Edit: Nguyệt Kỳ Nhi

Beta: Nhã Vy

_______________________________________________

Mộ Dung Dật Phong rất hưng phấn.

Bởi vì mục tiêu kế tiếp của bọn họ lại là đương kim võ lâm Minh Chủ Vạn Trường Phong.

Cho dù người này không phải là phụ thân của Đào Yêu, có thể đi gặp mặt quen biết cũng không tồi.

Cho nên nói, Mộ Dung Dật Phong trên đường đi vốn nên vô cùng vui vẻ.

Nhưng trên thực tế, mặt của hắn so ra còn dài hơn sợi mì sợi.

Bởi vì, nam đậu hũ kia, nam đậu hũ trời đánh kia, nam đậu hũ nên bị sét đánh dìm nước kia, nam đậu hũ âm hồn bất tan kia—vẫn đi theo không rời bọn họ!

Bọn họ ngừng, nam đậu hũ liền ngừng, bọn họ đi, nam đậu hũ liền đi.

Quả thực là lộ liễu theo dõi, lộ liễu miệt thị, thật sự là khinh người quá đáng!

Nhưng người này cứng mềm không ăn, thật sự không có cách nào bắt nạt y, vì thế Mộ Dung Dật Phong đành nhẫn nại chịu đựng..

Rốt cục, bọn họ đi tới một khách điếm, Mộ Dung Dật Phong muốn gian phòng, tiểu nhị y theo phân phó bê lên một bàn thức ăn ngon.

Đang đại ăn uống thỏa thích, Đào Yêu lại bảo tiểu nhị mời Cửu Tiêu tới.

Mộ Dung Dật Phong kinh hãi, chẳng lẽ Đào Yêu sắp thu nhận nam đậu hũ kia? Vậy hắn chẳng phải là một chút phần thắng cũng không có? Đang thấp thỏm, Cửu Tiêu đi vào phòng, y theo lời mời của Đào Yêu mà ngồi xuống bên cạnh.

“Cửu Tiêu, cám ơn ngươi đã nhiều lần cứu mạng ta.” Đào Yêu nâng chén rượu tới kính hắn.

Cửu Tiêu không nói gì, chỉ nhìn Đào Yêu uống một hơi cạn sạch vì mình. Nhìn khuôn mặt hắn mày kiếm mắt sáng, vẫn bình tĩnh không có chút gợn sóng nào.

Chén rượu sứ trắng ánh xanh nhẹ buông xuống, chạm trên mặt bàn phát ra tiếng vang nhỏ không thể nghe.

Trong chén rượu không dư lại chút nào.

Đào Yêu thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói: “Nếu như ngươi không ngại, xin nói cho ta biết nguyên nhân ngươi cứu ta.”

Cửu Tiêu trầm mặc, đôi môi mỏng khẽ mím.

“Cũng không phải là ta đa nghi, chẳng qua là ngươi đột nhiên từ trên trời giáng xuống, lại nhiều lần cứu chúng ta lúc nguy cấp, bây giờ lại bắt đầu đi theo chúng ta, thật sự là làm cho người ta hoang mang.” Đào Yêu nhìn hắn, giọng nói không mang theo nhiệt độ: “Xin cho một lời giải thích hợp lý.”

Cửu Tiêu trước sau như một, không lên tiếng.

“Như vậy,” Đào Yêu đứng dậy: “Không thể làm gì khác hơn là đắc tội.”

Mộ Dung Dật Phong ngăn cản nàng: “Nàng muốn làm gì?”

“Soát người.” Giọng nói nhẹ nhàng.

Mộ Dung Dật Phong kinh hãi: “Đào Yêu, nàng điên rồi, võ công của hắn lợi hại như thế, chọc giận hắn hắn liền một đao chặt chúng ta ra thì làm sao bây giờ?”

“Không sao.” Đào Yêu nói: “Mới rồi ta hạ độc trong rượu, hắn bây giờ đã không thể động.”

“Thật hay giả?” Mộ Dung Dật Phong vừa sợ vừa nghi, từ từ bước đi thong thả đến bên cạnh Cửu Tiêu, thử dò xét, dùng ngón tay chọc lên mặt hắn

Giữa hai chân mày của Cửu Tiểu hiện nét nhăn, nhưng y lại không nhúc nhích.

Mộ Dung Dật Phong vui sướng vô cùng, lại bắt đầu bấm hông hắn.

Cửu Tiêu càng lúc càng căng thẳng nhưng lại không có cách nào để nhúc nhích.

Mộ Dung Dật Phong bắt đầu vò rối tóc hắn.

Đã sớm nhìn không vừa mắt, nam đậu hũ này, làm sao có thể đẹp trai hơn mình chứ?

Vì thế Mộ Dung Dật Phong tận sức giày xéo tóc Cửu Tiêu, khiến đầu y có xu hướng biến thành tổ chim

Mà khóe miệng Cửu Tiêu đã bắt đầu co quắp lần đầu tiên trong đời.

Đang lúc Mộ Dung Dật Phong đùa hăng say, Đào Yêu ngăn hắn lại: “Mộ Dung, dừng lại đi, ta muốn bắt đầu soát người .”

Mộ Dung Dật Phong biết điều tránh ra, nhìn Đào Yêu giở trò trên người Cửu Tiêu.

Đôi cánh tay mềm mài bạch ngọc như ngọn cỏ đưa vào trong áo Cửu Tiêu, cẩn thận tìm kiếm tất thảy những gì có thể chứng minh thân phận của y.

Nhưng chỉ có mấy tấm ngân phiếu.

Cho nên cánh tay của Đào Yêu tiếp tục đi xuống, tới đai lưng dường như muốn kéo ra.

Động tác này khiến cho thái dương của cả hai nam nhân không hẹn mà cùng chảy mồ hôi lạnh.

Mộ Dung Dật Phong vội vàng giữ tay đào yêu lại nói: “Đào Yêu, nàng thân là nữ tử, sao có thể cởi quần nam nhân, quá không hợp lễ rồi!”

Đào Yêu không buông tay chút nào: “Hắn vừa rồi đã trúng thuốc, thời gian hiệu lực phát tác rất ngắn, vốn nên tận dụng thời gian lục soát, mau tránh ra.”

Mộ Dung Dật Phong cũng chết không buông tay: “Không được, muốn cởi cũng phải ta cởi, nàng tránh ra.”

Đào Yêu lo lắng kinh nghiệm giang hồ của Mộ Dung chưa đủ, lục soát không cẩn thận, liền cự tuyệt: “Không cần, vẫn là để ta cởi.”

“Không được, quần hắn ta phải cởi!”

“Mộ Dung, ta nói ta cởi cũng được.”

Chưởng quỹ đi ngang ngoài cửa nghe được đoạn đối thoại, không khỏi lắc đầu thở dài: “Người trẻ tuổi bây giờ, tác phong càng ngày càng dâm đãng , ban ngày cũng vật lộn như thế, thật là thói đời ngày sau, cứ thế mãi sao được? !”

Ở trong gian phòng, tay của hai người dao động ngay trên bộ vị mẫn cảm của Cửu tiêu.

“Ta nói, ta cởi!”

“Ta cũng nói, ta cởi.”

Đang tranh chấp trung, đột nhiên nghe thấy một trận “két két két két két”.

“Tiếng gì vậy?” Mộ Dung Dật Phong buồn bực.

Đào Yêu nhẹ giọng nói: “Giống như là, tiếng hắn…nghiến răng.”

Hai người cúi đầu nhìn, quả đúng là như vậy, mặt Cửu Tiêu vẫn như được phủ một lớp mặt nạ băng mỏng, nhưng hàm của hắn bạnh ra, dường như có dấu vết vỡ vụn.

Đã là… Nhẫn nại cực hạn.

Cho nên, Đào Yêu chỉ có thể lui bước, để Mộ Dung Dật Phong mang Cửu Tiêu lên trên giường, để cho bọn họ nam nam tự mình kiểm tra.

Màn che rũ xuống, Mộ Dung Dật Phong khẽ mỉm cười với Cửu Tiêu, khóe mắt lóe ra một tia bén nhọn: “Vậy, hôm nay ta sẽ sờ thật tốt lai lịch của ngươi xem.”

Nói xong, hắn giơ mười ngón tay, hướng tới quần Cửu Tiêu…

Cách sau chốc lát, Mộ Dung Dật Phong nhẹ tiếng gọi khẽ: “Đào Yêu.”

“Hả?”

“Vừa rồi nàng nói thuốc hắn trúng hiệu lực rấ ngắn… Là ngắn bao nhiêu?”

Đào Yêu suy nghĩ một chút: “Khoảng thời gian một chén trà.”

“Vậy… Từ lúc hắn uống rượu đến giờ đã là bao lâu?”

Đào Yêu lại suy nghĩ một chút: “Có lẽ cũng khoảng một chén trà .”

Sau đó, trong phòng lâm vào trầm mặc kinh khủng.

________________________________________________

“Đại ca.” Mộ Dung Dật Phong nhẹ giọng gọi.

Không có hồi âm.

“Cửu đại ca.” Mộ Dung Dật Phong không từ bỏ.

Vẫn không có hồi âm như cũ.

“Cửu Tiêu ca ca” Mộ Dung Dật Phong xuất tuyệt chiêu.

Lần này, có người đáp lại, chỉ là người này lại là Đào Yêu: “Mộ Dung… Sau này không nên phát ra loại âm thanh này nữa.”

Mộ Dung Dật Phong thở dài, nhỏ giọng nói: “Đào Yêu, dưới loại tình huống người là dao thớt, ta là thịt cá này, còn quản vấn đề mặt mũi làm gì nữa.”

Đào Yêu nhìn Cửu Tiêu đã thoát khỏi dược hiệu, thân thể hoạt động tự do, nhẹ giọng nói: “Có thể giải huyệt cho chúng ta không?”

Cửu Tiêu nhìn hai người đối diện bị mình điểm huyệt, nhàn nhạt đáp lại: “Không thể.”

“Đại ca,” Giọng nói Mộ Dung Dật Phong mềm mại: “Mặc dù là chúng ta động tay trước, nhưng ngươi cũng quá không hiền hậu mà, chúng ta chỉ định thân ngươi một chén trà, ngươi lại định thân chúng ta suốt hai canh giờ, ta bây giờ toàn thân cũng đã tê rần, nhờ cậy ngươi, xin thương xót, thả chúng ta đi mà.”

Cho dù hắn mài phá mồm mép, Cửu Tiêu vẫn không thèm để ý tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện