải màu rượu vang thôi cũng khiến gã mê mệt. Lúc này gã chỉ biết tặc lưỡi tiếc nuối, nếu không phải vì Phạm Mạc Sát thì Nhan Đình đã là của gã từ lâu rồi...
"Cô bé đó là ai vậy?"
"Nếu tôi nhớ không lầm thì...đó là cô bé mang gen của rồng Oka!"
"Phạm đại nhân xem ra rất coi trọng cô ấy nhỉ?"
"Ha, trông nhan sắc cũng thường. Có gì ghê ghớm đâu chứ?"
Phạm Mạc Sát nắm tay Nhan Đình, hai người rảo bước trên thảm đỏ, Lăng cũng lật đật theo sau. Ba người họ không để tâm đến những lời bàn tán của những người xung quanh. Đi thẳng một mạch đến ghế ngồi. Hoàng Thác thấy thế vội vã đến chào hỏi: "Phạm đại nhân, Lăng đại nhân, cô bé này là..."
Lăng uống cạn một ly rượu đầy, vẻ mặt nửa nghiêm nghị nửa chán chường trả lời ông ta: "Đúng với mong muốn của ngài!"
Hoàng Thác: "..." - Đang đá đểu mình sao? Cái tên trẻ con vắt mũi còn chưa sạch! Nếu không phải là thân tín của Phạm Mạc Sát thì ông đây đã cho ngươi biết thế nào là lễ độ!
Ông ta cười trừ, rồi lãng sang nhìn Nhan Đình. Đưa đôi mắt lộ liễu quét trên cơ thể cô từ trên xuống dưới, ánh mắt gian tà dừng lại ở một số bộ phận, cái cổ mập mạp cũng không thể che đậy được yết hầu đang liên tục chuyển động.
Gã âm thầm gật gù: Quả là một miếng thịt tươi!
Trong người gã bắt đầu rạo rực, cái vẻ đẹp tinh khiết của nữ nhân trước mắt như muốn thiêu đốt từng tế bào. Hoàng Thác đã ngà ngà say, bản tính háo sắc lại trỗi dậy, khó có thể nhịn lâu hơn được nữa. Biết rõ "miếng thịt" tươi trước mắt không thể làm càn, gã lùi bước về sau, chào một cách lịch sự. Rồi cố gắng níu giữ một chút thể diện cuối cùng, gã ngoái đầu tìm cô dâu của mình, như con sói đói bắt gặp con dê nhỏ, thân thể nóng ran đồ sộ đi đến một góc khuất, thô bạo kéo cô gái đáng thương đang cố giãy giụa lên phòng. Tiếp sau đó là tiếng khóc lóc van xin, tiếng kêu cứu thảm thiết vang vọng từ phòng kín. Mọi người xung quanh nhìn thấy nhưng cũng vờ như chưa từng nghe thấy gì. Tiếp tục hoà vào không gian của buổi tiệc. Ra lệnh cho ban nhạc chơi lớn hơn một chút.
"Đôi khi cái lạnh lùng của con người cũng khiến cho một đóa hoa nhỏ bé cố vươn lên tìm kiếm sự đồng cảm bị vùi dập trong tuyệt vọng."
Đây là điều Phạm Mạc Sát nghĩ, và anh truyền suy nghĩ đó cho Nhan Đình bằng một ánh mắt, với một cái nắm tay...
Cô như bị đứng hình từ khoảnh khắc ấy, đôi mắt bỗng hóa sâu hun hút. Cô nhận ra một điều: Trong cái thế giới bất công này, trước một người có địa vị và quyền lực, số phận con người cũng tựa như đóa hoa dại bên đường. Mặc người hái, người nhàu nát, người giẫm đạp, cho đến khi thân tàn ma dại, chỉ còn lại chút tàn dư duy nhất là cái xác không hồn...
Vì lý do này mà anh đưa cô tới đây sao?
Nhan Đình ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt của sự hoang mang, với sự phẫn nộ đau đớn. Vì cô sực nhớ ra, trước đây cô cũng đã từng như thế!
Anh chính là đang muốn nhắc nhở cô: Ranh giới giữa thiên đàng và địa ngục rất mong manh!
Cô hiểu rồi! Cuối cùng cũng hiểu rồi!
"Phạm..."
Nhan Đình ôm chầm lấy Phạm Mạc Sát trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Lăng cũng có hơi bất ngờ. Chỉ riêng Phạm Mạc Sát là dịu dàng vuốt tóc cô, ân cần vỗ nhẹ lên bờ vai nhỏ nhắn, liên tục nói: "Em hiểu là tốt rồi."
"Ừm! Phạm, tôi muốn về nhà."
"Được! Chúng ta về nhà!"
i
Danh sách chương