Chuyển ngữ ♥ Xuyên nhi
Beta ♥ Lặng Thầm
“Thì ra, cuối cùng người nàng lựa chọn vẫn là Mộ Dung Dật Phong.” Giọng nói Hàn Ly rất nhẹ, nghe thật trống trải.
“Đào Yêu! Nàng còn nhớ rõ ta từng nói cho nàng biết ta không thích bị lựa chọn.”
“Hàn Ly.” Đào Yêu yên lặng nhìn hắn: “Huynh đã có được quyền lực lớn nhất mà huynh mong muốn, huynh hẳn phải rất vui vẻ, không phải sao?”
“Nhưng nàng lại muốn bỏ đi.” Hàn Ly nói: “Điều này làm ta không thể chịu đựng được… Nàng biết không? Những ngày qua, ta lúc nào cũng ở một nơi bí mật lén lút nhìn nàng, cho dù không cùng nói chuyện với nàng, nhưng nghĩ đến nàng đang ở trong hoàng cung này, ta đã vô cùng vui vẻ.”
“Rồi huynh sẽ quen việc không có ta ở bên cạnh huynh.” Đào Yêu giải thích: “Dù sao, thời gian ta xuất hiện ở trong cuộc sống của huynh thật sự rất ngắn.”
Hàn Ly vẫn một mực nhìn nàng: “Nàng biết không, khoảng thời gian ta ở chung một chỗ với nàng là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của ta. Ta đã quen hưởng thụ những điều tốt đẹp này, ta không muốn buông tay.”
Đào Yêu vô thức mà lắc đầu: “Bây giờ, ta muốn nhìn thấy cha ta, có thể không?”
“Đương nhiên là có thể.” Hàn Ly nói: “Ta nghĩ, cậu cũng đang ở vương phủ chờ nàng.”
“Vậy, Mộ Dung thì sao?” Đào Yêu hỏi: “Huynh có thể thả huynh ấy ra không?”
“Sau khi nàng tới đây không bao lâu, hắn đã được Cửu Tiêu mang đi.” Hàn Ly nói: “Là ý của cha nàng.”
Đào Yêu gật đầu, cuối cùng nhìn Hàn Ly một cái, xoay người đi ra khỏi cung điện.
Nhưng ngay lúc muốn bước ra khỏi cửa lớn, Hàn Ly kêu lên sau lưng: “Đào Yêu, ta sẽ ở nơi này chờ nàng. Chờ khi nàng gặp xong cậu sẽ trở lại đây với ta.”
Đào yêu không đáp ứng, nàng hiểu rõ đáp án của mình vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Hoàng cung này không phải nơi nàng nên ở lại.
Mà nam nhân này, cũng không phải là người mà nàng có thể làm bạn được.
Một đội thị vệ đỡ Đào Yêu lên xe ngựa, sau đó lấy roi thúc giục ngựa chạy tới Luật vương phủ.
Ngồi trong xe ngựa, nghe những tiếng lộc cộc trên đường vang lên, cả người lay động theo buồng xe như đang trong một giấc mộng.
Đêm nay thật là dài, dường như như vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.
Đào Yêu cảm thấy trên quần áo của mình dính đầy mùi máu tanh, lúc đậm lúc nhạt khiến cho nàng cảm thấy bất an.
Nàng chỉ hy vọng, tất cả sẽ nhanh kết thúc.
Cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại, thị vệ cung kính nghênh đón nàng xuống xe.
Đào Yêu nhìn thấy ở cửa ra vào của Luật vương phủ, Mộ Dung Dật Phong và Cửu Tiêu đang đứng đó lo lắng đợi chờ.
Nhìn thấy Đào yêu, Mộ Dung Dật Phong vội vàng chạy tới khẩn trương hỏi thăm: “Đào Yêu, nàng có sao không? … Mặt nàng đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại bị thương vậy?”
Đào Yêu lắc đầu: “Mộ Dung, huynh đừng, ta rất khỏe, thật đấy.”
Sau đó, nàng nhẹ giọng hỏi Cửu Tiêu: “Cửu Tiêu, cha ta có ở bên trong không?”
Cửu Tiêu gật đầu: “Ngài ấy vẫn ở đây chờ cô… Ta mang cô đi.”
Đào Yêu nhắm mắt, hít sâu một cái theo Cửu Tiêu đi tới.
Bọn họ đi vào hậu viện, trong không khí hoa mai lay động thấm vào ruột gan.
Nhưng Đào Yêu lại cảm giác được hơi thở của chết chóc.
Cổ Luật Lưu trên đình bát giác trong hồ, đứng thẳng đón gió y phục màu xanh trắng, theo gió tung bay một cảnh tượng phiêu dật.
“Đi đi.” Mộ Dung Dật Phong khích lệ nói: “Đi hỏi rõ ràng tất cả những gì nàng muốn biết.”
Đào Yêu gật đầu, đi lên hành lang.
Nhìn hai bóng người dần dần nhích tới gần nhau, Mộ Dung Dật Phong than thở: “Không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa đây?”
Cửu Tiêu dựa vào tàng cây, nhìn bầu trời xa xa không nói gì nhưng trong đôi mắt kia đã có đáp án.
Tiếng bước chân của Đào yêu rất nhẹ, không muốn làm kinh động đến Cổ Luật Lưu.
Nhưng ngay lúc nàng tiến vào trong đình Cổ Luật Lưu bỗng nhiên nói: “Con đã đến rồi.”
“Đúng vậy.” Đào thiên nói: “Ta đến rồi.”
Cổ Luật Lưu chậm rãi xoay người lại, lụa mỏng trong đình nhẹ bay lên thân thể ông tạo nên một phong thái mềm mại.
Người này đối với Đào Yêu mà nói đúng là rất xa lạ, giữa trưa hôm trước là lần đầu tiên nàng gặp ông ấy.
Chỉ là khi đó, nàng không biết rằng nam nhân này lại chính là người mình một mực tìm kiếm.
Nàng cứ đứng nguyên tại chỗ như vậy, không nói gì, cũng không nghĩ gì.
Cuối cùng vẫn là Luật Vương gia là người đầu tiên mở đầu: “Đào Yêu, con vẫn một mực tìm ta phải không?”
Câu “Đào Yêu” kia chạm vào thật sâu trong lòng nàng, đây là lần đầu tiên, nàng nghe thấy phụ thân gọi tên nàng.
Đào Yêu rũ mắt, gật đầu.
“Là mẫu thân con bảo con tới đây sao?” Cổ Luật Lưu ôn nhu hỏi.
Đào Yêu lần nữa gật đầu, nàng lấy ra túi thơm, đưa cho Cổ Luật Lưu.
Cổ Luật Lưu nhận lấy từ tay nàng, từ từ mơn trớn đóa Hải Đường bên trên, ngón tay dường như chạm đến thật sau trong tâm hôn của nữ tử kia.
Ông cứ nhìn chăm chú như vậy, là một bức họa hồ nước, ông nhớ khoảng đầu mùa hạ rất nhiều năm về trước.
Cuộc gặp gỡ tốt đẹp kia lại bị một tay ông nhuộm màu máu đỏ.
Bỗng nhiên Cổ Luật Lưu đưa tay, mở túi thơm ra, lấy ra một tờ giấy nhỏ màu tím nhạt bên trong đó.
Ông tờ giấy nhỏ đó đưa cho Đào Yêu, dịu dàng nói: “Con đọc đi, đây là bài thơ mà mẫu thân con thích nhất.”
Đào Yêu nhận lấy, chỉ thấy phía trên viết một bài thơ với nét chữ xinh đẹp.
“Đào chi yêu yêu,
Chước chước kỳ hoa.
Chi tử dữ quy,
Nghi kỳ thất gia.
Đào chi yêu yêu,
Hữu phần kỳ thực.
Chi tự dữ quy,
Nghi kỳ gia thất.
Đào chi yêu yêu,
Kỳ diệp mộ mộ.
Chi tử dữ quy,
Nghi kỳ gia nhân…”
Giọng nói Đào Yêu từ từ truyền đến trong đêm yên tĩnh.
“Chi tử dữ quy,
Nghi kỳ gia nhân…”
Cổ Luật Lưu nhẹ nhàng cười, nụ cười khổ sở: “Đào Yêu, Đào Yêu… Nàng đặt tên cho con là Đào Yêu. Nhưng ta không thể cưới nàng, vĩnh viễn cũng không thể.”
“Ta có thể biết chuyện gì đã xảy ra không?” Đào Yêu hỏi.
“Đúng vậy.” Cổ Luật Lưu ngồi xuống trước bàn đá: “Con có tư cách biết tất cả… Ngồi đi.”
Sau đó, ông bê bầu rượu trước mặt lên, chậm rãi rót rượu vào trong chén Bạch Ngọc.
Tiếng vang róc rách, Cổ Luật Lưu kể lại câu chuyện của hơn mười năm trước.
“Ta cùng đương kim Thái hậu là chị em ruột, từ nhỏ phụ thân đã dạy chúng ta phải liều lĩnh đạt được quyền lực, làm rạng rỡ Cổ gia. Chúng ta đối với điều này cũng không có dị nghị, hơn nữa còn rất thích dựa theo phương thức của ông ấy dạy để toan tính cuộc sống, bởi vì trời sinh chúng ta đã là người theo đuổi quyền lực. Về sau, tỷ tỷ vào cung, dùng tất cả biện pháp để nhận được ân sủng của Hoàng thượng, sinh hạ hai vị hoàng tử. Nhưng đến lúc chọn người kế thừa hoàng vị, mới phát hiện ra Hoàng Thượng muốn truyền ngôi vị Hoàng đế cho Tam hoàng tử do Hồng quý phi sinh ra. Nàng không muốn để chuyện này xảy ra, cho nên nàng đã bí mật phái ta đến Ân gia xin thuốc.”
“Sau khi đến Ân gia, ta che dấu thân phận, tốn một số tiền lớn, rốt cục cũng làm trưởng lão Ân gia đồng ý giúp chúng ta chế dược. Trong lúc này, vì phòng ngừa chuyện bị bại lộ ra ngoài, ta đã ở lại Ân gia. Đúng tại nơi này, ta gặp được mẹ con. Cho tới bây giờ ta vẫn còn nhớ rất rõ lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, nàng đứng trong sân nhỏ nở đầy hoa đào, khẽ cúi thấp đầu, những sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng rơi xuống khẽ vuốt hai má bên, đó là một nữ tử còn kiều diễm hơn so với hoa đào.”
“Ta hiểu sứ mạng của mình, biết rõ không nên cùng với người của Ân gia xảy ra tình cảm. Nhưng chuyện đời, nếu có thể tùy cho người làm chủ, cũng sẽ không có nhiều chuyện xưa như vậy. Chúng ta cũng không thể tránh khỏi, ta muốn nàng. Thoạt nhìn bề ngoài nàng lạnh lùng, nhưng lại là một cô nương rất đơn thuần . Nàng chỉ một lòng tin tưởng ta, cũng không hỏi thân phận của ta, nàng cho rằng ta sẽ không làm nàng tổn thương.”
“Cuối cùng có một ngày, nàng nói cho ta biết, nàng có thai là con của chúng ta. Ở một khắc kia, ta rốt cục tỉnh táo lại, hiểu mình đã sai muốn có được quá nhiều thứ mà mình không nên có. Cũng trong lúc đó, trưởng lão Ân gia đã đem thuốc chế được ra ngoài, nói cách khác thời điểm bắt đầu hành động đã đến. Ta vẫn luôn do dự, ta không biết nên làm thế nào để đối mặt với lòng mình.”
“Rốt cục, tỷ tỷ ta cũng biết được tất cả, nàng cho ta lựa chọn, lựa chọn quyền lực sắp nắm được trong tay, hoặc là cùng chết với các người…”
Đào Yêu bình tĩnh nhìn mặt hồ, những chú cá nhỏ xinh đẹp như ẩn như hiện trong làn nước, lẩm bẩm nói: “Cuối cùng, cha lựa chọn quyền lực.”
“Một lần sai.” Cổ Luật Lưu cầm lấy chén rượu, chất lỏng bên trong nhẹ nhàng sóng sánh: “Ta từ bỏ các người.”
Không giải thích, không biện minh, một sự thật trần trụi lại làm cho người ta không cách nào có thể chịu đựng thêm được.
“Trong đêm đó, những sát thủ kia ở bên ngoài tàn sát giết hại hàng loạt, mà ta đem nàng nhốt bên trong phòng. Ta nhìn Vọng Tâm ngồi đối diện ta, giống như chúng ta bây giờ. Ta đưa một chén rượu độc đặt trước mặt nàng. Vọng Tâm cứ ngồi như vậy, bên ngoài tất cả đều là người nhân của nàng đang kêu khóc, những tiếng thét chói tai. Trên mặt nàng tái nhợt một mảnh nhưng vẫn bình tĩnh. Nàng không nhìn ta lấy một lần, cũng không nói một câu, cứ như vậy bưng chén rượu kia uống.”
Vừa nói, Cổ Luật Lưu vừa để chén rượu trong tay sát vào bờ môi, uống một hơi cạn sạch.
“Nhưng mẫu thân và ta ta đều không chết.” Đào Yêu nói.
“Nàng từ nhỏ đã biết luyện độc, thân thể nàng có thể kháng lại độc tính, vì vậy nên Vọng Tâm còn sống, nhưng từ lúc đó trở đi, nàng không còn nhận ra bất cứ ai cả. Mà con cũng bởi vì chén rượu độc kia, thân thể đã suy yếu, đến bây giờ chỉ cần con cảm thấy đói máu mũi sẽ chảy xuống.” Cổ Luật Lưu chậm rãi vừa nói vừa rót một chén rượu.
“Tại sao cha lại không giết chúng ta một lần nữa?” Đào Yêu hỏi, răng nàng phát run vì lạnh.
Cổ Luật Lưu lại uống cạn rượu trong chén, tiếp tục chậm rãi nói: “Có rất nhiều chuyện, con sẽ không có dũng khí làm lại lần thứ hai… Sau đó, ta đem mẫu thân con đưa đến một Trạch viện không người ở, mời người đến chiếu cố cho nàng.”
“Là cô cô sao?” Đào Yêu hỏi.
“Không sai, mẹ con từng có ân cứu mạng nàng, nàng cam tâm tình nguyện chăm sóc hai mẹ con các con.” Giọng nói Cổ Luật Lưu hòa lẫn trong gió mát hướng Đào yêu bay tới: “Đây chính là chuyện xưa của chúng ta… Một câu chuyện xưa sẽ làm cho con khổ đau.”
Đào Yêu nhìn tờ giấy nhỏ trong tay, thật lâu không lên tiếng.
“Đào Yêu, con muốn trở thành Hoàng hậu sao?” Cổ Luật Lưu đột nhiên hỏi.
Đào Yêu lắc đầu, rất kiên định lắc đầu.
“Vậy con muốn trở thành thê tử của Mộ Dung Dật Phong sao?” Cổ Luật Lưu hỏi.
Đào Yêu nhìn thân ảnh đằng xa kia, con người vĩnh viên vui vẻ đó, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, ta sẽ trở thành thê tử của Mộ Dung.”
“Ta hiểu đứa bé Hàn Ly kia, nó nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp để có được tất cả.” Cổ Luật Lưu nói: “Cho nên con phải cẩn thận.”
Đột nhiên Đào Yêu cảm giác được giờ phút này Cổ Luật Lưu có điều gì đó khác thường.
Beta ♥ Lặng Thầm
“Thì ra, cuối cùng người nàng lựa chọn vẫn là Mộ Dung Dật Phong.” Giọng nói Hàn Ly rất nhẹ, nghe thật trống trải.
“Đào Yêu! Nàng còn nhớ rõ ta từng nói cho nàng biết ta không thích bị lựa chọn.”
“Hàn Ly.” Đào Yêu yên lặng nhìn hắn: “Huynh đã có được quyền lực lớn nhất mà huynh mong muốn, huynh hẳn phải rất vui vẻ, không phải sao?”
“Nhưng nàng lại muốn bỏ đi.” Hàn Ly nói: “Điều này làm ta không thể chịu đựng được… Nàng biết không? Những ngày qua, ta lúc nào cũng ở một nơi bí mật lén lút nhìn nàng, cho dù không cùng nói chuyện với nàng, nhưng nghĩ đến nàng đang ở trong hoàng cung này, ta đã vô cùng vui vẻ.”
“Rồi huynh sẽ quen việc không có ta ở bên cạnh huynh.” Đào Yêu giải thích: “Dù sao, thời gian ta xuất hiện ở trong cuộc sống của huynh thật sự rất ngắn.”
Hàn Ly vẫn một mực nhìn nàng: “Nàng biết không, khoảng thời gian ta ở chung một chỗ với nàng là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của ta. Ta đã quen hưởng thụ những điều tốt đẹp này, ta không muốn buông tay.”
Đào Yêu vô thức mà lắc đầu: “Bây giờ, ta muốn nhìn thấy cha ta, có thể không?”
“Đương nhiên là có thể.” Hàn Ly nói: “Ta nghĩ, cậu cũng đang ở vương phủ chờ nàng.”
“Vậy, Mộ Dung thì sao?” Đào Yêu hỏi: “Huynh có thể thả huynh ấy ra không?”
“Sau khi nàng tới đây không bao lâu, hắn đã được Cửu Tiêu mang đi.” Hàn Ly nói: “Là ý của cha nàng.”
Đào Yêu gật đầu, cuối cùng nhìn Hàn Ly một cái, xoay người đi ra khỏi cung điện.
Nhưng ngay lúc muốn bước ra khỏi cửa lớn, Hàn Ly kêu lên sau lưng: “Đào Yêu, ta sẽ ở nơi này chờ nàng. Chờ khi nàng gặp xong cậu sẽ trở lại đây với ta.”
Đào yêu không đáp ứng, nàng hiểu rõ đáp án của mình vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Hoàng cung này không phải nơi nàng nên ở lại.
Mà nam nhân này, cũng không phải là người mà nàng có thể làm bạn được.
Một đội thị vệ đỡ Đào Yêu lên xe ngựa, sau đó lấy roi thúc giục ngựa chạy tới Luật vương phủ.
Ngồi trong xe ngựa, nghe những tiếng lộc cộc trên đường vang lên, cả người lay động theo buồng xe như đang trong một giấc mộng.
Đêm nay thật là dài, dường như như vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.
Đào Yêu cảm thấy trên quần áo của mình dính đầy mùi máu tanh, lúc đậm lúc nhạt khiến cho nàng cảm thấy bất an.
Nàng chỉ hy vọng, tất cả sẽ nhanh kết thúc.
Cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại, thị vệ cung kính nghênh đón nàng xuống xe.
Đào Yêu nhìn thấy ở cửa ra vào của Luật vương phủ, Mộ Dung Dật Phong và Cửu Tiêu đang đứng đó lo lắng đợi chờ.
Nhìn thấy Đào yêu, Mộ Dung Dật Phong vội vàng chạy tới khẩn trương hỏi thăm: “Đào Yêu, nàng có sao không? … Mặt nàng đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại bị thương vậy?”
Đào Yêu lắc đầu: “Mộ Dung, huynh đừng, ta rất khỏe, thật đấy.”
Sau đó, nàng nhẹ giọng hỏi Cửu Tiêu: “Cửu Tiêu, cha ta có ở bên trong không?”
Cửu Tiêu gật đầu: “Ngài ấy vẫn ở đây chờ cô… Ta mang cô đi.”
Đào Yêu nhắm mắt, hít sâu một cái theo Cửu Tiêu đi tới.
Bọn họ đi vào hậu viện, trong không khí hoa mai lay động thấm vào ruột gan.
Nhưng Đào Yêu lại cảm giác được hơi thở của chết chóc.
Cổ Luật Lưu trên đình bát giác trong hồ, đứng thẳng đón gió y phục màu xanh trắng, theo gió tung bay một cảnh tượng phiêu dật.
“Đi đi.” Mộ Dung Dật Phong khích lệ nói: “Đi hỏi rõ ràng tất cả những gì nàng muốn biết.”
Đào Yêu gật đầu, đi lên hành lang.
Nhìn hai bóng người dần dần nhích tới gần nhau, Mộ Dung Dật Phong than thở: “Không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa đây?”
Cửu Tiêu dựa vào tàng cây, nhìn bầu trời xa xa không nói gì nhưng trong đôi mắt kia đã có đáp án.
Tiếng bước chân của Đào yêu rất nhẹ, không muốn làm kinh động đến Cổ Luật Lưu.
Nhưng ngay lúc nàng tiến vào trong đình Cổ Luật Lưu bỗng nhiên nói: “Con đã đến rồi.”
“Đúng vậy.” Đào thiên nói: “Ta đến rồi.”
Cổ Luật Lưu chậm rãi xoay người lại, lụa mỏng trong đình nhẹ bay lên thân thể ông tạo nên một phong thái mềm mại.
Người này đối với Đào Yêu mà nói đúng là rất xa lạ, giữa trưa hôm trước là lần đầu tiên nàng gặp ông ấy.
Chỉ là khi đó, nàng không biết rằng nam nhân này lại chính là người mình một mực tìm kiếm.
Nàng cứ đứng nguyên tại chỗ như vậy, không nói gì, cũng không nghĩ gì.
Cuối cùng vẫn là Luật Vương gia là người đầu tiên mở đầu: “Đào Yêu, con vẫn một mực tìm ta phải không?”
Câu “Đào Yêu” kia chạm vào thật sâu trong lòng nàng, đây là lần đầu tiên, nàng nghe thấy phụ thân gọi tên nàng.
Đào Yêu rũ mắt, gật đầu.
“Là mẫu thân con bảo con tới đây sao?” Cổ Luật Lưu ôn nhu hỏi.
Đào Yêu lần nữa gật đầu, nàng lấy ra túi thơm, đưa cho Cổ Luật Lưu.
Cổ Luật Lưu nhận lấy từ tay nàng, từ từ mơn trớn đóa Hải Đường bên trên, ngón tay dường như chạm đến thật sau trong tâm hôn của nữ tử kia.
Ông cứ nhìn chăm chú như vậy, là một bức họa hồ nước, ông nhớ khoảng đầu mùa hạ rất nhiều năm về trước.
Cuộc gặp gỡ tốt đẹp kia lại bị một tay ông nhuộm màu máu đỏ.
Bỗng nhiên Cổ Luật Lưu đưa tay, mở túi thơm ra, lấy ra một tờ giấy nhỏ màu tím nhạt bên trong đó.
Ông tờ giấy nhỏ đó đưa cho Đào Yêu, dịu dàng nói: “Con đọc đi, đây là bài thơ mà mẫu thân con thích nhất.”
Đào Yêu nhận lấy, chỉ thấy phía trên viết một bài thơ với nét chữ xinh đẹp.
“Đào chi yêu yêu,
Chước chước kỳ hoa.
Chi tử dữ quy,
Nghi kỳ thất gia.
Đào chi yêu yêu,
Hữu phần kỳ thực.
Chi tự dữ quy,
Nghi kỳ gia thất.
Đào chi yêu yêu,
Kỳ diệp mộ mộ.
Chi tử dữ quy,
Nghi kỳ gia nhân…”
Giọng nói Đào Yêu từ từ truyền đến trong đêm yên tĩnh.
“Chi tử dữ quy,
Nghi kỳ gia nhân…”
Cổ Luật Lưu nhẹ nhàng cười, nụ cười khổ sở: “Đào Yêu, Đào Yêu… Nàng đặt tên cho con là Đào Yêu. Nhưng ta không thể cưới nàng, vĩnh viễn cũng không thể.”
“Ta có thể biết chuyện gì đã xảy ra không?” Đào Yêu hỏi.
“Đúng vậy.” Cổ Luật Lưu ngồi xuống trước bàn đá: “Con có tư cách biết tất cả… Ngồi đi.”
Sau đó, ông bê bầu rượu trước mặt lên, chậm rãi rót rượu vào trong chén Bạch Ngọc.
Tiếng vang róc rách, Cổ Luật Lưu kể lại câu chuyện của hơn mười năm trước.
“Ta cùng đương kim Thái hậu là chị em ruột, từ nhỏ phụ thân đã dạy chúng ta phải liều lĩnh đạt được quyền lực, làm rạng rỡ Cổ gia. Chúng ta đối với điều này cũng không có dị nghị, hơn nữa còn rất thích dựa theo phương thức của ông ấy dạy để toan tính cuộc sống, bởi vì trời sinh chúng ta đã là người theo đuổi quyền lực. Về sau, tỷ tỷ vào cung, dùng tất cả biện pháp để nhận được ân sủng của Hoàng thượng, sinh hạ hai vị hoàng tử. Nhưng đến lúc chọn người kế thừa hoàng vị, mới phát hiện ra Hoàng Thượng muốn truyền ngôi vị Hoàng đế cho Tam hoàng tử do Hồng quý phi sinh ra. Nàng không muốn để chuyện này xảy ra, cho nên nàng đã bí mật phái ta đến Ân gia xin thuốc.”
“Sau khi đến Ân gia, ta che dấu thân phận, tốn một số tiền lớn, rốt cục cũng làm trưởng lão Ân gia đồng ý giúp chúng ta chế dược. Trong lúc này, vì phòng ngừa chuyện bị bại lộ ra ngoài, ta đã ở lại Ân gia. Đúng tại nơi này, ta gặp được mẹ con. Cho tới bây giờ ta vẫn còn nhớ rất rõ lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, nàng đứng trong sân nhỏ nở đầy hoa đào, khẽ cúi thấp đầu, những sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng rơi xuống khẽ vuốt hai má bên, đó là một nữ tử còn kiều diễm hơn so với hoa đào.”
“Ta hiểu sứ mạng của mình, biết rõ không nên cùng với người của Ân gia xảy ra tình cảm. Nhưng chuyện đời, nếu có thể tùy cho người làm chủ, cũng sẽ không có nhiều chuyện xưa như vậy. Chúng ta cũng không thể tránh khỏi, ta muốn nàng. Thoạt nhìn bề ngoài nàng lạnh lùng, nhưng lại là một cô nương rất đơn thuần . Nàng chỉ một lòng tin tưởng ta, cũng không hỏi thân phận của ta, nàng cho rằng ta sẽ không làm nàng tổn thương.”
“Cuối cùng có một ngày, nàng nói cho ta biết, nàng có thai là con của chúng ta. Ở một khắc kia, ta rốt cục tỉnh táo lại, hiểu mình đã sai muốn có được quá nhiều thứ mà mình không nên có. Cũng trong lúc đó, trưởng lão Ân gia đã đem thuốc chế được ra ngoài, nói cách khác thời điểm bắt đầu hành động đã đến. Ta vẫn luôn do dự, ta không biết nên làm thế nào để đối mặt với lòng mình.”
“Rốt cục, tỷ tỷ ta cũng biết được tất cả, nàng cho ta lựa chọn, lựa chọn quyền lực sắp nắm được trong tay, hoặc là cùng chết với các người…”
Đào Yêu bình tĩnh nhìn mặt hồ, những chú cá nhỏ xinh đẹp như ẩn như hiện trong làn nước, lẩm bẩm nói: “Cuối cùng, cha lựa chọn quyền lực.”
“Một lần sai.” Cổ Luật Lưu cầm lấy chén rượu, chất lỏng bên trong nhẹ nhàng sóng sánh: “Ta từ bỏ các người.”
Không giải thích, không biện minh, một sự thật trần trụi lại làm cho người ta không cách nào có thể chịu đựng thêm được.
“Trong đêm đó, những sát thủ kia ở bên ngoài tàn sát giết hại hàng loạt, mà ta đem nàng nhốt bên trong phòng. Ta nhìn Vọng Tâm ngồi đối diện ta, giống như chúng ta bây giờ. Ta đưa một chén rượu độc đặt trước mặt nàng. Vọng Tâm cứ ngồi như vậy, bên ngoài tất cả đều là người nhân của nàng đang kêu khóc, những tiếng thét chói tai. Trên mặt nàng tái nhợt một mảnh nhưng vẫn bình tĩnh. Nàng không nhìn ta lấy một lần, cũng không nói một câu, cứ như vậy bưng chén rượu kia uống.”
Vừa nói, Cổ Luật Lưu vừa để chén rượu trong tay sát vào bờ môi, uống một hơi cạn sạch.
“Nhưng mẫu thân và ta ta đều không chết.” Đào Yêu nói.
“Nàng từ nhỏ đã biết luyện độc, thân thể nàng có thể kháng lại độc tính, vì vậy nên Vọng Tâm còn sống, nhưng từ lúc đó trở đi, nàng không còn nhận ra bất cứ ai cả. Mà con cũng bởi vì chén rượu độc kia, thân thể đã suy yếu, đến bây giờ chỉ cần con cảm thấy đói máu mũi sẽ chảy xuống.” Cổ Luật Lưu chậm rãi vừa nói vừa rót một chén rượu.
“Tại sao cha lại không giết chúng ta một lần nữa?” Đào Yêu hỏi, răng nàng phát run vì lạnh.
Cổ Luật Lưu lại uống cạn rượu trong chén, tiếp tục chậm rãi nói: “Có rất nhiều chuyện, con sẽ không có dũng khí làm lại lần thứ hai… Sau đó, ta đem mẫu thân con đưa đến một Trạch viện không người ở, mời người đến chiếu cố cho nàng.”
“Là cô cô sao?” Đào Yêu hỏi.
“Không sai, mẹ con từng có ân cứu mạng nàng, nàng cam tâm tình nguyện chăm sóc hai mẹ con các con.” Giọng nói Cổ Luật Lưu hòa lẫn trong gió mát hướng Đào yêu bay tới: “Đây chính là chuyện xưa của chúng ta… Một câu chuyện xưa sẽ làm cho con khổ đau.”
Đào Yêu nhìn tờ giấy nhỏ trong tay, thật lâu không lên tiếng.
“Đào Yêu, con muốn trở thành Hoàng hậu sao?” Cổ Luật Lưu đột nhiên hỏi.
Đào Yêu lắc đầu, rất kiên định lắc đầu.
“Vậy con muốn trở thành thê tử của Mộ Dung Dật Phong sao?” Cổ Luật Lưu hỏi.
Đào Yêu nhìn thân ảnh đằng xa kia, con người vĩnh viên vui vẻ đó, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, ta sẽ trở thành thê tử của Mộ Dung.”
“Ta hiểu đứa bé Hàn Ly kia, nó nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp để có được tất cả.” Cổ Luật Lưu nói: “Cho nên con phải cẩn thận.”
Đột nhiên Đào Yêu cảm giác được giờ phút này Cổ Luật Lưu có điều gì đó khác thường.
Danh sách chương